Thuẫn Kích

Chương 345: Ngươi không thể như vậy

/418


Câu lạc bộ Yêu Nguyệt, bên trong điện.

Khuôn mặt yêu kiều của Nhan Phi đỏ ửng ướt át, hai tròn mắt mê li như nước, cái miệng anh đào nhỏ nhắn có chút nhấp nháy, đôi môi có chút khô nứt, không ngừng nuốt nước miếng, hai tay nàng chống người nằm nghiêng dưới mặt đất, tay phải khẽ vuốt ve bộ ngực cao vứt, nàng không biết mình đang làm cái gì, chỉ cảm thấy cả người đều nóng cả lên, xuân tình ngây thơ chưa bao giờ biết lúc này trở nên nhộn nhạo cả lên không kiềm chế được, khiến cho thẩn thể mềm mại xinh đẹp của nàng vặn vẹo. "Ngươi...ngươi...nhanh...nhanh..."

Thần trí của Nhan Phi đã bắt đầu mơ hồ, nàng muốn...vô cùng muốn, mặc dù không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng nàng đoán ra được lập tức sẽ có chuyện gì phát sinh.

Đứng ở bên cạnh nàng, Tang Thiên cũng thống khổ không chịu nổi, hắn tuyệt đối không nghĩ tới chỉ vì tà niệm nhất thời của bản thân, mà bị phượng vân nghiệt đồ kia thừa dịp lẻn vào, làm cho hắn căn bản khó lòng phòng bị, giờ phút này trong cơ thể hắn dục vọng thú tính đang điên cuồng gào thét, giống như một đầu ma đầu bị giam giữ ngàn năm đột nhiên nhìn thấy hy vọng đi ra ngoài nên điên cuồng gào thét vậy, quanh người Tang Thiên một quang mang màu đỏ bao phủ, ánh sáng màu đỏ này có chút quỷ dị lại tràn đầy tà tính.

Ngửa đầu, nhắm mắt lại kháng cự lại phượng vân nghiệt đồ này, không biết phượng vân nghiệt đồ có phải là thật sự do bị giam cầm quá lâu, cho nên lần này vô cùng điên cuồng, Tang Thiên càng chống cứ, phượng vân nghiệt đồ càng là điên cuồng.

Tang Thiên xoay người, hai mắt mở ra, tràn ngập tà tính màu đỏ trong đó, quả thật là một đôi mắt vô cùng yêu dị.

Dục vọng nóng bỏng ở sâu bên trong nội tâm Nhan Phi đang trêu đùa nàng, mà mỗi một lần trêu đùa, thần trí Nhan Phi lại mê loạn thêm vài phần, dáng người xinh đẹp hơn vài phần, thanh âm càng giống như rên rỉ vậy, nàng quả thực muốn khóc, mặc dù nàng là cao thủ đến từ vô tận thế giới nhưng chưa bao giờ từng gặp qua chuyện quỷ dị như thế này, bản thân dĩ nhiên...dĩ nhiên muốn...muốn...

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt mê ly như nước nhìn Tang Thiên, giờ khắc này nàng nhịn không được mà vươn cái lưỡi yêu kiều ra liếm liếm môi, lẩm bẩm nói:" Ngươi...ngươi thật anh...anh tuấn."

Ngay lúc này, khuôn mặt của Tang Thiên mặc dù vẫn như trước không có bất cứ biến hóa gì, chỉ là trên khuôn mặt lúc này lại tràn ngập tà mị, ngũ quan hoàn mỹ tạo thành một khuôn mặt vừa yêu dị vừa anh tuấn. "Mau đi đi!" Lý trí của Tang Thiên đã không còn bao nhiêu, hắn dường như không còn kiên trì được bao lâu nữa.

