Thời đại hiện nay, thể thuật thịnh hành, theo sau việc liên minh các nước Tinh Hải thành công tổ chức hơn hai mươi giải thi đấu cách đấu, lần sau so với lần trước càng thêm sôi động, đã tôi luyện ra rất nhiều ngôi sao cách đấu, hôm nay, những cuộc thi đấu hữu nghị, thi đấu tập thể, thi đấu cá nhân giữa các câu lạc bộ đã là những cuộc thi thể thao sôi động nhất của thời đại.
Đặc biệt vào vài thập niên trước, lần đầu tiên nhân loại lợi dụng chiến giáp Nguyên Tố để chiến thắng người Hals được mệnh danh là cương thiết đế quốc, loại chiến giáp Nguyên Tố hoàn toàn phù hợp với cơ thể bắt đầu được lưu hành rộng rãi, đó chính là giai đoạn mà thể thuật như một cơn sóng lớn điên cuồng dâng lên cao nhất từ trước tới nay.
Sức chiến đấu cá nhân vào thời đại hiện nay rõ ràng vô cùng trọng yếu.
Tháng chín, sắc trời tươi đẹp, các trường đại học nối tiếp nhau tổ chức khai giảng, đám học sinh còn chưa tỉnh lại từ trong kỳ nghỉ cũng chỉ có thể sầu khổ gấp rút chạy tới học viện, vị trí học viện quân sự Đông Phương nằm tại thủ đô Liên Bang, có được lịch sử dài tới bốn trăm năm, trong thời gian đó, đã vì Liên Bang đạo tạo ra vố số nhân tài quân sự, đương kim Vô Úy chiến thần cũng xuất thân từ học viện quân sự Đông Phương này, mặc dù mấy năm nay bị hai học viện quân sự khác là Thự Quang cùng Thánh La Lan áp chế có chút sa sút, thế nhưng bất cứ ai cũng đều không thể phủ nhận sự huy hoàng từng có của học viện quân sự Đông Phương.
Học viện quân sự Đông Phương từ khi thành lập cho tới nay đã được mở rộng thêm vài lần, về phong cách kiến trúc, học viện quân sự Đông Phương tuy không hoa lệ như Thánh La Lan, càng không chói mắt như Thự Quang, nhưng chính bản thân nó lại mang phong cách của thắng cảnh di tích, bất kể là bố cục của khu vực dạy học hay khu vực huấn luyện sau khi tiến hành mở rộng đều vẫn pha thêm một chút phong vị cổ xưa.
Là một trong tam đại học viện quân sự Liên Bang, yêu cầu của học viện đương nhiên là cực cao, nói không chút khoa trương, có thể làm học sinh của tam đại học viện đều là những người xuất sắc nhất trong đám thanh niên trẻ tuổi.
*
*****
*
Tại bãi đỗ xe rộng lớn của học viện có đỗ những chiếc xe bay đủ loại kiểu dáng, có kiểu mui thuyền, cũng có kiểu cơ giới, thậm chí còn có cả kiểu dã thú, liếc mắt nhìn qua, nơi này phảng phất như là một trường triển lãm xe hoa lệ.
Lúc này, những học sinh đang đi lại bên trong học viện, trao đổi về kỳ nghỉ vừa qua bỗng nhiên nhao nhao dừng lại, nhìn về hướng cổng chính của học viện. Chỉ thấy một triếc xe bay toàn thân màu tím kiểu dáng mui thuyền bay nhanh qua đại môn học viện, phóng qua bãi đỗ xe, phi hành tầm thấp trên sân thể dục của học viện, trong chớp mắt đã đỗ lại bên dưới tòa lầu hành chính.
- Oa! Trong học viện không phải cấm học viên lái xe bay phi hành tầm thấp sao? thế nào lại còn...
- Cậu là tân sinh năm nay hả? Ở học viện quân sự Đông Phương chúng ta, về sau cậu sẽ thường xuyên được thấy một chiếc xe bay màu tím phi hành tầm thấp.
