Niếp Minh Liệt kinh hãi, ôm Tư Đồ Minh nhún người nhảy khỏi, khi sắp hạ xuống mặt đất, lại nghe Chân Linh lo lắng hô to. "Niếp Minh Liệt cẩn thận, bên dưới ngươi có chôn một lượng lớn đinh độc, ngươi nhảy cách xa ba bước rồi hãy hạ xuống."
Lúc này tuy tối đến không thấy năm ngón tay, nhưng Chân Linh lại thấy có thể thấy rõ tình hình, dưới chân Niếp Minh Liệt rải nhiều cây đinh dài chiếu lên ánh sáng lam nhạt, vừa nhìn liền biết đã được tẩm độc.
Niếp Minh Liệt cũng không nghi ngờ nàng, ôm Tư Đồ Minh dựa theo lời nói Chân Linh làm theo, hắn nhảy ra sau ba bốn bước mới đáp xuống mặt đất, vẻ mặt chăm chú.
"Ha ha ha, nhãn lực của cô nương thật tốt." Một tiếng cười to lẳng lặng vang lên, sau đó là giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên.
"Vị lão giả [1] này thật khách khí, thị lực của ngươi cũng không kém." Chân Linh nhìn lão giả hắc y ẩn trong bóng tối, lạnh giọng trả lời.
[1] Lão giả: lão già, ông lão (ta để lão giả cho nó trang trọng nha)
Sắc mặt vị lão giả kia khẽ hiện lên vẻ kinh ngạc. Thầm nghĩ: nhãn lực của cô gái này quả nhiên sắc bén, tối đen như vậy mà nàng còn có thể nhìn ra ta là lão giả? Không nói đến ta mặc đồ đen đội mũ đen, cho dù ta một thân áo trắng đứng tại đây, người sấm lâu không ai có thể nhìn ra được vị trí chính xác của ta, cô gái này, thú vị.
"Cô nương, không biết phải xưng hô như thế nào?" Tiếng nói âm u lạnh lẽo của vĩ lão giả lần thứ hai vang lên.
"Chân Linh."
"Ha ha ha, tên rất hay. Chân Linh cô nương, lão phu thích tính tình của ngươi, ý chí cũng đủ kiên cường, nhưng ngươi vụng trộm xông vào Mị Dạ Điện của chúng ta, lão phu ta thân là người giữ Tử lâu, nhất định không thể để cho cô nương đễ dàng qua cửa, có điều, nếu cô nương có thể trả lời được một đề của lão phu, Tử lâu này liền thuận lợi đi qua, về phần những chuyện khác, lão phu cự tuyệt tất cả các câu hỏi." Tiếng nói của vị lão giả từ từ vang vọng, vừa nghe liền biết là người có nội lực thâm hậu.
Chân Linh cười nhạt gật đầu. "Được, thỉnh lão giả ra đề mục."
"Ha ha, Chân Linh cô nương thật có khí phách, nghe kỹ." Lão giả dừng một chút, sau đó giọng lạnh lùng nói: "Chín trăm chính mươi chín văn tiền, mùa lê mua một ngàn. Mười một văn lê chín, trái cây bốn văn tiền, quả lê nhiều ít giá bao nhiêu?"
Niếp Minh Liệt vừa nghe, đầu óc rất nhanh bắt đầu tính toán, mà hắn đối với toán học chỉ học sơ sơ, lúc này căn bản tính cũng không được gì, không khỏi đem mắt nhìn về phía Chân Linh.
Chỉ thấy vẻ mặt Chân Linh bình tĩnh, làm như không cần suy nghĩ.
Nàng nói: "Lê tám trăm lẽ ba văn tiền, trái cây một trăm chín mươi bảy văn tiền." Giọng Chân Linh thanh thuý, chưa từng nghĩ nhiều liền đưa ra đáp án.
Lão giả kia sửng sốt, dường như không ngờ được Chân Linh sẽ đưa ra đáp án nhanh như vậy, hắn ngửa đầu cười nói: "Chân Linh cô nương, đề này ngươi trả lời, Tử lâu ngươi được đi qua, nhưng mà lão phu còn có một đề, không biết Chân Linh cô nương có thể trả lời hay không?"
"Mời nói."
"Có hai người Giáp và Ất, cùng có bốn mươi bảy ngân lượng, nếu số ngân lượng của Giáp hơn Ất gấp hai lần, thì Giáp nhiều hơn Ất bốn mươi bảy lượng, hỏi Giáp và Ất mỗi người vốn có bao nhiêu ngân lượng?" Lão giả kia như có điều gì suy nghĩ nhìn chằm chằm Chân Linh ra đề mục.