Bị Tang Thiên giận dữ gầm lên, lý trí của Nhan Phi khôi phục lại đôi chút, nàng lẩm bẩm nói:" Ta...ta không động đậy được." Dáng người của nàng không ngừng chập chờn, bàn tay đang khẽ vuốt ve bộ ngực không biết từ khi nào dĩ nhiên lại cởi y bào của mình ra, nàng vừa khẽ giãy dụa, y bào liền từ trên đôi vai nõn nà chậm rãi rơi xuống, nhìn Tang Thiên hướng mình đi tới, thân thể mềm mại của Nhan Phi run lên rè rè, thấp giọng hô lên. "Ngươi...ngươi không thể như vậy. Ta... Đây chỉ là...chỉ là phân thân của ta, ngươi...ngươi không thể..."

Tang Thiên dừng lại, bởi vì lý trí nói cho hắn biết nữ nhân trước mặt này chỉ là một khối phân thân, cho nên hắn mới khắc chế mình như vậy, nhưng hắn thật sự không kiên trì được bao lâu nữa, dục vọng sâu bên trong cơ thể quả thực làm cho hắn muốn chết.

Nhan Phi nũng nịu thở dốc, gương mặt ửng hồng không thôi, hai tay của nàng hạ xuống phía dưới, y bào từ trên vai rơi xuống, cả vai đều lộ cả ra ngoài, nàng dường như cũng không kiên trì được nữa, ngẩng đầu, khẽ rên một tiếng, khi ngầng đầu lên, nàng dĩ nhiên bắt đầu đứng thắng lên, đồng thời khi đứng thẳng, y bào cũng rơi xuống tận cổ chân, nội y lại càng trong nháy mắt thoát rơi xuống, bộ ngực căng tràn cao vút, dáng người hòan mỹ, cặp mông vểnh lên, nàng toàn thân xích lòa xuất hiện trước mặt Tang Thiên.

Thấy nàng giơ hai tay lên, y bào trên mặt đất dĩ nhiên phát ra một đạo quang mang quỷ dị màu bạch ngân, quang mang màu bạch ngân phát ra chói mắt, trong nháy mắt bỗng lan tràn ra, giống như một đóa hoa sen nở rộ vậy, hình thành một cái quang cầu bạch ngân hoàn toàn phong bế.

Dường như cảm giác được điều gì đó, Tang Thiên mở mắt ra, khi nhìn thấy thân thể xích lòa của Nhan Phi, màu đỏ yêu dị trong cặp mắt hắn lại điên cuồng lóe ra, nguyên bổn còn một chút lý trí còn sót lại giờ khắc này cũng trong nháy mắt tan thành mây khói, Tang Thiên gầm nhẹ một tiếng, giống như một đầu dã thú vọt tới vậy, lúc này phân thanh hay không phân thân trong đầu Tang Thiên đều là phù vân!

Nơi này phảng phất như một thủy thế giới vậy, xung quanh lộ ra một dòng xoáy có ánh sáng màu bạch ngân gống như một ngân hà vậy vô cùng mỹ lệ, chỉ là ngay tại nơi này đang có một màn phát sinh, nhưng mà vô cùng ướt át, nam hung mãnh, nữ xinh đẹp, cánh tay ngọc của Nhan Phi ôm lấy cổ của Tang Thiên, cái miệng đào nhỏ nhắn hôn lấy đôi môi của hắn.

Tay trái của Tang Thiên đặt lên trên vòng eo mảnh mai mềm mại của nàng, tay phải giống như ma trảo trượt xuống phía dưới kiều đồn sau lưng nàng, hưng hăng bóp lấy kiều đồn của Nhan Phi.

"Anh..." Nhan Phi nhịn không được mà rên rĩ thành tiếng, ánh mắt mê ly như nước giờ phút này trận ngập dục vọng đói khát, vươn cái lưỡi mềm mại ướt át ra hôn nhẹ lên cổ Tang Thiên, chậm rãi di động xuống phía dưới, tới dưới ngực, vào lúc này bức phượng vân nghiệt đồ trên ngực Tang Thiên lại càng yêu dị đến cực điểm, đặc biệt là đối mắt phượng giống như còn sống vậy nhìn chằm chằm Nhan Phi, đem dục hỏa trong cơ thể Nhan Phi hòan toàn thiêu đốt.

