Bầu trời xanh thẳm, đã gần giữa trưa, sánh sáng mặt trời cũng không quá gay gắt, tỏa ánh ôn hòa, tựa như dòng nước gội mát tâm hồn, ánh nắng chứa chan niềm say mê, như ru như mị đưa người ta vào cõi mộng tiên, chỉ là lúc này, trong địa giới của Lam Sắc thành bảo, một chiếc du thuyền lẳng lặng phiêu phù giữa không trung, trên du thuyền tụ tập hơn mười binh sĩ mặc áo xanh lam đặc trưng của thành bảo, tay cầm binh khí, sắc mặt uy nghiêm, chiến ý đầy mình.
Trong tràng, một vị lão giả vận áo bào màu xám đang bị vây quanh bởi hơn mười binh lính, lão thở hổn hà hổn hển, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lão đang chảy ra một dòng máu tươi, một tay ôm ngực, máu tươi từ kẽ tay chậm rãi chảy ra, tay phải lão cầm một cây kiếm quang nhỏ dài, cặp mắt không ngừng đảo quanh bốn phía, tuy rằng bị thương không nhẹ, đối diện với đám đông địch nhân của mình nhưng thần tình lão giả vẫn không chút e sợ.
"Đệ Nhị gia tộc chúng ta vẫn luôn giao dịch đúng hạn với quý thành, luôn đảm vừa đúng hẹn giao dịch, vì sao đột nhiên thay đổi, chúng ta đã giao tiền đặt cọc, các ngươi một câu cũng không thèm giải thích liền từ chối giao hàng, xin hỏi uy tín của quý thành nơi đâu."
Đứng đối diện với lão giả là thanh niên nhân, thần sắc vênh váo tự đắc, nhìn trường bão lão giả, khóe môi y nhếch lên ý kinh thường, ngạo mạn cười nói:
"Ha ha! Thành tín, Lam Sắc bảo thành chúng ta đương nhiên luôn luôn thành tín rồi, Đệ Nhị gia tộc các ngươi giao tiền đặt cọc cũng không giả, chỉ là Lam Uẩn tinh thạch do Lam Sắc thành chúng ta sản xuất quá được hoan nghênh, cung không đủ cầu, trước mắt thiều khuyết mà thôi."
"Cung không đủ cầu? Hừ! Vì sao Trác Nhã đế quốc lại được giao hàng, Đệ Nhị gia tộc chúng ta đặt cọc tiền mà lại không có! Cái này ngươi nói là cung không đủ cầu sao? Chỉ vì bọn họ ra giá cao hơn Đệ Nhị gia tộc bọn ta? Hừ! Nếu muốn tiền thì hãy nói rõ ràng ra, còn biện lẽ chối từ."
"Nga?"
Thanh niên đứng đối diện liếc mắt nhìn đầy thâm ý thoáng qua lão giả áo xám, nói.
"Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi hẳn là Đệ Nhị Hồ Kiến?"
"Lão phu đi không đổi danh ngồi không đổi họ, Đệ Nhị Hồ Kiến là ta."
"Ha ha."
Thanh niên nhân bên kia cười ngạo nghễ, hỏi:
"Ngươi cũng biết tinh thạch là cái gì?"
"Tinh thạch đương nhiên là linh khí từ trong thiên địa dựng dục mà thành."
"Ha ha, tốt lắm, nói không sai."
Trung niên tùy ý cười.
"Ta đây cũng không muốn tốn nhiều nước bọt vô ích với ngươi, hiện tại ngươi hãy trở về nói với tộc trưởng Đệ Nhị gia tộc rằng, từ này về sau, Lam Sắc thành bảo chúng ta sẽ không bán Lam Uẩn tinh thạch nữa."
"Cái gì!"
Nghe thanh niên nhân nói vậy, Đệ Nhị Hồ Kiến kinh hãi ngây người, hãi hoàng nói:
"Các ngươi... Ngươi... Thành bảo các ngươi tại sao có thể làm như vậy!"
"Tại sao không thể!"
Thanh niên nhân nhanh nhẹn tiến lên phía trước, ngạo nghễ quát:
"Linh mạch sản xuất tinh thạch thuộc về Lam Sắc thành chúng ta, xưa nay bàn giao luôn là Lam Uẩn tinh thạch, tình hình hiện tại trong linh mạch đã xuất hiện trạng thái biến chất, hiện tượng này nếu càng kéo dài, linh mạch của chúng ta sẽ khô kiệt, vì tránh hiểm họa đó, Lam Sắc thành bảo chúng ta đương nhiên sẽ tạm dừng giao thương, ngươi còn có nghi vấn gì không?"
