Lúc Harrison nhìn thấy người của chấp pháp ti xuất hiện ở đại sảnh cạnh kỹ đã vô cùng nghi hoặc, hắn không hề gọi bọn họ đến. Nhưng lúc nhìn thấy một thuộc hạ dáng người mập mạp quen thuộc lại dẫn trưởng lão trẻ tuổi đi, hắn bị hù dọa suýt chút nữa ngất đi. Đùa gì vậy, hiện giờ trốn đi không kịp nữa rồi, con lợn ngu xuẩn đáng chết kia lại muốn đưa trưởng lão trẻ tuổi tới chấp pháp ti, đây không phải là tìm cái chết thì là gì?
Lập tức, Harrison bước nhanh tới, xông thẳng về phía đội trưởng mập mạp cho hắn một bạt tai đau điếng.
Đội trưởng mập mạp bị đánh, vừa định mắng thì lại nhìn thấy lãnh đạo trực tiếp của mình, cục trưởng Harrison.
“Cục trưởng, ngài, sao ngài lại ở đây?”
“Con lợn ngu xuẩn? Ngươi dẫn người tới đây làm gì?” Harrison trừng đôi mắt dữ vô cùng tức giận.
Phó hiệu trưởng Saint Roland bên cạnh vừa nhìn thấy cục trưởng cục chấp pháp cũng ở đây, tâm trạng lại vui vẻ. Hắn đã ăn cơm cùng Harrison vài lần, hơn nữa còn có chút tâm giao, lập tức đi lên trước, cười nói: “Cục trưởng Harrison hóa ra ngài cũng ở đây!”
Harrison liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Vẫn muốn hẹn cục trưởng một bữa cơm thịnh soạn, lần này chắc ngài sẽ không thoái thác nữa chứ” Phó hiệu trưởng Saint Roland bước tới, mỉm cười nói: “Cục trưởng đại nhân, buổi tối vẫn ở chỗ cũ, ngài xem”
Thấy Harrison không lập tức đáp lại. Phó hiệu trưởng Saint Roland mừng thầm, chỉ vào Thiên Dật mềm nhũn trên mặt đất và Tang Thiên bên cạnh, nói với đội trưởng chấp pháp ti, “Chính là hai người bọn họ”
“Ngươi từ khi nào có đại quyền này vậy, dám chỉ huy người của chấp pháp ti?” Harrison mắt trừng trừng nhìn phó hiệu trưởng
Phó hiệu trưởng ngây người, sắc mặt có chút khó coi, “Cục trưởng Harrison, ngài?”
Harrison hừ lạnh một tiếng. Không để ý tới hắn, mà quay người lại, bước đến bên Tang Thiên kính cẩn nói: “Người… người nhìn hắn…”
Sau khi mọi người bên cạnh nhìn thấy người của chấp pháp ti đều không hiểu chuyện gì, nhưng lúc thấy cục trưởng cục chấp pháp Harrison lại lễ phép với huấn luyện viên trẻ tuổi của Phương Đông như vậy, mọi người rất ngạc nhiên, trong đó ngạc nhiên nhất phải kể đến phó hiệu trưởng Saint Roland. Hắn không hiểu cục trưởng Harrison sao lại lễ phép với người thanh niên này như vậy.
“Hắn tu luyện bí kỹ tà ác” Tang Thiên thản nhiên nói.
Lúc đầu ở Dạ gia, hắn chỉ từ Harrison hiểu một chút về việc của Thiên Phạt, không giết chết Harrison lúc đó, cũng vì biết thân phận của thằng nhãi này và suy nghĩ trong lòng hắn.
“Ý người là…”
Harrison nghiền ngẫm ý tứ của trưởng lão trẻ tuổi này. Trưởng lão trẻ tuổi hiện giờ là huấn luyện viên của học viện quân sự Phương Đông, mà Phương Đông và Saint Roland đối nghịch nhau. Hiện giờ Thiên Dật tiên sinh tu luyện bí kỹ tà ác, Saint Roland chắc chắn sẽ xui xẻo, vậy thì…
Nghĩ tới đó, Harrison chỉ về đội trưởng mập mạp, “Lập tức đem việc Thiên Dật tu luyện bí kỹ tà ác nói với thánh đường.”
