Mộ Viễn Sơn đảm nhiệm chức hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông đã hơn 50 năm, ngoài tư lịch chi lão, bối phận cao, tại các quân khu đều có danh vọng rất cao, đảm nhiệm chức hiệu trưởng hơn 50 năm, bồi dưỡng ra không biết bao nhiêu quan quân, mỗi lần vào các ngày lễ mừng năm mới, Mộ lão ở Phượng Hoàng sơn lại đều phải nghênh đón một lần thịnh hội bái phỏng, trong đó không thiếu đại tá, trung tá, sĩ quan cấp úy lại xếp một hàng đầy.
Với tư lịch của Mộ Viễn Sơn chỉ cần la lên một tiếng, cái đó không ai có thể đảm đương nổi.
Sự kiện lần này có Mộ Viễn Sơn xen vào coi như tiếng vào giai đoạn cuối, vợ chồng Long Đồ Quang, Lạc Mỹ cùng với Long Diệu đang được Long gia đệ tử cố gắng che dấu thân phận lam huyết nhân, nhưng tuyệt đối không nghĩ ra tới cuối cùng lão gia tử Long gia lại tự thú với cục điều tra T1.
Kết quả có thể tưởng tượng được, đao ba nam tử liền đem việc này báo lên cấp trên, cục điều tra T1 liền suốt đêm tiến hành điều tra thẩm vấn đối với tất cả Long gia đệ tử.
Đứng trong phòng làm việc của lão viện trưởng, Tô Hàm nhìn Tang Thiên đang nằm ngửa trên ghế hai mắt có chút nhắm lại, không nhịn được mà rơi vào trầm tư, nàng nhớ rất kỹ những chuyện mới xảy ra vừa rồi, lão gia tử Long gia đột nhiên đí đến, nhìn Tang Thiên hỏi đã gặp qua hay chưa, rồi sau đó lão gia tử Long gia đột nhiên giống như bị điện giật vậy, liên tục nói mấy chữ ngài ngài...
Tô Hàm vô luận nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra tại sao lão gia tử Long gia tại sao sau khi nhìn thấy Tang Thiên lại biến thành như vậy?
Nàng càng nghĩ không ra, Mộ lão rốt cuộc là cùng với Tang Thiên có quan hệ gì? Những người khác có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng Tô Hàm lại vô cùng rõ ràng Mộ lão hai chữ này đại biểu cho ý tứ gì, Long gia mặc dù là võ huân thế gia, Long gia đệ tử cũng có không ít người đảm nhiệm chức vụ cao trong quân đội, nhưng so với Mộ lão thì còn thua kém xa, chuyện ngày hôm nay, nếu như Mộ lão muốn nhúng tay vào, hoàn toàn có thể liên lạc với người của quân khu mạnh mẽ đem Tang Thiên rời đi, nàng tin tưởng, cho dù là tất cả người của Long gia có đến động đủ, cũng không làm được gì.
Nhưng mà Mộ lão lại tự mình tới, hơn nữa sau đó, thái độ đối với Tang Thiên càng làm cho Tô Hàm không thể tin vào mắt mình được, nói như thế nào nhỉ... Có chút không bình thường, không giống thân thích, không giống thầy trò, ví dụ như bây giờ, Tang Thiên đang nằm ngửa trên ghế salon bộ dáng rất tùy tiện, nhưng mà Mộ lão lại rất quy củ ngồi ngay ngắn trên ghế.
Cái này...
Cái này hình như điên đảo rồi?
Càng nghĩ càng nghi hoặc, càng nghĩ càng hồ đồ, nhất thời, Tô Hàm cảm thấy vô cùng đau đầu, thật muốn tiến lên nắm áo Tang Thiên hỏi rõ.
"Tiểu Tô! Cô về trước đi, ta cùng...cùng với hắn có chút việc muốn nói."
Có chuyện muốn nói? Còn muốn ta về trước?
