Tơ bông rơi xuống dòng nước, theo kênh đào mương máng trong thành Cán Sa loạn chuyển, chảy vào Phương phủ, lịch sự tao nhã quay quay vài vòng. Đám nha hoàn cầm giỏ trúc, lao xuống vớt hoa.
Mấy vị a di đều xuất phủ, đám người hầu không vì thế mà lơi lỏng,vẫn chăm chỉ làm việc. Những người nhàn rỗi nhất phủ này hiện đang tụ tập trong đại sảnh.
“Chỗ ngồi này thật êm a” Tần Bất Hoán thản nhiên nói,phất phất cây quạt trong tay. Hắn là người duy nhất vẫn có thể dương dương tự đắc vài ngày qua.
Bắc Hải Liệt bình luận. “Êm ả đến làm cho người ta muốn ngủ.”
Biết được áo cơm không cần lo lắng, bọn họ đầu tiên là thả lỏng mấy ngày, hưởng thụ Cán Sa Thành chiêu đãi. Nhưng nhàn nhã lâu lại sinh nhàm chán, các nam nhân ngược lại bắt đầu nôn nóng.
“Chung quy vẫn là ăn ngon ngủ yên.” Tần Bất Hoán nâng tách uống trà.
“Chờ giải quyết Phương Vũ Y xong, ta sẽ tìm việc cho các huynh đệ làm.” Sở Cuồng trả lời, biểu tình đờ đẫn, nhìn không ra cảm xúc gì.
“Giải quyết?” Tần Bất Hoán nhíu mày.
Sở Cuồng liếc mắt một cái. “ Thành thân.” Hắn bổ sung.
Tần Bất Hoán cười khẽ ra tiếng, khóe miệng khẽ nhếch, khuôn mặt tuấn mỹ kia làm cho người ta thần hồn điên đảo. “Xem ngươi, như thế nào đem việc vui nói thành như vậy.”
Tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến, đánh gãy cuộc nói chuyện, đám nha hoàn ngoài cửa phúc thân thỉnh an, đẩy hai cánh cửa phòng. Một trận gió thu thổi vào bên trong làm làn váy Phương Vũ Y chập chờn, không những thế còn thổi tới hương khí thản nhiên.
“Phương cô nương.” Tần Bất Hoán lễ phép đứng dậy, đối với nàng mỉm cười, chỉ hai nam nhân còn lại động cũng chưa động, mông vẫn dính ở trên ghế.
Vũ Y quỳ gối phúc thân, đi vào đại sảnh.
“Quấy rầy các ngươi sao?” Nàng tới đây liền nghe thấy được thanh âm nói chuyện.
Tần Bất Hoán ý cười càng sâu.” Không có gì, chính là đang nói về hỉ sự.”
Vũ Y trừng mắt, phấn giáp hiện lên màu hồng, bất quá nàng không có tiếp tục truy vấn. Nàng giơ hai tay, vỗ lên thành tiếng, ống tay áo tuột xuống lộ ra hai cánh tay trắng noãn. Đám nha hoàn lập tức mở cửa đem khoảng mười món ăn tinh xảo tiến vào.
Mùa thu cua rất béo cho nên được chọn lựa làm nguyên liệu chính. Trên bàn nào là canh cua, thịt cua, cua đậu hủ, cua chưng, cua tạc, cua giấm, hương vị thập phần ngon miệng. Chỉ có điều cơm tuy rằng tinh xảo, lại phân chia thiếu phần, mười bàn thức ăn này cộng lại cũng chỉ đủ cho một nam nhân trưởng thành nhét kẽ răng.
Vũ Y tự mình lấy ra một đôi đũa gỗ đặt trước mặt Sở Cuồng.
Tần Bất Hoán nhíu mày, khoa trương thở dài một hơi. “Đây là đại biểu, Liệt thúc cùng chúng ta không có lộc ăn?”
“Bắc hải tiên sinh trong phòng đã bày sẵn rượu ngon canh ngọt,chỉ chờ hai vị đến góp vui.” Vũ Y mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Sở Cuồng. “Ta muốn nói chuyện với một mình ngươi.” Nàng mở miệng đuổi khéo những người khác.
Sở Cuồng nhíu mày, lặng lẽ không lên tiếng nhìn nàng trong chốc lát mới chậm rãi gật đầu.
Tần Bất Hoán cười nhẹ vài tiếng, uống cạn ly trà xong liền dẫn đầu đứng dậy.
“Liệt thúc, chúng ta đây đi trước đi, đừng quấy nhiễu người ta.” Hắn cười cười nhìn Vũ Y, rồi rời khỏi đại sảnh. Bắc Hải Liệt không hé răng cũng nối đuôi theo ra ngoài.
Cửa đóng lại, trong đại sảnh đảo mắt chỉ còn Sở Cuồng cùng Vũ Y.
“Ngươi muốn nói chuyện gì cùng ta?” Hắn hỏi.
Vũ Y nâng tay áo, tự mình châm rượu cho hắn, mặt ngoài xem ra bình tĩnh, kỳ thật trong lòng lại thập phần khẩn trương. Nàng phải cố gắng lắm mới có thể đi vào đại sảnh, một mình ở chung với hắn. Lực ảnh hưởng của hắn với nàng chưa từng hạ thấp, nhưng là có một số việc, không nhanh chóng nói rõ thì không được.
“Đàm hôn sự.” Nàng nhẹ giọng đáp, phát hiện ánh mắt hắn lập tức trở nên vô cùng sáng ngời.
Sở Cuồng nhíu mày, không nghĩ tới nàng muốn nói đúng là chuyện này.
Thân là nữ nhi duy nhất của Phương gia, có được may mắn sủng ái, tạo thành Phương Vũ Y bất đồng sao? Nàng ôn thuần hữu lễ, lại dũng cảm hơn mọi nữ nhân bình thường, chẳng những can đảm cùng hắn một chỗ, thậm chí còn chủ động nhắc tới hôn sự, đây chính là thứ mà tiểu thư khuê các nghĩ cũng không dám nghĩ –
Cái miệng của hắn bất giác hơi hơi giơ lên cười nhẹ .
Nàng không giống người khác khiến hắn rất cao hứng.
“Chúng ta khi nào thì thành thân?” Sở Cuồng đi thẳng vào vấn đề.
Vũ Y cúi khuôn mặt nhỏ nhắn để lộ cần cổ trắng ngần, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp hỏi nàng.” Ách, gia huynh vừa mới qua đời, trước mắt không thể có hỉ sự.” Nàng nhẹ giọng trả lời.
“Phải chờ tới khi nào?” Hắn nghe thấy phải chờ đợi, ý cười liền mất hết.
“Dựa theo tập tục,nếu nội trong trăm ngày không thành thân, nhất định phải đợi cho tang phục kì mãn.”
“Tang kì bao lâu?”
“Ba năm.”
Sở Cuồng sắc mặt bỗng dưng trầm xuống , mày rậm nhăn lại.
“Ta sẽ không đợi cho tang kì chấm dứt.” Xem biểu tình kia cũng biết, hắn chờ không nổi ba năm.
“Ta cũng không trông cậy vào ngươi có thể chờ lâu như vậy.” Vũ Y nhỏ giọng nói. Ba tháng đại khái đã là cực hạn, làm sao chịu được ba năm? Huống hồ, đợi ba năm nữa, nàng đã bước sang tuổi hai mươi sáu.
“Đừng để ý tới tang kì, là Phương Tứ muốn ta đến thú ngươi, thời điểm hắn sống đã chấp nhận thì nay chết cũng sẽ không phản đối.” Hắn nhìn về phía nàng, lời ít ý nhiều chấm dứt cuộc bàn luận.” Chúng ta mau chóng thành thân.”
Vũ Y thất thanh kêu nhỏ, hai tay loạn diêu.” Không!”
“Không?” Con ngươi đen nheo lại, nguy hiểm nhìn nàng. “Ngươi không thành thân?” Cự tuyệt của nàng so với chút địch ý của các nữ nhân kia càng làm cho hắn tức giận.
