Thuẫn Kích

Chương 312: Lão đại chúng ta là Tang Thiên

/418


Xích Ngọc Tề tuy là con trai thứ hai của Xích Hành, Ám chủ Ám Ảnh, nhưng cho tới nay hắn đều sinh hoạt tại Ám Ảnh, đại ca của hắn Xích Liên Phá vốn cũng không có gì nổi bật, nhưng mà, từ khi Xích Hành Ám Ảnh chi chủ bế quan càng ngày càng dài, nên cơ hồ tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Ám Ảnh đều giao cho Xích Liên Phá quản lý, nội tâm Xích Ngọc Tề đối với vị đại ca này vô cùng chán ghét.

Lần này phụ thân đại nhân có việc phải xuất ngọai, mà sau khi Xích Ngọc tề biết được chuyện tại Prague, liền làm ra một quyết định điên cuồng không hề kiêng nể gì, hắn muốn cho phụ thân nhìn thấy năng lực của bản thân, hắn muốn cho toàn bộ người trên thế giới này đều biết tới tên mình, vì thế, hắn cơ hồ xuất động hết tất cả thể lực mà mấy năm nay mình bí mật bồi dưỡng ra. "Đại ca hiện tại ở nơi nào?" Xích Ngọc Tề tà ác cười, ngón tay không ngừng đưa qua đưa lại trên bộ ngực đầy đặn của nữ nhân xinh đẹp này.

"Đại thiếu gia sáng sớm đã tới Prague, hiện tại hẳn là đang ở trong cung điện Prague." Người trong Ám Ảnh, tu luyện bí kỹ tương đối đặc biệt, thuộc về ám sát phục kích chi đạo, tu luyện loại bí kỹ này cũng không có chỗ nào lợi hại, nhưng nếu như dùng để giết người dưỡng sát ý, giết càng nhiều người, sát ý càng mạnh, sát ý càng mạnh sẽ càng ảnh hưởng đến tâm cảnh của người khác, khiến cho người đó không cười không nói, chán ghét ánh mặt trời, sắc mặt xám như tro tàn, Hôi trưởng lão là trưởng lão Ám Ảnh, hắn cũng không ngoại lệ.

"Hừ! Đại ca của ta đúng là phong lưu! Hắn hình như đã sớm không thề chờ được muốn đi gặp Prague chi chủ Christine, sách sách..." Xích Ngọc Tề tiếp tục giày vò nữ nhân xinh đẹp này, nói:" Hôi trưởng lão, ngươi là người đại ca ta phái tới giám thị ta àh!" "Nhị thiếu gia suy nghĩ nhiều rồi, thiếu chủ chỉ là lo lắng cho nhị thiếu gia thôi."

"Hắc hắc!" Xích Ngọc Tề trêu chọc nữ nhân xinh đẹp này, tà tà cười, ôm lấy thân hình của nữ nhân xinh đẹp nói:" Đi! Đi xem con mồi mà ta săn được một chút, không biết các nàng có phải là đang chờ đợi không nổi rồi hay không? Uh? Bảo bối, ngươi nói đi."

Nữ nhân xinh đẹp không ngừng cười lạc lạc:" Đương nhiên, em nhớ hình như những con mồi lần này hình đều như đều là mỹ nữ.

Nhìn nhị thiếu gia ôm nữ nhân xinh đẹp kia hướng tầng thứ 2 đi lên, Bụi trưởng lão khóat tay một cái, trong nháy mắt, bên cạnh hắn có một hư ảnh mơ hồ xuất hiện. "Tra rõ chưa?"

"Đã điều tra rõ, nhị thiếu gia lần này dẫn theo tổng cộng hơn 700 người, những người này đều là người nhị thiếu gia bí mật bồi dưỡng mấy năm qua." Dùng một chút, hư ảnh kia lại nói:" Trưởng lão, có cần làm cho bọn họ biến mất hay không?" "Không cần, thiếu chủ đã dặn dò, chỉ cần nhị thiếu gia không làm gì phiền toái, liền đi theo hắn."

Trên đĩa bay, tầng thứ hai, Xích Ngọc Tề ôm nữ nhân xinh đẹp kia đi trên hành lang, dừng lại trước cửa một gian phòng, sau nhị nhập mật mã vào, cánh cửa hình chữ Z tự động mở ra.

