Ngọn đèn vàng cam thắp sáng màn đêm, trong đó có hai người cùng đi dạo dưới ô. Các cửa hàng trên phố tỏa ra ánh sáng vàng rực và ấm áp, chiếu sáng cho người đi đường.
Bông tuyết rơi dày đặc, hai bóng người cô đơn càng ngày càng sát lại gần hơn, cuối cùng sát lại với nhau.
Lục Yến Thần cầm ô, thả chậm bước chân, giữ nguyên tốc độ với người bên cạnh: “Sao em lại tìm được chỗ này?”
Nói về điều này, Khương Dư Miên không tránh được có chút tâm tư: “Lúc trước, anh có cài định vị vào trong máy em.”
Lúc đó, cô bị ốm, lại còn là trường hợp đặc biệt, Lục Yến Thần vì đề phòng lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã cài đặt hệ thống định vị. Bây giờ bị cô lợi dụng ngược lại, theo dõi anh.
Người đàn ông cười khẽ bên tai cô: “Kiến thức em học được dùng hết vào đây sao?”
Cô gái giơ tay lên sờ chiếc khăn choàng trên cổ, áp chiếc khăn choàng đỏ sắp che kín khóe miệng kéo xuống cằm, phả ra một làn sương trắng nóng hổi, nhẹ nhàng xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
Lục Yến Thần dẫn cô đến khu phố, nơi anh có một căn hộ.
Viện nghiên cứu cách khu phố khá xa, phải đi xe mất một tiếng rưỡi, Khương Dư Miên ngồi trong xe xoa xoa tay, cơ thể rất nhanh đã ấm lại.
“Sao đột nhiên lại tới đây?”
“Dù sao em cũng đón năm mới một mình, ra ngoài du lịch một chuyến cũng tốt.”
“Em mệt không?”
“Em ở trên máy bay ngủ rất lâu.” Có lẽ cơ thể có chút mệt mỏi, nhưng đầu óc cô hiện tại rất tỉnh táo.
Một lúc lâu sau, cô nóng quá nên lấy khăn quàng xuống, tóc dài mềm mại bị vò lộn xộn.
Cô tiện tay vuốt mái tóc lộn xộn ra đằng sau, chiếc khuyên tai màu bạc trên dái tai phát sáng trong đôi đồng tử của anh.
Lục Yến Thần từ trong khóe mắt thấy tư thế của cô, anh nhớ lại cái ngày sinh nhật của bạn cùng phòng Khương Dư Miên, mấy cô gái ồn ào bắt cô xỏ khuyên.
“Xỏ khuyên tai có đau không em?”
Khương Dư Miên nhẹ nghiêng người ra đằng sau, hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vê món trang sức bạc đơn giản trên dái tai: “Đã qua lâu rồi, em không còn đau nữa.”
Lúc vừa xỏ xong sẽ đau, thời gian dài vết thương lành lại, ngay cả cảm giác đau cũng quên sạch.
Lục Yến Thần cảm thán: “Em đã trưởng thành hơn nhiều.”
Cho dù là phong cách ăn mặc hay là khí chất bên trong đều lặng lẽ thay đổi.
Những lời đã từng muốn nghe vô số lần cứ đột ngột như vậy mà truyền vào tai, Khương Dư Miên không rõ anh cụ thể đang chỉ cái gì, đột nhiên có chút ngại ngùng: “Chúng ta đã rất lâu rồi không gặp nhau.”
Lần gặp gỡ này dường như nhẹ nhàng hơn so với lần gặp hai tháng trước ở nhà họ Lục. Hai người ngồi trong xe, tùy ý tán gẫu về cuộc sống của mỗi người trong nửa năm qua. Khương Dư Miên tựa đầu lên cửa sổ xe, bên trong cửa kính mơ hồ lộ ra hai bóng người. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lúc xuống xe, Khương Dư Miên chỉ nhớ mang theo ô. Lục Yến Thần nhặt chiếc khăn quàng đỏ mà cô bất cẩn làm rơi xuống, đuổi theo đưa cho cô. Một màn này làm cô không kìm nổi mà nhớ đến cảnh năm ngoái Lục Yến Thần tặng cô chiếc khăn quàng đỏ.