Nghe vậy, sắc mặt phó hiệu trưởng Saint Roland bỗng chốc trở lên tái nhợt, vừa định mở miệng, thì lúc ấy Harrison chỉ vào hắn, quát lớn: “Ngươi liên quan tới việc xúi giục ý đồ người của chấp pháp ti chúng ta bao che cho Thiên Dật. Đi theo ta!”
Không ai có thể ngờ tới, dự tuyển thi đấu Minh nhật chi tinh lần này lại trở thành thế này, một kết quả khiến người ta không thể tin được, mang danh quân tử liên bang Thiên Dật tiên sinh lại đi tu luyện bí kỹ tà ác, giờ đã bị giải tới thánh đường, đồng thời, viện trưởng học viện quân sự Saint Roland Charles cũng vì việc này mà bị điều tra, càng bi kịch hơn là phó hiệu trưởng Saint Roland, xúi giục người của chấp pháp ti bao che cho Thiên Dật, cũng bị giữ ở chấp pháp ti.
Ban tổ chức cũng tuyên bố tạm dừng dự tuyển thi đấu Minh nhật chi tinh, mời các học viện chờ thông báo.
Chuyện này vừa qua được một ngày, việc khiêu chiến ở dự tuyển thi đấu Minh nhật chi tinh nhanh chóng lan truyền ở các học viện, mà tiêu điểm bàn luận chính là huấn luyện viên trẻ tuổi của học viện quân sự Phương Đông, Tang Thiên.
Nghe nói Ma đế Roland Francis khiêu chiến Tang Thiên, lại bị đánh bại trong vài chiêu.
Ngụy quân tử Thiên Dật tiên sinh thi triển bí kỹ tà ác, lại bị Tang Thiên đả thương.
Nghe đồn, Tang Thiên thi triển oai hổ gầm gây chấn động làm ngất mấy vạn người, đả thương viện trưởng Saint Roland Charles.
Mọi người đều bàn luận về huấn luyện viên trẻ tuổi của Phương Đông. Nghe nói sau một loạt sự kiện làm người ta sợ hãi, có khiếp sợ, có cả không dám tin, có sùng bái truyền đi truyền lại, cuối cùng trở lên vô cùng khoa trương. Dường như đều biết học viện quân sự Phương Đông có một vị huấn luyện viên trẻ tuổi thực lực vô cùng mạnh mẽ, tên là Tang Thiên, về phần thực lực mạnh mẽ thế nào, thậm chí có thể địch vạn người.
Lúc ấy, học viện quân sự Ánh Rạng Đông, Thánh Huy kỵ sĩ đoàn.
Nhạc Dao ngồi trên ghế ngọc thạch màu trắng, nhìn vào khoảng không trống rỗng, quang mạc xuất hiện một cô gái có vẻ ngoài hai mươi tuổi ngồi tựa cửa sổ, đang giở xem tạp chí.
“Lương Lương, vẫn chưa có tin tức gì của cô gái họ Thương đến từ cấm địa sao?”
Trên quang mạc, cô gái được Nhạc Dao gọi là Lương Lương vén tóc bên tai, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời “Không có, không biết Thương tiểu thư rốt cuộc đã đi đâu rồi, hành tung của cô ấy luôn rất kỳ dị”. Dừng một chút, tiếng cô lại nhẹ nhàng truyền đến, “Hi vọng trước giao hẹn năm năm giữa chúng ta và Thiên Phạt sẽ tìm được cô ấy.”
Lương Lương ngẩng đầu lên, nhìn bức tranh treo trên tường, nội dung bức tranh thật cổ quái, giống như biển rộng tĩnh lặng, trừ lần này ra, 622 lần nhìn bức tranh lại mang đến một cảm giác vô cùng đặc biệt, giống như vẽ xuyên hai lần biển lớn dường như cất dấu sóng to gió lớn, đồng thời cũng có thể nhấn chìm tất cả.
“Không biết tới lúc nào mới tìm được người trong bức tranh này”
Lương Lương thở dài một tiếng, hỏi: “ Dì Dao, người tìm con có việc gì sao?”
Lúc này Nhạc Dao không hề quyến rũ bình thường như vậy, ngược lại trên trán lộ rõ vẻ ưu sầu, cô nghĩ ngợi, mới nói: “Lương Lương, còn nhớ trước đây ta có nhắc tới một thanh niên họ Tang không?”
