Thanh âm nhẹ nhàng mà kỳ ảo, vô cùng thuận tai, lại có lực thẩm thấu, hết sức dồn dập, phảng phất như phá vỡ mây mù, thẳng phá trời xanh, thanh âm vang lên, mấy nữ cảm giác nội tâm cũng bay theo thanh âm kia lên trời cao, hồi lâu, mấy nữ mới phản ứng lại, khinh nghi ngơ ngác, các nàng liếc nhau, mọi ánh mắt đều đổ dồ về phía khoang phòng kia. Tựa hồ thanh âm được phát ra từ gian khoang thuyền đó?
Tại sao như vậy? Đã sảy ra chuyện gì, không phải vừa rồi Nhan Phi tỷ tỷ mới đi vào xem xét tình huống của Tang Thiên hay sao? Mà, thanh âm đó lại không giống giọng điệu của Nhan Phi tỷ tỷ, cũng không phải của Tang Thiên, làm sao có thể....
"Nhan Phi tỷ tỷ tựa như đã đi vào đó khá lâu rồi."
"Chẳng lẽ Tang Thiên đã sảy ra tình huống gì sao?"
Các nàng đều vô cùng nghi hoặc, mấy nữ nhớ rõ rằng, trước đó Tang Thiên vào phí điệp, sắc mặt hắn phi thường xấu, vả lại Nhan Phi vào phòng Tanh Thiên đã được thời gian dài rồi mà lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
"Khi Prague nguyên tố không gian bạo tạc, Tang Thiên có thể đã bị thương?"
"Có phải Nhan tỷ tỷ đang chữa thương cho Tang Thiên?"
Nghe Hải Luân tự hỏi, vốn lòng luôn mang lo lắng cho Tang Thiên, Tiết Thiên Diệp không nhịn được vội vàng đứng dậy, Lam Tình tuy rằng không biểu hiện lo lắng ra ngoài mặt, nhưng nội tâm nàng cũng luôn nghĩ đến Tang Thiên.
"Ta đi xem!"
Lam Tình đứng lên, liền đi qua.
"Ta cũng đi."
Tiết Thiên Diệp và Hải Luân đồng thời cất tiếng, Đệ Nhị Linh tính cách lạnh lùng như tảng băng, không tiện sử ngôn, lúc này thấy Tiết Thiên Diệp ba người đều đi qua xem xét, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải. phân vân, rồi cũng yên lặng đi theo sau.
Đông đông đông! Gõ cửa, không người trả lời.
"Đại tỷ tỷ?"
"Nhan tỷ tỷ."
"Tang Thiên!"
Vô luận các nàng gọi thế nào, bên trong khoang phòng đều không có ai hồi đáp, mấy nữ liếc nhau, nội tâm càng thêm lo lắng, Lam Tình mấp môi, ngón tay lập tức nhấn mật mã mở cửa.
Cạch!
Cửa khoang phòng chậm rãi mở ra, Lam Tình là người đầu tiên nhấc chân đi vào, chỉ là, vừa mới đi vào được nửa bước, người nàng liền đột ngột đứng lại, trong đôi mắt xinh đẹp hiển lên vẻ ngỡ ngàng vô tưởng, hai mắt ngạc nhiên tròn xoe, cái miệng nhỏ nhắn há to hình chữ O, Lam tình cất giọng ấp úng:
"Đại đại đại...Đại tỷ! Tang tang tang tang...Tang Thiên hai người - - - ".
Giờ khắc này, Tang Thiên với Nhan Phi hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, hai người đang nồng nhiệt tiến hành va chạm nguyên thủy, thấy một màn như vậy, trong đầu Lam Tình nhất thời nổ bùm, ý thức trống rỗng.
"Thiên, thiên a!"
Tiết Thiên Diệp là người đi vào theo sau, biểu hiện hoàn toàn giống Lam Tình, ngạc nhiên, bất ngờ đứng lặng như pho tượng.
"Làm sao vậy?"
Hải Luân phát hiện bộ dáng của Lam Tình, Tiết Thiên Diệp có chút khác thường, thần sắc như đang gặp quỷ giữa ban ngày, nàng cảm thấy tò mò, vội vàng bước chân đi vào, nhưng mà, vừa nhìn thấy cảnh tưởng ướt át trước mặt, nàng chỉ cảm thấy một dòng màu nóng ngược chuyển, đầu óc ù ù rung động.
