Liên Bang ngày nay. Mọi người dùng cơm không phải đơn giản chỉ vì giải quyết ấm no. Mà cái quan trọng hơn là thưởng thức mỹ vị món ngon, ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển này, chỉ cần dùng một hoàn dinh dưỡng to bằng ngón tay cái là đủ để cam đoan một ngày sẽ không đói, nhưng đối với thân thể lại hữu ích, bổ sung các loại vi-ta-min, chẳng qua loại hoàn dinh dưỡng này nếu ăn quá nhiều, vị giác cơ hồ đều sẽ mất hết tác dụng, cho nên, tất nhiên mọi người cũng biết hưởng thụ một chút các loại mỹ vị món ngon, chỉ có lúc nào mà đang làm việc bận rộn mới đành phải dùng một viên dinh dưỡng hoàn.
Tang Thiên sống hơn ngàn năm, sơn hào hải vị ăn tới mức phát chán rồi, loài bay trên trời, loài bơi dưới nước, chỉ cần là sinh vật có thể ăn được, hắn đều đã từng nếm qua, vì muốn thay đổi khẩu vị ngay cả sinh vật kịch độc cũng đều thử qua, cho nên, biến thành một người trong ăn uống vô cùng kén chọn.
Quán ăn Kiếm Hiệp thuộc loại hàng quán ăn vặt ở đầu đường, bên trong mặt tiền của cửa hàng chỗ ngồi cũng không có nhiều, chẳng qua cũng đều chật kín người hết cả chỗ, sinh ý thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ít nhất mặt mày của lão bản nương đang ngồi xổm ở quầy thu ngân rất là hớn hở.
Tang Thiên gọi một bát mì, ngồi trên ghế cạnh vào cửa sổ đang nhấm nháp loại mì mà không biết tại sao được coi là một loại mỹ thực khá có danh tiếng.
Vị cũng không tệ lắm, hương vị cũng coi như khá ngon.
Sinh ý của quán ăn rất tốt, hết lượt người này lại tới lượt người khác đến ăn, lúc này, một người có vẻ sang trọng mặc một bộ đồ màu đen, vải lưới, quần dài bẩy phân, chân ngọc bước đi trên đôi giày cao gót kiểu cổ La Mã, nữ nhân ra hiện ở cửa, nàng mang một chiếc kính râm màu đỏ tươi, làm cho không người nào có thể thấy rõ dung nhan của nàng, mái tóc màu lam buộc thành đuôi ngựa. Trang phục trên người cũng không tính mốt mới, chỉ có thể nói bình thường, nhưng khí chất của nàng lại có vẻ rất độc đáo.
Đứng ở cửa, nàng quay nhìn xung quanh, ánh mắt dừng ở cái tên gia hỏa đang bê một bát mỳ lớn ngồi ăn bên cạnh cửa sổ, khóe miệng hơi hơi lộ ra nụ cười đắc ý, bước chân đi qua, ngồi đối diện với cái tên kia.
"Ta muốn một phần giống như vậy”
Lam công chúa chỉ vào bát mì lớn trong tay Tang Thiên, hướng người phục vụ nói, ngồi xuống, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm cái tên đang ăn mì ở đối diện.
Nàng lần đầu tiên tới một quán mì bình dân này, hơn nữa còn là lần đầu tiên nhìn thấy có người ở quán đang bê một bát lớn cật lực ăn, không thèm để ý đến hình tượng, đã thế còn xì xụp ăn liên tục không có dừng lại, hơn nữa người này ngồi ở trên ghế, một chân còn gác sang ghế ở bên cạnh, thoạt nhìn cực kỳ giống một gã lang thang chết đói đã bảy ngày bảy đêm không được ăn.
Người này thật sự là không bận tâm chút nào đến hình tượng của mình sao?
Nhìn Tang Thiên đang nhai nuốt ngấu nghiến, Lam công chúa ngơ ngẩn cười.
"Ngươi ăn nhanh như vậy, không lo lắng sẽ bị nghẹn sao? .
Nghe vậy, Tang Thiên đem bát đặt ở trên bàn. Lau cái trán đầy mồ hôi, ngắm nhìn người ở đối diện, lông mày nhếch không khỏi có chút mỉm cười, rồi sau đó bình thường trở lại, tiếp tục vùi đầu ăn tiếp.
