Trong lúc vô tình quay đầu, nhìn thấy thân ảnh màu bạch sắc phía xa xa đang từ từ tiến tới gần, Lý Ngọc quá sợ hãi thét chói tai một tiếng.
Lý Ngọc vừa lăn vừa bò lui về trốn tránh dưới tàng cây diệp tử, lúc này nàng mới nhận ra, con dã thú này là lão hổ mà nàng đợi mấy ngày nay.
Tuy rằng ba ngày trước nàng chỉ nhìn thấy hai mắt nó ở cự ly khoảng 6 mét, nhưng đại khái vẫn có thể xác định con dã thú này chịu sự khống chế của Tô Từ.
Lý Ngọc trốn tránh ở dưới tàng cây, không ngừng thì thào tự nói với chính mình, con thú hoang này chịu sự khống chế của con người, nó sẽ không thương tổn nàng.
Do vậy, nàng cũng lớn mật hơn, thò đầu ra tàng cây thăm dò tình hình, nhưng vừa mới nhô đầu ra, ánh vào mắt nàng là đôi mắt màu vàng đang nhìn nàng chằm chằm.
Lý Ngọc bị dọa sợ đến tim đập thình thịch không ngừng như muốn nổ tung.
Nhưng không đợi cái đầu trống rỗng của nàng nghĩ ra cách tự cứu chính nàng (*sợ quá đầu óc mụ mị hẳn đi), Lý Ngọc liền bị bạch hổ cắn cánh tay kéo ra khỏi nơi ẩn núp.
Lý Ngọc rốt cuộc khống chế không nổi tâm tình, nhắm mắt điên cuồng giãy dụa đấm đá. Cánh tay bị hàm răng Tiger cứa ra mấy chỗ vết thương, nhưng sức nàng ta làm sao chống lại Tiger, nên vẫn bị ném ra gốc cây.
Lý Ngọc vẫn không thể hiểu được mùi của trái cây diệp tử này đã giúp bọn hắn xua đuổi được dã thú sống an ổn nơi này, vì cái gì đối với con hổ này lại không có tác dụng, nhưng nàng không dám mở to mắt quan sát, bên tai chỉ có thể nghe thấy thanh âm hồng hộc, hô hấp nặng nhọc của dã thú.
Khí tức dã thú gần trong gang tấc phun lên mặt Lý Ngọc làm nàng triệt để hỏng mất, nàng điên cuồng quyền đấm cước đá, máu của miệng vết thương trên cánh tay nàng thỉnh thoảng văng lên thân thể nàng, Lý Ngọc nghĩ đến mùi máu tươi rất nhanh sẽ kích thích tính thèm ăn của con dã thú này, sau đó nó sẽ đem nàng nuốt vào bụng làm thức ăn, lại nghĩ đến người khống chế con dã thú này là Tô Từ, rất có khả năng nàng ta đang ẩn nấp đâu đó thưởng thức nàng thống khổ giãy dụa tuyệt vọng, Lý Ngọc thét chói tai ra tiếng, “Tô Từ! Tô Từ! Con mẹ nó, mày đi ra cho tao. Mày đừng cho rằng có thể khống chế được lão hổ này là ngon lắm, có giỏi mày mau ra đây a! Mẹ nó, đúng là không có nhân tính! Tô Từ! Nếu như tao chết, có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày!”
Nhưng nàng ta cũng không mở to mắt ra mà nhìn, có phải Tô Từ muốn hại chết nàng ta hay không, về phần lão hổ, nàng ta vẫn cho rằng nó đang muốn ăn nàng, nó bây giờ vẫn đang liếm vết máu lây dính trên những sợi lông bên miệng, trong đôi mắt màu vàng lộ ra khó hiểu khi nhìn động tác của Lý Ngọc, cũng có chút ghét bỏ.
Tuy rằng nó không kiêng ăn, nhưng hương vị của cái sinh vật trước mặt nó không thích.
Quá giống.
Nó không thích liếm máu có mùi vị giống với ‘giống cái nhà nó’. (*giống cái của Tiger = Tô Từ, ta để nguyên từ “giống cái” vì thấy nó thích hợp hơn khi dùng cho Tiger ^_^)
Bởi vì bề ngoài của cái sinh vật trước mặt này cũng không khác ‘giống cái nhà nó’ là bao, Tiger nhẫn nại chịu đựng mùi vị kích thích của trái cây diệp tử mặc dù nó rất nôn nóng muốn rời đi nơi này, mà cái sinh vật kia vẫn cứ nhích tới nhích lui trên mặt đất làm chuyện vô nghĩa (*Lý Ngọc đang giãy dụa), chân trước không khỏi ở trên mặt đất hung hăng vỗ vỗ, phát tiết dục vọng nóng nảy muốn trực tiếp một móng vuốt bắt cái sinh vật trước mặt, sau đó chỉ với một móng vuốt liền đem cái sinh vật này ấn ở trên mặt đất không thể động đậy.
‘Giống cái nhà nó’ quá yếu ớt, trước kia còn cho rằng nàng và nó là cùng một dạng, cả hai đều bị bộ lạc vứt bỏ, nhưng sau lại, nó lớn lên một chút, mới biết rõ nàng không phải là tộc nhân của nó (*không phải là tộc hổ, nhưng không bít Tô Từ là người nha, Tiger vẫn cho rằng nàng là “thú” khác tộc hổ thôi), nhưng có phải hay không cùng tộc nhân đối với nó cũng không có gì khác biệt.
Nàng quá yếu ớt, vì cứu nó mà bị thương, còn đang chờ nó bắt về một cái đồng loại giống nàng trở về chiếu cố nàng.
Tiger muốn tốc chiến tốc thắng, dùng móng vuốt ấn ấn lên bụng của cái sinh vật không ngừng tru lên trước mặt nó.
