"Tiểu thư... người không cần dọa Bích Ba... làm sao có thể không có việc gì... ô ô..." Bích Ba hoang mang lo sợ khóc ra tiếng.
Chân Linh kỳ thật thật sự không có gì đáng ngại, nàng đã sớm dự đoán Nam Cung Cẩm sẽ đem nàng ném đi nên thời điểm ở giữa không trung đã chuẩn bị kỹ lấy tay rơi xuống đất trước để ngăn ngừa thương tổn chỗ hiểm.
Nàng vừa rồi cố ý đánh giận Nam Cung Cẩm thật ra cũng có ý đồ. Mấy ngày nay nàng phải ra ngoài tìm hiểu tất cả thật tốt về Tấn Nam Vương triều để sau này biết đường mà tính toán.
Chân của nàng mặc dù đã tốt hơn nhưng thân phận nàng hiện nay không thể rời đi. Nàng không muốn sau khi trở về bị Nam Cung Cẩm phát hiện một tia dấu vết gì để lại, nếu không sẽ cản trở kế hoạch rời đi của nàng.
Nhưng có việc bị thương che mắt mọi người cùng với Nam Cung Cẩm giận dữ lúc này xem ra mấy ngày nay sẽ không có người điều tra Lãnh Nguyệt cư, ra phủ mấy ngày nhất định không có người biết.
Chịu chút khổ đau không tính là cái gì, kẻ muốn hoàn thành đại sự phải co được giãn được, sẽ có một ngày nàng sẽ đòi lại gấp đôi.
Cố Thủy Nhu ngừng ngạc nhiên, trong ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý cùng ý cười không ai để ý tới.
Tiện nhân, cái này gọi là tự mình tạo nghiệt không thể sống, xem ra mấy ngày nay nàng có thể tiết kiệm không ít khí lực.
Nàng vốn nghĩ Chân Linh sẽ bị bảy sát thủ đêm qua giết chết, không ngờ được sáng nay thị vệ nàng an bài ở Cầm Vương phủ nói cho nàng biết Vương phi cùng nha hoàn ở Lãnh Nguyệt cư đều bình an vô sự, điều này làm nàng tức giận giận đến nghiến răng. Trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy Chân Linh này không đơn giản, tính toán lại âm thầm làm việc. Không nghĩ Cẩm ca ca trở về đây nàng không thể tạm thời bỏ xuống mà ra ngoài chào đón.
Thời điểm nàng nhìn thấy Nam Cung Cẩm nàng liển nảy ra một kế, đem chính việc nàng làm tối hốm qua chuyển lên người Chân Linh.
Nàng biết rõ tính khí Nam Cung Cẩm cho nên vừa vu oan đồng thời nàng diễn khổ nhục kế, quả nhiên Nam Cung Cẩm tin tưởng mà không nghi ngờ.
Cố Thủy Nhu lại một lần nữa lén lút liếc nhìn Chân Linh đang chật vật trên đất, liếc mắt một cái trong lòng âm thầm trào phúng.
Hại nàng tưởng rằng người này thông minh, không ngờ so với trước kia còn ngu xuẩn hơn, người như vậy tạm thời lưu nàng lại vài ngày.
Nhưng Cố Thủy Nhu lại không ngờ rằng biểu tình của mình lúc này hoàn toàn lọt vào tầm mắt Chân Linh, rốt cuộc là ai ngu xuẩn chỉ có trong lòng Chân Linh hiểu rõ nhất.
Cố Thủy Nhu sau khi thu lại đắc ý trở lại là vẻ mặt đau lòng thâm tình đi tới bên người Nam Cung Cẩm.
Nàng lấy ra khăn thêu ôn nhu mà lau đi vết máu trên môi Nam Cung Cẩm. "Cẩm ca ca..." Thanh âm ẩn giấu đau lòng hai mắt như lê hoa đái vũ (梨花带雨 lệ hoa đái vũ: hoa lê vương vất những giọt mưa, thường chỉ vẻ đẹp của người con gái khi rơi lệ) ôn nhu động lòng người.
Nhưng mà...