"Các ngươi... Các ngươi... Các ngươi không thể làm như vậy! Các ngươi..."
Đệ Nhị Hồ Kiến toàn thân phát run, hắn tuy rằng đã có tu vị cấp chiến thần, nhưng là người của Đệ Nhị gia tộc, hắn sao không rõ ràng một điều, thiên nhân không thể thiếu tinh thạch, linh khí của thể giới này cực kỳ thiếu khuyết mờ nhạt, nếu như mất đi nguồn cung tinh thạch, vậy thì gia tộc lão làm sao có thể sinh tồn đây!
"Ha ha ha!"
Thanh niên nhân cười to, đoạn.
"Linh mạch thuộc về Lam Sắc thành bảo chúng ta, chúng ta muốn làm như thế nào liền làm như thế, nếu như không phải công chúa điện hạ chúng ta tâm địa thiện lương thấy các ngươi tu hành không dễ, hừ! Ngươi nghĩ rằng ta muốn bán tinh thạch cho các ngươi hay sao?"
"Các ngươi không thể làm như vậy! Ta... Ta liều mạng với các ngươi!"
Đệ Nhị Hồ Kiến phẫn nộ hai mắt đỏ bừng, Đệ Nhị gia tộc không thể tách rời tinh thạch, tuyệt đối không thể thiếu khuyết sự trợ giúp của tinh thạch, bởi vì hắn biết rất rõ mục tiêu sinh tồn của gia tộc là cái gì, không thể thiếu tinh thạch chồng gánh, không thể!
"Ha ha ha! Lão thất phu không biết sống chết!"
Thanh niên nhân cất tiếng cười to, đang định ra lệnh cho người bắt nhốt lão giả, lúc này, một giọng nói trong trẻo, thanh thoát lạnh lùng đầy uy nghiêm truyền đến.
"Dừng tay!"
Thanh âm truyền đến, đám binh lính tụ tập tại du thuyền vội ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa giữa không trung đang có một chiếc phi thuyền bay tới, thấy hình dạng của chiếc phi thuyền, đám lính không khỏi cả kinh trong lòng, thanh niên nhân cầm đầu thấy hình dáng bên ngoài của chiếc phi thuyền cũng ngẩn cả người, lẩm bẩm:
"Là lam điệp của công chúa điện hạ!"
Chốc lát, chiếc phi thuyền xanh lam đã hạ xuống du thuyền, cửa phi thuyền mở ra, Lam Tình đi đầu bước ra, đằng sau là nhóm người Nhan Phi, Tiết Thiên Diệp, Hải Luân, Tang Thiên cũng bước ra, chỉ là vừa ra khỏi phi thuyền, cảm nhận được ánh dương ấm áp ôn hòa, hắn ngẩng đầu nhéo mắt nhìn mặt trời, nhịn không được ngáp dài một ái, cơn buồn ngủ tự nhiên ập đến, hắn đang cân nhắc xem với thời điểm thích hợp như thế này có nên tìm một cái ghế dài nằm phơi nắng hay không, đó là một chuyện sự tuyệt vời đến thế nào a!
Mấy nữ đều đi qua, Tang Thiên cũng không tiện đi theo sát phía sau, giờ này thân thể hắn cũng thực có chút mệt mỏi, hắn liền nghiêng người dựa lưng vào cửa phi thuyền, hai tay ôm ngực, hai mắt híp lại, bộ dáng lười nhác ngẩng mặt phơi nắng.
Lam Tình bước chậm rãi tới trước, tuy rằng nàng vận quần áo giản dị thường ngày, nhưng mà giờ phút này Lam Tình nàng như biến thành người khác, mỗi bước đi, quanh thân nổi lên từng làn ánh sáng xanh lam tự nhiên, dưới chân năm đạo ánh sáng với năm gam màu khác nhau ẩn hiện mờ mờ, chậm rãi xoay tròn, nơi đây Lam Tình giống như một vị nữ vương cao quý thanh lịch.
Bỗng nhiên một đạo khí tức lạnh lùng lan rộng toàn tràng, bên trong khí tức hàm chứa sự uy nghiêm vô phạm.
Bá bá bá!