“Uh? Người này xem ra không nhận ra ta?”
Lam công chúa có chút không xác định được, nàng chỉ cùng Tang Thiên gặp mặt qua có một lần, nhưng lại thiếu chút nữa chết ở trên tay Tang Thiên, mặc dù đối với Tang Thiên không phải mười phần hiểu biết, nhưng nàng dám khẳng định, sự khủng bố của người này tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của mình, ngay cả trong “Thiên sứ chi thủ” trong truyền thuyết cũng biết, nàng cũng không cho rằng người này ngay cả chút nhãn lực cũng không có.
Ngửa đầu húp một ngụm nước súp. Tang Thiên thật sự cảm thấy nóng quá, nhưng quả thực ăn rất sảng khoái.
"Ngươi nhìn thấy ta lúc nào?"
Quả nhiên, người này đã sớm nhận ra nàng, làm cho Lam công chúa có chút thất vọng chính là, trên mặt người này dĩ nhiên không có một chút kinh hỉ nào, đừng nói là kinh hỉ, thậm chí ngay cả bất ngờ cũng đều không có.
Lam công chúa còn chưa nói gì, Tang Thiên đã khẽ gật đầu, nói "Ta đang nghĩ người phóng viên kia như thế nào lại cứ muốn chen lên phía trước, hóa ra là muốn gặp mặt Trùm châu báu, nếu sớm biết ngươi ở đây, ta cũng muốn đi tới giúp vui
"Ngươi đang giễu cợt ta sao?"
Lam công chúa đặt hai tay lên trên bàn, chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tang Thiên, "Ngươi không ở học viện làm chức huấn luyện viên của ngươi cho tốt, chạy đến nơi này làm gì?"
"Tìm ngươi đấy!”
Sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc, đây chính là thói quen tốt hình thành hàng ngàn năm, Tang Thiên đem điếu thuốc lá ngậm ở khóe miệng, nhận lấy từ tay người phục vụ một bát mì đưa tới trước mặt Lam công chúa.
"Cám ơn.”
Lam công chúa cười một tiếng, tựa hồ cũng không có ý tứ động thủ, đôi mắt đẹp nhìn xuyên qua kính râm tiếp tục đánh giá cái tên làm cho nàng có chút nhớ nhung mấy tháng vừa qua, "Nếu quả thật chính là vì tìm ta mà đến, ta đây nhất định sẽ hướng toàn bộ thế giới tuyên bố…”
"Tuyên bố gì?”
Tang Thiên đối với Lam công chúa có ấn tượng coi như không sai, hơn nữa cũng có chút vài phần xin lỗi, lần trước thiếu chút nữa giết chết người ta.
Lam công chúa nghiêng đầu mỉm cười, nửa đùa nửa thật, nói "Gả cho ngươi nha?"
"Hai chúng ta không hợp tuổi” Tang Thiên bày ra một bộ dạng uể oải, thoạt nhìn tuy rằng không giống lưu manh, nhưng cũng tuyệt đối không thể sánh ngang với loại công tử tao nhã.
"Ngươi chê ta nhiều tuổi hơn so với ngươi? Lam công chúa cũng không biết là thật hay chỉ giả đò để tìm hiểu, cái mũi xinh đẹp hơi hơi nhăn lại.
"Ngươi? Người vẫn cho rằng mình nhiều tuổi hơn… ngươi ở trước mặt ta cũng chỉ có thể tiểu la lỵ (bé gái nhỏ tuổi)”
"Ngươi miệng lưỡi trơn tru nói ra tuyệt không giống ngươi chút nào” Lam công chúa nhếch miệng. Nàng vẫn cảm thấy Tang Thiên là người rất mâu thuẫn, nếu chỉ nhìn cặp con ngươi thâm thúy bình tĩnh kia, giống như thấy một vị cao tăng đắc đạo, chỉ là không ngờ đôi mắt này lại cố tình nằm trên mặt của một người trẻ tuổi.
"Không cần tự mình đa tình. Người không biết khéo còn tưởng chúng ta là một đôi tình nhân đấy?” Tang Thiên đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, nói, "Ngươi có ăn hay không? Không ăn thì đi trả tiền nhanh, không nên làm chậm trễ việc buôn bán của người ta.