Nàng hít sâu một hơi, khắc chế thân thủ vuốt lên đôi lông mày rậm. “Không phải, chính là trước khi thành thân, chúng ta cần hảo hảo nói chuyện.”
“Nói chuyện gì? Ta đã muốn đồng ý.” Sở Cuồng không kiên nhẫn nói.
Vũ Y lại lần nữa hít sâu, ở trong lòng đếm từ một tới mười xong mới có thể tiếp tục nói chuyện.
“Chúng ta nếu thành thân, Cán Sa Thành liền do ngươi trách nhiệm, bất luận là đại sự, tiểu sự đều do ngươi tác chủ. Ngươi trước hết làm cho dân chúng trong thành tiếp nhận, việc hôn sự này mới có thể thuận lợi tiến hành được.”
Hắn nhìn nàng, một lát sau mới không tình nguyện gật đầu.
Nàng lộ ra mỉm cười. “Như vậy, bắt đầu từ đêm nay, ta sẽ phái người đem sổ sách văn kiện đến phòng ngươi, ngươi trước xem qua một lần đi.”
Sở Cuồng không có trả lời, đưa tay ra rót rượu, lông mày nhíu càng sâu.
Vũ Y thừa thắng xông lên, tính thừa dịp cơ hội này, đem toàn bộ sự tình nói cho hắn. “Mặt khác, Cán Sa thành có quy củ do cha và nương ta lập, người trong thành tất cả đều phải tuân thủ. Ngươi sau này trở thành thành chủ, lại càng cần làm gương tốt.”
“Quy củ gì?” Hắn lạnh giọng hỏi, tính nhẫn nại không còn nhiều lắm.
“Công bằng.”
“Công bằng?!” Mày rậm đột nhiên dãn ra, vẻ mặt hắn cổ quái tựa như lần đầu tiên nghe thấy từ này.
Hắn đương nhiên hiểu được công bằng, hiểu được người khác cũng như mình cần đối xử bình đẳng. Chỉ có điều , hắn nghĩ công bằng là giữa nam nhân với nam nhân, hắn cũng nghĩ chỉ có nam nhân cùng nam nhân mới có thể chú ý công bằng.
Còn với nữ nhân , có công bằng gì đáng nói sao? Tiểu nữ nhân này còn muốn giở thủ đoạn gì?
“Tỷ như, ngươi ăn một trái cây, ta cũng ăn một cái, đồng ý không?” Vũ Y ngửa đầu nhìn hắn. Hắn thật sự rất cao lớn, cổ nàng đã có chút mỏi rồi.(S:Tới m9 không anh?? .. Anh Cuồng : m95 em ạ…=]])
Sở Cuồng gật đầu.
“Ngươi nếu một mình hưởng lợi , không cho ta ăn thì sao?”
Khuôn mặt tuấn tú trở nên tối sầm, lời của nàng dường như đã vũ nhục hắn.
“Ta sẽ không để ngươi chịu đói.” Sở Cuồng trừng mắt nàng.
Vũ Y trừng mắt nhìn lại, tươi cười nhợt nhạt. Không biết vì sao, hắn khẩu khí tuy rằng thô lỗ, biểu tình cũng nhìn không thấy nửa phần ôn nhu, nhưng lời hắn nói lại khiến lòng nàng ấm áp dễ chịu.
“Ta biết ngươi sẽ không, kia chính là so sánh thôi.” Đột nhiên cảm thấy bộ dáng hắn nhíu mày cũng thực làm người ta mê muội, nàng thân thủ vỗ vỗ cánh tay hắn, lộ ra nụ cười ngọt ngào trấn an hắn. “Như vậy, cứ thế mà tiến hành. Ngươi nếu ăn một sọt vải –”
“Vải? Đó là cái gì?”
Không được, nêu ví dụ này không đủ cụ thể, Sở Cuồng là người phương bắc, vải là loại quả chỉ có ở Lĩnh Nam, hắn đại khái chưa thấy qua chứ đừng nói là ăn, nàng phải nêu cái ví dụ dễ hiểu mới được.
Con ngươi đen láy đảo quanh căn phòng, bất chợt dừng lại trên bàn cơm.
“Nếu ngươi ăn mười con cua, như vậy, ta cũng có thể ăn mười con cua, đúng không?”
“Ngươi ăn được nhiều như vậy?” Hắn hồ nghi nhìn nàng.
Nàng khắc chế xúc động thở dài, nhẫn nại cùng hắn giải thích.
“Ta nói, kia chính là so sánh.” Nàng cười đến càng nhu đẹp hơn, đôi mắt trong suốt nhìn hắn.” Như vậy, ngươi sẽ cho ta ăn sao?” Nàng nhìn chăm chú vào hắn, hai tròng mắt chớp chớp.
“Nếu ngươi nuốt trôi, kia đương nhiên có thể.” Sở Cuồng nhún vai trả lời.
Vũ Y dùng sức gật đầu, nóng bỏng nhìn hắn. “ Toàn bộ mọi chuyện trong thành đều từ đó suy ra, đây là công bằng, rất đơn giản nha.”
Hắn khơi mào mày, con ngươi thâm trầm thủy chung nhìn nàng.
Nguyên lai, đây là công bằng mà nàng muốn? Thật là so với công bằng giữa nam nhân cùng nam nhân đơn giản nhiều lắm. Cái này rất dễ làm, vấn đề công bằng của nữ nhân tất cả đều xoay quanh đồ ăn.
“Ngươi đồng ý?” Vũ Y truy vấn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập chờ mong.
Sở Cuồng gật đầu, nhìn không ra trong việc này, hắn có cái lý do gì để cự tuyệt. Dù sao, hắn sẽ không cho nàng bị đói, nàng muốn ăn bao nhiêu cũng không có vấn đề gì.(S : =]])
Vũ Y cúi đầu, đôi mắt chuyển động che dấu ý cười sắp tràn đầy trong đó. Không được, nàng không thể cười, hắn quá mức nhạy bén, nói không chừng sẽ phát giác gì đó a.
“Như vậy, Sở tướng quân, ta muốn một thứ.” Nàng nhẹ giọng nói.
Mày rậm nhíu lại, trừng mắt nhìn cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu. Thành thân quả nhiên là loại chuyện phiền toái, liền ngay cả hoạt động chuẩn bị cũng phiền phức như vậy, tiểu nữ nhân này có vấn đề liên tiếp không ngừng, toàn lấy chút chuyện lông gà vỏ tỏi đến hỏi, muốn hắn đáp ứng này, đáp ứng cái kia.
“Ngươi muốn cái gì?” Hắn lại rót một chén rượu, đoán rằng nàng lại đưa ra vài yêu cầu râu ria.
Vũ Y mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Quân lệnh trạng.”(Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh)
Trong đại sảnh một trận tĩnh mịch.
Ánh nắng xuyên thấu qua hồng sa cửa sổ biến hóa thành ngàn vạn quang ảnh.
Sở Cuồng động tác rót rượu tạm dừng, cặp mày rậm nhăn lại, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Vũ Y cũng nhìn hắn, không có lùi bước. Hai tay nàng giấu trong ống áo nắm chặt chẽ.
Vẫn là không được sao? Nàng lúc trước nói đông nói tây, chính là muốn làm hắn mất cảnh giới, đem hết thảy hợp lý hoá, miễn cho hắn quá độ giật mình. Dù sao, nữ nhân muốn giữ quân lệnh trạng, xác thực có chút kinh thế hãi tục.
Quân lệnh trạng vừa ra, toàn quân nhất định phải duy mệnh là từ, cho nàng quân lệnh trạng, tức là cho nàng thống ngự quyền Hắc Sam quân.
Sở Cuồng sẽ nguyện ý cho nàng thống ngự quyền sao?!
“Vì sao?” Hắn sau một lúc lâu mới lên tiếng.
Nàng thở ra một hơi, bả vai buộc chặt nháy mắt thả lỏng không ít.
Chuyện tốt! Ít nhất hắn là hỏi nàng lý do, mà không phải lập tức bác bỏ.