- Vì sao?
Tân sinh khó hiểu hỏi lại.
- Bởi vì...
Người đàn anh này đang nói bỗng nhiên ngừng lại, hai mắt lập tức nhìn không chớp về hướng chiếc xe bay.
Thoáng chốc.
Tiếng kêu kinh ngạc liên tục vang lên, tràn ngập ý vị hưng phấn, kinh thán, phảng phất như thấy được thứ gì đó vô cùng chấn động.
Chiếc xe bay từ từ hạ xuống, cửa xe mở ra, từ bên trong bước ra một cô gái, cô gái này có dung nhan khiến cho người khác nghẹt thở, từ vẻ bề ngoài căn bản không thể nào đoán được tuổi nàng, trên người mặc một bộ đồ công sở màu đen, càng tôn thêm dáng người hoàn mĩ của nàng, khiến cho người khác phải mơ tưởng khôi thôi.
Thục nữ, thục nữ tuyệt đối.
Có tân sinh đã trở nên ngây dại...
- Nàng... nàng là ai? Cũng là học sinh của Đông Phương chúng ta sao?
- Học sinh? Đùa phải không? Nàng chính là phó hiệu trưởng của Đông Phương chúng ta đó!
Cái gì? Nàng chính là vị phó hiệu trưởng trong truyền thuyết trẻ tuổi xinh đẹp nhất từ trước tới nay của học viện quân sự Đông Phương, Tô Hàm?
Tin tức về vị mỹ nữ phó hiệu trưởng của học viện quân sự Đông Phương đã sớm lan truyền khắp nơi, về vị mỹ nữ phó hiệu trưởng tên Tô Hàm này, các học sinh hiểu biết rất ít, thủ đoạn cao một chút cũng chỉ nghe ngóng được vị mỹ nữ phó hiệu trưởng kia là người có bối cảnh quân sự cường đại, về phần những thứ khác đám học sinh cũng không thể biết được. Một năm trước, từ khi có truyền thuyết về một cô gái trẻ tuổi được đảm nhiệm chức vụ phó hiệu trưởng của học viên quân sự Đông Phương tới nay, ngoại giới đối với việc này có những khen chê không đồng nhất.
Có người tán thành, học viện quân sự Đông Phương hẳn là cần có một người trẻ tuổi để tiến hành cải cách triệt để, cũng có người phản đối, người trẻ tuổi dù sao vẫn là người trẻ tuổi, làm sao có thể đảm nhiệm được chức vụ phó hiệu trưởng của học viện quân sự Đông Phương.
Thậm chí có người còn suy đoán, lẽ nào học viện quân sự Đông Phương đã suy sụp tới tình trạng này sao? Dùng mỹ nữ làm tiêu điểm để thu hút số lượng tân sinh viên đến ghi danh? Mọi người đều biết, học viện quân sự Đông Phương mấy năm nay bị Thự Quang, Thánh La Lan áp chế quá mức gay gắt, chẳng lẽ đây lại là sự thật? Bất quá, có thể khẳng định chính là, từ sau khi Tô Hàm đảm nhiệm chức vụ phó hiệu trưởng học viện quân sự Đông Phương, số tân sinh ghi danh vào học viện so với năm trước tăng thêm đến hai phần ba.
Nhìn theo bóng dáng mỹ nữ phó hiệu trưởng biến mất trong biển người, mọi người đang dạo chơi trong dâm ý mới dần dần tỉnh lại, những học sinh nam đều hưng phấn, còn những học sinh nữ cũng không nhịn được phải tán thán vị mỹ nữ phó hiệu trưởng kia quả nhiên danh bất hư truyền.
