Thực Cốt Sủng Ái: BOSS Quá Hung Mãnh.

Chương 83: Yên tĩnh ôm nhau

/281


Chương 83: Yên tĩnh ôm nhau

Editor: Nguyễn

Giọng của Nhạc Tuyết Vi có chút không chắc chắn, cô hy vọng là cô nhìn lầm!

Nhưng mà, cô không nhầm!

Nghe được có người gọi, Hàn Thừa Nghị bèn dừng bước chân đang vội vàng lại, ngẩng đầu nhìn, lập tức trong đôi mắt thâm thúy màu nâu vàng hiện lên sự hoang mang và ngạc nhiên không thể che dấu ……

Nhạc Tuyết Vi thấy biểu cảm của anh như vậy, đều hiểu rõ mọi chuyện! Đi công tác không có thời gian tới gặp cô cái gì chứ, đều là lừa cô! Anh nhớ cô, có rất nhiều điều muốn nói với cô gì chứ, đều là lừa bịp.

Anh không đến gặp cô, là bởi vì anh còn đang bận ở bên Kiều Vũ Vi! Anh không có thời gian, lại càng không có thuật phân thân! Anh chỉ một lòng một dạ với Kiều Vũ Vi, sao còn có thể phân chia cho cô nữa chứ!

Anh cùng Kiều Vũ Vi làm gì? Vì sao anh lại ôn Kiều Vũ Vi quần áo xộc xệch đến khoa phụ sản?

Hơn nữa, tại sao anh muốn gạt cô? Không cần, thật sự không cần! Cô đã sớm biết chuyện của anh và Kiều Vũ Vi, anh thật sự không cần phải như vậy.

Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, bàn tay không tự chủ được nắm chặt thành quyền.

“Tiểu Tuyết.”

Hàn Thừa Nghị đơ mất hai giây, cuống quít đi tới chỗ Nhạc Tuyết Vi đang đứng cách đó không xa.

Nhạc Tuyết Vi bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía anh, lùi lại tránh né anh. Đáy mắt đen nhánh, dịu dàng ẩm ướt, thấm vào trong đó là đau buồn và thương tiếc!

“Tiểu Tuyết!”

Cảm nhận sự kháng cự và tránh né của cô, Hàn Thừa Nghị vô cùng luống cuống, trong lòng lo lắng, hiện tại anh không muốn biết cũng không muốn quản gì hết, chỉ muốn ôm lấy Nhạc Tuyết Vi giải thích rõ ràng, sự tình không phải như cô nghĩ!

“Tiểu Tuyết em hãy nghe anh giải thích, đừng như vậy được không?”

Tiếng nói trầm thấp, kèm theo một chút run rẩy.

“Giải thích…… Nghe anh giải thích? Nghe anh giải thích cái gì?”

Khóe miệng Nhạc Tuyết Vi cứng đờ, cố gắng mỉm cười với anh.

Nhưng kết quả so với khóc còn khó coi hơn! Cô lắc lắc đầu, không ngừng lui ra sau,

“Anh không cần phải nói gì, em biết, em đều biết hết. Chuyện này, nếu đã gặp anh, em …… Em đi trước…… Hẹn gặp lại……”

Nói xong, Nhạc Tuyết Vi xoay người bỏ chạy. Nhưng dưới chân như có đá đè, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ, một đường chạy vội, không va vào vào ai, nhưng lại làm đổ bàn, ghế dựa ở đại sảnh.

“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết! Em đừng đi!”

Hàn Thừa Nghị chưa nói gì, khó lòng giải thích, chỉ thấy cô xoay người, chân nam đá chân chiêu chạy ra bên ngoài, đau lòng hận không thể tát mình một cái! Bước chân dài ra, đuổi theo Nhạc Tuyết Vi.

Nghe được tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến, Nhạc Tuyết Vi như chim sợ cành cong, chạy như điên về phía trước.