Đề vừa ra, mày Chân Linh như ẩn ý cười. Nàng nói: "Đề này có rất nhiều đáp số, nếu ta đã qua cửa, như vậy không thể cùng lão giả chậm rãi trả lời đề này, chúng ta còn có việc gấp, bây giờ liền rời đi."
Niếp Minh Liệt hơi choáng váng, lập tức hiểu được trong đó có thâm ý. Thì ra lão giả này thấy Chân Linh qua cửa, cố ý đưa ra đề toán nan giải nhằm giữ chân Chân Linh, người này, thật đúng là lão gian thần gian xảo.
"Ha ha ha, mời Chân Linh cô nương đi, lão phu mở cửa lâu cho ngươi." Lời lão giả vừa dứt, trong lâu vốn dĩ tối đến không thấy năm ngón tay lập tức sáng lên, cung điện tráng lệ đột nhiên hiện ra, tráng lệ vô song.
Lão giả lúc nãy, đã không thấy tung tích.
Chân Linh không muốn dừng lại, lách mình đi vào cánh cửa lâu đã mở ra.
Miếp Minh Liệt dìu Tư Đồ Minh đi theo sau, biến mất khỏi Tử lâu - tầng thứ nhất.
Xuyên qua cầu thang hoa lệ, bọn họ đi tới tầng thứ hai - Sửu lâu. Đẩy cánh cửa lâu thật nặng ra, Chân Linh chờ bước vào.
Vừa vào trong, không ngờ lại khô nóng như bị lửa nướng cháy, nhiệt độ không khí như vậy, nếu dựa vào nhiệt độ cơ thể của hiện đại mà tính, ít nhất cũng năm mươi độ.
Tầng này rất đơn giản, không hề được trang hoàng hoa lệ, bốn phía là bức tường màu đỏ, mỗi bên đều có bốn chậu than thật to, lúc này ngọn lửa đang cháy rừng rực, ngọn lửa ở giữa không trung cuồng loạn bay múa, khí thế liều lĩnh, giống như muốn đốt cháy mọi thứ...
"Hoan nghênh đi vào Sửu lâu bản công tử phụ trách, nơi này là tường thành lửa cuồng dã, hai vị, cùng nhau điên cuồng đi." Trong tầng lầu nóng cháy, một gã nam nhân tóc dài mặc cẩm bào màu đỏ đi ra.
Chân Linh và Niếp Minh Liệt nhìn người này, cảm thấy không khí xung quanh càng nóng. Người này ở trong môi trường cực nóng như vậy, thế nhưng lại mặc áo bông mà người bình thường ở nơi có tuyết mới mặc, khiến cho người ta có cảm giác cổ quái không nói nên lời.
Chân Linh vừa muốn nói chuyện, trong nháy mắt nàng mở miệng lại nhận thấy sự khác thường trong không khí, trong không khí khô nóng có mang theo vị ngọt nhè nhẹ, nàng biến sắc, nhỏ giọng nói với Niếp Minh Liệt: "Niếp Minh Liệt, ngươi không được mở miệng nói chuyện, một khi nói chuyện, sẽ trúng xuân dược đang phiêu đãng trong điện.
Niếp Minh Liệt kinh hãi, xuân dược? Thảo nào hắn vừa theo vào liền cảm thấy bụng dưới lửa nóng khó chịu. Hắn gật đầu, không dám mở miệng.
"Hì hì. Cô nương nếu ngươi biết không khí trong cung điện này có xuân dược, vì sao còn phải nói ra?" Người nọ ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong điện, diêm dúa lẳng lơ lên tiếng.
Chân Linh không để ý đến lời người kia nói, cười lạnh nói: "Người giữ Sửu lâu, hãy bớt nói nhảm đi, ra đề mục đi."
Nam tử hồng y kia mỉm cười mà chống đỡ, trong mắt một mảnh tịch mịch."Cô nương vội vã như thế làm gì? Thời gian tốt như vậy, chúng ta từ từ sẽ đến..."
Chân Linh không có thời gian cùng người nọ lề mề, nàng bắn một ngân châm nhắm vào giữa mi tâm của hắn.
Nam nhân hồng y kia thấy ngân châm cực nhanh bay tới cũng không dám khinh thường, cực nhanh nhảy người tránh khỏi, ngân châm kia ghim vào tường.
Hắn dừng giữa không trung, sắc mặt không đổi, nhìn Chân Linh diêm dúa lẳng lơ nói: "Bản thiếu gia vốn định ra đề sử học, nhưng nhìn thấy cô nương dáng vẻ tuyệt thế như vậy, bản thiếu gia thay đổi chủ ý, bản thiếu gia muốn ngươi hát một ca khúc, chỉ cần có thể làm bản thiếu gia cảm động, ngươi có thể thuận lợi qua Sửu lâu, nếu không thể làm bản thiếu gia cảm động, vậy thì ngươi vĩnh viễn ở lại đây theo ta đi."