Tô Hàm mặc dù hết sức không vui, nhưng vẫn không thể không rời đi, cho dù là cha mẹ nàng nhìn thấy Mộ Viễn Sơn cũng phải tôn kính gọi một tiếng Mộ lão, huống chi là nàng.
"Sư phụ, sau này mấy cái việc nhỏ này ngài cứ phân phó ta làm là được rồi, cần gì phải tự thân động thủ, đồ nhi mặc dù không có bao nhiêu bản lãnh, nhưng đối phó với Long gia vẫn nắm chắc chín mười phần."
Nếu như Tô Hàm ở đây, nghe được Mộ lão nói, khẳng định là khiếp sợ mà trực tiếp bất tỉnh, đùa gì vậy chứ? Mộ lão thanh danh lừng lẫy trong liên bang tự nhiên lại gọi một người thanh niên là sư phụ?
Tang Thiên nằm ngửa trên ghế dường như có chút uể oải, lắc đầu nói:"Ta đối với Long gia cũng không có gì hứng thú, chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi."
"Sư phụ, chẳng lẻ ngài không phải là vì lam huyết với trảm sát Long gia sao?
Đối với chuyện tình của sư phụ, Mộ Viễn Sơn biết được không nhiều lắm, bất quá hắn lại rất rõ, sư phụ thống hận nhất là lam huyết nhân.
Một hồi lâu.
Tang Thiên lại hỏi:"Lam huyết nhân trong liên bang bây giờ thế nào?"
Mộ Viễn Sơn lắc đầu nói:"Ta cũng không biết rõ lắm, thế lực của lam huyết nhân sớm đã xâm nhập vào tầng lớp chính trị quân sự của liên bang rồi, cấp trên rất khó điều tra, theo ta được biết, sau lưng lam huyết nhân là một tổ chức thần bí vô cùng khổng lồ gọi là Lam huyết đồng minh, tổ chức này ẩn dấu rất sâu, cấp trên căn bản không thể nào xuống tay."
Nghe vậy, Tang Thiên liền liên tưởng đến lời nói của người phụ nữ ấy với mình trăm năm trước.
"Ngươi nếu dám rời bỏ ta, ta chắc chắn sẽ làm cho cả liên bang trở thành thế giới lam huyết."
Thở ra một hơi, Tang Thiên một mình suy nghĩ, xem ra người phụ nữ điên cuồng kia thật sự muốn hoàn thành lời thề lúc đầu.
Lắc đầu, thở dài.
Tang Thiên thật sự không nghĩ tới lại tiếp tục giơ đồ đao trảm sát lam huyết, lại càng không muốn trêu chọc người đàn ba kia, không phải là sợ, không phải là trốn tránh, cuối cùng, Tang Thiên không muốn đối mặt với cái nghiệt duyên mà hắn xem như đã chấm dứt.
"Sư phụ."
Tang Thiên nhíu mày, nhìn Mộ Viễn Sơn muốn nói cái gì rồi lại thôi.
"Nếu như lão nhân gia ngài không muốn đảm nhiệm chức huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng, ta có thể an bài cho ngài đảm nhiệm chức thường vụ phó hiệu trưởng."
"Ta nói ngươi Mộ Viễn Sơn, ngươi nghĩ rằng lão tử rất nhàn rỗi hay sao, mà bảo ta đi giúp ngươi quản lý học viện?" Tang Thiên sống ngàn năm hơn, thế nào mà lại không biết Mộ Viễn Sơn nghĩ gì.
Mộ Viễn Sơn khuôn mặt có chút đỏ lên vì xấu hổ, ấp a ấp úng một hồi lâu mới nói:"Ta cũng không có nói lão nhân gia ngài phải giúp ta, chỉ là muốn cho ngài một cái chức vụ thôi."
