Tư Đồ Minh ôm Chân Linh bay vào một gian nhà tư nhân cực kỳ thanh tĩnh.
Nơi đây thanh nhã rất khác biệt, tường đỏ ngói xanh, hành lang đỏ thắm, mái cong của hành lang có vẽ tranh, trong viện có một cái hồ xanh ngọc bích, hoa sen trong hồ lay động, sóng nước xanh biếc mênh mông, một toà nhà bằng gỗ với phong cách cổ xưa, cây cầu treo màu trắng bắt ngang qua mặt hồ, nối thẳng đến toà nhà bằng gỗ, bốn phía quanh sân trồng đầy hoa đào, lúc này đang mùa hoa nở, hương thơm như mưa, cả một vùng màu hồng. Tất cả, đẹp như trong ảo mộng.
Tư Đồ Minh y phục màu xanh tóc đen như tơ tung bay, tay áo phất phơ, thân thể như thiên ngoại phi tiên nhẹ nhàng đáp xuống nhà gỗ.
"Chủ tử..." Chân Tử Mặc một thân áo trắng đi ra, khi hắn nhìn thấy Chân Linh trong lòng Tư Đồ Minh, thân thể khẽ run lên, đau đớn trong lòng lượn lờ không dứt.
Tại sao tiểu Linh lại nằm trong lòng chủ tử? Chuyện gì đã xảy ra?
Tư Đồ Minh thu hết sắc mặt Chân Tử Mặc vào đáy mắt, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng nói: "Mặc, ngươi đưa Ngân về Mị Dạ điện đi, bản tôn xử lý một việc rồi sẽ trở về."
Chân Linh bị ôm trong lòng, lúc này khẽ nhấp nháy hàng mi, mí mắt nàng run rẩy, sau đó chậm rãi mở ra. Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là Chân Tử Mặc y phục màu trắng đứng thẳng trước mặt nàng.
Nàng sửng sốt, sau đó mới phát giác mình đang bị Tư Đồ Minh ôm trong lòng.
Nàng lập tức nhún người, thoát khỏi vòng tay của Tư Đồ Minh.
Động tác nàng quyết liệt như thế, trong mắt Tư Đồ Minh đau đớn không gì có thể nói rõ, phảng phất như có người hung hăng giẫm vào tim hắn, đau thấu xương tuỷ.
Chân Tử Mặc nhìn thấy Tư Đồ Minh bình thường luôn trong trẻo lạnh lùng xa cách nhưng lúc Chân Linh tránh đi vẻ mặt lại bi thương, trong lòng hắn trăm mối tơ vò, cảm giác không biết phải nói như thế nào.
Chủ tử của hắn đối với tiểu Linh... Quả thật...
Trong lòng Chân Tử Mặc đau đớn cùng tuyệt vọng không sao nói rõ, hắn mạnh mẽ áp chế đau đớn của mình, thản nhiên trả lời: "Chủ tử, ta đưa Ngân trở về chữa thương." Nói xong, hắn nghiêng đôi mắt ôn nhuận như ngọc, mỉm cười nhìn Chân Linh. "Tiểu Linh, chuyện của đại ca khi nào có thời gian sẽ kể cho muội biết, hãy bảo trọng." Không ai biết sau nụ cười kia là nỗi đau như thế nào, tiểu Linh của hắn, thật sự cũng không cần hắn...
"A... Đại ca bảo trọng." Vốn dĩ Chân Linh định gọi hắn là Chân Tử Mặc, nhưng nhìn Chân Tử Mặc cười dịu dàng, nàng gọi cũng không thể gọi ra tên của hắn, tình cảm của Chân Tử Mặc đối với chủ nhân ban đầu của thân thể này không bình thường, điều này nàng biết, chắc hẳn hắn cũng phát hiện nàng và Chân Linh trước kia không giống nhau, trong lòng hắn, nhất định là rất khó chịu.
Chân Linh nhìn thân ảnh Chân Tử Mặc trắng toát, vẻ mặt tĩnh lặng, hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn hắn chằm chằm, tình thân, nàng khát vọng nó biết bao, đại ca, hãy bảo trọng.
Cuối cùng Chân Tử Mặc cười dịu dàng với Chân Linh, sau đó mới xoay người rời đi.
Tư Đồ Minh đứng yên một bên lúc này mới lên tiếng, giọng hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo một chút vắng lặng. "Chân nhi, nàng còn muốn trở về Phượng Nghi lâu sao?"