Bên trong có ba người con gái đang đứng, đứng đầu là một thiếu nữ khoảng 20 tuổi, tóc cắt ngắn, khuôn mặt tròn, mũi cao, đôi mắt linh động giờ phút này đang tràn đầy lửa giận, chỉ là, hai cổ tay nàng đều bị khóa lại.

"Ngươi rốt cuộc là ai, ngươi tại sao bắt bọn ta." Cô gái này cũng coi như tĩnh táo, giọng nói lạnh như băng quát lên:" Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất là thả chúng ta ra, nếu không ngươi sẽ hối hận." "Oh ha ha!" Xích Ngọc Tề cười ha ha, đi tới, vươn tay ra sờ lên khuôn mặt cô gáu. Cô gái lắc đầu, lập tức lùi về phía sau. "Cút ngay! Không được đụng vào ta!" Xích Ngọc Tề giơ tay tát một cái, đánh trên mặt cô gái một tát làm cho cô gái này bị ngã xuống đất, khóe miệng xuất hiện máu tươi. "Lâm Hân Hai thiếu nữ còn lại bị dọa cho mất hồn, hô tên cô gái kia lên.

"Không phải sợ!" Thiếu nữ gọi là Lâm Hân khóe miệng chảy máu nói:" Ta không có việc gì!" Đứng dậy, hưng hăng trừng mắt nhìn Xích Ngọc Tề. "Ngươi rốt cuộc là ai, bắt bọn ta làm cái gì!"

"Ta?" Xích Ngọc Tề giơ ngón tay ra trước ngực nữ nhân xinh đẹp, áo ngực của nữ nhân này liền rơi xuống, ngón tay xẹt qua nội khố, nội khố của nữ nhân này cũng rơi xuống một cách thần kỳ, nữ nhân này cả người trần truồng, phát ra tiếng rên rĩ.

"A!" Hai cô gái kia nhìn thấy tình cảnh như vậy lập tức nhắm mắt lại, chỉ có Lâm Hân là hung hăng trừng mắt nhìn, mắng:" Vô sỉ!"

Xích Ngọc Tề hôn lên cổ nữ nhân xinh đẹp, ngón tay đi động dưới hạ thể của nữ nhân này, nhỏ giọng nói:" Bảo bối, nàng ta muốn biết ta là ai, em nói cho nàng ta đi."

"Ha ha.." Nữ nhân xinh đẹp này phát ra tiếng cười dâm đãng:" Tên của chủ nhân ta là Xích Ngọc Tề, a a a..." Nữ nhân này rên rĩ, nói:" Chủ nhân của ta là thiếu chủ Ám Ảnh, Xích Ngoc Tề! A a a..." Ám Ảnh? Thiếu chủ Xích Ngọc Tề?

Lâm Hân có lẽ chưa từng nghe qua cái tên Xích Ngọc Tề này, nhưng đại sanh của Ám Ảnh quả thật như sấm bên tại, chẳng lẽ súc sanh trước mặt này là thiếu chủ Ám Ảnh? "A a a... Chủ nhân, tiểu cô nương người ta hình như rất sợ hãi, ngài có muốn đi an ủi nàng một chút không? Uh? Em sẽ không ghen đâu." Nữ nhân này quả nhiên vô cùng phóng đãng.

"Ám Ảnh thiếu chủ Xích Ngọc Tề?" Sắc mặt Lâm Hân có chút tái nhợt, không ngừng lui về phía sau, quát:" Chúng ta là thành viên của câu lạc bộ Đọa Thiên Sứ, vương tọa của chúng ta là Tang Thiên, ngươi dám động vào bọn ta, hắn chắc chắn sẽ giết chết ngươi." "Câu lạc bộ Đọa Thiên Sứ? Vương tọa Tang Thiên?" Xích Ngọc Tề dừng hôn môi, cười lớn nói:" Tang Thiên? Là cái tên trảm Thất Diệu, đồ Xích Viêm, không nhìn Thánh Đường, Tang Thiên?" "Chính là hắn! Tang Thiên chính là vương tọa của chúng ta." Lâm Hân lo lắng nói.

