Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Chương 11: Con người đó, là Hạ Kì Thiên?

/103


Vừa dứt lời, Lăng Tử Thần ko biết từ lúc nào đã ở phía sau tôi,

thật nhanh luồn cánh tay rắn chắc của mình đặt trước ngực tôi,

bàn tay xòe ra áp chặt vào cổ,

tay còn lại thả lỏng đặt trước bụng tôi

-Cái...cái này..._Thả mắt nhìn chiếc khung ảnh rơi xuống, chạm mạnh vào mặt bàn, tôi sững sờ cảm nhận sự khô rát đang lan tỏa khắp cuống họng, toàn thân thể ko hẹn run lên toát lạnh

-Cậu...làm gì ở đây?_Đưa chất giọng lạnh lẽo tra khảo áp đặt lên người tôi, Lăng Tử Thần gõ gót xuống mặt đá, từng bước từng bước đều tiến gần đến chỗ tôi

-A!_Nhảy dựng lên, tôi lúng túng xoay người lại một cách nhanh chóng, mặt đối mặt với Lăng Tử Thần, ko quên để 2 tay ra đằng sau thu giấu cho hành vi trái phép của mình

-Tôi hỏi...cậu làm gì ở đây?_Nhấn mạnh thêm lần nữa những gì vừa nói, oan gia họ Lăng đưa đôi mắt mun đen thăm thẳm chăm chăm vào người tôi, tiếp tục tăng thêm 1 lực ép vô hình lên đối phương

-À!_Nhất thời xâm xoàng lần 2, đầu óc tôi cứ lộn tùng phèo như một đĩa mì ý hảo hạng, nghĩ mãi mà vẫn chẳng thể đưa ra một lí do thích hợp nào đó ngụy biện cho mình. E là tôi sẽ phải vác bộ mặt kiều diễm vẹn toàn này đến đấu khẩu với mấy ông cảnh sắt mặt to bụng phệ mất. Mới nghĩ thôi đã cảm thấy ớn lạnh cái cảnh mình đang siêng năng ngồi học thì bị cảnh sát 3,4 xe oai phong lẫm liệt, còi hú vang trời quang minh chánh đại xông thẳng vào lớp lôi cổ về đồn, còn tệ hơn cả việc tôi bị thầy hiệu trưởng triệu lên uống trà vì tội ko điền đúng tên bố mẹ trong ánh mắt kinh ngạc cùng hân hoan "đi đi con" của bọn bạn nữa.

Lắc đầu như chong chóng, tôi gạt phăng tất cả những hồi tưởng vừa đội mồ sống dậy trong đầu, tập trung hết mọi nơron vẽ ra bằng chứng ngoại phạm cho mình

-Sao nào?_Thấy tôi ko trả lời, Lăng Tử Thần sốt ruộc hối thúc, con ngươi nơi đáy mắt đã mịt mùng lại còn sâu hun hút hơn trước. Đúng là cái đồ dễ giận, tôi mới vào phòng hắn có một tí thôi mà đã rộn ràng cả lên rồi, từ từ cho người ta nghĩ ngợi chút đã chứ.

-À! Tôi..._Thin nín đảo mắt thu mọi thứ vào tầm ngắt, bỗng dưng bộ não siêu việt của tôi lại nãy ra gợi ý về chiếc dây chuyền lần trước Lăng Tử Thần đưa cho trong cuộc chiến "Huyết Thư" tôi vẫn đang đeo trên cổ mình quên chưa trả lại, đành vịn vào nó viện cớ lột xác thoát thân vậy

-Dây chuyền?_Nhướn mày kinh ngạc, Lăng đại nhân nheo mắt nhìn sợ dây với mặt hình thánh giá trên tay tôi, thoáng chút sa sầm

-Thì lần trước cậu đưa tôi, nhưng sau đó tôi lại quên đem trả cho cậu giờ mới nhớ ra_Đưa tay còn lại đặt lên mớ tóc đen mượt của mình gãi gãi như có chấy, tôi tỏ vẻ hối lỗi, đôi lúc lại đưa mắt liếc nhẹ xem biểu hiện của Lăng Tử Thần một cái rồi lại cụp xuống nhanh chóng. Coi bộ hắn đã có chút sa chân lỡ bước rồi, chỉ cần quên đi việc ban nãy là đủ

-Ko cần!_Trái với kịch bản tôi đã thảo sẵn: Lăng Tử Thần sẽ chụp lấy, đưa vào lòng mừng rỡ gặp lại người bạn tri kỉ, vừa khóc lóc thảm thương vừa cảm tạ tôi ko ngớt, rồi thì để tỏ rõ sự biết ơn cao ngất trời đối với tôi, hắn có thể sẽ tặng tôi một vài thứ gì đó hay đại loại thế; nhưng ko, hắn chỉ gỏn lọn đáp lại 2 chữ cực kì tuyệt tình, thái độ vương vấn quyến luyến cũng chẳng thấy đâu mà chỉ thấy có thêm vài tảng băng nữa ốp lên khuôn mặt điển trai của hắn, toát ra khí lạnh ngùn ngụt như Bắc Cực