Tất cả binh lính tại tràng đều sắp phục chỉnh tề đồng loạt quỳ một gối, tay trái đặt trước ngực, tay phải cầm vũ khí, cúi đầu cùng hô lớn:
"Bái kiến công chúa điện hạ!"
Thanh âm uy chấn, khí thế ngút trời.
Đây là lễ quy thể hiện sự tôn kính của toàn thể quần dân đối với người thống trị cao nhất Lam Sắc thành bảo.
Tiết Thiên Diệp, Hải Luân, Đệ Nhị Linh kinh ngạc quay mặt nhìn nhau, Hải Luân và Đệ Nhị Linh đều là công chúa, nhưng các nàng chưa bao giờ tiếp nhận lễ bái như thế này, ngay cả Đệ Nhị Linh đường đường là công chúa thánh đường, cũng chưa từng hưởng thụ sự đãi ngộ tôn kính như vậy, trong lòng mấy nữ không khỏi càng thêm kính nể Lam Tình.
"Đứng lên đi."
Lam Tình thản nhiên truyền lệnh, đám lính liền lĩnh mệnh đứng thẳng.
"Việc gì vậy?"
Lam Tình nhìn thoáng qua lão giả mặc áo bào màu xám tro, lúc này đã bị đả thương không nhẹ, Lam Tình không khỏi nhíu mày, nhìn về phía thanh niên nhân cầm đầu, có ý chất vấn.
"Nói."
Giọng nói của Lam Tình không lớn, cũng không quá chói tai, nhưng lại tràn ngập một cổ khí thế đầy uy nghiên, mỗi động tác nhấc tay nhấc chân nhìn giống như một nữ vương đang chấp chính sự vụ.
"Thuộc hạ Lam Quản Huyền diện kiến công chúa điện hạ."
Nguyên lai thanh niên nhân cầm đầu tên là Lam Quản Huyền, là một phó thống lĩnh thị vệ Lam Sắc thành bảo, chuyên môn phụ trách hộ vệ công việc giao dịch trên du thuyền.
"Sự tình là như vậy, đại diện của Đệ Nhị gia tộc là Đệ Nhị Hồ Kiến hôm nay đến đây muốn mua tinh thạch, trước mắt Lam Uẩn tinh thạch của Lam Sắc thành bảo chúng ta đã có phần thiếu thốn, thuộc hạ khuyên hắn nên đợi thêm vài ngày, hôm khác hẵng đến, nhưng Đệ Nhị Hồ Kiến này lại không thèm nói lý, liền cãi lộn trên du thuyền, chửi bới thành bảo chúng ta, bất đắc dĩ thuộc hạ mới động thủ với hắn."
"Hắn toàn nói bậy! Ngươi... Ngươi ngươi không thể trợn mắt gạt người giữa ban ngày, có lúc nào ngươi bảo ta hãy chờ đợi mấy ngày, hôm khác hãy đến? Rõ ràng ngươi muốn đuổi ta đi khỏi đây."
Lão giả áo xám tức khí đỏ mặt, bất chấp đau đớn trên người, hướng sang Lam Tình, ôm quyền hành lễ, nói:
"Lão hủ Đệ Nhị Hồ Kiến, lần này thay mặt Đệ Nhị gia tộc tới đây chân ý mua tinh thạch, xin hỏi Lam công chúa, quý thành có thực dự định sau này cự tuyệt bán tinh thạch hay không?"
"Lam Sắc thành của ta vẫn luôn giao dịch đúng hẹn với Đệ Nhị gia tộc, cũng chưa bao giờ có ý định đình chỉ việc xuất tiêu tinh thạch ra ngoài."
"Nhưng vừa rồi người này có nói với ta, quý thành sẽ đình chỉ việc bán tinh thạch."
Nghe vậy, Lam Tình nhìn về phía Lam Quản Huyền, cất giọng lạnh lung uy nghiêm.
"Ta hỏi ngươi, ngươi đang giữ chức vụ gì."
Lam Quản Huyền đáp:
"Thuộc hạ giữ vị phó thống lĩnh thị vệ, phụ trách bảo vệ công tác giao dịch trên du thuyền."
"Việc hộ khách tiếp khách giao dịch có thuộc phạm vi chức trách của ngươi."
Lam Quản Huyền im lặng không đáp.
"Nói."
Lam Tình quát nhẹ một câu.
"Hồi bẩm điện hạ, không thuộc phạm vi chức trách của thuộc hạ."
"Nếu không thuộc, ngươi làm việc vượt quyền, phải chịu tội gì."
