Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 95 : Em không sợ sao?

/158


"Ai. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn đang muốn đuổi theo thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là Lâm Vũ Yên gọi điện tới, Mạc Tiểu Hàn cuống quít nhận điện thoại.

Chữ "Alo" còn chưa kịp phát ra thì bên đầu kia điện thoại Lâm Vũ Yên đã lớn tiếng trách móc: "Mạc Tiểu Hàn! Đến tột cùng là em đang làm cái quỷ gì thế! Gọi điện thoại cho em nhiều lần em đều không nhận! Tìm khắp nơi cũng không thấy em! Em đang ở đâu!"

"Em. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn nóng nảy nhìn Lương Noãn Noãn và Thân Hạo Khiêm đi càng ngày càng xa, bất đắc dĩ thở dài nói: "Chị, em đang khám thai. Buổi trưa chị gọi điện thoại ngay lúc em không tiện nhận. Sau em có gọi lại cho chị nhưng không được. Chị tìm em có việc ư?" "Cô thật là nhàn nhã! Ba cô sắp chết rồi!" Lâm Vũ Yên tức giận đùng đùng nói.

"Cái gì! Ba em, ông ấy thế nào? Ngày hôm qua gọi điện thoại chị nói ông ấy vẫn khỏe đúng không? Sao đột nhiên lại như vậy?" Mạc Tiểu Hàn lo lắng đến độ giọng nói run rẩy.

"Em hỏi chị, chị hỏi ai đây! Dù sao ba em bây giờ cần nhập viện, em nhanh kiếm ít tiền đi!" Lâm Vũ Yên nói.

"Vâng! Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại em cũng không còn bao nhiêu tiền nữa. Chị, mười mấy vạn dùng hết rồi sao?" Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc hỏi. Phẫu thuật của ba đã làm xong rồi, bây giờ chỉ là giai đoạn bồi dưỡng để mau hồi phục mà thôi, sao lại dùng tới mười mấy vạn như vậy.

"Ừ! Bây giờ thuốc cũng rất mắc. Tiền nằm bệnh viện cũng rất cao, còn phải chuẩn bị cho bác sĩ. Mười mấy vạn em đưa đã đã xài hết rồi!" Lâm Vũ Yên không nói không chút chần chừ.

"À? Vậy, đồ trang sức trong tủ bảo hiểm đâu? Chị có thể mang ra chợ đen bán lấy tiền." Nghe nói mười mấy vạn cũng đã xài hết rồi, Mạc Tiểu Hàn cũng lo.

"Trang sức? Đã sớm bán mất rồi!" Giọng nói của Lâm Vũ Yên rốt cuộc cũng có chút chột dạ.

"Sao . . . . . Sao lại tiêu nhiều tiền như vậy?" Mạc Tiểu Hàn nói thầm một câu. Lại bị Lâm Vũ Yên nghe được, giọng nói nhất thời trở nên rất lớn, cũng hung dữ vô cùng: "Mạc Tiểu Hàn! Ý của cô là số tiền kia đều do tôi lấy hết sao! Được rồi, vậy ba cô cô tự lo đi! Sống hay chết đều không liên quan đến tôi!"

"A, chị, em không có trách cứ chị. . . . . . Thật xin lỗi, chị đừng tức giận." Nghe thấy Lâm Vũ Yên tức giận, Mạc Tiểu Hàn vội vàng nói xin lỗi.

"Vậy em mau nghĩ biện pháp kiếm ít tiền mang đến đây đi! Nếu không ba em đoán chừng sống không được bao lâu nữa đâu." Lâm Vũ Yên nói.

"Em, em thật sự không có tiền. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn sợ đến độ khóc lên!

"Chị nhớ em có một chiếc nhẫn rất quý, gọi là Hải Dương Chi Tâm gì đó, em đem chiếc nhẫn đó đưa cho chị, chị mang đi bán lấy ít tiền!" Lâm Vũ Yên đột nhiên trở nên nhiệt tình .

Hải Dương Chi Tâm. . . . . . Mạc Tiểu Hàn sờ sờ chiếc nhẫn trong túi quần, trong lòng có chút do dự.

