Nàng dẫm lên than hồng dập hết lửa, đưa tay ôm lấy hắn, đau lòng ấn đầu hắn vào trong ngực: “Chàng đúng là tên ngốc mà.”
“Không thể mất đi nàng, cho dù là một khả năng cũng không được.” Hắn lẩm bẩm.
Tô Hổ nhìn Tần Liễm mất hồn dựa vào ngực Thanh Linh, được nhìn thấy một mặt yếu ớt của hắn đúng là rất kỳ lạ. Lúc này là cơ hội tốt để động thủ: “Bắt lấy hắn!”
Cấm Vệ quân tới gần một bước, Minh Lục và Vô Ảnh lao đến ngăn trước mặt họ.
Tạ Minh dùng một chưởng đánh bay Hách Liên Dực, Hách Liên Dực bay ra ngoài ba trượng, đâm vào một cột đá rồi rơi xuống mặt đất, miệng phun máu tươi không ngừng.
“Tướng quân, không xong rồi.” Tạ Minh vừa thu tay lại, một thị vệ vẻ mặt sợ hãi chạy tới.
“Chuyện gì mà bối rối đến vậy?” Tạ Minh trầm giọng hỏi.
“Bên ngoài đột ngột xuất hiện một nhóm lớn hắc y nhân…” Lời hắn nói còn chưa dứt, âm phong bất ngờ nổi lên, tuyết bay tán loạn, một nhóm hắc y nhân nồng đậm sát khí tựa như Tu La bước ra từ mười tám tầng địa ngục tiến thẳng vào, Cấm Vệ quân không có sức ngăn cản.
Thần sắc Tạ Minh trầm xuống, ông ta biết mấy người này lai giả bất thiện, liền điều ra sát thủ đã an bài.
Nhóm người này xuất hiện rất ly kỳ, thế nhưng con số lại lên đến mấy trăm người, hành động theo xu thế đánh nhanh thắng nhanh, một người có thể đánh bay mười người, khí thế như trẻ tre khiến lòng người sợ hãi.
Binh khí trong tay bọn họ đều không đồng nhất, đao kiếm, lưu tinh chùy, loan đao, thiết câu, đoạt mệnh hoàn, trường tiên…Mỗi một binh khí đều vô cùng ăn ý với chủ nhân. Binh khí nhuốm máu, kích thích bản tính của chủ nhân chúng, thủ đoạn tàn nhẫn, ngoan lệ, một chiêu một mạng.
Sát thủ Tạ Minh dốc hết sức huấn luyện thế nhưng đứng trước đám Tu La này lại cứ như trẻ lên ba, cắt đầu người dễ dàng như bổ dưa hấu.
Đám người này chắc chắn là quỷ đoạt mạng, là ác quỷ bò ra từ địa ngục, điên cuống chém giết.
Ám khí, độc phấn thả đầy trời.
Cảm giác như trong một cái nháy mắt, ánh sáng từ đại điện ám dần, mưa máu bay đầy trời.
Phó Lâu chủ Phong Tuyết lâu tên Toái Ngọc, một thân hắc y, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đào hoa câu nhân chỉ thấy một mảnh lạnh băng. Ánh mắt hắn quét bốn phía, nhìn thấy Tần Liễm cùng Thanh Linh, hắn lại gần: “Lâu chủ, thuộc hạ đến muộn, ngài không sao chứ?”
“Ngươi đến muộn.” Tần Liễm lên tiếng, thanh âm tựa như đao băng ghim vào người.
Thân hình Toái Ngọc khẽ run rẩy, định mở miệng phản bác, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Tần Liễm nhìn, miễn cưỡng ngừng miệng. Trong lòng âm thầm kêu khổ, rõ ràng ngươi nói đợi đến khi ngươi thả tín hiệu, ta mới dẫn người đến, kết quả lão tử đứng bên ngoài đợi đến đông cả người cũng không thấy tín hiệu đâu. Lại cho người thăm dò phát hiện trong Cách Nguyên cung có biến, nóng lòng mới bất chấp dẫn người mở đường máu xông vào.
Không ngờ ngươi không thèm thả tín hiệu thì thôi, ta dẫn người vào ngươi còn trách ta đến muộn!
Tần Liễm đã bàn bạc trước với Toái Ngọc, chỉ là hắn không ngờ Thanh Linh trúng độc của Tạ Minh, giải dược lại ở trong tay Tạ Minh. Hắn không dám manh động, sợ ông ta lại hủy giải dược nhưng ngàn nghĩ vạn nghĩ lại vẫn không tưởng
/275
|