"Thuộc hạ... Thuộc hạ..."
Lam Quản Huyền kinh hãi không thôi, bộp một âm thanh, hắn vội vã quỳ một gối nhận tội.
Biểu tình trên mặt Lam Tình không chút thay đổi, thản nhiên nói:
"Ta lại hỏi ngươi, Lam Sắc thành bảo chúng ta đình chỉ việc tiêu thụ tinh thạch từ khi nào? Ta sao không biết."
"Thuộc ha... Thuộc hạ hoàn toàn dựa theo mệnh lệnh của đại trưởng lão mà làm."
"Đại trưởng lão?"
Lam Tình nghi hoặc, rồi lông mày dựng thẳng đứng, tựa như cảm giác được điều gì, chuyển thân đi ra biên du thuyền. Xa xa, một hàng đĩa bay khoảng bốn năm chiếc phi thuyền đang bay tới du thuyền.
Lúc này, ngoài cùng bên trái trên một chiếc phi thuyền, trong khoang điều khiển, có hai thanh niên nhân, tướng mạo bọn họ đều đường đường sáng láng, tuấn tú thanh lịch, diện mạo hiên ngang, thanh niên bên trái mặc quần áo xanh nhạt, ngoài khoác áo bào trắng, bên hông quấn một dải thắt lưng màu xanh, trên đó có treo một cái ngọc bội với họa văn vô cùng quỷ dị, thanh niên nhân tựa như thập phần hưng phấn, vừa lại có chút khẩn trương, hai mi mắt nháy nháy liên tục, bởi vì qua thấu kính viễn thị của hệ thống hắn nhìn thấy công chúa điện hạ, một người hắn luôn tưởng nhớ trong lòng.
Bên cạnh hắn, một thanh niên nhân đang nằm mềm trên ghế đệm được làm bằng tơ lụa hiếm có, hai tay giang rộng, vai tựa lên ghế, thân hình hắn khá anh tuấn cao to, vận quần áo theo kiểu song sắp, có phủ áo bào trắng qua người, khuôn mặt hắn đúng thực anh tuấn tiêu sái, thậm chí có điểm yêu dã, đôi mắt màu xanh xẫm, càng toát lên vẻ quỷ dị, làm người ta cảm thấy kỳ quái hơn cả chính là đôi tai, thân tai thon dài, dường như có phần dài gấp đôi so với người bình thường. Màu da càng thêm quỷ dị, kết hợp với đôi tai thon dài, phàm là người có ít hiểu biết đều có thể mơ hồ nhận thức, đây chính là điểm đặc thù của tộc Trác Nhã.
"Vô Phong công tử hình như gấp gáp hơn bình thường nha."
Trác Nhã thanh niên nhân nhẹ giọng nói xiên, chân bắt chéo mông thẳng lưng tựa ghế, nói xong, lắc mình cầm lấy một cái ly không biết chứa thứ gì trong đó, trong lúc phất tay cầm ly liền lộ ra một mảng da thịt xanh xẫm, hắn nhẹ nhàng uống một ngụm, từ từ nói:
"Ta còn tưởng rằng phụ phân nói giỡn đoán bừa, hiện tại ngẫm lại, mộ ý của Vô Phong công tử với Lam công chúa thật sự đã đến trình độ vô pháp khác chế ha."
"Ha ha, đã làm cho đại thiếu gia Mooney chê cười rồi."
Tuấn lãng bất phàm Vô Phong công tử cũng có lúc ngượng ngùng trước bạn chơi, nhưng chốc lát hắn đã cười nói tiêu sái, ngữ khí ngạo nghễ:
"Bất quá, tình ý của Lam Vô Phong ta đối với công chúa điện hạ, toàn bộ thần dân trong thành bảo ai mà không biết."
Nói xong, hai mắt liền dán chằm chằm vào màm hình thấu kính của hệ thống, đối tượng trong mắt hắn lúc này ngoài công chúa điện hạ trong lòng ra chẳng có ai cả, thần thái sáng láng, trong lòng hưng phấn không thôi.
"Lời đó của Vô Phong công tử tuy rằng tiêu sái ngạo nghễ, nhưng mà bên trong tựa hồ ẩn hàm một chút ý vị bất đắc dĩ, nghe qua thực sự mang ý vị sâu xa a."
"Nga?"
