Lục cảnh chính là một loại cảm ngộ đối với thiên địa pháp tắc. Mà thiên địa có vô vàn pháp tắc, giữa vạn pháp thì có thiên ti vạn lũ huyền diệu quan hệ khó giải, hai loại pháp tắc với nhau có thể bài xích, tựa như quang minh pháp tắc cùng hắc ám pháp tắc, cũng có pháp tắc quan hệ tương hỗ lân nhau, tỷ như hắc ám cùng tử vong, thiên địa pháp tắc không người nào có thể nói rõ, huống chi là thường nhân, con đường ngộ pháp xa xôi muôn vàn.
Thực ít có người lĩnh ngộ hai loại bất đồng pháp tắc, quả thực rất ít, nguyên nhân rất đơn giản, pháp tắc chú trọng hai chữ cảm ngộ, ngộ ra pháp tắc, rồi lấy nó mà dùng, đơn giản chuyện ngươi ngộ ra pháp tắc, còn phải có tài năng vận dụng, mà quá trình vận dụng chính là khống chế, người pháp tắc cảm ngộ càng sâu, càng có thể cảm nhận được việc khống chế khó khăn cỡ nào.
Nếu như lĩnh ngộ ra hai loại pháp tắc, rất khó tưởng tượng, như thế nào mới có thể khống chế được.
Nhìn tổng quan tại vô tận thế giới với đa dạng chủng tộc. Cũng chỉ có Tang Thiên một người mới lĩnh ngộ ra ba loại pháp tắc hoàn toàn bất đồng, lĩnh ngộ ba loại pháp tắc bất đồng sẽ có hậu quả gì, không biết, không ai biết, nhưng có một chuyện có thể khẳng định, hoặc là ngươi khống chế ba loại pháp tắc, hoặc là ngươi bị pháp tắc khống chế, trở về cát bụi.
Tử diệt ý, hủy diệt ý, Tịch Diệt ý. (Tử - Hủy - Tịch)
Tang Thiên cũng không phải người không có việc gì mà nhàn nhã không đâu đi lĩnh ngộ ba loại cực đoan ý chi cảnh, kì thực ba loại ý chi cảnh này đều do hắn khi tiến vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, ma tính làm chủ rồi cổ ngộ, may mắn là, ngộ tính của hắn coi như không tồi, ngoài Tịch Diệt ý ra, hủy diệt ý, tử diệt ý hắn đều có thể khống chế, điều không may, hắn lại lợi dụng ba loại ý chi cảnh luyện hóa một đầu hắc ám chi Long.
Lúc ấy, hắn rơi vào trạng thái ma tính, ma tính là một loại trạng thái bản ngã, trạng thái bản ngã hết thảy lấy cái 'ta' làm đầu, tiếu ngạo hết thảy thiên địa.
Tang Thiên lúc ấy không thể tiến hóa thành thiên nhân, trong cơ thể không có cửu luân, không có cảnh giới, không có năng lượng, sức chiến đấu cũng không lớn, trong trạng thái ma tính ngộ tính của Tang Thiên có thể nói là cực kỳ biến thái, không biết hắn đã làm như thế nào mà lại sử dụng ba loại cực đoan ý chi cảnh để luyện hóa một đầu hắc ám chi long. Mượn dùng năng lượng của hắc ám chi Long, hoành hành thiên hạ.
Hiện tại vấn đề ở chỗ, Tang Thiên có thể khống chế tử diệt, hủy diệt ý chi cảnh, không thể khống chế là Tử Diệt Tịch chi Long.
Sau khi Tử Diệt Tịch chi Long bị Tang Thiên luyện hóa, theo lẽ thường mà nói Tang Thiên có thể tùy ý tiến hành khống chế hắc long, luyện hóa rồi, ý thức của hắc ám chi Long cũng sẽ không tồn tại nữa.
Vừa như cố ý, Tịch Diệt ý mà hắn lĩnh ngộ chính là siêu thoát sinh tử, bất sinh bất tử! Lúc ấy dùng ba loại ý chi cảnh luyện hóa hắc ám chi Long, Tịch Diệt chi ý đã làm cho Tử Diệt Tịch chi Long siêu thoát khỏi sinh tử, đạt được bất sinh bất tử.
Vì thế, Tử Diệt Tịch chi Long là một loại tồn tại khiến Tang Thiên không thể lý giải.
Tang Thiên không thể xác định Tử Diệt Tịch chi Long có phải đã có ý thức mới, nhưng có thể khẳng định, Tử Diệt Tịch chi Long luôn luôn biến hóa trong linh hải hắn.