Nhìn thấy sư phụ không có cự tuyệt, Mộ Viễn Sơn mừng thầm, tiếp tục nói:"Hiện tại Học viện quân sự Phương Đông một năm không bằng một năm. Mà Thánh Roland, Ánh Rạng Đông một năm so với một năm còn lớn mạnh hơn, ngài nhẫn tâm nhìn Học viện quân sự Phương Đông do một tay ngài sáng lập biến thành như vậy sao?"
Sau một lát, Tang Thiên mới thở dài một tiếng.
"Nếu như không phải là ngươi nhắc nhở, ta thậm chí cũng không nhớ tới Học viện quân sự Phương Đông là do chính ta năm đó sáng lập."
"Nói như vậy là ngài đáp ứng sao?' Mộ Viễn Sơn mừng rỡ, đứng dậy chăm chú nhìn Tang Thiên, trong mắt của hắn, tin thần không bằng tin sư phụ, hắn tin chắc, thế giới này chỉ cần chuyện gì sư phụ muốn làm thì không có gì mà làm không được, tuy nói năm nay Mộ Viễn Sơn đã hơn trăm tuổi, nhưng trước mặt Tang Thiên hắn vĩnh viễn chỉ có thể là một tên đồ đệ, bởi vì hắn rất rõ, tuổi của sư phụ so với mình còn lớn hơn rất nhiều.
"Chuyện này sau này hãy nói lại."
Sau khi ngáp một cái Tang Thiên nhanh chóng rời đi.
Ban đêm.
Ánh sao như ngọc, ánh trăng sáng tỏ.
Vừa mới đi ra khỏi tòa nhà giáo vụ, thì nghe thấy có người gọi tên mình, Tang Thiên xoay người lại nhìn, thì trông thấy một chiếc xe bay giáp xác có chút quen thuộc rất nhanh bay tới, khi cách Tang Thiên hai thước đột nhiên dừng lại.
"Lên xe."
Trên xe con mắt xinh đẹp của Tô Hàm chợt lóe lên nhìn Tang Thiên, trên khuôn mặt tinh sảo tràn đầy ý cười, quả thật rất mê người.
"Anh giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi còn chưa kịp cảm tạ anh."
Kết quả của sự kiện lần này nằm ngoài sự đoán của Tô Hàm, nàng vốn chỉ định cho Tang Thiên giả làm người yêu cự tuyệt Long gia, nhưng tuyệt đối không nghĩ ra Tang Thiên lại điên cuồng như vậy tại "Tinh Hải Chi Loan", càng không nghĩ tới kết quả cuối cùng toàn bộ Long gia đệ tử đều bị cục điều tra T1 thẩm tra, Long gia xem như hết rồi, cho dù không chết, thì trên thế giới này cũng không còn Long gia, hiển nhiên sẽ không còn chuyện bức hôn nữa, kết quả này hiển nhiên làm cho Tô Hàm vô cùng cao hứng, càng đáng giá để chúc mừng.
"Hôm nay tôi rất mệt, khi khác đi."
Tang Thiên thật sự có chút mệt, hắn không phải siêu nhân, chỉ bất quá là sống lâu hơn một chút mà thôi, trừ cái đó ra cùng với người bình thường không có gì khác.
"Ngày khác không bằng chọn ngày, liền bây giờ đi, nếu không quá ngày cũng không có hiệu quả gì."
Mời khách chỉ là ý thứ nhất, cái quan trọng là Tô Hàm thật sự muốn biết người trước mặt này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật.
"Hay là hai ngày sau đi."
"Tại sao phải chờ đến ngày sau, hiện tại không được sao?" Tô Hàm dường như đang rất cao hứng, ha ha cười nói:" Hôm nay tâm tình của bổn tiểu thư vô cùng tốt, anh muốn ăn cái gì, tôi trả tiền."
"Cô thật sự rất đói khát sao?" Tang Thiên giật mình nhìn nàng ta.