Vừa rồi đứng giữa tình cảm của Chân Tử Mặc và nàng, hắn không định xen vào, thật ra hắn rất hâm mộ và đồng tình với Chân Tử Mặc, hắn hâm mộ bởi vì hắn có thể thế lấy thân phận đại ca để ở bên cạnh nàng, mà hắn đồng tình cũng bởi vì như thế, đại ca vĩnh viễn là đại ca, tình cảm của Mặc dành cho nàng, e chỉ có thể là hoa rơi nước chảy, chỉ có thể chôn sâu trong lòng.
Chân Linh liếc mắt nhìn Tư Đồ Minh, khẽ nói: "Tư Đồ công tử, ta sẽ trở về, vừa rồi cám ơn ngươi." Nàng cố tình xem nhẹ chua xót trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh.
Tư Đồ Minh trong lúc vô tình đã xông vào lòng nàng, vừa rồi tâm bệnh nàng phát tác, Tư Đồ Minh hoàn toàn thấy được, nếu nàng đoán không nhầm, ấm áp vừa rồi, là từ hắn mà ra.
Khẽ thở dài trong lòng, đối với thâm tình của Tư Đồ Minh nàng hoảng hốt và mê muội, theo lý mà nói nàng và Tư Đồ Minh chỉ mới gặp mặt nhau, vì sao hắn lại có ánh mắt thâm tình như vậy, đối mặt với nàng lại có vẻ mặt bi thương như thế, giống như đã yêu nàng mấy đời mấy kiếp, tình cảm kia, từ trong xương tuỷ phát ra, đối với tình cảm nàng luôn luôn nhạy cảm, tình cảm Tư Đồ Minh dành cho nàng sâu sắc như thế, không có khả năng nàng nhìn lầm.
Tư Đồ Minh trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng ở đó, tóc dài bị gió thổi nhẹ bay, óng ánh trong suốt như tơ, cánh hoa đào chằng chịt rơi trên tóc mai hắn, mang theo vẻ đẹp bi thương không gì có thể hình dung, nhàn nhạt lượn lờ.
Tim của hắn, đau đớn, không có gì đau khổ bằng việc người mình yêu dùng vẻ mặt xa lạ đối mặt với ngươi, nhưng hắn lại khẽ cười giả vờ như không có việc gì. "Chân nhi, để ta đưa nàng về."
"Tư Đồ công tử, không cần, tự ta có thể đi về, gặp lại sau." Nói xong, nhanh nhẹn xoay người rời đi.
Tư Đồ Minh nhìn bóng dáng Chân Linh, ánh mắt đau khổ cuối cùng không thể che giấu được nữa, hắn nắm chặt hai tay, trong mắt có chút đau xót, bóng dáng nàng kiên quyết như vậy làm hắn đau đớn.
Hắn biết, nàng cự tuyệt hắn.
Phủ Tướng quân.
Chân Hậu Đôn sắc mặt xanh mét ngồi trên ghế thái sư ở đại sảnh, ngồi hai bên hắn là Chân Tử An và Chân Tử Phong, hai người sợ hãi nhìn sắc mặt Chân Hậu Đôn giận đùng đùng, không dám lên tiếng.
Trong đầu Chân Hậu Đôn lúc này lại hiện lên một màn phát sinh ngày hôm đó, hắn đường đường là nhất phẩm Đại tướng quân của Tấn Nam Vương triều, nhưng lại bị con gái mình trước mặt mọi người làm cho nhục nhã, khẩu khí ác ý, hắn thật sự khó mà nuốt xuống, nghiệt chủng này không ngờ lại trở nên lợi hại như thế, hắn thật hối hận lúc trước không dùng độc khống chế nàng.
Lúc trước hắn nghĩ nàng suy nghĩ đơn giản, dễ dàng khống chế, cho nên không tính mạo hiểm cho nàng uống thuốc độc, nếu hắn biết nàng sẽ lợi hại như thế, ngày đó đã liều mình cho nàng uống thuốc độc, thì bây giờ cũng sẽ không sợ nàng không ngoan ngoãn nghe lời.
Càng nghĩ, sắc mặt Chân Hậu Đôn càng xanh, hắn giận dữ đánh một chưởng lên bàn đá, trong nháy mắt, toàn bộ bàn đá bị vỡ ra, bụi phấn bay lên khắp nơi.
"Cha..." Chân Tử An và Chân Tử Phong cũng chưa từng thấy qua Chân Hậu Đôn phẫn nộ như thế, không nhịn được sợ hãi kêu.
Chân Hậu Đôn thu lại phẫn nộ của mình, nâng mắt nhìn hai đứa con trai, lạnh lùng nói: "Tử An, Tử Phong, phụ thân hiện tại cũng chỉ còn hai người con trai là các ngươi bên cạnh, hy vọng các ngươi không cần lại khiến cho lão phu thương tâm thêm nữa." Nói vậy, nhưng hai mắt lại hiện lên băng lãnh.