Tang Thiên chín lần niết bàn, chín lần trọng sinh, Tịch Diệt chi ý theo đó cũng cửu sinh cửu tử biến hóa, tuy rằng lĩnh ngộ được Tịch Diệt chi ý, nhưng Tang Thiên lại không cách nào khống chế, không biết Tịch Diệt chi ý rốt cuộc nên vận dụng như thế nào.
Hiện tại thực tốt, cảm nhận Tử Diệt Tịch chi Long biến hóa, Tang Thiên thậm chí hoài nghi, đầu Nghiệt Long này có phải con mẹ nó biết khống chế Tịch Diệt chi ý hay không? Bằng không? Làm sao có thể luôn luôn biến hóa.
Tang Thiên không biết. Cũng không rõ ràng lắm Tử Diệt Tịch chi Long đang làm cái quỷ gì.
Càng khiến cho hắn đau đầu nhất là, lần này sau khi tế xuất Tử Diệt Tịch chi long, khí tức của Tử Diệt Tịch chi Long lưu lại ở trên người hắn biến mất vô tẫn.
Ngồi xếp bằng trong một không gian của chiếc phi điệp, Tang Thiên kéo mở áo ngực, trên ngực bên trái chính là hình ảnh đỏ sẫm vẽ hình vòng cung phượng văn nghiệt đồ, mà trên ngực phía bên phải là hình hài u ám của một khỏa Long đầu hết sức sống động, càng thêm quỷ dị hơn nữa, hình ảnh khỏa Long đầu đen sẫm này dường như bắt đầu lan rộng lên phía trên bả vai Tang Thiên dần dần hình thành nên hình hài hoàn chỉnh một con hắc long.
Tang Thiên sắc mặt trắng bệch, từ ngực truyền đến một loại cảm giác quái dị làm cho hắn khó chịu vô cùng, cái loại cảm giác này phi thường cổ quái, không thể dùng ngôn ngữ nói hết, đè nén cực điểm, phi thường khó chịu, khó chịu làm cho hắn nghiến răng nghiến lợi, bàn tay đặt lên ngực phải, hận không thể đem hình khắc ở ngực phải cào ra xóa đi.
"Ta nói lão hữu này, tốt xấu gì chúng ta cũng tiếp xúc một thời gian dài rồi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, có thể nói nói một chút hay không?"
Tang Thiên cả người toát ra mồ hôi nhễ nhại, ngồi dựa vào vách tường bằng kim loại, hai chân cũng duỗi thẳng, ngửa đầu, thở hổn hển, nói,
"Ta biết ngươi có ý thức độc lập, ra đây trao đổi một chút, thế nào."
Không ai đáp lại hắn, Tang Thiên tiếp tục lẩm bẩm, nói,
"Ngươi muốn làm gì, ra đây ta với ngươi tính toán. Như thế nào? Ngươi cứ lẳng lặng vô tức biến hóa cũng không phải là biện pháp tốt, dù sao cũng là thân thể của ta, huống hồ..."
"Huống hồ... Năm đó ta cũng không phải cố ý luyện hóa ngươi, kì thực năm đó đều do ta tẩu hỏa nhập ma, ma tính hoành sinh, bản ngã chí thượng, như được sắp đặt năm đó không biết ngươi lại bị thương, lại không chết không hoạt nằm sấp soài ở nơi đó, tựa như hoàn toàn chết ngất, năm đó cũng do ta khuyết thiếu năng lượng, cho nên mới đem ngươi luyện hóa!"
"Ta tuy rằng đem ngươi luyện hóa, nhưng Tịch Diệt chi ý của ta lại giúp ngươi siêu thoát sinh tử, đạt tới bất sinh bất tử, có thể nói ngươi hoàn toàn niết bàn trọng sinh, giữa chúng ta không ai nợ ai, có điều gì có thể hảo hảo trao đổi!"
Hắc ám chi Long rốt cuộc là loại gì, kỳ thật, Tang Thiên cũng không biết, năm đó ma tính hoành sinh, bản ngã tối thượng, để khắc chế sự giết chốc của chính mình, hắn xâm nhập đến một tiểu thế giới thần bí, lúc ấy đầu hắc ám chi Long này lại không biết vì điều gì mà bị thương. Tựa hồ rất nghiêm trọng, hoàn toàn có thể chết bất cứ lúc nào, bản ngã tối thượng của Tang Thiên làm chủ, ngay cả chư thần đều dám coi rẻ, làm sao đem một đầu hắc Long để vào mắt, không nói hai lời, trực tiếp luyện hóa.
