Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Chương 75: Thông gia hai họ

/103


Buổi đại tiệc hoành tráng, mĩ lệ nhất trong năm của dòng họ lừng danh tiếng nổi như cồn trên thế giới nhanh chóng trôi theo thời gian xách túi nải ngậm ngùi khịt mũi qua đi, mang theo hàng ngàn hàng vạn dư âm ko cần thiết teo teo lẽo đẽo sau mông. Sau khi vụ nghi vấn về hành tung đáng ngờ cũng như tin đồn tái xuất Hàn Quốc của 2 con người mang tầm ảnh hưởng nặng tựa chì Hàn Gia Phong-Hà Huyễn Nhi được phơi ra ánh sáng, rũ sạch mọi bí mật thì những nghi vấn khác như sóng sau đè sóng trước, được nước béo cò ồ ạt mọc lên như nấm sau cơn mưa, tiếp tục hành xác đám kí giả tội nghiệp với tấm lòng yêu nghề yêu lẫn thù lao của nghề sâu hơn biển.

Nhen nhói và cực kì nổi bật trong hàng loạt vấn đề nảy sinh nằm chình ình trên hầu hết các mặt báo và trang web cộng đồng đang được dư luận tích cực mở mắt căng tai nghe ngóng, miệng mồm lau láu chém gió sung mãn chính là mối quan hệ mập mờ, cực mờ ám của nhị thiếu gia họ Lăng, Lăng Tử Thần-hình tượng chàng hôn phu tương lai kiểu mẫu trong lòng đám lão bối đầu hói bụng phệ giới thượng lưu, cũng chính là người có hôn ước ngầm với đại tiểu thư Liệt gia một thời kinh động dư luận, và đại tiểu thư trên trời rớt đùng xuống như thiên thạch của Hàn Gia, Hàn Gia Băng, người từng được người hâm mộ thế giới biết đến cách đây 7, 8 năm về trước, đồng thời

là người từng được Lăng thiếu gia giới thiệu trong buổi nhận con của cha mình.

Bởi vì Hàn gia vẫn cố chấp ngậm hột thị làm lơ, Lăng gia từ đầu chí cuối vẫn quyết khoanh tay đứng trong bống tối ko chịu đả động, thế nên, hai đối tượng khả nghi nêu trên trong chốc lát hạ gục các từ khoá vàng cổng nhà lão Google, dành vị trí dẫn đầu, ko những thế, họ còn bất đắc dĩ nằm trong tầm ngắm của cánh nhà báo lắm chiêu nhiều trò, cuộc sống riêng tư cũng dần bị xâm hại nặng nề.

Để tránh có thêm vài vị khách ko mời mông đặt lên ghế, tay lia lịa gắp thức ăn, miệng nhai tóp tép trên bàn ăn riêng của nhà mình trong nhà hàng, tránh việc 2 thằng con qúy tử bị người khách chụp lén ảnh nude khi thay áo quần, hủy hoại sự trinh trắng thuần khiết của chúng và nghiễm nhiên, tránh bị làm phiền lúc cùng vợ đóng cửa thực hiện kế hoạch hoá gia đình, Hàn lão gia khí thế ngất trời, một lời đã quyết, trước sự phản đối kịch liệt trong tâm trí của các thành viên, đã mặt dày, tay dắt con, tay ôm vợ, thêm lần nữa lò mò đến biệt thự tổng thống Hàn ở "tạm" vài bữa, mai danh ẩn tích. Chưa dừng lại ở đó, mọi thành viên Hàn Gia đều bị cấm cửa, ko có sự cho

phép của Hàn lão gia thì thứ lỗi, đành miễn cưỡng trở về phòng đóng cửa tự kỉ.

Trước sự cấm đoán ngột ngạt của cha mình, Gia Băng chỉ biết chống tay mơ màng thả hồn về nơi xa xăm kia, ngày đêm trăn trở ko biết người ta đang làm gì, ở đâu, nói chuyện với ai.

Nhiều lần, cô đã đánh liều lẻn vào phòng bố mẹ, đánh thuốc mê, lục tìm điện thoại liên lạc cho người thân nhưng khi sự nghiệp cách mạng đã thành công thì cô lại thất thểu ngậm ngùi cay đắng đóng cửa trở về phòng bếp vừa ăn vừa chưởi rủa bản thân mình.