“Ta muốn công bằng.”
Sở Cuồng bắt đầu suy tư, đồ ăn cùng quân lệnh trạng rốt cuộc có liên quan gì. =))))
“Công bằng không chỉ chúng ta đóng cửa lại mà nói,mà là dân Cán Sa Thành cùng với Hắc Sam quân phải cùng tuân thủ. Ta nắm quân lệnh trạng, mới có thể cho dân chúng cảm thấy hai người chúng ta địa vị ngang nhau.” Thấy hắn mày càng nhăn nhanh, nàng vội vàng bổ sung. “Một khi bọn họ tranh cướp đồ ăn, ta cũng có quyền xử lý.” Nêu ví dụ này, hắn có lẽ đã hiểu đi?!
Lần này, hắn không bị trêu đùa, liền bỏ qua hai chữ đồ ăn , hỏi thẳng trung tâm của vấn đề.
“Ngươi muốn cầm quyền?” Con ngươi đen hiện lên quang mang lợi hại.
Vũ Y rũ mí mắt, không tiếp xúc cùng tầm mắt hắn, tư thái nhàn tĩnh, ôn thuần như con cừu nhỏ.” Kia chính là bề ngoài, ta muốn dân chúng an tâm.” Nàng nhẹ giọng trả lời, thanh âm đều làm cho người ta lòng sinh trìu mến, không đành lòng hoài nghi.
Hắn nhún nhún bả vai rộng lớn, không có truy vấn, tin lời giải thích của nàng.
Một nữ nhân, có thể có bao nhiêu bản lĩnh?
Phương Vũ Y chính là cái nữ nhân, cho dù có quân lệnh trạng, nhiều lắm cũng chỉ có thể can thiệp một ít việc nhỏ râu ria, không có khả năng tạo thành uy hiếp.
“Như vậy, là ngươi đáp ứng rồi?” Nàng nhỏ giọng hỏi, đôi mắt che dấu lóe ra ánh nhìn hưng phấn. Lòng của nàng nhảy loạn, thậm chí không dám nhìn ánh mắt hắn, sợ bị hắn nhìn ra manh mối.
“Thành thân xong, ta liền cho ngươi quân lệnh trạng.”
“Không, không thể đợi tới sau khi thành thân.” Nàng lập tức nói, phát hiện ánh mắt hắn hồ nghi, thanh âm lập tức mềm nhẹ. “Ta muốn dân chúng mau chóng tiếp nhận ngươi.” Nàng vô tội nói.
“Chúng ta khi nào thành thân?” Quanh quẩn một vòng, hắn vẫn là chưa quên truy vấn mấu chốt.
Vũ Y hai má hơi hơi đỏ lên, vừa mở miệng, trên cửa lại truyền đến tiếng đập nhẹ, thanh âm Hương di cách màn cửa sổ bằng lụa mỏng vang lên. “Tiểu thư, Cán Sa lũng quế nông đưa tới hoa quế mùa này, mời tiểu thư đi nghiệm thu.”
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cách màn cửa sổ bằng lụa mỏng giương giọng trả lời. “Đã biết.”
Không dám nhìn biểu tình Sở Cuồng, nàng bước đi đến cạnh cửa, mở cửa liền đi ra ngoài, cố ý lảng tránh hắn ép hỏi. Động tác của nàng nhanh nhẹn như lộc nhi(con gì nhở???),đôi chân đi giày thêu tinh xảo tưởng chừng không chạm đất.( S : em chém =.=)
Đi ra đại sảnh, xác định cách đủ xa, nàng mới nhẹ nhàng thở hổn hển vài cái, lấy tay vỗ vỗ ngực, trấn an bản thân đang nhảy loạn trong lòng.
Cùng Sở Cuồng giao đấu, thật sự rất mạo hiểm. Hắn tuy rằng nói không nhiều nhưng con ngươi đen bí hiểm, chính là thoáng nhìn liền có thể làm cho nàng rối loạn trong gang tấc. Ở cạnh hắn cứ như gần lửa khiến nàng bất an bối rối, có điểm khiếp đảm, lại nhịn không được muốn tới gần –
Nàng bước qua vũ bồn hoa thạch, xuyên qua cửa tròn, đi vào vườn hoa trống trải.
Vườn hoa bày biện hơn mười sọt hoa quế, hương thơm thanh mát, Từ Hương đứng bên cạnh chỉ huy gia nô phân lượng.
Hương di nhìn thấy Vũ Y xuất hiện, xả môi muốn mỉm cười, nhưng ý cười còn không có nở, nhìn thấy thân ảnh cao lớn phía sau Vũ Y liền lập tức trở nên cứng ngắc.
Bất thình lình nàng run rẩy thân mình. Không cần quay đầu cũng biết hắn đã theo sau lưng.
Quái, vóc dáng lớn như vậy, lúc chuyển động thế nhưng không phát nửa điểm âm thanh, nàng thậm chí không có nghe tiếng bước chân của hắn.
Cảm giác áp bách cường đại tràn ngập bốn phía, Sở Cuồng xoay người tới gần nàng, hơi thở nóng bỏng làm nàng hoảng sợ.
“Ngươi còn thiếu ta một đáp án, đừng nghĩ trốn.” Hắn nguy hiểm nói nhỏ, khẩu khí bất mãn.
“Ta không có trốn.” Vũ Y thấp giọng nói dối.
Sau lưng truyền đến một tiếng hừ lạnh, xem ra đối với câu trả lời của nàng rất không cho là đúng.
Nàng duy trì tươi cười, như cũ không có quay đầu, đi lên phía trước cầm mấy khóm hoa …
Cán Sa lũng cách đây không xa, là một tòa thung lũng nho nhỏ, ở đó có khoảng mười gia đình sinh sống, nhưng lại có hàng trăm cây hoa quế. Hoa quế sau khi phơi nắng thành hương liệu là có thể làm nguyên liệu cho tơ tằm,thứ này trong kinh thành rất được các tiểu thư yêu thích.(S : Em lại chém một tý)
“Năm nay hoa quế đưa đến sớm như vậy?” Vũ Y khuấy động mấy bông hoa nhỏ vụn.
Quế nông thu hồi tầm mắt, khắc chế không được nhìn chằm chằm Sở Cuồng. Người trong thành không nói sai, nam nhân này rất cao lớn a! Khuôn mặt tuấn tú như tạc tượng, đứng bên cạnh Vũ Y tiểu thư kiều nhỏ,quả thực không khác gì tượng đá.
“Ách, Tuyết di mấy ngày trước đây phái người tới nói thời tiết sang thu, sợ có gió lốc lớn.” Hắn giải thích, vung đấu lạp(mũ, nón,…) trong tay. “Hoa nếu gặp mưa gió, mùi sẽ kém đi. Thừa dịp hoa quế nở, toàn thôn liền nhanh chóng thu hoạch đem đến cho tiểu thư.”
“Đi trên đường có gặp sói không?”
“Không có, nhờ phúc tiểu thư, tiểu nhân đi đường rất thuận lợi. Mùa thu hoạch năm nay trong vòng cửu sơn thập bát không có bóng dáng thú dữ.”
“Bình an là tốt rồi.” Vũ Y gật đầu, quay đầu phân phó. “Hương di, tính ngân lượng.”
“Theo ta đến trướng phòng lĩnh tiền hoa quế.” Hương di dẫn nông dân chuẩn bị rời đi.
Quế nông xoay người nói lời cảm tạ, còn không quên dò xét Sở Cuồng, chuẩn bị sau khi về thôn sẽ hảo hảo miêu tả nam nhân mà Vũ Y tiểu thư sắp gả, đến tột cùng là bộ dáng gì.(S: giống anh Từ Hải của ông ND =]]])
Vài tên gia nô đi tới đem hoa quế mang vào kho cất.
“Xuân Bộ.” Vũ Y kêu.
“Vâng.” Xuân Bộ lập tức chạy tới, đã sớm ở một bên chờ đợi phân phó .