Sau đó, Tiger lại đưa đầu về phía bụng Lý Ngọc nghe nghe cái gì đó.
Hoài tể (*có thai).
Giống cái hoài tể cũng cần được chiếu cố.
Tiger khó chịu gầm nhẹ, quay đầu nhìn sang hướng một đám cỏ ở phía xa xa.
Nó tới không bao lâu, nơi đó liền có 3 cái sinh vật trốn tránh. (*3 tên nam nhân nhóm Chu Lập)
Tiger lập tức nhảy tới, đứng tại phía trước lùm cây nhìn 3 cái sinh vật tru lên từ trong bụi cây, đôi mắt màu vàng xem xem, sau đó nhảy dựng lên, tiến lên không chút phí lực hạ gục một cái sinh vật xem ra miễn cưỡng cường tráng một chút, ngậm ở trong miệng chạy về hướng huyệt động.
……
Lúc Tô Từ tỉnh lại không thấy Tiger ở bên người, nằm một hồi, thật sự chịu không nổi cái không khí yên tĩnh trong động, chỉ nghe thấy tiếng tim đập, cùng với âm thanh hô hấp nặng nề của chính mình, Tô Từ thong thả đứng lên, lấy da thú che lại trước ngực, dùng một sợi dây thừng cố định lại qua vai, sau đó mới thuận theo thạch bích đi đi ngừng ngừng, rất lâu mới đi ra sơn động.
Đêm qua, Tiger lại ép nàng uống máu tươi của mồi, mùi máu tươi còn lưu lại ở trong miệng khó chịu đến nàng cũng không mở miệng, nhưng bàn chải đánh răng vẫn còn nằm trong ba lô, bởi vì bị thương nàng vẫn chưa đến chỗ ném ba lô nhặt lại.
Nhưng ngày hôm qua nàng uống máu tươi, sau đó dạ dày vẫn quay cuồng muốn nôn, căn bản cũng chịu không nổi xốc nảy khi ngồi lên lưng Tiger nếu muốn nó chở nàng đi tìm ba lô về, hiện tại cũng chỉ có thể nhịn một chút.
Tô Từ than thở, ngồi dựa vào huyệt động, chỉ cần đi về phía trước vài phút liền có thể đụng chạm đến nơi có ánh mặt trời chiếu rọi đợi Tiger trở về.
Một ngày nàng phải ăn 3 bữa ăn, quy luật này Tiger cũng đã có thói quen, nếu như không có cái gì ngoài ý muốn phát sinh, lúc này Tiger hẳn là giúp nàng đi hái dã quả hoặc là đi săn.
Trái cây ăn không có dinh dưỡng, thịt nướng nàng bây giờ có bệnh không thể ăn, cũng không có biện pháp vì chính mình làm đồ ăn, cũng chỉ có thể tiếp tục uống máu mà thôi.
Tiger cũng sẽ chẳng hề chủ động tìm về cho nàng những món nàng chưa từng nếm qua, mà nơi này chim làm tổ rất cao trên cây, nàng lại luôn luôn ghét ăn trứng, cho nên dù đã sống ở thế giới này hai tháng, nàng vẫn chưa nếm qua bất kỳ loại trứng nào.
Tiger thuộc dòng họ mèo, nó biết leo cây. Đợi lát nữa nên nghĩ biện pháp kêu nó giúp nàng ngậm về mấy cái trứng chim, bất kể là ăn sống hoặc chín, vẫn tốt hơn so với uống máu tươi, huống chi xử lý trứng chim rất là đơn giản.
Tô Từ thỉnh thoảng lại ho khan một chút, mơ mơ màng màng đã ngủ, đợi nghe đến tiếng rống quen thuộc bên ngoài của Tiger, mới khởi động thân thể chậm rãi đi ra ngoài.
Còn chưa ra đến cửa động liền gặp Tiger nghênh diện chạy tới, Tô Từ sờ sờ đầu nó, sau đó mới giẫm lên chân nó, leo lên lưng nó ra sơn động, vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy mấy cái dã quả hoặc là một con mồi đang run lẩy bẩy, không ngờ nàng lại nhìn thấy Chu Lập đang chật vật giãy dụa ở nơi nàng thường xuyên lượm củi phía dưới cách cửa động khoảng hơn 10 thước, Tô Từ ngớ người ra thật lâu.
Tay, chân của Chu Lập đều có vết thương do bị bụi cây, hoa cỏ cào xước, quần áo trên eo còn lưu lại dấu răng của Tiger, rõ ràng cho thấy hắn bị Tiger cắn eo ngậm tới đây. Nếu như không phải hắn giãy dụa bò ra từ đống củi, lớn tiếng chửi rủa, Tô Từ cũng sẽ không thể vừa ra cửa động liền thấy hắn đang ở dưới vách núi.
Tô Từ lập tức cúi đầu sửa sang lại da thú che trên thân mình, sau đó mới vỗ vỗ Tiger, đôi tay ôm cổ nó, cặp chân kẹp bên hông nó, nhờ nó chở nàng xuống vách núi.
Chỉ mới nhảy mấy cái, Tô Từ bị gió thổi qua liền ho mạnh một trận, đợi sau khi dừng lại cơ hồ không còn khí lực, cả người dựa vào thân cây, lúc này Chu Lập đã từ trong đống củi bò ra, hắn mệt mỏi dựa vào bó củi nhìn nàng cùng với Tiger đang không ngừng nghĩ liếm lồng ngực và xương quai xanh của nàng với ánh mắt phức tạp.
Lồng ngực Tô Từ thật ngột ngạt lại muốn ho một trận, tình huống này là ngày hôm qua sau khi tỉnh lại càng thêm trầm trọng, phỏng chừng Tiger chẳng hề biết rõ bệnh này là bệnh gì, đêm qua ở trong sơn động, chỉ cần nàng ho khan một tiếng, nó liền đứng lên liếm lồng ngực cùng miệng của nàng.