Khương Dư Miên nhận chiếc khăn quàng, sợi len mềm mại dính vào lòng bàn tay, dường như còn lưu lại nhiệt độ anh cầm.
Gió từ bốn phía dội vào cổ, cô nhanh chóng sắp xếp khăn quàng lại lần nữa, quàng qua cổ rồi đeo vào.
Nơi Lục Yến Thần sống vừa rộng rãi vừa xa hoa, mở cánh cửa ra, phòng khách có hai cái cửa sổ sát đất lớn, đứng trong phòng có thể nhìn quang cảnh thành phố về đêm.
Khương Dư Miên thu hồi ánh mắt, thản nhiên quan sát bài trí bên trong phòng. Gần cửa sổ sát đất có cái bàn tam giác màu trắng hình cung, trên bàn có bày một chiếc lịch thủy tinh làm trang trí, nếu lắc nhẹ, cát chảy bên trong sẽ cuộn lên, để yên thì phải một lúc lâu mới có thể lắng xuống hoàn toàn.
Nhìn sang bên trái, bàn cà phê thủy tinh sạch sẽ và ngăn nắp, trên đó chỉ có một cái gạt tàn, sạch sẽ, nhìn không ra có dấu vết sử dụng.
Một chiếc chăn nhung màu xám đen tùy ý vắt trên ghế sofa, trông ấm áp và mềm mại.
Có vẻ như anh ấy sống một cuộc sống đơn giản ở đây, trừ những gia dụng cần thiết ra thì đồ dùng rất ít.
“Anh không ở đây thường xuyên sao?”
“Viện nghiên cứu có ký túc xá riêng, điều kiện ở đó rất tốt, cũng rất yên tĩnh.” Tuy không đẹp bằng ở phố nhưng trang bị đầy đủ, nhiều việc đều chỉ có thể xử lý bằng máy móc, cuộc sống rất thuận tiện.
Lục Yến Thần đưa cho cô một cốc nước ấm: “Em ngồi đi, anh gọi điện thoại một chút.”
Vốn dĩ anh chỉ định xin nghỉ nửa ngày cho bản thân, không ngờ đột nhiên Khương Dư Miên lại ghé qua, lịch trình của anh thay đổi, phải thông báo trước cho các đồng nghiệp của mình trong viện nghiên cứu.
Khương Dư Miên cầm ly thủy tinh ngồi trên sô pha, cảm thấy có chút không chân thật.
Một ngày trước, cô sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ một mình bay qua đất nước này, nói một tiếng "Chúc mừng năm mới" với anh.
Suốt đường đi từ khi xuống máy bay, bây giờ cô mới có thời gian xem điện thoại di động, cô nhận được không ít tin nhắn trên các phương tiện liên lạc khác nhau, hoặc lời gửi đặc biệt hay gửi lời chúc theo nhóm.
Vòng bạn bè cũng rất sôi nổi, Thịnh Phỉ Phỉ hai giờ sáng vẫn đang cập nhật, có thể thấy đêm giao thừa chơi vui như thế nào.
Có rất nhiều người trong nhóm ảnh đó, nhưng xuất hiện thường xuyên nhất vẫn là Lục Tập.
Lướt xuống một chút, cô nhìn thấy những bức ảnh chữ của Lục Tập, Lý Hằng Xuyên, Hứa Đóa Họa và những người khác, cũng như ... cụm từ ‘Chúc mừng năm mới’ do Lục Yến Thần gửi vào sáng sớm theo giờ trong nước.
Vòng bạn bè đó trơ trọi không có một lượt thích hay bình luận nào, Khương Dư Miên di chuyển ngón tay của mình để nhấn một lượt thích. Sau đó, cô nhớ ra rằng cô và Lục Yến Thần không có nhiều bạn chung, có lẽ không thể nhìn thấy những bạn bè thích và bình luận trong vòng bạn bè của Lục Yến Thần.