“Đem hổ phách hải đường trong phòng ra đây, đổ vào mười hai khay, đưa đến ‘Liên ti tự’ đi.” Nàng vỗ vỗ hai tay, phủi hết đóa hoa , bất quá mùi hương của nó thì vẫn còn lưu lại.
Xuân Bộ lĩnh mệnh, múc gáo nước rửa sạch hai tay, vội vàng cầm mười hai cái khay nhỏ.
Vũ Y xoay người rời khỏi vườn hoa đi lên hành lang gấp khúc, Sở Cuồng nhắm mắt theo đuôi, không tính cho nàng dễ dàng chuồn đi.
“Đưa vào chùa cung phật?” Hắn hỏi.
“Đưa vào chùa , nhưng không cung phật.” Vũ Y ngoái đầu nhìn lại, đối hắn cười.
Hắn khơi mào mày, chờ câu sau của nàng.
Nàng tiếp tục giải thích. “ ‘Liên ti tự’ không cung phật, là cung luy tổ cùng tằm.”(????)
Hắn vẫn là nhíu mày, không có mở miệng.
“Dưỡng tàm thủ ti(nuôi tằm lấy tơ), thừa dịp lúc tằm hóa kén liền bỏ vào nước sôi, tiếp tục kéo tơ. Nửa tấc lụa cần hàng ngàn vạn mệnh con tằm nhưng lại đổi lấy ấm no cho dân chúng Cán Sa Thành. Cho nên nương ta hai mươi năm trước, đã xuống đó xây dựng ‘Liên ti tự’, chỉ dùng để cung cấp luy tổ cùng tằm .” Vũ Y tựa vào tường hoa giải thích, đôi mắt nhi tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.(S: Em chém tí xíu ạ)
Không khí thoang thoảng hương hoa quế, xiêm y cùng da thịt nàng cũng lộ ra mùi thơm thản nhiên.
Sở Cuồng cúi đầu nhìn nàng, con ngươi đen lóe ra hào quang.
“Làm sao vậy?” Nàng nháy đôi mắt, không rõ hắn vì sao đột nhiên trở nên im lặng.
“Ta đang chờ.”
“Chờ cái gì?”
“Ngày thành thân.” Hắn đơn giản phun ra hai chữ.
“Nha.” Cái đầu nhỏ lập tức cúi xuống dưới, ánh mắt trong suốt không dám nhìn thẳng hắn, cố gắng nghiên cứu hoa văn đường thêu trên áo.
Nàng còn tưởng rằng hắn đã quên! Kết quả, loanh quanh một vòng hắn vẫn là không chịu bỏ qua, buộc nàng nói đáp án.
Trong lòng kỳ thật còn có một chút nghi ngờ, nàng chưa quyết định. Dù sao, quyết định của nàng cũng liên quan tới tương lai trăm ngàn dân chúng Cán Sa Thành –
Nhiệt năng hô hấp đánh úp lại,ngón tay dài ngăm đen đặt lên gáy nàng, nàng đang mải suy nghĩ liền bị hoảng sợ, vội vàng muốn trốn tránh. Nhưng hai chân còn không có nhúc nhích nửa phần, eo nhỏ đã bị ôm chặt vào lòng ai đó.
“Ách, Sở tướng quân, này –” Nàng đỏ bừng mặt cựa quậy.
Hắn thoáng dùng sức, cầm thật chặt, sau đó vén tóc nàng sang hai bên. Trên da thịt tuyết trắng có một vết hồng ngân.
“Đây là cái gì?” Sở Cuồng hỏi.
Nguy rồi!
Nàng co rụt gáy, muốn né tránh, hắn lại chế trụ cằm nàng, bắt buộc của nàng đối mặt hắn,không thể không trả lời.
“Bị cạo thương.” Thanh âm của nàng rất nhỏ .
“Bị cái gì cạo thương?”
“Ách, râu –” Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Sở Cuồng khơi mào mày rậm.
“Là ta làm?” Là lúc trước khi hôn nàng, râu không cẩn thận làm trầy da nàng sao?
Nàng xấu hổ quẫn bách gật đầu, cuối cùng cũng thuận lợi gục đầu xuống, không cần phải nhìn cặp con ngươi đen lợi hại kia nữa.
Ngày ấy, Sở Cuồng hôn nàng , râu hắn quá mức cứng rắn làm nàng có chút tổn thương. Khi đó hắn đang tắm rửa , còn chưa có cạo râu a!
Mấy ngày trước dấu vết nhìn rất rõ ràng, Vũ Y phải đeo thêm một chiếc vòng, miễn cho các a di nhìn thấy, lại cầm đao đi tìm Sở Cuồng tính sổ. Hôm nay xiêm y không cổ, vết thương cũng phai nhạt không ít, nàng mới không đeo trang sức, không ngờ hắn vẫn là phát hiện.
Hắn có vài phần kinh ngạc, cẩn thận xem xét, xác định đã khỏi hẳn hơn phân nửa mới buông tay, vén lại lọn tóc đen che đi vết thương nhỏ.
“Có đau không?”
“Ân. Không, chỉ có, chỉ có một chút thôi –” Nàng đáp, phấn giáp nóng hồng muốn cháy.
“Da ngươi thực non.” Hắn chậm chạp nói, khó mà tin được da thịt của nàng quá nõn nà nhạy cảm.
Mặt nàng càng hồng, lại còn hô hấp nóng nóng thổi tới, càng dựa vào càng gần, nàng vụng trộm nâng mắt lên nhìn hắn, lại phát hiện khuôn mặt tuấn tú ngày càng phóng đại , đến gần trong gang tấc.
Gần quá, nàng có thể nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt hắn —
Ách, tình cảnh này có chút quen thuộc a!
Đã từng có kinh nghiệm khắc sâu, nàng lập tức biết, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Nhưng là, ngay tại nơi này? Hắn muốn hôn nàng ở hành lang gấp khúc? Nếu gia nô đi qua nhìn thấy một màn này, có thể hay không âm thầm cười nàng bị Sở Cuồng làm hỏng rồi?
Hắn dần dần tới gần, nàng nghe thấy mùi hương trên người hắn. Thoải mái dễ ngửi, hơi thở nam nhân thuần túy, từ khi hắn tiến vào Phương phủ, nàng không lúc nào không nhớ tới hương vị này.
“Lần này sẽ không làm thương ngươi.” Sở Cuồng thanh âm có chút ám ách.
Vũ Y ngây ngốc gật đầu, cái đầu nhỏ còn chưa kịp lắc, môi đỏ mọng thủy nộn đã bị bạc môi nóng bỏng khác áp đảo.
Cánh môi nộn nộn, bởi vì hắn khẽ cắn hút làm toàn thân nàng như nhũn ra, từ khe hở giữa hai cặp môi dật ra kiều ngọt khinh ngâm dụ hoặc lòng người.
Bên hông căng thẳng, hắn nhanh chóng đem nàng kéo vào lòng, lồng ngực rộng lớn đè ép bộ ngực sữa non mềm mà ma sát nhẹ, so với hôn càng phiến tình hơn.
Nàng run run vì khoái cảm xa lạ cùng bối rối, bị hắn dẫn dắt không thể không đụng chạm, học tập.
Khi nàng học theo hắn ,hôn đáp lại, cái lưỡi nhuyễn nộn chủ động tham tiến trong miệng hắn, cùng hắn giao triền, hắn liền phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.
Sở Cuồng nâng nàng lên đặt nàng ngồi trên lan can, làm cho thân thể hai người có thể càng thêm mật thiếp. Tư thế này giúp hắn có thể cảm nhận được toàn bộ nàng non mềm.
Nàng choáng váng, bị thân mình hắn cường tráng vây quanh, bị hắn hôn cùng khiêu khích!
Xem ra, chiến thuật kéo dài không dùng được, Sở Cuồng căn bản không chịu lép vế, nàng lại ra sức khước từ, nói không chừng hắn kiên nhẫn dùng hết, liền trực tiếp đói hổ phác dương (hổ đói , ăn thịt dương), đem nàng một ngụm nuốt sạch mất!