Nói hồi lâu, không thấy Tử Diệt Tịch chi Long đáp lại, khuôn mặt lãnh đạm của Tang Thiên nhất thời hiện ra nụ cười lạnh lẽo, đầu lưỡi quét môi, ngữ khí biến hóa cũng trở nên lạnh như băng hàn.
"Lão tử cùng ngươi hảo hảo nói chuyện ngươi không nghe. Ngươi đã muốn chơi, vậy lão tử sẽ cùng ngươi chơi một trận, thân thể này của lão tử ba phân nửa tấc còn chưa đến phiên ngươi tới giương oai."
Dứt lời, Tang Thiên ngồi xếp bằng tọa trực thân thể, nhắm hai mắt, tiến vào Linh Hải của mình.
Linh Hải, cũng là căn nguyên.
Căn nguyên của Tang Thiên, chính là Linh Hải.
Linh hải của Tang Thiên là một loại tồn tại đặc thù, trong đó bao gồm tâm cảnh, tu vi, thậm chí cảm xúc... Của hắn.
Trong thiên địa, mọi sinh linh đều có Linh Hải của mình.
Linh Hải của Tang Thiên giống như hư không mênh mông vô bờ, hắc ám bao trùm không có giới hạn.
Trong Linh Hải, tinh thần nguyên cùng năng lượng nguyên trọng điệp cùng một chỗ hơn nữa tựa như đã dung hợp chín mười phần, cơ hồ đem toàn bộ Linh Hải hoàn toàn bao trùm, giữa Linh Hải, có thể rõ ràng nhìn thấy rõ một con phượng hoàng đỏ sẫm tĩnh lặng tu luyện, bất động, tĩnh lặng như chết, phía bên phải, là một bộ mặt dữ tợn với đôi mắt đỏ máu hình ảnh đại diện của Tử Diệt Tịch chi Long, bên cạnh là hắc ám chi thư.
Đột nhiên!
Hình diện hắc long đinh chỉ bất động!
"Như thế nào, ngươi cũng có thời điểm sợ hãi?"
Tuy rằng Tử Diệt Tịch chi Long không phát ra ngôn ngữ đáp trả, nhưng Tang Thiên tự nhiên cũng cảm thụ được sự biến hóa rất nhỏ, phải biết rằng, vô luận là Tử Diệt Tịch chi Long hay là phượng văn nghiệt đồ, thậm chí hắc ám chi thư đều đang ở giữa Linh Hải của hắn, Linh Hải là căn nguyên của hắn, dù có biến hóa nhỏ nhoi hơn nữa, hắn cũng có thể rõ ràng cảm nhận được.
Dừng lại trong nháy mắt, hình ảnh hôi ám ở trên ngực phải Tang Thiên lại bắt đầu lan rộng ra.
Tang Thiên bất đắc dĩ cười cười, tiến vào Linh Hải cũng chỉ để hù dọa một chút mà thôi, nói thật, tiến vào Linh Hải, hắn cũng chỉ có thể nhìn xem 'chúc tính' của mình, việc khác đều làm không được.
"Mẹ nó! Ngươi thực nghĩ rằng lão tử không làm gì được ngươi!"
Cái loại cảm giác quái dị khó chịu vô cùng cùng với áp lực đè nén trong tâm này, Tang Thiên không thể chấp nhận, hắn hít sâu một hơi, nhìn tuyến điều u ám đang không ngừng lan rộng trên ngực. Lập tức giận dữ, quát,
"Ngươi đã chấp nhất như vậy, lão tử cũng chẳng sá gì, cùng lắm thì mọi người cùng bị nó chà đạp!"
Dứt lời, Tang Thiên không chút chần chờ, lúc này tế xuất phượng văn nghiệt đồ.
Trên ngực bên trái cặp mắt đõ sẫm phượng văn huyết sắc lóe sáng, tuy rằng vẫn yên lặng bất động, nhưng lại nhìn rất sống động, giống như sinh sinh hoạt hoạt vậy, thoáng chốc, quanh thân Tang Thiên nổi lên từng đám khí yêu dị màu đỏ sẫm, yêu quang đỏ sẫm lúc bao phủ hắn vào bên trong!
Tang Thiên mở mắt ra, bên trong hai tròng mắt, vẫn là vô tận hôi ám, nhưng thi thoảng có lưu chuyển ánh sắng yêu dị màu đỏ sẫm.
Hôi ám cùng đỏ sẫm đan xen một chỗ!
...
Chiếc phi thuyền màu xanh lam bay nhanh trên không trung, hiện giờ đã là sáng sớm.
Trải qua mấy giờ nói chuyện với nhau, chúng nữ cũng đã từ trong vô hạn khiếp sợ 'Thức tỉnh'.