Vô Phong công tử kinh ngạc nhìn về phía Trác Nhã thanh niên nhân, cười nói:
"Trác Nhã đế quốc không câu thúc đạo đức luân lý, nam nữ có thể tùy ý kết giao, theo đuổi khoái hoạt chi hoan tối thượng, ha ha, không thể tượng tượng được Mooney đại thiếu gia lại hiểu được ý nghĩa của tình cảm nha, thật sự khiến Vô Phong ta thêm vài phần kính trọng rồi."
Trong tràng, một vị lão giả vận áo bào màu xám đang bị vây quanh bởi hơn mười binh lính, lão thở hổn hà hổn hển, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lão đang chảy ra một dòng máu tươi, một tay ôm ngực, máu tươi từ kẽ tay chậm rãi chảy ra, tay phải lão cầm một cây kiếm quang nhỏ dài, cặp mắt không ngừng đảo quanh bốn phía, tuy rằng bị thương không nhẹ, đối diện với đám đông địch nhân của mình nhưng thần tình lão giả vẫn không chút e sợ.
"Đệ Nhị gia tộc chúng ta vẫn luôn giao dịch đúng hạn với quý thành, luôn đảm vừa đúng hẹn giao dịch, vì sao đột nhiên thay đổi, chúng ta đã giao tiền đặt cọc, các ngươi một câu cũng không thèm giải thích liền từ chối giao hàng, xin hỏi uy tín của quý thành nơi đâu."
Đứng đối diện với lão giả là thanh niên nhân, thần sắc vênh váo tự đắc, nhìn trường bão lão giả, khóe môi y nhếch lên ý kinh thường, ngạo mạn cười nói:
"Ha ha! Thành tín, Lam Sắc bảo thành chúng ta đương nhiên luôn luôn thành tín rồi, Đệ Nhị gia tộc các ngươi giao tiền đặt cọc cũng không giả, chỉ là Lam Uẩn tinh thạch do Lam Sắc thành chúng ta sản xuất quá được hoan nghênh, cung không đủ cầu, trước mắt thiều khuyết mà thôi."
"Cung không đủ cầu? Hừ! Vì sao Trác Nhã đế quốc lại được giao hàng, Đệ Nhị gia tộc chúng ta đặt cọc tiền mà lại không có! Cái này ngươi nói là cung không đủ cầu sao? Chỉ vì bọn họ ra giá cao hơn Đệ Nhị gia tộc bọn ta? Hừ! Nếu muốn tiền thì hãy nói rõ ràng ra, còn biện lẽ chối từ."
"Nga?"
Thanh niên đứng đối diện liếc mắt nhìn đầy thâm ý thoáng qua lão giả áo xám, nói.
"Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi hẳn là Đệ Nhị Hồ Kiến?"
"Lão phu đi không đổi danh ngồi không đổi họ, Đệ Nhị Hồ Kiến là ta."
"Ha ha."
Thanh niên nhân bên kia cười ngạo nghễ, hỏi:
"Ngươi cũng biết tinh thạch là cái gì?"
"Tinh thạch đương nhiên là linh khí từ trong thiên địa dựng dục mà thành."
"Ha ha, tốt lắm, nói không sai."
Trung niên tùy ý cười.
"Ta đây cũng không muốn tốn nhiều nước bọt vô ích với ngươi, hiện tại ngươi hãy trở về nói với tộc trưởng Đệ Nhị gia tộc rằng, từ này về sau, Lam Sắc thành bảo chúng ta sẽ không bán Lam Uẩn tinh thạch nữa."
"Cái gì!"
Nghe thanh niên nhân nói vậy, Đệ Nhị Hồ Kiến kinh hãi ngây người, hãi hoàng nói:
"Các ngươi... Ngươi... Thành bảo các ngươi tại sao có thể làm như vậy!"
"Tại sao không thể!"
Thanh niên nhân nhanh nhẹn tiến lên phía trước, ngạo nghễ quát:
"Linh mạch sản xuất tinh thạch thuộc về Lam Sắc thành chúng ta, xưa nay bàn giao luôn là Lam Uẩn tinh thạch, tình hình hiện tại trong linh mạch đã xuất hiện trạng thái biến chất, hiện tượng này nếu càng kéo dài, linh mạch của chúng ta sẽ khô kiệt, vì tránh hiểm họa đó, Lam Sắc thành bảo chúng ta đương nhiên sẽ tạm dừng giao thương, ngươi còn có nghi vấn gì không?"
"Các ngươi... Các ngươi... Các ngươi không thể làm như vậy! Các ngươi..."