“Họ Tang? Ây, Ta nhớ, hình như là tân huấn luyện viên của học viện quân sự Phương Đông, sao vậy? Lẽ nào dì Dao đã bắt đầu động lòng rồi? Ha ha”
Nhạc Dao không biết làm sao, cười cười, chuyển sang nói thành thật: “Lương Lương, ta có thể tìm được người có liên quan tới bức tranh này rồi”
“Cái gì?” Trong quang mạc, Lương Lương đang ngồi trên ghế đột nhiên giật mình, đôi môi hồng thơm có chút khép mở, hồi lâu mới hỏi: “Dì Dao, người nói là người thanh niên họ Tang kia sao?”
Nhạc Dao gật đầu nói: “Hiện giờ ta vẫn chưa thể xác định được, nhưng cảm giác hắn mang đến cho ta và cảm giác bức tranh mang tới thật sự quá giống nhau.”
“Hiện giờ hắn ở đâu?” Lương Lương đứng dậy vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Nhạc Dao nói: “Lương Lương, ngươi không cần nóng vội, ta hiện giờ chỉ là suy đoán mà thôi, huống hồ thân phận của hắn ta cũng không thể điều tra ra được. Còn điều này nữa ta nghi ngờ hắn có qua lại với người của Thiên Phạt lam sắc.”
“Thiên Phạt lam sắc?”
Nhạc Dao gật đầu, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh cuộc dự tuyển thi đấu Minh nhật chi tinh hai ngày trước, nói: “Harrison phản bội chúng ta, đến nương tựa Thiên Phạt lam sắc. mà mấy ngày trước, ta thấy Harrison có vẻ rất tôn kính Tang Thiên. Harrison bất luận ở Thiên Phạt lam sắc hay là trong hiện thực đều có địa vị nhất định, ta có thể nhìn ra được, hắn đối với Tang Thiên không chỉ là tôn kính, thậm chí còn có chút sợ hãi, cho nên…”
Đang nói, trong quang não Lương Lương đột nhiên tiếp lời, nói: “Người thanh niên có thể khiến Harrison tôn kính lại còn có cảm giác sợ hãi, ngoài Thiên Phạt lam sắc, ta thực sự không nghĩ ra được lý do nào khác.”
“Nhưng mà…” Nhạc Dao lại tiếp tục nói “Điều khiến ta hoài nghi là, nếu hắn là người của Thiên Phạt lam sắc, sao hắn còn đả thương Thiên Dật? Dựa vào tin tức mà ta có được, có vẻ như Charles cũng có quan hệ với Tây Long của lam sắc Thiên Phạt, nhưng Tang Thiên cũng đả thương hắn”
“Người muốn nói thanh niên họ Tang kia không chỉ đả thương Thiên Dật mà còn đả thương cả Charles nữa sao?”
Trong ngữ khí của Lương Lương có chút kinh ngạc cũng có chút hoài nghi, “Hắn đến cả Charles cũng có thể đả thương, vậy thì thực lực của hắn?”
Nhạc Dao hít sâu một hơi, trong đầu lại hiện lên cảnh Charles phun máu tươi tại đại sảnh cạnh kỹ Saint Roland ngày hôm đó. Hồi lâu, mới nói tiếp, “Thực lực của hắn có lẽ so với tưởng tượng của ta còn mạnh hơn gấp nhiều lần”
“Tang Thiên”, trong quang não, Lương Lương lẩm bẩm cái tên Tang Thiên, nhìn bức tranh cổ quái trên tường, không biết đang suy nghĩ điều gì?
Học viện quân sự Phương Đông, phòng làm việc của phó hiệu trưởng.
Ngồi trên ghế, Tô Hàm nhìn Tang Thiên thoải mái nằm trên ghế sofa, môi khẽ động đậy, muốn nói nhưng lại thôi, vài lần định mở miệng, lại không biết nói ra thế nào, hoặc là nói xác thực, nghi vấn trong đầu cô liên quan tới Tang Thiên đã chất thành núi, đến gần sụp đổ.
