Trung thu đã gần đến, đầu bếp của Phương phủ đã chuẩn bị xong phần bánh trung thu, hương khí ngọt ngào phiêu tán bốn phía.
Công trình đắp bờ tiến hành thuận lợi, nhóm Hắc Sam quân cũng nhanh chóng thích ứng cuộc sống trong thành. Mỗi công trình hoàn thành, bọn họ đều nhận được ngân lượng hậu hĩnh, cuộc sống tuy không gọi là dư dả, nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc, ổn định hơn trước rất nhiều, rất nhiều người có ý định thành gia (lập gia đình), mà nữ nhân ở Cán Sa thành cũng không ít, bọn họ có thể tìm hiểu qua lại rất thuận lợi.
Những người khác không đề cập tới, liền ngay cả Hạ gia huynh đệ, cũng quanh quanh quẩn quẩn lẽo đẽo đi theo Xuân Bộ, Thu Ý. Hai cái tiểu nha hoàn trốn trốn chạy chạy, rồi thỉnh thoảng hồng mặt, cười đến e lệ ngọt ngào.
Cho dù tiết trời đã vào thu nhưng trong thành Cán Sa đã có chút khác thường, có vẻ nồng đậm xuân ý.
Ban đêm, Sở Cuồng sau khi tắm rửa sạch sẽ thì trở về phòng. Hắn chỉ mặc độc một cái quần dài, nửa người trên trần trụi, lộ rõ cơ bắp cường tráng, mái tóc dài vẫn còn ẫm ướt, từng giọt nước từ trên tóc chảy xuống vòm ngực rắn chắc.
Mới vừa vào phòng, Vũ Y liền vội vàng cầm áo dài chạy tới. “Mau mặc vào, đừng để cảm lạnh”
Đêm thu gió lạnh, hắn sau khi tắm rửa lúc nào cũng mặc như vậy mà trở về phòng, bất luận nàng nói mấy lần, hắn vẫn không chịu sửa.
Bây giờ còn là mùa thu, chờ vào đông, hạ tuyết, hắn không bị đông lạnh đến sinh bệnh mới lạ.
Sở Cuồng cầm lấy khăn, lau đi những giọt nước trên người.
“Ta không lạnh.” Hắn trả lời, không cho rằng nàng sẽ ngạc nhiên.
Hắn sinh ra ở phương bắc, sớm được huấn luyện thành ra một thân gân cốt không sợ rét hàn, liền ngay cả trời đông giá rét, tuyết rơi trắng xóa cũng có thể nhảy vào dòng nước lạnh như băng mà bơi lội, không giống nam nhân ở phương nam, gió lạnh thổi một chút liền chịu đựng không được.
Nàng lười tranh cãi cùng hắn, nắm lấy khăn, dùng sức chà lau da thịt của hắn.
“Trước làm ấm quan trọng hơn.” Tay nhỏ bé của nàng lên xuống không ngừng, dùng hết sức ma sát mong mang lại ấm áp cho hắn.
Bàn tay to lớn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Hắn cúi người, khóe miệng ngập ý cười, ánh mắt chuyên chú nhìn nàng, gương mặt cương nghị kề sát khuôn mặt bé nhỏ.
“Muốn ấm áp thân mình, còn có một biện pháp rất tốt.” mâu quang thâm nùng chuyển thành nóng bỏng, hơi thở của hắn làm nóng bừng khuôn mặt bé nhỏ của nàng.
Nhưng thái độ của Vũ Y lại khác thường, không vì hắn ám chỉ mà khiến cho má phấn đỏ bừng, tầm mắt dừng lại trên cổ tay của hắn. Chỗ đó có một vết thương mới, đã không còn chảy máu, nhìn nhìn qua là biết vừa mới bị không lâu.
“Vì sao như vậy?” Nàng vội vàng cầm tay hắn, cúi thấp đầu, cẩn thận xem xét. Miệng vết thương không sâu, nhưng diện tích cũng không nhỏ, gần bằng nửa bàn tay nàng a.
Hắn nhún nhún vai, việc không đáng lo. “Ở đê, một phút bất cẩn, khiến cho dây thừng làm bị thương.”
“Sao lại không nói cho ta biết?” Đôi mắt trong suốt hiện lên một tia phẫn nộ cùng bất mãn, nàng thật muốn thét chói tai, lại muốn dùng lực lay hắn, hy vọng có thể khơi ra một ít cẩn thận ở trong cái đầu đá kia.
