Tầng lâu thứ tư. Mão lâu.
Mấy người họ bước vào liền bị sự trang hoàng hoa lệ xa xỉ làm cho khinh hãi.
Tầng điện lâu này, bốn chữ "nguy nga lộng lẫy" kia không đủ để hình dung hết về nó. Tường được dát bằng vàng, bốn phía là đèn hoa sen cung đình được khắc bằng bạch ngọc thượng đẳng. Bấc đèn dùng viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, đỉnh điện được điểm xuyết bằng ngọc bích quý giá hiếm có nhất, toàn bộ Mão lâu, xa hoa khiến người ta loá mắt.
“Thật xinh đẹp.” Tuyết Nữ nhìn cung điện trang hoàng hoa lệ không khỏi hoan hô reo to.
Nhiếp Minh Liệt gắt gao giữ chặt nàng, không để cho nàng xảy ra việc ngoài ý muốn.
Chân Linh nhìn xung quanh một lát, chỉ thấy một nam tử đẹp như hoa ngồi trước bàn phía trên cao, ngón tay thon dài rất đẹp đặt lên dây đàn, chưa hề đánh thành tiếng, chỉ nhắm mắt ngồi đó, làm như đang đợi đám người Chân Linh xuất hiện.
“Ngươi chính là chủ nhân của Mão lâu này.” Chân Linh nhẹ giọng hỏi.
Nam tử vận hoa phục kia mở to mắt, vẻ mặt ngạo mạn nhìn Chân Linh. “Không sai, ta chính là chủ nhân của Mão lâu này, ta chờ các ngươi đã lâu rồi, vốn nghĩ các ngươi không thể lên đến lâu này, xem ra cũng có chút bản lĩnh."
Chân Linh không để ý đến nam tử kia đang ngạo man, nàng nhẹ giọng nói: “Nếu đã như vậy, vậy ngươi hãy ra đề mục đi.”
Nam tử kia cũng không thèm liếc mắt nhìn Chân Linh lấy một cái, vẫn vỗ về chơi đùa cổ cầm, nhưng lại không phát ra bất kì âm thanh nào. Nhìn biểu tình hắn say sưa, giống như đang chìm vào giữa những tiếng đàn...
“Liệt ca ca, hắn đang khảy đàn sao? Nhưng tại sao lại không có âm thanh?” Tuyết Nữ tò mò lên tiếng.
Nhiếp Minh Liệt liếc mắt nhìn nàng, lập tức lắc đầu nói: “Không biết, chúng ta yên lặng theo dõi tiếp.”
Nhưng Chân Linh lại nghe thấy tiếng đàn của nam tử kia, nàng tiến lên vài bước, cất cao giọng nói: "Lâu chủ, tiếng đàn của ngươi phát ra rất tuyệt hảo, cầm kỹ trong thiên hạ không ai địch lại." Chân Linh nói tới đây thì dừng lại một chút, nhìn về phía người giữ lâu, thấy vẻ mặt ngạo mạn của hắn, nàng cũng không giận, thản nhiên tiếp tục nói: "Chỉ có điều, kỹ thuật đàn của ngươi dù cao, nhưng lại thiếu tâm, tiếng đàn của ngươi, lại không có hồn, tiếng đàn không có hồn, dù gãy có hay đến nhường nào cũng không đạt được cảnh giới siêu phàm."
Nam tử kia nghe Chân Linh nói xong, cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn ngước mắt lạnh lùng nhìn Chân Linh: "Ngươi nói như thế cũng có lý, như vậy tiếng đàn của ngươi có hồn, hôm nay đề mục mà ta ra chính là, chỉ cần ngươi gaỷ ra tiếng đàn siêu việt hơn của ta, như vậy tầng này ngươi có thể qua."
"Được" Chân Linh sảng khoái gật đầu.
Nam tử mặc hoa phục kia thấy vậy, đứng lên nhường chỗ, để Chân Linh ngồi xuống trước bàn đánh đàn.
Chân Linh ngồi xuống bàn, bàn tay mềm lướt nhẹ dây đàn, tiếng đàn chậm rãi phát ra.
Bài Chân Linh đánh chính là bài《 Lương Chúc 》, đây là bản đàn vô cùng cảm động, hơn nữa nàng hoà tình cảm của mình vào đó, một khúc này đánh ra, khiến người nghe như chìm vào một tình yêu thâm tình, thật lâu không thể tự mình thoát khỏi.
Chân Linh đàn xong, lâu chủ kia thật lâu cũng không thể hoàn hồn. Hồn? Đây là tiếng đàn có hồn sao?
Hắn không thể tin nhìn Chân Linh, bản đàn này nếu hắn đàn, cho dù hắn có thể đàn thật tốt, nhưng không có cách nào khiến tiếng đàn biểu lộ được thâm tình như thế này.