"Cái gì mà bảo ta đói khát? Anh đây là có ý gì?" Tô Hàm có chút không hiểu, đột nhiên vừa nghĩ, nàng lúc này mới ý thức được trong câu nói của mình có chút ám muội, Tô Hàm lúc này thẹn quá hóa giận, khuôn mặt yêu kiều đỏ lên.
"Ngươi là một tên lưu manh vô sỉ!"
"Ha ha!" Tang Thiên cười lớn, xoay người rời đi, khoát khoát tay:"Nếu như muốn cảm ơn ta, vậy liền hiến dâng thân thể bản thân ra, ngoại trừ cái đó, cái khác không cần bàn."
"Tang Thiên! Ngươi là một tên vương bát đản!"
.........
Học viện quân sự Ánh Rạng Đông, Thánh huy kỵ sĩ đoàn, phòng làm việc huấn luyện viên.
Một người mặc một bộ trang phục khá moden đang ngồi trên ghế nghiêng đầu suy tư cả buổi mới noi:" Huấn luyện viên, ngài nói xem tại sao Học viện quân sự Phương Đông lại đột nhiên một học viên ưu tú như Long Diệu khai trừ? Bọn họ chẳng lẻ không biết Long Diệu tồn tại có thể vì học viện mà giành vinh quang sao?"
"Ha ha."
Ngồi trên cái ghế bạch ngọc màu trắng sữa lạnh lẻo một mỹ phụ khoảng 30 tuổi, mỹ phụ này thản nhiên thanh nhã, da thịt trắng như tuyết, thậm chí da tay so với cái ghế sa *** còn muốn trơn mềm hơn, nàng nhẹ nhàng cười cười, ôn nhu nói.
"Nhã nhi, nhìn sự tình không nên chỉ nhìn mặt ngoài, Long Diệu bị khai trừ cũng chỉ là giới truyền thông nói ra mà thôi, nguyên nhân thật sự ai có thể rõ ràng."
Người con gái gọi là Nhã nhi gật gật đầu nói:"Con cũng có đi hỏi thăm một chút tin tức rồi, nghe nói hình như đêm ngày hôm qua Học viện quân sự Phương Đông xảy ra một chuyện đại sự, tân huấn luyện viên của chi đội Thiên Kiêu Mộng đả thương Long Diệu, sau đó nghe nói võ huân Long gia rất phẫn nộ trực tiếp đi tới Học viện, có điều sau đó không biết kết quả như thế nào, vị bằng hữu của con tại Học viện quân sự Phương Đông cũng không biết rõ."
"Ha ha, huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng, Tang Thiên." Dừng một chút, mỹ phụ huấn luyện viên lại nói:"Hắn rất mạnh!"
"Nghe nói huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng tuổi rất còn trẻ, hơn nữa thực lực phi phàm, huấn luyện viên, ngài đã gặp hắn rồi sao?"
Mỹ phụ chỉ là mỉm cười.
Nhã nhi nghiêng đầu suy nghĩ lẩm bẩm noi:" Nghe nói vị tân huấn luyện kia đến từ "cầm cố chi địa", không biết có phải là thật không, nếu là sự thật, thánh huy kỵ sĩ đoàn chúng ta sẽ cẩn thận đối đãi."
"Ta dám khẳng định, người thanh niên kia không phải là đến từ "cầm cố chi địa"." Mỹ phụ dừng một chút, lại nói:"Bất quá. Hắn có thể so với "cầm cố chi địa" còn đáng sợ hơn nhiều."
"Hả!" Nhã nhi vô cùng kinh ngạc, sau đó nói:"Một đoạn thời gian nữa Ánh Rạng Đông chúng ta cùng Phương Đông còn có Thánh Roland ba học viện quân sự sẽ tiến hành trao đổi, thật sự là làm cho con chờ mong ah! Huấn luyện viên của Thánh Roland "quân tử" Thiên Dật tiên sinh uy danh vang xa, ha ah, Thánh huy kỵ sĩ đoàn chúng ta có ngài "yêu cơ" Nhạc Dao, hiện tại Học viện quân sự Phương Đông mới tới một vị huấn luyện viên tuổi trẻ thần bí khó lường, thật sự là hảo hảo hảo chờ mong ngày đó đến nhanh lên một chút."