Lúc này nó vẫn làm như tối hôm qua, chỉ là lúc này có người ngoài, Tô Từ cũng không mặc kệ Tiger làm như vậy được, nàng lấy tay che lại lồng ngực để tránh cho dây trói cố định da thú bị lỏng, da thú che thân thể nàng sẽ rơi xuống.
Tiger không thể giúp nàng hảo hảo ‘liếm vết thương’, đôi mắt màu vàng mang điểm ủy khuất, làm Tô Từ chịu không được phải xoa xoa đầu nó, vỗ về nó.
Sau đó mới nhìn sang Chu Lập, một thân toàn nước miếng của Tiger hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
“Không, không sao.” Lúc này Chu Lập mới giậtt mình như vửa tỉnh mộng, “Ngươi… Nó… Ngươi thực sự thuần phục được nó?” Không đợi Tô Từ trả lời, hắn lại hỏi, “Có phải ngươi muốn nó mang ta tới đây không?”
Câu cuối cùng lại mang theo chút vui mừng, cùng đắc ý. (*hắn tưởng Tô Từ mang hắn qua, bắt Tiger cung phụng kiếm ăn cho hắn, đúng là nắm mơ a)
Tô Từ ngây người ra một chút, sau đó lại nói, “Không phải.”
Nàng đối với bọn họ, nhất là Chu Lập hoàn toàn không có một điểm hảo cảm. Bất luận là lúc vừa mới bắt đầu dây dưa nàng, vẫn là sau khi thành người cầm đầu trong nhóm, hành động đối với nàng, đối với Lý Ngọc của hắn làm nàng càng thêm chán ghét.
Cho dù nữ nhân muốn dựa vào nam nhân mà sống sót, phải trở thành công cụ phát tiết thú dục cho các nam nhân, nàng cũng vô cùng phản cảm.
Chu Lập thấy biểu tình chán ghét của Tô Từ cũng không tức giận, lại nói, “Ngươi bị thương sao? Lão hổ của ngươi cũng bị thương… 3 ngày trước các ngươi gặp phải cái gì sao? Chúng ta cũng là cùng nhau lạc tới đây, tuy rằng trước kia cũng có chút chuyện không vui xảy ra, nhưng là hiện tại chỉ còn lại có mấy người chúng ta, nên đồng tâm hiệp lực, cần ta giúp đỡ làm cái gì ngươi trực tiếp nói, ta có thể làm được nhất định sẽ…”
“Rống!” Lời nói của hắn bị Tiger đánh gãy.
Bị Tiger rống lên như vậy, thân thể Chu Lập không thụ khống chế run lên vài cái, những lời vừa định thốt ra rốt cuộc nói không được nữa.
Trong tâm Tô Từ cảm thấy buồn cười, duỗi tay vuốt vuốt lông Tiger, mơ hồ đoán được vì sao nó lại mang Chu Lập đến đây.
Chỉ là……
Lúc trước nàng vẫn hay đoán rằng Tiger là thích nàng, nguyên nhân có thể là nó thấy ngoại hình của nàng giống một giống loài mà nó quen thuộc hoặc thích; cho nên nàng lo lắng Tiger nhìn thấy Chu Lập, Lý Ngọc có hình thái giống nàng, có thể đối với bọn họ cũng tốt như đối với nàng, hoặc là hoàn toàn vứt bỏ nàng hay không.
Nhưng hiện thấy Chu Lập bị đối đãi thô lỗ như vậy, phán đoán này bị loại trừ.
Bất quá chỉ số thông minh của Tiger… dường như cao hơn trước một chút?
Tuy rằng trước kia Tô Từ không bị thương nặng như bộ dạng hiện tại, nhưng nàng dám khẳng định, trước kia liền tính nàng bị thương đến không động đậy được nữa, Tiger cũng chỉ biết ở bên cạnh dùng biệp pháp của nó giúp nàng chữa thương, cấp nàng uy (*hiểu như là “đút thức ăn” nha) máu động vật chống đỡ sinh mệnh, thẳng đến thương thế của nàng tốt lên, tuyệt đối sẽ không thông minh đến đi bắt đồng loại của nàng tới đây chiếu cố cho nàng.
Phải, đúng vậy, là chiếu cố nàng, lúc vừa liếc mắt thấy Chu Lập bị ném trong đống củi liền xác định được dụng ý của Tiger.
Hành vi thường ngày của Tiger cũng mang tính nhất định.
Lúc nó muốn ăn thịt nướng sẽ đem con mồi ngậm đến bên cạnh nàng, sau đó đầu không ngừng chà nàng; ban ngày nàng muốn ra đi tuần tra rèn luyện thân thể, nó không muốn đi ra ngoài sẽ tại trước mặt nàng quay cuồng, mang đến một thân tro bụi, cuối cùng hành động rõ ràng nhất là nằm xuống ở trong sơn động, dù Tô Từ có kêu thế nào đi nữa, mí mắt cũng sẽ không nâng một chút; bởi vì biết công dụng của bình chứa nước, lúc nó thấy khát nước lại không muốn ra thác nước, sẽ trực tiếp ngậm bình nước để trên thân Tô Từ, muốn nàng giúp nó vặn mở cái nắp, cho dù nước trong bình thường xuyên bị nó uống sau đó Tô Từ cũng muốn đi ra thác nước lấy về một bình nữa, cũng vẫn là thế nào cũng nói không nghe.
Mỗi lần đi tắm rửa cũng đặc biệt thích chà Tô Từ, hơn nữa nhất định phải chải lông mỗi ngày, bởi vì da lông của nó càng lúc càng bóng loáng xinh đẹp sau một đoạn thời gian Tô Từ giúp nó chải lông.