Lam công chúa sửng sốt, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi máy động, hiển nhiên có chút không biết phải làm sao, cảm thụ ánh mặt khác thường của mọi người đang nhìn. Dù là đã quen trở thành tiêu điểm nhưng nàng cũng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ đang lúc xấu hổ, lại nhìn thấy Tang Thiên trả tiền xong bỏ đi, nàng cũng chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi.
Từ sau khi cùng Tang Thiên gặp mặt qua một lần, vài tháng nay mỗi khi nhàn hạ, trong đầu đều không tự chủ được nhớ lại quãng gian trải qua cùng với Tang Thiên ở lần đầu tiên gặp mặt, đặc biệt tại Minh nhật chi Tinh Phong hội, Tang Thiên thình lình hôn nàng, nụ hôn này lại luôn luôn hiện lên trong tâm trí muốn quên cũng không quên được.
Lam công chúa xuất thân con nhà giàu có, thuở nhỏ luôn bị cha mẹ nghiêm khắc yêu cầu, học tập hết thảy tri thức về châu báu, sau khi lớn lên đi theo nhân vật truyện kỳ Cẩu đạo nhân học tập kỳ thuật, trước khi nàng bị tuổi tác cản trở luyến ái thì đã sớm nổi tiếng Liên Bang Lam công chúa, mặc dù bên cạnh nàng cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng bởi vì cả ngày bận rộn bôn ba khắp nơi, căn bản là không có nói chuyện tình ái.
Nụ hôn tại Minh nhật chi Tinh Phong hội kia, chính là nụ hôn đầu tiên của nàng, mà người cướp đi nụ hôn đầu tiên nàng đúng là Tang Thiên.
Đối với Tang Thiên, trong lòng thật ra cũng có hảo cảm, càng ngạc nhiên hơn khi nàng cứ nhớ mãi nụ hôn đó.
"Ngươi… ngươi cũng là người của Thiên Phạt "
Nghe vậy, Tang Thiên tò mò liếc qua Lam công chúa, cười nói, "Ngươi cũng biết không ít."
Cùng Tang Thiên sóng vai đi trên đường phố, Lam công chúa cười dài xoay người, đi tới trước, "Nguy hại của Tứ muội đã được giải trừ, từ khi Thiên Phạt phân liệt tới nay Lam Thiên Phạt đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa ta còn biết. Mấy ngày trước Bạch Hoành Lâm cùng Vân Trung Khiếu tranh đoạt vị trí Phạt chủ, ngươi cũng ở đó."
Mặc dù không biết thế lực của Lam công chúa lớn tới mức nào, chẳng qua, Tang Thiên cũng tựa hồ không có bao nhiêu kinh ngạc, vì hắn biết với hạng tài phiệt như Lam công chúa này muốn biết tin tức thật sự quá dễ dàng, vô luận là phía tổ chức tình báo của chính phủ hay là tổ chức tình báo của ngầm trật tự, chỉ cần có đủ tiền đều có thể mua được bất cứ tin tức tình báo gì.
Nhìn thấy Tang Thiên không có trả lời, Lam công chúa cũng không tiếp túc hỏi tới cùng, có những điều không nhất thiết phải hoàn toàn hiểu rõ. Nam nhân phía trước, nàng sẽ không mạo muội hỏi nhiều lắm.
"Nghe nói, ngươi còn đạt được tư cách tham ra Hư không vũ
Về cái gì là Hư không vũ, Tang Thiên mấy ngày trước đây cũng có nghe nói, cảm thấy tò mò, "Hư không vũ là cái gì?"
“Ta còn tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết chứ."
Lam công chúa mỉm cười, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn lên trên không mặt trời đang chói chan, Thiên Thiên vươn hai cánh tay trắng min, cả người vươn thẳng, giống như đang tắm rửa dưới ánh mặt trời, thanh âm từ từ truyền đến, "Hư không vũ! Nói đơn giản một chút chính là một đám yêu nữ buồn bực khó nhịn cùng một đám ma nữ khát khao khó nhịn tổ chức một hồi hoạt động điên cuồng."