Với tư lịch của Mộ Viễn Sơn chỉ cần la lên một tiếng, cái đó không ai có thể đảm đương nổi.
Sự kiện lần này có Mộ Viễn Sơn xen vào coi như tiếng vào giai đoạn cuối, vợ chồng Long Đồ Quang, Lạc Mỹ cùng với Long Diệu đang được Long gia đệ tử cố gắng che dấu thân phận lam huyết nhân, nhưng tuyệt đối không nghĩ ra tới cuối cùng lão gia tử Long gia lại tự thú với cục điều tra T1.
Kết quả có thể tưởng tượng được, đao ba nam tử liền đem việc này báo lên cấp trên, cục điều tra T1 liền suốt đêm tiến hành điều tra thẩm vấn đối với tất cả Long gia đệ tử.
Đứng trong phòng làm việc của lão viện trưởng, Tô Hàm nhìn Tang Thiên đang nằm ngửa trên ghế hai mắt có chút nhắm lại, không nhịn được mà rơi vào trầm tư, nàng nhớ rất kỹ những chuyện mới xảy ra vừa rồi, lão gia tử Long gia đột nhiên đí đến, nhìn Tang Thiên hỏi đã gặp qua hay chưa, rồi sau đó lão gia tử Long gia đột nhiên giống như bị điện giật vậy, liên tục nói mấy chữ ngài ngài...
Tô Hàm vô luận nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra tại sao lão gia tử Long gia tại sao sau khi nhìn thấy Tang Thiên lại biến thành như vậy?
Nàng càng nghĩ không ra, Mộ lão rốt cuộc là cùng với Tang Thiên có quan hệ gì? Những người khác có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng Tô Hàm lại vô cùng rõ ràng Mộ lão hai chữ này đại biểu cho ý tứ gì, Long gia mặc dù là võ huân thế gia, Long gia đệ tử cũng có không ít người đảm nhiệm chức vụ cao trong quân đội, nhưng so với Mộ lão thì còn thua kém xa, chuyện ngày hôm nay, nếu như Mộ lão muốn nhúng tay vào, hoàn toàn có thể liên lạc với người của quân khu mạnh mẽ đem Tang Thiên rời đi, nàng tin tưởng, cho dù là tất cả người của Long gia có đến động đủ, cũng không làm được gì.
Nhưng mà Mộ lão lại tự mình tới, hơn nữa sau đó, thái độ đối với Tang Thiên càng làm cho Tô Hàm không thể tin vào mắt mình được, nói như thế nào nhỉ... Có chút không bình thường, không giống thân thích, không giống thầy trò, ví dụ như bây giờ, Tang Thiên đang nằm ngửa trên ghế salon bộ dáng rất tùy tiện, nhưng mà Mộ lão lại rất quy củ ngồi ngay ngắn trên ghế.
Cái này...
Cái này hình như điên đảo rồi?
Càng nghĩ càng nghi hoặc, càng nghĩ càng hồ đồ, nhất thời, Tô Hàm cảm thấy vô cùng đau đầu, thật muốn tiến lên nắm áo Tang Thiên hỏi rõ.
"Tiểu Tô! Cô về trước đi, ta cùng...cùng với hắn có chút việc muốn nói."
Có chuyện muốn nói? Còn muốn ta về trước?
Tô Hàm mặc dù hết sức không vui, nhưng vẫn không thể không rời đi, cho dù là cha mẹ nàng nhìn thấy Mộ Viễn Sơn cũng phải tôn kính gọi một tiếng Mộ lão, huống chi là nàng.