Nàng phải hạ quyết định.
Càng nhanh càng tốt!
Mấy vị a di đều xuất phủ, đám người hầu không vì thế mà lơi lỏng,vẫn chăm chỉ làm việc. Những người nhàn rỗi nhất phủ này hiện đang tụ tập trong đại sảnh.
“Chỗ ngồi này thật êm a” Tần Bất Hoán thản nhiên nói,phất phất cây quạt trong tay. Hắn là người duy nhất vẫn có thể dương dương tự đắc vài ngày qua.
Bắc Hải Liệt bình luận. “Êm ả đến làm cho người ta muốn ngủ.”
Biết được áo cơm không cần lo lắng, bọn họ đầu tiên là thả lỏng mấy ngày, hưởng thụ Cán Sa Thành chiêu đãi. Nhưng nhàn nhã lâu lại sinh nhàm chán, các nam nhân ngược lại bắt đầu nôn nóng.
“Chung quy vẫn là ăn ngon ngủ yên.” Tần Bất Hoán nâng tách uống trà.
“Chờ giải quyết Phương Vũ Y xong, ta sẽ tìm việc cho các huynh đệ làm.” Sở Cuồng trả lời, biểu tình đờ đẫn, nhìn không ra cảm xúc gì.
“Giải quyết?” Tần Bất Hoán nhíu mày.
Sở Cuồng liếc mắt một cái. “ Thành thân.” Hắn bổ sung.
Tần Bất Hoán cười khẽ ra tiếng, khóe miệng khẽ nhếch, khuôn mặt tuấn mỹ kia làm cho người ta thần hồn điên đảo. “Xem ngươi, như thế nào đem việc vui nói thành như vậy.”
Tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến, đánh gãy cuộc nói chuyện, đám nha hoàn ngoài cửa phúc thân thỉnh an, đẩy hai cánh cửa phòng. Một trận gió thu thổi vào bên trong làm làn váy Phương Vũ Y chập chờn, không những thế còn thổi tới hương khí thản nhiên.
“Phương cô nương.” Tần Bất Hoán lễ phép đứng dậy, đối với nàng mỉm cười, chỉ hai nam nhân còn lại động cũng chưa động, mông vẫn dính ở trên ghế.
Vũ Y quỳ gối phúc thân, đi vào đại sảnh.
“Quấy rầy các ngươi sao?” Nàng tới đây liền nghe thấy được thanh âm nói chuyện.
Tần Bất Hoán ý cười càng sâu.” Không có gì, chính là đang nói về hỉ sự.”
Vũ Y trừng mắt, phấn giáp hiện lên màu hồng, bất quá nàng không có tiếp tục truy vấn. Nàng giơ hai tay, vỗ lên thành tiếng, ống tay áo tuột xuống lộ ra hai cánh tay trắng noãn. Đám nha hoàn lập tức mở cửa đem khoảng mười món ăn tinh xảo tiến vào.
Mùa thu cua rất béo cho nên được chọn lựa làm nguyên liệu chính. Trên bàn nào là canh cua, thịt cua, cua đậu hủ, cua chưng, cua tạc, cua giấm, hương vị thập phần ngon miệng. Chỉ có điều cơm tuy rằng tinh xảo, lại phân chia thiếu phần, mười bàn thức ăn này cộng lại cũng chỉ đủ cho một nam nhân trưởng thành nhét kẽ răng.
Vũ Y tự mình lấy ra một đôi đũa gỗ đặt trước mặt Sở Cuồng.
Tần Bất Hoán nhíu mày, khoa trương thở dài một hơi. “Đây là đại biểu, Liệt thúc cùng chúng ta không có lộc ăn?”
“Bắc hải tiên sinh trong phòng đã bày sẵn rượu ngon canh ngọt,chỉ chờ hai vị đến góp vui.” Vũ Y mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Sở Cuồng. “Ta muốn nói chuyện với một mình ngươi.” Nàng mở miệng đuổi khéo những người khác.
Sở Cuồng nhíu mày, lặng lẽ không lên tiếng nhìn nàng trong chốc lát mới chậm rãi gật đầu.
Tần Bất Hoán cười nhẹ vài tiếng, uống cạn ly trà xong liền dẫn đầu đứng dậy.
“Liệt thúc, chúng ta đây đi trước đi, đừng quấy nhiễu người ta.” Hắn cười cười nhìn Vũ Y, rồi rời khỏi đại sảnh. Bắc Hải Liệt không hé răng cũng nối đuôi theo ra ngoài.
Cửa đóng lại, trong đại sảnh đảo mắt chỉ còn Sở Cuồng cùng Vũ Y.
“Ngươi muốn nói chuyện gì cùng ta?” Hắn hỏi.
Vũ Y nâng tay áo, tự mình châm rượu cho hắn, mặt ngoài xem ra bình tĩnh, kỳ thật trong lòng lại thập phần khẩn trương. Nàng phải cố gắng lắm mới có thể đi vào đại sảnh, một mình ở chung với hắn. Lực ảnh hưởng của hắn với nàng chưa từng hạ thấp, nhưng là có một số việc, không nhanh chóng nói rõ thì không được.
“Đàm hôn sự.” Nàng nhẹ giọng đáp, phát hiện ánh mắt hắn lập tức trở nên vô cùng sáng ngời.
Sở Cuồng nhíu mày, không nghĩ tới nàng muốn nói đúng là chuyện này.
Thân là nữ nhi duy nhất của Phương gia, có được may mắn sủng ái, tạo thành Phương Vũ Y bất đồng sao? Nàng ôn thuần hữu lễ, lại dũng cảm hơn mọi nữ nhân bình thường, chẳng những can đảm cùng hắn một chỗ, thậm chí còn chủ động nhắc tới hôn sự, đây chính là thứ mà tiểu thư khuê các nghĩ cũng không dám nghĩ –
Cái miệng của hắn bất giác hơi hơi giơ lên cười nhẹ .
Nàng không giống người khác khiến hắn rất cao hứng.
“Chúng ta khi nào thì thành thân?” Sở Cuồng đi thẳng vào vấn đề.
Vũ Y cúi khuôn mặt nhỏ nhắn để lộ cần cổ trắng ngần, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp hỏi nàng.” Ách, gia huynh vừa mới qua đời, trước mắt không thể có hỉ sự.” Nàng nhẹ giọng trả lời.
“Phải chờ tới khi nào?” Hắn nghe thấy phải chờ đợi, ý cười liền mất hết.
“Dựa theo tập tục,nếu nội trong trăm ngày không thành thân, nhất định phải đợi cho tang phục kì mãn.”
“Tang kì bao lâu?”
“Ba năm.”
Sở Cuồng sắc mặt bỗng dưng trầm xuống , mày rậm nhăn lại.
“Ta sẽ không đợi cho tang kì chấm dứt.” Xem biểu tình kia cũng biết, hắn chờ không nổi ba năm.
“Ta cũng không trông cậy vào ngươi có thể chờ lâu như vậy.” Vũ Y nhỏ giọng nói. Ba tháng đại khái đã là cực hạn, làm sao chịu được ba năm? Huống hồ, đợi ba năm nữa, nàng đã bước sang tuổi hai mươi sáu.
“Đừng để ý tới tang kì, là Phương Tứ muốn ta đến thú ngươi, thời điểm hắn sống đã chấp nhận thì nay chết cũng sẽ không phản đối.” Hắn nhìn về phía nàng, lời ít ý nhiều chấm dứt cuộc bàn luận.” Chúng ta mau chóng thành thân.”
Vũ Y thất thanh kêu nhỏ, hai tay loạn diêu.” Không!”
“Không?” Con ngươi đen nheo lại, nguy hiểm nhìn nàng. “Ngươi không thành thân?” Cự tuyệt của nàng so với chút địch ý của các nữ nhân kia càng làm cho hắn tức giận.
Nàng hít sâu một hơi, khắc chế thân thủ vuốt lên đôi lông mày rậm. “Không phải, chính là trước khi thành thân, chúng ta cần hảo hảo nói chuyện.”