Tâm tình không tốt sẽ ở một bên không ngừng quay cuồng hoặc gầm nhẹ phủ tường, bình thường cũng sẽ rất nhanh tự khôi phục tâm tình, nhưng nếu như Tô Từ thấy nó như vậy lại không thèm để ý nó, nó sẽ ngăn ở trước mặt Tô Từ quay cuồng, trừ phi nó cao hứng, bằng không Tô Từ liền sẽ không thể tiến về phía trước một bước hoặc không có khả năng ra khỏi sơn động.
Lúc tâm tình tốt, cái đuôi sẽ không ngừng chụp vỗ trên mặt đất, đầu cũng sẽ chà tới đây không ngừng liếm Tô Từ.
Lúc lo lắng, thanh âm trong cổ họng sẽ trở nên nức nở nghẹn ngào, sẽ ở ngay tại bên cạnh nàng đi vòng quanh người nàng…
“Tô Từ, Tô Từ?”
Nghe thấy thanh âm của Chu Lập, Tô Từ chớp chớp mắt nhìn hắn.
Trong tâm cười khổ, bình thường không cảm thấy, hiện tại người ngoài tới, tổng kết lại một phen, nàng mới phát hiện nguyên lai nàng hiểu rõ Tiger đến như vậy.
“Chu Lập, Tiger mang ngươi tới đây ta rất ngoài ý muốn, nhưng ngươi cũng thấy đấy, ta đang bị thương, hơn nữa còn không nhẹ, vốn trước khi ngươi đến ta còn nghĩ chống đỡ một chút, nhưng hiện tại ngươi đã tới, như vậy trước khi ta có thể hoạt động như bình thường, thổi lửa nấu cơm nơi này liền giao cho ngươi, không vấn đề đi?” Nghĩ nghĩ, Tô Từ trực tiếp hỏi.
Chu Lập rất tiêu sái đáp ứng, “Ta có thể nói có vấn đề sao?”
Tô Từ sờ Tiger, nhìn Chu Lập, “Ngươi đã tới địa bàn của chúng ta, đương nhiên không thể.”
Kỳ thật nàng hiện tại thực có mong muốn Tiger đem nam nhân này trả về chỗ cũ, sau đó đem Lý Ngọc mang tới đây. Lý Ngọc tuy rằng cũng không phải là người tốt, nhưng nếu muốn đấu, nàng sẽ không thua. Hơn nữa nàng hiện tại bị thương, có rất nhiều chuyện cùng là nữ nhân dễ làm hơn rất nhiều.
Mà Chu Lập, hắn ta không chỉ là phần tử nguy hiểm, vẫn là một nam nhân đối với nàng, cũng không thể che dấu được dục vọng của hắn đối với Tiger.
Cho dù nàng không lại lo lắng chính mình sẽ vì tịch mịch, cô đơn mà lâu ngày nảy sinh tình cảm với hắn, nhưng nàng cũng không thể chịu đựng được bên cạnh luôn có tia mắt thời thời khắc khắc như hổ rình mồi nhìn nàng, tính kế nàng.
Bất quá nghĩ đến Tiger cùng nàng hiện tại đều bị thương, mà Chu Lập lại biết rõ nơi nàng và Tiger ở, nếu như không khôi phục trước đem Chu Lập trả về, không chừng sẽ nảy sinh phiền toái.
Hơn nữa nàng thật sự không có bất kỳ cảm giác áy náy nào nếu nàng sai sử Chu Lập.
Tô Từ đang nghĩ, đột nhiên phát hiện thấy ánh mắt Chu Lập liên tiếp nhìn mình, vội cúi đầu kiểm soát.
Lại phát hiện vạt áo da thú bị móng vuốt Tiger thỉnh thoảng ở bên cạnh kéo một chút, làm tất cả da thú cũng bị kéo xuống dưới một đoạn.
Nàng còn có điểm thũng ngực thậm chí có non nửa lộ ra.
Mà ánh mắt Chu Lập tắc chăm chú nhìn vào trước ngực nàng, không ngừng nuốt nước miếng.
Tô Từ duỗi tay đem da thú lôi kéo, híp lại mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Thẳng đến hắn ngượng ngùng cười cười, xoay người đi lấy bó củi nhóm lửa, mới hung hăng một cái cốc vào đầu Tiger.
Tiger cổ họng trong kinh hãi dường như ừng ực một tiếng, nhãn tình màu vàng vô tội nhìn Tô Từ.
Dù biết rõ cái cốc đầu này chỉ như gãi ngứa cho Tiger, bị một đôi mắt vô tội nhìn lâu như thế, Tô Từ cũng chỉ có thể cắn chặt răng, duỗi tay an ủi sờ sờ.
Thuận tay thuận mao cực đại chi trước đang khoát lên trên chân nàng.
Sau đó mới đột nhiên phát hiện, đùi Tiger dường như thô to hơn lần đầu tiên gặp mặt.
Lần gặp mặt thứ hai của bọn hắn, cả cuộc đời này Tô Từ cũng sẽ không quên, lúc Tiger lôi kéo nàng ra hiệu đi tìm diệp tử chữa thương cho nó, lúc chi trước của nó quả thật là không có thô to như bây giờ a.
Tô Từ vội vươn tay đo một chút, lại cầm lấy da lông Tiger ra hiệu cho nó đứng lên xoay người, mới phát hiện, Tiger không chỉ cao lớn thêm hơn nửa mét, chiều cao cũng cao thêm gần một thước.
Sinh vật nơi này đa số có thân hình to lớn, điều đó làm cho Tô Từ vô ý thức đối với hình thể biến hóa của sinh vật nơi này cũng không để ý, hơn nữa cùng Tiger ngày ngày chung sống, nàng thế nhưng không chú ý đến, Tiger trưởng thành nhiều như vậy!