-Ế! Của cậu mà!_Ngạc nhiên tột độ, tôi khó hiểu réo lên, ra sức dúi chiếc dây chuyền vào người hắn như thể đó là quả boom hẹn giờ, ko trả kịp là tôi sẽ "bùm" trước ấy. Mà cũng kì thật, ở đời sao lại có người được người khác trả đồ mà còn lên mặt ko chịu lấy thế chứ, chắc khi nãy bị tôi chọc cho đầu tạm thời bị ôi thiu rồi cũng nên

-Ko lấy_Ngang bướng như mấy đứa con nít cứng đầu cứng cổ, Lăng Tử Thần đẩy chiếc dây chuyền ra xa, mặt hếch sang hướng khác ko thèm đoái hoài

-Thôi được_Thở dài chườm cái mặt bó tay của mình trưng cho đối phương xem, tôi vòng tay đặt trước ngực, nghễnh cố lên nhìn hắn bằng nửa đôi mắt, giọng nói toát ra đến tôi nghe cũng thấy cực menly_Nói đi, sao lại ko hả?

-Thử gì đã rơi vào tay người khác thì đừng hòng tôi sử dụng đến _Cười một cái ko rõ đang chế giễu hay say tếu vì bộ dạng của tôi, Lăng Tử Thần ko chịu uốn cái lưỡi hắn đến lần thứ 7, thốt ra câu từ mang tính cực kì xúc phạm, nhắm thẳng tôi mà bắn

-Ý...ý cậu là?_Giật giật mí mắt, tôi cảm thấy hình như có ai đó đang đá đểu mình

-Ý tôi là, chiếc dây chuyền đó đã vào tay cậu, tôi sẽ ko bao giờ lấy lại nữa_Lắc đầu một cái chứng tỏ sự bất lực đối với tôi, Lăng đại nhân dí sát cái mặt nếu nhìn gần sẽ thầy cực khổng lồ áp vào mặt tôi, chậm rãi từng chữ một, làm tôi dù ko muốn cũng phải đỏ mặt, chỉ tại, khoảng cách quá gần thôi

-Hơ!_Thộn mặt tiêu hóa những gì hắn vừa nói, tôi dường như đã dần hiểu ra được hàm ý sâu xa trong đó. Quả vậy, hắn sợ tôi bị ghẻ lở nên ko muốn lấy lại, đề phòng lây theo chứ gì? Được lắm, Lăng Tử Thần, ngươi đã bất nhân thì ta đành bất nghĩa

-Ra vậy, ngươi nghĩ ta bẩn thỉu nên phòng bệnh hơn chữa bệnh chứ gì?_Chán chườm, tôi ngúc ngúc cái đầu như con gà tục tác, tự thưởng cho mình một nụ cười vì quá ư thông minh

-Đầu cậu chứa gì vậy?_Ngây người nghe tôi phân trần, Lăng Tử Thần như từ thiên đường rơi xuống trần gian, hỏi một câu cực kì ngu ngốc

-Trời ạ! Đầu tôi chứa chất xám nguyên chất đấy

-Vậy sao?_Nín người, đảm bảo hắn đang nín người vì cái mặt hắn đỏ lên rất khả nghi, Lăng Tử Thần cố gắng lắm mới nói tiếp được

-Muốn nghĩ gì thì nghĩ_Bực bội trước thái độ nhạo báng của đối phương, tôi đẩy hắn ra xa, giận dỗi bỏ về phòng_Ta về

-Đứng lại!

-Ko đứng!_Thẳng thừng và nhất quyết, tôi giữ nguyên chủ ý của mình, hiên ngang bỏ về phòng, nhất định phải vứt cái dây chuyền đáng ghét này mới được

-Đã bảo là đứng lại!_Vừa dứt lời, Lăng Tử Thần ko biết từ lúc nào đã ở phía sau tôi, thật nhanh luồn cánh tay rắn chắc của mình đặt trước ngực tôi, bàn tay xòe ra áp chặt vào cổ, tay còn lại thả lỏng đặt trước bụng tôi

-Á!_Dừng chân kịp lúc trước khi lưỡi mình vô thức bắn ra ngoài vì bàn tay giết người của Lăng Tử Thần, tôi hét lên, cơn giận khí thế phừng phực hơn trước, ra sức _Cậu làm gì thế hả? Sao bóp cổ tôi

-Xin lỗi!_Buông lỏng tay đang chế ngự ở cổ tôi tỏ vẻ hối lỗi, im lặng một chút, Lăng Tử Thần đặt cằm lên tai tôi, thở phì phò như kẻ bệnh, từng lời nói ra thật dịu và ấm, đến mức nó cứ cô đọng mãi trong tim_Tôi ko phải có ý đó