*
*****
*
Trên quảng trường tự do của học viện có đặt một tấm bia đá trang nghiêm cao ba thước, trên tấm bia đá chính là bản ghi chép về lịch sử huy hoàng của học viện quân sự Đông Phương, mà ở giữa quảng trường tự do, một pho tượng cao ba thước màu trắng bạc nằm trên đài cao, pho tượng hình người, có khuôn mặt anh tuấn, thân hình khôi ngô, cánh tay trái co lại phủ lên trên vỏ kiếm ở bên hông, cánh tay phải duỗi ra, vươn thẳng đến trời xanh, tuy chỉ là một pho tượng, nhưng trông vô cùng sống động, như là người thật tồn tại, ngay cả khi không có sinh cơ, nó vẫn có một cỗ khí thể khổng lồ, giống như một pho tượng chiến thần.
Tất cả những tân sinh mới nhập học năm nay tựa hồ vô cùng hiếu kỳ đối với mọi thứ của học viện. Xung quanh pho tượng đứng đầy người, sôi nổi thưởng thức pho tượng khí thế khổng lồ. Có một thanh niên đứng bên ngoài đoàn người, người thanh niên mặc một bộ trang phục phổ thông rất rộng, nhìn kỹ lại, người thanh niên này không có được tinh thần hưng phấn hăng hái của một tân sinh, cũng không có được vẻ du đãng tự nhiên của những học viên cũ, hắn đứng đó nhìn pho tượng, đầu mày hơi nhíu lại, giống như đang hồi ức, lại giống như đang nghi hoặc.
Người thanh niên chính là Tang Thiên trải qua chín lần dục hỏa trùng sinh chết đi sống lại. Ngày hôm nay, hắn tới để báo tin, đi qua đây lại bị pho tượng này hấp dẫn, tại sao lại cảm thấy quen mắt như vậy, nhưng lại nghĩ mãi không ra, trong lòng nghi hoặc, bèn dò hỏi:
- Pho tượng này là ai? Tôi nhìn thấy rất quen mắt?
- Nhìn quen mắt? Đùa phải không! Anh trai, hỏi một chút mọi người ở đây xem. À không, cậu thử hỏi xem toàn bộ Liên Bang này có ai nhìn pho tượng của Vô Úy chiến thần mà không quen mắt hay không!
Vô Úy chiến thần?
Từ khi nào lại lòi ra một nhân vật có danh hào như vậy? Tang Thiên lại nhíu mày, ở trong đầu lục lọi ký ức dài đến ngàn năm của mình, nhưng thế nào cũng không tìm được bất kỳ tin tức gì về gã Vô Úy chiến thần này cả, chẳng lẽ là nhân vật mới nổi trong một trăm năm nay?
- Vô Úy chiến thần là ai? Việc này có từ khi nào vậy?
Tang Thiên nhìn vào pho tượng cao ba thước ở trước mắt, nhìn thế nào cũng vẫn cảm thấy quen mắt, hắn dám khẳng định mình chắc chắn quen biết người kia.
- Không phải chứ? Nhìn cậu cũng đâu có giống người nông thôn bế tắc tin tức, lẽ nào cậu thực sự không biết Vô Úy chiến thần?
- Hắn rất có danh tiếng sao?
Tang Thiên càng lúc càng nghi hoặc, từ trong túi móc ra một điếu thuốc đưa tới, nói:
- Có thể kể một chút không?
Gã học sinh này nhận lấy điếu thuốc, quăng cho Tang Thiên một ánh mắt tán dương, nói:
- Nhìn tiểu tử cậu coi như là hiểu chuyện, ca ca làm sư huynh thì sẽ giảng cho cậu biết về vinh quang của Vô Úy chiến thần, nghe kỹ nhé, Vô Úy chiến thần chính là niềm kiêu ngạo của Liên Bang chúng ta, sự tích vinh quang của lão nhân gia ngài quả thực nhiều vô kể, có nói một ngày một đêm cũng không hết, bất quá sự tích khiến cho người khác thực sự khó quên nhất, vào bốn mươi năm trước, Vô Úy chiến thần lão nhân gia ngài đã ra tay đánh bại Đa Luân đại tướng của người Trafalgar, làm cho Liên bang ta có được sự hãnh diện trước mặt người Trafalgar, hơn nữa...