Đệ Nhị Hồ Kiến toàn thân phát run, hắn tuy rằng đã có tu vị cấp chiến thần, nhưng là người của Đệ Nhị gia tộc, hắn sao không rõ ràng một điều, thiên nhân không thể thiếu tinh thạch, linh khí của thể giới này cực kỳ thiếu khuyết mờ nhạt, nếu như mất đi nguồn cung tinh thạch, vậy thì gia tộc lão làm sao có thể sinh tồn đây!
"Ha ha ha!"
Thanh niên nhân cười to, đoạn.
"Linh mạch thuộc về Lam Sắc thành bảo chúng ta, chúng ta muốn làm như thế nào liền làm như thế, nếu như không phải công chúa điện hạ chúng ta tâm địa thiện lương thấy các ngươi tu hành không dễ, hừ! Ngươi nghĩ rằng ta muốn bán tinh thạch cho các ngươi hay sao?"
"Các ngươi không thể làm như vậy! Ta... Ta liều mạng với các ngươi!"
Đệ Nhị Hồ Kiến phẫn nộ hai mắt đỏ bừng, Đệ Nhị gia tộc không thể tách rời tinh thạch, tuyệt đối không thể thiếu khuyết sự trợ giúp của tinh thạch, bởi vì hắn biết rất rõ mục tiêu sinh tồn của gia tộc là cái gì, không thể thiếu tinh thạch chồng gánh, không thể!
"Ha ha ha! Lão thất phu không biết sống chết!"
Thanh niên nhân cất tiếng cười to, đang định ra lệnh cho người bắt nhốt lão giả, lúc này, một giọng nói trong trẻo, thanh thoát lạnh lùng đầy uy nghiêm truyền đến.
"Dừng tay!"
Thanh âm truyền đến, đám binh lính tụ tập tại du thuyền vội ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa giữa không trung đang có một chiếc phi thuyền bay tới, thấy hình dạng của chiếc phi thuyền, đám lính không khỏi cả kinh trong lòng, thanh niên nhân cầm đầu thấy hình dáng bên ngoài của chiếc phi thuyền cũng ngẩn cả người, lẩm bẩm:
"Là lam điệp của công chúa điện hạ!"
Chốc lát, chiếc phi thuyền xanh lam đã hạ xuống du thuyền, cửa phi thuyền mở ra, Lam Tình đi đầu bước ra, đằng sau là nhóm người Nhan Phi, Tiết Thiên Diệp, Hải Luân, Tang Thiên cũng bước ra, chỉ là vừa ra khỏi phi thuyền, cảm nhận được ánh dương ấm áp ôn hòa, hắn ngẩng đầu nhéo mắt nhìn mặt trời, nhịn không được ngáp dài một ái, cơn buồn ngủ tự nhiên ập đến, hắn đang cân nhắc xem với thời điểm thích hợp như thế này có nên tìm một cái ghế dài nằm phơi nắng hay không, đó là một chuyện sự tuyệt vời đến thế nào a!
Mấy nữ đều đi qua, Tang Thiên cũng không tiện đi theo sát phía sau, giờ này thân thể hắn cũng thực có chút mệt mỏi, hắn liền nghiêng người dựa lưng vào cửa phi thuyền, hai tay ôm ngực, hai mắt híp lại, bộ dáng lười nhác ngẩng mặt phơi nắng.
Lam Tình bước chậm rãi tới trước, tuy rằng nàng vận quần áo giản dị thường ngày, nhưng mà giờ phút này Lam Tình nàng như biến thành người khác, mỗi bước đi, quanh thân nổi lên từng làn ánh sáng xanh lam tự nhiên, dưới chân năm đạo ánh sáng với năm gam màu khác nhau ẩn hiện mờ mờ, chậm rãi xoay tròn, nơi đây Lam Tình giống như một vị nữ vương cao quý thanh lịch.
Bỗng nhiên một đạo khí tức lạnh lùng lan rộng toàn tràng, bên trong khí tức hàm chứa sự uy nghiêm vô phạm.
Bá bá bá!
Tất cả binh lính tại tràng đều sắp phục chỉnh tề đồng loạt quỳ một gối, tay trái đặt trước ngực, tay phải cầm vũ khí, cúi đầu cùng hô lớn:
"Bái kiến công chúa điện hạ!"
Thanh âm uy chấn, khí thế ngút trời.
Đây là lễ quy thể hiện sự tôn kính của toàn thể quần dân đối với người thống trị cao nhất Lam Sắc thành bảo.
