Thanh y nam tử nghe ca khúc này, nhìn Chân Linh, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, hiện lên khiếp sợ. Hắn đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Chân Linh, bàn tay thon dài xinh đẹp luồn ra phía sau, ngay lúc Chân Linh còn đang nhập thần trong tiếng đàn, hắn kéo xuống tử sa của nàng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn.
Thanh y nam tử nhìn khuôn mặt kia, vẻ mặt hiện lên nhàn nhạt thất vọng. Vừa rồi hắn nghĩ đến, nàng chính là nàng, hóa ra lại không phải, không phải là nàng mà hắn đợi...
Ngón tay đánh đàn của Chân Linh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, nàng kinh ngạc nhìn thanh y nam tử, đôi mắt hiện rõ sự kinh ngạc.
Vừa rồi thanh y nam tử hiện lên nhàn nhạt thất vọng nàng thấy rất rõ ràng, vì sao hắn lại hiện lên vẻ mặt thất vọng?
Là bởi vì khuôn mặt này sao? Chẳng lẽ trước kia hắn đã gặp qua thân thể này?
Thanh y nam tử lúc này lui ra, bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng thêm cô tịch. Vài sợi tóc, tùy tiện tung bay, dáng vẻ cô đơn, như đã đắm chìm trong mấy trăm năm, nhiều lần trải qua tang thương, nói tận đau buồn...
Chân Linh thu hồi thần sắc kinh ngạc, vẻ mặt ẩn hiện ý cười hỏi: "Công tử, Anh Túc đã đàn xong rồi, công tử có còn những yêu cầu nào khác không, Anh Túc nhất định hết sức vì công tử biểu diễn." Chân Linh vừa nói, một bên âm thầm suy nghĩ mọi thứ có thể.
Thanh y nam tử này nhất định là Dạ Đế của Mị Dạ Đế quốc tiếng tăm, vị vua ngầm ân thầm thống trị toàn bộ đại lục Ngân Nguyệt. Vừa rồi sở dĩ hắn thất vọng, chẳng lẽ là bởi vì hắn nhận ra mình chính là Chân Linh?
Ngày đại hôn của Nam Cung Cẩm trở thành trò khôi hài, hiện tại người trong thiên hạ đều biết, vừa rồi hắn cùng Nam Cung Thần âm thầm đánh giá nàng, thanh y nam tử này dường như cố ý giúp nàng không để Nam Cung Thần nhìn thấy.
Vì sao hắn lại giúp mình? Hắn ném ra một ngàn vạn lượng hoàng kim chỉ để nghe một khúc ca đơn giản như vậy thôi sao.
Chân Linh lại nâng mắt nhìn bóng dáng thanh y nam tử, nhưng đúng lúc này, thanh y nam tử cũng quay lại đây, ánh mắt hắn run rẩy, có chút ánh sáng xẹt qua, sau đó thân hình nhảy cực nhanh, còn chưa kịp thấy rõ thân ảnh của hắn, sau đó đã xuất hiện trước mặt Chân Linh chưa tới một thước, hắn cực nhanh vươn tay, kéo mặt Chân Linh xuống.
Hai mắt Chân Linh kinh hãi, khi nàng nhận thấy được hơi thở của thanh y nam tử, thì tay của thanh y nam tử đã chạm vào mặt của nàng, đã không thể né tránh được nữa, nàng ngớ ra nhìn thanh y nam tử, cảm thấy kinh hãi.
Tốc độ thật nhanh, thủ pháp thật nhanh, nàng cực kỳ mẫn cảm nhưng khi hắn chạm vào mặt nàng mới cảm giác được hơi thở hắn tới gần, công lực như vậy, thật đáng sợ.
Ngón tay xinh đẹp của thanh y nam tử, kéo xuống một cái, mặt nạ tự tạo dán trên mặt Chân Linh liền bị kéo xuống, hé lộ khuôn mặt tuyệt mỹ xuất trần.
Thanh y nam tử nhìn khuôn mặt của Chân Linh, trong lúc nhất thời, thời gian như ngừng lại, hai mắt hắn tràn đầy nỗi khiếp sợ, vui sướng, cùng kích động không gì
có thể nói rõ.
Chân Linh nhìn biểu tình của thanh y nam tử, không rõ một giây trước đó vẻ mặt hắn lạnh lùng trong trẻo, trong nháy mắt sao lại kích động khiếp sợ như thế?