Đối với người Trafalgar, Tang Thiên vẫn biết, bọn họ tự xưng là tân nhân loại, kỳ thực căn bản họ là hậu duệ pha trộn giữa hai dòng máu nhân loại cùng tinh linh, thế nhưng sau này đám hậu duệ hỗn huyết này phát triển càng ngày càng mạnh, cuối cùng bỏ tông quên tổ, thành lập đế quốc Trafalgar, tự xưng là người Trafalgar.
- Vô Úy chiến thần có tên gọi là gì?
Tang Thiên nhìn pho tượng Vô Úy chiến thần, trong đầu không khỏi nhớ lại thân ảnh của một người trẻ tuổi.
- Vô Úy chiến thần!
Lần này đáp lại hắn chính là một người đứng bên cạnh, người đó cũng nhìn pho tượng Vô Úy chiến thần, vẻ mặt, trịnh trọng nói:
- Chính là chiến thần Tiết Đông Vệ mà thiên hạ không ai không biết!
- Cái gì? Tiết Đông Vệ? Ta kháo!
Tang Thiên nghe được cái tên Tiết Đông Vệ thiếu chút nữa thì nghẹn thở, biểu tình trên mặt cực kỳ cổ quái, từng điểm ký ức trong đầu dần dần hợp lại thành một hình ảnh, bên trong hình ảnh Tang Thiên mặc bộ đồ rằn ri (quần áo quân đội) chắp tay mà đứng, khóe miệng ngậm thuốc lá, mỉm cười tà ác nhìn một loạt bảy tám thanh niên đứng trước mặt.
- Tiết Đông Vệ, lăn ra đây cho lão tử!
Trong hình ảnh, Tang Thiên vung chiếc roi tê ngưu trong tay lên không trung tạo nên một loạt tiếng vang giòn giã.
Một gã thanh niên gầy như que củi khúm núm đứng ra, lén nhìn chiếc roi tê ngưu trong tay Tang Thiên, toàn thân nhịn không được run lẩy bẩy, thanh âm lắp ba lắp bắp, nói:
- Dạ, huấn... huấn luyện viên!
- Nói cho lão tử, nguyện vọng của ngươi là gì?
- Dạ, huấn luyện viên, nguyện vọng của em là... là trở thành một đời tông sư, tương... tương lai đánh bại người Trafalgar, vì... vì Liên bang nhân loại chúng ta giành lấy niềm kiêu hãnh.
Người thanh niên gọi là Tiết Đông Vệ mới vừa nói xong, đám gia hỏa còn lại đều cười ầm lên, hình ảnh trong ký ức của Tang Thiên ngưng lại, hồi lâu sau mới hóa thành từng mảng kí ức nhỏ rơi vào bên trong ký ức hải.
- Không nghĩ tới tên tiểu tử thối năm đó lại biến thành chiến thần được người người kính ngưỡng, Vô Úy chiến thần Tiết Đông Vệ, thực sự là... Ha ha!
Tang Thiên thực sự không thể nào đem tiểu tử khúm núm năm đó liên tưởng tới Vô Úy chiến thần danh vang thiên hạ hiện nay, càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng không nhịn nổi nữa ngửa đầu lên cười ha hả.
- Tên đáng chết kia, ngươi dám vũ nhục Vô Úy chiến thần!
Vô Úy chiến thần thành danh đã bốn mươi năm, hơn nữa đến nay vẫn còn sống, rất nhiều thanh niên nhiệt huyết đều coi lão nhân gia ngài là thần tượng, những tiểu tử tầm hai mươi tuổi hầu như từ nhỏ đều được nghe cố sự Vô Úy chiến thần mà lớn lên, lúc này lại thấy có người ở trước mặt mình vũ nhục thần tượng, làm sao không nổi giận cho được.