Ngay cả lạnh lùng như băng - Đệ Nhị Linh, khi tận mắt chứng kiến tình cảnh của hai người Tang Thiên, Nhan Phi cũng ngạc nhiên đến nỗi không thể cất tiếng thành lời.
Tang Thiên xoay người đối mặt nhìn mấy nữ, cả người hắn tán phát vẻ tà mị, yêu dị đến cực điểm.
Yêu dị bá đạo đến mức chí cực, không thứ gì trong thiên địa này có thể che dấu, tà mị đến nỗi thiên địa vạn vật không thể ngăn cản.
Lam Tình, Tiết Thiên Diệp đám người đột nhiên thấy đầu choáng mắt xoay, toàn thân mệt mỏi, dục hỏa trong lòng tựa như nước lũ phá đê tràn nhanh đánh sâu vào nội tâm của các nàng, dục hỏa hừng hực hâm nóng máu tươi, đốt cháy mỗi tấc da thịt trên thân thể, đốt chát tâm linh các nàng, nơi sâu nhất của nội tâm các nàng... Cả ý thức trong chớp mắt cũng bị dục hỏa tấn công, đốt cháy... Giờ khắc này, đối với các nàng mà nói cái gì cũng không biết, không có trời đất, trong mắt chỉ còn lại nam tử yêu dị tà mị trước mặt.
Tang Thiên tản phát ánh sáng yêu dị, tà mị mê hoặc, giống như ma thần, bàn tay vung lên, cánh tay trái ôm Lam Tình, Tiết Thiên Diệp, cánh tay phải ôm Đệ Nhị Linh, Hải Luân, tứ nữ bị hắn ôm vào trong ngực, các nàng ngẩng đầu, nghênh đón cặp mắt đỏ sẫm của Tang Thiên, thân thể mềm mại không tự chủ được run nhè nhẹ, không ngừng oằn oại thở hổn hển.
Tang Thiên khóe miệng câu khởi tiếu ý, vung tay lên, y bào tứ nữ toàn bộ tan biến vô tung, bốn thân thể hoàn mỹ hoàn toàn hiển hiện tại trước mắt, đôi mắt Tang Thiên càng thêm yêu dị.
Tứ nữ hoàn toàn bị dục hỏa dẫn đạo, đã không chủ động được hành động của mình, bộc lộ bãn ngã dục vọng nguyên thủy từ nơi sâu nhất trong tâm, khuynh mị thiên hạ Lam Tình giờ phút này phảng phất như một yêu tinh câu tâm câu phách người tình, mỹ diện với song mâu đều biểu lộ vẻ mị hoặc, mị nhãn như tơ, khéo léo đưa tình, dáng người đong đưa, uyển chuyển như múa.
Hải Luân trời sanh tính tình phóng khoáng, tính cách cởi mở, vừa ôn nhu, vừa điên cuồng, sự yêu dị của Tang Thiên đã hoàn toàn dẫn dắt mặt nồng nhiệt sâu trong nội tâm nàng, giờ phút này mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều lộ vẻ phong tình "Tẫn thị hồng trần".
Tiết Thiên Diệp nóng bỏng như lửa thiêu, như một bó đuốc bị dục hỏa đốt cháy, tính cách nàng vô cùng khinh cuồng, tâm ý của nàng đối với Tang Thiên, giờ phút này nội tâm bị dục hỏa khai thông trào dâng, những cử chỉ khing cuồng đó cơ hồ được biểu hiện rõ rệt, cả người nàng tựa như dán cứng vào người Tang Thiên.
Nếu như Tiết Thiên Diệp là lửa, vậy Đệ Nhị Linh lại tựa như băng, chính giờ phút này nàng như tảng băng hàn bị hòa tan, ôn nhu ngọt ngào, nhu mì ngượng ngùng, không có sự ngạo mạn của một vị công chúa, có chăng chỉ là nỗi e thẹn của nàng con gái nhà bên.
Tang Thiên không ngừng tản phát yêu dị, biểu lộ sự tà mị của mình.
Ôm tứ nữ trong vòng tay, trên người Tang Thiên tản ra một loại ánh sáng yêu dị đỏ sẫm, bên trong con ngươi lóe sáng sắc đỏ, tựa như ngọn lửa thi thoảng bùng cháy, bờ môi như đang cười, vẫy tay kêu gọi Nhan Phi, tiếu ý trên khóe môi Tang Thiên càng thêm nồng hậu. Hắn như ma thần tà ác, như đế vương sủng hạnh.
