Tư Đồ Minh hoảng hốt, vội buông Nam Cung Cẩm ra, một tay kéo lấy Chân Linh ôm vào ngực hắn. Chân Tử Mặc đi ở phía sau thấy tư Đồ Minh bối rối đến mức buông Nam Cung Cẩm ra, khiến hắn kinh hãi kêu lên một tiếng, vội vàng chạy lại đỡ Nam Cung Cẩm, nhìn tuấn nhan trong tay mình, khẽ thở dài một tiếng.
Nếu hắn không đỡ được thân thể Nam Cung Cẩm, sợ rằng mất mọi hi vọng.
Hắn nâng mắt nhìn về phía Tư Đồ Minh, thắc mắc không biết vì sao Tư Đồ Minh lại khẩn trương như vậy. Vừa vặn, hắn nhìn thấy Tư Đồ Minh gắt gao ôm lấy thân ảnh của Chân Linh. Tâm hắn đau xót, thảm thương dời mắt đi, không dám nhìn nhiều hơn nữa.
“Chân nhi, nàng làm sao vậy?”. Tư Đồ Minh đem Chân Linh gắt gao ôm vào ngực, kinh hoàng phát ra tiếng. Vừa rồi, Chân nhi đang ở đâu? Vì sao toàn thân giống như là trở nên trong suốt vô hình, giống như là đang muốn bỏ hắn mà đi? Hắn luống cuống, trong lòng chỉ toàn là tuyệt vọng và sợ hãi, cho nên hắn mới liều lĩnh ôm lấy nàng vào ngực mình.
Chân Linh bị thân mình ấm áp của Tư Đồ Minh ôm lấy, chút ấm áp bao bọc lấy nàng, nàng mới khôi phục thần chí. Nâng mắt nhìn Tư Đồ Minh, nàng hỏi: “Tư Đồ Minh, ta vừa rồi làm sao vậy?”.
Nghe vậy, thần sắc Tư Đồ Minh khẽ biến. Chân Tử Mặc ở một bên tuy là không nghe được trước đó hai người đang nói gì, nhưng câu nói sau cùng của Chân Linh thì hắn nghe rất rõ. Tiểu Linh, nàng làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đứng ngây ngốc ra vậy?
Bạch Vô Trần đi ở đằng trước nghe được tiếng kêu của Chân Tử Mặc, liền dùng khinh công bay đến. Hắn thấy thần sắc ba người khác thường, không khỏi gấp gáp hỏi: “Làm sao vậy?”.
Chân Linh thu lại tâm tư, thoáng cười rồi nói: “Không có việc gì, vừa rồi không cẩn thận trượt chân một cái, khiến mọi người lo lắng rồi. Chúng ta đi tiếp thôi, trời sắp tối rồi”.
“Đi thôi”. Tư Đồ Minh buông Chân Linh ra, chậm rãi nói.
Bạch Vô Trần liếc mắt nhìn ba người bọn họ một cái, thấy bọn họ không hề muốn nói nhiều, nên cũng chẳng hỏi nhiều liền tiếp tục dẫn đường, hướng tới nơi hái thuốc mà đi.
Chân Tử Mặc ôm Nam Cung Cẩm đang hôn mê, đáy lòng tự hỏi không biết rốt cục là vừa rồi Chân Linh đã xảy ra chuyện gì?
Tư Đồ Minh đi ở một bên Chân Linh, ánh mắt nhìn nàng có chút nghiêm trọng. Hắn đi vài bước, nhìn thấy thần sắc thản nhiên có chút tái nhợt của nàng, không nhịn được bèn lên tiếng hỏi: “Chân nhi, rốt cục là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”.