Mấy tháng trước lần đầu gặp Tang Thiên, sợ hãi trước sự phòng ngự của hắn, rồi sau đó là lúc giằng co với Tây Đức Ni, Tang Thiên càng biểu hiện như gần vạn năng thể hiện ở chỗ lúc oanh kích Long Diệu, càng hoài nghi thái độ của Mộ Viễn Sơn đối với Tang Thiên, hai ngày trước Tang Thiên thi triển oai hổ gầm vô cùng đáng sợ, quá nhiều, quá nhiều hoài nghi, quá nhiều, quá nhiều điều không thể tin. Tô Hàm cảm thấy nếu không làm cho rõ ràng, mình chắc chắn sẽ phát điên lên mất.
Nhưng đáng chết, lúc cô hỏi, tên tiểu tử đáng chết lại giả ngốc ngây ra, càng đáng xấu hổ hơn khi hắn buông lời đùa cợt.
Nếu như có thể, Tô Hàm tuyệt đối sẽ đem tên tiểu tử này đẩy lên bàn giải phẫu tiến hành một cuộc giải phẫu hoàn mỹ.
Hít sâu một hơi, Tô Hàm cố lấy dũng khí
“Tối nay đến nhà ta đi”
“Tới nhà cô” Nghe thấy vậy, thần sắc Tang Thiên có chút ngạc nhiên, nhíu nhíu mày, hé mắt nhìn đi nhìn lại Tô Hàm, từ trên xuống dưới, tất cả đều thu vào tầm mắt, “Đến nhà cô làm gì?”
Tô Hàm chớp đôi mắt xinh đẹp, không biết ưu sầu nghi hoặc trên khuôn mặt yêu kiều biến mất từ lúc nào, thay vào đó là một vẻ mặt hoàn toàn hấp dẫn.
“Lần trước không phải ngươi đã nói là: cô hiểu được đó sao?” Tô Hàm nhún nhún vai, bất luận là vẻ mặt hay là giọng nói đều vô cùng hấp dẫn, so sánh với vẻ nghiêm túc thường ngày của cô quả thực như hai người khác nhau. Không thể phủ nhận, khuôn mặt hoàn mỹ yêu kiều của Tô Hàm lúc này trở lên thật quyến rũ , lực sát thương phải đến mười phần.
“Tối nay sao?” Vẻ mặt Tang THiên có vẻ rất thành thật, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên vẻ cười chơi đùa.
“Đúng vậy, có đến không?” Tô Hàm nhìn đồng hồ, lại nói, “Lập tức có thể tan ca rồi, ta sẽ đưa ngươi tới nơi này trước, sao hả?”
“Đi đâu?”
“Ngươi đi rồi tự nhiên sẽ biết”
Lập tức, Harrison bước nhanh tới, xông thẳng về phía đội trưởng mập mạp cho hắn một bạt tai đau điếng.
Đội trưởng mập mạp bị đánh, vừa định mắng thì lại nhìn thấy lãnh đạo trực tiếp của mình, cục trưởng Harrison.
“Cục trưởng, ngài, sao ngài lại ở đây?”
“Con lợn ngu xuẩn? Ngươi dẫn người tới đây làm gì?” Harrison trừng đôi mắt dữ vô cùng tức giận.
Phó hiệu trưởng Saint Roland bên cạnh vừa nhìn thấy cục trưởng cục chấp pháp cũng ở đây, tâm trạng lại vui vẻ. Hắn đã ăn cơm cùng Harrison vài lần, hơn nữa còn có chút tâm giao, lập tức đi lên trước, cười nói: “Cục trưởng Harrison hóa ra ngài cũng ở đây!”
Harrison liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Vẫn muốn hẹn cục trưởng một bữa cơm thịnh soạn, lần này chắc ngài sẽ không thoái thác nữa chứ” Phó hiệu trưởng Saint Roland bước tới, mỉm cười nói: “Cục trưởng đại nhân, buổi tối vẫn ở chỗ cũ, ngài xem”
Thấy Harrison không lập tức đáp lại. Phó hiệu trưởng Saint Roland mừng thầm, chỉ vào Thiên Dật mềm nhũn trên mặt đất và Tang Thiên bên cạnh, nói với đội trưởng chấp pháp ti, “Chính là hai người bọn họ”
“Ngươi từ khi nào có đại quyền này vậy, dám chỉ huy người của chấp pháp ti?” Harrison mắt trừng trừng nhìn phó hiệu trưởng
Phó hiệu trưởng ngây người, sắc mặt có chút khó coi, “Cục trưởng Harrison, ngài?”