Khi thì Tang Thiên nằm thẳng xuống, khi thì Nhan Phi kẹp bên hông hắn.(không dám miêu tả kỹ các thế quá, anh em toàn dân prod nên nghe sơ là hiểu. Hắc hắc). Ánh mắt mê ly như nước nhìn Tang Thiên, bàn tay ngọc khẽ vuốt ve bộ ngực của Tang Thiên, nắm lấy cổ tay Tang Thiên đặt lên bộ ngực của mình mà vuốt ve, dáng người xinh đẹp chập chờn lên xuống, dáng người chập chờn lên xuống càng lúc càng nhanh, Nhan Phi ngửa đầu lên, mái tóc dài màu đen thuộc thế buông xuống, đôi môi có chút nhấp nháy, tiếng rên rỉ kiều diễm lại càng lượn lờ xung quanh.

Ngay lúc này, cả người Tang Thiên hoàn tòan bị bao phủ trong ánh sáng yêu dị màu đỏ này, mà quanh người Nhan Phi lại được bao phủ bởi ánh sáng màu bạch ngân, ánh sáng màu đỏ quang người Tang Thiên bá đạo quỷ dị xâm nhập qua, trước sau không tới mấy giây, ánh sáng màu bạch ngân quanh người Nhan Phi đã biến mất sạch sẽ.

Dáng người xinh đẹp hoàn mỹ vẫn đang chập chờn lên xuống như trước, trên bộ ngực cao vút của nàng quỷ dị hiện ra một đồng đằng, đó là một bộ đồ đằng màu hồng sắc có đường nét của một đầu phượng hoàng, đầu phượng hoàng này mở rộng hai cánh đem Nhan Phi hoàn toàn bao trùm trong đó, thanh quan niệm, xích phương trác, cánh yến..., đồ đắng này chợt lóe lên, lộ ra vẻ yêu dị, khi thì xuất hiện khi thì biến mất, giống như đang thẩm tháu vào trong mỗi tấc da thịt vậy, tiến vào trong cơ thể, xâm nhập vào trong nội tâm, trực tiếp khắc lên trên linh hồn của Nhan Phi.

Không biết trải qua bao lâu, sau khi một tiếng gầm nhẹ như mãnh thúy vang lên, ngay sau đó, một âm thanh nhẹ nhàng như phượng minh lao thẳng lên chân trời, tiếng rên rỉ đình chỉ, tiếng thở gấp xé gió đình chỉ, tất cả dường như đều dừng lại, chỉ có mặt ngoài quang cầu tỏa ra ánh sáng màu bạch ngân vẫn đang chậm rãi xoay tròn. Bên ngoài, đêm đã khuya, nhưng mà nơi này vẫn bị ánh sáng màu bạch ngân chiếu rọi sáng sủa.

Nam tử kia lẳng lặng nằm trên ngân hà, từ từ nhắm hai mắt lại, giống như đang ngủ say, mông của nữ nhân kia đang kẹp bên hông nam tử, nằm sấp trên người nam nhân này, khuôn mặt yêu kiều của nàng tựa vào lồng ngực của nam tử, dường như điên cuồng quá mức, cho nên hô hấp của nữ nhân này có chút dồn dập, thế cho nên trên cái trán của nàng đã ướt đẩm đầy mồ hôi, mồ hôi theo chóp mũi của nàng chảy lên bộ ngực của nam nhân.

Một hồi lâu sau, mí mắt của Nhan Phi có chút giật giật, dường như cảm giác thân thể dường như có chút rã rời, đau đâu vô cùng, làm cho nàng nhịn không được mà nhíu mày lại, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, lẩm bẩm nói:" Đau quá. Uh?" Cảm giác được cái gì đó, nàng rốt cuộc cũng mở mắt ra, đập vào ánh mắt của nàng là một thứ gì ánh sáng màu trắng đó giống như có ngân hà đang chậm rãi xoay tròn.