Tiết Thiên Diệp, Hải Luân, Đệ Nhị Linh kinh ngạc quay mặt nhìn nhau, Hải Luân và Đệ Nhị Linh đều là công chúa, nhưng các nàng chưa bao giờ tiếp nhận lễ bái như thế này, ngay cả Đệ Nhị Linh đường đường là công chúa thánh đường, cũng chưa từng hưởng thụ sự đãi ngộ tôn kính như vậy, trong lòng mấy nữ không khỏi càng thêm kính nể Lam Tình.
"Đứng lên đi."
Lam Tình thản nhiên truyền lệnh, đám lính liền lĩnh mệnh đứng thẳng.
"Việc gì vậy?"
Lam Tình nhìn thoáng qua lão giả mặc áo bào màu xám tro, lúc này đã bị đả thương không nhẹ, Lam Tình không khỏi nhíu mày, nhìn về phía thanh niên nhân cầm đầu, có ý chất vấn.
"Nói."
Giọng nói của Lam Tình không lớn, cũng không quá chói tai, nhưng lại tràn ngập một cổ khí thế đầy uy nghiên, mỗi động tác nhấc tay nhấc chân nhìn giống như một nữ vương đang chấp chính sự vụ.
"Thuộc hạ Lam Quản Huyền diện kiến công chúa điện hạ."
Nguyên lai thanh niên nhân cầm đầu tên là Lam Quản Huyền, là một phó thống lĩnh thị vệ Lam Sắc thành bảo, chuyên môn phụ trách hộ vệ công việc giao dịch trên du thuyền.
"Sự tình là như vậy, đại diện của Đệ Nhị gia tộc là Đệ Nhị Hồ Kiến hôm nay đến đây muốn mua tinh thạch, trước mắt Lam Uẩn tinh thạch của Lam Sắc thành bảo chúng ta đã có phần thiếu thốn, thuộc hạ khuyên hắn nên đợi thêm vài ngày, hôm khác hẵng đến, nhưng Đệ Nhị Hồ Kiến này lại không thèm nói lý, liền cãi lộn trên du thuyền, chửi bới thành bảo chúng ta, bất đắc dĩ thuộc hạ mới động thủ với hắn."
"Hắn toàn nói bậy! Ngươi... Ngươi ngươi không thể trợn mắt gạt người giữa ban ngày, có lúc nào ngươi bảo ta hãy chờ đợi mấy ngày, hôm khác hãy đến? Rõ ràng ngươi muốn đuổi ta đi khỏi đây."
Lão giả áo xám tức khí đỏ mặt, bất chấp đau đớn trên người, hướng sang Lam Tình, ôm quyền hành lễ, nói:
"Lão hủ Đệ Nhị Hồ Kiến, lần này thay mặt Đệ Nhị gia tộc tới đây chân ý mua tinh thạch, xin hỏi Lam công chúa, quý thành có thực dự định sau này cự tuyệt bán tinh thạch hay không?"
"Lam Sắc thành của ta vẫn luôn giao dịch đúng hẹn với Đệ Nhị gia tộc, cũng chưa bao giờ có ý định đình chỉ việc xuất tiêu tinh thạch ra ngoài."
"Nhưng vừa rồi người này có nói với ta, quý thành sẽ đình chỉ việc bán tinh thạch."
Nghe vậy, Lam Tình nhìn về phía Lam Quản Huyền, cất giọng lạnh lung uy nghiêm.
"Ta hỏi ngươi, ngươi đang giữ chức vụ gì."
Lam Quản Huyền đáp:
"Thuộc hạ giữ vị phó thống lĩnh thị vệ, phụ trách bảo vệ công tác giao dịch trên du thuyền."
"Việc hộ khách tiếp khách giao dịch có thuộc phạm vi chức trách của ngươi."
Lam Quản Huyền im lặng không đáp.
"Nói."
Lam Tình quát nhẹ một câu.
"Hồi bẩm điện hạ, không thuộc phạm vi chức trách của thuộc hạ."
"Nếu không thuộc, ngươi làm việc vượt quyền, phải chịu tội gì."
"Thuộc hạ... Thuộc hạ..."
Lam Quản Huyền kinh hãi không thôi, bộp một âm thanh, hắn vội vã quỳ một gối nhận tội.
Biểu tình trên mặt Lam Tình không chút thay đổi, thản nhiên nói:
"Ta lại hỏi ngươi, Lam Sắc thành bảo chúng ta đình chỉ việc tiêu thụ tinh thạch từ khi nào? Ta sao không biết."