Harrison hừ lạnh một tiếng. Không để ý tới hắn, mà quay người lại, bước đến bên Tang Thiên kính cẩn nói: “Người… người nhìn hắn…”
Sau khi mọi người bên cạnh nhìn thấy người của chấp pháp ti đều không hiểu chuyện gì, nhưng lúc thấy cục trưởng cục chấp pháp Harrison lại lễ phép với huấn luyện viên trẻ tuổi của Phương Đông như vậy, mọi người rất ngạc nhiên, trong đó ngạc nhiên nhất phải kể đến phó hiệu trưởng Saint Roland. Hắn không hiểu cục trưởng Harrison sao lại lễ phép với người thanh niên này như vậy.
“Hắn tu luyện bí kỹ tà ác” Tang Thiên thản nhiên nói.
Lúc đầu ở Dạ gia, hắn chỉ từ Harrison hiểu một chút về việc của Thiên Phạt, không giết chết Harrison lúc đó, cũng vì biết thân phận của thằng nhãi này và suy nghĩ trong lòng hắn.
“Ý người là…”
Harrison nghiền ngẫm ý tứ của trưởng lão trẻ tuổi này. Trưởng lão trẻ tuổi hiện giờ là huấn luyện viên của học viện quân sự Phương Đông, mà Phương Đông và Saint Roland đối nghịch nhau. Hiện giờ Thiên Dật tiên sinh tu luyện bí kỹ tà ác, Saint Roland chắc chắn sẽ xui xẻo, vậy thì…
Nghĩ tới đó, Harrison chỉ về đội trưởng mập mạp, “Lập tức đem việc Thiên Dật tu luyện bí kỹ tà ác nói với thánh đường.”
Nghe vậy, sắc mặt phó hiệu trưởng Saint Roland bỗng chốc trở lên tái nhợt, vừa định mở miệng, thì lúc ấy Harrison chỉ vào hắn, quát lớn: “Ngươi liên quan tới việc xúi giục ý đồ người của chấp pháp ti chúng ta bao che cho Thiên Dật. Đi theo ta!”
Không ai có thể ngờ tới, dự tuyển thi đấu Minh nhật chi tinh lần này lại trở thành thế này, một kết quả khiến người ta không thể tin được, mang danh quân tử liên bang Thiên Dật tiên sinh lại đi tu luyện bí kỹ tà ác, giờ đã bị giải tới thánh đường, đồng thời, viện trưởng học viện quân sự Saint Roland Charles cũng vì việc này mà bị điều tra, càng bi kịch hơn là phó hiệu trưởng Saint Roland, xúi giục người của chấp pháp ti bao che cho Thiên Dật, cũng bị giữ ở chấp pháp ti.
Ban tổ chức cũng tuyên bố tạm dừng dự tuyển thi đấu Minh nhật chi tinh, mời các học viện chờ thông báo.
Chuyện này vừa qua được một ngày, việc khiêu chiến ở dự tuyển thi đấu Minh nhật chi tinh nhanh chóng lan truyền ở các học viện, mà tiêu điểm bàn luận chính là huấn luyện viên trẻ tuổi của học viện quân sự Phương Đông, Tang Thiên.
Nghe nói Ma đế Roland Francis khiêu chiến Tang Thiên, lại bị đánh bại trong vài chiêu.
Ngụy quân tử Thiên Dật tiên sinh thi triển bí kỹ tà ác, lại bị Tang Thiên đả thương.
Nghe đồn, Tang Thiên thi triển oai hổ gầm gây chấn động làm ngất mấy vạn người, đả thương viện trưởng Saint Roland Charles.
Mọi người đều bàn luận về huấn luyện viên trẻ tuổi của Phương Đông. Nghe nói sau một loạt sự kiện làm người ta sợ hãi, có khiếp sợ, có cả không dám tin, có sùng bái truyền đi truyền lại, cuối cùng trở lên vô cùng khoa trương. Dường như đều biết học viện quân sự Phương Đông có một vị huấn luyện viên trẻ tuổi thực lực vô cùng mạnh mẽ, tên là Tang Thiên, về phần thực lực mạnh mẽ thế nào, thậm chí có thể địch vạn người.
Lúc ấy, học viện quân sự Ánh Rạng Đông, Thánh Huy kỵ sĩ đoàn.