“Nói chuyện gì? Ta đã muốn đồng ý.” Sở Cuồng không kiên nhẫn nói.
Vũ Y lại lần nữa hít sâu, ở trong lòng đếm từ một tới mười xong mới có thể tiếp tục nói chuyện.
“Chúng ta nếu thành thân, Cán Sa Thành liền do ngươi trách nhiệm, bất luận là đại sự, tiểu sự đều do ngươi tác chủ. Ngươi trước hết làm cho dân chúng trong thành tiếp nhận, việc hôn sự này mới có thể thuận lợi tiến hành được.”
Hắn nhìn nàng, một lát sau mới không tình nguyện gật đầu.
Nàng lộ ra mỉm cười. “Như vậy, bắt đầu từ đêm nay, ta sẽ phái người đem sổ sách văn kiện đến phòng ngươi, ngươi trước xem qua một lần đi.”
Sở Cuồng không có trả lời, đưa tay ra rót rượu, lông mày nhíu càng sâu.
Vũ Y thừa thắng xông lên, tính thừa dịp cơ hội này, đem toàn bộ sự tình nói cho hắn. “Mặt khác, Cán Sa thành có quy củ do cha và nương ta lập, người trong thành tất cả đều phải tuân thủ. Ngươi sau này trở thành thành chủ, lại càng cần làm gương tốt.”
“Quy củ gì?” Hắn lạnh giọng hỏi, tính nhẫn nại không còn nhiều lắm.
“Công bằng.”
“Công bằng?!” Mày rậm đột nhiên dãn ra, vẻ mặt hắn cổ quái tựa như lần đầu tiên nghe thấy từ này.
Hắn đương nhiên hiểu được công bằng, hiểu được người khác cũng như mình cần đối xử bình đẳng. Chỉ có điều , hắn nghĩ công bằng là giữa nam nhân với nam nhân, hắn cũng nghĩ chỉ có nam nhân cùng nam nhân mới có thể chú ý công bằng.
Còn với nữ nhân , có công bằng gì đáng nói sao? Tiểu nữ nhân này còn muốn giở thủ đoạn gì?
“Tỷ như, ngươi ăn một trái cây, ta cũng ăn một cái, đồng ý không?” Vũ Y ngửa đầu nhìn hắn. Hắn thật sự rất cao lớn, cổ nàng đã có chút mỏi rồi.(S:Tới m9 không anh?? .. Anh Cuồng : m95 em ạ…=]])
Sở Cuồng gật đầu.
“Ngươi nếu một mình hưởng lợi , không cho ta ăn thì sao?”
Khuôn mặt tuấn tú trở nên tối sầm, lời của nàng dường như đã vũ nhục hắn.
“Ta sẽ không để ngươi chịu đói.” Sở Cuồng trừng mắt nàng.
Vũ Y trừng mắt nhìn lại, tươi cười nhợt nhạt. Không biết vì sao, hắn khẩu khí tuy rằng thô lỗ, biểu tình cũng nhìn không thấy nửa phần ôn nhu, nhưng lời hắn nói lại khiến lòng nàng ấm áp dễ chịu.
“Ta biết ngươi sẽ không, kia chính là so sánh thôi.” Đột nhiên cảm thấy bộ dáng hắn nhíu mày cũng thực làm người ta mê muội, nàng thân thủ vỗ vỗ cánh tay hắn, lộ ra nụ cười ngọt ngào trấn an hắn. “Như vậy, cứ thế mà tiến hành. Ngươi nếu ăn một sọt vải –”
“Vải? Đó là cái gì?”
Không được, nêu ví dụ này không đủ cụ thể, Sở Cuồng là người phương bắc, vải là loại quả chỉ có ở Lĩnh Nam, hắn đại khái chưa thấy qua chứ đừng nói là ăn, nàng phải nêu cái ví dụ dễ hiểu mới được.
Con ngươi đen láy đảo quanh căn phòng, bất chợt dừng lại trên bàn cơm.
“Nếu ngươi ăn mười con cua, như vậy, ta cũng có thể ăn mười con cua, đúng không?”
“Ngươi ăn được nhiều như vậy?” Hắn hồ nghi nhìn nàng.
Nàng khắc chế xúc động thở dài, nhẫn nại cùng hắn giải thích.
“Ta nói, kia chính là so sánh.” Nàng cười đến càng nhu đẹp hơn, đôi mắt trong suốt nhìn hắn.” Như vậy, ngươi sẽ cho ta ăn sao?” Nàng nhìn chăm chú vào hắn, hai tròng mắt chớp chớp.
“Nếu ngươi nuốt trôi, kia đương nhiên có thể.” Sở Cuồng nhún vai trả lời.
Vũ Y dùng sức gật đầu, nóng bỏng nhìn hắn. “ Toàn bộ mọi chuyện trong thành đều từ đó suy ra, đây là công bằng, rất đơn giản nha.”
Hắn khơi mào mày, con ngươi thâm trầm thủy chung nhìn nàng.
Nguyên lai, đây là công bằng mà nàng muốn? Thật là so với công bằng giữa nam nhân cùng nam nhân đơn giản nhiều lắm. Cái này rất dễ làm, vấn đề công bằng của nữ nhân tất cả đều xoay quanh đồ ăn.
“Ngươi đồng ý?” Vũ Y truy vấn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập chờ mong.
Sở Cuồng gật đầu, nhìn không ra trong việc này, hắn có cái lý do gì để cự tuyệt. Dù sao, hắn sẽ không cho nàng bị đói, nàng muốn ăn bao nhiêu cũng không có vấn đề gì.(S : =]])
Vũ Y cúi đầu, đôi mắt chuyển động che dấu ý cười sắp tràn đầy trong đó. Không được, nàng không thể cười, hắn quá mức nhạy bén, nói không chừng sẽ phát giác gì đó a.
“Như vậy, Sở tướng quân, ta muốn một thứ.” Nàng nhẹ giọng nói.
Mày rậm nhíu lại, trừng mắt nhìn cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu. Thành thân quả nhiên là loại chuyện phiền toái, liền ngay cả hoạt động chuẩn bị cũng phiền phức như vậy, tiểu nữ nhân này có vấn đề liên tiếp không ngừng, toàn lấy chút chuyện lông gà vỏ tỏi đến hỏi, muốn hắn đáp ứng này, đáp ứng cái kia.
“Ngươi muốn cái gì?” Hắn lại rót một chén rượu, đoán rằng nàng lại đưa ra vài yêu cầu râu ria.
Vũ Y mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Quân lệnh trạng.”(Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh)
Trong đại sảnh một trận tĩnh mịch.
Ánh nắng xuyên thấu qua hồng sa cửa sổ biến hóa thành ngàn vạn quang ảnh.
Sở Cuồng động tác rót rượu tạm dừng, cặp mày rậm nhăn lại, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Vũ Y cũng nhìn hắn, không có lùi bước. Hai tay nàng giấu trong ống áo nắm chặt chẽ.
Vẫn là không được sao? Nàng lúc trước nói đông nói tây, chính là muốn làm hắn mất cảnh giới, đem hết thảy hợp lý hoá, miễn cho hắn quá độ giật mình. Dù sao, nữ nhân muốn giữ quân lệnh trạng, xác thực có chút kinh thế hãi tục.
Quân lệnh trạng vừa ra, toàn quân nhất định phải duy mệnh là từ, cho nàng quân lệnh trạng, tức là cho nàng thống ngự quyền Hắc Sam quân.
Sở Cuồng sẽ nguyện ý cho nàng thống ngự quyền sao?!
“Vì sao?” Hắn sau một lúc lâu mới lên tiếng.
Nàng thở ra một hơi, bả vai buộc chặt nháy mắt thả lỏng không ít.
Chuyện tốt! Ít nhất hắn là hỏi nàng lý do, mà không phải lập tức bác bỏ.
“Ta muốn công bằng.”
