Phong Vô Ngân nhìn Chân Linh, đôi mắt hoa đào câu dẫn hồn người, con ngươi như mặt hồ đang gợn sóng, hắn lẳng lặng đứng đó, ánh mắt sắc bén lãnh liệt như muốn nhìn thấu tất cả.
Chân Linh liếc mắt nhìn Phong Vô Ngân, trong lúc lơ đãng đã thu hết ánh mắt gợn sóng của hắn vào mắt, lòng nàng không rõ vì sao Phong Vô Ngân lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng? Chẳng lẽ hắn trước kia biết nàng sao?
Bất quá, Chân Linh rất nhanh liền phủ nhận điều này, chủ nhân của thân thể này nhất định không có khả năng nhận thức với Phong Vô Ngân, theo như lời Bích Ba nói, chủ nhân trước kia của khối thân thể này nàng có một chút hiểu biết, thời điểm nàng ở Chân phủ chưa bao giờ ra khỏi phòng mình thì làm sao có thể biết nam nhân khác.
Trương thừa tướng trên đài cao cao giọng nói. "Ha ha... Cửu Vi công tử quả nhiên tài hoa đầy mình, kỳ thi anh tài lần này xem như lão phu được mở rộng tầm mắt, lão phu tuyên bố, quán quân kỳ thi anh tài lần này là Cửu Vi công tử."
Bích Ba vạn phần kích động, một phen nắm chặt ống tay áo Chân Linh. "Tiểu thư, tiểu thư, người có nghe không? Người là quán quân! Người là quán quân a!"
"Ta nghe rồi Bích Ba, ngươi lại gọi lần nữa phỏng chừng toàn bộ Tịch Vũ lâu này ai cũng biết ta là tiểu thư chứ không phải là công tử." Trái ngược với vẻ kích động của Bích Ba, Chân Linh có vẻ đặc biệt bình tĩnh.
Bích Ba ý thức được diều này liền không dám lên tiếng nữa, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ kích động không nguôi.
"Cho mời Cửu Vi công tử tiến lên đài lĩnh thưởng." Lần này người nói chính là Nam Cung Cẩm, ánh mắt hắn như muốn tìm tòi nghiên cứu Chân Linh.
Chân Linh ung dung chống lại ánh mắt hắn, trong ánh mắt kích động của mọi người, nàng chậm rãi đi lên đài cao, nàng mặc quần áo màu trắng đứng trên thảm vải màu đỏ phá lệ mà thanh dật tuyệt trần, hé ra dung mạo ngọc thụ lâm phong làm cho người người không ngừng thán phục.
Chân Hậu Đôn ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Chân Linh trên đài cao. Hắn chẳng lẽ thật sự không phải là thiên hạ đệ nhất công tử? Vậy thiên hạ đệ nhất công tử là ai?
Chân Hậu Đôn mấy ngày qua vẫn không ngừng điều tra về thiên hạ đệ nhất công tử, hận này không thể bỏ qua, ba năm trước đây nếu không phải thiên hạ đệ nhất công tử đưa ra kế sách thì hoàng thượng Nam Cung Thần sẽ không có khả năng thoát được một kiếp. Trong lòng hắn, thiên hạ đệ nhất công tử là cái gai trong mắt cần phải nhổ bỏ.
Hắn suy nghĩ, con ngươi có một tia âm lãnh xẹt qua, trong chớp mắt liền biến mất.
Chân Tử An đứng bên cạnh hắn vẻ mặt cũng âm lãnh. Hừ! Cửu Vi, hôm nay ngươi cứ ngông cuồng đi, đợi qua hôm nay rồi xem ngươi lấy cái gì mà ngông cuồng nữa.
Trái ngược với Chân hậu Đôn, hắn còn non nớt rất nhiều, âm lãnh trong mắt không che giấu hoàn hảo được, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy tâm tư của hắn.