Nhạc Dao ngồi trên ghế ngọc thạch màu trắng, nhìn vào khoảng không trống rỗng, quang mạc xuất hiện một cô gái có vẻ ngoài hai mươi tuổi ngồi tựa cửa sổ, đang giở xem tạp chí.
“Lương Lương, vẫn chưa có tin tức gì của cô gái họ Thương đến từ cấm địa sao?”
Trên quang mạc, cô gái được Nhạc Dao gọi là Lương Lương vén tóc bên tai, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời “Không có, không biết Thương tiểu thư rốt cuộc đã đi đâu rồi, hành tung của cô ấy luôn rất kỳ dị”. Dừng một chút, tiếng cô lại nhẹ nhàng truyền đến, “Hi vọng trước giao hẹn năm năm giữa chúng ta và Thiên Phạt sẽ tìm được cô ấy.”
Lương Lương ngẩng đầu lên, nhìn bức tranh treo trên tường, nội dung bức tranh thật cổ quái, giống như biển rộng tĩnh lặng, trừ lần này ra, 622 lần nhìn bức tranh lại mang đến một cảm giác vô cùng đặc biệt, giống như vẽ xuyên hai lần biển lớn dường như cất dấu sóng to gió lớn, đồng thời cũng có thể nhấn chìm tất cả.
“Không biết tới lúc nào mới tìm được người trong bức tranh này”
Lương Lương thở dài một tiếng, hỏi: “ Dì Dao, người tìm con có việc gì sao?”
Lúc này Nhạc Dao không hề quyến rũ bình thường như vậy, ngược lại trên trán lộ rõ vẻ ưu sầu, cô nghĩ ngợi, mới nói: “Lương Lương, còn nhớ trước đây ta có nhắc tới một thanh niên họ Tang không?”
“Họ Tang? Ây, Ta nhớ, hình như là tân huấn luyện viên của học viện quân sự Phương Đông, sao vậy? Lẽ nào dì Dao đã bắt đầu động lòng rồi? Ha ha”
Nhạc Dao không biết làm sao, cười cười, chuyển sang nói thành thật: “Lương Lương, ta có thể tìm được người có liên quan tới bức tranh này rồi”
“Cái gì?” Trong quang mạc, Lương Lương đang ngồi trên ghế đột nhiên giật mình, đôi môi hồng thơm có chút khép mở, hồi lâu mới hỏi: “Dì Dao, người nói là người thanh niên họ Tang kia sao?”
Nhạc Dao gật đầu nói: “Hiện giờ ta vẫn chưa thể xác định được, nhưng cảm giác hắn mang đến cho ta và cảm giác bức tranh mang tới thật sự quá giống nhau.”
“Hiện giờ hắn ở đâu?” Lương Lương đứng dậy vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Nhạc Dao nói: “Lương Lương, ngươi không cần nóng vội, ta hiện giờ chỉ là suy đoán mà thôi, huống hồ thân phận của hắn ta cũng không thể điều tra ra được. Còn điều này nữa ta nghi ngờ hắn có qua lại với người của Thiên Phạt lam sắc.”
“Thiên Phạt lam sắc?”
Nhạc Dao gật đầu, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh cuộc dự tuyển thi đấu Minh nhật chi tinh hai ngày trước, nói: “Harrison phản bội chúng ta, đến nương tựa Thiên Phạt lam sắc. mà mấy ngày trước, ta thấy Harrison có vẻ rất tôn kính Tang Thiên. Harrison bất luận ở Thiên Phạt lam sắc hay là trong hiện thực đều có địa vị nhất định, ta có thể nhìn ra được, hắn đối với Tang Thiên không chỉ là tôn kính, thậm chí còn có chút sợ hãi, cho nên…”
Đang nói, trong quang não Lương Lương đột nhiên tiếp lời, nói: “Người thanh niên có thể khiến Harrison tôn kính lại còn có cảm giác sợ hãi, ngoài Thiên Phạt lam sắc, ta thực sự không nghĩ ra được lý do nào khác.”