Nàng đang ngạc nhiên hết sức, bàn tay to của thanh y nam tử vung lên, gắt gao mà đem nàng ôm vào lòng. Hắn kéo nàng ôm nhanh như vậy, như là đã đợi trăm ngàn năm, vui sướng khi gặp lại.
Giống như muốn khảm Chân Linh vào xương tủy, không bao giờ tách ra nữa, không còn chia cắt.
Nam tử ở bên tai nàng nhẹ nhàng thâm tình thấp giọng gọi: "Chân nhi..." Thanh âm ôn nhu, ẩn giấu vô hạn thâm tình, như từ phía chân trời xa xôi truyền đến, làm cho người nghe có một loại cảm giác như đã mấy đời.
Chân Linh trở nên hoảng hốt, đã quên việc giãy dụa.
Một tiếng Chân nhi này, làm nàng nhớ đến mọi thứ ở hiện đại, nam nhân kia ở hiện đại, cũng gọi nàng như thế. Trong nội tâm, có một chút bi thương nhàn nhạt xẹt qua, một loại cảm giác bị thương tổn quấn lấy toàn thân.
Nàng hiện giờ đã quên đi nam nhân kia, nhưng phần đau đớn bị thương tổn lại khắc sâu vào xương, trong đầu, lại hiện lên đoạn hình ảnh kia, máu tươi xinh đẹp, là tuyệt vọng như thế...
Thanh y nam tử cảm giác được nàng đang run rẩy, hắn buông lỏng nàng ra, ánh mắt bi thống. "Chân nhi..." Quần áo xanh, cũng là vẻ trong trẻo lạnh lùng cô tịch vô cùng, nàng đã đứng trước mặt hắn, mà nàng, vĩnh viễn cũng không chịu để ý đến hắn, mặc kệ hắn thay đổi như thế nào, cố gắng như thế nào, cũng đều uổng công.
Nếu như cùng kiếp trước, kiếp trước, lại kiếp trước nữa, hắn vì yêu nàng, ước chừng đã đợi nàng năm kiếp, cả đời này, hắn vì muốn mình là người đầu tiên tìm được nàng, đeo trên lưng ký ức năm kiếp đau đớn kịch liệt.
Không ai biết được, nội tâm hắn hoang vắng bi thương tuyệt vọng đến nhường nào, không lúc nào mà ký ức năm kiếp kia không làm hắn đau đớn, mỗi khi nhớ lại, là đau triệt nội tâm, không có gì có thể so với việc nhớ lại nữ nhân mình yêu thương, năm kiếp dài đằng đẵng, từng chút từng chút hiện về nỗi thống khổ khi bị người khác ôm ấp, hắn nghĩ về nàng, hắn nhớ nàng, nhưng nàng lại không biết...
Khoảng cách giữa hắn và nàng, lúc này tuy gần trong gang tấc, nhưng tâm lại xa xôi tận chân trời góc biển. Trong vũ trụ khoảng cách xa xôi nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, rõ ràng ta đang đứng trước mắt nàng, nhưng nàng lại không biết ta yêu nàng... tận xương tuỷ...
Chân Linh cuối cùng cũng thanh tỉnh, nàng lạnh lùng đẩy thanh y nam tử ra, sắc mặt lạnh lùng. "Công tử, Anh Túc bán nghệ không bán thân, thỉnh người tự trọng." Nàng lúc này, đã khôi phục trở lại thành người vô tâm, tổn thương càng sâu, tâm tự nhiên càng khép chặt.
Tại nơi dị thế này, nàng cái gì cũng không có, chỉ có một trái tim rầu rĩ đầy vết thương, nếu không kiên định bảo vệ, cuối cùng mất đi chân thành, lại bị phản bội, như vậy nàng sẽ sống không bằng chết...
"Chân nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không làm cái gì với nàng hết." Vẻ mặt thanh y nam tử hiện lên thống khổ, hai tay dưới ống tay áo gắt gao nắm chặt, nắm thật chặt, đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt, nhưng hắn lại không phát hiện được.
Ngực đau, sớm đã làm những nơi khác đều chết lặng, bất luận đau thế nào, cũng không bằng một nửa...
Mà hắn, cũng cực lực kiềm nén, hắn đợi lâu như thế, lúc này cũng không nóng lòng, hắn có thể chịu đựng, một ngày nào đó, hắn sẽ khiến nàng nhận ra hắn, hắn sẽ cố gắng khiến nàng yêu hắn...