- Lỡ lời! Lỡ lời!
Tang Thiên lắc lắc đầu, nhưng vẫn không nhịn được có chút tiếu ý mạc danh kỳ diệu, chỉ có thể liên tục cảm thán, thời gian thật sự là không gì không làm được!
Đặc biệt vào vài thập niên trước, lần đầu tiên nhân loại lợi dụng chiến giáp Nguyên Tố để chiến thắng người Hals được mệnh danh là cương thiết đế quốc, loại chiến giáp Nguyên Tố hoàn toàn phù hợp với cơ thể bắt đầu được lưu hành rộng rãi, đó chính là giai đoạn mà thể thuật như một cơn sóng lớn điên cuồng dâng lên cao nhất từ trước tới nay.
Sức chiến đấu cá nhân vào thời đại hiện nay rõ ràng vô cùng trọng yếu.
Tháng chín, sắc trời tươi đẹp, các trường đại học nối tiếp nhau tổ chức khai giảng, đám học sinh còn chưa tỉnh lại từ trong kỳ nghỉ cũng chỉ có thể sầu khổ gấp rút chạy tới học viện, vị trí học viện quân sự Đông Phương nằm tại thủ đô Liên Bang, có được lịch sử dài tới bốn trăm năm, trong thời gian đó, đã vì Liên Bang đạo tạo ra vố số nhân tài quân sự, đương kim Vô Úy chiến thần cũng xuất thân từ học viện quân sự Đông Phương này, mặc dù mấy năm nay bị hai học viện quân sự khác là Thự Quang cùng Thánh La Lan áp chế có chút sa sút, thế nhưng bất cứ ai cũng đều không thể phủ nhận sự huy hoàng từng có của học viện quân sự Đông Phương.
Học viện quân sự Đông Phương từ khi thành lập cho tới nay đã được mở rộng thêm vài lần, về phong cách kiến trúc, học viện quân sự Đông Phương tuy không hoa lệ như Thánh La Lan, càng không chói mắt như Thự Quang, nhưng chính bản thân nó lại mang phong cách của thắng cảnh di tích, bất kể là bố cục của khu vực dạy học hay khu vực huấn luyện sau khi tiến hành mở rộng đều vẫn pha thêm một chút phong vị cổ xưa.
Là một trong tam đại học viện quân sự Liên Bang, yêu cầu của học viện đương nhiên là cực cao, nói không chút khoa trương, có thể làm học sinh của tam đại học viện đều là những người xuất sắc nhất trong đám thanh niên trẻ tuổi.
*
*****
*
Tại bãi đỗ xe rộng lớn của học viện có đỗ những chiếc xe bay đủ loại kiểu dáng, có kiểu mui thuyền, cũng có kiểu cơ giới, thậm chí còn có cả kiểu dã thú, liếc mắt nhìn qua, nơi này phảng phất như là một trường triển lãm xe hoa lệ.
Lúc này, những học sinh đang đi lại bên trong học viện, trao đổi về kỳ nghỉ vừa qua bỗng nhiên nhao nhao dừng lại, nhìn về hướng cổng chính của học viện. Chỉ thấy một triếc xe bay toàn thân màu tím kiểu dáng mui thuyền bay nhanh qua đại môn học viện, phóng qua bãi đỗ xe, phi hành tầm thấp trên sân thể dục của học viện, trong chớp mắt đã đỗ lại bên dưới tòa lầu hành chính.
- Oa! Trong học viện không phải cấm học viên lái xe bay phi hành tầm thấp sao? thế nào lại còn...
- Cậu là tân sinh năm nay hả? Ở học viện quân sự Đông Phương chúng ta, về sau cậu sẽ thường xuyên được thấy một chiếc xe bay màu tím phi hành tầm thấp.
- Vì sao?
Tân sinh khó hiểu hỏi lại.
- Bởi vì...
Người đàn anh này đang nói bỗng nhiên ngừng lại, hai mắt lập tức nhìn không chớp về hướng chiếc xe bay.
