Hôm sau, ánh mặt trời dần xuất hiện.
Nhiếp Minh Liệt và Tuyết Nữ đã sớm chờ ở ngoài điện, đêm qua, bọn họ một đêm không ngủ, đợi ở ngoài cả đêm.
Nhiếp Minh Liệt đoán nhiều nhất là nửa canh giờ họ sẽ ra ngoài, không ngờ cũng giống như Tuyết Nữ, chờ một đêm.
"Liệt ca ca, ngươi còn chưa nói cho ta biết, tối hôm qua vì sao lại có tiếng kêu kì quái, kêu ư ư a a, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tuyết Nữ chạy đến bên cạnh Nhiếp Minh Liệt, mỉm cười kéo tay hắn, tò mò hỏi về tiếng hoan ái đêm qua đã nghe thấy.
Nhiếp Minh Liệt nghe xong, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên. "A... Tuyết Nữ, đây, đây là... Tóm lại là sau này ngươi lập gia đình rồi sẽ biết." Nhiếp Minh Liệt thấy Tuyết Nữ đơn thuần như tờ giấy trắng, không biết phải giải thích như thế nào với nàng đó là tiếng nam nữ hoan ái...
Tuyết Nũ bất mãn bĩu môi. "Liệt ca ca, mỗi lần ta hỏi ngươi đều nói như vậy, bắt đầu từ tối qua, ta đã hỏi ngươi hơn mười lần, ngươi cũng không chịu trả lời cho ta biết."
Nhiếp Minh Liệt thấy Tuyết Nữ đơn thuần như thế, một cảm giác không đành lòng dâng lên. "Tuyết Nữ, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết, được chứ?"
"Không được, bây giờ ta muốn biết, Liệt ca ca, ngươi không nói cho ta biết cũng được, lát nữa ta đi hỏi người khác, hừ!". Tuyết Nữ bất mãn xoay người.
Nhưng nàng vừa mới bước một bước, thì đã bị Nhiếp Minh Liệt dùng lực kéo trở về, ôm vào lòng. Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn Tuyết Nữ, sự tức giận loé ra từ ánh mắt mà hắn không biết.
"Không được tìm người khác, có nghe hay không!" Nhiếp Minh Liệt tức giận rống to. Vừ nghĩ tới Tuyết Nữ đơn thuần tinh khiết ở trước mặt nam nhân khác, bản thân hắn liền thấy khó chịu, cơn tức dâng lên bao phủ lấy hắn.
Tuyết Nữ thấy Nhiếp Minh Liệt hung dữ như vậy, tức giận cúi đầu xuống không nói lời nào. Khuôn mặt vì tức giận mà đỏ hồng, cực kỳ có sức hấp dẫn.
Nhiếp Minh Liệt nhìn, thân thể dường như bị mê hoặc, chậm rãi đến gần môi Tuyết Nữ, cúi xuống, cuồng dã hôn mút...
Đêm qua hắn nghe tiếng nam nữ hoan ái suốt một đêm, khỏi phải nói thân thể hắn khó chịu thế nào, nụ hôn bây giờ, tất cả đều do bản năng tự nhiên, chính hắn cũng không kiềm chế được.
Đúng lúc hai người đang hôn nồng nhiệt, cửa điện Băng Xuyên mở ra, Tư Đồ Minh quần áo xanh đang nắm tay Chân Linh bước ra. Khi hai người nhìn thấy một màn trước mắt thì khẽ sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ý cười.
Nhiếp Minh Liệt cảm giác được có người đến, lúc này mới buông Tuyết Nữ ra, quay lại nhìn về phía Tư Đồ Minh và Chân Linh. Ánh mắt của hắn bình tĩnh, nói với hai người bọn họ: "Chủ tử, Chân Linh, hai người đã tỉnh..."
Tư Đồ Minh thản nhiên gật đầu, nghiêng người dịu dàng nhìn Chân Linh.
Chân Linh nghe Nhiếp Minh Liệt nói xong, lại nhìn hai mắt hắn, phát hiện dưới vành mắt của hắn xuất hiện vết thâm đen mờ, đêm qua, hắn và Tuyết Nữ ở bên ngoài canh một đêm?
Vậy, tiếng kêu... của nàng... không phải bọn họ đã nghe toàn bộ đấy chứ?
Mặt Chân Linh dần đỏ lên. Lại nghĩ tới sự điên cuồng của Tư Đồ Minh đêm qua, mặt của nàng càng đỏ hơn, nơi giữa chân bây giờ còn hơi sưng đỏ, khi bước đi có chút đau...
Tư Đồ Minh thấy Chân Linh như vậy, biết nàng đang suy nghĩ gì, không nhịn được cười dịu dàng, thấp giọng nói ở bên tai nàng: "Chân Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?"