"Sư phụ, sau này mấy cái việc nhỏ này ngài cứ phân phó ta làm là được rồi, cần gì phải tự thân động thủ, đồ nhi mặc dù không có bao nhiêu bản lãnh, nhưng đối phó với Long gia vẫn nắm chắc chín mười phần."
Nếu như Tô Hàm ở đây, nghe được Mộ lão nói, khẳng định là khiếp sợ mà trực tiếp bất tỉnh, đùa gì vậy chứ? Mộ lão thanh danh lừng lẫy trong liên bang tự nhiên lại gọi một người thanh niên là sư phụ?
Tang Thiên nằm ngửa trên ghế dường như có chút uể oải, lắc đầu nói:"Ta đối với Long gia cũng không có gì hứng thú, chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi."
"Sư phụ, chẳng lẻ ngài không phải là vì lam huyết với trảm sát Long gia sao?
Đối với chuyện tình của sư phụ, Mộ Viễn Sơn biết được không nhiều lắm, bất quá hắn lại rất rõ, sư phụ thống hận nhất là lam huyết nhân.
Một hồi lâu.
Tang Thiên lại hỏi:"Lam huyết nhân trong liên bang bây giờ thế nào?"
Mộ Viễn Sơn lắc đầu nói:"Ta cũng không biết rõ lắm, thế lực của lam huyết nhân sớm đã xâm nhập vào tầng lớp chính trị quân sự của liên bang rồi, cấp trên rất khó điều tra, theo ta được biết, sau lưng lam huyết nhân là một tổ chức thần bí vô cùng khổng lồ gọi là Lam huyết đồng minh, tổ chức này ẩn dấu rất sâu, cấp trên căn bản không thể nào xuống tay."
Nghe vậy, Tang Thiên liền liên tưởng đến lời nói của người phụ nữ ấy với mình trăm năm trước.
"Ngươi nếu dám rời bỏ ta, ta chắc chắn sẽ làm cho cả liên bang trở thành thế giới lam huyết."
Thở ra một hơi, Tang Thiên một mình suy nghĩ, xem ra người phụ nữ điên cuồng kia thật sự muốn hoàn thành lời thề lúc đầu.
Lắc đầu, thở dài.
Tang Thiên thật sự không nghĩ tới lại tiếp tục giơ đồ đao trảm sát lam huyết, lại càng không muốn trêu chọc người đàn ba kia, không phải là sợ, không phải là trốn tránh, cuối cùng, Tang Thiên không muốn đối mặt với cái nghiệt duyên mà hắn xem như đã chấm dứt.
"Sư phụ."
Tang Thiên nhíu mày, nhìn Mộ Viễn Sơn muốn nói cái gì rồi lại thôi.
"Nếu như lão nhân gia ngài không muốn đảm nhiệm chức huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng, ta có thể an bài cho ngài đảm nhiệm chức thường vụ phó hiệu trưởng."
"Ta nói ngươi Mộ Viễn Sơn, ngươi nghĩ rằng lão tử rất nhàn rỗi hay sao, mà bảo ta đi giúp ngươi quản lý học viện?" Tang Thiên sống ngàn năm hơn, thế nào mà lại không biết Mộ Viễn Sơn nghĩ gì.
Mộ Viễn Sơn khuôn mặt có chút đỏ lên vì xấu hổ, ấp a ấp úng một hồi lâu mới nói:"Ta cũng không có nói lão nhân gia ngài phải giúp ta, chỉ là muốn cho ngài một cái chức vụ thôi."
Nhìn thấy sư phụ không có cự tuyệt, Mộ Viễn Sơn mừng thầm, tiếp tục nói:"Hiện tại Học viện quân sự Phương Đông một năm không bằng một năm. Mà Thánh Roland, Ánh Rạng Đông một năm so với một năm còn lớn mạnh hơn, ngài nhẫn tâm nhìn Học viện quân sự Phương Đông do một tay ngài sáng lập biến thành như vậy sao?"