Chân Linh trở lại bình thường, nhìn về phía dãy núi trắng, thanh âm có chút hoảng hốt mà nói: “Tư Đồ Minh, vừa rồi dường như ta thấy ở trên núi có thứ gì đó chợt hiện ra, sau liền biến mất. Ta còn nghe được, hình như có ai đó, có cái gì đó đang gọi ta về…”. Âm thanh kia rất mơ hồ, nhưng mà khiến nàng có một cảm giác ấm áp vô cùng. Nàng nghe xong, nhịn không được lại muốn đi theo.
Lúc Chân Linh hồi tưởng lại chuyện khi nãy, tay Tư Đồ Minh lại gắt gao nắm lấy tay nàng. Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn Chân Linh. “Chân nhi, đừng nhìn lại dãy núi tuyết đó nữa. Chúng ta giúp Nam Cung Cẩm giải độc rồi mau rời khỏi chỗ này”. Lại là cảm giác về luồng khí âm lãnh lẽo, nếu hắn đoán không sai, linh khí dãy núi này phát ra cùng với hắn có chút liên quan. Hắn cũng phát ra luồng khí âm lãnh như vậy.
Đột nhiên trong đầu Tư Đồ Minh chợt lóe lên một suy nghĩ. Chẳng lẽ thủ hộ mấy đời của Tuyệt Trần Cốc lại chính là hắn?
Ý thức được điểm này, Tư Đồ Minh nắm lấy tay Chân Linh chặt hơn. Nếu như là hắn, chuyện sắp tới xảy ra e là ngay cả Tư Đồ Minh cũng khó mà đoán được. Xem ra lần này đến Tuyệt Trần Cốc là một lựa chọn sai lầm rồi.
“Tư Đồ Minh, chàng làm sao vậy?”. Chân Linh cảm giác được Tư Đồ Minh có chút bối rối, tuy rằng cực nhẹ, nhưng mà Chân Linh là người mẫn cảm nên nhận ra liền.
“Không có chuyện gì. Chân nhi, một hồi có nghe thanh âm gì thì cũng mặc kệ, nàng không cần phải để ý. Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, sẽ luôn nắm tay nàng không buông ra. Chân nhi, nàng cũng không được buông tay ta ra, rõ chứ?”. Tư Đồ Minh thần sắc cực kì nghiêm trọng.
Chân Linh ngạc nhiên, lập tức gật đầu. “Được, Tư Đồ Minh, một hồi nữa dù cho có nghe thấy cái gì ta cũng sẽ không để ý, cũng sẽ không buông tay chàng ra”.
Tư Đồ Minh nghe xong lời Chân Linh nói, nhưng trong tâm lại không hề nhẹ nhõm chút nào. Chẳng qua là hắn sợ Chân Linh sẽ lo lắng, nên mới ôn nhu cười nói: “Tốt lắm, Chân nhi, chúng ta đi mau một chút”.
“Được”.
Hay người sau đó không nói chuyện nữa, nắm chặt tay nhau mà đi.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, lưỡi trăng lạnh lặng yên treo trên bầu trời, thản nhiên như hoa chiếu sáng Tuyệt Trần Cốc, khiến nó càng thêm u tĩnh.
Thân ảnh màu lam nhạt của Bạch Vô Trần dừng trước khe núi không xa. Có tiếng nước ào ào vanh lên, hơi nước lành lạnh bay đến, thấm vào người bọn họ, mang theo hơi mát lạnh.
Bạch Vô Trần quay đầu lại nói: “Các vị, nơi này là khu vực trồng thuốc của Tuyệt Trần Cốc, các vị đứng ở chỗ này chờ ta một chút, ta tìm xong thuốc sẽ quay lại”.
“Được rồi, Vô Trần, ngươi cẩn thận một chút”. Chân Linh nhìn bóng dáng đang rời đi của Bạch Vô Trần, lên tiếng cất giọng quan tâm.
Tư Đồ Minh đánh giá bốn phía. Bốn phía khe núi này đều là một mảnh sương mù dày đặc lượn lờ, bùn đất dưới chân lại mang theo mùi hương thơm ngát, làm cho người ta có cảm giác tinh thần hưng phấn. Hắn đứng yên bên cạnh Chân Linh, nắm chặt tay nàng, không hề buông ra.