Lúc này, dị vực phong tình Hải Luân công chúa, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra phong tình vạn chủng khóe miệng đầy nét cười, nàng nghiêng nghiêng người nằm trên ghế sô pha, đôi mắt tịnh lệ nhìn quét phía Lam Tình, chôc chốc lại liếc sang Tiết Thiên Diệp.
"Hải Luân, ngươi sao lại nhìn ta dữ vậy."
Tiết Thiên Diệp không ngừng đi qua đi lại, thi thoảng lại ngoảnh đầu nhìn ra căn phòng khoang ngoài, phát hiện Hải Luân nhìn chằm chằm vào chính mình, nàng rốt cục chịu không nổi loại ánh mắt quái dị đó, liền giả bộ nghiêm mặt.
"Nàng đang lo lắng ngươi cùng nàng tranh thưởng nam nhân đó!"
Lam Tình nghiêng cái đầu, từng sợi tóc màu lam chậm rãi buông xõa, nàng đang cầm một quyển sách, tựa như đang rất chăm chú, ngón tay khẽ vuốt gọn tóc ra sau tai, nhìn về phía Hải Luân, nói,
"Thiên Diệp, Hải Luân đã xếp ngươi vào trong danh sách tình địch rồi."
"Tình cái gì địch! Ai muốn cùng nàng tranh nam nhân!"
Tiết Thiên Diệp vội vã biện giải.
Hải Luân thay đổi tư thế, nhíu mũi nhăn mặt, nhìn chằm chằm Lam Tình, quái dị nói,
"Lam tình, ngươi cũng là một nữ nhân thích phá hư!"
"Ta?"
Lam Tình liền ngẩng đầu, một tay chỉ vào chính mình,
"Ta như thế nào lại vậy, ta lại không cùng ngươi tranh giành nam nhân."
"Xì!"
Hải Luân ném một cái liếc mắt xem thường, đầu gối hai tay, ngữ khí quái dị nói,
"Cũng không biết là ai tại Prague khi thấy Tang Thiên gặp nguy hiểm, liền vội vã muốn tiến lên, hừ hừ!"
Tiết Thiên Diệp giả vờ như không có nghe thấy, Lam Tình nhún nhún vai đáp trả tựa như đó là đương nhiên.
"Hừ hừ! Đừng cho là ta không biết, các ngươi với Tang Thiên đã sớm nhận thức rồi đúng không?"
Hải Luân thiên tư thông tuệ, trải qua sự kiện tại Prague, xét từ phản ứng của Lam Tình với Tiết Thiên Diệp, nàng hiển nhiên có thể nhìn ra ẩn tình trong đó.
"Các ngươi hai nữ nhân hư hỏng, không nghĩ tới thấy một người nam nhân, đã lập tức làm phản, còn muốn tranh nam nhân với ta! Hừ hừ! Uổng cho trước kia ta còn cùng các ngươi giao hảo xưng hô tỷ muội."
Hải Luân vươn cao hai tay, chắp hình chữ thập, giả bộ cầu nguyện,
"Thần a! Xin đem hai vị nữ nhân hư hỏng vong ân phụ nghĩa này đi đánh chết đi!"
"Hải Luân! Ngươi khi nào lại trở nên hoa nước như vậy! Trước kia sao ta lại không phát hiện nhỉ."
"Hừ hừ! Cực phẩm nam nhân, nữ tử hảo cầu! Có điều gì bất ngờ chứ."
Hải Luân hừ hừ ngồi xuống:
"Không cùng các ngươi chơi nữa! Vẫn là Linh Linh tốt nhất, xem Linh Linh người ta... Uy ! Linh linh! Ngươi suy nghĩ cái gì đó! Uy ! Linh linh!"
Ngồi ở trên ghế một mực yên lặng không nói, Đệ Nhị Linh cúi đầu trầm tư khá lâu, nghe nhắc đến tên mình nàng mới ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.
"Linh linh! Ngươi không phải đang mộng tư xuân đấy chứ? Chẳng lẽ ngươi... Ngươi thân ở chỗ này, tâm nơi khác?"
Nói xong, Hải Luân chỉ hướng khoang phong Tang Thiên đang nghỉ.
"Linh linh, không cần để ý tới nàng, hiện tại Hải Luân chính là một nữ nhân háo sắc, trong đầu chỉ có Tang Thiên, người ngoài trong mắt nàng đều là tình địch!"
Lam Tình trêu ghẹo, đang muốn nói tiếp, đột nhiên phát hiện Đệ Nhị Linh cúi đầu ngượng ngùng,
"Uy ! Linh linh! Ngươi làm sao vậy?"