Lý Ngọc vừa lăn vừa bò lui về trốn tránh dưới tàng cây diệp tử, lúc này nàng mới nhận ra, con dã thú này là lão hổ mà nàng đợi mấy ngày nay.
Tuy rằng ba ngày trước nàng chỉ nhìn thấy hai mắt nó ở cự ly khoảng 6 mét, nhưng đại khái vẫn có thể xác định con dã thú này chịu sự khống chế của Tô Từ.
Lý Ngọc trốn tránh ở dưới tàng cây, không ngừng thì thào tự nói với chính mình, con thú hoang này chịu sự khống chế của con người, nó sẽ không thương tổn nàng.
Do vậy, nàng cũng lớn mật hơn, thò đầu ra tàng cây thăm dò tình hình, nhưng vừa mới nhô đầu ra, ánh vào mắt nàng là đôi mắt màu vàng đang nhìn nàng chằm chằm.
Lý Ngọc bị dọa sợ đến tim đập thình thịch không ngừng như muốn nổ tung.
Nhưng không đợi cái đầu trống rỗng của nàng nghĩ ra cách tự cứu chính nàng (*sợ quá đầu óc mụ mị hẳn đi), Lý Ngọc liền bị bạch hổ cắn cánh tay kéo ra khỏi nơi ẩn núp.
Lý Ngọc rốt cuộc khống chế không nổi tâm tình, nhắm mắt điên cuồng giãy dụa đấm đá. Cánh tay bị hàm răng Tiger cứa ra mấy chỗ vết thương, nhưng sức nàng ta làm sao chống lại Tiger, nên vẫn bị ném ra gốc cây.
Lý Ngọc vẫn không thể hiểu được mùi của trái cây diệp tử này đã giúp bọn hắn xua đuổi được dã thú sống an ổn nơi này, vì cái gì đối với con hổ này lại không có tác dụng, nhưng nàng không dám mở to mắt quan sát, bên tai chỉ có thể nghe thấy thanh âm hồng hộc, hô hấp nặng nhọc của dã thú.
Khí tức dã thú gần trong gang tấc phun lên mặt Lý Ngọc làm nàng triệt để hỏng mất, nàng điên cuồng quyền đấm cước đá, máu của miệng vết thương trên cánh tay nàng thỉnh thoảng văng lên thân thể nàng, Lý Ngọc nghĩ đến mùi máu tươi rất nhanh sẽ kích thích tính thèm ăn của con dã thú này, sau đó nó sẽ đem nàng nuốt vào bụng làm thức ăn, lại nghĩ đến người khống chế con dã thú này là Tô Từ, rất có khả năng nàng ta đang ẩn nấp đâu đó thưởng thức nàng thống khổ giãy dụa tuyệt vọng, Lý Ngọc thét chói tai ra tiếng, “Tô Từ! Tô Từ! Con mẹ nó, mày đi ra cho tao. Mày đừng cho rằng có thể khống chế được lão hổ này là ngon lắm, có giỏi mày mau ra đây a! Mẹ nó, đúng là không có nhân tính! Tô Từ! Nếu như tao chết, có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày!”
Nhưng nàng ta cũng không mở to mắt ra mà nhìn, có phải Tô Từ muốn hại chết nàng ta hay không, về phần lão hổ, nàng ta vẫn cho rằng nó đang muốn ăn nàng, nó bây giờ vẫn đang liếm vết máu lây dính trên những sợi lông bên miệng, trong đôi mắt màu vàng lộ ra khó hiểu khi nhìn động tác của Lý Ngọc, cũng có chút ghét bỏ.
Tuy rằng nó không kiêng ăn, nhưng hương vị của cái sinh vật trước mặt nó không thích.
Quá giống.
Nó không thích liếm máu có mùi vị giống với ‘giống cái nhà nó’. (*giống cái của Tiger = Tô Từ, ta để nguyên từ “giống cái” vì thấy nó thích hợp hơn khi dùng cho Tiger ^_^)
Bởi vì bề ngoài của cái sinh vật trước mặt này cũng không khác ‘giống cái nhà nó’ là bao, Tiger nhẫn nại chịu đựng mùi vị kích thích của trái cây diệp tử mặc dù nó rất nôn nóng muốn rời đi nơi này, mà cái sinh vật kia vẫn cứ nhích tới nhích lui trên mặt đất làm chuyện vô nghĩa (*Lý Ngọc đang giãy dụa), chân trước không khỏi ở trên mặt đất hung hăng vỗ vỗ, phát tiết dục vọng nóng nảy muốn trực tiếp một móng vuốt bắt cái sinh vật trước mặt, sau đó chỉ với một móng vuốt liền đem cái sinh vật này ấn ở trên mặt đất không thể động đậy.
‘Giống cái nhà nó’ quá yếu ớt, trước kia còn cho rằng nàng và nó là cùng một dạng, cả hai đều bị bộ lạc vứt bỏ, nhưng sau lại, nó lớn lên một chút, mới biết rõ nàng không phải là tộc nhân của nó (*không phải là tộc hổ, nhưng không bít Tô Từ là người nha, Tiger vẫn cho rằng nàng là “thú” khác tộc hổ thôi), nhưng có phải hay không cùng tộc nhân đối với nó cũng không có gì khác biệt.
Nàng quá yếu ớt, vì cứu nó mà bị thương, còn đang chờ nó bắt về một cái đồng loại giống nàng trở về chiếu cố nàng.
Tiger muốn tốc chiến tốc thắng, dùng móng vuốt ấn ấn lên bụng của cái sinh vật không ngừng tru lên trước mặt nó.
Sau đó, Tiger lại đưa đầu về phía bụng Lý Ngọc nghe nghe cái gì đó.