Sở Cuồng bắt đầu suy tư, đồ ăn cùng quân lệnh trạng rốt cuộc có liên quan gì. =))))
“Công bằng không chỉ chúng ta đóng cửa lại mà nói,mà là dân Cán Sa Thành cùng với Hắc Sam quân phải cùng tuân thủ. Ta nắm quân lệnh trạng, mới có thể cho dân chúng cảm thấy hai người chúng ta địa vị ngang nhau.” Thấy hắn mày càng nhăn nhanh, nàng vội vàng bổ sung. “Một khi bọn họ tranh cướp đồ ăn, ta cũng có quyền xử lý.” Nêu ví dụ này, hắn có lẽ đã hiểu đi?!
Lần này, hắn không bị trêu đùa, liền bỏ qua hai chữ đồ ăn , hỏi thẳng trung tâm của vấn đề.
“Ngươi muốn cầm quyền?” Con ngươi đen hiện lên quang mang lợi hại.
Vũ Y rũ mí mắt, không tiếp xúc cùng tầm mắt hắn, tư thái nhàn tĩnh, ôn thuần như con cừu nhỏ.” Kia chính là bề ngoài, ta muốn dân chúng an tâm.” Nàng nhẹ giọng trả lời, thanh âm đều làm cho người ta lòng sinh trìu mến, không đành lòng hoài nghi.
Hắn nhún nhún bả vai rộng lớn, không có truy vấn, tin lời giải thích của nàng.
Một nữ nhân, có thể có bao nhiêu bản lĩnh?
Phương Vũ Y chính là cái nữ nhân, cho dù có quân lệnh trạng, nhiều lắm cũng chỉ có thể can thiệp một ít việc nhỏ râu ria, không có khả năng tạo thành uy hiếp.
“Như vậy, là ngươi đáp ứng rồi?” Nàng nhỏ giọng hỏi, đôi mắt che dấu lóe ra ánh nhìn hưng phấn. Lòng của nàng nhảy loạn, thậm chí không dám nhìn ánh mắt hắn, sợ bị hắn nhìn ra manh mối.
“Thành thân xong, ta liền cho ngươi quân lệnh trạng.”
“Không, không thể đợi tới sau khi thành thân.” Nàng lập tức nói, phát hiện ánh mắt hắn hồ nghi, thanh âm lập tức mềm nhẹ. “Ta muốn dân chúng mau chóng tiếp nhận ngươi.” Nàng vô tội nói.
“Chúng ta khi nào thành thân?” Quanh quẩn một vòng, hắn vẫn là chưa quên truy vấn mấu chốt.
Vũ Y hai má hơi hơi đỏ lên, vừa mở miệng, trên cửa lại truyền đến tiếng đập nhẹ, thanh âm Hương di cách màn cửa sổ bằng lụa mỏng vang lên. “Tiểu thư, Cán Sa lũng quế nông đưa tới hoa quế mùa này, mời tiểu thư đi nghiệm thu.”
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cách màn cửa sổ bằng lụa mỏng giương giọng trả lời. “Đã biết.”
Không dám nhìn biểu tình Sở Cuồng, nàng bước đi đến cạnh cửa, mở cửa liền đi ra ngoài, cố ý lảng tránh hắn ép hỏi. Động tác của nàng nhanh nhẹn như lộc nhi(con gì nhở???),đôi chân đi giày thêu tinh xảo tưởng chừng không chạm đất.( S : em chém =.=)
Đi ra đại sảnh, xác định cách đủ xa, nàng mới nhẹ nhàng thở hổn hển vài cái, lấy tay vỗ vỗ ngực, trấn an bản thân đang nhảy loạn trong lòng.
Cùng Sở Cuồng giao đấu, thật sự rất mạo hiểm. Hắn tuy rằng nói không nhiều nhưng con ngươi đen bí hiểm, chính là thoáng nhìn liền có thể làm cho nàng rối loạn trong gang tấc. Ở cạnh hắn cứ như gần lửa khiến nàng bất an bối rối, có điểm khiếp đảm, lại nhịn không được muốn tới gần –
Nàng bước qua vũ bồn hoa thạch, xuyên qua cửa tròn, đi vào vườn hoa trống trải.
Vườn hoa bày biện hơn mười sọt hoa quế, hương thơm thanh mát, Từ Hương đứng bên cạnh chỉ huy gia nô phân lượng.
Hương di nhìn thấy Vũ Y xuất hiện, xả môi muốn mỉm cười, nhưng ý cười còn không có nở, nhìn thấy thân ảnh cao lớn phía sau Vũ Y liền lập tức trở nên cứng ngắc.
Bất thình lình nàng run rẩy thân mình. Không cần quay đầu cũng biết hắn đã theo sau lưng.
Quái, vóc dáng lớn như vậy, lúc chuyển động thế nhưng không phát nửa điểm âm thanh, nàng thậm chí không có nghe tiếng bước chân của hắn.
Cảm giác áp bách cường đại tràn ngập bốn phía, Sở Cuồng xoay người tới gần nàng, hơi thở nóng bỏng làm nàng hoảng sợ.
“Ngươi còn thiếu ta một đáp án, đừng nghĩ trốn.” Hắn nguy hiểm nói nhỏ, khẩu khí bất mãn.
“Ta không có trốn.” Vũ Y thấp giọng nói dối.
Sau lưng truyền đến một tiếng hừ lạnh, xem ra đối với câu trả lời của nàng rất không cho là đúng.
Nàng duy trì tươi cười, như cũ không có quay đầu, đi lên phía trước cầm mấy khóm hoa …
Cán Sa lũng cách đây không xa, là một tòa thung lũng nho nhỏ, ở đó có khoảng mười gia đình sinh sống, nhưng lại có hàng trăm cây hoa quế. Hoa quế sau khi phơi nắng thành hương liệu là có thể làm nguyên liệu cho tơ tằm,thứ này trong kinh thành rất được các tiểu thư yêu thích.(S : Em lại chém một tý)
“Năm nay hoa quế đưa đến sớm như vậy?” Vũ Y khuấy động mấy bông hoa nhỏ vụn.
Quế nông thu hồi tầm mắt, khắc chế không được nhìn chằm chằm Sở Cuồng. Người trong thành không nói sai, nam nhân này rất cao lớn a! Khuôn mặt tuấn tú như tạc tượng, đứng bên cạnh Vũ Y tiểu thư kiều nhỏ,quả thực không khác gì tượng đá.
“Ách, Tuyết di mấy ngày trước đây phái người tới nói thời tiết sang thu, sợ có gió lốc lớn.” Hắn giải thích, vung đấu lạp(mũ, nón,…) trong tay. “Hoa nếu gặp mưa gió, mùi sẽ kém đi. Thừa dịp hoa quế nở, toàn thôn liền nhanh chóng thu hoạch đem đến cho tiểu thư.”
“Đi trên đường có gặp sói không?”
“Không có, nhờ phúc tiểu thư, tiểu nhân đi đường rất thuận lợi. Mùa thu hoạch năm nay trong vòng cửu sơn thập bát không có bóng dáng thú dữ.”
“Bình an là tốt rồi.” Vũ Y gật đầu, quay đầu phân phó. “Hương di, tính ngân lượng.”
“Theo ta đến trướng phòng lĩnh tiền hoa quế.” Hương di dẫn nông dân chuẩn bị rời đi.
Quế nông xoay người nói lời cảm tạ, còn không quên dò xét Sở Cuồng, chuẩn bị sau khi về thôn sẽ hảo hảo miêu tả nam nhân mà Vũ Y tiểu thư sắp gả, đến tột cùng là bộ dáng gì.(S: giống anh Từ Hải của ông ND =]]])
Vài tên gia nô đi tới đem hoa quế mang vào kho cất.
“Xuân Bộ.” Vũ Y kêu.
“Vâng.” Xuân Bộ lập tức chạy tới, đã sớm ở một bên chờ đợi phân phó .
“Đem hổ phách hải đường trong phòng ra đây, đổ vào mười hai khay, đưa đến ‘Liên ti tự’ đi.” Nàng vỗ vỗ hai tay, phủi hết đóa hoa , bất quá mùi hương của nó thì vẫn còn lưu lại.