Này! Đừng có nghĩ Hàn Gia Băng cô ko phải là người yếu đuối, đến hạ thủ bố mẹ cũng ko nỡ nhé, phải nói là, trên phương diện này, đối với cô, người thân ko là gì cả, để đạt được múc đích, cô còn có thể đánh 2 liều thuốc xổ với họ nữa cơ. Chẳng qua là...chẳng qua là vậy...khi thực tình chạm được vào làn da đồng cổ điển trơn bóng và nồng nàn mùi won của chiếc ống nghe điện thoại trong phòng bố mẹ cô, khi được sờ soạng lên những chiếc nút bấm bằng đá khiêu gợi của nó, cô mới run rẩy, toàn thân cứng đờ như đá, đôi môi hồng cũng tái nhợt ko còn sức sống...

Chuyện mẹ cô đá cha cô lăn từ trên giường xuống đất, chuyện cha cô co ro cuộn thàng đống như giẻ rách dưới sàn, chuyện con cún con đồng hành với cô cào rách ống quần bạc tỉ của cô...tất cả đều ko đủ trọng lực khiến cô rơi vào hỗn loạn như lúc đó. Thứ có thể làm cô thảm hại như thế...chính là vì cái điều khủng khiếp cô vừa mới nhận "Ồ, mình ko nhớ số điện thoại hắn! Haha!"

Tinh thần cô lúc đó hoàn toàn suy sụp, cực kì suy sụp. Cô bần thần ra khỏi phòng bố mẹ và đi giải tỏa nỗi sầu bi thương.

Tổ tông ta nói, "thua keo này ta bày keo khác". Mẹ cô nói, "Lì lợm, ko sớm bỏ cuộc là cách tốt nhất biến khỉ thành người".

Thằng em cô lại nói "Thiên tài vấp ngã ko phải vì thiên tài ko có tài, mà là vì quá tài giỏi nên ông trời mới ganh ghét ngáng chân. Có ti xíu đã bỏ cuộc thì nên mũ áo về quê, đừng sỉ nhục anh em thiên tài"

Gật đầu, nắm chặt tay thành đấm quyết tâm nghe theo lời xúi giục văng vẳng bên tai của mọi người, Gia Băng tiếp tục vận dụng chiêu cũ, hòng tìm mọi cách moi số điện thoại Tử Thần từ iphone tình nhân của ông bà già nhà mình. Khổ nỗi, từ sau cái vụ cô khua chân múa tay, nhảy cà tưng ăn mừng thắng lợi, vênh mặt lên trần nhà cười khủng bố, giương mắt bé khinh khỉnh nhìn bố mẹ oán hờn từ từ ngã giường với cơn mê bất ngờ, cha cô đã ko còn khờ dại, non nớt như trước như trước. Trước lời ngon tiếng ngọt, trước sắc đẹp nát thành bể đá của cô con gái rượu, ông tỉnh bơ nhấp ngụm trà, cười hết sức hiền hoà ôn nhu. Rồi, ông lấy đâu ra một chiếc chổi lông gà sặc

sỡ đủ bảy sắc cầu vòng, mạnh tay nện nó một cái thật mạnh lên mặt bàn, biểu tình trên gương mặt vẫn tràn trề tình thương mến thương vô bờ ko bến mà nói:

-Hàn Gia Băng, nếu con còn muốn gặp lại tên nhóc đó thì đừng giở trò với cha thêm lần nữa, ko thôi, sau này đừng gân cổ lên trách ta tại sao hạ thủ ko lưu tình nhé!

Bằng một bộ mặt lừa tiền, một lời nói lừa tình , phong trào khởi nghĩa dành tình yêu, tự do, bình đẵng, bác ái của Gia Băng nhanh chóng rơi vào bế tắc, tiến thoái lưỡng nan, thất bại là điểu trẻ 6 tuổi như Gia Lâm cũng đoán được.

Từ ấy, bừng trong Gia Băng một nắng hạ, mặt trời chân lí chói qua tim. Nếu thời thế đã ra vậy, cô cũng nên hợp tác duỗi người nằm dài xem anime, ngốn truyện tranh cho rồi.