"Thuộc ha... Thuộc hạ hoàn toàn dựa theo mệnh lệnh của đại trưởng lão mà làm."
"Đại trưởng lão?"
Lam Tình nghi hoặc, rồi lông mày dựng thẳng đứng, tựa như cảm giác được điều gì, chuyển thân đi ra biên du thuyền. Xa xa, một hàng đĩa bay khoảng bốn năm chiếc phi thuyền đang bay tới du thuyền.
Lúc này, ngoài cùng bên trái trên một chiếc phi thuyền, trong khoang điều khiển, có hai thanh niên nhân, tướng mạo bọn họ đều đường đường sáng láng, tuấn tú thanh lịch, diện mạo hiên ngang, thanh niên bên trái mặc quần áo xanh nhạt, ngoài khoác áo bào trắng, bên hông quấn một dải thắt lưng màu xanh, trên đó có treo một cái ngọc bội với họa văn vô cùng quỷ dị, thanh niên nhân tựa như thập phần hưng phấn, vừa lại có chút khẩn trương, hai mi mắt nháy nháy liên tục, bởi vì qua thấu kính viễn thị của hệ thống hắn nhìn thấy công chúa điện hạ, một người hắn luôn tưởng nhớ trong lòng.
Bên cạnh hắn, một thanh niên nhân đang nằm mềm trên ghế đệm được làm bằng tơ lụa hiếm có, hai tay giang rộng, vai tựa lên ghế, thân hình hắn khá anh tuấn cao to, vận quần áo theo kiểu song sắp, có phủ áo bào trắng qua người, khuôn mặt hắn đúng thực anh tuấn tiêu sái, thậm chí có điểm yêu dã, đôi mắt màu xanh xẫm, càng toát lên vẻ quỷ dị, làm người ta cảm thấy kỳ quái hơn cả chính là đôi tai, thân tai thon dài, dường như có phần dài gấp đôi so với người bình thường. Màu da càng thêm quỷ dị, kết hợp với đôi tai thon dài, phàm là người có ít hiểu biết đều có thể mơ hồ nhận thức, đây chính là điểm đặc thù của tộc Trác Nhã.
"Vô Phong công tử hình như gấp gáp hơn bình thường nha."
Trác Nhã thanh niên nhân nhẹ giọng nói xiên, chân bắt chéo mông thẳng lưng tựa ghế, nói xong, lắc mình cầm lấy một cái ly không biết chứa thứ gì trong đó, trong lúc phất tay cầm ly liền lộ ra một mảng da thịt xanh xẫm, hắn nhẹ nhàng uống một ngụm, từ từ nói:
"Ta còn tưởng rằng phụ phân nói giỡn đoán bừa, hiện tại ngẫm lại, mộ ý của Vô Phong công tử với Lam công chúa thật sự đã đến trình độ vô pháp khác chế ha."
"Ha ha, đã làm cho đại thiếu gia Mooney chê cười rồi."
Tuấn lãng bất phàm Vô Phong công tử cũng có lúc ngượng ngùng trước bạn chơi, nhưng chốc lát hắn đã cười nói tiêu sái, ngữ khí ngạo nghễ:
"Bất quá, tình ý của Lam Vô Phong ta đối với công chúa điện hạ, toàn bộ thần dân trong thành bảo ai mà không biết."
Nói xong, hai mắt liền dán chằm chằm vào màm hình thấu kính của hệ thống, đối tượng trong mắt hắn lúc này ngoài công chúa điện hạ trong lòng ra chẳng có ai cả, thần thái sáng láng, trong lòng hưng phấn không thôi.
"Lời đó của Vô Phong công tử tuy rằng tiêu sái ngạo nghễ, nhưng mà bên trong tựa hồ ẩn hàm một chút ý vị bất đắc dĩ, nghe qua thực sự mang ý vị sâu xa a."
"Nga?"
Vô Phong công tử kinh ngạc nhìn về phía Trác Nhã thanh niên nhân, cười nói:
"Trác Nhã đế quốc không câu thúc đạo đức luân lý, nam nữ có thể tùy ý kết giao, theo đuổi khoái hoạt chi hoan tối thượng, ha ha, không thể tượng tượng được Mooney đại thiếu gia lại hiểu được ý nghĩa của tình cảm nha, thật sự khiến Vô Phong ta thêm vài phần kính trọng rồi."
/418
|