Lục Yến Thần gửi lời chúc đến mọi người theo cách này ở nước ngoài, điều này cho thấy trong lòng anh ấy, Tết Nguyên Đán vẫn là một ngày quan trọng. Không lâu sau, Lục Yến Thần ra khỏi phòng. Anh thay một chiếc áo len, màu chủ đạo là đen, được trang trí bằng những ô trắng, tạo phong cách lười biếng khi ở nhà.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ quen thuộc trên cổ tay, Khương Dư Miên chợt nghĩ: “Theo thời gian ở đây, chúng ta còn có thể đón giao thừa phải không?”
Ở đây muộn hơn mười ba tiếng so với Trung Quốc.
Không biết từ lúc nào, tuyết đã ngừng rơi. Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon lấp lánh chói mắt. Lục Yến Thần cầm áo khoác lên, gật đầu với cô: “Có thể.”
“Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?” Cô đứng trước khung cửa sổ sát đất, đan hai tay vào nhau ngắm nhìn thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài, nóng lòng không thể chờ đợi được.
Lục Thần Yến nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: “Quần áo của em quá mỏng.” Ở đây đã bắt đầu có tuyết từ một tuần trước, nhiệt độ cũng đang dần giảm xuống, đặc biệt là vào những đêm mùa đông, nếu cô đứng bên ngoài lâu, mặc mỏng như vậy e rằng không thể chịu được.
“A…” Khương Dư Miên luồn qua cổ tay áo sờ sờ, cảm nhận độ dày của áo trên người.
Cô đến vội vàng, cơ bản không nhớ phải mang theo quần áo dày.
Thấy vẻ mặt tiếc nuối của cô, Lục Yến Thần do dự một lúc, rồi đưa ra đề nghị: “Nếu em không phiền, trong phòng anh còn một chiếc áo bông khá dày, thích hợp cho ngày hôm nay.”
Nói xong, anh còn bổ sung “Còn mới.”
Khương Dư Miên kinh ngạc ngẩng lên, ánh mắt trong veo nhìn anh, không khỏi đáp: “Được.”
Dựa vào quan hệ hiện tại giữa hai người, rõ ràng là cô đang chiếm hời.
Lục Yến Thần nhanh chóng vào phòng lấy áo khoác ra, đó là một chiếc áo khoác bông dày, sờ vào rất ấm.
Cô mặc chiếc áo khoác này vào, chiếc áo khoác màu đen đơn giản không phân biệt rõ giữa nam và nữ, nhưng có sự khác biệt về chiều cao và hình dáng, dáng người vốn dĩ thanh tú được bao phủ bởi chiếc áo khoác rộng.
Đột nhiên Khương Dư Miên có chút hối hận, trước mặt người mình thích ăn mặc như vậy sẽ không khó coi chứ?
Người ta mặc áo sơ mi của bạn trai rất mê hoặc, còn cô đã mặc áo khoác của Lục Yến Thần hai lần, cả hai đều vào mùa đông, hoàn toàn không đẹp tí nào.
Nhưng đây là quần áo của Lục Yến Thần ...
Điều này thực sự làm khó cô.
Cuối cùng, Khương Dư Miên thầm quyết định mặc chiếc áo khoác này đi ra ngoài trung tâm thương mại để mua quần áo mới xinh đẹp.
Trong phòng khách, Lục Yến Thần đứng cạnh cửa sổ sát đất, trong tiềm thức tìm ra điểm mấu chốt của điếu thuốc, thoáng thấy chiếc ba lô mà đặt trên bàn trà khi cô đến. Cuối cùng, anh đặt chiếc bật lửa cùng thuốc lá lên trên bàn tam giác.
Anh khoanh tay dựa vào tường, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ khó đoán.
Cô gái với vẻ ngoài yếu đuối đó hết lần này đến lần khác làm những điều không ngờ tới, luôn chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Khi nhìn thấy cô, anh không tự giác được mà dành những điều tốt nhất cho cô, không cách nào tàn nhẫn với cô được.
Đây dường như là vấn đề khó giải quyết nhất mà anh ấy gặp phải trong đời.
“Lục Yến Thần.” Cuối cùng Khương Dư Miên lề mề nửa ngày trời đã đi ra.
Lục Yến Thần chậm rãi quay người lại, nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn của cô được giấu trong chiếc áo khoác rộng, anh không nhịn được mà cười: “Giống như một đứa bé trộm mặc quần áo của người lớn vậy.”