Ngày lại ngày, con cún con của Gia Băng hết há miệng khoe hàm răng nhọn ngáp rồi lại ì mông nằm oạch trên giường ngủ. Cứ thế, một ngày nọ, con cún nhỏ giật mình tỉnh giấc. Tiếng thét chói tai và điệu nhảy vui mừng đậm chất thổ dân của chủ nhân nó như thước phim sinh động trôi dạt dào vào tâm hồn trong trắng, vô tư của nó, bắt đầu, lúc ấy, nó đã biết sợ là gì.

Điều đáng quan tâm ko phải là việc con cún đáng yêu kia kêu ẳng ẳng rồi mất tích, mà là lí do làm Gia Băng nhảy cẫng vui sướng kia cơ. Chính là vì cuộc điện thoại đòi gặp mặt bàn chuyện hai gia đình của Lăng lão gia vào một ngày nào đó.

Sung sướng chờ đợi bao nhiêu khi ngày nào đó đến gần, Gia Băng lại hụt hẫng thất vọng bấy nhiêu. Cô những tưởng, người sẽ ngồi đối diện mình là ai đó có khuôn mặt nét băng lãnh đạm, điệu cười nửa miệng phong phú luôn khiến người ta ghê sợ, nhưng ko, ko phải là người đó, người ngồi trước mắt cô hiện tại, là người cô thay vì bỏ tiền xây bảy toà tháp đã hóng hớt đi cứu mạng, anh ta là Lăng Tử Ân, anh trai Lăng Tử Thần.

-Gia Băng, đừng ngồi ko như vậy, em ăn chút gì đi!_Nhẹ nhàng nở nụ cười yếu ớt trên gương mặt có chút nhợt nhạt, Tử Ân dịu dàng đổi đĩa thịt dê nướng đã được mình cắt nhỏ với đĩa còn vẹn nguyên của Gia Băng, giọng nói ko thể làm động lòng người khác hơn được nữa.

-À! Vâng!_Thoáng giật mình vì bị gọi bất ngờ, Gia Băng cười nhạt đáp trả thịnh í của người đối diện, ánh mắt dán chặt lên đĩa thịt dê rệu mỡ đang mời gọi. Cô động đũa, nhanh chóng tiễn đưa một em thịt lên đường nhập ngũ rồi căng tai, hé mắt sang phía 2 ông bố kẻ tám lạng người nửa cân vẫn đang ngoan cố đọ mắt, chiếc mũi nhỏ khẽ từ tốn thải hàng tá đống ko khí trong người ra ngoài như tiếc thương cho số phận người phụ nữ khi lỡ lấy ông chồng quá ư làm cao, như cha cô, và như Lăng lão gia đây.

-Được rồi, ý ông, ông muốn Tử Ân thiếu gia cùng con gái tôi kết thành đôi!_Rời người khỏi chiến tuyến, Hàn lão gia lên tiếng cắt ngang bầu ko khí kì dị của bữa ăn. Những câu từ ông vừa nói, nghe thật nhẹ, nhưng từ khi nào, đã biến thanh thành tiếng sét nổ đoàng đoàng kinh rợn trong tai Gia Băng.

Có phải cha cô vừa nói rằng sẽ để cô và người đối diện kết thành đôi ko nhỉ? Ko phải chứ, mấy ngày này cô ko có ngoáy tai nên nghe nhầm mất rồi chăng?

Ko khỏi hãi hùng, Gia Băng đưa mắt liếc nhìn người con trai đối diện, cái nhìn đụng chạm vô tình làm cho cô ko khỏi cụp mắt lảng tránh.

Lăng Tử Ân, anh ta chăm chăm soi cô và cười, nụ cười ấy, quá đẹp, quá thanh tịnh, quá tinh khiết. Nó làm cô nghẹt thở, chật vật và cảm thấy xấu hổ với sự xấu xa của bản thân. Có vẻ như, anh ta hoàn toàn đồng ý lấy cô thì phải.

-Đúng vậy, tiểu tử đáng yêu này của tôi ko ngày nào là ko nhắc đến Hàn tiểu thư đây, mỗi lần nhắc là nó lại cười tủm tỉm một mình rất hạnh phúc. Tôi tin, với trực giác của một người cha, nó chắc là đã phải lòng ái nữ nhà ngài mất rồi. Tử Ân là một chàng trai tốt, khi yêu ai, nó sẽ ko ngần ngại xả thân bảo vệ người đó. Vì thế, tôi nghĩ, hai đứa chúng rất đẹp đôi. Hơn nữa, chúng cũng mang chung trong mình một dòng máu, tôi thấy, có lẽ, đó là định mệnh mà hai chúng ta cần phải vun vén, Hàn lão gia_Gắp đại miếng thịt bỏ vào miệng, Lăng lảo gia sảng khoái đề nghị, ý tứ rất mực rõ ràng tuy hơi chút lòng vòng.