Duỗi hai chân, vươn hai tay, thân thể từ từ nằm nghiêng dần về phía sau, rồi chậm rãi nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của Nhan Phi, Lam Tình, Đệ Nhị Linh, Hải Luân, Tiết Thiên Diệp, các nàng dán môi lên mỗi tấc da thịt trên người Tang Thiên, phát tiết dục hỏa ở sâu trong nội tâm.
Lam Tình nằm ở trên người Tang Thiên, mị nhãn như tơ, đong đưa dáng người mềm mại, hai tay mảnh khảnh vuốt ve lồng ngực Tang Thiên, đôi mắt câu hồn vô tận mị hoặc, thanh âm rên rỉ tự như khoái hoạt vô bờ, dáng người uyển chuyển lắc lư càng ngày càng nhanh, quanh thân bị sắc quang yêu dị đỏ sẫm bao phủ, bên trong sắc đỏ sẫm như ẩn như hiện có sự biểu lộ ánh sáng xanh thẳm nhạt nhòa, ánh sáng màu xanh lam càng ngày càng tỏ, rồi sau đó dần dần hiện rõ từ trong sắc quang yêu dị đỏ sẫm. Thoáng chốc !
Ngàn vạn sợi tóc nhỏ li ti màu xanh lam của Lam tình bỗng nhiên không gió tung bay, gò mà bên phải của nàng, thấp thoáng hiện ra sắc đỏ, viền đỏ tựa như nét vẽ, không ngừng được khắc họa thành hình, sau khi đã phác họa xong, dần hiện hình ảnh một con chim phụng hoàng, càng thêm yêu dị nữa là, đằng sau lưng nàng xuất hiện từng điểm từng điểm lam quang, những điểm lam quang này mãnh liệt lóe sáng, tựa như một nhóm ký hiệu, chợt lóe sáng rồi để lại dấu ấn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy, sau lưng nàng không biết tự lúc nào đã xuất hiện một bức đồ đằng, đồ đằng đó là hình một nữ nhân, một nử tử tóc tai màu lam, nử tử đó như đang phiêu phù ở giữa hư không, thân thể trần truồng, đầu ngẩng cao, tóc dài tung bay, song chưởng mở rộng, hai chân khép chặt, nử tử như lẳng lặng đứng tại nơi đó, đột nhiên nử tử mở đôi mắt đang nhắm chặt, từ đôi mắt nàng phát ra ánh sáng màu xanh lam, cực kỳ chói sáng, rất nhanh, nử tử lại nhắm mắt lại, lam quang cũng dần tiêu thất, hình ảnh nử tử cũng mờ ảo dần rồi biến mất, hết thẩy đều như chưa có gì phát sinh, lam quang quanh Lam Tình cũng dần tiêu tán, ấn ký đồ đằng sau lưng nàng tựa như ngụp lặn vào da thịt nàng rồi biến mất.
Khi Hải Luân nằm vắt ngang trên người Tang Thiên, liều mình đong đưa thân thể, vòng dây chuyền màu đỏ trên cổ nàng càng thêm đỏ bừng, mạnh mẽ tán phát ánh sáng, thân hình mềm mại của nàng không ngừng run rẩy, trong đầu ý thức cũng không ngừng lung lay!
Soạt!
Một đạo bạch quang từ đỉnh đầu nàng dần dần hiện rõ, bạch quang kia không phải cái gì lạ, đó chính là ý thức của nàng, điểm quỷ dị là, hào quang bao phủ ý thức nàng dường như đang như biến ảo, rồi hình thành nên hình thể một nữ nhân dạng thu nhỏ, tồn tại như làn khói nhẹ, lại giống như sương mù, nhân hình tựa sương mù tựa khói trắng thẩm thấu trở lại cơ thể Hải Luân.
Hải Luân vẫn không ngừng đong đưa thân hình trên người Tang Thiên, chỉ là ánh mắt của nàng đã có dấu hiện mê mang, nàng thì thào như tự thoại.
"Ta... Ta là Hoàn hề! Hoàn Hề... Hoàn Hề! Hoàn hề... Ta... Ta chuyển thế thành công rồi sao? Ha ha a... Nữ đế, cuối cùng ngươi cũng không đồng hóa được ta, ngươi ta... Tuy rằng đều bị gieo mầm mống của nghiệt phượng... Ha ha a... Bất quá, ngươi muốn đồng hóa ta... Không có khẳ năng... Ta... Ta sẽ không cho ngươi đồng hóa! Sẽ không... Không hợp..."