Hải Luân đang nằm ở trên ghế sô pha, đầu nghiêng sang bên, nhìn qua sắc mặt Đệ Nhị Linh, liền thốt lên nói to,
"Ta kháo! Đệ Nhị Linh! Khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi sao hồng hào như vậy!" (! )
Thực ít có người lĩnh ngộ hai loại bất đồng pháp tắc, quả thực rất ít, nguyên nhân rất đơn giản, pháp tắc chú trọng hai chữ cảm ngộ, ngộ ra pháp tắc, rồi lấy nó mà dùng, đơn giản chuyện ngươi ngộ ra pháp tắc, còn phải có tài năng vận dụng, mà quá trình vận dụng chính là khống chế, người pháp tắc cảm ngộ càng sâu, càng có thể cảm nhận được việc khống chế khó khăn cỡ nào.
Nếu như lĩnh ngộ ra hai loại pháp tắc, rất khó tưởng tượng, như thế nào mới có thể khống chế được.
Nhìn tổng quan tại vô tận thế giới với đa dạng chủng tộc. Cũng chỉ có Tang Thiên một người mới lĩnh ngộ ra ba loại pháp tắc hoàn toàn bất đồng, lĩnh ngộ ba loại pháp tắc bất đồng sẽ có hậu quả gì, không biết, không ai biết, nhưng có một chuyện có thể khẳng định, hoặc là ngươi khống chế ba loại pháp tắc, hoặc là ngươi bị pháp tắc khống chế, trở về cát bụi.
Tử diệt ý, hủy diệt ý, Tịch Diệt ý. (Tử - Hủy - Tịch)
Tang Thiên cũng không phải người không có việc gì mà nhàn nhã không đâu đi lĩnh ngộ ba loại cực đoan ý chi cảnh, kì thực ba loại ý chi cảnh này đều do hắn khi tiến vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, ma tính làm chủ rồi cổ ngộ, may mắn là, ngộ tính của hắn coi như không tồi, ngoài Tịch Diệt ý ra, hủy diệt ý, tử diệt ý hắn đều có thể khống chế, điều không may, hắn lại lợi dụng ba loại ý chi cảnh luyện hóa một đầu hắc ám chi Long.
Lúc ấy, hắn rơi vào trạng thái ma tính, ma tính là một loại trạng thái bản ngã, trạng thái bản ngã hết thảy lấy cái 'ta' làm đầu, tiếu ngạo hết thảy thiên địa.
Tang Thiên lúc ấy không thể tiến hóa thành thiên nhân, trong cơ thể không có cửu luân, không có cảnh giới, không có năng lượng, sức chiến đấu cũng không lớn, trong trạng thái ma tính ngộ tính của Tang Thiên có thể nói là cực kỳ biến thái, không biết hắn đã làm như thế nào mà lại sử dụng ba loại cực đoan ý chi cảnh để luyện hóa một đầu hắc ám chi long. Mượn dùng năng lượng của hắc ám chi Long, hoành hành thiên hạ.
Hiện tại vấn đề ở chỗ, Tang Thiên có thể khống chế tử diệt, hủy diệt ý chi cảnh, không thể khống chế là Tử Diệt Tịch chi Long.
Sau khi Tử Diệt Tịch chi Long bị Tang Thiên luyện hóa, theo lẽ thường mà nói Tang Thiên có thể tùy ý tiến hành khống chế hắc long, luyện hóa rồi, ý thức của hắc ám chi Long cũng sẽ không tồn tại nữa.
Vừa như cố ý, Tịch Diệt ý mà hắn lĩnh ngộ chính là siêu thoát sinh tử, bất sinh bất tử! Lúc ấy dùng ba loại ý chi cảnh luyện hóa hắc ám chi Long, Tịch Diệt chi ý đã làm cho Tử Diệt Tịch chi Long siêu thoát khỏi sinh tử, đạt được bất sinh bất tử.
Vì thế, Tử Diệt Tịch chi Long là một loại tồn tại khiến Tang Thiên không thể lý giải.
Tang Thiên không thể xác định Tử Diệt Tịch chi Long có phải đã có ý thức mới, nhưng có thể khẳng định, Tử Diệt Tịch chi Long luôn luôn biến hóa trong linh hải hắn.
Tang Thiên chín lần niết bàn, chín lần trọng sinh, Tịch Diệt chi ý theo đó cũng cửu sinh cửu tử biến hóa, tuy rằng lĩnh ngộ được Tịch Diệt chi ý, nhưng Tang Thiên lại không cách nào khống chế, không biết Tịch Diệt chi ý rốt cuộc nên vận dụng như thế nào.