Hoài tể (*có thai).
Giống cái hoài tể cũng cần được chiếu cố.
Tiger khó chịu gầm nhẹ, quay đầu nhìn sang hướng một đám cỏ ở phía xa xa.
Nó tới không bao lâu, nơi đó liền có 3 cái sinh vật trốn tránh. (*3 tên nam nhân nhóm Chu Lập)
Tiger lập tức nhảy tới, đứng tại phía trước lùm cây nhìn 3 cái sinh vật tru lên từ trong bụi cây, đôi mắt màu vàng xem xem, sau đó nhảy dựng lên, tiến lên không chút phí lực hạ gục một cái sinh vật xem ra miễn cưỡng cường tráng một chút, ngậm ở trong miệng chạy về hướng huyệt động.
……
Lúc Tô Từ tỉnh lại không thấy Tiger ở bên người, nằm một hồi, thật sự chịu không nổi cái không khí yên tĩnh trong động, chỉ nghe thấy tiếng tim đập, cùng với âm thanh hô hấp nặng nề của chính mình, Tô Từ thong thả đứng lên, lấy da thú che lại trước ngực, dùng một sợi dây thừng cố định lại qua vai, sau đó mới thuận theo thạch bích đi đi ngừng ngừng, rất lâu mới đi ra sơn động.
Đêm qua, Tiger lại ép nàng uống máu tươi của mồi, mùi máu tươi còn lưu lại ở trong miệng khó chịu đến nàng cũng không mở miệng, nhưng bàn chải đánh răng vẫn còn nằm trong ba lô, bởi vì bị thương nàng vẫn chưa đến chỗ ném ba lô nhặt lại.
Nhưng ngày hôm qua nàng uống máu tươi, sau đó dạ dày vẫn quay cuồng muốn nôn, căn bản cũng chịu không nổi xốc nảy khi ngồi lên lưng Tiger nếu muốn nó chở nàng đi tìm ba lô về, hiện tại cũng chỉ có thể nhịn một chút.
Tô Từ than thở, ngồi dựa vào huyệt động, chỉ cần đi về phía trước vài phút liền có thể đụng chạm đến nơi có ánh mặt trời chiếu rọi đợi Tiger trở về.
Một ngày nàng phải ăn 3 bữa ăn, quy luật này Tiger cũng đã có thói quen, nếu như không có cái gì ngoài ý muốn phát sinh, lúc này Tiger hẳn là giúp nàng đi hái dã quả hoặc là đi săn.
Trái cây ăn không có dinh dưỡng, thịt nướng nàng bây giờ có bệnh không thể ăn, cũng không có biện pháp vì chính mình làm đồ ăn, cũng chỉ có thể tiếp tục uống máu mà thôi.
Tiger cũng sẽ chẳng hề chủ động tìm về cho nàng những món nàng chưa từng nếm qua, mà nơi này chim làm tổ rất cao trên cây, nàng lại luôn luôn ghét ăn trứng, cho nên dù đã sống ở thế giới này hai tháng, nàng vẫn chưa nếm qua bất kỳ loại trứng nào.
Tiger thuộc dòng họ mèo, nó biết leo cây. Đợi lát nữa nên nghĩ biện pháp kêu nó giúp nàng ngậm về mấy cái trứng chim, bất kể là ăn sống hoặc chín, vẫn tốt hơn so với uống máu tươi, huống chi xử lý trứng chim rất là đơn giản.
Tô Từ thỉnh thoảng lại ho khan một chút, mơ mơ màng màng đã ngủ, đợi nghe đến tiếng rống quen thuộc bên ngoài của Tiger, mới khởi động thân thể chậm rãi đi ra ngoài.
Còn chưa ra đến cửa động liền gặp Tiger nghênh diện chạy tới, Tô Từ sờ sờ đầu nó, sau đó mới giẫm lên chân nó, leo lên lưng nó ra sơn động, vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy mấy cái dã quả hoặc là một con mồi đang run lẩy bẩy, không ngờ nàng lại nhìn thấy Chu Lập đang chật vật giãy dụa ở nơi nàng thường xuyên lượm củi phía dưới cách cửa động khoảng hơn 10 thước, Tô Từ ngớ người ra thật lâu.
Tay, chân của Chu Lập đều có vết thương do bị bụi cây, hoa cỏ cào xước, quần áo trên eo còn lưu lại dấu răng của Tiger, rõ ràng cho thấy hắn bị Tiger cắn eo ngậm tới đây. Nếu như không phải hắn giãy dụa bò ra từ đống củi, lớn tiếng chửi rủa, Tô Từ cũng sẽ không thể vừa ra cửa động liền thấy hắn đang ở dưới vách núi.
Tô Từ lập tức cúi đầu sửa sang lại da thú che trên thân mình, sau đó mới vỗ vỗ Tiger, đôi tay ôm cổ nó, cặp chân kẹp bên hông nó, nhờ nó chở nàng xuống vách núi.
Chỉ mới nhảy mấy cái, Tô Từ bị gió thổi qua liền ho mạnh một trận, đợi sau khi dừng lại cơ hồ không còn khí lực, cả người dựa vào thân cây, lúc này Chu Lập đã từ trong đống củi bò ra, hắn mệt mỏi dựa vào bó củi nhìn nàng cùng với Tiger đang không ngừng nghĩ liếm lồng ngực và xương quai xanh của nàng với ánh mắt phức tạp.
Lồng ngực Tô Từ thật ngột ngạt lại muốn ho một trận, tình huống này là ngày hôm qua sau khi tỉnh lại càng thêm trầm trọng, phỏng chừng Tiger chẳng hề biết rõ bệnh này là bệnh gì, đêm qua ở trong sơn động, chỉ cần nàng ho khan một tiếng, nó liền đứng lên liếm lồng ngực cùng miệng của nàng.