“Chỉ là một vết thương nhỏ.” Nếu nàng không đề cập tới, hắn sớm đem vết thương nhỏ này quên mất.
Lúc này, nàng thật sự muốn thét chói tai ra tiếng a.
“Vết thương nhỏ?!”
Sở Cuồng nhíu mày, phát hiện tiểu thê tử đã muốn mất đi lý trí.
“Ta không đau.” Hắn bổ sung một câu.
Nàng hít sâu một hơi, lo lắng nên thét chói tai, vẫn là lớn tiếng mắng hắn. Sau một lúc lâu sau khi, nàng quyết định buông tha cho hắn, không thực hiện hai dự định ban đầu.
Thét chói tai cùng mắng đối với hắn đều vô bổ, nàng bắt cái tay bị thương của hắn, đi đến tủ thuốc tìm kim sang dược, tính bôi thuốc cho hắn. Nhưng là tìm cả buổi, toàn bộ tủ thuốc cũng lục tung mấy lần, vẫn là không thấy tung tích của kim sang dược.
“Dược không có, ta đi tìm Hỉ di xin một ít.” Nàng nói, khoác áo lên rồi đi ra ngoài.
Sở Cuồng nhắm mắt theo đuôi, đứng dậy, tính bồi nàng xuất môn, không cho nàng ở ban đêm một mình hành động.
Nàng ở trước cửa quay đầu, mắt to trừng hắn. “Đem quần áo mặc vào.” Nàng cảnh cáo nói, biểu tình thực nghiêm túc.
Hắn không có tranh cãi, chỉ là nhún nhún vai, tùy ý nắm lên một cái ngoại bào khoác lên vai. Hắn cũng đã có đủ kinh nghiệm, biết tiểu nữ nhân này có bao nhiêu cố chấp.
Hai người xuyên qua hành lang gấp khúc, trải qua mấy khoản sân. Tối nay ánh trăng sáng ngời, trong đình viện nở đầy hoa quế, hương khí nồng đậm, đi ngang một lúc trên người cũng thoang thoảng hương hoa.
Đi vào trước sân Hỉ di, mới phát hiện màn cửa sổ bằng lụa mỏng một mảnh tối đen, bên trong đã tắt hết đèn. Nhưng cẩn thận vừa nghe, lại mơ hồ có thể nghe thấy một vài tiếng vang. Di, Hỉ di vừa ngủ sao?
Sở Cuồng ngưng thần lắng nghe, mày rậm giương lên.
“Trở về.” Hắn cầm tay Vũ Y, xoay người muốn rời đi.
“Đừng kéo ta, Hỉ di có lẽ còn chưa ngủ.” Nàng không chịu trở về, kiên trì muốn xin một ít kim sang dược.
“Hỉ di, ta là Vũ Y, thỉnh mở cửa a.” Nàng hô, thân mình lại bị hắn cậy mạnh không tha, từ từ kéo về phía sau.
Vừa mới kêu xong, trong phòng liền truyền đến tiếng nữ tử hô nhỏ, tiếp theo là một trận “lách cách, loạng choạng”, thanh âm của vật dụng va vào nhau, bên trong tựa hồ thật sự náo nhiệt.
Vũ Y trừng lớn ánh mắt, bắt đầu cảm thấy không thích hợp. Hỉ di thích yên tĩnh, trước giờ vẫn quen sống một mình, nhưng theo thanh âm kia mà phán đoán, lúc này trong phòng rõ ràng còn có người khác.
“Trở về, đừng để ý nàng.” Thanh âm của nam nhân từ màn cửa sổ bằng lụa mỏng bay ra, rất thấp lại thực trầm, ở ban đêm phá lệ rõ ràng truyền vào tai Sở Cuồng.
Nam nhân?!
Vũ Y ánh mắt trừng lớn hơn nữa.
“Không được.” Hỉ di lo lắng nói nhỏ, thanh âm có chút nhi suyễn, thanh âm bên trong còn vang lên tiếng vải vóc bị xé rách.
Nến còn chưa thắp sáng, cửa đã vội vàng mở ra! Một nử nhân đứng ở trước cửa, thủy mâu lờ mờ.
“Có việc gì sao?” Hỉ di kéo nhanh vạt áo, cố giữ vững trấn định, gương mặt vẫn là đỏ bừng.