"Ngươi thắng." Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thản nhiên nói, trong lòng của hắn vừa đấy lên một cảm xúc, hắn tự xưng là cầm kỹ Thiên Hạ Vô Song, thế nhưng hắn không hề hiểu rằng quan trọng nhất trong tiếng đàn chính là cái hồn, hắn nghĩ, chỉ cần có kỹ thuật đàn xuất thần nhập hoá thì đó chính là cảnh giới siêu nhiên, nào ngờ chỉ bình thường như thế này...
Chân Linh kẽ gật đầu, cùng đám người Niếp Minh Liệt đi ra ngoài.
Liên tiếp vào mười sáu tầng, Chân Linh đều dùng tài trí của mình chiến thắng thuận lợi qua tầng, hiện tại sắc trời đã tối muộn, ngẫm thấy thời gian của họ đã không còn nhiều lắm, Chân Linh hận không thể mang Tư Đồ Minh lập tức nằm lên giường Tuyết diễm, nàng thật sự không thể tiếp tục lãng phí thời gian, nàng quyết định, màng muốn cường ngạnh xông vào hai tầng cuối cùng.
Thời điểm bước vào tầng lầu thứ mười bảy, Chân Linh dĩ nhiên chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
"Nhiếp Minh Liệt, Tuyết Nữ, lát nữa phiền các ngươi chiếu cố Tư Đồ Minh." Nàng vừa đi vừa nói với hai người bên cạnh.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, vì sao lại nói như vậy?"
"Chân Linh, không phải ngươi tính xông vào chứ?"
"Không sai, ta tính xông vào, Tư Đồ Minh không còn nhiều thời gian nữa, hai tầng cuối này e là về huyền học* mà ta không am hiểu, khả năng ta thắng có lẽ rất nhỏ, ta không muốn lại tiếp tục lãng phí thời gian, cùng ngồi chờ chết, không bằng tiên phát chế nhân, ta nghĩ cho dù không thể vượt qua, cũng có thể cố mà vượt qua. Mọi người, ta tận lực ngăn cản tên giữ lâu kia, các ngươi mang Tư Đồ Minh đi tầng thứ mười tám trước." Chân Linh trầm giọng nói.
*huyền học: trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia.
"Chân Linh, làm như vậy quá nguy hiểm, kì thực hai lâu chủ cuối cùng đều nhận ra chủ tử, chỉ cần chúng ta đến giải thích mục đích đến, bọn họ sẽ thả đi, có điều sợ Thánh Chủ đã khống chế bọn họ, hai người này tuy là cao nhân không màng đến thế sự đã nhiều năm, nhưng trong tay Thánh Chủ nắm giữ điểm yếu của bọn họ, tiến hành uy hiếp, ta sợ bọn họ sẽ gây bất lợi với chủ tử."
"Niếp Minh Liệt, ngươi yên tâm, ta không sao." Nếu nàng đánh không lại, cùng lắm là phóng thích sức mạnh tà ác trong cơ thể nàng ra. Nàng dốc lòng cường ngạnh xông vào mười sáu tầng trước dù biết nàng vẫn không thể khống chế hoàn toàn sức mạnh này, nhưng hiện tại thời gian đã không cho phép nàng tiếp tục chờ đợi, vậy thì nàng chỉ có thể dùng cường thế mà thôi.
Niếp Minh Liệt không cần phải tiếp tục nhiều lời, hắn biết Chân Linh đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, hắn gật đầu, rồi đẩy cánh cửa lâu kia.
Vừa đẩy cửa ra, một chưởng lực mạnh mẽ như cuồng phong lao đến.
Niếm Minh Liệt kinh hãi, ôm Tư Đồ Minh nhảy ra xa.
Chân Linh cũng nghiêng người tránh ra, chỉ có mỗi Tuyết Nữ ngơ ngác đứng đó.
Niếp Minh Liệt thấy vậy hoảng sợ hét lớn: "Tuyết Nữ, mau tránh ra..." Hắn muốn nhảy qua đẩy nàng, nhưng hắn vừa mới nhảy khỏi căn bản không kịp quay lại.
Chân Linh cách chỗ Tuyết Nữ gần nhất, thấy nàng ta không né tránh, nàng phi người nhảy về, dùng lực đẩy Tuyết Nữ văng ra, sau đó đối mặt với một chưởng kia...
Trong chốc lát, ánh sáng bạc phát ra, cả người Chân Linh bị luồng sáng bạc mãnh liệt vây quanh, chưởng lực kia vừa hạ xuống, nào ngờ bị ánh sáng trân người Chân Linh hút vào, biến mất không một dấu vết.
Người giữ lâu trong điện thấy một màn này mà sợ hãi. Là nàng, chính là nàng, cô gái trong lời ngụ ngôn, nàng đến đây...
HẾT CHƯƠNG 135
/145
|