Tang Thiên một trận không nói gì;
Lúc này, thông tin trên cổ tay của Lam công chúa vang lên, tiếp nhận, nàng chỉ nói vài chữ, "Ta đã biết." Sau khi cắt đứt thông tin, thở ra một hơi, đôi lông mày lá liễu kẻ đen vốn đang giãn ra trong lúc này lại nhíu lại, tâm tình khoái trá cũng đột nhiên trở nên buồn bực, nếu như có thể nói, nàng thật sự muốn vứt bỏ hết thảy, tận tình chỉ nghĩ tới cuộc sống của chính mình, vài năm bôn ba, làm cho nàng càng ngày càng cảm thấy mỏi mệt?
Nhìn Tang Thiên, ở sâu trong nội tâm cũng có chút không muốn, vốn chuẩn bị mở miệng nói từ biệt, cũng là không biết làm sao lại nói ra một câu hoàn toàn không có trải qua suy nghĩ, "Ngươi có thể theo giúp ta không?"
"Uh?" Đang hút một hơn thuốc nghe được câu này Tang Thiên có chút khó hiểu nhìn lại, "Cùng ngươi? Giúp đỡ như thế nào?"
Không ngờ lại bị ánh mắt Tang Thiên nhìn chằm chằm không kiêng nể gì, khuôn mặt yêu kiều của nàng không khỏi một trận nóng lên, lắc đầu, "Ta hỏi là buổi chiều ngươi có thời gian không?"
Tang Thiên trầm ngâm một lát, từ sau khi rời khỏi Thánh đường, hắn cũng đã nói qua với Tô Hàm, nghĩ ngợi thấy lang thang loanh quanh một lúc rồi tựa hồ cũng không có chuyện trọng yếu gì để làm, mặc dù như thế, nhưng cũng không rảnh rỗi đến mức có thời gian đi bồi tiếp một nữ nhân.
Nhìn thấy Tang Thiên tựa hồ có chút do dự, Lam công chúa sâu kín nói, "Buổi chiều ta muốn đi đến câu lạc bộ Xích Diễm để đàm phán một số sinh ý với Thiên Sát đại công, nếu ngươi có thời gian như đã nói, ta nghĩ ngươi nên…"
Thiên Sát đại công? Nghe vậy, Tang Thiên có chút kinh ngạc."Làm sao ngươi lại cùng cái loại nghiệp chướng kia có buôn bán qua lại? Ngươi không phải là buôn bán châu báu sao?" Về phần Thiên Sát đại công là ai, Tang Thiên cũng không biết, chỉ là lần trước tại Thiên Phạt khi xử lý ả nữ nhân kia. Có nghe ả nhắc qua cái tên này, nghe khẩu khí của ả thì Thiên Sát đại công giống như là có uy lực rất lớn?
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tang Thiên, Lam công chúa trong lòng không khỏi vui vẻ, nàng vốn đang lo lắng Tang Thiên chưa từng nghe qua cái tên Thiên Sát đại công này, chỉ cần đã nghe qua Thiên Sát đại công, vậy khẳng định cũng biết hắn là một nhân vật nguy hiểm, mà mình và hắn đi nói chuyện làm ăn. Có thể mượn lý do này, càng làm cho người này đi theo mình?
"Thiên Sát đại công trong tay có một loại hàng bán buôn là "Ách nhĩ quỷ nhãn" ta muốn thu mua lại, ta biết loại hàng "Ách nhĩ quỷ nhãn" này có lai lịch bất chính, chẳng qua, ta có biện pháp đem chúng nó qua tay xử lý sạch, hơn nữa trong tay ta có rất nhiều vị khách lớn đều đang chờ đợi "Ách nhĩ quỷ nhãn".
"Ta chịu thua ngươi! Không ngờ ngươi còn làm cái loại hoạt động này". Tang Thiên một tay vê cằm, hơi có chút kinh ngạc, nhìn lên cái người trước mặt khiến người ta rung động trong lòng này, mỗi tiếng nói, mỗi cử động phảng phất có thể khuynh mỵ cả nam nhân lẫn nữ tử trong thiên hạ, Tang Thiên đột nhiên phát hiện mình không biết khi nào thì đã tách rời khỏi thế giới.