“Ách, ta –” Vũ Y hoàn toàn choáng váng.
Ách, nàng chưa từng gặp qua Hỉ di có bộ dáng này — mặt khác, nàng cũng chưa từng gặp qua Hỉ di mặc nam trang — đại khái là đang ‘bận rộn”, trong phòng một mảnh tối đen, Hỉ di vì vội vàng ra mở cửa cho nên cứ thấy quần áo là cứ thế mặc vào.
Lúc này tuy rằng y phục chỉnh tề, nhưng trên người mặc cũng là nam trang; Nhìn kỹ, vẫn là kiện nam trang rộng thùng thình đến kì cục, ngay cả tâm tư luôn luôn nhẵn nhụi như Hỉ di mà ngay cả điểm ấy cũng chưa phát hiện, có thể thấy được mới vừa rồi trong phòng tình huống có bao nhiêu” Khẩn cấp”.
Hai nữ nhân xấu hổ nhìn lẫn nhau, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không mở miệng, không khí có chút căng thẳng.
Có điều, chưa kéo dài được bao lâu, từ phía sau Hỉ di hé ra một khuôn mặt nam tính, người nọ nửa thân trên trần trụi, một tay vươn ra đã đem Hỉ di kéo vào trong lòng.
Vũ Y trừng mắt nhìn tình cảnh trước mặt, xác định bản thân không nhìn lầm.
Nam nhân kia là Liệt thúc nha!
“Buông tay!” Hỉ di vội vàng hô, vừa thẹn vừa vội, ngữ khí kia Vũ Y chưa bao giờ nghe qua.
“Nàng mặc quần áo của ta.” Bắc Hải Liệt thản nhiên nói.
Hỉ di hơi hơi sửng sốt, tiếp theo là xấu hổ, quẫn đến cực điểm, thở dốc, thần thái lạnh lùng ngày xưa,so với giờ phút này quả là cách xa vạn dặm.
Sở Cuồng nãy giờ vẫn im lặng đứng ở một bên, nhíu mày, hiện lên ý cười yếu ớt.
“Quấy rầy.” Hắn gật gật đầu, đỡ lấy thê tử đang khiếp sợ quá độ, quay đầu rời khỏi sân.
Bắc Hải Liệt cười, ôm lấy nữ tử trong lòng, đóng cửa lại.
Trong phòng vẫn tối đen như mực, nến không được thắp lên, thanh âm lại lần nữa vang lên, bất quá, mặc nhầm y phục cũng không quan trọng, dù gì thì cũng…
Rời khỏi “hiện trường” gần một trăm bước, Vũ Y đang ở trong lòng Sở Cuồng mới có biện pháp mở miệng.
“Trời ạ!” Nàng trước hết phun ra, sau lại khiếp sợ thở dài. “Thật là hỉ di? Thật là Liệt thúc? Bọn họ thật sự –”
“Thật sự.” Sở Cuồng trả lời, chứng thật trường hợp vừa rồi là hiện thực, không phải một giấc mộng.
Khẩu khí của hắn làm cho nàng hồ nghi ngẩng đầu. “Chàng đã sớm biết?”
“Mơ hồ có thể đoán được.” Sở Cuồng nhún nhún vai. Liệt thúc lúc nhìn Hỉ di, là dùng cùng một loại ánh mắt khi hắn nhìn Vũ Y.
Nàng túc khởi mày liễu, có chút mất hứng. Như thế nào đại sự phát sinh ngay dưới mắt nàng mà nàng nửa đểm cũng không hay biết?
“Vì sao ta lại không phát hiện?” Rốt cuộc là thời điểm nào, lại là ở tình huống nào mà phát sinh chuyện này? Nha, nàng rất hiếu kì a!
Hắn lại lần nữa nhún vai, không có trả lời, khiêng nàng trở về phòng.
cảm xúc kinh ngạc qua đi, Vũ Y lại lần nữa lâm vào trầm mặc, bộ dáng thực nghiêm túc. Nàng chống đỡ càm dưới, ngồi ở bên cạnh bàn suy tư.