Chiếc nhẫn này, là đồ vật đáng tiền duy nhất cô giấu được. Vốn định chờ đứa con ra đời sẽ bán đi, rồi dùng số tiền đó để chi phí sinh hoạt và học tập cho bé con sau này.

Nhưng bây giờ, nếu như không có tiền, ba cô sẽ chết!

"Mở ra xem một chút coi có thích hay không?" Giọng nói của Sở Thiên Ngạo dường như vang vọng ở bên tai. Mạc Tiểu Hàn đột nhiên cảm thấy, Sở Thiên Ngạo thật ra thì cũng không xấu như trong suy nghĩ của cô. Ít nhất, hắn cũng tặng cho tình nhân món quà đắt giá như vậy, chứng tỏ rằng hắn rất hào phóng. Hào phóng, chịu tốn tiền cho phụ nữ, là tiêu chuẩn quan trọng của một người đàn ông tốt.

"Alo! Mạc Tiểu Hàn! Rốt cuộc em có nghe chị nói hay không?" Lâm Vũ Yên rống giận cắt đứt suy nghĩ của Mạc Tiểu Hàn.

"A a, đang nghe, chị! Chị đừng tức giận. Tối nay chị đến đây đi, em sẽ đưa chiếc nhẫn cho chị." Mạc Tiểu Hàn nói nhanh, chỉ sợ Lâm Vũ Yên tức giận không chịu giúp cô chăm sóc ba.

"Được rồi, buổi tối gặp!" Lâm Vũ Yên hài lòng cúp điện thoại.

Trong sòng bạc lầu hai, Dư Phong có chút lo lắng nhìn Lâm Vũ Yên: "Vũ Yên, em làm như vậy có được không? Ba Mạc Tiểu Hàn rõ ràng đã chết mà em còn lừa cô ấy như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó cô ấy biết chân tướng, nhất định sẽ hận em!"

Lâm Vũ Yên hít một hơi thuốc, vểnh môi lên phun ra một vòng khói: "Có thể lừa gạt được lúc nào hay lúc đó, đến lúc đó nó phát hiện ra thì em sẽ nói do nó chạy trốn nên Sở Thiên Ngạo tức giận, tìm người giết Mạc Bạch Thạch, không có liên quan gì đến em!"

Dư Phong thở dài: "Mạc Tiểu Hàn đưa cho em rất nhiều tiền để chăm sóc ba của cô ấy, em thật sự không nên lừa gạt cô ấy! Vũ Yên, em đừng chơi bài nữa được không? Tiền có nhiều hơn nữa cũng không chịu nổi!"

Đôi mắt trang điểm rất sắc sảo của Lâm Vũ Yên liếc Dư Phong một cái: "Anh cho rằng em muốn lừa gạt Mạc Tiểu Hàn sao? Chuyện này rõ ràng là do Sở Thiên Ngạo! Phẫu thuật rất thành công, nhưng Sở Thiên Ngạo nghe nói Mạc Tiểu Hàn chạy trốn, do đó không chịu trả tiền thuốc, Mạc Bạch Thạch mới chết đấy! Sở Thiên Ngạo mới là hung thủ hại chết ba nó! Em sợ nó đau lòng mới không muốn nói cho nó biết tin dữ này , tại sao lại nói là lừa gạt nó?"

Dư Phong cau mày lắc đầu một cái: "Vũ Yên, Tiểu Hàn đã đưa cho em rất nhiều tiền, sao em không chịu trả tiền thuốc cho Mạc bạch Thạch? Không phải Sở Thiên Ngạo hại chết Mạc bạch Thạch, mà là em!"

Lâm Vũ Yên hung ác trợn to hai mắt: "Dư Phong, im miệng! Đừng có nói hưu nói vượn! Mạc bạch Thạch là do Sở Thiên Ngạo hại chết, đây chính là sự thật. Nếu như sau này tôi mà nghe anh nói lung tung, đừng trách tôi trở mặt với anh!"