Nơi đây thanh nhã rất khác biệt, tường đỏ ngói xanh, hành lang đỏ thắm, mái cong của hành lang có vẽ tranh, trong viện có một cái hồ xanh ngọc bích, hoa sen trong hồ lay động, sóng nước xanh biếc mênh mông, một toà nhà bằng gỗ với phong cách cổ xưa, cây cầu treo màu trắng bắt ngang qua mặt hồ, nối thẳng đến toà nhà bằng gỗ, bốn phía quanh sân trồng đầy hoa đào, lúc này đang mùa hoa nở, hương thơm như mưa, cả một vùng màu hồng. Tất cả, đẹp như trong ảo mộng.
Tư Đồ Minh y phục màu xanh tóc đen như tơ tung bay, tay áo phất phơ, thân thể như thiên ngoại phi tiên nhẹ nhàng đáp xuống nhà gỗ.
"Chủ tử..." Chân Tử Mặc một thân áo trắng đi ra, khi hắn nhìn thấy Chân Linh trong lòng Tư Đồ Minh, thân thể khẽ run lên, đau đớn trong lòng lượn lờ không dứt.
Tại sao tiểu Linh lại nằm trong lòng chủ tử? Chuyện gì đã xảy ra?
Tư Đồ Minh thu hết sắc mặt Chân Tử Mặc vào đáy mắt, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng nói: "Mặc, ngươi đưa Ngân về Mị Dạ điện đi, bản tôn xử lý một việc rồi sẽ trở về."
Chân Linh bị ôm trong lòng, lúc này khẽ nhấp nháy hàng mi, mí mắt nàng run rẩy, sau đó chậm rãi mở ra. Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là Chân Tử Mặc y phục màu trắng đứng thẳng trước mặt nàng.
Nàng sửng sốt, sau đó mới phát giác mình đang bị Tư Đồ Minh ôm trong lòng.
Nàng lập tức nhún người, thoát khỏi vòng tay của Tư Đồ Minh.
Động tác nàng quyết liệt như thế, trong mắt Tư Đồ Minh đau đớn không gì có thể nói rõ, phảng phất như có người hung hăng giẫm vào tim hắn, đau thấu xương tuỷ.
Chân Tử Mặc nhìn thấy Tư Đồ Minh bình thường luôn trong trẻo lạnh lùng xa cách nhưng lúc Chân Linh tránh đi vẻ mặt lại bi thương, trong lòng hắn trăm mối tơ vò, cảm giác không biết phải nói như thế nào.
Chủ tử của hắn đối với tiểu Linh... Quả thật...
Trong lòng Chân Tử Mặc đau đớn cùng tuyệt vọng không sao nói rõ, hắn mạnh mẽ áp chế đau đớn của mình, thản nhiên trả lời: "Chủ tử, ta đưa Ngân trở về chữa thương." Nói xong, hắn nghiêng đôi mắt ôn nhuận như ngọc, mỉm cười nhìn Chân Linh. "Tiểu Linh, chuyện của đại ca khi nào có thời gian sẽ kể cho muội biết, hãy bảo trọng." Không ai biết sau nụ cười kia là nỗi đau như thế nào, tiểu Linh của hắn, thật sự cũng không cần hắn...
"A... Đại ca bảo trọng." Vốn dĩ Chân Linh định gọi hắn là Chân Tử Mặc, nhưng nhìn Chân Tử Mặc cười dịu dàng, nàng gọi cũng không thể gọi ra tên của hắn, tình cảm của Chân Tử Mặc đối với chủ nhân ban đầu của thân thể này không bình thường, điều này nàng biết, chắc hẳn hắn cũng phát hiện nàng và Chân Linh trước kia không giống nhau, trong lòng hắn, nhất định là rất khó chịu.
Chân Linh nhìn thân ảnh Chân Tử Mặc trắng toát, vẻ mặt tĩnh lặng, hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn hắn chằm chằm, tình thân, nàng khát vọng nó biết bao, đại ca, hãy bảo trọng.
Cuối cùng Chân Tử Mặc cười dịu dàng với Chân Linh, sau đó mới xoay người rời đi.
Tư Đồ Minh đứng yên một bên lúc này mới lên tiếng, giọng hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo một chút vắng lặng. "Chân nhi, nàng còn muốn trở về Phượng Nghi lâu sao?"
Vừa rồi đứng giữa tình cảm của Chân Tử Mặc và nàng, hắn không định xen vào, thật ra hắn rất hâm mộ và đồng tình với Chân Tử Mặc, hắn hâm mộ bởi vì hắn có thể thế lấy thân phận đại ca để ở bên cạnh nàng, mà hắn đồng tình cũng bởi vì như thế, đại ca vĩnh viễn là đại ca, tình cảm của Mặc dành cho nàng, e chỉ có thể là hoa rơi nước chảy, chỉ có thể chôn sâu trong lòng.