Chân Tử Mặc đỡ Nam Cung Cẩm nằm nhẹ nhàng bên cạnh một tảng đá lớn. Ngay khi hắn ngẩng đầu muốn nói chuyện, có một luồng sáng lạnh hướng thẳng về phía hắn mà phóng tới.
Chân Tử Mặc kinh hoảng, vội vàng ôm chầm lấy Nam Cung Cẩm mà né tránh.
Tư Đồ Minh cảm giác được có chuyện, chỉ thấy ống tay áo của hắn vung mạnh, sau đó có một trận gió theo cổ tay áo đánh ra, đem luồng sáng lạnh cuốn đi mất. Nặng nề bay lên rồi nặng nề rơi xuống. Chỉ là một nhánh trúc!
Chân Tử Mặc ôm lấy thân ảnh Nam Cung Cẩm vừa mới xuống đất, lại có thêm một đạo sáng đánh đến. Lúc này so với lúc nãy lại càng mãnh liệt hơn rất nhiều.
Tư Đồ Minh thấy vậy, cũng không buông tay Chân Linh ra. Chỉ thấy tay hắn lại vung lên một lần nữa, đạo sáng lạnh đó bèn gãy thành hai đoạn, rơi xuống đất.
“Hừ, thật to gan, dám bước chân vào khu vực trồng thuốc của Tuyệt Trần Cốc”. Ngay lúc luồng sáng lạnh bị đánh gãy, bốn phía sáng rực lên ánh đuốc bập bùng. Mấy trăm người cầm đuốc, nhìn chằm chằm vào bốn người Chân Linh.
Lão già cầm đầu, chính là kẻ vừa lên tiếng. Chỉ thấy hắn quần áo giống như đám hắc y hay đi ám sát người ta. Sắc mặt tái nhợt, có vài nếp nhăn trên mặt. Gương mặt hơi gầy, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng. Một đầu tóc bạc phơ. Hắn đứng nơi đó, toàn thân đều phát ra một cỗ sát khí sát phạt.
Nếu hắn không đỡ được thân thể Nam Cung Cẩm, sợ rằng mất mọi hi vọng.
Hắn nâng mắt nhìn về phía Tư Đồ Minh, thắc mắc không biết vì sao Tư Đồ Minh lại khẩn trương như vậy. Vừa vặn, hắn nhìn thấy Tư Đồ Minh gắt gao ôm lấy thân ảnh của Chân Linh. Tâm hắn đau xót, thảm thương dời mắt đi, không dám nhìn nhiều hơn nữa.
“Chân nhi, nàng làm sao vậy?”. Tư Đồ Minh đem Chân Linh gắt gao ôm vào ngực, kinh hoàng phát ra tiếng. Vừa rồi, Chân nhi đang ở đâu? Vì sao toàn thân giống như là trở nên trong suốt vô hình, giống như là đang muốn bỏ hắn mà đi? Hắn luống cuống, trong lòng chỉ toàn là tuyệt vọng và sợ hãi, cho nên hắn mới liều lĩnh ôm lấy nàng vào ngực mình.
Chân Linh bị thân mình ấm áp của Tư Đồ Minh ôm lấy, chút ấm áp bao bọc lấy nàng, nàng mới khôi phục thần chí. Nâng mắt nhìn Tư Đồ Minh, nàng hỏi: “Tư Đồ Minh, ta vừa rồi làm sao vậy?”.
Nghe vậy, thần sắc Tư Đồ Minh khẽ biến. Chân Tử Mặc ở một bên tuy là không nghe được trước đó hai người đang nói gì, nhưng câu nói sau cùng của Chân Linh thì hắn nghe rất rõ. Tiểu Linh, nàng làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đứng ngây ngốc ra vậy?