Chân Linh bí mật nhéo eo Tư Đồ Minh một cái, sau đó hờn dỗi liếc hắn một cái.
Nhiếp Minh Liệt nhìn thấy tất cả, trong lòng cảm thấy vui vẻ thay Tư Đồ Minh, chủ tử của bọn họ, đã cô đơn quá nhiều năm, cuối cùng có thể chờ hạnh phúc của hắn đến...
Đúng lúc này, mười lăm tên giữ lâu đều đi tới bên cạnh Tư Đồ Minh.
"Thuộc hạ tham kiến Dạ Đế." Khi đến gần Tư Đồ Minh, đều hành lễ với Tư Đồ Minh.
"Đều đứng lên đi." Tư Đồ Minh thản nhiên lên tiếng.
Mọi người ở Mị Dạ Đế quốc đều bị ma thuật của Thánh chủ mê hoặc, cho nên mới khiến Chân Linh nghi ngờ, vì sao mỗi người bọn họ nhìn thấy Tư Đồ Minh lại như là không nhận biết hắn.
Trong mười tám người giữ lâu, chỉ có ba người không bị khống chế, Tuyết Nữ là người thứ nhất, bởi vì tâm của nàng thuần khiết, sẽ không bị bên ngoài dụ dỗ, người giữ lâu thứ mười bảy và mười tám là thứ hai, vì bọn họ thông hiểu thuật Kì môn thuẫn giáp, có một phần tu vi, nên có thể miễn cưỡng chống lại ma thuật của Thánh chủ, nhưng Thánh chủ lại có biện pháp khác khiến bọn họ không thể không phản bội Tư Đồ Minh.
Chân Linh nhìn mười lăm người giữ lâu, phát hiện thiếu một vị. Chính là vị lão nhân ở tầng thứ mời bảy đã thả bọn họ đi.
Nhiếp Minh Liệt cũng thấy thiếu người này, không khỏi hỏi: "Sao không thấy người giữ tầng thứ mười bảy?"
"Bẩm Dạ Đế, Liệt đại nhân, người giữ tầng thứ mười bảy đã tự vẫn, thi thể của hắn đã được an táng." Một vị giữ lâu bước ra trả lời.
Chân Linh kinh ngạc, lập tức hiểu được. Thảo nào người đó nhờ nàng thay mặt Tư Đồ Minh nói những lời này, xem ra hắn đã sớm quyết tâm được chết.
Tư Đồ Minh yên lặng nhìn mọi người, sau đó mới thản nhiên lên tiếng: "Việc này ta đã hiểu, đều đi xuống đi."
"Rõ." Mười lăm người giữ lâu cùng lui ra ngoài.
Lúc này Tư Đồ Minh mới quay sang nói với Nhiếp Minh Liệt: "Liệt, ngươi truyền lệnh của ta xuống, để Mặc và Ngân cùng trở về, bây giờ chỉnh đốn Mị Dạ Đế quốc một lần nữa, về người phản bội, thanh trừ tất cả, ba ngày sau, ta muốn một Mị Dạ hoàn toàn mới, đến khi đó, sẽ có một trận chiến đấu kịch liệt."
Nhiếp Minh Liệt khẽ chấn động, sau đó kiên định đáp lại." Rõ thưa chủ tử."
Sau khi tất cả mọi người giải tán, Tư Đồ Minh một tay ôm lấy Chân Linh, dịu dàng kề sát má nàng: "Chân nhi, dưới thân nàng còn đau không?"
"Không, không đau..." Mặt Chân Linh đỏ hồng, ánh mắt dịu dàng như muốn nhỏ ra nước, trái tim cũng thật ấp áp.
Có người cưng chiều thật là tốt.
Tư Đồ Minh nhìn thấy Chân Linh quyến rũ như vậy, trong lòng khẽ rung động, mặc dù đêm qua hắn điên cuồng muốn nàng cả đêm, nhưng như thế này vĩnh viễn vẫn không đủ, nếu không phải thời thế không cho phép, hắn thật muốn nàng bảy ngày bảy đêm, cùng nhau không xuống giường.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên hai má Chân Linh, mờ ám nói: "Chân nhi, ta dẫn nàng đi một nơi."
"Ừ." Chân Linh nhẹ nhàng đáp lại, thân thể vô cùng lười biếng mà dựa vào lòng Tư Đồ Minh, cả đêm qua điên cuồng, khiến toàn thân nàng đau nhức, so với trước kia chiến đấu kịch liệt một buổi tối còn mệt hơn.
Tư Đồ Minh ôm chầm lấy Chân Linh, chân khẽ điểm, đã rời khỏi Điện Băng Xuyên.
HẾT CHƯƠNG 141
/145
|