"Tang Thiên danh tiếng tại Liên Bang dường như rất lớn." Xích Ngọc Tề khẽ mỉm cười, nói:" Bổn thiếu gia lần này đi ra chính là muốn gặp hắn, trảm Thất Diệu? Thất Diệu là cái thá gì? Trong mắt bổn thiếu gia chính là con kiến hôi, câu lạc bộ Xích Viêm trong mắt thiếu gia cũng chả là cái gì, Thánh Đường? Không nhìn Thánh Đường? Ha ha ha! Công tước Thánh Đường thấy Xích Ngọc Tề ta còn phải gọi một tiếng là nhị thiếu gia! Tang Thiên thì là cái thá gì!"

"Nếu như không phải lúc đó bổn thiếu gia đang bế qua, Liên Bang làm gì có chỗ cho Tang Thiên dương oai diệu võ." Xích Ngọc Tề tiếp tục hôn nữa nhân xinh đẹp kia. "Hành trình lần này của bổn thiếu gia tới Prague, chắc chắn sẽ rạng danh Liên Bang, Tang Thiên? Ha ha. Hắn ngay cả là đối thủ của ta cũng không có tư cách!" Tiếng rên rĩ của nữ nhân xinh đẹp kia vang lên khắp căn phòng.

"Hừ! Tên hỗn đản!" Lâm Hân không muốn nhìn thấy, xoay người sang chỗ khác, quát:" Ta nói cho ngươi biết Xích Ngọc Tề, ngươi nhất định sẽ hối hận, vương tọa của chúng ta nhất định sẽ giết ngươi, báo thù cho chúng ta." Dứt lời, Lâm Hân nhắm mắt lại, nhưng mà, vừa mới nhắm mắt lại nàng đột nhiên lại mở ra, bời vì... Bời vì nàng phát hiện không biết từ lúc nào trước mặt đã xuất hiện hai người.

Một người thanh niên một thân hắc y, thần sắc lạnh nhạt, một người còn lại là khổ tăng, hắn đang nghiêng đầu qua một bên, há miệng, chuyện tâm nhìn Xích Ngọc Tề cùng nữ nhân xinh đẹp kia đang hoạt động nguyên thủy. "A a!" Lâm Hân sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên lui về phía sau.

"Ha ha ha ha. Thiếu gia, nàng hình như rất sợ hãi." Nữ nhân xinh đẹp nhìn thấy sự hoảng sợ của Lâm Hân, không khỏi vui vẻ, nhưng đột nhiên ánh mắt của nàng phát hiện hai người không biết từ khi nào đột nhiên đứng ở nơi đó, cả người liền cứng ngắc lại, khuôn mặt đang hồng lập tức tái nhợt lại, hét lên một tiếng xé gió:" A! Có người! Có người! Thiếu gia, có...có người!!" Xích Ngọc Tề đang sảng khoái, không để ý tới sự phản kháng của nàng ta, kẹp chặt nàng ta lại, tiếp tục hôn hít. "Có người! Có người người khác! Bọn họ...bọn họ..." Nhìn thấy nữ nhân này không chịu phối hợp, Xích Ngọc Tề liền nổi giận, giơ tay tát lên mặt nàng một cái:" Còn dám la nữa, bổn thiếu gia liền giết ngươi."

Nữ nhân xinh đẹp kia liền giống như con chó vậy nằm một chỗ ở đó, lúc này dục hỏa của Xích Ngọc Tề vẫn chưa hết, cảm giác hết sức khó chịu. Lập tức, ánh mắt liền nhìn vào Lâm Hân đang ở trong góc, trên mặt hắn lập tức xuất hiện vẻ tươi cười. "Sách sách... Có đôi khi nếm thử một chút sự mới mẻ cũng không tệ!"

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hoàng khi nhìn mình của Lâm Hân, Xích Ngọc Tề càng thêm hưng phấn, nhưng mà, vừa đi được hai bước, đột nhiên cảm giác được hình như có vật gì trên vai mình.

Uh?

Xích Ngọc Tề nội tâm nghi hoặc, xoay người lại, khi nhìn thấy không biết từ lúc nào trước mặt đột nhiên xuất hiện hai người, Xích Ngọc Tề bị hù dọa cho mất hồn, sắc mặt tái nhợt, đát đát đát! Lui về phía sau rất nhanh, đến khi chạm đến bức tường, lúc này mới từ trong kinh hãi tỉnh lại. "Các ngươi...các ngươi là ai!"