“Nhưng mà…” Nhạc Dao lại tiếp tục nói “Điều khiến ta hoài nghi là, nếu hắn là người của Thiên Phạt lam sắc, sao hắn còn đả thương Thiên Dật? Dựa vào tin tức mà ta có được, có vẻ như Charles cũng có quan hệ với Tây Long của lam sắc Thiên Phạt, nhưng Tang Thiên cũng đả thương hắn”
“Người muốn nói thanh niên họ Tang kia không chỉ đả thương Thiên Dật mà còn đả thương cả Charles nữa sao?”
Trong ngữ khí của Lương Lương có chút kinh ngạc cũng có chút hoài nghi, “Hắn đến cả Charles cũng có thể đả thương, vậy thì thực lực của hắn?”
Nhạc Dao hít sâu một hơi, trong đầu lại hiện lên cảnh Charles phun máu tươi tại đại sảnh cạnh kỹ Saint Roland ngày hôm đó. Hồi lâu, mới nói tiếp, “Thực lực của hắn có lẽ so với tưởng tượng của ta còn mạnh hơn gấp nhiều lần”
“Tang Thiên”, trong quang não, Lương Lương lẩm bẩm cái tên Tang Thiên, nhìn bức tranh cổ quái trên tường, không biết đang suy nghĩ điều gì?
Học viện quân sự Phương Đông, phòng làm việc của phó hiệu trưởng.
Ngồi trên ghế, Tô Hàm nhìn Tang Thiên thoải mái nằm trên ghế sofa, môi khẽ động đậy, muốn nói nhưng lại thôi, vài lần định mở miệng, lại không biết nói ra thế nào, hoặc là nói xác thực, nghi vấn trong đầu cô liên quan tới Tang Thiên đã chất thành núi, đến gần sụp đổ.
Mấy tháng trước lần đầu gặp Tang Thiên, sợ hãi trước sự phòng ngự của hắn, rồi sau đó là lúc giằng co với Tây Đức Ni, Tang Thiên càng biểu hiện như gần vạn năng thể hiện ở chỗ lúc oanh kích Long Diệu, càng hoài nghi thái độ của Mộ Viễn Sơn đối với Tang Thiên, hai ngày trước Tang Thiên thi triển oai hổ gầm vô cùng đáng sợ, quá nhiều, quá nhiều hoài nghi, quá nhiều, quá nhiều điều không thể tin. Tô Hàm cảm thấy nếu không làm cho rõ ràng, mình chắc chắn sẽ phát điên lên mất.
Nhưng đáng chết, lúc cô hỏi, tên tiểu tử đáng chết lại giả ngốc ngây ra, càng đáng xấu hổ hơn khi hắn buông lời đùa cợt.
Nếu như có thể, Tô Hàm tuyệt đối sẽ đem tên tiểu tử này đẩy lên bàn giải phẫu tiến hành một cuộc giải phẫu hoàn mỹ.
Hít sâu một hơi, Tô Hàm cố lấy dũng khí
“Tối nay đến nhà ta đi”
“Tới nhà cô” Nghe thấy vậy, thần sắc Tang Thiên có chút ngạc nhiên, nhíu nhíu mày, hé mắt nhìn đi nhìn lại Tô Hàm, từ trên xuống dưới, tất cả đều thu vào tầm mắt, “Đến nhà cô làm gì?”
Tô Hàm chớp đôi mắt xinh đẹp, không biết ưu sầu nghi hoặc trên khuôn mặt yêu kiều biến mất từ lúc nào, thay vào đó là một vẻ mặt hoàn toàn hấp dẫn.
“Lần trước không phải ngươi đã nói là: cô hiểu được đó sao?” Tô Hàm nhún nhún vai, bất luận là vẻ mặt hay là giọng nói đều vô cùng hấp dẫn, so sánh với vẻ nghiêm túc thường ngày của cô quả thực như hai người khác nhau. Không thể phủ nhận, khuôn mặt hoàn mỹ yêu kiều của Tô Hàm lúc này trở lên thật quyến rũ , lực sát thương phải đến mười phần.
“Tối nay sao?” Vẻ mặt Tang THiên có vẻ rất thành thật, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên vẻ cười chơi đùa.
“Đúng vậy, có đến không?” Tô Hàm nhìn đồng hồ, lại nói, “Lập tức có thể tan ca rồi, ta sẽ đưa ngươi tới nơi này trước, sao hả?”
“Đi đâu?”
“Ngươi đi rồi tự nhiên sẽ biết”
/418
|