“A!” Dưới chân mất thăng bằng, Nhạc Tuyết Vi ngã về phía trước, chật vật nằm trên mặt đất, đầu gối bị đập xuống đất, đau đớn cộng với tủi thân, rốt cuộc nước mắt cố nén cũng trào ra.

Cô chống tay định đứng lên, nhưng ngay sau đó, cô đã bị Hàn Thừa Nghị từ phía sau đuổi theo ôm lên. Hàn Thừa Nghị bế cô lên, không cần tốn nhiều sức, cảm giác nhẹ nhàng như cầm lên một sợi lông chim. Nhưng thái độ lại như đối đãi với vàng bạc châu báu.

“Em đừng chạy! Sao em không nghe anh nói? Bị ngã có đau không?”

Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, rũ mắt, biết rõ không tránh thoát anh được, cô cũng không giãy giụa vô ích, chỉ là…… Không muốn nói chuyện, cũng không muốn đối mặt với anh.

“Aizzz!”

Hàn Thừa Nghị bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ôm cô trở về phòng bệnh ban đầu của cô.

Hàn Thừa Nghị không gọi y tá bác sĩ, mà là tự mang những dụng cụ xử lý vết thương vào phòng bệnh. Nhạc Tuyết Vi cuộn tròn như con tôm, nằm ở một góc sô pha, không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu nhìn anh.

Hàn Thừa Nghị đi tới, ngồi xổm xuống, duỗi tay kéo chân cô, Nhạc Tuyết Vi cùng anh phân cao thấp, không chịu để anh bôi thuốc.

“Ngoan!” Hàn Thừa Nghị nhíu mày, chậc lưỡi, “Ngã đau như vậy mà lại không chịu cho anh xem? Trời nóng như vậy, nếu em không chịu bôi thuốc, sẽ bị nhiễm trùng đấy.”

Nhạc Tuyết Vi quật cường bĩu môi, đôi mắt tròn xoe trừng anh, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà càng thêm tròn trịa,

“Em không cần anh lo, anh đi đi…… Em không cần anh lo! Em thích để như thế, thích bị nhiễm trùng!”

“Tiểu Tuyết……”

Hàn Thừa Nghị biết cô tức giận, một bên ôn tồn gọi tên cô, một bên kiên trì muốn xem xét miệng vết thương của cô.

“Buông ra! Đừng chạm vào em, anh không hiểu sao!”

Nhạc Tuyết Vi tức giận, trong lúc giằng co, nâng lên chân đá Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị không phòng bị, thân mình ngã ra sau, gáy đập vào cái bàn.

“Ách!” Hàn Thừa Nghị kêu lên, lấy tay đỡ gáy.

“A……” Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, sợ hãi, cũng mặc kệ chân đang bị thương, cũng không để ý mình đang tức giận, hô một tiếng, quỳ trên mặt đất, ngồi bên cạnh Hàn Thừa Nghị, ôm đầu anh xem có bị đập đau lắm không.

Hàn Thừa Nghị nhíu mày, tinh quang nơi đáy mắt vội vàng xẹt qua, vật nhỏ này, ngoài miệng nói không cần anh quan tâm, đuổi anh đi, hiện tại không biết là ai đang lo lắng đây?

“Anh đau không? Sao lại bị đập đầu? Em thấy…… Hình như không chảy máu, anh có chỗ nào không thoải mái không? Hả?”

Nhạc Tuyết Vi ôm đầu Hàn Thừa Nghị, vẻ mặt khẩn trương và quan tâm, cùng với người bộ dáng xa lạ với anh lúc nãy là hai người khác nhau.

“Không thoải mái, anh rất không thoải mái!” Hàn Thừa Nghị nhíu chặt ấn đường(1), bộ dáng đau khổ nhìn Nhạc Tuyết Vi.

(1) Ấn đường: Chỗ giữa hai đầu lông mày

“Thật sao?” Nhạc Tuyết Vi tưởng thật, nhanh chóng kéo anh đứng lên, ngữ điệu thay đổi, “Làm sao bây giờ? Nghiêm trọng như vậy sao? Đi tìm bác sĩ khám, chụp X -Quang xem có nặng lắm không, ……A…… Ưmm!”