Xuân Bộ lĩnh mệnh, múc gáo nước rửa sạch hai tay, vội vàng cầm mười hai cái khay nhỏ.
Vũ Y xoay người rời khỏi vườn hoa đi lên hành lang gấp khúc, Sở Cuồng nhắm mắt theo đuôi, không tính cho nàng dễ dàng chuồn đi.
“Đưa vào chùa cung phật?” Hắn hỏi.
“Đưa vào chùa , nhưng không cung phật.” Vũ Y ngoái đầu nhìn lại, đối hắn cười.
Hắn khơi mào mày, chờ câu sau của nàng.
Nàng tiếp tục giải thích. “ ‘Liên ti tự’ không cung phật, là cung luy tổ cùng tằm.”(????)
Hắn vẫn là nhíu mày, không có mở miệng.
“Dưỡng tàm thủ ti(nuôi tằm lấy tơ), thừa dịp lúc tằm hóa kén liền bỏ vào nước sôi, tiếp tục kéo tơ. Nửa tấc lụa cần hàng ngàn vạn mệnh con tằm nhưng lại đổi lấy ấm no cho dân chúng Cán Sa Thành. Cho nên nương ta hai mươi năm trước, đã xuống đó xây dựng ‘Liên ti tự’, chỉ dùng để cung cấp luy tổ cùng tằm .” Vũ Y tựa vào tường hoa giải thích, đôi mắt nhi tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.(S: Em chém tí xíu ạ)
Không khí thoang thoảng hương hoa quế, xiêm y cùng da thịt nàng cũng lộ ra mùi thơm thản nhiên.
Sở Cuồng cúi đầu nhìn nàng, con ngươi đen lóe ra hào quang.
“Làm sao vậy?” Nàng nháy đôi mắt, không rõ hắn vì sao đột nhiên trở nên im lặng.
“Ta đang chờ.”
“Chờ cái gì?”
“Ngày thành thân.” Hắn đơn giản phun ra hai chữ.
“Nha.” Cái đầu nhỏ lập tức cúi xuống dưới, ánh mắt trong suốt không dám nhìn thẳng hắn, cố gắng nghiên cứu hoa văn đường thêu trên áo.
Nàng còn tưởng rằng hắn đã quên! Kết quả, loanh quanh một vòng hắn vẫn là không chịu bỏ qua, buộc nàng nói đáp án.
Trong lòng kỳ thật còn có một chút nghi ngờ, nàng chưa quyết định. Dù sao, quyết định của nàng cũng liên quan tới tương lai trăm ngàn dân chúng Cán Sa Thành –
Nhiệt năng hô hấp đánh úp lại,ngón tay dài ngăm đen đặt lên gáy nàng, nàng đang mải suy nghĩ liền bị hoảng sợ, vội vàng muốn trốn tránh. Nhưng hai chân còn không có nhúc nhích nửa phần, eo nhỏ đã bị ôm chặt vào lòng ai đó.
“Ách, Sở tướng quân, này –” Nàng đỏ bừng mặt cựa quậy.
Hắn thoáng dùng sức, cầm thật chặt, sau đó vén tóc nàng sang hai bên. Trên da thịt tuyết trắng có một vết hồng ngân.
“Đây là cái gì?” Sở Cuồng hỏi.
Nguy rồi!
Nàng co rụt gáy, muốn né tránh, hắn lại chế trụ cằm nàng, bắt buộc của nàng đối mặt hắn,không thể không trả lời.
“Bị cạo thương.” Thanh âm của nàng rất nhỏ .
“Bị cái gì cạo thương?”
“Ách, râu –” Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Sở Cuồng khơi mào mày rậm.
“Là ta làm?” Là lúc trước khi hôn nàng, râu không cẩn thận làm trầy da nàng sao?
Nàng xấu hổ quẫn bách gật đầu, cuối cùng cũng thuận lợi gục đầu xuống, không cần phải nhìn cặp con ngươi đen lợi hại kia nữa.
Ngày ấy, Sở Cuồng hôn nàng , râu hắn quá mức cứng rắn làm nàng có chút tổn thương. Khi đó hắn đang tắm rửa , còn chưa có cạo râu a!
Mấy ngày trước dấu vết nhìn rất rõ ràng, Vũ Y phải đeo thêm một chiếc vòng, miễn cho các a di nhìn thấy, lại cầm đao đi tìm Sở Cuồng tính sổ. Hôm nay xiêm y không cổ, vết thương cũng phai nhạt không ít, nàng mới không đeo trang sức, không ngờ hắn vẫn là phát hiện.
Hắn có vài phần kinh ngạc, cẩn thận xem xét, xác định đã khỏi hẳn hơn phân nửa mới buông tay, vén lại lọn tóc đen che đi vết thương nhỏ.
“Có đau không?”
“Ân. Không, chỉ có, chỉ có một chút thôi –” Nàng đáp, phấn giáp nóng hồng muốn cháy.
“Da ngươi thực non.” Hắn chậm chạp nói, khó mà tin được da thịt của nàng quá nõn nà nhạy cảm.
Mặt nàng càng hồng, lại còn hô hấp nóng nóng thổi tới, càng dựa vào càng gần, nàng vụng trộm nâng mắt lên nhìn hắn, lại phát hiện khuôn mặt tuấn tú ngày càng phóng đại , đến gần trong gang tấc.
Gần quá, nàng có thể nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt hắn —
Ách, tình cảnh này có chút quen thuộc a!
Đã từng có kinh nghiệm khắc sâu, nàng lập tức biết, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Nhưng là, ngay tại nơi này? Hắn muốn hôn nàng ở hành lang gấp khúc? Nếu gia nô đi qua nhìn thấy một màn này, có thể hay không âm thầm cười nàng bị Sở Cuồng làm hỏng rồi?
Hắn dần dần tới gần, nàng nghe thấy mùi hương trên người hắn. Thoải mái dễ ngửi, hơi thở nam nhân thuần túy, từ khi hắn tiến vào Phương phủ, nàng không lúc nào không nhớ tới hương vị này.
“Lần này sẽ không làm thương ngươi.” Sở Cuồng thanh âm có chút ám ách.
Vũ Y ngây ngốc gật đầu, cái đầu nhỏ còn chưa kịp lắc, môi đỏ mọng thủy nộn đã bị bạc môi nóng bỏng khác áp đảo.
Cánh môi nộn nộn, bởi vì hắn khẽ cắn hút làm toàn thân nàng như nhũn ra, từ khe hở giữa hai cặp môi dật ra kiều ngọt khinh ngâm dụ hoặc lòng người.
Bên hông căng thẳng, hắn nhanh chóng đem nàng kéo vào lòng, lồng ngực rộng lớn đè ép bộ ngực sữa non mềm mà ma sát nhẹ, so với hôn càng phiến tình hơn.
Nàng run run vì khoái cảm xa lạ cùng bối rối, bị hắn dẫn dắt không thể không đụng chạm, học tập.
Khi nàng học theo hắn ,hôn đáp lại, cái lưỡi nhuyễn nộn chủ động tham tiến trong miệng hắn, cùng hắn giao triền, hắn liền phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.
Sở Cuồng nâng nàng lên đặt nàng ngồi trên lan can, làm cho thân thể hai người có thể càng thêm mật thiếp. Tư thế này giúp hắn có thể cảm nhận được toàn bộ nàng non mềm.
Nàng choáng váng, bị thân mình hắn cường tráng vây quanh, bị hắn hôn cùng khiêu khích!
Xem ra, chiến thuật kéo dài không dùng được, Sở Cuồng căn bản không chịu lép vế, nàng lại ra sức khước từ, nói không chừng hắn kiên nhẫn dùng hết, liền trực tiếp đói hổ phác dương (hổ đói , ăn thịt dương), đem nàng một ngụm nuốt sạch mất!
Nàng phải hạ quyết định.
Càng nhanh càng tốt!
/30
|