Phòng chữ Thiên trên lầu hai, một gã nam tử áo trắng đứng yên bất động trước cửa sổ, thân ảnh hắn thanh dật xuất trần, tóc dài buông xõa, ánh mặt trời mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ nhẹ nhàng chiếu xuống người hắn, làm cho thân ảnh hắn tăng thêm vài phần trong trẻo, lạnh lùng và có phần cô tịch.
Hắn nhìn xuống dưới lầu, khi đôi mắt đẹp đẽ tĩnh mịch nhìn thấy bóng dáng trắng đứng trên đài cao, đôi mắt sóng nước dồn dập hiện lên tia kích động không tả nổi.
Nàng... sao lại ở nơi này?
Sau lưng nam tử áo trắng có một gã hắc y nam tử đẹp như yêu nghiệt.
Lúc này, hắc y nam tử nở một nụ cười diêm dúa lẳng lơ với nam tử áo trắng, giọng trêu ghẹo nói. "Mặc, muội muội bảo bối kia của ngươi thật đặc biệt, ta thấy hứng thú."
Nam tử áo trắng nghe thấy vậy gương mặt tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc đột nhiên lạnh xuống, giọng rét buốt nói. "Niếp Minh Liệt, những lời này tốt nhất đừng để ta nghe thấy lần thứ hai."
Hắc y nam tử khuôn mặt tuấn tú, nụ cười xinh đẹp có phần diêm dúa lẳng lơ vẫn như cũ lộ ra vẻ mặt câu dẫn, hắn đứng lên đi tới bên cạnh nam tử áo trắng mờ ám nói. "Mặc, ngươi sẽ không đối với nàng..."
Lời hắn còn chưa nói xong, nam tử áo trắng vung ống tay áo, hai ngân châm vụt bay tới hắn.
Hắc y nam tử cười tà, hắn lắc mình nhảy ra phía sau giả bộ như bị thương nói. "Mặc, ngươi thật độc ác, vì nàng mà ngươi cũng dám đưa bằng hữu tốt nhất của ngươi vào chỗ chết, thật là tên trọng sắc khinh bạn mà"
Nam tử áo trắng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó liền quay đầu đi say sưa nhìn bóng dáng áo trắng dưới lầu kia.
Chân Linh liếc mắt nhìn Phong Vô Ngân, trong lúc lơ đãng đã thu hết ánh mắt gợn sóng của hắn vào mắt, lòng nàng không rõ vì sao Phong Vô Ngân lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng? Chẳng lẽ hắn trước kia biết nàng sao?
Bất quá, Chân Linh rất nhanh liền phủ nhận điều này, chủ nhân của thân thể này nhất định không có khả năng nhận thức với Phong Vô Ngân, theo như lời Bích Ba nói, chủ nhân trước kia của khối thân thể này nàng có một chút hiểu biết, thời điểm nàng ở Chân phủ chưa bao giờ ra khỏi phòng mình thì làm sao có thể biết nam nhân khác.
Trương thừa tướng trên đài cao cao giọng nói. "Ha ha... Cửu Vi công tử quả nhiên tài hoa đầy mình, kỳ thi anh tài lần này xem như lão phu được mở rộng tầm mắt, lão phu tuyên bố, quán quân kỳ thi anh tài lần này là Cửu Vi công tử."
Bích Ba vạn phần kích động, một phen nắm chặt ống tay áo Chân Linh. "Tiểu thư, tiểu thư, người có nghe không? Người là quán quân! Người là quán quân a!"
"Ta nghe rồi Bích Ba, ngươi lại gọi lần nữa phỏng chừng toàn bộ Tịch Vũ lâu này ai cũng biết ta là tiểu thư chứ không phải là công tử." Trái ngược với vẻ kích động của Bích Ba, Chân Linh có vẻ đặc biệt bình tĩnh.
Bích Ba ý thức được diều này liền không dám lên tiếng nữa, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ kích động không nguôi.
"Cho mời Cửu Vi công tử tiến lên đài lĩnh thưởng." Lần này người nói chính là Nam Cung Cẩm, ánh mắt hắn như muốn tìm tòi nghiên cứu Chân Linh.