Cô chưa kịp đứng lên, đã bị Hàn Thừa Nghị ôm eo kéo vào trong ngực.

Hàn Thừa Nghị dứt khoát xoay người, một tay nâng gáy Nhạc Tuyết Vi, vô cùng thuần thục đem bốn cánh môi của hai người chặt chẽ dán sát vào nhau.

“Ưm……” Hơi thở quen thuộc lẻn vào trong miệng Nhạc Tuyết Vi, tràn ngập hơi thở của Hàn Thừa Nghị, lúc này cô mới phản ứng lại, cô lại bị anh lừa một lần nữa! Đau gì chứ, kỳ thật anh chẳng sao cả! Nhạc Tuyết Vi bắt đầu liều mạng đánh đấm người dưới thân.

“A! Thả, thả…… A!”

Căn bản Hàn Thừa Nghị không cho cô cơ hội nói chuyện và trốn tránh, bá đạo mà ngang ngược lấp kín môi cô một lần nữa, anh động tình, nhắm mắt lại mau chóng ôm chặt cô, điên cuồng hôn cô, môi cùng môi, lưỡi cùng lưỡi không ngừng quấn quýt, trong cổ họng hai người nằm trên mặt đất không tự giác tràn mà phát ra những âm thanh làm người ta đỏ mặt, tim đập nhanh.

Trong trận chiến này, Hàn Thừa Nghị là nam nhân, thân thể có biến hóa, vội vàng ôm chặt cổ Nhạc Tuyết Vi, hai mắt đỏ đậm, đáy mắt chờ mong nhìn nàng, kéo tay cô, ám chỉ, “Tiểu Tuyết, anh muốn em! Ưm? Được không? Được không?”

Dựa vào gần nhau như vậy, Nhạc Tuyết Vi cũng cảm nhận được thân thể anh có biến hóa! Một mảnh hỗn loạn như vậy, thiếu chút nữa cô đã bị anh dắt mũi! Bị anh hỏi như vậy, lý trí trở lại, tuy rằng bị anh kiềm chế, nhưng cũng không để mặc anh tùy ý điều khiển.

“Không, buông em ra! Em không muốn cùng anh dây dưa không rõ!”

“Tiểu Tuyết?” Hàn Thừa Nghị cảm giác được anh sắp nổ tung! Nhưng vật nhỏ trước mắt này, anh coi cô như bảo bối, không nỡ mắng cô, không nỡ ép cô, chỉ có thể dỗ dành và cầu xin!
“Ngoan, em nhìn xem, anh thật sự……”

“Em không biết!”

Mặt Nhạc Tuyết Vi đỏ bừng, tránh né hành động của anh. Rõ ràng không phải lần đầu tiên, nhưng cảm xúc thẹn thùng cùng kích động rất lâu mới đến, như là tình yêu cuồng nhiệt đến trễ, hôm nay cô mới biết được, tình nồng yêu say đắm, cảm giác tốt đẹp như thế!

Nghe ngữ điệu hờn dỗi của cô, Hàn Thừa Nghị biết, cô không tức giận. Nếu không tức giận, anh không thể yêu cầu quá cao. Muốn có được một người, cần phải tốn rất nhiều tâm tư cùng kiên nhẫn, mà muốn có cô, anh cam tâm tình nguyện hao hết tâm tư và kiên nhẫn, Hàn Thừa Nghị nghĩ, vì Nhạc Tuyết Vi, anh đã từ người trước sang người sau!

“Được, anh không ép em.”

Cố nén dục niệm bùng nổ, Hàn Thừa Nghị đỡ Nhạc Tuyết Vi ngồi dậy, một lần nữa ôm cô ngồi trên sô pha.