“Em không phải trẻ con.” Cô lại nhấn mạnh.
Lục Yến Thần giơ tay đầu hàng: “OK, Khương tiểu thư.”
Khương... Khương tiểu thư?
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy cách gọi này, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy nó từ Lục Yến Thần.
Những cảm xúc kỳ lạ từ tận đáy lòng reo lên, giống như một quả bóng teo nhỏ, chậm rãi phồng lên, suýt chút nữa sắp lấp đầy cả trái tim.
Cô vội vàng ngăn lại suy nghĩ lung tung của mình: “Đừng trêu em nữa, cũng muộn rồi, chúng ta ra ngoài đi.”
Cô đi thẳng ra cửa.
Lục Yến Thần đi theo phía sau, lại một lần nữa nhặt lại chiếc khăn quàng cổ rơi trên ghế sô pha cho cô.
-
Quảng trường Thời Đại tọa lạc tại một nơi phồn hoa, với những con đường trải dài bốn phía, những màn hình đèn led công nghệ cao hiển thị chữ Trung đang chuyển động và những tòa nhà cao tầng thắp đèn đỏ tỏa sáng rực rỡ cho các lễ hội trong toàn thành phố.
Có rất nhiều gương mặt người Hoa ở xung quanh, Khương Dư Miên dựa sát bên cạnh Lục Yến Thần nói: “Em gần như quên mất rằng mình đang ở nước ngoài.”
Lục Yến Thần giải thích: “Nhiều công ty đã đặt video quảng cáo ở đây, vào dịp Tết cũng tổ chức các hoạt động lễ hội có liên quan, nhiều sinh viên nước ngoài ra đường đón năm mới.”
Nhiều người Trung Quốc đã tập trung tại quảng trường để trình diễn các điệu múa và nhạc cụ mang đặc trưng dân tộc, những màn biểu diễn tuyệt vời đã thu hút người qua đường lần lượt dừng lại.
Các họa sĩ đường phố đầy vẻ nghệ thuật không sợ mùa đông khắc nghiệt lần lượt vẽ những bức chân dung sống động như thật.
Họ cùng nhau đi qua những con phố sôi động, xuyên qua những nơi có dòng người qua lại đông nhất, dòng người không ngừng xua tan cái lạnh mùa đông.
Dạo đến trung tâm thương mại đón năm mới, Khương Dư Miên muốn nhân cơ hội mua một chiếc áo khoác nữ vừa vặn ở đây. Những bộ trang phục tinh xảo khiến người ta phải lóa mắt, lúc chưa quyết định thì cô nhìn về hướng Lục Yến Thần, anh ấy sẽ đưa ra lời gợi ý thích hợp.
“Cái này nhìn đẹp không?”
“Rất hợp với em.”
Màu đỏ tươi rực rỡ vô cùng hợp với thời tiết năm mới, cô đứng trước gương soi toàn thân xoay trái xoay phải, người đàn ông cách đó không xa lẳng lặng nhìn dáng người thanh tú dưới ánh đèn, vô tình lộ ra dáng vẻ có chút cưng chiều.
Mặc trên mình chiếc áo khoác mới tinh, cả hai bắt đầu một hành trình mới, một đường tản bộ đến sân trượt băng Bryant.
Có rất nhiều du khách rải rác trong sân trượt băng ngoài trời, Lục Yến Thần đề cập: “Vào tháng Một ở đây đã tổ chức một buổi khiêu vũ trên băng.”
Khương Dư Miên quay đầu nhìn anh: : “Anh có đến xem không?”
Lục Yến Thần nhẹ lắc đầu: “Lúc đó, viện nghiên cứu rất bận rộn.”
Nghĩ đến tư thế tiêu sái trượt băng trên sân, Khương Dư Miên nóng lòng muốn thử.
Lục Yến Thần quay đầu lại và hỏi: "Muốn chơi không?"
Cô ấy thừa nhận không chút do dự: “Em muốn!”
Dưới sự nuông chiều của Lục Yến Thần, Khương Dư Miên mang giày trượt và chuẩn bị vào sân, nhưng bị kẹt ở lối vào, không di chuyển được. Trước đây, cô cũng đã từng tiếp xúc với trượt băng, học kỳ trước cô bị Dư Thiên Kiều và Hứa Đóa Họa kéo đi chơi, tuy kỹ năng ở mức trung bình nhưng cô có thể đi lại và chạy dễ dàng.