Sau một lát, Tang Thiên mới thở dài một tiếng.
"Nếu như không phải là ngươi nhắc nhở, ta thậm chí cũng không nhớ tới Học viện quân sự Phương Đông là do chính ta năm đó sáng lập."
"Nói như vậy là ngài đáp ứng sao?' Mộ Viễn Sơn mừng rỡ, đứng dậy chăm chú nhìn Tang Thiên, trong mắt của hắn, tin thần không bằng tin sư phụ, hắn tin chắc, thế giới này chỉ cần chuyện gì sư phụ muốn làm thì không có gì mà làm không được, tuy nói năm nay Mộ Viễn Sơn đã hơn trăm tuổi, nhưng trước mặt Tang Thiên hắn vĩnh viễn chỉ có thể là một tên đồ đệ, bởi vì hắn rất rõ, tuổi của sư phụ so với mình còn lớn hơn rất nhiều.
"Chuyện này sau này hãy nói lại."
Sau khi ngáp một cái Tang Thiên nhanh chóng rời đi.
Ban đêm.
Ánh sao như ngọc, ánh trăng sáng tỏ.
Vừa mới đi ra khỏi tòa nhà giáo vụ, thì nghe thấy có người gọi tên mình, Tang Thiên xoay người lại nhìn, thì trông thấy một chiếc xe bay giáp xác có chút quen thuộc rất nhanh bay tới, khi cách Tang Thiên hai thước đột nhiên dừng lại.
"Lên xe."
Trên xe con mắt xinh đẹp của Tô Hàm chợt lóe lên nhìn Tang Thiên, trên khuôn mặt tinh sảo tràn đầy ý cười, quả thật rất mê người.
"Anh giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi còn chưa kịp cảm tạ anh."
Kết quả của sự kiện lần này nằm ngoài sự đoán của Tô Hàm, nàng vốn chỉ định cho Tang Thiên giả làm người yêu cự tuyệt Long gia, nhưng tuyệt đối không nghĩ ra Tang Thiên lại điên cuồng như vậy tại "Tinh Hải Chi Loan", càng không nghĩ tới kết quả cuối cùng toàn bộ Long gia đệ tử đều bị cục điều tra T1 thẩm tra, Long gia xem như hết rồi, cho dù không chết, thì trên thế giới này cũng không còn Long gia, hiển nhiên sẽ không còn chuyện bức hôn nữa, kết quả này hiển nhiên làm cho Tô Hàm vô cùng cao hứng, càng đáng giá để chúc mừng.
"Hôm nay tôi rất mệt, khi khác đi."
Tang Thiên thật sự có chút mệt, hắn không phải siêu nhân, chỉ bất quá là sống lâu hơn một chút mà thôi, trừ cái đó ra cùng với người bình thường không có gì khác.
"Ngày khác không bằng chọn ngày, liền bây giờ đi, nếu không quá ngày cũng không có hiệu quả gì."
Mời khách chỉ là ý thứ nhất, cái quan trọng là Tô Hàm thật sự muốn biết người trước mặt này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật.
"Hay là hai ngày sau đi."
"Tại sao phải chờ đến ngày sau, hiện tại không được sao?" Tô Hàm dường như đang rất cao hứng, ha ha cười nói:" Hôm nay tâm tình của bổn tiểu thư vô cùng tốt, anh muốn ăn cái gì, tôi trả tiền."
"Cô thật sự rất đói khát sao?" Tang Thiên giật mình nhìn nàng ta.
"Cái gì mà bảo ta đói khát? Anh đây là có ý gì?" Tô Hàm có chút không hiểu, đột nhiên vừa nghĩ, nàng lúc này mới ý thức được trong câu nói của mình có chút ám muội, Tô Hàm lúc này thẹn quá hóa giận, khuôn mặt yêu kiều đỏ lên.
"Ngươi là một tên lưu manh vô sỉ!"