HẾT CHƯƠNG 132
Lúc này tuy tối đến không thấy năm ngón tay, nhưng Chân Linh lại thấy có thể thấy rõ tình hình, dưới chân Niếp Minh Liệt rải nhiều cây đinh dài chiếu lên ánh sáng lam nhạt, vừa nhìn liền biết đã được tẩm độc.
Niếp Minh Liệt cũng không nghi ngờ nàng, ôm Tư Đồ Minh dựa theo lời nói Chân Linh làm theo, hắn nhảy ra sau ba bốn bước mới đáp xuống mặt đất, vẻ mặt chăm chú.
"Ha ha ha, nhãn lực của cô nương thật tốt." Một tiếng cười to lẳng lặng vang lên, sau đó là giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên.
"Vị lão giả [1] này thật khách khí, thị lực của ngươi cũng không kém." Chân Linh nhìn lão giả hắc y ẩn trong bóng tối, lạnh giọng trả lời.
[1] Lão giả: lão già, ông lão (ta để lão giả cho nó trang trọng nha)
Sắc mặt vị lão giả kia khẽ hiện lên vẻ kinh ngạc. Thầm nghĩ: nhãn lực của cô gái này quả nhiên sắc bén, tối đen như vậy mà nàng còn có thể nhìn ra ta là lão giả? Không nói đến ta mặc đồ đen đội mũ đen, cho dù ta một thân áo trắng đứng tại đây, người sấm lâu không ai có thể nhìn ra được vị trí chính xác của ta, cô gái này, thú vị.
"Cô nương, không biết phải xưng hô như thế nào?" Tiếng nói âm u lạnh lẽo của vĩ lão giả lần thứ hai vang lên.
"Chân Linh."
"Ha ha ha, tên rất hay. Chân Linh cô nương, lão phu thích tính tình của ngươi, ý chí cũng đủ kiên cường, nhưng ngươi vụng trộm xông vào Mị Dạ Điện của chúng ta, lão phu ta thân là người giữ Tử lâu, nhất định không thể để cho cô nương đễ dàng qua cửa, có điều, nếu cô nương có thể trả lời được một đề của lão phu, Tử lâu này liền thuận lợi đi qua, về phần những chuyện khác, lão phu cự tuyệt tất cả các câu hỏi." Tiếng nói của vị lão giả từ từ vang vọng, vừa nghe liền biết là người có nội lực thâm hậu.
Chân Linh cười nhạt gật đầu. "Được, thỉnh lão giả ra đề mục."
"Ha ha, Chân Linh cô nương thật có khí phách, nghe kỹ." Lão giả dừng một chút, sau đó giọng lạnh lùng nói: "Chín trăm chính mươi chín văn tiền, mùa lê mua một ngàn. Mười một văn lê chín, trái cây bốn văn tiền, quả lê nhiều ít giá bao nhiêu?"
Niếp Minh Liệt vừa nghe, đầu óc rất nhanh bắt đầu tính toán, mà hắn đối với toán học chỉ học sơ sơ, lúc này căn bản tính cũng không được gì, không khỏi đem mắt nhìn về phía Chân Linh.
Chỉ thấy vẻ mặt Chân Linh bình tĩnh, làm như không cần suy nghĩ.
Nàng nói: "Lê tám trăm lẽ ba văn tiền, trái cây một trăm chín mươi bảy văn tiền." Giọng Chân Linh thanh thuý, chưa từng nghĩ nhiều liền đưa ra đáp án.
Lão giả kia sửng sốt, dường như không ngờ được Chân Linh sẽ đưa ra đáp án nhanh như vậy, hắn ngửa đầu cười nói: "Chân Linh cô nương, đề này ngươi trả lời, Tử lâu ngươi được đi qua, nhưng mà lão phu còn có một đề, không biết Chân Linh cô nương có thể trả lời hay không?"
"Mời nói."
"Có hai người Giáp và Ất, cùng có bốn mươi bảy ngân lượng, nếu số ngân lượng của Giáp hơn Ất gấp hai lần, thì Giáp nhiều hơn Ất bốn mươi bảy lượng, hỏi Giáp và Ất mỗi người vốn có bao nhiêu ngân lượng?" Lão giả kia như có điều gì suy nghĩ nhìn chằm chằm Chân Linh ra đề mục.
Đề vừa ra, mày Chân Linh như ẩn ý cười. Nàng nói: "Đề này có rất nhiều đáp số, nếu ta đã qua cửa, như vậy không thể cùng lão giả chậm rãi trả lời đề này, chúng ta còn có việc gấp, bây giờ liền rời đi."