-Ông nói cũng phải!_Ra vẻ thuận ý, Hàn lão gia đưa tay vuốt cằm, đôi mắt đen ko rõ biểu thị xúc cảm gì lướt qua người cô con gái đang đỏ mặt e thẹn cúi đầu rồi cẩn trọng liếc sang phía đại thiếu gia họ Lăng, lười biếng mỉm cười đầy tiếc nuối_Nói như vậy, tôi sẽ phải từ bỏ chàng con rể tài năng kia rồi.

-Haha, ý Hàn lão gia là Tử Thần phải ko?_Nhận thấy kế hoạch của mình tiến triển khá thuận lợi ngoài dự kiến, Lăng lão gia ko ngần ngại dìm hàng đứa con mình yêu quý nhất_Thằng nhóc đó thì tài năng gì, tuy bề ngoài nó ngông nghênh, kiêu ngạo thế, nhưng chỉ được cái mác thôi, để so sánh với Tử Ân thì vẫn còn nhiều khuyết điểm lắm. Hơn nữa, tính cách thằng bé này còn rất bốc đồng, thất thường, cố chấp, nếu nó có tài đến mức Hàn lão gia cân nhắc thì thật tôi đây sẽ đi đầu xuống đất mất, ngài bị nó lừa rồi.

-Vậy sao?_Tỏ ra rất đỗi ngạc nhiên, Hàn lão gia ngẫm ngợi_Xem ra tôi phải cân nhắc lại mắt nhìn người của mình rồi, chắc tại tôi tuổi đã cao nên ko mấy minh mẫn lắm thì phải. Tự dưng là để tuột mất nhân tài như Tử Ân thiếu gia đây.

-Hàn lão gia khiêm tốn quá rồi! Vậy ngài thử đánh giá lại Tử Ân xem. Nó là một thiên tài, nhất định sẽ ko làm ngài thất vọng đâu..._Cảm thấy bản thân còn thừa quá nhiều calo, Lăng lão gia thao thao bất tuyệt tâng bốc thằng con trai của mình với vẻ mặt rất chi là sảng khoái, tự hào, đôi lúc lại cười ha hả phụ họa thêm, làm bầu ko khí buổi gặp mặt này dần bớt đi ám muội và căng thẳng.

Cũng ko để người kia phải gánh danh tự kỉ, Hàn lão gia niệm tình chốc chốc lại gật đầu, cười nhạt đáp trả vài tiếng lấy lệ, mồ hôi lạnh the thẻ đổ ra trên vầng thái dương khẽ nhíu lại.

Xem ra, giờ thì ông đã sáng mắt, được thỉnh giáo thêm nhiều điều rồi. Người trong giới tương truyền rằng, người có thể ngồi nói chuyện với Lăng lão gia quá 1 tiếng thực sự là kì tài, ông bất quá cũng được cho là cao thủ trong số đó. Nhưng, có lẽ, lúc về, ông nên tham gia một khóa điều trị tâm lí mới được.

Nhẫn nhịn một hồi, Hàn lão gia như ko thể chịu hứng calo người kia bắn ra được nữa. Ông quay đầu về phía Gia Băng vẫn đang e lệ cúi đầu thẹn thùng nói gì đó, nở nụ cười qúy phái lôi cô vào cuộc làm bia đỡ đạn.

-&%@/..., Gia Băng, ý kiến của con thế nào?

1 phút trôi qua kể từ khi câu hỏi nhẹ nhàng của Hàn lão gia hiện hữu, đáp lại ông và ánh nhìn nóng lòng của những người có mặt ko có quyền xung quanh vẫn là điệu bộ cúi đầu e thẹn, một lời nói cũng ko thèm phát ra khiến ai nấy cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.

-Gia Băng, trả lời đi chứ!_Cồn cào ruột gan trước sự vô phép vô lễ của con gái mình, Hàn phu nhân ngồi một bên lấy tay thục vào eo Gia Băng, cố nở một nụ cười nhạt méo mó.