Chân Linh nâng mắt lạnh lùng nhìn thanh y nam tử, dùng giọng nói bình tĩnh nhất nói: "Công tử, người nhận sai người, ta không phải cái gì Chân nhi, ta gọi là Anh Túc."
Thanh y nam tử nhìn khuôn mặt kia, vẻ mặt hiện lên nhàn nhạt thất vọng. Vừa rồi hắn nghĩ đến, nàng chính là nàng, hóa ra lại không phải, không phải là nàng mà hắn đợi...
Ngón tay đánh đàn của Chân Linh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, nàng kinh ngạc nhìn thanh y nam tử, đôi mắt hiện rõ sự kinh ngạc.
Vừa rồi thanh y nam tử hiện lên nhàn nhạt thất vọng nàng thấy rất rõ ràng, vì sao hắn lại hiện lên vẻ mặt thất vọng?
Là bởi vì khuôn mặt này sao? Chẳng lẽ trước kia hắn đã gặp qua thân thể này?
Thanh y nam tử lúc này lui ra, bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng thêm cô tịch. Vài sợi tóc, tùy tiện tung bay, dáng vẻ cô đơn, như đã đắm chìm trong mấy trăm năm, nhiều lần trải qua tang thương, nói tận đau buồn...
Chân Linh thu hồi thần sắc kinh ngạc, vẻ mặt ẩn hiện ý cười hỏi: "Công tử, Anh Túc đã đàn xong rồi, công tử có còn những yêu cầu nào khác không, Anh Túc nhất định hết sức vì công tử biểu diễn." Chân Linh vừa nói, một bên âm thầm suy nghĩ mọi thứ có thể.
Thanh y nam tử này nhất định là Dạ Đế của Mị Dạ Đế quốc tiếng tăm, vị vua ngầm ân thầm thống trị toàn bộ đại lục Ngân Nguyệt. Vừa rồi sở dĩ hắn thất vọng, chẳng lẽ là bởi vì hắn nhận ra mình chính là Chân Linh?
Ngày đại hôn của Nam Cung Cẩm trở thành trò khôi hài, hiện tại người trong thiên hạ đều biết, vừa rồi hắn cùng Nam Cung Thần âm thầm đánh giá nàng, thanh y nam tử này dường như cố ý giúp nàng không để Nam Cung Thần nhìn thấy.
Vì sao hắn lại giúp mình? Hắn ném ra một ngàn vạn lượng hoàng kim chỉ để nghe một khúc ca đơn giản như vậy thôi sao.
Chân Linh lại nâng mắt nhìn bóng dáng thanh y nam tử, nhưng đúng lúc này, thanh y nam tử cũng quay lại đây, ánh mắt hắn run rẩy, có chút ánh sáng xẹt qua, sau đó thân hình nhảy cực nhanh, còn chưa kịp thấy rõ thân ảnh của hắn, sau đó đã xuất hiện trước mặt Chân Linh chưa tới một thước, hắn cực nhanh vươn tay, kéo mặt Chân Linh xuống.
Hai mắt Chân Linh kinh hãi, khi nàng nhận thấy được hơi thở của thanh y nam tử, thì tay của thanh y nam tử đã chạm vào mặt của nàng, đã không thể né tránh được nữa, nàng ngớ ra nhìn thanh y nam tử, cảm thấy kinh hãi.
Tốc độ thật nhanh, thủ pháp thật nhanh, nàng cực kỳ mẫn cảm nhưng khi hắn chạm vào mặt nàng mới cảm giác được hơi thở hắn tới gần, công lực như vậy, thật đáng sợ.
Ngón tay xinh đẹp của thanh y nam tử, kéo xuống một cái, mặt nạ tự tạo dán trên mặt Chân Linh liền bị kéo xuống, hé lộ khuôn mặt tuyệt mỹ xuất trần.
Thanh y nam tử nhìn khuôn mặt của Chân Linh, trong lúc nhất thời, thời gian như ngừng lại, hai mắt hắn tràn đầy nỗi khiếp sợ, vui sướng, cùng kích động không gì
có thể nói rõ.
Chân Linh nhìn biểu tình của thanh y nam tử, không rõ một giây trước đó vẻ mặt hắn lạnh lùng trong trẻo, trong nháy mắt sao lại kích động khiếp sợ như thế?
Nàng đang ngạc nhiên hết sức, bàn tay to của thanh y nam tử vung lên, gắt gao mà đem nàng ôm vào lòng. Hắn kéo nàng ôm nhanh như vậy, như là đã đợi trăm ngàn năm, vui sướng khi gặp lại.