Làm cho hắn kinh ngạc không phải là Lam công chúa đối với loại châu báu này có thể xử lý qua, mà là "Ách nhĩ quỷ nhãn", đây là loại hàng hóa vô cùng tà ác, thường thấy nhất chính là có thể dùng nó để trợ giúp tu luyện tà ác bí kỹ, như cái loại tà ác mị hoặc, càng kinh khủng hơn đó là, "Ách nhĩ quỷ nhãn" còn…
Tang Thiên sống hơn ngàn năm, sơn hào hải vị ăn tới mức phát chán rồi, loài bay trên trời, loài bơi dưới nước, chỉ cần là sinh vật có thể ăn được, hắn đều đã từng nếm qua, vì muốn thay đổi khẩu vị ngay cả sinh vật kịch độc cũng đều thử qua, cho nên, biến thành một người trong ăn uống vô cùng kén chọn.
Quán ăn Kiếm Hiệp thuộc loại hàng quán ăn vặt ở đầu đường, bên trong mặt tiền của cửa hàng chỗ ngồi cũng không có nhiều, chẳng qua cũng đều chật kín người hết cả chỗ, sinh ý thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ít nhất mặt mày của lão bản nương đang ngồi xổm ở quầy thu ngân rất là hớn hở.
Tang Thiên gọi một bát mì, ngồi trên ghế cạnh vào cửa sổ đang nhấm nháp loại mì mà không biết tại sao được coi là một loại mỹ thực khá có danh tiếng.
Vị cũng không tệ lắm, hương vị cũng coi như khá ngon.
Sinh ý của quán ăn rất tốt, hết lượt người này lại tới lượt người khác đến ăn, lúc này, một người có vẻ sang trọng mặc một bộ đồ màu đen, vải lưới, quần dài bẩy phân, chân ngọc bước đi trên đôi giày cao gót kiểu cổ La Mã, nữ nhân ra hiện ở cửa, nàng mang một chiếc kính râm màu đỏ tươi, làm cho không người nào có thể thấy rõ dung nhan của nàng, mái tóc màu lam buộc thành đuôi ngựa. Trang phục trên người cũng không tính mốt mới, chỉ có thể nói bình thường, nhưng khí chất của nàng lại có vẻ rất độc đáo.
Đứng ở cửa, nàng quay nhìn xung quanh, ánh mắt dừng ở cái tên gia hỏa đang bê một bát mỳ lớn ngồi ăn bên cạnh cửa sổ, khóe miệng hơi hơi lộ ra nụ cười đắc ý, bước chân đi qua, ngồi đối diện với cái tên kia.
"Ta muốn một phần giống như vậy”
Lam công chúa chỉ vào bát mì lớn trong tay Tang Thiên, hướng người phục vụ nói, ngồi xuống, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm cái tên đang ăn mì ở đối diện.
Nàng lần đầu tiên tới một quán mì bình dân này, hơn nữa còn là lần đầu tiên nhìn thấy có người ở quán đang bê một bát lớn cật lực ăn, không thèm để ý đến hình tượng, đã thế còn xì xụp ăn liên tục không có dừng lại, hơn nữa người này ngồi ở trên ghế, một chân còn gác sang ghế ở bên cạnh, thoạt nhìn cực kỳ giống một gã lang thang chết đói đã bảy ngày bảy đêm không được ăn.
Người này thật sự là không bận tâm chút nào đến hình tượng của mình sao?
Nhìn Tang Thiên đang nhai nuốt ngấu nghiến, Lam công chúa ngơ ngẩn cười.
"Ngươi ăn nhanh như vậy, không lo lắng sẽ bị nghẹn sao? .
Nghe vậy, Tang Thiên đem bát đặt ở trên bàn. Lau cái trán đầy mồ hôi, ngắm nhìn người ở đối diện, lông mày nhếch không khỏi có chút mỉm cười, rồi sau đó bình thường trở lại, tiếp tục vùi đầu ăn tiếp.
“Uh? Người này xem ra không nhận ra ta?”
Lam công chúa có chút không xác định được, nàng chỉ cùng Tang Thiên gặp mặt qua có một lần, nhưng lại thiếu chút nữa chết ở trên tay Tang Thiên, mặc dù đối với Tang Thiên không phải mười phần hiểu biết, nhưng nàng dám khẳng định, sự khủng bố của người này tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của mình, ngay cả trong “Thiên sứ chi thủ” trong truyền thuyết cũng biết, nàng cũng không cho rằng người này ngay cả chút nhãn lực cũng không có.