Hiện tại thực tốt, cảm nhận Tử Diệt Tịch chi Long biến hóa, Tang Thiên thậm chí hoài nghi, đầu Nghiệt Long này có phải con mẹ nó biết khống chế Tịch Diệt chi ý hay không? Bằng không? Làm sao có thể luôn luôn biến hóa.
Tang Thiên không biết. Cũng không rõ ràng lắm Tử Diệt Tịch chi Long đang làm cái quỷ gì.
Càng khiến cho hắn đau đầu nhất là, lần này sau khi tế xuất Tử Diệt Tịch chi long, khí tức của Tử Diệt Tịch chi Long lưu lại ở trên người hắn biến mất vô tẫn.
Ngồi xếp bằng trong một không gian của chiếc phi điệp, Tang Thiên kéo mở áo ngực, trên ngực bên trái chính là hình ảnh đỏ sẫm vẽ hình vòng cung phượng văn nghiệt đồ, mà trên ngực phía bên phải là hình hài u ám của một khỏa Long đầu hết sức sống động, càng thêm quỷ dị hơn nữa, hình ảnh khỏa Long đầu đen sẫm này dường như bắt đầu lan rộng lên phía trên bả vai Tang Thiên dần dần hình thành nên hình hài hoàn chỉnh một con hắc long.
Tang Thiên sắc mặt trắng bệch, từ ngực truyền đến một loại cảm giác quái dị làm cho hắn khó chịu vô cùng, cái loại cảm giác này phi thường cổ quái, không thể dùng ngôn ngữ nói hết, đè nén cực điểm, phi thường khó chịu, khó chịu làm cho hắn nghiến răng nghiến lợi, bàn tay đặt lên ngực phải, hận không thể đem hình khắc ở ngực phải cào ra xóa đi.
"Ta nói lão hữu này, tốt xấu gì chúng ta cũng tiếp xúc một thời gian dài rồi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, có thể nói nói một chút hay không?"
Tang Thiên cả người toát ra mồ hôi nhễ nhại, ngồi dựa vào vách tường bằng kim loại, hai chân cũng duỗi thẳng, ngửa đầu, thở hổn hển, nói,
"Ta biết ngươi có ý thức độc lập, ra đây trao đổi một chút, thế nào."
Không ai đáp lại hắn, Tang Thiên tiếp tục lẩm bẩm, nói,
"Ngươi muốn làm gì, ra đây ta với ngươi tính toán. Như thế nào? Ngươi cứ lẳng lặng vô tức biến hóa cũng không phải là biện pháp tốt, dù sao cũng là thân thể của ta, huống hồ..."
"Huống hồ... Năm đó ta cũng không phải cố ý luyện hóa ngươi, kì thực năm đó đều do ta tẩu hỏa nhập ma, ma tính hoành sinh, bản ngã chí thượng, như được sắp đặt năm đó không biết ngươi lại bị thương, lại không chết không hoạt nằm sấp soài ở nơi đó, tựa như hoàn toàn chết ngất, năm đó cũng do ta khuyết thiếu năng lượng, cho nên mới đem ngươi luyện hóa!"
"Ta tuy rằng đem ngươi luyện hóa, nhưng Tịch Diệt chi ý của ta lại giúp ngươi siêu thoát sinh tử, đạt tới bất sinh bất tử, có thể nói ngươi hoàn toàn niết bàn trọng sinh, giữa chúng ta không ai nợ ai, có điều gì có thể hảo hảo trao đổi!"
Hắc ám chi Long rốt cuộc là loại gì, kỳ thật, Tang Thiên cũng không biết, năm đó ma tính hoành sinh, bản ngã tối thượng, để khắc chế sự giết chốc của chính mình, hắn xâm nhập đến một tiểu thế giới thần bí, lúc ấy đầu hắc ám chi Long này lại không biết vì điều gì mà bị thương. Tựa hồ rất nghiêm trọng, hoàn toàn có thể chết bất cứ lúc nào, bản ngã tối thượng của Tang Thiên làm chủ, ngay cả chư thần đều dám coi rẻ, làm sao đem một đầu hắc Long để vào mắt, không nói hai lời, trực tiếp luyện hóa.
Nói hồi lâu, không thấy Tử Diệt Tịch chi Long đáp lại, khuôn mặt lãnh đạm của Tang Thiên nhất thời hiện ra nụ cười lạnh lẽo, đầu lưỡi quét môi, ngữ khí biến hóa cũng trở nên lạnh như băng hàn.