Bạch Vô Trần đi ở đằng trước nghe được tiếng kêu của Chân Tử Mặc, liền dùng khinh công bay đến. Hắn thấy thần sắc ba người khác thường, không khỏi gấp gáp hỏi: “Làm sao vậy?”.
Chân Linh thu lại tâm tư, thoáng cười rồi nói: “Không có việc gì, vừa rồi không cẩn thận trượt chân một cái, khiến mọi người lo lắng rồi. Chúng ta đi tiếp thôi, trời sắp tối rồi”.
“Đi thôi”. Tư Đồ Minh buông Chân Linh ra, chậm rãi nói.
Bạch Vô Trần liếc mắt nhìn ba người bọn họ một cái, thấy bọn họ không hề muốn nói nhiều, nên cũng chẳng hỏi nhiều liền tiếp tục dẫn đường, hướng tới nơi hái thuốc mà đi.
Chân Tử Mặc ôm Nam Cung Cẩm đang hôn mê, đáy lòng tự hỏi không biết rốt cục là vừa rồi Chân Linh đã xảy ra chuyện gì?
Tư Đồ Minh đi ở một bên Chân Linh, ánh mắt nhìn nàng có chút nghiêm trọng. Hắn đi vài bước, nhìn thấy thần sắc thản nhiên có chút tái nhợt của nàng, không nhịn được bèn lên tiếng hỏi: “Chân nhi, rốt cục là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”.
Chân Linh trở lại bình thường, nhìn về phía dãy núi trắng, thanh âm có chút hoảng hốt mà nói: “Tư Đồ Minh, vừa rồi dường như ta thấy ở trên núi có thứ gì đó chợt hiện ra, sau liền biến mất. Ta còn nghe được, hình như có ai đó, có cái gì đó đang gọi ta về…”. Âm thanh kia rất mơ hồ, nhưng mà khiến nàng có một cảm giác ấm áp vô cùng. Nàng nghe xong, nhịn không được lại muốn đi theo.
Lúc Chân Linh hồi tưởng lại chuyện khi nãy, tay Tư Đồ Minh lại gắt gao nắm lấy tay nàng. Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn Chân Linh. “Chân nhi, đừng nhìn lại dãy núi tuyết đó nữa. Chúng ta giúp Nam Cung Cẩm giải độc rồi mau rời khỏi chỗ này”. Lại là cảm giác về luồng khí âm lãnh lẽo, nếu hắn đoán không sai, linh khí dãy núi này phát ra cùng với hắn có chút liên quan. Hắn cũng phát ra luồng khí âm lãnh như vậy.
Đột nhiên trong đầu Tư Đồ Minh chợt lóe lên một suy nghĩ. Chẳng lẽ thủ hộ mấy đời của Tuyệt Trần Cốc lại chính là hắn?
Ý thức được điểm này, Tư Đồ Minh nắm lấy tay Chân Linh chặt hơn. Nếu như là hắn, chuyện sắp tới xảy ra e là ngay cả Tư Đồ Minh cũng khó mà đoán được. Xem ra lần này đến Tuyệt Trần Cốc là một lựa chọn sai lầm rồi.
“Tư Đồ Minh, chàng làm sao vậy?”. Chân Linh cảm giác được Tư Đồ Minh có chút bối rối, tuy rằng cực nhẹ, nhưng mà Chân Linh là người mẫn cảm nên nhận ra liền.
“Không có chuyện gì. Chân nhi, một hồi có nghe thanh âm gì thì cũng mặc kệ, nàng không cần phải để ý. Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, sẽ luôn nắm tay nàng không buông ra. Chân nhi, nàng cũng không được buông tay ta ra, rõ chứ?”. Tư Đồ Minh thần sắc cực kì nghiêm trọng.