Thấy Lâm Vũ Yên nổi giận, Dư Phong lập tức mềm nhũn: "Được rồi, được rồi, bảo bối, đừng nóng giận. Là Sở Thiên Ngạo hại chết Mạc Bạch Thạch, không quan hệ đến em!"

Lâm Vũ Yên lúc này mới đổi giận thành cười, đẩy Dư Phong một cái: "Đi, chúng ta đi tìm người mua, đem chiếc nhẫn này bán đi! Một lát sẽ trở lại đánh tiếp!"

Dư Phong thở dài, định khuyên Lâm Vũ Yên đừng đánh bài nữa nhưng lại sợ Lâm Vũ Yên tức giận. Không thể làm gì khác hơn là nuốt những lời định nói vào trong bụng.

——————————

Trong căn hộ bài trí đơn giản nhưng vẫn sang trọng, Lương Noãn Noãn đang làm nũng với Thân Hạo Khiêm.

"Hạo Khiêm, những thứ này em đều không thích. . . . . ." Ngón tay trắng nõn chỉ vào tập ảnh chụp nhẫn cưới để trên bàn, "Thấy những trang sức này, em hoàn toàn không có cảm giác thích thú!"

Thân Hạo Khiêm có chút mệt mỏi day day huyệt thái dương: "Mấy tập ảnh chụp nhẫn cưới do những nhà thiết kế nổi tiếng đưa tới em cũng đã xem qua, rồi cũng không thích, Noãn Noãn, có phải em quá khó tính hay không?"

Trách cứ dịu dàng, khiến người nghe không cảm thấy khó chịu.

Lương Noãn Noãn đi tới ôm cổ Thân Hạo Khiêm, rồi ngồi trên đùi hắn tiếp tục làm nũng: "Đây là lễ kết hôn của chúng ta a! Nhẫn cưới đương nhiên là muốn chọn một cái thật nổi bật! Kết hôn là chuyện đại sự của một đời người, không phải ngay cả nguyện vọng này mà anh cũng không thoả mãn em sao?"

Thân Hạo Khiêm có chút bất đắc dĩ cười: "Được rồi, để anh kêu Tiểu Tứ tìm nơi khác xem còn hiệu trang sức nào tốt nhất hay không."

Các tờ báo của thành phố C đều đăng tin Thân Hạo Khiêm muốn tìm mua một chiếc nhẫn đặc biệt nhất để chiều lòng vợ sắp cưới. Đang ngồi ở bàn uống sữa tươi và ăn điểm tâm, Lâm Vũ Yên nhìn tờ báo xuất bản buổi sáng trên bàn, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn!

Cầm điện thoại lên, giọng nói của Lâm Vũ Yên tràn đầy kích động: "Dư Phong! Tin tức tốt! Chúng ta sắp phát tài!"

Dư Phong vừa đưa Sở Thiên Ngạo đến phòng làm việc, nghe giọng nói của Lâm Vũ Yên, chột dạ đóng cửa phòng làm việc lại rồi hạ thấp giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Em trúng số độc đắc à?"

Lâm Vũ Yên cười hì hì nói: "So với tin trúng số còn kinh ngạc hơn! Chiếc nhẫn kia có thể bán đi được rồi! Qua tin tức báo chí đăng, tổng giám đốc tập đoàn Thân thị muốn mua một chiếc nhẫn đặc biệt nhất! Chiếc nhẫn này đủ đặc biệt đi?"

Dư Phong vừa nghe xong trong đầu giống như nổ tung: "Vũ Yên, em điên rồi sao? Em có biết Tổng giám đốc Thân thị kết hôn với người nào không?"

Lâm Vũ Yên không hiểu hỏi: "Không phải là cùng con gái của Lương Thị trưởng, Lương Noãn Noãn sao? Sao thế?"

Dư Phong thở dài: "Con gái Thị trưởng Lương kết hôn, chẳng lẽ không thông báo sao? Nhất định Thiên Ngạo sẽ biết! Chiếc nhẫn kia đặc biệt như vậy, Sở Thiên Ngạo nhìn một cái cũng biết là của hắn đưa cho Mạc Tiểu Hàn! Đến lúc đó mọi chuyện sẽ bị lộ! Hai chúng ta sẽ chết rất thảm!"