Ngửa đầu húp một ngụm nước súp. Tang Thiên thật sự cảm thấy nóng quá, nhưng quả thực ăn rất sảng khoái.
"Ngươi nhìn thấy ta lúc nào?"
Quả nhiên, người này đã sớm nhận ra nàng, làm cho Lam công chúa có chút thất vọng chính là, trên mặt người này dĩ nhiên không có một chút kinh hỉ nào, đừng nói là kinh hỉ, thậm chí ngay cả bất ngờ cũng đều không có.
Lam công chúa còn chưa nói gì, Tang Thiên đã khẽ gật đầu, nói "Ta đang nghĩ người phóng viên kia như thế nào lại cứ muốn chen lên phía trước, hóa ra là muốn gặp mặt Trùm châu báu, nếu sớm biết ngươi ở đây, ta cũng muốn đi tới giúp vui
"Ngươi đang giễu cợt ta sao?"
Lam công chúa đặt hai tay lên trên bàn, chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tang Thiên, "Ngươi không ở học viện làm chức huấn luyện viên của ngươi cho tốt, chạy đến nơi này làm gì?"
"Tìm ngươi đấy!”
Sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc, đây chính là thói quen tốt hình thành hàng ngàn năm, Tang Thiên đem điếu thuốc lá ngậm ở khóe miệng, nhận lấy từ tay người phục vụ một bát mì đưa tới trước mặt Lam công chúa.
"Cám ơn.”
Lam công chúa cười một tiếng, tựa hồ cũng không có ý tứ động thủ, đôi mắt đẹp nhìn xuyên qua kính râm tiếp tục đánh giá cái tên làm cho nàng có chút nhớ nhung mấy tháng vừa qua, "Nếu quả thật chính là vì tìm ta mà đến, ta đây nhất định sẽ hướng toàn bộ thế giới tuyên bố…”
"Tuyên bố gì?”
Tang Thiên đối với Lam công chúa có ấn tượng coi như không sai, hơn nữa cũng có chút vài phần xin lỗi, lần trước thiếu chút nữa giết chết người ta.
Lam công chúa nghiêng đầu mỉm cười, nửa đùa nửa thật, nói "Gả cho ngươi nha?"
"Hai chúng ta không hợp tuổi” Tang Thiên bày ra một bộ dạng uể oải, thoạt nhìn tuy rằng không giống lưu manh, nhưng cũng tuyệt đối không thể sánh ngang với loại công tử tao nhã.
"Ngươi chê ta nhiều tuổi hơn so với ngươi? Lam công chúa cũng không biết là thật hay chỉ giả đò để tìm hiểu, cái mũi xinh đẹp hơi hơi nhăn lại.
"Ngươi? Người vẫn cho rằng mình nhiều tuổi hơn… ngươi ở trước mặt ta cũng chỉ có thể tiểu la lỵ (bé gái nhỏ tuổi)”
"Ngươi miệng lưỡi trơn tru nói ra tuyệt không giống ngươi chút nào” Lam công chúa nhếch miệng. Nàng vẫn cảm thấy Tang Thiên là người rất mâu thuẫn, nếu chỉ nhìn cặp con ngươi thâm thúy bình tĩnh kia, giống như thấy một vị cao tăng đắc đạo, chỉ là không ngờ đôi mắt này lại cố tình nằm trên mặt của một người trẻ tuổi.
"Không cần tự mình đa tình. Người không biết khéo còn tưởng chúng ta là một đôi tình nhân đấy?” Tang Thiên đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, nói, "Ngươi có ăn hay không? Không ăn thì đi trả tiền nhanh, không nên làm chậm trễ việc buôn bán của người ta.
Lam công chúa sửng sốt, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi máy động, hiển nhiên có chút không biết phải làm sao, cảm thụ ánh mặt khác thường của mọi người đang nhìn. Dù là đã quen trở thành tiêu điểm nhưng nàng cũng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ đang lúc xấu hổ, lại nhìn thấy Tang Thiên trả tiền xong bỏ đi, nàng cũng chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi.