Lúc này, Hàn Thừa Nghị ôm lấy chân Nhạc Tuyết Vi, cô không trốn tránh, mà đỏ mặt nhìn anh cẩn thận cuốn ống quần cô lên, rửa sạch miệng vết thương, bôi dược, dán băng gạc.

“Thừa Nghị.” Nhạc Tuyết Vi cúi đầu nhìn Hàn thừa nghị, gọi anh.

“Ưmm.”

“Chuyện khóa Bình An, thực xin lỗi.” Thanh âm mềm mại, thật thấp xin lỗi.

“Ưm, không trách anh, là em không tốt, không nên gây chuyện, giận chó đánh mèo đến anh.” 
Hàn Thừa Nghị ngẩng đầu sờ mũi Nhạc Tuyết Vi nói “Yên tâm, anh đã tìm được người trộm khóa, em không cần tự trách.”

“Thật sao?” Hai mắt Nhạc Tuyết Vi sáng ngời, không che dấu được vui sướng, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, “Tốt rồi.”

“Tiểu Tuyết.” Hàn Thừa Nghị dán urgo cho cô xong, buông ống quần cô xuống, ngẩng đầu nhìn cô, biểu tình vô cùng nghiêm túc, “Thực xin lỗi, buổi tối hôm đó, anh không nên nói như vậy ……”

“A?” Nhạc Tuyết Vi mờ mịt, anh đang nói gì?

“Khụ khụ.” Hàn Thừa Nghị ngượng ngùng duỗi tay chắn môi, nói, “Chính là anh nói em bẩn…… Anh nhìn thấy những dấu vết trên cổ em, cho nên…… Chậc! Tóm lại, anh thực xin lỗi.”

“……” Nhạc Tuyết Vi chớp mắt, hơn nửa ngày sau mới có phản ứng! Thì ra là như thế này, anh tưởng những vết sâu cắn trên cổ cô là…… Bị anh nói thế, đột nhiên cô cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được cười thành tiếng,

“Ha ha…… thì ra anh nổi điên là bởi vì như thế! Ha ha…… Anh thật ngốc!”

Khuôn mặt Hàn Thừa Nghị cứng đờ, thần sắc thực xấu hổ, nhưng nhìn Nhạc Tuyết Vi cười, đáy lòng lại mềm mại không thể tưởng tượng.

Bọn họ một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, Hàn Thừa Nghị ôm chân cô, bọn họ yên tĩnh ôm nhau, không khí vô cùng ngọt ngào.

Nếu lúc này, di động Hàn Thừa Nghị không vang lên……

Không như mong muốn, di động Hàn Thừa Nghị kêu lên. Hàn Thừa Nghị lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, theo bản năng liếc mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi, đứng lên đi ra ngoài cửa.

“A? Thừa Nghị…… Anh nói, sẽ ở bên ngoài chờ em mà? Anh đi đâu rồi? Anh để mặc em ở chỗ này sao?” Đầu bên kia, là thanh âm làm nũng của Kiều Vũ Vi.

Hàn Thừa Nghị đỡ trán, giải thích: “Không phải, anh có chút việc, anh lập tức sẽ tới bây giờ.”

Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh mở ra, Nhạc Tuyết Vi mang theo hành lý đi ra.

Hàn Thừa Nghị cả kinh, vội vàng đối với điện thoại nói: “Như vậy đi, anh cúp máy trước!”

Tắt điện thoại, xoay người vội vã kéo Nhạc Tuyết Vi, “Tiểu Tuyết!”

Nhạc Tuyết Vi bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu nói: “Anh xem, chúng ta không có khả năng, mặc kệ thế nào, hiện thực là chúng ta không có khả năng, cho nên, không cần tra tấn lẫn nhau, được không?” Cô nhẹ nhàng rút ra tay, xách theo hành lý túi xoay người không lưu tình chút nào rời đi.

Tay Hàn Thừa Nghị, vẫn duy trì tư thế bị cô đẩy ra, giơ ở giữa không trung hồi lâu……

 


/281

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status