Thoáng chốc.
Tiếng kêu kinh ngạc liên tục vang lên, tràn ngập ý vị hưng phấn, kinh thán, phảng phất như thấy được thứ gì đó vô cùng chấn động.
Chiếc xe bay từ từ hạ xuống, cửa xe mở ra, từ bên trong bước ra một cô gái, cô gái này có dung nhan khiến cho người khác nghẹt thở, từ vẻ bề ngoài căn bản không thể nào đoán được tuổi nàng, trên người mặc một bộ đồ công sở màu đen, càng tôn thêm dáng người hoàn mĩ của nàng, khiến cho người khác phải mơ tưởng khôi thôi.
Thục nữ, thục nữ tuyệt đối.
Có tân sinh đã trở nên ngây dại...
- Nàng... nàng là ai? Cũng là học sinh của Đông Phương chúng ta sao?
- Học sinh? Đùa phải không? Nàng chính là phó hiệu trưởng của Đông Phương chúng ta đó!
Cái gì? Nàng chính là vị phó hiệu trưởng trong truyền thuyết trẻ tuổi xinh đẹp nhất từ trước tới nay của học viện quân sự Đông Phương, Tô Hàm?
Tin tức về vị mỹ nữ phó hiệu trưởng của học viện quân sự Đông Phương đã sớm lan truyền khắp nơi, về vị mỹ nữ phó hiệu trưởng tên Tô Hàm này, các học sinh hiểu biết rất ít, thủ đoạn cao một chút cũng chỉ nghe ngóng được vị mỹ nữ phó hiệu trưởng kia là người có bối cảnh quân sự cường đại, về phần những thứ khác đám học sinh cũng không thể biết được. Một năm trước, từ khi có truyền thuyết về một cô gái trẻ tuổi được đảm nhiệm chức vụ phó hiệu trưởng của học viên quân sự Đông Phương tới nay, ngoại giới đối với việc này có những khen chê không đồng nhất.
Có người tán thành, học viện quân sự Đông Phương hẳn là cần có một người trẻ tuổi để tiến hành cải cách triệt để, cũng có người phản đối, người trẻ tuổi dù sao vẫn là người trẻ tuổi, làm sao có thể đảm nhiệm được chức vụ phó hiệu trưởng của học viện quân sự Đông Phương.
Thậm chí có người còn suy đoán, lẽ nào học viện quân sự Đông Phương đã suy sụp tới tình trạng này sao? Dùng mỹ nữ làm tiêu điểm để thu hút số lượng tân sinh viên đến ghi danh? Mọi người đều biết, học viện quân sự Đông Phương mấy năm nay bị Thự Quang, Thánh La Lan áp chế quá mức gay gắt, chẳng lẽ đây lại là sự thật? Bất quá, có thể khẳng định chính là, từ sau khi Tô Hàm đảm nhiệm chức vụ phó hiệu trưởng học viện quân sự Đông Phương, số tân sinh ghi danh vào học viện so với năm trước tăng thêm đến hai phần ba.
Nhìn theo bóng dáng mỹ nữ phó hiệu trưởng biến mất trong biển người, mọi người đang dạo chơi trong dâm ý mới dần dần tỉnh lại, những học sinh nam đều hưng phấn, còn những học sinh nữ cũng không nhịn được phải tán thán vị mỹ nữ phó hiệu trưởng kia quả nhiên danh bất hư truyền.
*
*****
*
Trên quảng trường tự do của học viện có đặt một tấm bia đá trang nghiêm cao ba thước, trên tấm bia đá chính là bản ghi chép về lịch sử huy hoàng của học viện quân sự Đông Phương, mà ở giữa quảng trường tự do, một pho tượng cao ba thước màu trắng bạc nằm trên đài cao, pho tượng hình người, có khuôn mặt anh tuấn, thân hình khôi ngô, cánh tay trái co lại phủ lên trên vỏ kiếm ở bên hông, cánh tay phải duỗi ra, vươn thẳng đến trời xanh, tuy chỉ là một pho tượng, nhưng trông vô cùng sống động, như là người thật tồn tại, ngay cả khi không có sinh cơ, nó vẫn có một cỗ khí thể khổng lồ, giống như một pho tượng chiến thần.