Chân Linh ung dung chống lại ánh mắt hắn, trong ánh mắt kích động của mọi người, nàng chậm rãi đi lên đài cao, nàng mặc quần áo màu trắng đứng trên thảm vải màu đỏ phá lệ mà thanh dật tuyệt trần, hé ra dung mạo ngọc thụ lâm phong làm cho người người không ngừng thán phục.
Chân Hậu Đôn ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Chân Linh trên đài cao. Hắn chẳng lẽ thật sự không phải là thiên hạ đệ nhất công tử? Vậy thiên hạ đệ nhất công tử là ai?
Chân Hậu Đôn mấy ngày qua vẫn không ngừng điều tra về thiên hạ đệ nhất công tử, hận này không thể bỏ qua, ba năm trước đây nếu không phải thiên hạ đệ nhất công tử đưa ra kế sách thì hoàng thượng Nam Cung Thần sẽ không có khả năng thoát được một kiếp. Trong lòng hắn, thiên hạ đệ nhất công tử là cái gai trong mắt cần phải nhổ bỏ.
Hắn suy nghĩ, con ngươi có một tia âm lãnh xẹt qua, trong chớp mắt liền biến mất.
Chân Tử An đứng bên cạnh hắn vẻ mặt cũng âm lãnh. Hừ! Cửu Vi, hôm nay ngươi cứ ngông cuồng đi, đợi qua hôm nay rồi xem ngươi lấy cái gì mà ngông cuồng nữa.
Trái ngược với Chân hậu Đôn, hắn còn non nớt rất nhiều, âm lãnh trong mắt không che giấu hoàn hảo được, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy tâm tư của hắn.
Phòng chữ Thiên trên lầu hai, một gã nam tử áo trắng đứng yên bất động trước cửa sổ, thân ảnh hắn thanh dật xuất trần, tóc dài buông xõa, ánh mặt trời mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ nhẹ nhàng chiếu xuống người hắn, làm cho thân ảnh hắn tăng thêm vài phần trong trẻo, lạnh lùng và có phần cô tịch.
Hắn nhìn xuống dưới lầu, khi đôi mắt đẹp đẽ tĩnh mịch nhìn thấy bóng dáng trắng đứng trên đài cao, đôi mắt sóng nước dồn dập hiện lên tia kích động không tả nổi.
Nàng... sao lại ở nơi này?
Sau lưng nam tử áo trắng có một gã hắc y nam tử đẹp như yêu nghiệt.
Lúc này, hắc y nam tử nở một nụ cười diêm dúa lẳng lơ với nam tử áo trắng, giọng trêu ghẹo nói. "Mặc, muội muội bảo bối kia của ngươi thật đặc biệt, ta thấy hứng thú."
Nam tử áo trắng nghe thấy vậy gương mặt tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc đột nhiên lạnh xuống, giọng rét buốt nói. "Niếp Minh Liệt, những lời này tốt nhất đừng để ta nghe thấy lần thứ hai."
Hắc y nam tử khuôn mặt tuấn tú, nụ cười xinh đẹp có phần diêm dúa lẳng lơ vẫn như cũ lộ ra vẻ mặt câu dẫn, hắn đứng lên đi tới bên cạnh nam tử áo trắng mờ ám nói. "Mặc, ngươi sẽ không đối với nàng..."
Lời hắn còn chưa nói xong, nam tử áo trắng vung ống tay áo, hai ngân châm vụt bay tới hắn.
Hắc y nam tử cười tà, hắn lắc mình nhảy ra phía sau giả bộ như bị thương nói. "Mặc, ngươi thật độc ác, vì nàng mà ngươi cũng dám đưa bằng hữu tốt nhất của ngươi vào chỗ chết, thật là tên trọng sắc khinh bạn mà"
Nam tử áo trắng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó liền quay đầu đi say sưa nhìn bóng dáng áo trắng dưới lầu kia.
/145
|