Trương thừa tướng hài lòng nhìn Chân Linh lẫn Phong Vô Ngân mà ra đề thứ ba. “Bảo thục tháp tháp đính tiêm tiêm như bút bút tả ngũ hồ tứ hải”.
Chân Linh lúc này trực tiếp tiếp lời: “Cẩm đái kiều kiều động viên viên tự kính kính chiếu vạn quốc cửu châu.” Đối với một vạn lượng hoàng kim kia của nàng, tình thế bắt buộc nàng tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội.
“Tốt, đáp rất hay!”. Lúc này, lời trầm trồ khen ngợi chính là của Phong Vô Ngân. Chỉ thấy ý cười ẩn trong hai tròng mắt hắn nhắm thẳng hướng Chân Linh mà nhìn. Ánh nhìn phức tạp như muốn Chân Linh phải nhìn cho thấu.
“Phong công tử đối đáp cũng không tệ, hà cớ chi phải khách khí như vậy?”. Chân Linh bình tĩnh nhìn Phong Vô Ngân đang ngồi đối diện với phong thái thong dong.
Phong Vô Ngân chỉ cười chứ không đáp lời. Nhưng ý cười của hắn thì chỉ có Chân Linh vừa nhìn là đã hiểu hết mọi thâm ý trong đó.
Câu đối thứ tư lúc này cũng được công bố. “Đồng tử khán chuyên nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát cửu thập”.
(Thằng bé xem đòn tay một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười)
Mặt khác ở giữa sân, mọi người vừa nghe câu đối đều cảm thấy rất khó khăn, trông chờ nhìn Chân Linh cùng Phong Vô Ngân xem không biết ai trong hai người có thể đối được câu này?
Phong Vô Ngân lúc này liếc nhìn Chân Linh một cái rồi sau đó đạm mạc thì thầm: “tiên sinh giảng mệnh giáp ất bính đinh mậu kỷ canh tân nhâm quý”.
(Thầy giáo nói số mạng có giáp ất bính đinh mậu kỷ canh tân nhâm quý)
Trương thừa tướng vừa nghe, ý mừng trên mặt càng đậm. “Đối đáp rất hay, Phong công tử thật là tài cao đức trọng”.
“Thừa tướng khen sai rồi”. Phong Vô Ngân thản nhiên mà cười, cử chỉ thập phần tao nhã, lễ độ.
Hảo cảm Trương thừa tướng dành cho hắn không khỏi tăng thêm vài phần. Hắn liếc nhìn Chân Linh một cái, sau đó liền ra câu đối thứ năm. “Thủy thủy sơn sơn xử xử minh minh tú tú, tú tú minh minh xử xử sơn sơn thủy thủy”.
(Nước nước non non nơi nơi đều ra hoa, hoa nở nơi nơi đều là non non nước nước.)
Câu đối thứ năm vừa ra, rất nhiều người đứng giữa sân đều ra sức suy nghĩ.
Phong Vô Ngân cũng im lặng, thần sắc bình tĩnh, hai con ngươi thâm sâu khó lường dường như đang lâm vào suy nghĩ, lại dường như không.
Chân Linh liếc nhìn hắn một cái thật nhanh, rồi trong trẻo đáp lời: “Tình tình vũ vũ thì thì hảo hảo kì kì, kì kì hảo hảo thì thì vũ vũ tình tình”.
(Trời trong mưa tuyết lúc nào cũng rất đặc sắc, đặc sắc nhất lúc nào cũng là mưa tuyết trời trong.)
Chân Linh nhanh như vậy đã ra đáp án, khiến cho đám tài tử giữa sân không khỏi than lên một tiếng sợ hãi.
“Cửu Vi công tử đối rất thâm diệu, nhưng câu thứ năm này công tử trả lời hơi chậm. Hai vị công tử hiện tại đều đã trả lời hết các câu đối, lão phu công bố Phong Vô Ngân cùng Cửu Vi bước sang vòng đầu thứ hai.
Đợt thứ hai thi tài không phải là văn thơ đối ngẫu mà chỉ là thơ không thôi. Toàn bộ ban Bình thẩm đều đã có mặt ở đây từ lúc giữa trận đấu.
Cho mời Bình thẩm Cẩm vương gia, Chân đại tướng quân, Chân nhị công tử, Hàn lâm học sĩ Lý đại nhân, Lễ bộ thị lang Lâu đại nhân lên sân khấu”.
Thanh âm vừa dứt, Nam Cung Cẩm cùng đám người đó liền lên sân khấu, ngồi vào bàn giám khảo.
Nam Cung Cẩm hôm nay mặc hắc bào đẹp đẽ quý giá, làm cho tuấn nhan lạnh như băng của hắn cùng với giọng nói nghiêm túc toát ra khí thế bức người. Toàn thân cao thấp đều toát ra nét cao quý cùng với hơi thở lạnh như băng. Hắn ngồi trên bàn giám khảo thăm hỏi Trương thừa tướng.
Hắn thu hồi ánh mắt lơ đãng, hướng tới vị trí Chân Linh mà liếc nhìn một cái.
Bích Ba cảm giác được ánh mắt Nam Cung Cẩm đang chiếu lên thân mình. Chân Linh thần sắc bình tĩnh, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Bích Ba vài cái, ý bảo nàng không cần sợ hãi.
Khi Nam Cung Cẩm nhìn đến thân ảnh của Chân Linh, hắn sửng sốt một hồi, nhưng liền sau đó ánh mắt lạnh như băng lại chẳng có phản ứng gì.