Xích Ngọc Tề mới vừa rồi thật sự bị hù dọa không nhẹ, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra nơi này tại sao đột nhiên lại xuất hiện hai người, mà bản thân dĩ nhiên không có phát hiện, dù là một chút cũng không có! Là nhị thiếu gia Ám Ảnh, tại lĩnh vực tiềm ẩn có tạo nghệ cực cao, chỉ cần có người tiềm ẩn quanh người hắn trong phạm vi mười thước, hắn đều có thể cảm nhận được, cho dù là trưởng lão Ám Ảnh cũng không ngoại lệ. Mà hai người này xuất hiện, bản thân dĩ nhiên không hề phát hiện.

Mặc dù trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng trên mặt Xích Ngọc Tề lại không lộ ra một chút kinh hoàng, rất bình tĩnh, rất thong dong nói:" Tạo nghệ của hai vị trong lĩnh vực tiềm ẩn thực sự là rất cao, bồn thiếu gia rất là kinh ngạc." Vừa nói chuyện, ánh mắt của hắn vừa nhìn chằm chằm vào hai người đối diện, liếc mắt quét qua một cái, thanh niên hắc y bên trái hoàn toàn bình thường, Xích Ngọc Tề có thể cảm giác được cả người hắn không có một tia năng lượng, hoàn toàn là một người bình thường.

Bên trái thanh niên hắc y kia là một khổ tăng, nhưng mà lại làm cho Xích Ngọc Tề kinh ngạc không thôi, hắn sử dụng ý thức của mình tiến hành điều tra, có thể cảm ứng được thân thể của khổ tăng này có được năng lượng vô cùng cường hãn, ít nhất là cao thủ cấp chiến thần!

Xích Ngọc Tề mặc dù không phải Chiến thần, nhưng hắn cũng là cao thủ cấp chín đỉnh cấp, hơn nữa hắn còn am hiểu ám sát phục kích chi đạo, đối với chiến thần, mặc dù không có nắm chắc, nhưng vẫn có thể cùng với đối phương đánh mấy hiệp, huống chi trong đĩa bay này còn có đám người Hôi trưởng lão. Nghĩ tới đây, trên mặt Xích Ngọc Tề lại xuất hiện nụ cười, trực tiếp không thèm để ý tới thanh niên hắc y, nhìn vị khổ tăng kia nói:" Các hạ là thánh tăng Bát Giác Cao Tháp?"

"Hắc hắc!" Lạc Phu hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt không ngừng di chuyển trên người nữ nhân xinh đẹp trần truồng kia. "Đúng vậy! Đúng vậy! Tiểu tăng đích xác là đến từ Bát Giác Cao Tháp! A! Thật là lớn! Thật sự là rất lớn!" "Quả nhiên là như vậy! Kẻ hèn là Xích Ngọc Tề, hai năm trước từng gặp qua Thiên Xạ thượng sư của Bát Giác Cao Tháp, xin thỉnh giáo tôn danh của Thánh Tăng." "Ngươi nói Thiên Xạ sao! Hắn là sư bá của ta!" Lạc Phu nhìn chằm chằm vào nữ nhân xinh đẹp kia, nhịn không được cái cồ có chút giật giật. "Tiểu tăng tên là Lạc Phu." "Oh? Nguyên lai là Lạc Phu thánh tăng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, không biết vị tiểu huynh đệ này là..." "Ân chủ." Giờ phút này tất cả sự chú ý của Lạc Phu đều tập trung lên người nữ nhân trần truồng kia. Ân chủ? Đây là cái tên sao? Chẳng lẽ là ân nhân? Bất quá cũng được, trong mắt của Xích Ngọc Tề, nếu như không phải có Lạc Phu ở đây, hắn sẽ không để ý tới tên tiểu tử này. Tang Thiên đi tới, đi tới trước người Lâm Hân, hòi:" Ngươi mới vừa rồi nói cái gì? Câu lạc bộ Đọa Thiên Sứ?" "Ngươi là ai! Ngươi muốn làm gì! Chúng ta là thành viên của câu lạc bộ Đọa Thiên Sứ." "Vương tọa của các ngươi gọi là gì?" "Vương tọa của chún ta gọi là Tang Thiên!"

/418

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status