Hải Luân mê mang tự thoại, bỗng nhiên phát hiện Lam Tình cũng có ấn ký của phụng hoàng, nàng có chút ngẩn ngơ, líu ríu nói:
"Mầm mống nghiệt phượng... Mầm mống nghiệt phượng! Nàng cũng bị gieo hạt giống nghiệt phượng! Đồng hóa... Ta muốn đồng hóa nàng a? Hoặc là... Hoặc là?"
"Đồng hóa đi? Các nàng đều muốn đồng hóa... Các nàng đều... Ta không muốn bị đồng hóa, ta muốn mình mạnh mẽ... Ta muốn đồng hóa, ha ha a... Ta Hoàn Hề cũng muốn mạnh mẽ như các nàng... Ha ha."
Trên đỉnh đầu Hải Luân lại xuất hiện một làn khói nhẹ tích tụ thành nhân hình, nhân hình bay sang người Lam Tình.
Chỉ là vừa mới chạm đến Lam Tình, ấn ký sau lưng Lam Tình, có dạng nữ nhân liền hiển hiện, nàng mở rộng hai tay, hai tròng mắt mở lớn, con ngươi màu lam lấp lánh yêu quang, quanh thân Lam Tình lúc này phát ra ánh sáng lam sắc chói mắt, nhân hình dạng khói toàn thân run rẩy, nhân ảnh thiếu chút nữa đã tán loạn, vội vã lui về phía sau, sợ hãi nói:
"Làm sao có thể... Sao có thể, loại năng lượng này... Giống như là năng lượng đồ đằng! Sao có thể..."
Nhân hình dạng khói bay trở lại lơ lửng trên đỉnh đầu Hải Luân, hình dạng hơi chút biến dạng, líu díu:
"Một nữ nhân có được đồ đằng lại bị gieo rắc mầm mống nghiệt phượng, ha ha a... Nữ Đế... Ha ha... Ngươi có thể đồng hóa nàng không? Ha ha... Cuối cùng nàng sẽ tiến vào vô tận thế giới... Ha ha... Chúng ta sẽ lại có thêm một đối thủ mạnh mẽ, hay a..."
Nhân hình dạng khói khẽ lắc đầu, đang muốn trở lại cơ thể Hải Luân, bỗng nhiên lúc này phát hiện ấn ký trên người Nhan Phi.
"Mầm mống nghiệt phượng, nàng cũng bị gieo rắc mầm mống nghiệt phượng... Ha ha ha ha... Là lão thiên đày đọa ta hay là…? Ta thật sự không muốn đồng hóa, ta thật sự không muốn... Ngươi vì sao lại cho ta thấy mầm mống nghiệt phượng, vì cớ gì, vì cớ gì."
"Ta không muốn bị đồng hóa, ta không muốn... Ta chỉ có biến cường! Ta muốn biến cường... Chớ có trách ta! Chớ có trách ta! Không phải... Nếu trách thì hãy trách người đã gieo cấy mầm mống nghiệt phượng, ha ha... Người đó, hắn ở nơi nào? Ta thật sự thực sự rất muốn gặp hắn, thật muốn... Thật muốn... Ha ha... Không nên trách ta..."
Nhân hình dạng khói bay sang bên người Nhan Phi, nhưng mà, ngay tại thời khắc tiếp xúc với nàng, nhân hình dạng khói tựa hồ như bị tấn công mãnh liệt thân hình cơ hồ điên cuồng biến dạng, vặn vẹo muốn tan biến, nàng thốt lên trong sự kinh hãi:
"Làm sao có thể... Mầm mống của nàng thật mạnh... Thật manh! Tại sao có thể như vậy... Mầm mống so với Nữ Đế còn muốn mạnh hơn, vì sao lại như vậy! Vì sao! Vì sao..."
Bất chợt, ấn ký phượng hoàng trên người Nhan Phi đột nhiên hót vang, một đạo âm thanh trong trẻo thanh thoát phá tận trời cao.
"Ai dám đồng hóa Tích Vô Nhan ta!"
"Tích ! Vô ! Nhan ! Nàng lại là... Lại là Tích... Vô... Nhan... Vì sao! Vì cái gì..."
