Edit: Tiểu Linh Đang.
Tứ tiểu thư, Tả tướng cùng Hữu tướng lần lượt cho người đến mời người đi tiền sảnh dùng bữa.
Tiếng Hoàn Ngọc nghẹn cười truyền đến, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy cuộc sống của mình có đủ loại tư vị cảm xúc.
Trong khi phủ Tả tướng đang chờ đợi làm xong, vị Tả tướng An Lịch Cảnh này trực tiếp mang danh Cô gia tương lai không chút khách khí vào ở trong phủ, việc làm nhiều nhất mỗi ngày chính là không có việc gì mà ân cần với nàng. Từ khi nàng trở thành đề tài bàn tán nhiều nhất ở Tấn Vân thành, hình như hắn sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, cứ thỉnh thoảng lại đến chọc nàng cười một phen.
Về phần Hữu tướng Phong Đình Uyên này, không biết có phải mấy ngày nay An Lịch Cảnh thân thiết với nàng làm kích thích hắn hay không, làm cho hắn cũng vào ở Khuynh phủ, mà mãi vẫn không quay về phủ của mình. Hai nam tử cùng xuất sắc vạn phần, gặp mặt, lại thấy ánh mắt như đang tàn sát khốc liệt.
Thay ta đi trở về. Nhìn thoáng qua bát canh trên mặt bàn, môi Khuynh Lăng gợi lên một chút độ cong tự giễu.
Khuynh Đỉnh Thiên, đã sớm thay nàng khéo léo quyết định từ chối hai người kia, không phải sao?
Bát mỳ này, hẳn là phụ thân cố ý cho phòng bếp làm, đại biểu cho tâm ý của hắn. Nữ nhi như nàng, tự nhiên không dám vi phạm, cho dù trời sinh đối với mì phở xin từ chối vì năng lực kém, cũng phải một sợi không lọt ăn hết tất cả.
Nhìn Khuynh Lăng rõ ràng là buồn nôn vẫn cố gắng ăn bát mỳ, Hoàn Ngọc vừa mới còn vì bản thân tiểu thư rốt cục được hai nam tử cực kỳ xuất sắc nâng ở lòng bàn tay mà vui sướng, lúc này, vô luận như thế nào cũng không cười nổi.
Môi hé ra, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: Nô tỳ trở về cảm tạ ý tốt của hai vị Thừa tướng. Bước nhanh hai bước, đi ra ngoài phòng có hai người hầu đang chờ ở đó.
Hiện ở bên ngoài đều đồn đoán tứ tiểu thư hại chết đứa nhỏ bảy tuổi, nếu lão gia không ra mặt làm sáng tỏ, ngược lại muốn cùng tiểu thư phân rõ giới hạn, thật sự là làm người ta thất vọng đau khổ. Bây giờ, đứa nhỏ không cha không mẹ phải lưu lạc kia lại bỗng có hai người xuất hiện nhận là phụ mẫu, có thể nghĩ, lúc này đây tứ tiểu thư là bị người hãm hại.
*
Xin hỏi tứ tiểu thư nói như thế nào? Đồng ý đi không? Người hầu Phong Vân bên người Phong Đình Uyên vội vàng tiến lên hỏi.
Hoàn Ngọc tỷ tỷ, tại sao phu nhân không đi ra cùng tỷ? Xin tỷ thương xót, ngàn vạn lần đừng nói tiểu nhân rằng phu nhân không muốn đi a, Tả tướng nhà ta sẽ lột da của ta. Kê Bảo trực tiếp chen vào, đẩy Phong Vân qua một bên. Mà chính mình làm trò trước bày ra khuôn mặt đáng thương, bộ dáng mười bảy tám tuổi, quần áo ăn mặc trên người đủ mọi màu sắc, hai mắt đang lóe lên đáp án được mong chờ.
Hắn là một gà yêu nho nhỏ, tu luyện chín trăm năm vẫn không thành, nếu không phải tam điện hạ tương trợ, làm sao bản thân mình có thể thuận lợi tu thành hình người? Lại có thêm thần lực của điện hạ, vô hình trung có thể giúp hắn chống lại thiên kiếp vào một trăm năm sau của Thiên Lôi, để cho hắn có thể bảo trụ mạng nhỏ trên con đường trở thành tiên là trọng yếu nhất.
Yêu tộc bọn họ tất nhiên cũng giảng đạo nghĩa . Chịu ân huệ của người, tất nhiên hắn sẽ tận tâm làm người hầu bên cạnh điện hạ, lại vì điện hạ mà lo lắng muốn bắt được phu nhân.
Hoàn Ngọc liếc mắt nhìn hai người một cái, cuối cùng thở dài: Tứ tiểu thư nói, cảm tạ ý tốt của hai vị Thừa tướng, nhưng mà tiểu thư vừa dùng bữa xong, sẽ không qua đó.