Nương từng nói qua, vài vị a di đều đã từng bị nam nhân làm khổ, mới có thể rời xa cố hương, trốn đến Cán Sa Thành. Hỉ di là bị nam nhân đánh đến độ chỉ còn một hơi thở, thật vất vả mới trốn đi, vượt qua trăm ngàn đau khổ, núi sông trùng trùng mới đến được đây, gặp được nương, nương tận tình cứu chữa, khuyên nhủ, an ủi Hỉ di mới có thể từ từ bình phục.
Hắc Sam quân vào thành, Hỉ di phản đối dữ dội nhất, thái độ của nàng đối với nam nhân có thể nói là chán ghét, suy cho cùng nên là sợ hãi. Kỳ thật, bỏ đi vẻ ngoài lãnh đạm vô tình, Hỉ di là một nữ nhân rất tốt a! Chỉ cần có người nguyện ý đối xử tốt với nàng, tiêu trừ sợ hãi trong lòng nàng — xem ra, Liệt thúc đã làm được.
Hồi lâu sau, nàng ngẩng đầu lên nhìn trượng phu, thận trọng mở miệng.
“Liệt thúc sẽ đối xử tốt với Hỉ di, đúng không?” Nàng hỏi.
Hắn nhìn nàng, đồng dạng nghiêm túc. “Ta tin hắn.”
Liệt thúc là một nam tử hán trọng tình trọng nghĩa, đã nhiều năm qua, Sở Cuồng vẫn là lần đầu nhìn thấy, Liệt thúc đối nữ nhân động tình.
nam nhân loại này, cả đời thường chỉ động tâm một lần, một khi đã nhận kia là nữ nhân của mình, sẽ dùng cả đời để yêu thương, cả đời để lo lắng, bảo bọc chỉ duy nhất một mình nàng. (soái ca như vậy có còn hok T___T)
Vũ Y cười, cũng nguyện ý tin tưởng Liệt thúc. Hiện tại, nàng chỉ chân thành hy vọng, Hỉ di cũng có thể có được hạnh phúc của riêng mình.
“Hết thảy đều đã thực thuận lợi.” Nàng thì thào nói, vòng tay ôm Sở Cuồng, đôi môi đỏ mọng hôn lên cổ hắn.
Lòng của nàng hảo nóng quá, tràn ngập thiệt nhiều hạnh phúc.
Màn cửa sổ bằng lụa mỏng in bóng hai thân ảnh hòa thành một thể… đêm thu, xuân ý càng đậm.
Công trình đắp bờ tiến hành thuận lợi, nhóm Hắc Sam quân cũng nhanh chóng thích ứng cuộc sống trong thành. Mỗi công trình hoàn thành, bọn họ đều nhận được ngân lượng hậu hĩnh, cuộc sống tuy không gọi là dư dả, nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc, ổn định hơn trước rất nhiều, rất nhiều người có ý định thành gia (lập gia đình), mà nữ nhân ở Cán Sa thành cũng không ít, bọn họ có thể tìm hiểu qua lại rất thuận lợi.
Những người khác không đề cập tới, liền ngay cả Hạ gia huynh đệ, cũng quanh quanh quẩn quẩn lẽo đẽo đi theo Xuân Bộ, Thu Ý. Hai cái tiểu nha hoàn trốn trốn chạy chạy, rồi thỉnh thoảng hồng mặt, cười đến e lệ ngọt ngào.
Cho dù tiết trời đã vào thu nhưng trong thành Cán Sa đã có chút khác thường, có vẻ nồng đậm xuân ý.
Ban đêm, Sở Cuồng sau khi tắm rửa sạch sẽ thì trở về phòng. Hắn chỉ mặc độc một cái quần dài, nửa người trên trần trụi, lộ rõ cơ bắp cường tráng, mái tóc dài vẫn còn ẫm ướt, từng giọt nước từ trên tóc chảy xuống vòm ngực rắn chắc.
Mới vừa vào phòng, Vũ Y liền vội vàng cầm áo dài chạy tới. “Mau mặc vào, đừng để cảm lạnh”
Đêm thu gió lạnh, hắn sau khi tắm rửa lúc nào cũng mặc như vậy mà trở về phòng, bất luận nàng nói mấy lần, hắn vẫn không chịu sửa.
Bây giờ còn là mùa thu, chờ vào đông, hạ tuyết, hắn không bị đông lạnh đến sinh bệnh mới lạ.
Sở Cuồng cầm lấy khăn, lau đi những giọt nước trên người.
“Ta không lạnh.” Hắn trả lời, không cho rằng nàng sẽ ngạc nhiên.