Âm thanh nhân hình dạng khói càng ngày càng nhỏ, khói nhẹ bắt đầu phiêu diêu, sương mù bắt đầu ảm đạm tiêu tán, rồi, nhân hình bắt đầu biến hóa vặn vẹo sau đó ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành nguyên bản quang cầu, điểm đặc biệt là, quang cầu lại có màu trắng ngà, hình hài trở nên mông lung tựa u linh.
Tại sao như vậy? Đã sảy ra chuyện gì, không phải vừa rồi Nhan Phi tỷ tỷ mới đi vào xem xét tình huống của Tang Thiên hay sao? Mà, thanh âm đó lại không giống giọng điệu của Nhan Phi tỷ tỷ, cũng không phải của Tang Thiên, làm sao có thể....
"Nhan Phi tỷ tỷ tựa như đã đi vào đó khá lâu rồi."
"Chẳng lẽ Tang Thiên đã sảy ra tình huống gì sao?"
Các nàng đều vô cùng nghi hoặc, mấy nữ nhớ rõ rằng, trước đó Tang Thiên vào phí điệp, sắc mặt hắn phi thường xấu, vả lại Nhan Phi vào phòng Tanh Thiên đã được thời gian dài rồi mà lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
"Khi Prague nguyên tố không gian bạo tạc, Tang Thiên có thể đã bị thương?"
"Có phải Nhan tỷ tỷ đang chữa thương cho Tang Thiên?"
Nghe Hải Luân tự hỏi, vốn lòng luôn mang lo lắng cho Tang Thiên, Tiết Thiên Diệp không nhịn được vội vàng đứng dậy, Lam Tình tuy rằng không biểu hiện lo lắng ra ngoài mặt, nhưng nội tâm nàng cũng luôn nghĩ đến Tang Thiên.
"Ta đi xem!"
Lam Tình đứng lên, liền đi qua.
"Ta cũng đi."
Tiết Thiên Diệp và Hải Luân đồng thời cất tiếng, Đệ Nhị Linh tính cách lạnh lùng như tảng băng, không tiện sử ngôn, lúc này thấy Tiết Thiên Diệp ba người đều đi qua xem xét, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải. phân vân, rồi cũng yên lặng đi theo sau.
Đông đông đông! Gõ cửa, không người trả lời.
"Đại tỷ tỷ?"
"Nhan tỷ tỷ."
"Tang Thiên!"
Vô luận các nàng gọi thế nào, bên trong khoang phòng đều không có ai hồi đáp, mấy nữ liếc nhau, nội tâm càng thêm lo lắng, Lam Tình mấp môi, ngón tay lập tức nhấn mật mã mở cửa.
Cạch!
Cửa khoang phòng chậm rãi mở ra, Lam Tình là người đầu tiên nhấc chân đi vào, chỉ là, vừa mới đi vào được nửa bước, người nàng liền đột ngột đứng lại, trong đôi mắt xinh đẹp hiển lên vẻ ngỡ ngàng vô tưởng, hai mắt ngạc nhiên tròn xoe, cái miệng nhỏ nhắn há to hình chữ O, Lam tình cất giọng ấp úng:
"Đại đại đại...Đại tỷ! Tang tang tang tang...Tang Thiên hai người - - - ".
Giờ khắc này, Tang Thiên với Nhan Phi hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, hai người đang nồng nhiệt tiến hành va chạm nguyên thủy, thấy một màn như vậy, trong đầu Lam Tình nhất thời nổ bùm, ý thức trống rỗng.
"Thiên, thiên a!"
Tiết Thiên Diệp là người đi vào theo sau, biểu hiện hoàn toàn giống Lam Tình, ngạc nhiên, bất ngờ đứng lặng như pho tượng.
"Làm sao vậy?"
Hải Luân phát hiện bộ dáng của Lam Tình, Tiết Thiên Diệp có chút khác thường, thần sắc như đang gặp quỷ giữa ban ngày, nàng cảm thấy tò mò, vội vàng bước chân đi vào, nhưng mà, vừa nhìn thấy cảnh tưởng ướt át trước mặt, nàng chỉ cảm thấy một dòng màu nóng ngược chuyển, đầu óc ù ù rung động.
Ngay cả lạnh lùng như băng - Đệ Nhị Linh, khi tận mắt chứng kiến tình cảnh của hai người Tang Thiên, Nhan Phi cũng ngạc nhiên đến nỗi không thể cất tiếng thành lời.
Tang Thiên xoay người đối mặt nhìn mấy nữ, cả người hắn tán phát vẻ tà mị, yêu dị đến cực điểm.