"Cút ngay!!!" Nam Cung Cẩm giận dữ hung hăng đẩy Cố Thủy Nhu một phen.
Thân mình Cố Thủy Nhu bị đẩy lui vài bước suýt ngã trên mặt đất, cũng may nàng kịp phản ứng ổn định lại.
Vẻ mặt nàng tái nhợt, hai mắt tràn ngập không thể tin nhìn Nam Cung Cẩm.
Cẩm ca ca mà lại đẩy nàng? Hắn thế nhưng dùng sức mà đẩy nàng?
Nam Cung Cẩm ngây ngẩn cả người, hắn nhìn hai tay mình có chút không dám tin tưởng, ban nãy đẩy Cố Thủy Nhu cho tới nay hắn chưa bao giờ làm, nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình đối với Cố Thủy Nhu vừa rồi là cảm giác gì?
Vừa rồi trong đầu hắn chính là thân ảnh bị đánh bay của Chân Linh, là đau thương như vậy bình tĩnh như vậy, hắn thế nhưng lại đau lòng.
Bên dưới sự phẫn nộ của hắn là đau lòng cùng với hối hận ùn ùn kéo đến.
Nam Cung Cẩm ý thức được suy nghĩ trong lòng nhất thời luống cuống đứng lên.
Không được. Tuyệt đối không có khả năng. Hắn hận nàng tận xương tủy, nàng là nữ nhân lòng dạ rắn rết hắn làm sao có thể yêu? Nàng không xứng! Nàng không xứng!!
Cố Thủy Nhu ngực đau đớn mang theo oán hận, giống như có một con dao sắc nhọn đâm thật sau vào lòng nàng, nàng hung hăng nắm chặt hai tay, thân thể bởi vì căm hận mà run rẩy.
Nhưng lòng nàng hiểu được nàng lúc này không thể để lộ một tia căm hận nào ra ngoài bằng không mọi thứ hôm nay sẽ bị mất hết.
Vì thế nàng giả vờ như tuyệt vọng mà gục đầu xuống, dùng giọng nói bi thương nhất gọi. "Cẩm ca ca..."
Gọi xong thân thể nàng yếu đuối ngã xuống.
Chân Linh kỳ thật thật sự không có gì đáng ngại, nàng đã sớm dự đoán Nam Cung Cẩm sẽ đem nàng ném đi nên thời điểm ở giữa không trung đã chuẩn bị kỹ lấy tay rơi xuống đất trước để ngăn ngừa thương tổn chỗ hiểm.
Nàng vừa rồi cố ý đánh giận Nam Cung Cẩm thật ra cũng có ý đồ. Mấy ngày nay nàng phải ra ngoài tìm hiểu tất cả thật tốt về Tấn Nam Vương triều để sau này biết đường mà tính toán.
Chân của nàng mặc dù đã tốt hơn nhưng thân phận nàng hiện nay không thể rời đi. Nàng không muốn sau khi trở về bị Nam Cung Cẩm phát hiện một tia dấu vết gì để lại, nếu không sẽ cản trở kế hoạch rời đi của nàng.
Nhưng có việc bị thương che mắt mọi người cùng với Nam Cung Cẩm giận dữ lúc này xem ra mấy ngày nay sẽ không có người điều tra Lãnh Nguyệt cư, ra phủ mấy ngày nhất định không có người biết.
Chịu chút khổ đau không tính là cái gì, kẻ muốn hoàn thành đại sự phải co được giãn được, sẽ có một ngày nàng sẽ đòi lại gấp đôi.
Cố Thủy Nhu ngừng ngạc nhiên, trong ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý cùng ý cười không ai để ý tới.
Tiện nhân, cái này gọi là tự mình tạo nghiệt không thể sống, xem ra mấy ngày nay nàng có thể tiết kiệm không ít khí lực.
Nàng vốn nghĩ Chân Linh sẽ bị bảy sát thủ đêm qua giết chết, không ngờ được sáng nay thị vệ nàng an bài ở Cầm Vương phủ nói cho nàng biết Vương phi cùng nha hoàn ở Lãnh Nguyệt cư đều bình an vô sự, điều này làm nàng tức giận giận đến nghiến răng. Trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy Chân Linh này không đơn giản, tính toán lại âm thầm làm việc. Không nghĩ Cẩm ca ca trở về đây nàng không thể tạm thời bỏ xuống mà ra ngoài chào đón.