Bích Ba thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra. Nguy hiểm thật! May mà Vương gia không nhận ra các nàng, bằng không thì…
Chân Linh lúc này trực tiếp tiếp lời: “Cẩm đái kiều kiều động viên viên tự kính kính chiếu vạn quốc cửu châu.” Đối với một vạn lượng hoàng kim kia của nàng, tình thế bắt buộc nàng tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội.
“Tốt, đáp rất hay!”. Lúc này, lời trầm trồ khen ngợi chính là của Phong Vô Ngân. Chỉ thấy ý cười ẩn trong hai tròng mắt hắn nhắm thẳng hướng Chân Linh mà nhìn. Ánh nhìn phức tạp như muốn Chân Linh phải nhìn cho thấu.
“Phong công tử đối đáp cũng không tệ, hà cớ chi phải khách khí như vậy?”. Chân Linh bình tĩnh nhìn Phong Vô Ngân đang ngồi đối diện với phong thái thong dong.
Phong Vô Ngân chỉ cười chứ không đáp lời. Nhưng ý cười của hắn thì chỉ có Chân Linh vừa nhìn là đã hiểu hết mọi thâm ý trong đó.
Câu đối thứ tư lúc này cũng được công bố. “Đồng tử khán chuyên nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát cửu thập”.
(Thằng bé xem đòn tay một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười)
Mặt khác ở giữa sân, mọi người vừa nghe câu đối đều cảm thấy rất khó khăn, trông chờ nhìn Chân Linh cùng Phong Vô Ngân xem không biết ai trong hai người có thể đối được câu này?
Phong Vô Ngân lúc này liếc nhìn Chân Linh một cái rồi sau đó đạm mạc thì thầm: “tiên sinh giảng mệnh giáp ất bính đinh mậu kỷ canh tân nhâm quý”.
(Thầy giáo nói số mạng có giáp ất bính đinh mậu kỷ canh tân nhâm quý)
Trương thừa tướng vừa nghe, ý mừng trên mặt càng đậm. “Đối đáp rất hay, Phong công tử thật là tài cao đức trọng”.
“Thừa tướng khen sai rồi”. Phong Vô Ngân thản nhiên mà cười, cử chỉ thập phần tao nhã, lễ độ.
Hảo cảm Trương thừa tướng dành cho hắn không khỏi tăng thêm vài phần. Hắn liếc nhìn Chân Linh một cái, sau đó liền ra câu đối thứ năm. “Thủy thủy sơn sơn xử xử minh minh tú tú, tú tú minh minh xử xử sơn sơn thủy thủy”.
(Nước nước non non nơi nơi đều ra hoa, hoa nở nơi nơi đều là non non nước nước.)
Câu đối thứ năm vừa ra, rất nhiều người đứng giữa sân đều ra sức suy nghĩ.
Phong Vô Ngân cũng im lặng, thần sắc bình tĩnh, hai con ngươi thâm sâu khó lường dường như đang lâm vào suy nghĩ, lại dường như không.
Chân Linh liếc nhìn hắn một cái thật nhanh, rồi trong trẻo đáp lời: “Tình tình vũ vũ thì thì hảo hảo kì kì, kì kì hảo hảo thì thì vũ vũ tình tình”.
(Trời trong mưa tuyết lúc nào cũng rất đặc sắc, đặc sắc nhất lúc nào cũng là mưa tuyết trời trong.)
Chân Linh nhanh như vậy đã ra đáp án, khiến cho đám tài tử giữa sân không khỏi than lên một tiếng sợ hãi.
“Cửu Vi công tử đối rất thâm diệu, nhưng câu thứ năm này công tử trả lời hơi chậm. Hai vị công tử hiện tại đều đã trả lời hết các câu đối, lão phu công bố Phong Vô Ngân cùng Cửu Vi bước sang vòng đầu thứ hai.
Đợt thứ hai thi tài không phải là văn thơ đối ngẫu mà chỉ là thơ không thôi. Toàn bộ ban Bình thẩm đều đã có mặt ở đây từ lúc giữa trận đấu.
Cho mời Bình thẩm Cẩm vương gia, Chân đại tướng quân, Chân nhị công tử, Hàn lâm học sĩ Lý đại nhân, Lễ bộ thị lang Lâu đại nhân lên sân khấu”.
Thanh âm vừa dứt, Nam Cung Cẩm cùng đám người đó liền lên sân khấu, ngồi vào bàn giám khảo.
Nam Cung Cẩm hôm nay mặc hắc bào đẹp đẽ quý giá, làm cho tuấn nhan lạnh như băng của hắn cùng với giọng nói nghiêm túc toát ra khí thế bức người. Toàn thân cao thấp đều toát ra nét cao quý cùng với hơi thở lạnh như băng. Hắn ngồi trên bàn giám khảo thăm hỏi Trương thừa tướng.
Hắn thu hồi ánh mắt lơ đãng, hướng tới vị trí Chân Linh mà liếc nhìn một cái.
Bích Ba cảm giác được ánh mắt Nam Cung Cẩm đang chiếu lên thân mình. Chân Linh thần sắc bình tĩnh, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Bích Ba vài cái, ý bảo nàng không cần sợ hãi.
Khi Nam Cung Cẩm nhìn đến thân ảnh của Chân Linh, hắn sửng sốt một hồi, nhưng liền sau đó ánh mắt lạnh như băng lại chẳng có phản ứng gì.
Bích Ba thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra. Nguy hiểm thật! May mà Vương gia không nhận ra các nàng, bằng không thì…
/145
|