Lâm Vũ Yên đắc ý cười cười: "Chuyện này thì có gì khó khăn đâu? Chờ khi bán chiếc nhẫn đi rồi, chúng ta cầm tiền trốn ra nước ngoài! Sở Thiên Ngạo có quyền thế lớn hơn đi chăng nữa, cũng không có quyền truy nã chúng ta trên toàn thế giới được."

Dư Phong cũng có chút động lòng: "Có tiền rồi thì em thật sự đồng ý cùng anh cao bay xa chạy sao? Về sau không đánh bạc nữa?"

Lâm Vũ Yên tiếp tục rót mật: "Dĩ nhiên! Sau này chúng ta ra nước ngoài an toàn sống qua ngày. Em với anh kết hôn, em sẽ sinh cho anh mấy bảo bối. Có được hay không?"

Dư Phong có chút lo lắng nói: "Vũ Yên, anh hi vọng em không gạt ta, hiện tại Sở Thiên Ngạo rất tín nhiệm anh. Ngộ nhỡ hắn biết anh làm nhiều chuyện có lỗi với hắn như thế, anh sẽ chết không nơi chôn thân!"

————————————

Thân Hạo Khiêm đến công ty. Lương Noãn Noãn đang nhàm chán xem ti vi trong nhà, Chị Trương đi vào: "Cô chủ, bên ngoài có một cô gái xin gặp cô, cô ta nói nhìn thấy cô đăng tin quảng cáo muốn mua một chiếc nhẫn, nhà cô ta vừa đúng có một chiếc nhẫn kết hôn đặc biệt nhất, muốn mang cho cô xem một chút."

Nhẫn kết hôn đặc biệt nhất? Hai mắt Lương Noãn Noãn nhất thời tỏa sáng: "Mau mời cô ta vào."

Lâm Vũ Yên mỉm cười, tràn đầy tự tin đi vào. Quét mắt liếc xung quanh một vòng, thì bị trang trí nội thất trong phòng làm cho kinh hãi. Trong lòng lập tức tăng giá chiếc nhẫn lên mười vạn.

"Mời ngồi. Nghe nói trong tay cô có một chiếc nhẫn đặc biệt xinh đẹp?" Lương Noãn Noãn lễ độ hỏi. Ở trước mặt người ngoài, cô luôn có hình tượng là một thục nữ đoan trang cao quý.

"Vâng. Tôi có một chiếc nhẫn vô cùng đặc biệt và cực kỳ xinh đẹp, cô xem nhất định sẽ thích." Lâm Vũ Yên thận trọng lấy ra một cái hộp bằng nhung tơ, đặt trước mặt Lương Noãn Noãn.

Thấy cái hộp kia, trên mặt Lương Noãn Noãn lộ ra một chút khinh bỉ. Cái hộp này không phải là cái hộp Sở Thiên Ngạo đưa cho Mạc Tiểu Hàn, mà do Lâm Vũ Yên tiện tay tìm một cái hộp trông bề ngoài rất bình thường , chất liệu rẻ tiền, mà thợ làm cũng rất thô thiển.

Lương Noãn Noãn không kềm được: "Trong cái hộp rách này thì có đồ gì tốt? Thật là lãng phí thời gian của tôi!"

Thấy trên mặt Lương Noãn Noãn lóe lên vẻ khi dễ, trong lòng Lâm Vũ Yên cũng bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ những người có tiền này đã xem qua quá nhiều đồ tốt rồi, nên chiếc nhẫn đặc biệt cao quý như vậy cũng không thèm sao?

Tâm hoảng ý loạn nhanh chóng mở hộp ra, hi vọng cuối cùng có thể có một chút cơ hội.

"Cô Lương, đây chính là chiếc nhẫn tôi vừa nói, cô xem một chút xem như thế nào?" Lâm Vũ Yên mang theo lo lắng, lấy chiếc nhẫn trong hộp cho Lương Noãn Noãn nhìn.

/158

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status