Tất cả những tân sinh mới nhập học năm nay tựa hồ vô cùng hiếu kỳ đối với mọi thứ của học viện. Xung quanh pho tượng đứng đầy người, sôi nổi thưởng thức pho tượng khí thế khổng lồ. Có một thanh niên đứng bên ngoài đoàn người, người thanh niên mặc một bộ trang phục phổ thông rất rộng, nhìn kỹ lại, người thanh niên này không có được tinh thần hưng phấn hăng hái của một tân sinh, cũng không có được vẻ du đãng tự nhiên của những học viên cũ, hắn đứng đó nhìn pho tượng, đầu mày hơi nhíu lại, giống như đang hồi ức, lại giống như đang nghi hoặc.
Người thanh niên chính là Tang Thiên trải qua chín lần dục hỏa trùng sinh chết đi sống lại. Ngày hôm nay, hắn tới để báo tin, đi qua đây lại bị pho tượng này hấp dẫn, tại sao lại cảm thấy quen mắt như vậy, nhưng lại nghĩ mãi không ra, trong lòng nghi hoặc, bèn dò hỏi:
- Pho tượng này là ai? Tôi nhìn thấy rất quen mắt?
- Nhìn quen mắt? Đùa phải không! Anh trai, hỏi một chút mọi người ở đây xem. À không, cậu thử hỏi xem toàn bộ Liên Bang này có ai nhìn pho tượng của Vô Úy chiến thần mà không quen mắt hay không!
Vô Úy chiến thần?
Từ khi nào lại lòi ra một nhân vật có danh hào như vậy? Tang Thiên lại nhíu mày, ở trong đầu lục lọi ký ức dài đến ngàn năm của mình, nhưng thế nào cũng không tìm được bất kỳ tin tức gì về gã Vô Úy chiến thần này cả, chẳng lẽ là nhân vật mới nổi trong một trăm năm nay?
- Vô Úy chiến thần là ai? Việc này có từ khi nào vậy?
Tang Thiên nhìn vào pho tượng cao ba thước ở trước mắt, nhìn thế nào cũng vẫn cảm thấy quen mắt, hắn dám khẳng định mình chắc chắn quen biết người kia.
- Không phải chứ? Nhìn cậu cũng đâu có giống người nông thôn bế tắc tin tức, lẽ nào cậu thực sự không biết Vô Úy chiến thần?
- Hắn rất có danh tiếng sao?
Tang Thiên càng lúc càng nghi hoặc, từ trong túi móc ra một điếu thuốc đưa tới, nói:
- Có thể kể một chút không?
Gã học sinh này nhận lấy điếu thuốc, quăng cho Tang Thiên một ánh mắt tán dương, nói:
- Nhìn tiểu tử cậu coi như là hiểu chuyện, ca ca làm sư huynh thì sẽ giảng cho cậu biết về vinh quang của Vô Úy chiến thần, nghe kỹ nhé, Vô Úy chiến thần chính là niềm kiêu ngạo của Liên Bang chúng ta, sự tích vinh quang của lão nhân gia ngài quả thực nhiều vô kể, có nói một ngày một đêm cũng không hết, bất quá sự tích khiến cho người khác thực sự khó quên nhất, vào bốn mươi năm trước, Vô Úy chiến thần lão nhân gia ngài đã ra tay đánh bại Đa Luân đại tướng của người Trafalgar, làm cho Liên bang ta có được sự hãnh diện trước mặt người Trafalgar, hơn nữa...