Từ sau khi cùng Tang Thiên gặp mặt qua một lần, vài tháng nay mỗi khi nhàn hạ, trong đầu đều không tự chủ được nhớ lại quãng gian trải qua cùng với Tang Thiên ở lần đầu tiên gặp mặt, đặc biệt tại Minh nhật chi Tinh Phong hội, Tang Thiên thình lình hôn nàng, nụ hôn này lại luôn luôn hiện lên trong tâm trí muốn quên cũng không quên được.
Lam công chúa xuất thân con nhà giàu có, thuở nhỏ luôn bị cha mẹ nghiêm khắc yêu cầu, học tập hết thảy tri thức về châu báu, sau khi lớn lên đi theo nhân vật truyện kỳ Cẩu đạo nhân học tập kỳ thuật, trước khi nàng bị tuổi tác cản trở luyến ái thì đã sớm nổi tiếng Liên Bang Lam công chúa, mặc dù bên cạnh nàng cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng bởi vì cả ngày bận rộn bôn ba khắp nơi, căn bản là không có nói chuyện tình ái.
Nụ hôn tại Minh nhật chi Tinh Phong hội kia, chính là nụ hôn đầu tiên của nàng, mà người cướp đi nụ hôn đầu tiên nàng đúng là Tang Thiên.
Đối với Tang Thiên, trong lòng thật ra cũng có hảo cảm, càng ngạc nhiên hơn khi nàng cứ nhớ mãi nụ hôn đó.
"Ngươi… ngươi cũng là người của Thiên Phạt "
Nghe vậy, Tang Thiên tò mò liếc qua Lam công chúa, cười nói, "Ngươi cũng biết không ít."
Cùng Tang Thiên sóng vai đi trên đường phố, Lam công chúa cười dài xoay người, đi tới trước, "Nguy hại của Tứ muội đã được giải trừ, từ khi Thiên Phạt phân liệt tới nay Lam Thiên Phạt đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa ta còn biết. Mấy ngày trước Bạch Hoành Lâm cùng Vân Trung Khiếu tranh đoạt vị trí Phạt chủ, ngươi cũng ở đó."
Mặc dù không biết thế lực của Lam công chúa lớn tới mức nào, chẳng qua, Tang Thiên cũng tựa hồ không có bao nhiêu kinh ngạc, vì hắn biết với hạng tài phiệt như Lam công chúa này muốn biết tin tức thật sự quá dễ dàng, vô luận là phía tổ chức tình báo của chính phủ hay là tổ chức tình báo của ngầm trật tự, chỉ cần có đủ tiền đều có thể mua được bất cứ tin tức tình báo gì.
Nhìn thấy Tang Thiên không có trả lời, Lam công chúa cũng không tiếp túc hỏi tới cùng, có những điều không nhất thiết phải hoàn toàn hiểu rõ. Nam nhân phía trước, nàng sẽ không mạo muội hỏi nhiều lắm.
"Nghe nói, ngươi còn đạt được tư cách tham ra Hư không vũ
Về cái gì là Hư không vũ, Tang Thiên mấy ngày trước đây cũng có nghe nói, cảm thấy tò mò, "Hư không vũ là cái gì?"
“Ta còn tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết chứ."
Lam công chúa mỉm cười, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn lên trên không mặt trời đang chói chan, Thiên Thiên vươn hai cánh tay trắng min, cả người vươn thẳng, giống như đang tắm rửa dưới ánh mặt trời, thanh âm từ từ truyền đến, "Hư không vũ! Nói đơn giản một chút chính là một đám yêu nữ buồn bực khó nhịn cùng một đám ma nữ khát khao khó nhịn tổ chức một hồi hoạt động điên cuồng."
Tang Thiên một trận không nói gì;
Lúc này, thông tin trên cổ tay của Lam công chúa vang lên, tiếp nhận, nàng chỉ nói vài chữ, "Ta đã biết." Sau khi cắt đứt thông tin, thở ra một hơi, đôi lông mày lá liễu kẻ đen vốn đang giãn ra trong lúc này lại nhíu lại, tâm tình khoái trá cũng đột nhiên trở nên buồn bực, nếu như có thể nói, nàng thật sự muốn vứt bỏ hết thảy, tận tình chỉ nghĩ tới cuộc sống của chính mình, vài năm bôn ba, làm cho nàng càng ngày càng cảm thấy mỏi mệt?