Chân Linh liếc mắt nhìn Tư Đồ Minh, khẽ nói: "Tư Đồ công tử, ta sẽ trở về, vừa rồi cám ơn ngươi." Nàng cố tình xem nhẹ chua xót trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh.
Tư Đồ Minh trong lúc vô tình đã xông vào lòng nàng, vừa rồi tâm bệnh nàng phát tác, Tư Đồ Minh hoàn toàn thấy được, nếu nàng đoán không nhầm, ấm áp vừa rồi, là từ hắn mà ra.
Khẽ thở dài trong lòng, đối với thâm tình của Tư Đồ Minh nàng hoảng hốt và mê muội, theo lý mà nói nàng và Tư Đồ Minh chỉ mới gặp mặt nhau, vì sao hắn lại có ánh mắt thâm tình như vậy, đối mặt với nàng lại có vẻ mặt bi thương như thế, giống như đã yêu nàng mấy đời mấy kiếp, tình cảm kia, từ trong xương tuỷ phát ra, đối với tình cảm nàng luôn luôn nhạy cảm, tình cảm Tư Đồ Minh dành cho nàng sâu sắc như thế, không có khả năng nàng nhìn lầm.
Tư Đồ Minh trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng ở đó, tóc dài bị gió thổi nhẹ bay, óng ánh trong suốt như tơ, cánh hoa đào chằng chịt rơi trên tóc mai hắn, mang theo vẻ đẹp bi thương không gì có thể hình dung, nhàn nhạt lượn lờ.
Tim của hắn, đau đớn, không có gì đau khổ bằng việc người mình yêu dùng vẻ mặt xa lạ đối mặt với ngươi, nhưng hắn lại khẽ cười giả vờ như không có việc gì. "Chân nhi, để ta đưa nàng về."
"Tư Đồ công tử, không cần, tự ta có thể đi về, gặp lại sau." Nói xong, nhanh nhẹn xoay người rời đi.
Tư Đồ Minh nhìn bóng dáng Chân Linh, ánh mắt đau khổ cuối cùng không thể che giấu được nữa, hắn nắm chặt hai tay, trong mắt có chút đau xót, bóng dáng nàng kiên quyết như vậy làm hắn đau đớn.
Hắn biết, nàng cự tuyệt hắn.
Phủ Tướng quân.
Chân Hậu Đôn sắc mặt xanh mét ngồi trên ghế thái sư ở đại sảnh, ngồi hai bên hắn là Chân Tử An và Chân Tử Phong, hai người sợ hãi nhìn sắc mặt Chân Hậu Đôn giận đùng đùng, không dám lên tiếng.
Trong đầu Chân Hậu Đôn lúc này lại hiện lên một màn phát sinh ngày hôm đó, hắn đường đường là nhất phẩm Đại tướng quân của Tấn Nam Vương triều, nhưng lại bị con gái mình trước mặt mọi người làm cho nhục nhã, khẩu khí ác ý, hắn thật sự khó mà nuốt xuống, nghiệt chủng này không ngờ lại trở nên lợi hại như thế, hắn thật hối hận lúc trước không dùng độc khống chế nàng.
Lúc trước hắn nghĩ nàng suy nghĩ đơn giản, dễ dàng khống chế, cho nên không tính mạo hiểm cho nàng uống thuốc độc, nếu hắn biết nàng sẽ lợi hại như thế, ngày đó đã liều mình cho nàng uống thuốc độc, thì bây giờ cũng sẽ không sợ nàng không ngoan ngoãn nghe lời.
Càng nghĩ, sắc mặt Chân Hậu Đôn càng xanh, hắn giận dữ đánh một chưởng lên bàn đá, trong nháy mắt, toàn bộ bàn đá bị vỡ ra, bụi phấn bay lên khắp nơi.
"Cha..." Chân Tử An và Chân Tử Phong cũng chưa từng thấy qua Chân Hậu Đôn phẫn nộ như thế, không nhịn được sợ hãi kêu.
Chân Hậu Đôn thu lại phẫn nộ của mình, nâng mắt nhìn hai đứa con trai, lạnh lùng nói: "Tử An, Tử Phong, phụ thân hiện tại cũng chỉ còn hai người con trai là các ngươi bên cạnh, hy vọng các ngươi không cần lại khiến cho lão phu thương tâm thêm nữa." Nói vậy, nhưng hai mắt lại hiện lên băng lãnh.
/145
|