"Ha ha!" Tang Thiên cười lớn, xoay người rời đi, khoát khoát tay:"Nếu như muốn cảm ơn ta, vậy liền hiến dâng thân thể bản thân ra, ngoại trừ cái đó, cái khác không cần bàn."
"Tang Thiên! Ngươi là một tên vương bát đản!"
.........
Học viện quân sự Ánh Rạng Đông, Thánh huy kỵ sĩ đoàn, phòng làm việc huấn luyện viên.
Một người mặc một bộ trang phục khá moden đang ngồi trên ghế nghiêng đầu suy tư cả buổi mới noi:" Huấn luyện viên, ngài nói xem tại sao Học viện quân sự Phương Đông lại đột nhiên một học viên ưu tú như Long Diệu khai trừ? Bọn họ chẳng lẻ không biết Long Diệu tồn tại có thể vì học viện mà giành vinh quang sao?"
"Ha ha."
Ngồi trên cái ghế bạch ngọc màu trắng sữa lạnh lẻo một mỹ phụ khoảng 30 tuổi, mỹ phụ này thản nhiên thanh nhã, da thịt trắng như tuyết, thậm chí da tay so với cái ghế sa *** còn muốn trơn mềm hơn, nàng nhẹ nhàng cười cười, ôn nhu nói.
"Nhã nhi, nhìn sự tình không nên chỉ nhìn mặt ngoài, Long Diệu bị khai trừ cũng chỉ là giới truyền thông nói ra mà thôi, nguyên nhân thật sự ai có thể rõ ràng."
Người con gái gọi là Nhã nhi gật gật đầu nói:"Con cũng có đi hỏi thăm một chút tin tức rồi, nghe nói hình như đêm ngày hôm qua Học viện quân sự Phương Đông xảy ra một chuyện đại sự, tân huấn luyện viên của chi đội Thiên Kiêu Mộng đả thương Long Diệu, sau đó nghe nói võ huân Long gia rất phẫn nộ trực tiếp đi tới Học viện, có điều sau đó không biết kết quả như thế nào, vị bằng hữu của con tại Học viện quân sự Phương Đông cũng không biết rõ."
"Ha ha, huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng, Tang Thiên." Dừng một chút, mỹ phụ huấn luyện viên lại nói:"Hắn rất mạnh!"
"Nghe nói huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng tuổi rất còn trẻ, hơn nữa thực lực phi phàm, huấn luyện viên, ngài đã gặp hắn rồi sao?"
Mỹ phụ chỉ là mỉm cười.
Nhã nhi nghiêng đầu suy nghĩ lẩm bẩm noi:" Nghe nói vị tân huấn luyện kia đến từ "cầm cố chi địa", không biết có phải là thật không, nếu là sự thật, thánh huy kỵ sĩ đoàn chúng ta sẽ cẩn thận đối đãi."
"Ta dám khẳng định, người thanh niên kia không phải là đến từ "cầm cố chi địa"." Mỹ phụ dừng một chút, lại nói:"Bất quá. Hắn có thể so với "cầm cố chi địa" còn đáng sợ hơn nhiều."
"Hả!" Nhã nhi vô cùng kinh ngạc, sau đó nói:"Một đoạn thời gian nữa Ánh Rạng Đông chúng ta cùng Phương Đông còn có Thánh Roland ba học viện quân sự sẽ tiến hành trao đổi, thật sự là làm cho con chờ mong ah! Huấn luyện viên của Thánh Roland "quân tử" Thiên Dật tiên sinh uy danh vang xa, ha ah, Thánh huy kỵ sĩ đoàn chúng ta có ngài "yêu cơ" Nhạc Dao, hiện tại Học viện quân sự Phương Đông mới tới một vị huấn luyện viên tuổi trẻ thần bí khó lường, thật sự là hảo hảo hảo chờ mong ngày đó đến nhanh lên một chút."
/418
|