Nhìn Tang Thiên, ở sâu trong nội tâm cũng có chút không muốn, vốn chuẩn bị mở miệng nói từ biệt, cũng là không biết làm sao lại nói ra một câu hoàn toàn không có trải qua suy nghĩ, "Ngươi có thể theo giúp ta không?"
"Uh?" Đang hút một hơn thuốc nghe được câu này Tang Thiên có chút khó hiểu nhìn lại, "Cùng ngươi? Giúp đỡ như thế nào?"
Không ngờ lại bị ánh mắt Tang Thiên nhìn chằm chằm không kiêng nể gì, khuôn mặt yêu kiều của nàng không khỏi một trận nóng lên, lắc đầu, "Ta hỏi là buổi chiều ngươi có thời gian không?"
Tang Thiên trầm ngâm một lát, từ sau khi rời khỏi Thánh đường, hắn cũng đã nói qua với Tô Hàm, nghĩ ngợi thấy lang thang loanh quanh một lúc rồi tựa hồ cũng không có chuyện trọng yếu gì để làm, mặc dù như thế, nhưng cũng không rảnh rỗi đến mức có thời gian đi bồi tiếp một nữ nhân.
Nhìn thấy Tang Thiên tựa hồ có chút do dự, Lam công chúa sâu kín nói, "Buổi chiều ta muốn đi đến câu lạc bộ Xích Diễm để đàm phán một số sinh ý với Thiên Sát đại công, nếu ngươi có thời gian như đã nói, ta nghĩ ngươi nên…"
Thiên Sát đại công? Nghe vậy, Tang Thiên có chút kinh ngạc."Làm sao ngươi lại cùng cái loại nghiệp chướng kia có buôn bán qua lại? Ngươi không phải là buôn bán châu báu sao?" Về phần Thiên Sát đại công là ai, Tang Thiên cũng không biết, chỉ là lần trước tại Thiên Phạt khi xử lý ả nữ nhân kia. Có nghe ả nhắc qua cái tên này, nghe khẩu khí của ả thì Thiên Sát đại công giống như là có uy lực rất lớn?
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tang Thiên, Lam công chúa trong lòng không khỏi vui vẻ, nàng vốn đang lo lắng Tang Thiên chưa từng nghe qua cái tên Thiên Sát đại công này, chỉ cần đã nghe qua Thiên Sát đại công, vậy khẳng định cũng biết hắn là một nhân vật nguy hiểm, mà mình và hắn đi nói chuyện làm ăn. Có thể mượn lý do này, càng làm cho người này đi theo mình?
"Thiên Sát đại công trong tay có một loại hàng bán buôn là "Ách nhĩ quỷ nhãn" ta muốn thu mua lại, ta biết loại hàng "Ách nhĩ quỷ nhãn" này có lai lịch bất chính, chẳng qua, ta có biện pháp đem chúng nó qua tay xử lý sạch, hơn nữa trong tay ta có rất nhiều vị khách lớn đều đang chờ đợi "Ách nhĩ quỷ nhãn".
"Ta chịu thua ngươi! Không ngờ ngươi còn làm cái loại hoạt động này". Tang Thiên một tay vê cằm, hơi có chút kinh ngạc, nhìn lên cái người trước mặt khiến người ta rung động trong lòng này, mỗi tiếng nói, mỗi cử động phảng phất có thể khuynh mỵ cả nam nhân lẫn nữ tử trong thiên hạ, Tang Thiên đột nhiên phát hiện mình không biết khi nào thì đã tách rời khỏi thế giới.
Làm cho hắn kinh ngạc không phải là Lam công chúa đối với loại châu báu này có thể xử lý qua, mà là "Ách nhĩ quỷ nhãn", đây là loại hàng hóa vô cùng tà ác, thường thấy nhất chính là có thể dùng nó để trợ giúp tu luyện tà ác bí kỹ, như cái loại tà ác mị hoặc, càng kinh khủng hơn đó là, "Ách nhĩ quỷ nhãn" còn…
/418
|