Có điều…
Đã lâu không chơi, đột nhiên không biết di chuyển thế nào, vì thế chỉ có thể bám vào lan can tường, thử đi về phía trước.
Cô đang cố tìm cảm giác thì bỗng có một bàn tay đặt trước mặt cô.
Lục Yến Thần chống tay lên lan can, ngước mắt cười với cô: “Khương Dư Miên, em biết trượt băng không?”
“Đương nhiên!” Cô không muốn Lục Yến Thần nghi ngờ, lập tức buông lan can, muốn chứng minh với anh.
Sau đó, một giây kế tiếp, cánh tay bị nắm chặt: “Gấp cái gì? Đi từ từ.”
Vừa bị anh nắm như vậy, vừa dỗ dành, chân cô suýt chút nữa trượt té ngã.
May là cô đã đứng vững, nắm chặt lan can một lần nữa, khó chịu nhấn mạnh: “Em thật sự biết.”
Lục Yến Thần nhướng mày, chẳng nói chẳng rằng.
Dần dần, Khương Dư Miên cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác quen thuộc, vòng qua lan can một vòng, sau đó chui vào trong đám người.
Tốc độ của cô càng lúc càng nhanh, giống như một con bướm lả lướt, dần dần bay đi.
Cô chơi nóng rồi, lại chạy về bên lan can, tóm chuẩn xác bóng hình của Lục Yến Thần: “Anh thực sự không cân nhắc việc chơi cùng nhau sao?”
“Không, trò giải trí của thanh niên các em, anh không chơi.” Trận tuyết nhiều năm trước, anh bị thương ở chân, về sau anh không bao giờ động đến trượt tuyết hay trượt băng nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Khương Dư Miên, người không biết sự thật, chỉ tập trung vào một điểm quan trọng khác: “Anh nói chuyện như một ông già.”
“Anh già rồi?” Lục Yến Thần dường như nghe thấy lời nói không thể tưởng tượng nổi, lông mày đều cau hết lên.
Khương Dư Miên nhấn mạnh: “Là anh nói ‘thanh niên các người’.”
Anh đổi lời: “Vậy chúng ta thanh niên?”
Khương Dư Miên nằm ở trên lan can, cười phá lên.
Đây là nụ cười rạng rỡ và thuần khiết nhất mà Lục Yến Thần nhìn thấy trên khuôn mặt cô trong nửa năm qua. Anh vô tình bị cảm hóa, chỉ vào đồng hồ nhắc nhở: “Mười giờ đóng cửa, em không có nhiều thời gian đâu.”
Khương Dư Miên mím môi, dọc theo lan can đi về phía lối ra.
Lục Yến Thần qua đón cô: “Không chơi nữa sao?”
“Vẫn còn rất nhiều nơi để tham quan, vì vậy chúng ta không thể lãng phí thời gian vào một việc.” Lần này ra ngoài rất đột ngột, nhưng đã đến đây rồi, nên làm nhiều điều có ý nghĩa hơn, lưu lại nhiều kỷ niệm đẹp hơn.
Cô cũng nhìn chằm chằm rất lâu vào chợ phiên mùa đông gần đó, cầm ly cacao nóng và dạo quanh các cửa hàng đầy nghệ thuật.
Những tiêu bản bươm bướm sặc sỡ đặt trên giá gỗ, ẩn trong lớp kính che, lung linh đẹp mắt.
Khương Dư Miên chỉ vào cửa hàng bày biện sản phẩm chất lượng đẹp mắt, háo hức nói: “Em muốn nó.”
Cô không đổi tiền nên chỉ có thể tìm đến Lục Yến Thần cầu xin trợ giúp.
Lục Yến Thần hiểu ra, và nói với chủ cửa hàng: “Thưa ông, xin vui lòng cho tôi tất cả những mẫu bướm này.”
“?” Khương Dư Miên mở to mắt, cô nhanh chóng kéo anh lại: “Em chỉ muốn một cái.”
Lục Yến Thần: “Hả?”
/87
|