Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 163 - Chương 121.2

/275


Hách Liên Dực đứng ở bên cạnh Sườn Đồi, hắn mặc bộ đồ màu đen tôn quý, bên hông đeo một thanh bảo kiếm. Gió núi thổi phần phật, ánh dương vàng sáng hắt nghiêng một bên. Hắc bào tung bay, ba ngàn tóc đen bay trong gió, dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ.

Tay Phong Lộng bị trói sau lưng, hắn bị áp quỳ gối trước mặt Hách Liên Dực.

Hách Liên Dực rút kiếm đặt bên cổ Phong Lộng, Ngạo Nguyệt kinh hãi: “Hoàng huynh, huynh muốn làm cái gì?”

“Do hắn cản trở nên ngươi mới không giết được Diệp Đàm, Bổn vương hôm nay giết hắn tránh cho các kế hoạch kế tiếp ngươi đều không thể hoàn thành.” Hách Liên Dực lạnh lùng trả lời.

Ngạo Nguyệt tái mặt, tức giận nói: “Hoàng huynh, không phải trong hồ người của huynh cũng không giết được Diệp Đàm hay sao? Chỉ cần treo tội danh lăng nhục Công chúa Hoàng Thất trên đầu hắn là được rồi. Muội nghe lời huynh đến danh tiết cũng không cần, sao huynh còn muốn giết Phong Lộng?” Hắn đã đồng ý với nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn sẽ không can thiệp chuyện giữa nàng và Phong Lộng, hắn cư nhiên nuốt lời, muốn giết Phong Lộng.

Hách Liên Dực nói không giữ lời, trong lòng nàng vừa tức giận vừa oán hận.

Ở sau một khối đá lớn cách Sườn Đồi không xa, Thanh Linh cùng Bạch Nhiên đứng trên tàng cây, lẳng lặng nhìn lại tất cả.

“Không ngờ người muốn lấy mạng Nhị tiểu thư không phải Ngạo Nguyệt công chúa mà lại là Vinh Vương.” Bạch Nhiên cảm thán nói.

Nét mặt Thanh Linh nhàn nhạt, không có kinh ngạc, nàng đã sớm đoán ra người muốn giết nàng là Hách Liên Dực. (MTLTH.dđlqđ)

Hách Liên Dực vô tình nói: “Hắn là hỏng chuyện tốt của Bổn vương, bổn vương hôm nay quyết không thể lưu hắn lại.”

Hắn dứt khoát đâm một kiếm vào ngực Phong Lộng, Ngạo Nguyệt hoảng sợ mở to mắt, tê tâm phế liệt thét chói tai: “Không…..không cần…..” Đầu óc nàng trống rỗng, nước mắt rơi như mưa, tâm đau dữ dội, giống như thanh kiếm kia đâm vào ngực nàng.

“A Nguyệt…nàng…phải sống tốt…” Gương mặt Phong Lộng trắng bệch, khổ sở nói.

“Không!!!!” Hai chân nàng như mất đi lực, nàng ngã quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu, đôi môi phát run “ Không cần!!!”

Đột nhiên nàng chợt đứng lên, dùng hết sức phi thân đến Sườn Đồi, mà thị vệ của Hách Liên Dực vậy mà không thể cản nổi nàng.

Nàng như nổi cơn điên xông tới, Hách Liên Dực cười lạnh, hắn rút kiếm, máu bắn trên mặt hắn, gương mặt vốn tuấn dật trong nháy mắt như tu la địa ngục. Hắn một cước đá Phong Lộng xuống vực sâu trước mặt Ngạo Nguyệt.

“Phong Lộng!!!” Ngạo Nguyệt gào thét, trơ mắt nhìn Phong Lộng rơi xuống vực.

Nàng vọt tới Sườn Đồi muốn nhảy xuống theo Phong Lộng, lại bị Hách Liên Dực một quyền đánh trúng.

“Đưa nàng hồi phủ Công chúa.” Hách Liên Dực phân phó thủ hạ.

Sau khi đưa Ngạo Nguyệt rời khỏi Sườn Đồi, Hách Liên Dực lại ra lệnh những người khác lui xuống.

Lúc này dưới vực có một nam tử phi thân lên đứng trên Sườn Đồi. Chỗ áo ngực có một mảng lớn máu đỏ nhưng trên mặt lại không có bất kỳ đau đớn nào. Dung nhan hắn tuyệt mỹ, ấn ký hoa đào như ẩn như hiện nơi mi tâm.

Người này chính là Phong Lộng vừa bị Hách Liên Dực một cước đạp xuống vách núi, Hách Liên Dực nhìn hắn bay lên từ dưới vực lên cũng không có biểu tình kinh ngạc. Hai người


/275

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status