Yêu dị bá đạo đến mức chí cực, không thứ gì trong thiên địa này có thể che dấu, tà mị đến nỗi thiên địa vạn vật không thể ngăn cản.
Lam Tình, Tiết Thiên Diệp đám người đột nhiên thấy đầu choáng mắt xoay, toàn thân mệt mỏi, dục hỏa trong lòng tựa như nước lũ phá đê tràn nhanh đánh sâu vào nội tâm của các nàng, dục hỏa hừng hực hâm nóng máu tươi, đốt cháy mỗi tấc da thịt trên thân thể, đốt chát tâm linh các nàng, nơi sâu nhất của nội tâm các nàng... Cả ý thức trong chớp mắt cũng bị dục hỏa tấn công, đốt cháy... Giờ khắc này, đối với các nàng mà nói cái gì cũng không biết, không có trời đất, trong mắt chỉ còn lại nam tử yêu dị tà mị trước mặt.
Tang Thiên tản phát ánh sáng yêu dị, tà mị mê hoặc, giống như ma thần, bàn tay vung lên, cánh tay trái ôm Lam Tình, Tiết Thiên Diệp, cánh tay phải ôm Đệ Nhị Linh, Hải Luân, tứ nữ bị hắn ôm vào trong ngực, các nàng ngẩng đầu, nghênh đón cặp mắt đỏ sẫm của Tang Thiên, thân thể mềm mại không tự chủ được run nhè nhẹ, không ngừng oằn oại thở hổn hển.
Tang Thiên khóe miệng câu khởi tiếu ý, vung tay lên, y bào tứ nữ toàn bộ tan biến vô tung, bốn thân thể hoàn mỹ hoàn toàn hiển hiện tại trước mắt, đôi mắt Tang Thiên càng thêm yêu dị.
Tứ nữ hoàn toàn bị dục hỏa dẫn đạo, đã không chủ động được hành động của mình, bộc lộ bãn ngã dục vọng nguyên thủy từ nơi sâu nhất trong tâm, khuynh mị thiên hạ Lam Tình giờ phút này phảng phất như một yêu tinh câu tâm câu phách người tình, mỹ diện với song mâu đều biểu lộ vẻ mị hoặc, mị nhãn như tơ, khéo léo đưa tình, dáng người đong đưa, uyển chuyển như múa.
Hải Luân trời sanh tính tình phóng khoáng, tính cách cởi mở, vừa ôn nhu, vừa điên cuồng, sự yêu dị của Tang Thiên đã hoàn toàn dẫn dắt mặt nồng nhiệt sâu trong nội tâm nàng, giờ phút này mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều lộ vẻ phong tình "Tẫn thị hồng trần".
Tiết Thiên Diệp nóng bỏng như lửa thiêu, như một bó đuốc bị dục hỏa đốt cháy, tính cách nàng vô cùng khinh cuồng, tâm ý của nàng đối với Tang Thiên, giờ phút này nội tâm bị dục hỏa khai thông trào dâng, những cử chỉ khing cuồng đó cơ hồ được biểu hiện rõ rệt, cả người nàng tựa như dán cứng vào người Tang Thiên.
Nếu như Tiết Thiên Diệp là lửa, vậy Đệ Nhị Linh lại tựa như băng, chính giờ phút này nàng như tảng băng hàn bị hòa tan, ôn nhu ngọt ngào, nhu mì ngượng ngùng, không có sự ngạo mạn của một vị công chúa, có chăng chỉ là nỗi e thẹn của nàng con gái nhà bên.
Tang Thiên không ngừng tản phát yêu dị, biểu lộ sự tà mị của mình.
Ôm tứ nữ trong vòng tay, trên người Tang Thiên tản ra một loại ánh sáng yêu dị đỏ sẫm, bên trong con ngươi lóe sáng sắc đỏ, tựa như ngọn lửa thi thoảng bùng cháy, bờ môi như đang cười, vẫy tay kêu gọi Nhan Phi, tiếu ý trên khóe môi Tang Thiên càng thêm nồng hậu. Hắn như ma thần tà ác, như đế vương sủng hạnh.
Duỗi hai chân, vươn hai tay, thân thể từ từ nằm nghiêng dần về phía sau, rồi chậm rãi nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của Nhan Phi, Lam Tình, Đệ Nhị Linh, Hải Luân, Tiết Thiên Diệp, các nàng dán môi lên mỗi tấc da thịt trên người Tang Thiên, phát tiết dục hỏa ở sâu trong nội tâm.