Nhìn thấy ánh sáng màu bạch ngân này, trong đầu óc đang hỗn loạn của Nhan Phi dường như nhớ tới cái gì đó, nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy nam tử đang lẳng lặng nằm ngủ ở trước mặt. Cúi đầu xuống bất ngờ ngay lúc đó nhìn thấy thân thể xích lòa của mình, khuôn mặt yêu kiều của Nhan Phi trong nháy mắt tái nhợt đến cực điểm, một màn phát sính nọ giống như một đoạn phim ngắn đứt quãng không ngừng truyền vào trong đầu nàng.

Nhan Phi choáng váng, mê muội! Hòan toàn ngây người!

Lúc này, Tang Thiên dường như cũng từ trong trạng thái tà tính tỉnh lại, mở mặt ra, nhìn thấy gương mặt trắng bệch kinh ngạc sửng sốt kia của Nhan Phi, Tang Thiên vẻ mặt cổ quái, hắn vỗ vỗ cái trán có chút mê muội của mình, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Ngươi!"

Nhan Phi quả thật không thể tin nổi mọi thứ trước mắt mình, không dám tiếp nhận, cũng không có cách nào tiếp nhận.

"Ngươi..."

Giờ khắc này suy nghĩ của nàng hoàn toàn bị rối loạn.

"Ngươi...ngươi như thế nào có thể..."

"Ta...ta...ta." Nhan Phi đã bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Trước tiên ngồi dậy đã rồi hãy nói." Tang Thiên lắc đầu cười khổ, hắn còn có thể nói cái gì? Có thể làm cái gì?

"Ngươi...ngươi như thế nào có thể làm như vậy...đây...đây chỉ là phân thân của ta..." Nhan Phi giống như đem hết toàn lực mới có thể nói ra hết những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm Tang Thiên, hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả! Đúng vậy, đây chỉ là phân thân của nàng, phân thân không cần phải bào trì thân xử nữ, nhưng khối phân thân này của Nhan Phi lại có chứa linh hồn của nàng, cái này nhất định cần phải bảo trì thân xử nữ, nếu không thể thể bị ô ếu, linh hồn tinh khiết của nàng cũng không có cách nào ký thác xuống nữa.

Tang Thiên mặc dù không phải thiên nhân, nhưng đối với một số phương thức cơ bản của thiên nhân vẫn hiểu được. "Linh hồn của cô không phải vẫn chưa có rời đi sao."

Tang Thiên biết Nhan Phi lo lắng vấn đề gì, về phần vì sao linh hồn của Nhan Phi vẫn còn ở lại, Tang Thiên cũng không rõ, đúng vậy, một khi chuyện này có liên quan tới phượng vân nghiệt đồ, không còn là chuyện Tang Thiên có thể biết rõ.

Nghe thấy Tang Thiên nói như vậy, Nhan Phi cũng bình tĩnh lại, bản thần dường như không có cảm giác nào không tốt, ngược lại cảm giác so với trước kia còn thoải mái hơn, uh? Tại sao có thể như vậy? Không nghĩ thêm nữa, bởi vì hiện tại còn có một vấn đề trọng yếu làm cho nàng rối rắm. "Nhưng ngươi cũng không thể đối với ta như vậy."

"Cái gì mà không thể đối với cô như vậy, cô nhìn lại một chút đi, ta mới là người bị hại, ta nằm ở chỗ này liên tục chưa từng động, còn cô, cô ngồi trên người ta làm gì?" Hiện tại, Tang Thiên cũng chỉ có thể sắm vai vô lại.

Ngồi ở trên người ngươi? Nhan Phi lúc này mới ý thức được, khuôn mặt nhất đời xấu hổ đến đỏ ửng, vừa định đứng dậy, liền cảm giác được hạ thể có chút đau nhức, nàng lại xấu hổ nói:" Anh...anh có thể..." Vừa mới nói xong, Nhan Phi đột nhiêm cảm giác có chút không ổn, giơ tay lên, trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một bộ y bào mới, sau khi phủ lên người mới đúng dậy.


/418

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status