Hắn sinh ra ở phương bắc, sớm được huấn luyện thành ra một thân gân cốt không sợ rét hàn, liền ngay cả trời đông giá rét, tuyết rơi trắng xóa cũng có thể nhảy vào dòng nước lạnh như băng mà bơi lội, không giống nam nhân ở phương nam, gió lạnh thổi một chút liền chịu đựng không được.
Nàng lười tranh cãi cùng hắn, nắm lấy khăn, dùng sức chà lau da thịt của hắn.
“Trước làm ấm quan trọng hơn.” Tay nhỏ bé của nàng lên xuống không ngừng, dùng hết sức ma sát mong mang lại ấm áp cho hắn.
Bàn tay to lớn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Hắn cúi người, khóe miệng ngập ý cười, ánh mắt chuyên chú nhìn nàng, gương mặt cương nghị kề sát khuôn mặt bé nhỏ.
“Muốn ấm áp thân mình, còn có một biện pháp rất tốt.” mâu quang thâm nùng chuyển thành nóng bỏng, hơi thở của hắn làm nóng bừng khuôn mặt bé nhỏ của nàng.
Nhưng thái độ của Vũ Y lại khác thường, không vì hắn ám chỉ mà khiến cho má phấn đỏ bừng, tầm mắt dừng lại trên cổ tay của hắn. Chỗ đó có một vết thương mới, đã không còn chảy máu, nhìn nhìn qua là biết vừa mới bị không lâu.
“Vì sao như vậy?” Nàng vội vàng cầm tay hắn, cúi thấp đầu, cẩn thận xem xét. Miệng vết thương không sâu, nhưng diện tích cũng không nhỏ, gần bằng nửa bàn tay nàng a.
Hắn nhún nhún vai, việc không đáng lo. “Ở đê, một phút bất cẩn, khiến cho dây thừng làm bị thương.”
“Sao lại không nói cho ta biết?” Đôi mắt trong suốt hiện lên một tia phẫn nộ cùng bất mãn, nàng thật muốn thét chói tai, lại muốn dùng lực lay hắn, hy vọng có thể khơi ra một ít cẩn thận ở trong cái đầu đá kia.
“Chỉ là một vết thương nhỏ.” Nếu nàng không đề cập tới, hắn sớm đem vết thương nhỏ này quên mất.
Lúc này, nàng thật sự muốn thét chói tai ra tiếng a.
“Vết thương nhỏ?!”
Sở Cuồng nhíu mày, phát hiện tiểu thê tử đã muốn mất đi lý trí.
“Ta không đau.” Hắn bổ sung một câu.
Nàng hít sâu một hơi, lo lắng nên thét chói tai, vẫn là lớn tiếng mắng hắn. Sau một lúc lâu sau khi, nàng quyết định buông tha cho hắn, không thực hiện hai dự định ban đầu.
Thét chói tai cùng mắng đối với hắn đều vô bổ, nàng bắt cái tay bị thương của hắn, đi đến tủ thuốc tìm kim sang dược, tính bôi thuốc cho hắn. Nhưng là tìm cả buổi, toàn bộ tủ thuốc cũng lục tung mấy lần, vẫn là không thấy tung tích của kim sang dược.
“Dược không có, ta đi tìm Hỉ di xin một ít.” Nàng nói, khoác áo lên rồi đi ra ngoài.
Sở Cuồng nhắm mắt theo đuôi, đứng dậy, tính bồi nàng xuất môn, không cho nàng ở ban đêm một mình hành động.
Nàng ở trước cửa quay đầu, mắt to trừng hắn. “Đem quần áo mặc vào.” Nàng cảnh cáo nói, biểu tình thực nghiêm túc.
Hắn không có tranh cãi, chỉ là nhún nhún vai, tùy ý nắm lên một cái ngoại bào khoác lên vai. Hắn cũng đã có đủ kinh nghiệm, biết tiểu nữ nhân này có bao nhiêu cố chấp.
Hai người xuyên qua hành lang gấp khúc, trải qua mấy khoản sân. Tối nay ánh trăng sáng ngời, trong đình viện nở đầy hoa quế, hương khí nồng đậm, đi ngang một lúc trên người cũng thoang thoảng hương hoa.