Lam Tình nằm ở trên người Tang Thiên, mị nhãn như tơ, đong đưa dáng người mềm mại, hai tay mảnh khảnh vuốt ve lồng ngực Tang Thiên, đôi mắt câu hồn vô tận mị hoặc, thanh âm rên rỉ tự như khoái hoạt vô bờ, dáng người uyển chuyển lắc lư càng ngày càng nhanh, quanh thân bị sắc quang yêu dị đỏ sẫm bao phủ, bên trong sắc đỏ sẫm như ẩn như hiện có sự biểu lộ ánh sáng xanh thẳm nhạt nhòa, ánh sáng màu xanh lam càng ngày càng tỏ, rồi sau đó dần dần hiện rõ từ trong sắc quang yêu dị đỏ sẫm. Thoáng chốc !
Ngàn vạn sợi tóc nhỏ li ti màu xanh lam của Lam tình bỗng nhiên không gió tung bay, gò mà bên phải của nàng, thấp thoáng hiện ra sắc đỏ, viền đỏ tựa như nét vẽ, không ngừng được khắc họa thành hình, sau khi đã phác họa xong, dần hiện hình ảnh một con chim phụng hoàng, càng thêm yêu dị nữa là, đằng sau lưng nàng xuất hiện từng điểm từng điểm lam quang, những điểm lam quang này mãnh liệt lóe sáng, tựa như một nhóm ký hiệu, chợt lóe sáng rồi để lại dấu ấn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy, sau lưng nàng không biết tự lúc nào đã xuất hiện một bức đồ đằng, đồ đằng đó là hình một nữ nhân, một nử tử tóc tai màu lam, nử tử đó như đang phiêu phù ở giữa hư không, thân thể trần truồng, đầu ngẩng cao, tóc dài tung bay, song chưởng mở rộng, hai chân khép chặt, nử tử như lẳng lặng đứng tại nơi đó, đột nhiên nử tử mở đôi mắt đang nhắm chặt, từ đôi mắt nàng phát ra ánh sáng màu xanh lam, cực kỳ chói sáng, rất nhanh, nử tử lại nhắm mắt lại, lam quang cũng dần tiêu thất, hình ảnh nử tử cũng mờ ảo dần rồi biến mất, hết thẩy đều như chưa có gì phát sinh, lam quang quanh Lam Tình cũng dần tiêu tán, ấn ký đồ đằng sau lưng nàng tựa như ngụp lặn vào da thịt nàng rồi biến mất.
Khi Hải Luân nằm vắt ngang trên người Tang Thiên, liều mình đong đưa thân thể, vòng dây chuyền màu đỏ trên cổ nàng càng thêm đỏ bừng, mạnh mẽ tán phát ánh sáng, thân hình mềm mại của nàng không ngừng run rẩy, trong đầu ý thức cũng không ngừng lung lay!
Soạt!
Một đạo bạch quang từ đỉnh đầu nàng dần dần hiện rõ, bạch quang kia không phải cái gì lạ, đó chính là ý thức của nàng, điểm quỷ dị là, hào quang bao phủ ý thức nàng dường như đang như biến ảo, rồi hình thành nên hình thể một nữ nhân dạng thu nhỏ, tồn tại như làn khói nhẹ, lại giống như sương mù, nhân hình tựa sương mù tựa khói trắng thẩm thấu trở lại cơ thể Hải Luân.
Hải Luân vẫn không ngừng đong đưa thân hình trên người Tang Thiên, chỉ là ánh mắt của nàng đã có dấu hiện mê mang, nàng thì thào như tự thoại.
"Ta... Ta là Hoàn hề! Hoàn Hề... Hoàn Hề! Hoàn hề... Ta... Ta chuyển thế thành công rồi sao? Ha ha a... Nữ đế, cuối cùng ngươi cũng không đồng hóa được ta, ngươi ta... Tuy rằng đều bị gieo mầm mống của nghiệt phượng... Ha ha a... Bất quá, ngươi muốn đồng hóa ta... Không có khẳ năng... Ta... Ta sẽ không cho ngươi đồng hóa! Sẽ không... Không hợp..."