"Lão tử cùng ngươi hảo hảo nói chuyện ngươi không nghe. Ngươi đã muốn chơi, vậy lão tử sẽ cùng ngươi chơi một trận, thân thể này của lão tử ba phân nửa tấc còn chưa đến phiên ngươi tới giương oai."
Dứt lời, Tang Thiên ngồi xếp bằng tọa trực thân thể, nhắm hai mắt, tiến vào Linh Hải của mình.
Linh Hải, cũng là căn nguyên.
Căn nguyên của Tang Thiên, chính là Linh Hải.
Linh hải của Tang Thiên là một loại tồn tại đặc thù, trong đó bao gồm tâm cảnh, tu vi, thậm chí cảm xúc... Của hắn.
Trong thiên địa, mọi sinh linh đều có Linh Hải của mình.
Linh Hải của Tang Thiên giống như hư không mênh mông vô bờ, hắc ám bao trùm không có giới hạn.
Trong Linh Hải, tinh thần nguyên cùng năng lượng nguyên trọng điệp cùng một chỗ hơn nữa tựa như đã dung hợp chín mười phần, cơ hồ đem toàn bộ Linh Hải hoàn toàn bao trùm, giữa Linh Hải, có thể rõ ràng nhìn thấy rõ một con phượng hoàng đỏ sẫm tĩnh lặng tu luyện, bất động, tĩnh lặng như chết, phía bên phải, là một bộ mặt dữ tợn với đôi mắt đỏ máu hình ảnh đại diện của Tử Diệt Tịch chi Long, bên cạnh là hắc ám chi thư.
Đột nhiên!
Hình diện hắc long đinh chỉ bất động!
"Như thế nào, ngươi cũng có thời điểm sợ hãi?"
Tuy rằng Tử Diệt Tịch chi Long không phát ra ngôn ngữ đáp trả, nhưng Tang Thiên tự nhiên cũng cảm thụ được sự biến hóa rất nhỏ, phải biết rằng, vô luận là Tử Diệt Tịch chi Long hay là phượng văn nghiệt đồ, thậm chí hắc ám chi thư đều đang ở giữa Linh Hải của hắn, Linh Hải là căn nguyên của hắn, dù có biến hóa nhỏ nhoi hơn nữa, hắn cũng có thể rõ ràng cảm nhận được.
Dừng lại trong nháy mắt, hình ảnh hôi ám ở trên ngực phải Tang Thiên lại bắt đầu lan rộng ra.
Tang Thiên bất đắc dĩ cười cười, tiến vào Linh Hải cũng chỉ để hù dọa một chút mà thôi, nói thật, tiến vào Linh Hải, hắn cũng chỉ có thể nhìn xem 'chúc tính' của mình, việc khác đều làm không được.
"Mẹ nó! Ngươi thực nghĩ rằng lão tử không làm gì được ngươi!"
Cái loại cảm giác quái dị khó chịu vô cùng cùng với áp lực đè nén trong tâm này, Tang Thiên không thể chấp nhận, hắn hít sâu một hơi, nhìn tuyến điều u ám đang không ngừng lan rộng trên ngực. Lập tức giận dữ, quát,
"Ngươi đã chấp nhất như vậy, lão tử cũng chẳng sá gì, cùng lắm thì mọi người cùng bị nó chà đạp!"
Dứt lời, Tang Thiên không chút chần chờ, lúc này tế xuất phượng văn nghiệt đồ.
Trên ngực bên trái cặp mắt đõ sẫm phượng văn huyết sắc lóe sáng, tuy rằng vẫn yên lặng bất động, nhưng lại nhìn rất sống động, giống như sinh sinh hoạt hoạt vậy, thoáng chốc, quanh thân Tang Thiên nổi lên từng đám khí yêu dị màu đỏ sẫm, yêu quang đỏ sẫm lúc bao phủ hắn vào bên trong!
Tang Thiên mở mắt ra, bên trong hai tròng mắt, vẫn là vô tận hôi ám, nhưng thi thoảng có lưu chuyển ánh sắng yêu dị màu đỏ sẫm.
Hôi ám cùng đỏ sẫm đan xen một chỗ!
...
Chiếc phi thuyền màu xanh lam bay nhanh trên không trung, hiện giờ đã là sáng sớm.
Trải qua mấy giờ nói chuyện với nhau, chúng nữ cũng đã từ trong vô hạn khiếp sợ 'Thức tỉnh'.
Lúc này, dị vực phong tình Hải Luân công chúa, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra phong tình vạn chủng khóe miệng đầy nét cười, nàng nghiêng nghiêng người nằm trên ghế sô pha, đôi mắt tịnh lệ nhìn quét phía Lam Tình, chôc chốc lại liếc sang Tiết Thiên Diệp.