Thời điểm nàng nhìn thấy Nam Cung Cẩm nàng liển nảy ra một kế, đem chính việc nàng làm tối hốm qua chuyển lên người Chân Linh.
Nàng biết rõ tính khí Nam Cung Cẩm cho nên vừa vu oan đồng thời nàng diễn khổ nhục kế, quả nhiên Nam Cung Cẩm tin tưởng mà không nghi ngờ.
Cố Thủy Nhu lại một lần nữa lén lút liếc nhìn Chân Linh đang chật vật trên đất, liếc mắt một cái trong lòng âm thầm trào phúng.
Hại nàng tưởng rằng người này thông minh, không ngờ so với trước kia còn ngu xuẩn hơn, người như vậy tạm thời lưu nàng lại vài ngày.
Nhưng Cố Thủy Nhu lại không ngờ rằng biểu tình của mình lúc này hoàn toàn lọt vào tầm mắt Chân Linh, rốt cuộc là ai ngu xuẩn chỉ có trong lòng Chân Linh hiểu rõ nhất.
Cố Thủy Nhu sau khi thu lại đắc ý trở lại là vẻ mặt đau lòng thâm tình đi tới bên người Nam Cung Cẩm.
Nàng lấy ra khăn thêu ôn nhu mà lau đi vết máu trên môi Nam Cung Cẩm. "Cẩm ca ca..." Thanh âm ẩn giấu đau lòng hai mắt như lê hoa đái vũ (梨花带雨 lệ hoa đái vũ: hoa lê vương vất những giọt mưa, thường chỉ vẻ đẹp của người con gái khi rơi lệ) ôn nhu động lòng người.
Nhưng mà...
"Cút ngay!!!" Nam Cung Cẩm giận dữ hung hăng đẩy Cố Thủy Nhu một phen.
Thân mình Cố Thủy Nhu bị đẩy lui vài bước suýt ngã trên mặt đất, cũng may nàng kịp phản ứng ổn định lại.
Vẻ mặt nàng tái nhợt, hai mắt tràn ngập không thể tin nhìn Nam Cung Cẩm.
Cẩm ca ca mà lại đẩy nàng? Hắn thế nhưng dùng sức mà đẩy nàng?
Nam Cung Cẩm ngây ngẩn cả người, hắn nhìn hai tay mình có chút không dám tin tưởng, ban nãy đẩy Cố Thủy Nhu cho tới nay hắn chưa bao giờ làm, nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình đối với Cố Thủy Nhu vừa rồi là cảm giác gì?
Vừa rồi trong đầu hắn chính là thân ảnh bị đánh bay của Chân Linh, là đau thương như vậy bình tĩnh như vậy, hắn thế nhưng lại đau lòng.
Bên dưới sự phẫn nộ của hắn là đau lòng cùng với hối hận ùn ùn kéo đến.
Nam Cung Cẩm ý thức được suy nghĩ trong lòng nhất thời luống cuống đứng lên.
Không được. Tuyệt đối không có khả năng. Hắn hận nàng tận xương tủy, nàng là nữ nhân lòng dạ rắn rết hắn làm sao có thể yêu? Nàng không xứng! Nàng không xứng!!
Cố Thủy Nhu ngực đau đớn mang theo oán hận, giống như có một con dao sắc nhọn đâm thật sau vào lòng nàng, nàng hung hăng nắm chặt hai tay, thân thể bởi vì căm hận mà run rẩy.
Nhưng lòng nàng hiểu được nàng lúc này không thể để lộ một tia căm hận nào ra ngoài bằng không mọi thứ hôm nay sẽ bị mất hết.
Vì thế nàng giả vờ như tuyệt vọng mà gục đầu xuống, dùng giọng nói bi thương nhất gọi. "Cẩm ca ca..."
Gọi xong thân thể nàng yếu đuối ngã xuống.
/145
|