Đi vào trước sân Hỉ di, mới phát hiện màn cửa sổ bằng lụa mỏng một mảnh tối đen, bên trong đã tắt hết đèn. Nhưng cẩn thận vừa nghe, lại mơ hồ có thể nghe thấy một vài tiếng vang. Di, Hỉ di vừa ngủ sao?
Sở Cuồng ngưng thần lắng nghe, mày rậm giương lên.
“Trở về.” Hắn cầm tay Vũ Y, xoay người muốn rời đi.
“Đừng kéo ta, Hỉ di có lẽ còn chưa ngủ.” Nàng không chịu trở về, kiên trì muốn xin một ít kim sang dược.
“Hỉ di, ta là Vũ Y, thỉnh mở cửa a.” Nàng hô, thân mình lại bị hắn cậy mạnh không tha, từ từ kéo về phía sau.
Vừa mới kêu xong, trong phòng liền truyền đến tiếng nữ tử hô nhỏ, tiếp theo là một trận “lách cách, loạng choạng”, thanh âm của vật dụng va vào nhau, bên trong tựa hồ thật sự náo nhiệt.
Vũ Y trừng lớn ánh mắt, bắt đầu cảm thấy không thích hợp. Hỉ di thích yên tĩnh, trước giờ vẫn quen sống một mình, nhưng theo thanh âm kia mà phán đoán, lúc này trong phòng rõ ràng còn có người khác.
“Trở về, đừng để ý nàng.” Thanh âm của nam nhân từ màn cửa sổ bằng lụa mỏng bay ra, rất thấp lại thực trầm, ở ban đêm phá lệ rõ ràng truyền vào tai Sở Cuồng.
Nam nhân?!
Vũ Y ánh mắt trừng lớn hơn nữa.
“Không được.” Hỉ di lo lắng nói nhỏ, thanh âm có chút nhi suyễn, thanh âm bên trong còn vang lên tiếng vải vóc bị xé rách.
Nến còn chưa thắp sáng, cửa đã vội vàng mở ra! Một nử nhân đứng ở trước cửa, thủy mâu lờ mờ.
“Có việc gì sao?” Hỉ di kéo nhanh vạt áo, cố giữ vững trấn định, gương mặt vẫn là đỏ bừng.
“Ách, ta –” Vũ Y hoàn toàn choáng váng.
Ách, nàng chưa từng gặp qua Hỉ di có bộ dáng này — mặt khác, nàng cũng chưa từng gặp qua Hỉ di mặc nam trang — đại khái là đang ‘bận rộn”, trong phòng một mảnh tối đen, Hỉ di vì vội vàng ra mở cửa cho nên cứ thấy quần áo là cứ thế mặc vào.
Lúc này tuy rằng y phục chỉnh tề, nhưng trên người mặc cũng là nam trang; Nhìn kỹ, vẫn là kiện nam trang rộng thùng thình đến kì cục, ngay cả tâm tư luôn luôn nhẵn nhụi như Hỉ di mà ngay cả điểm ấy cũng chưa phát hiện, có thể thấy được mới vừa rồi trong phòng tình huống có bao nhiêu” Khẩn cấp”.
Hai nữ nhân xấu hổ nhìn lẫn nhau, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không mở miệng, không khí có chút căng thẳng.
Có điều, chưa kéo dài được bao lâu, từ phía sau Hỉ di hé ra một khuôn mặt nam tính, người nọ nửa thân trên trần trụi, một tay vươn ra đã đem Hỉ di kéo vào trong lòng.
Vũ Y trừng mắt nhìn tình cảnh trước mặt, xác định bản thân không nhìn lầm.
Nam nhân kia là Liệt thúc nha!
“Buông tay!” Hỉ di vội vàng hô, vừa thẹn vừa vội, ngữ khí kia Vũ Y chưa bao giờ nghe qua.
“Nàng mặc quần áo của ta.” Bắc Hải Liệt thản nhiên nói.
Hỉ di hơi hơi sửng sốt, tiếp theo là xấu hổ, quẫn đến cực điểm, thở dốc, thần thái lạnh lùng ngày xưa,so với giờ phút này quả là cách xa vạn dặm.
Sở Cuồng nãy giờ vẫn im lặng đứng ở một bên, nhíu mày, hiện lên ý cười yếu ớt.
“Quấy rầy.” Hắn gật gật đầu, đỡ lấy thê tử đang khiếp sợ quá độ, quay đầu rời khỏi sân.