Lúc này nó vẫn làm như tối hôm qua, chỉ là lúc này có người ngoài, Tô Từ cũng không mặc kệ Tiger làm như vậy được, nàng lấy tay che lại lồng ngực để tránh cho dây trói cố định da thú bị lỏng, da thú che thân thể nàng sẽ rơi xuống.
Tiger không thể giúp nàng hảo hảo ‘liếm vết thương’, đôi mắt màu vàng mang điểm ủy khuất, làm Tô Từ chịu không được phải xoa xoa đầu nó, vỗ về nó.
Sau đó mới nhìn sang Chu Lập, một thân toàn nước miếng của Tiger hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
“Không, không sao.” Lúc này Chu Lập mới giậtt mình như vửa tỉnh mộng, “Ngươi… Nó… Ngươi thực sự thuần phục được nó?” Không đợi Tô Từ trả lời, hắn lại hỏi, “Có phải ngươi muốn nó mang ta tới đây không?”
Câu cuối cùng lại mang theo chút vui mừng, cùng đắc ý. (*hắn tưởng Tô Từ mang hắn qua, bắt Tiger cung phụng kiếm ăn cho hắn, đúng là nắm mơ a)
Tô Từ ngây người ra một chút, sau đó lại nói, “Không phải.”
Nàng đối với bọn họ, nhất là Chu Lập hoàn toàn không có một điểm hảo cảm. Bất luận là lúc vừa mới bắt đầu dây dưa nàng, vẫn là sau khi thành người cầm đầu trong nhóm, hành động đối với nàng, đối với Lý Ngọc của hắn làm nàng càng thêm chán ghét.
Cho dù nữ nhân muốn dựa vào nam nhân mà sống sót, phải trở thành công cụ phát tiết thú dục cho các nam nhân, nàng cũng vô cùng phản cảm.
Chu Lập thấy biểu tình chán ghét của Tô Từ cũng không tức giận, lại nói, “Ngươi bị thương sao? Lão hổ của ngươi cũng bị thương… 3 ngày trước các ngươi gặp phải cái gì sao? Chúng ta cũng là cùng nhau lạc tới đây, tuy rằng trước kia cũng có chút chuyện không vui xảy ra, nhưng là hiện tại chỉ còn lại có mấy người chúng ta, nên đồng tâm hiệp lực, cần ta giúp đỡ làm cái gì ngươi trực tiếp nói, ta có thể làm được nhất định sẽ…”
“Rống!” Lời nói của hắn bị Tiger đánh gãy.
Bị Tiger rống lên như vậy, thân thể Chu Lập không thụ khống chế run lên vài cái, những lời vừa định thốt ra rốt cuộc nói không được nữa.
Trong tâm Tô Từ cảm thấy buồn cười, duỗi tay vuốt vuốt lông Tiger, mơ hồ đoán được vì sao nó lại mang Chu Lập đến đây.
Chỉ là……
Lúc trước nàng vẫn hay đoán rằng Tiger là thích nàng, nguyên nhân có thể là nó thấy ngoại hình của nàng giống một giống loài mà nó quen thuộc hoặc thích; cho nên nàng lo lắng Tiger nhìn thấy Chu Lập, Lý Ngọc có hình thái giống nàng, có thể đối với bọn họ cũng tốt như đối với nàng, hoặc là hoàn toàn vứt bỏ nàng hay không.
Nhưng hiện thấy Chu Lập bị đối đãi thô lỗ như vậy, phán đoán này bị loại trừ.
Bất quá chỉ số thông minh của Tiger… dường như cao hơn trước một chút?
Tuy rằng trước kia Tô Từ không bị thương nặng như bộ dạng hiện tại, nhưng nàng dám khẳng định, trước kia liền tính nàng bị thương đến không động đậy được nữa, Tiger cũng chỉ biết ở bên cạnh dùng biệp pháp của nó giúp nàng chữa thương, cấp nàng uy (*hiểu như là “đút thức ăn” nha) máu động vật chống đỡ sinh mệnh, thẳng đến thương thế của nàng tốt lên, tuyệt đối sẽ không thông minh đến đi bắt đồng loại của nàng tới đây chiếu cố cho nàng.
Phải, đúng vậy, là chiếu cố nàng, lúc vừa liếc mắt thấy Chu Lập bị ném trong đống củi liền xác định được dụng ý của Tiger.
Hành vi thường ngày của Tiger cũng mang tính nhất định.
Lúc nó muốn ăn thịt nướng sẽ đem con mồi ngậm đến bên cạnh nàng, sau đó đầu không ngừng chà nàng; ban ngày nàng muốn ra đi tuần tra rèn luyện thân thể, nó không muốn đi ra ngoài sẽ tại trước mặt nàng quay cuồng, mang đến một thân tro bụi, cuối cùng hành động rõ ràng nhất là nằm xuống ở trong sơn động, dù Tô Từ có kêu thế nào đi nữa, mí mắt cũng sẽ không nâng một chút; bởi vì biết công dụng của bình chứa nước, lúc nó thấy khát nước lại không muốn ra thác nước, sẽ trực tiếp ngậm bình nước để trên thân Tô Từ, muốn nàng giúp nó vặn mở cái nắp, cho dù nước trong bình thường xuyên bị nó uống sau đó Tô Từ cũng muốn đi ra thác nước lấy về một bình nữa, cũng vẫn là thế nào cũng nói không nghe.
Mỗi lần đi tắm rửa cũng đặc biệt thích chà Tô Từ, hơn nữa nhất định phải chải lông mỗi ngày, bởi vì da lông của nó càng lúc càng bóng loáng xinh đẹp sau một đoạn thời gian Tô Từ giúp nó chải lông.