Đến nước ấy, Gia Băng vẫn ngoan cố cúi đầu dán mắt lên mặt bàn, chỉ có tiếng thở hắt phì phò mệt nhọc của cô là vẳng lên ngày càng rõ mồn một. Lúc này, người cô cũng đột ngột run lên một cách giữ dội, hai bàn tay cầm muỗng nĩa đặt trên bàn của cô cũng ra sức nắm chặt, đến độ, làn da trắng mịn phải đỏ lên gay gắt.

-Hàn Gia Băng! Ngẩng đầu dậy!_Bất nhẫn gọi lớn cả tên lẫn họ của con bằng tông giọng trầm uy lực, Hàn lão gia ra lệnh, khuôn mặt lịch lãm trong phút chốc như có lớp mây đen bao phủ quanh, tăm tối kì lạ.

Bị tiếng quát ôn nhu làm cho giật mình, Gia Băng từ trạng thái bỏ lơ mọi thứ xung quanh thuận ý ngẩng khuôn mặt đỏ gay dàn dụa nước mắt hoà nước mũi cùng mồ hôi lên, đôi mắt đen có phần dại đi vô hồn nhìn cha mình, khoé miệng nhỏ nhắn chỉ biết giật giật ko bật tiếng.

-Con đang làm trò gì vậy hả?_Qúa quen thuộc với mấy trò phản kháng đánh đòn tâm lí của con gái, Hàn lão gia giận dữ toan hỏi tội thì chẳng thể nói được gì thêm nữa.

Trong hai con ngươi đen sâu của ông, có một thằng oát dám đặt đôi bàn tay to khoẻ lạnh lẽo lên gò má ửng hồng của Gia Băng một cách tình tứ. Rồi...rồi thì nó còn cúi đầu...đặt đôi môi mỏng đa tình lên bờ môi tái nhợt của con gái ông mà...mút...mà khóa chặt.

Giây phút ấy, ông cảm thấy như có một bàn tay đấm mạnh vào bụng, toàn thân như ngấm thuốc mê mà bủn rủn cả chân tay.

Đám người xung quanh có diễm phúc được chiêm ngưỡng nhất thời hoá đá, làm vật trang trí.

Bầu ko khí điên đảo lắng động một cách kì dị, như sóng yên biển lặng trước một cơn bão dần ập đến...

Trong giây phút dường như chỉ có riêng hai người, Gia Băng nghe thấy tiếng cục thịt dê bự chảng mắc nghẹn trong cổ mình nãy giờ rơi tủm xuống dạ dày, tan xèo trong acid đặc quánh rồi phiêu du xuống hậu môn.

Trong im lặng ngột ngạt và quay cuồng của trái tim, Gia Băng nghe thấy tiếng đập thình thịch cùng tông, cùng nhạc điệu phả ra từ lòng ngực ai kia, tựa một bản nhạc ko lời mà chỉ có cô và người đó mới hiểu, mới thưởng thức được.

Trong khoảnh khắc rạo rực, Gia Băng còn nhìn thấy, trong đôi mắt đen ôn nhu kì lạ kia, hình ảnh của mình được thu lại thật rõ nét...

...sao mà...

...trông ngu ko thể tả...="=

Một lúc lâu sau, con người ko biết ngượng kia cuối cùng cũng chịu thả đôi môi của Gia Băng ra, đôi môi mỏng cong lên nửa như cười, nửa như ko mà kính cẩn chào đám người còn lại.

-Tử...Tử Thần, sao con lại ở đây?_Kinh hãi nhìn thằng con vừa làm chuyện tày đình của mình, Lăng lão gia gần như thét lên, khuôn mặt già cỗi đỏ au lên vì giận.

-Con đã nói với cha rồi! Đừng nên làm chuyện gì dại dột trước khi xem cái này!_Nói đoạn, Tử Thần đặt một xấp dấy phôtô lên bàn, phân phát từng tờ cho những người có mặt, tất nhiên, Gia Băng cũng có một tờ để nhìn cho kĩ.

Nhận tờ giấy kì lạ, Gia Băng tò mò đảo mắt nhìn, một lúc lâu, ko khỏi đơ người chết đứng tại chỗ.

/103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status