Tứ tiểu thư, Tả tướng cùng Hữu tướng lần lượt cho người đến mời người đi tiền sảnh dùng bữa.
Tiếng Hoàn Ngọc nghẹn cười truyền đến, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy cuộc sống của mình có đủ loại tư vị cảm xúc.
Trong khi phủ Tả tướng đang chờ đợi làm xong, vị Tả tướng An Lịch Cảnh này trực tiếp mang danh Cô gia tương lai không chút khách khí vào ở trong phủ, việc làm nhiều nhất mỗi ngày chính là không có việc gì mà ân cần với nàng. Từ khi nàng trở thành đề tài bàn tán nhiều nhất ở Tấn Vân thành, hình như hắn sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, cứ thỉnh thoảng lại đến chọc nàng cười một phen.
Về phần Hữu tướng Phong Đình Uyên này, không biết có phải mấy ngày nay An Lịch Cảnh thân thiết với nàng làm kích thích hắn hay không, làm cho hắn cũng vào ở Khuynh phủ, mà mãi vẫn không quay về phủ của mình. Hai nam tử cùng xuất sắc vạn phần, gặp mặt, lại thấy ánh mắt như đang tàn sát khốc liệt.
Thay ta đi trở về. Nhìn thoáng qua bát canh trên mặt bàn, môi Khuynh Lăng gợi lên một chút độ cong tự giễu.
Khuynh Đỉnh Thiên, đã sớm thay nàng khéo léo quyết định từ chối hai người kia, không phải sao?
Bát mỳ này, hẳn là phụ thân cố ý cho phòng bếp làm, đại biểu cho tâm ý của hắn. Nữ nhi như nàng, tự nhiên không dám vi phạm, cho dù trời sinh đối với mì phở xin từ chối vì năng lực kém, cũng phải một sợi không lọt ăn hết tất cả.
Nhìn Khuynh Lăng rõ ràng là buồn nôn vẫn cố gắng ăn bát mỳ, Hoàn Ngọc vừa mới còn vì bản thân tiểu thư rốt cục được hai nam tử cực kỳ xuất sắc nâng ở lòng bàn tay mà vui sướng, lúc này, vô luận như thế nào cũng không cười nổi.
Môi hé ra, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: Nô tỳ trở về cảm tạ ý tốt của hai vị Thừa tướng. Bước nhanh hai bước, đi ra ngoài phòng có hai người hầu đang chờ ở đó.
Hiện ở bên ngoài đều đồn đoán tứ tiểu thư hại chết đứa nhỏ bảy tuổi, nếu lão gia không ra mặt làm sáng tỏ, ngược lại muốn cùng tiểu thư phân rõ giới hạn, thật sự là làm người ta thất vọng đau khổ. Bây giờ, đứa nhỏ không cha không mẹ phải lưu lạc kia lại bỗng có hai người xuất hiện nhận là phụ mẫu, có thể nghĩ, lúc này đây tứ tiểu thư là bị người hãm hại.
*
Xin hỏi tứ tiểu thư nói như thế nào? Đồng ý đi không? Người hầu Phong Vân bên người Phong Đình Uyên vội vàng tiến lên hỏi.
Hoàn Ngọc tỷ tỷ, tại sao phu nhân không đi ra cùng tỷ? Xin tỷ thương xót, ngàn vạn lần đừng nói tiểu nhân rằng phu nhân không muốn đi a, Tả tướng nhà ta sẽ lột da của ta. Kê Bảo trực tiếp chen vào, đẩy Phong Vân qua một bên. Mà chính mình làm trò trước bày ra khuôn mặt đáng thương, bộ dáng mười bảy tám tuổi, quần áo ăn mặc trên người đủ mọi màu sắc, hai mắt đang lóe lên đáp án được mong chờ.
Hắn là một gà yêu nho nhỏ, tu luyện chín trăm năm vẫn không thành, nếu không phải tam điện hạ tương trợ, làm sao bản thân mình có thể thuận lợi tu thành hình người? Lại có thêm thần lực của điện hạ, vô hình trung có thể giúp hắn chống lại thiên kiếp vào một trăm năm sau của Thiên Lôi, để cho hắn có thể bảo trụ mạng nhỏ trên con đường trở thành tiên là trọng yếu nhất.
Yêu tộc bọn họ tất nhiên cũng giảng đạo nghĩa . Chịu ân huệ của người, tất nhiên hắn sẽ tận tâm làm người hầu bên cạnh điện hạ, lại vì điện hạ mà lo lắng muốn bắt được phu nhân.
Hoàn Ngọc liếc mắt nhìn hai người một cái, cuối cùng thở dài: Tứ tiểu thư nói, cảm tạ ý tốt của hai vị Thừa tướng, nhưng mà tiểu thư vừa dùng bữa xong, sẽ không qua đó.
/71
|