Hải Luân mê mang tự thoại, bỗng nhiên phát hiện Lam Tình cũng có ấn ký của phụng hoàng, nàng có chút ngẩn ngơ, líu ríu nói:
"Mầm mống nghiệt phượng... Mầm mống nghiệt phượng! Nàng cũng bị gieo hạt giống nghiệt phượng! Đồng hóa... Ta muốn đồng hóa nàng a? Hoặc là... Hoặc là?"
"Đồng hóa đi? Các nàng đều muốn đồng hóa... Các nàng đều... Ta không muốn bị đồng hóa, ta muốn mình mạnh mẽ... Ta muốn đồng hóa, ha ha a... Ta Hoàn Hề cũng muốn mạnh mẽ như các nàng... Ha ha."
Trên đỉnh đầu Hải Luân lại xuất hiện một làn khói nhẹ tích tụ thành nhân hình, nhân hình bay sang người Lam Tình.
Chỉ là vừa mới chạm đến Lam Tình, ấn ký sau lưng Lam Tình, có dạng nữ nhân liền hiển hiện, nàng mở rộng hai tay, hai tròng mắt mở lớn, con ngươi màu lam lấp lánh yêu quang, quanh thân Lam Tình lúc này phát ra ánh sáng lam sắc chói mắt, nhân hình dạng khói toàn thân run rẩy, nhân ảnh thiếu chút nữa đã tán loạn, vội vã lui về phía sau, sợ hãi nói:
"Làm sao có thể... Sao có thể, loại năng lượng này... Giống như là năng lượng đồ đằng! Sao có thể..."
Nhân hình dạng khói bay trở lại lơ lửng trên đỉnh đầu Hải Luân, hình dạng hơi chút biến dạng, líu díu:
"Một nữ nhân có được đồ đằng lại bị gieo rắc mầm mống nghiệt phượng, ha ha a... Nữ Đế... Ha ha... Ngươi có thể đồng hóa nàng không? Ha ha... Cuối cùng nàng sẽ tiến vào vô tận thế giới... Ha ha... Chúng ta sẽ lại có thêm một đối thủ mạnh mẽ, hay a..."
Nhân hình dạng khói khẽ lắc đầu, đang muốn trở lại cơ thể Hải Luân, bỗng nhiên lúc này phát hiện ấn ký trên người Nhan Phi.
"Mầm mống nghiệt phượng, nàng cũng bị gieo rắc mầm mống nghiệt phượng... Ha ha ha ha... Là lão thiên đày đọa ta hay là…? Ta thật sự không muốn đồng hóa, ta thật sự không muốn... Ngươi vì sao lại cho ta thấy mầm mống nghiệt phượng, vì cớ gì, vì cớ gì."
"Ta không muốn bị đồng hóa, ta không muốn... Ta chỉ có biến cường! Ta muốn biến cường... Chớ có trách ta! Chớ có trách ta! Không phải... Nếu trách thì hãy trách người đã gieo cấy mầm mống nghiệt phượng, ha ha... Người đó, hắn ở nơi nào? Ta thật sự thực sự rất muốn gặp hắn, thật muốn... Thật muốn... Ha ha... Không nên trách ta..."
Nhân hình dạng khói bay sang bên người Nhan Phi, nhưng mà, ngay tại thời khắc tiếp xúc với nàng, nhân hình dạng khói tựa hồ như bị tấn công mãnh liệt thân hình cơ hồ điên cuồng biến dạng, vặn vẹo muốn tan biến, nàng thốt lên trong sự kinh hãi:
"Làm sao có thể... Mầm mống của nàng thật mạnh... Thật manh! Tại sao có thể như vậy... Mầm mống so với Nữ Đế còn muốn mạnh hơn, vì sao lại như vậy! Vì sao! Vì sao..."
Bất chợt, ấn ký phượng hoàng trên người Nhan Phi đột nhiên hót vang, một đạo âm thanh trong trẻo thanh thoát phá tận trời cao.
"Ai dám đồng hóa Tích Vô Nhan ta!"
"Tích ! Vô ! Nhan ! Nàng lại là... Lại là Tích... Vô... Nhan... Vì sao! Vì cái gì..."
Âm thanh nhân hình dạng khói càng ngày càng nhỏ, khói nhẹ bắt đầu phiêu diêu, sương mù bắt đầu ảm đạm tiêu tán, rồi, nhân hình bắt đầu biến hóa vặn vẹo sau đó ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành nguyên bản quang cầu, điểm đặc biệt là, quang cầu lại có màu trắng ngà, hình hài trở nên mông lung tựa u linh.
/418
|