-Được rồi!_Đỏ mặt ko ngớt, tôi cúi nhẹ cởi bỏ "dây xích" của Lăng Tử Thần, chân đan chân bước như gió phóng ra khỏi phòng, cố che giấu sự ngượng ngùng đang hằn lên trên mặt. Tất cả cũng chỉ tại hắn mà ra thôi

Đóng sập cửa lại, tôi dựa người vào tường, đưa hai tay lên áp chặt vào má mình, từ từ cảm nhận sức nóng tỏa ra thấm vào tay của nó. Lặng ngắm chiếc dây chuyền đã hằn vết trong lòng bàn tay, tôi thở dài, nhướn người dậy quẳng vào học bàn rồi nằm ì xuống giường, tự thưởng cho mình một giấc ngủ giũ bỏ mọi thứ. Quả thực, đã lâu rồi, tôi mới có cảm giác này, trái tim thổn thức lệch nhịp liên hồi...

Sáng hôm sau, ngay khi đánh răng rửa mặt làm vệ sinh cá nhân, tôi, Hàn Tử Di, đã quyết tâm làm một chuyện cực kì trọng đại mang tầm ảnh hưởng đến cả tương lai sau này, đó là...tập đi học sớm tránh đụng độ với Lăng Tử Thần càng ít càng tốt. Nói là làm, với ý chí kiên cường bất khuất cây ngay ko sợ chết đứng, tôi soạn đôi patinh đã để mốc meo nhiều tháng trời làm dụng cụ di chuyển, tiết kiệm tiền đi xe buýt để mua đồ ăn vặt. Rón rén một cách hèn hạ, tôi khẽ mở nhẹ cửa chính, khom lưng chống gọi chui tọt ra bên ngoài, nhanh nhẹn mặc đồ nghề tác nghiệp

Xui xẻo sao, vì lâu rồi ko trượt patinh nên tôi đi lại hoàn toàn khó khăn, y chang lúc mới đầu tập trượt vậy. Với nhiều lần ngoan cường ko chịu bỏ cuộc, cuối cùng tôi cũng thành thạo hơn trước, có thể trượt một cách suôn sẻ

Hít thở thật sâu cho oxi tràn đầy 2 lá phổi, tôi toan vận khí ra sức trượt về phía cổng thì bất chợt bị bàn tay tàn bạo của ai đó túm lên cổ áo, ko cho di chuyển

-Ai?_Hùng hổ quay mặt đối diện với tên mới sáng sớm làm xằng làm bậy, tôi quát đầy khí thế, được một chút thì nó lại xì hơi bay đi mất_A, bạn Lăng

-Sớm nhỉ?_Ko thèm chào tôi lấy một cái gọi là có qua có lại, Lăng Tử Thần lập tức nói kháy tôi, chọc vào nỗi đau muôn thuở của con người vốn quen ngủ nướng

-Hơ, tất nhiên, mình là học sinh gương mẫu mà_Cười tươi rói, tôi dặn lòng cố nín nhịn, đợi "thiên thời địa lợi nhân hòa" sẽ ra tay kích bác lại_Bạn Lăng cũng sớm qúa

-Vì có người trở trời nên tôi cũng phải miễn cường thuận theo thôi_Mặt dày đến tráo trở, Lăng Tử Thần vênh cái mặt triều người tấm tắt khen nức nở lên trời, thẳng hướng về phía cổng, miệng thản nhiên ra lệnh như tôi là tớ của hắn_Đi

-Ờ!_Ỉu xìu lặng bước "bẽn lẽn" theo sau Lăng Tử Thần, tôi lấy tay đập cái bốp rõ đau vào mặt mình, tức tối trước kế hoạch bị đổ bể, biết thể hôm qua tôi đã xổ thuốc xổ cho hắn đi tù tì mấy phát, xem hôm nay có ngạo nghễ thế được ko cho rồi

***

Sau một hồi kêu cả than vãn suốt chặng đường, tôi quyết định đi bộ tập sức khỏe, mặc cho Lăng Tử Thần hết lời "dỗ dành" bảo lên xe buýt. Được một lúc, cơ chân của tôi cũng chịu hết nổi mỏi mệt khắp nơi, vì thế vận tốc cũng giảm dần, khoảng cách giữ Lăng Tử Thần cũng xa hơn trước.

-Tránh ra!_Một âm thanh vang vọng cực lớn từ một phía nào đó đổ dồn về chạm vào màng nhĩ tôi, trước khi để cho tôi kịp xử lí thì một người nào đó đã xông đến chạm mạnh vào vai tôi, để lại một câu rồi chạy vào con hẻm_Anh xin lỗi!

Mất thăng bằng bổ nhào xuống đất sau cú va chạm, tôi điên tiếc bỏ qua lời nói của người đó, bướng bỉnh ném ánh mắt oán hận về phía hắn nhưng rồi lại ngớ người đi, cái dáng chạy đó, cái lưng đó, mái tóc đen hơi dài đó, khiến tôi nhớ đến 1 người, Hạ Kì Thiên...

/103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status