Vừa nói xong liền có người bưng cuốn tranh lên đài cao, hắn mở quyển tranh cất cao giọng nói. "Các vị tài tử đến dự thi, vòng thứ nhất đã bắt đầu. Trong tay ta có năm câu đối, ai có thể đối lại hai câu có thể trực tiếp qua vòng thứ hai."
Tất cả mọi người trong sân đều tập trung suy nghĩ chờ đáp đề.
Chân Linh vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên mà liếc mắt nhìn bốn phía một cái. Xem ra vòng đầu tiên ban giám khảo sẽ không xuất hiện có thể nói tất cả bọn họ đều ở trong căn phòng trên lầu hai mà quan sát.
Bích Ba khẩn trương không ngớt, bàn tay khẽ run nắm chặt lấy ống tay áo Chân Linh. Nàng ghé đến bên tai Chân Linh nói nhỏ. "Tiểu thư, người thật sự muốn trả lời sao? Nô tì nghĩ chúng ta hay là trở về đi, ngộ nhỡ bị Vương gia phát hiện chúng ta trốn ra nô tì sợ tiểu thư..."
Chân Linh cầm tay nàng tự tin nói. "Bích ba, ngươi không cần lo lắng, Nam Cung Cẩm sẽ không nhận ra ta đâu, cho dù nhận ra thì hắn cũng không thể làm được gì." Nàng bây giờ không còn là Vương phi của hắn nên không cần phải nể nang gì hắn nữa.
Trong lòng Bích Ba biết Chân Linh đã quyết định chuyện gì nhất định sẽ không đổi ý, bèn không lên tiếng nữa, nàng rất tò mò đối với cuộc thi anh tài này, lại thấy Chân Linh tự tin như thế nàng cũng không lo lắng, im lặng ngồi một bên xem thi đấu.
Người nọ đứng trên đài lúc này mở câu đối thứ nhất ra đọc. "Bách xích lâu thượng sáp tằng tiêu, vô hạn cận thủy diêu phong, tẫn quy nhãn để. Khán bắc hoàng mã nhĩ, đông tủng hạc minh tây, trì hổ thai nam, hoàn long giản thán, mang mang thánh tích đô, tại thương yên lạc chiếu trung. Hảo đồ họa nhược cá lâm mô, đương thử bẳng lan viễn thiếu, thùy năng tam túy phi lai, nhất quyền đả phá?"
Vế trên câu đối vừa đọc ra, trên sân lặng ngắt như tờ một hồi lâu, mỗi người đều âm thầm tự hỏi, câu đối đầu tiên không ngờ lại thâm sâu như thế, không hổ là thiên hạ đệ nhất công tử danh bất hư truyền.
Chân Linh thấy một hồi lâu mà vẫn chưa có người đối lại, đành lên tiếng thản nhiên thì thầm. "Sổ xử chung kinh hồi trần mộng, đốn sử hào tình dật sự, ấn đáo tâm đầu. Tưởng trung tự kim sơn, tài như bình phủ công, cao tử hối học, túy văn nhiêu nhâm, cổn cổn danh lưu, tảo phó mục địch thôn già lí. Mãng kiều khôn kỉ, nhân bào xuất hà phương, dẫn tụ cuồng ca lĩnh thụ, ta cửu thiên dật hưởng, bán chẩm thanh âm." nàng đè ép thanh âm trầm xuống, không có một chút phập phồng. Nhưng mọi người trong sân vừa nghe lại kinh ngạc cuồn cuộn dâng trào.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chân Linh.
Vừa nhìn tới mọi người lại phát ra âm thanh sợ hãi, đơn giản là bởi vì nhìn thấy Chân Linh dung nhan tuấn mỹ bất phàm, áo trắng thanh dật xuất trần, trong trẻo cao quý vô song, vẻ mặt không màng danh lợi, ánh mắt sóng nước mênh mông, thanh tịnh mà đẹp đẽ, như có thể nói mà câu dẫn hồn người.
Mỹ nam tử như vậy thật sự hiếm thấy, dung mạo tuyệt mỹ này ngay cả Cẩm Vương gia cũng không bì được với hắn.
Ai cũng tò mò muốn biết công tử áo trắng này tột cùng là có thân phận gì?
Thậm chí có người còn đoán hắn chính là thiên hạ đệ nhất công tử, bởi vì thiên hạ đệ nhất công tử cũng thích mặc áo trắng, thân ảnh cũng thanh dật xuất trần như thế.
Trương Thừa tường vừa nghe được vế sau của Chân Linh, vẻ mặt vui sướng. hắn kích động nhìn Chân Linh nói. "Công tử đối rất hay, đối rất tuyệt vời. Không biết phải xưng hô với công tử như thế nào?"
Chân Linh cười nhạt. "Tại hạ Cửu Vi." Giọng nói rất nhẹ so với giọng nói trước đây bất đồng, lúc này nàng cố tình áp chế giọng nói vì không muốn làm cho Nam Cung Cẩm hoài nghi.
Nàng biết Nam Cung Cẩm lúc này nhất định đang xem toàn bộ trận đấu cho nên không muốn hắn có bất cứ một chút hoài nghi nào.
Trương Thừa tướng gật đầu tán thưởng. "Cửu Vi công tử, chúc mừng ngươi vượt qua câu đối thứ nhất, mang câu đối thứ hai lên."
Trương Thừa tướng trong lòng hết sức hài lòng với Chân Linh, năng lực ứng đối, không quan tâm hơn thua, không vì mình có tài mà kiêu ngạo, người như vậy nếu vào làm quan trong triều sẽ trở thành tâm phúc của hoàng thượng.