Giống như muốn khảm Chân Linh vào xương tủy, không bao giờ tách ra nữa, không còn chia cắt.
Nam tử ở bên tai nàng nhẹ nhàng thâm tình thấp giọng gọi: "Chân nhi..." Thanh âm ôn nhu, ẩn giấu vô hạn thâm tình, như từ phía chân trời xa xôi truyền đến, làm cho người nghe có một loại cảm giác như đã mấy đời.
Chân Linh trở nên hoảng hốt, đã quên việc giãy dụa.
Một tiếng Chân nhi này, làm nàng nhớ đến mọi thứ ở hiện đại, nam nhân kia ở hiện đại, cũng gọi nàng như thế. Trong nội tâm, có một chút bi thương nhàn nhạt xẹt qua, một loại cảm giác bị thương tổn quấn lấy toàn thân.
Nàng hiện giờ đã quên đi nam nhân kia, nhưng phần đau đớn bị thương tổn lại khắc sâu vào xương, trong đầu, lại hiện lên đoạn hình ảnh kia, máu tươi xinh đẹp, là tuyệt vọng như thế...
Thanh y nam tử cảm giác được nàng đang run rẩy, hắn buông lỏng nàng ra, ánh mắt bi thống. "Chân nhi..." Quần áo xanh, cũng là vẻ trong trẻo lạnh lùng cô tịch vô cùng, nàng đã đứng trước mặt hắn, mà nàng, vĩnh viễn cũng không chịu để ý đến hắn, mặc kệ hắn thay đổi như thế nào, cố gắng như thế nào, cũng đều uổng công.
Nếu như cùng kiếp trước, kiếp trước, lại kiếp trước nữa, hắn vì yêu nàng, ước chừng đã đợi nàng năm kiếp, cả đời này, hắn vì muốn mình là người đầu tiên tìm được nàng, đeo trên lưng ký ức năm kiếp đau đớn kịch liệt.
Không ai biết được, nội tâm hắn hoang vắng bi thương tuyệt vọng đến nhường nào, không lúc nào mà ký ức năm kiếp kia không làm hắn đau đớn, mỗi khi nhớ lại, là đau triệt nội tâm, không có gì có thể so với việc nhớ lại nữ nhân mình yêu thương, năm kiếp dài đằng đẵng, từng chút từng chút hiện về nỗi thống khổ khi bị người khác ôm ấp, hắn nghĩ về nàng, hắn nhớ nàng, nhưng nàng lại không biết...
Khoảng cách giữa hắn và nàng, lúc này tuy gần trong gang tấc, nhưng tâm lại xa xôi tận chân trời góc biển. Trong vũ trụ khoảng cách xa xôi nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, rõ ràng ta đang đứng trước mắt nàng, nhưng nàng lại không biết ta yêu nàng... tận xương tuỷ...
Chân Linh cuối cùng cũng thanh tỉnh, nàng lạnh lùng đẩy thanh y nam tử ra, sắc mặt lạnh lùng. "Công tử, Anh Túc bán nghệ không bán thân, thỉnh người tự trọng." Nàng lúc này, đã khôi phục trở lại thành người vô tâm, tổn thương càng sâu, tâm tự nhiên càng khép chặt.
Tại nơi dị thế này, nàng cái gì cũng không có, chỉ có một trái tim rầu rĩ đầy vết thương, nếu không kiên định bảo vệ, cuối cùng mất đi chân thành, lại bị phản bội, như vậy nàng sẽ sống không bằng chết...
"Chân nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không làm cái gì với nàng hết." Vẻ mặt thanh y nam tử hiện lên thống khổ, hai tay dưới ống tay áo gắt gao nắm chặt, nắm thật chặt, đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt, nhưng hắn lại không phát hiện được.
Ngực đau, sớm đã làm những nơi khác đều chết lặng, bất luận đau thế nào, cũng không bằng một nửa...
Mà hắn, cũng cực lực kiềm nén, hắn đợi lâu như thế, lúc này cũng không nóng lòng, hắn có thể chịu đựng, một ngày nào đó, hắn sẽ khiến nàng nhận ra hắn, hắn sẽ cố gắng khiến nàng yêu hắn...
Chân Linh nâng mắt lạnh lùng nhìn thanh y nam tử, dùng giọng nói bình tĩnh nhất nói: "Công tử, người nhận sai người, ta không phải cái gì Chân nhi, ta gọi là Anh Túc."
/145
|