Bắc Hải Liệt cười, ôm lấy nữ tử trong lòng, đóng cửa lại.
Trong phòng vẫn tối đen như mực, nến không được thắp lên, thanh âm lại lần nữa vang lên, bất quá, mặc nhầm y phục cũng không quan trọng, dù gì thì cũng…
Rời khỏi “hiện trường” gần một trăm bước, Vũ Y đang ở trong lòng Sở Cuồng mới có biện pháp mở miệng.
“Trời ạ!” Nàng trước hết phun ra, sau lại khiếp sợ thở dài. “Thật là hỉ di? Thật là Liệt thúc? Bọn họ thật sự –”
“Thật sự.” Sở Cuồng trả lời, chứng thật trường hợp vừa rồi là hiện thực, không phải một giấc mộng.
Khẩu khí của hắn làm cho nàng hồ nghi ngẩng đầu. “Chàng đã sớm biết?”
“Mơ hồ có thể đoán được.” Sở Cuồng nhún nhún vai. Liệt thúc lúc nhìn Hỉ di, là dùng cùng một loại ánh mắt khi hắn nhìn Vũ Y.
Nàng túc khởi mày liễu, có chút mất hứng. Như thế nào đại sự phát sinh ngay dưới mắt nàng mà nàng nửa đểm cũng không hay biết?
“Vì sao ta lại không phát hiện?” Rốt cuộc là thời điểm nào, lại là ở tình huống nào mà phát sinh chuyện này? Nha, nàng rất hiếu kì a!
Hắn lại lần nữa nhún vai, không có trả lời, khiêng nàng trở về phòng.
cảm xúc kinh ngạc qua đi, Vũ Y lại lần nữa lâm vào trầm mặc, bộ dáng thực nghiêm túc. Nàng chống đỡ càm dưới, ngồi ở bên cạnh bàn suy tư.
Nương từng nói qua, vài vị a di đều đã từng bị nam nhân làm khổ, mới có thể rời xa cố hương, trốn đến Cán Sa Thành. Hỉ di là bị nam nhân đánh đến độ chỉ còn một hơi thở, thật vất vả mới trốn đi, vượt qua trăm ngàn đau khổ, núi sông trùng trùng mới đến được đây, gặp được nương, nương tận tình cứu chữa, khuyên nhủ, an ủi Hỉ di mới có thể từ từ bình phục.
Hắc Sam quân vào thành, Hỉ di phản đối dữ dội nhất, thái độ của nàng đối với nam nhân có thể nói là chán ghét, suy cho cùng nên là sợ hãi. Kỳ thật, bỏ đi vẻ ngoài lãnh đạm vô tình, Hỉ di là một nữ nhân rất tốt a! Chỉ cần có người nguyện ý đối xử tốt với nàng, tiêu trừ sợ hãi trong lòng nàng — xem ra, Liệt thúc đã làm được.
Hồi lâu sau, nàng ngẩng đầu lên nhìn trượng phu, thận trọng mở miệng.
“Liệt thúc sẽ đối xử tốt với Hỉ di, đúng không?” Nàng hỏi.
Hắn nhìn nàng, đồng dạng nghiêm túc. “Ta tin hắn.”
Liệt thúc là một nam tử hán trọng tình trọng nghĩa, đã nhiều năm qua, Sở Cuồng vẫn là lần đầu nhìn thấy, Liệt thúc đối nữ nhân động tình.
nam nhân loại này, cả đời thường chỉ động tâm một lần, một khi đã nhận kia là nữ nhân của mình, sẽ dùng cả đời để yêu thương, cả đời để lo lắng, bảo bọc chỉ duy nhất một mình nàng. (soái ca như vậy có còn hok T___T)
Vũ Y cười, cũng nguyện ý tin tưởng Liệt thúc. Hiện tại, nàng chỉ chân thành hy vọng, Hỉ di cũng có thể có được hạnh phúc của riêng mình.
“Hết thảy đều đã thực thuận lợi.” Nàng thì thào nói, vòng tay ôm Sở Cuồng, đôi môi đỏ mọng hôn lên cổ hắn.
Lòng của nàng hảo nóng quá, tràn ngập thiệt nhiều hạnh phúc.
Màn cửa sổ bằng lụa mỏng in bóng hai thân ảnh hòa thành một thể… đêm thu, xuân ý càng đậm.
/30
|