"Hải Luân, ngươi sao lại nhìn ta dữ vậy."
Tiết Thiên Diệp không ngừng đi qua đi lại, thi thoảng lại ngoảnh đầu nhìn ra căn phòng khoang ngoài, phát hiện Hải Luân nhìn chằm chằm vào chính mình, nàng rốt cục chịu không nổi loại ánh mắt quái dị đó, liền giả bộ nghiêm mặt.
"Nàng đang lo lắng ngươi cùng nàng tranh thưởng nam nhân đó!"
Lam Tình nghiêng cái đầu, từng sợi tóc màu lam chậm rãi buông xõa, nàng đang cầm một quyển sách, tựa như đang rất chăm chú, ngón tay khẽ vuốt gọn tóc ra sau tai, nhìn về phía Hải Luân, nói,
"Thiên Diệp, Hải Luân đã xếp ngươi vào trong danh sách tình địch rồi."
"Tình cái gì địch! Ai muốn cùng nàng tranh nam nhân!"
Tiết Thiên Diệp vội vã biện giải.
Hải Luân thay đổi tư thế, nhíu mũi nhăn mặt, nhìn chằm chằm Lam Tình, quái dị nói,
"Lam tình, ngươi cũng là một nữ nhân thích phá hư!"
"Ta?"
Lam Tình liền ngẩng đầu, một tay chỉ vào chính mình,
"Ta như thế nào lại vậy, ta lại không cùng ngươi tranh giành nam nhân."
"Xì!"
Hải Luân ném một cái liếc mắt xem thường, đầu gối hai tay, ngữ khí quái dị nói,
"Cũng không biết là ai tại Prague khi thấy Tang Thiên gặp nguy hiểm, liền vội vã muốn tiến lên, hừ hừ!"
Tiết Thiên Diệp giả vờ như không có nghe thấy, Lam Tình nhún nhún vai đáp trả tựa như đó là đương nhiên.
"Hừ hừ! Đừng cho là ta không biết, các ngươi với Tang Thiên đã sớm nhận thức rồi đúng không?"
Hải Luân thiên tư thông tuệ, trải qua sự kiện tại Prague, xét từ phản ứng của Lam Tình với Tiết Thiên Diệp, nàng hiển nhiên có thể nhìn ra ẩn tình trong đó.
"Các ngươi hai nữ nhân hư hỏng, không nghĩ tới thấy một người nam nhân, đã lập tức làm phản, còn muốn tranh nam nhân với ta! Hừ hừ! Uổng cho trước kia ta còn cùng các ngươi giao hảo xưng hô tỷ muội."
Hải Luân vươn cao hai tay, chắp hình chữ thập, giả bộ cầu nguyện,
"Thần a! Xin đem hai vị nữ nhân hư hỏng vong ân phụ nghĩa này đi đánh chết đi!"
"Hải Luân! Ngươi khi nào lại trở nên hoa nước như vậy! Trước kia sao ta lại không phát hiện nhỉ."
"Hừ hừ! Cực phẩm nam nhân, nữ tử hảo cầu! Có điều gì bất ngờ chứ."
Hải Luân hừ hừ ngồi xuống:
"Không cùng các ngươi chơi nữa! Vẫn là Linh Linh tốt nhất, xem Linh Linh người ta... Uy ! Linh linh! Ngươi suy nghĩ cái gì đó! Uy ! Linh linh!"
Ngồi ở trên ghế một mực yên lặng không nói, Đệ Nhị Linh cúi đầu trầm tư khá lâu, nghe nhắc đến tên mình nàng mới ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.
"Linh linh! Ngươi không phải đang mộng tư xuân đấy chứ? Chẳng lẽ ngươi... Ngươi thân ở chỗ này, tâm nơi khác?"
Nói xong, Hải Luân chỉ hướng khoang phong Tang Thiên đang nghỉ.
"Linh linh, không cần để ý tới nàng, hiện tại Hải Luân chính là một nữ nhân háo sắc, trong đầu chỉ có Tang Thiên, người ngoài trong mắt nàng đều là tình địch!"
Lam Tình trêu ghẹo, đang muốn nói tiếp, đột nhiên phát hiện Đệ Nhị Linh cúi đầu ngượng ngùng,
"Uy ! Linh linh! Ngươi làm sao vậy?"
Hải Luân đang nằm ở trên ghế sô pha, đầu nghiêng sang bên, nhìn qua sắc mặt Đệ Nhị Linh, liền thốt lên nói to,
"Ta kháo! Đệ Nhị Linh! Khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi sao hồng hào như vậy!" (! )
/418
|