Tâm tình không tốt sẽ ở một bên không ngừng quay cuồng hoặc gầm nhẹ phủ tường, bình thường cũng sẽ rất nhanh tự khôi phục tâm tình, nhưng nếu như Tô Từ thấy nó như vậy lại không thèm để ý nó, nó sẽ ngăn ở trước mặt Tô Từ quay cuồng, trừ phi nó cao hứng, bằng không Tô Từ liền sẽ không thể tiến về phía trước một bước hoặc không có khả năng ra khỏi sơn động.
Lúc tâm tình tốt, cái đuôi sẽ không ngừng chụp vỗ trên mặt đất, đầu cũng sẽ chà tới đây không ngừng liếm Tô Từ.
Lúc lo lắng, thanh âm trong cổ họng sẽ trở nên nức nở nghẹn ngào, sẽ ở ngay tại bên cạnh nàng đi vòng quanh người nàng…
“Tô Từ, Tô Từ?”
Nghe thấy thanh âm của Chu Lập, Tô Từ chớp chớp mắt nhìn hắn.
Trong tâm cười khổ, bình thường không cảm thấy, hiện tại người ngoài tới, tổng kết lại một phen, nàng mới phát hiện nguyên lai nàng hiểu rõ Tiger đến như vậy.
“Chu Lập, Tiger mang ngươi tới đây ta rất ngoài ý muốn, nhưng ngươi cũng thấy đấy, ta đang bị thương, hơn nữa còn không nhẹ, vốn trước khi ngươi đến ta còn nghĩ chống đỡ một chút, nhưng hiện tại ngươi đã tới, như vậy trước khi ta có thể hoạt động như bình thường, thổi lửa nấu cơm nơi này liền giao cho ngươi, không vấn đề đi?” Nghĩ nghĩ, Tô Từ trực tiếp hỏi.
Chu Lập rất tiêu sái đáp ứng, “Ta có thể nói có vấn đề sao?”
Tô Từ sờ Tiger, nhìn Chu Lập, “Ngươi đã tới địa bàn của chúng ta, đương nhiên không thể.”
Kỳ thật nàng hiện tại thực có mong muốn Tiger đem nam nhân này trả về chỗ cũ, sau đó đem Lý Ngọc mang tới đây. Lý Ngọc tuy rằng cũng không phải là người tốt, nhưng nếu muốn đấu, nàng sẽ không thua. Hơn nữa nàng hiện tại bị thương, có rất nhiều chuyện cùng là nữ nhân dễ làm hơn rất nhiều.
Mà Chu Lập, hắn ta không chỉ là phần tử nguy hiểm, vẫn là một nam nhân đối với nàng, cũng không thể che dấu được dục vọng của hắn đối với Tiger.
Cho dù nàng không lại lo lắng chính mình sẽ vì tịch mịch, cô đơn mà lâu ngày nảy sinh tình cảm với hắn, nhưng nàng cũng không thể chịu đựng được bên cạnh luôn có tia mắt thời thời khắc khắc như hổ rình mồi nhìn nàng, tính kế nàng.
Bất quá nghĩ đến Tiger cùng nàng hiện tại đều bị thương, mà Chu Lập lại biết rõ nơi nàng và Tiger ở, nếu như không khôi phục trước đem Chu Lập trả về, không chừng sẽ nảy sinh phiền toái.
Hơn nữa nàng thật sự không có bất kỳ cảm giác áy náy nào nếu nàng sai sử Chu Lập.
Tô Từ đang nghĩ, đột nhiên phát hiện thấy ánh mắt Chu Lập liên tiếp nhìn mình, vội cúi đầu kiểm soát.
Lại phát hiện vạt áo da thú bị móng vuốt Tiger thỉnh thoảng ở bên cạnh kéo một chút, làm tất cả da thú cũng bị kéo xuống dưới một đoạn.
Nàng còn có điểm thũng ngực thậm chí có non nửa lộ ra.
Mà ánh mắt Chu Lập tắc chăm chú nhìn vào trước ngực nàng, không ngừng nuốt nước miếng.
Tô Từ duỗi tay đem da thú lôi kéo, híp lại mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Thẳng đến hắn ngượng ngùng cười cười, xoay người đi lấy bó củi nhóm lửa, mới hung hăng một cái cốc vào đầu Tiger.
Tiger cổ họng trong kinh hãi dường như ừng ực một tiếng, nhãn tình màu vàng vô tội nhìn Tô Từ.
Dù biết rõ cái cốc đầu này chỉ như gãi ngứa cho Tiger, bị một đôi mắt vô tội nhìn lâu như thế, Tô Từ cũng chỉ có thể cắn chặt răng, duỗi tay an ủi sờ sờ.
Thuận tay thuận mao cực đại chi trước đang khoát lên trên chân nàng.
Sau đó mới đột nhiên phát hiện, đùi Tiger dường như thô to hơn lần đầu tiên gặp mặt.
Lần gặp mặt thứ hai của bọn hắn, cả cuộc đời này Tô Từ cũng sẽ không quên, lúc Tiger lôi kéo nàng ra hiệu đi tìm diệp tử chữa thương cho nó, lúc chi trước của nó quả thật là không có thô to như bây giờ a.
Tô Từ vội vươn tay đo một chút, lại cầm lấy da lông Tiger ra hiệu cho nó đứng lên xoay người, mới phát hiện, Tiger không chỉ cao lớn thêm hơn nửa mét, chiều cao cũng cao thêm gần một thước.
Sinh vật nơi này đa số có thân hình to lớn, điều đó làm cho Tô Từ vô ý thức đối với hình thể biến hóa của sinh vật nơi này cũng không để ý, hơn nữa cùng Tiger ngày ngày chung sống, nàng thế nhưng không chú ý đến, Tiger trưởng thành nhiều như vậy!
/62
|