Đối với người Trafalgar, Tang Thiên vẫn biết, bọn họ tự xưng là tân nhân loại, kỳ thực căn bản họ là hậu duệ pha trộn giữa hai dòng máu nhân loại cùng tinh linh, thế nhưng sau này đám hậu duệ hỗn huyết này phát triển càng ngày càng mạnh, cuối cùng bỏ tông quên tổ, thành lập đế quốc Trafalgar, tự xưng là người Trafalgar.
- Vô Úy chiến thần có tên gọi là gì?
Tang Thiên nhìn pho tượng Vô Úy chiến thần, trong đầu không khỏi nhớ lại thân ảnh của một người trẻ tuổi.
- Vô Úy chiến thần!
Lần này đáp lại hắn chính là một người đứng bên cạnh, người đó cũng nhìn pho tượng Vô Úy chiến thần, vẻ mặt, trịnh trọng nói:
- Chính là chiến thần Tiết Đông Vệ mà thiên hạ không ai không biết!
- Cái gì? Tiết Đông Vệ? Ta kháo!
Tang Thiên nghe được cái tên Tiết Đông Vệ thiếu chút nữa thì nghẹn thở, biểu tình trên mặt cực kỳ cổ quái, từng điểm ký ức trong đầu dần dần hợp lại thành một hình ảnh, bên trong hình ảnh Tang Thiên mặc bộ đồ rằn ri (quần áo quân đội) chắp tay mà đứng, khóe miệng ngậm thuốc lá, mỉm cười tà ác nhìn một loạt bảy tám thanh niên đứng trước mặt.
- Tiết Đông Vệ, lăn ra đây cho lão tử!
Trong hình ảnh, Tang Thiên vung chiếc roi tê ngưu trong tay lên không trung tạo nên một loạt tiếng vang giòn giã.
Một gã thanh niên gầy như que củi khúm núm đứng ra, lén nhìn chiếc roi tê ngưu trong tay Tang Thiên, toàn thân nhịn không được run lẩy bẩy, thanh âm lắp ba lắp bắp, nói:
- Dạ, huấn... huấn luyện viên!
- Nói cho lão tử, nguyện vọng của ngươi là gì?
- Dạ, huấn luyện viên, nguyện vọng của em là... là trở thành một đời tông sư, tương... tương lai đánh bại người Trafalgar, vì... vì Liên bang nhân loại chúng ta giành lấy niềm kiêu hãnh.
Người thanh niên gọi là Tiết Đông Vệ mới vừa nói xong, đám gia hỏa còn lại đều cười ầm lên, hình ảnh trong ký ức của Tang Thiên ngưng lại, hồi lâu sau mới hóa thành từng mảng kí ức nhỏ rơi vào bên trong ký ức hải.
- Không nghĩ tới tên tiểu tử thối năm đó lại biến thành chiến thần được người người kính ngưỡng, Vô Úy chiến thần Tiết Đông Vệ, thực sự là... Ha ha!
Tang Thiên thực sự không thể nào đem tiểu tử khúm núm năm đó liên tưởng tới Vô Úy chiến thần danh vang thiên hạ hiện nay, càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng không nhịn nổi nữa ngửa đầu lên cười ha hả.
- Tên đáng chết kia, ngươi dám vũ nhục Vô Úy chiến thần!
Vô Úy chiến thần thành danh đã bốn mươi năm, hơn nữa đến nay vẫn còn sống, rất nhiều thanh niên nhiệt huyết đều coi lão nhân gia ngài là thần tượng, những tiểu tử tầm hai mươi tuổi hầu như từ nhỏ đều được nghe cố sự Vô Úy chiến thần mà lớn lên, lúc này lại thấy có người ở trước mặt mình vũ nhục thần tượng, làm sao không nổi giận cho được.
- Lỡ lời! Lỡ lời!
Tang Thiên lắc lắc đầu, nhưng vẫn không nhịn được có chút tiếu ý mạc danh kỳ diệu, chỉ có thể liên tục cảm thán, thời gian thật sự là không gì không làm được!
/418
|