Bích Ba đứng phía sau thấy Chân Linh sáng rực rỡ như thế, ánh mắt hoảng hốt không thể mở ra được, hào quang rực rỡ như ngọc, ánh mắt như ánh lửa, như ánh bạc chói mắt xẹt ngang qua bầu trời đen tối, lại giống như ánh trăng lạnh lẽo, trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người ta có ý định che mắt lại không muốn ánh mắt hoảng sợ của mình khinh bạc nàng, nhưng rồi lại không tự chủ được bị nàng hấp dẫn.
Chân Linh nhìn qua gương thấy Bích Ba bị vây trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, buồn cười nói. "Bích Ba nhớ người yêu sao?"
"A..." Bích Ba hoảng hốt trả lời, khi phản ứng trở lại mới biết mình trả lời cái gì liền đỏ mặt mắng. "Tiểu thư thật đáng ghét!"
"Được rồi. Bích Ba đừng thất thần nữa mau giúp ta băng bó vết thương trên mặt, nhớ là phải băng thật xấu vào." Nàng muốn cho người đầu tiên nhìn thấy liền bị làm cho hoảng sợ.
Bích Ba ngây ngốc không hiểu nhìn Chân Linh. "Tiểu thư, tại sao phải băng xấu?" Nàng mới không cần đâu, nàng nhất định phải băng cho thật cẩn thận làm cho gương mặt tuyệt mỹ của tiểu thư dù bị thương vẫn rất đẹp.
Chân Linh cười thần bí. "Bích Ba, đừng hỏi nhiều như vậy, làm theo lời ta đi."
Bích Ba không hiểu Chân Lịnh tại sao phải làm như vậy, có điều tiểu thư bảo làm vậy nàng đành phải làm theo.
Bích Ba ra tay quả nhiên thật khéo léo, không bao lâu liền băng bó kỹ, kết quả đúng như Chân Linh nghĩ, rất là dọa người.
"Tiểu thư, người thật muốn thành như vậy sao?" Bích Ba nhìn Chân Linh khuôn mặt tuyệt mỹ bị băng thành thế này buộc phải lên tiếng.
Cứ như vậy thật tốt lắm. Chân Linh tự nhiên xoay người nhìn Bích Ba nói. "Bích Ba, Cẩm Vương phủ này có thợ mộc không?"
Bích Ba ngây ngốc không hiểu vì sao Chân Linh hỏi như vậy. "Có thưa tiểu thư."
Ánh mắt Chân Linh hạ xuống hai chân mình, mức độ thương tổn này xem ra cũng không quá nặng, điều trị thích hợp thật tốt trong thời gian ngắn xác suất gân cốt khôi phục trở lại sẽ rất cao, như vậy nửa tháng sau nàng có thể đi rồi, chỉ có điều hiện tại nàng không thể tùy ý hoạt động nếu không gân cốt lại bị tổn thương chỉ sợ đến lúc đó sẽ để lại di chứng.
Nàng nâng mắt nhìn phía Bích Ba nói. "Bích Ba, ngươi đi lấy giúp ta giấy bút đến đây đi."
"Sao?" Bích Ba có chút bất ngờ, tiểu thư vừa rồi hỏi thợ mộc sao bây giờ lại muốn lấy giấy bút? Đối với tiểu thư bị thương sau khi tỉnh lại, nàng càng ngày càng không hiểu, có điều tiểu thư như vậy thực làm cho người ta chờ mong, nàng là muốn vẽ tranh sao?
"Được. Tiểu thư, nô tì đi lấy cho người." Bích Ba vừa vui vẻ lên tiếng trả lời vừa đi ra ngoài.
Không lâu sau nàng cầm giấy bút mang đến.
"Tiểu thư, những thứ này là nô tì hỏi mượn của tổng quản, người dùng đi." Bích ba đem giấy bút bày trên bàn, tò mò đứng ở một bên.
Chân Linh cầm bút lông ngồi trước bàn, chấm một chút mực rồi vẽ lên giấy.
Bản thân nàng là sát thủ xinh đẹp lạnh lùng, muốn thật xuất sắc phải có một loạt các cuộc huấn luyện phong phú không hề đơn giản, năng lực tất nhiên phải có và phải biết một chút thuật dịch dung.
Chân Linh đới với các thứ cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhưng nàng thông thạo nhất chính là vũ đạo làm cho người người thán phục. Khi nàng khiêu vũ có một loại sức hút đặc biệt như yêu tinh, chỉ cần nàng múa trong nháy mắt sẽ làm người người điên cuồng. Cho nên, mặc kệ như thế nào, chỉ cần nàng đảm nhận nhiệm vụ nào, nàng thường dùng thân phận là một vũ công trong các chỗ ăn chơi, mỗi lần nàng hành động đều hoàn thành xuất sắc.
Đối với việc vẽ một bức tranh đơn giản tất nhiên không thể làm khó được nàng.
Nàng thổi nhẹ bức tranh vừa hoàn thành rồi đưa nó cho Bích Ba. "Bích Ba, đem bản thảo này đưa cho thợ mộc tốt nhất trong Cẩm Vương phủ, bảo bọn họ dựa vào bức tranh này làm một chiếc xe lăn."
Đôi chân của nàng bị thương hành động thật bất tiện, Bích Ba không thể một ngày hai mươi bốn giờ đều ở bên cạnh nàng, nên nàng tự thiết kế một chiếc xe lăn cho mình để tự nàng đi lại cho tiện.
Bích Ba nhìn chiếc xe lăn được vẽ trên giấy nửa ngày cũng không hiểu là cái gì, có điều nàng rất cẩn thận đen bức tranh cất kỹ sau đó đi tìm thợ mộc.
/145
|