Hắn thật ra đối với đám tài tử tư chất bình thường này rất bất mãn, quét mắt nhìn đám đông, những người này e là vì danh tiếng mà đến đây, thật sự có tài có lẽ chỉ có vị Cử Vi công tử này.
Tất cả mọi người trong sân đều tập trung suy nghĩ chờ đáp đề.
Chân Linh vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên mà liếc mắt nhìn bốn phía một cái. Xem ra vòng đầu tiên ban giám khảo sẽ không xuất hiện có thể nói tất cả bọn họ đều ở trong căn phòng trên lầu hai mà quan sát.
Bích Ba khẩn trương không ngớt, bàn tay khẽ run nắm chặt lấy ống tay áo Chân Linh. Nàng ghé đến bên tai Chân Linh nói nhỏ. "Tiểu thư, người thật sự muốn trả lời sao? Nô tì nghĩ chúng ta hay là trở về đi, ngộ nhỡ bị Vương gia phát hiện chúng ta trốn ra nô tì sợ tiểu thư..."
Chân Linh cầm tay nàng tự tin nói. "Bích ba, ngươi không cần lo lắng, Nam Cung Cẩm sẽ không nhận ra ta đâu, cho dù nhận ra thì hắn cũng không thể làm được gì." Nàng bây giờ không còn là Vương phi của hắn nên không cần phải nể nang gì hắn nữa.
Trong lòng Bích Ba biết Chân Linh đã quyết định chuyện gì nhất định sẽ không đổi ý, bèn không lên tiếng nữa, nàng rất tò mò đối với cuộc thi anh tài này, lại thấy Chân Linh tự tin như thế nàng cũng không lo lắng, im lặng ngồi một bên xem thi đấu.
Người nọ đứng trên đài lúc này mở câu đối thứ nhất ra đọc. "Bách xích lâu thượng sáp tằng tiêu, vô hạn cận thủy diêu phong, tẫn quy nhãn để. Khán bắc hoàng mã nhĩ, đông tủng hạc minh tây, trì hổ thai nam, hoàn long giản thán, mang mang thánh tích đô, tại thương yên lạc chiếu trung. Hảo đồ họa nhược cá lâm mô, đương thử bẳng lan viễn thiếu, thùy năng tam túy phi lai, nhất quyền đả phá?"
Vế trên câu đối vừa đọc ra, trên sân lặng ngắt như tờ một hồi lâu, mỗi người đều âm thầm tự hỏi, câu đối đầu tiên không ngờ lại thâm sâu như thế, không hổ là thiên hạ đệ nhất công tử danh bất hư truyền.
Chân Linh thấy một hồi lâu mà vẫn chưa có người đối lại, đành lên tiếng thản nhiên thì thầm. "Sổ xử chung kinh hồi trần mộng, đốn sử hào tình dật sự, ấn đáo tâm đầu. Tưởng trung tự kim sơn, tài như bình phủ công, cao tử hối học, túy văn nhiêu nhâm, cổn cổn danh lưu, tảo phó mục địch thôn già lí. Mãng kiều khôn kỉ, nhân bào xuất hà phương, dẫn tụ cuồng ca lĩnh thụ, ta cửu thiên dật hưởng, bán chẩm thanh âm." nàng đè ép thanh âm trầm xuống, không có một chút phập phồng. Nhưng mọi người trong sân vừa nghe lại kinh ngạc cuồn cuộn dâng trào.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chân Linh.
Vừa nhìn tới mọi người lại phát ra âm thanh sợ hãi, đơn giản là bởi vì nhìn thấy Chân Linh dung nhan tuấn mỹ bất phàm, áo trắng thanh dật xuất trần, trong trẻo cao quý vô song, vẻ mặt không màng danh lợi, ánh mắt sóng nước mênh mông, thanh tịnh mà đẹp đẽ, như có thể nói mà câu dẫn hồn người.
Mỹ nam tử như vậy thật sự hiếm thấy, dung mạo tuyệt mỹ này ngay cả Cẩm Vương gia cũng không bì được với hắn.
Ai cũng tò mò muốn biết công tử áo trắng này tột cùng là có thân phận gì?
Thậm chí có người còn đoán hắn chính là thiên hạ đệ nhất công tử, bởi vì thiên hạ đệ nhất công tử cũng thích mặc áo trắng, thân ảnh cũng thanh dật xuất trần như thế.
Trương Thừa tường vừa nghe được vế sau của Chân Linh, vẻ mặt vui sướng. hắn kích động nhìn Chân Linh nói. "Công tử đối rất hay, đối rất tuyệt vời. Không biết phải xưng hô với công tử như thế nào?"
Chân Linh cười nhạt. "Tại hạ Cửu Vi." Giọng nói rất nhẹ so với giọng nói trước đây bất đồng, lúc này nàng cố tình áp chế giọng nói vì không muốn làm cho Nam Cung Cẩm hoài nghi.
Nàng biết Nam Cung Cẩm lúc này nhất định đang xem toàn bộ trận đấu cho nên không muốn hắn có bất cứ một chút hoài nghi nào.
Trương Thừa tướng gật đầu tán thưởng. "Cửu Vi công tử, chúc mừng ngươi vượt qua câu đối thứ nhất, mang câu đối thứ hai lên."
Trương Thừa tướng trong lòng hết sức hài lòng với Chân Linh, năng lực ứng đối, không quan tâm hơn thua, không vì mình có tài mà kiêu ngạo, người như vậy nếu vào làm quan trong triều sẽ trở thành tâm phúc của hoàng thượng.
Hắn thật ra đối với đám tài tử tư chất bình thường này rất bất mãn, quét mắt nhìn đám đông, những người này e là vì danh tiếng mà đến đây, thật sự có tài có lẽ chỉ có vị Cử Vi công tử này.
/145
|