Chân Linh ngạc nhiên, lập tức gật đầu. “Được, Tư Đồ Minh, một hồi nữa dù cho có nghe thấy cái gì ta cũng sẽ không để ý, cũng sẽ không buông tay chàng ra”.
Tư Đồ Minh nghe xong lời Chân Linh nói, nhưng trong tâm lại không hề nhẹ nhõm chút nào. Chẳng qua là hắn sợ Chân Linh sẽ lo lắng, nên mới ôn nhu cười nói: “Tốt lắm, Chân nhi, chúng ta đi mau một chút”.
“Được”.
Hay người sau đó không nói chuyện nữa, nắm chặt tay nhau mà đi.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, lưỡi trăng lạnh lặng yên treo trên bầu trời, thản nhiên như hoa chiếu sáng Tuyệt Trần Cốc, khiến nó càng thêm u tĩnh.
Thân ảnh màu lam nhạt của Bạch Vô Trần dừng trước khe núi không xa. Có tiếng nước ào ào vanh lên, hơi nước lành lạnh bay đến, thấm vào người bọn họ, mang theo hơi mát lạnh.
Bạch Vô Trần quay đầu lại nói: “Các vị, nơi này là khu vực trồng thuốc của Tuyệt Trần Cốc, các vị đứng ở chỗ này chờ ta một chút, ta tìm xong thuốc sẽ quay lại”.
“Được rồi, Vô Trần, ngươi cẩn thận một chút”. Chân Linh nhìn bóng dáng đang rời đi của Bạch Vô Trần, lên tiếng cất giọng quan tâm.
Tư Đồ Minh đánh giá bốn phía. Bốn phía khe núi này đều là một mảnh sương mù dày đặc lượn lờ, bùn đất dưới chân lại mang theo mùi hương thơm ngát, làm cho người ta có cảm giác tinh thần hưng phấn. Hắn đứng yên bên cạnh Chân Linh, nắm chặt tay nàng, không hề buông ra.
Chân Tử Mặc đỡ Nam Cung Cẩm nằm nhẹ nhàng bên cạnh một tảng đá lớn. Ngay khi hắn ngẩng đầu muốn nói chuyện, có một luồng sáng lạnh hướng thẳng về phía hắn mà phóng tới.
Chân Tử Mặc kinh hoảng, vội vàng ôm chầm lấy Nam Cung Cẩm mà né tránh.
Tư Đồ Minh cảm giác được có chuyện, chỉ thấy ống tay áo của hắn vung mạnh, sau đó có một trận gió theo cổ tay áo đánh ra, đem luồng sáng lạnh cuốn đi mất. Nặng nề bay lên rồi nặng nề rơi xuống. Chỉ là một nhánh trúc!
Chân Tử Mặc ôm lấy thân ảnh Nam Cung Cẩm vừa mới xuống đất, lại có thêm một đạo sáng đánh đến. Lúc này so với lúc nãy lại càng mãnh liệt hơn rất nhiều.
Tư Đồ Minh thấy vậy, cũng không buông tay Chân Linh ra. Chỉ thấy tay hắn lại vung lên một lần nữa, đạo sáng lạnh đó bèn gãy thành hai đoạn, rơi xuống đất.
“Hừ, thật to gan, dám bước chân vào khu vực trồng thuốc của Tuyệt Trần Cốc”. Ngay lúc luồng sáng lạnh bị đánh gãy, bốn phía sáng rực lên ánh đuốc bập bùng. Mấy trăm người cầm đuốc, nhìn chằm chằm vào bốn người Chân Linh.
Lão già cầm đầu, chính là kẻ vừa lên tiếng. Chỉ thấy hắn quần áo giống như đám hắc y hay đi ám sát người ta. Sắc mặt tái nhợt, có vài nếp nhăn trên mặt. Gương mặt hơi gầy, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng. Một đầu tóc bạc phơ. Hắn đứng nơi đó, toàn thân đều phát ra một cỗ sát khí sát phạt.
/145
|