Niếp Minh Liệt hơi choáng váng, lập tức hiểu được trong đó có thâm ý. Thì ra lão giả này thấy Chân Linh qua cửa, cố ý đưa ra đề toán nan giải nhằm giữ chân Chân Linh, người này, thật đúng là lão gian thần gian xảo.
"Ha ha ha, mời Chân Linh cô nương đi, lão phu mở cửa lâu cho ngươi." Lời lão giả vừa dứt, trong lâu vốn dĩ tối đến không thấy năm ngón tay lập tức sáng lên, cung điện tráng lệ đột nhiên hiện ra, tráng lệ vô song.
Lão giả lúc nãy, đã không thấy tung tích.
Chân Linh không muốn dừng lại, lách mình đi vào cánh cửa lâu đã mở ra.
Miếp Minh Liệt dìu Tư Đồ Minh đi theo sau, biến mất khỏi Tử lâu - tầng thứ nhất.
Xuyên qua cầu thang hoa lệ, bọn họ đi tới tầng thứ hai - Sửu lâu. Đẩy cánh cửa lâu thật nặng ra, Chân Linh chờ bước vào.
Vừa vào trong, không ngờ lại khô nóng như bị lửa nướng cháy, nhiệt độ không khí như vậy, nếu dựa vào nhiệt độ cơ thể của hiện đại mà tính, ít nhất cũng năm mươi độ.
Tầng này rất đơn giản, không hề được trang hoàng hoa lệ, bốn phía là bức tường màu đỏ, mỗi bên đều có bốn chậu than thật to, lúc này ngọn lửa đang cháy rừng rực, ngọn lửa ở giữa không trung cuồng loạn bay múa, khí thế liều lĩnh, giống như muốn đốt cháy mọi thứ...
"Hoan nghênh đi vào Sửu lâu bản công tử phụ trách, nơi này là tường thành lửa cuồng dã, hai vị, cùng nhau điên cuồng đi." Trong tầng lầu nóng cháy, một gã nam nhân tóc dài mặc cẩm bào màu đỏ đi ra.
Chân Linh và Niếp Minh Liệt nhìn người này, cảm thấy không khí xung quanh càng nóng. Người này ở trong môi trường cực nóng như vậy, thế nhưng lại mặc áo bông mà người bình thường ở nơi có tuyết mới mặc, khiến cho người ta có cảm giác cổ quái không nói nên lời.
Chân Linh vừa muốn nói chuyện, trong nháy mắt nàng mở miệng lại nhận thấy sự khác thường trong không khí, trong không khí khô nóng có mang theo vị ngọt nhè nhẹ, nàng biến sắc, nhỏ giọng nói với Niếp Minh Liệt: "Niếp Minh Liệt, ngươi không được mở miệng nói chuyện, một khi nói chuyện, sẽ trúng xuân dược đang phiêu đãng trong điện.
Niếp Minh Liệt kinh hãi, xuân dược? Thảo nào hắn vừa theo vào liền cảm thấy bụng dưới lửa nóng khó chịu. Hắn gật đầu, không dám mở miệng.
"Hì hì. Cô nương nếu ngươi biết không khí trong cung điện này có xuân dược, vì sao còn phải nói ra?" Người nọ ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong điện, diêm dúa lẳng lơ lên tiếng.
Chân Linh không để ý đến lời người kia nói, cười lạnh nói: "Người giữ Sửu lâu, hãy bớt nói nhảm đi, ra đề mục đi."
Nam tử hồng y kia mỉm cười mà chống đỡ, trong mắt một mảnh tịch mịch."Cô nương vội vã như thế làm gì? Thời gian tốt như vậy, chúng ta từ từ sẽ đến..."
Chân Linh không có thời gian cùng người nọ lề mề, nàng bắn một ngân châm nhắm vào giữa mi tâm của hắn.
Nam nhân hồng y kia thấy ngân châm cực nhanh bay tới cũng không dám khinh thường, cực nhanh nhảy người tránh khỏi, ngân châm kia ghim vào tường.
Hắn dừng giữa không trung, sắc mặt không đổi, nhìn Chân Linh diêm dúa lẳng lơ nói: "Bản thiếu gia vốn định ra đề sử học, nhưng nhìn thấy cô nương dáng vẻ tuyệt thế như vậy, bản thiếu gia thay đổi chủ ý, bản thiếu gia muốn ngươi hát một ca khúc, chỉ cần có thể làm bản thiếu gia cảm động, ngươi có thể thuận lợi qua Sửu lâu, nếu không thể làm bản thiếu gia cảm động, vậy thì ngươi vĩnh viễn ở lại đây theo ta đi."
HẾT CHƯƠNG 132
/145
|