Kỳ Ám đứng dậy từ dưới đất, lông mày dường như ngưng tụ băng sương.
“Kỳ các chủ.” Tư Không Phong nhìn người trước mặt, “Đã đến nước này rồi, ngươi còn không chịu đưa cho ta sao?”
Kỳ Ám vung Trì Minh Kiếm, trong không khí hình thành một luồng khí áp vô hình.
Ánh mắt của Tư Không Phong lướt qua Trì Minh Kiếm, đen tối lướt qua đáy mắt, thanh kiếm này vốn là của hắn.
“Kỳ các chủ tìm kiếm Ngọc San Hô bao năm nay. Nhưng mấy ngày trước ta đã nhận được tin tức, người duy nhất trên đời này biết tung tích của Ngọc San Hô đã chết rồi.”
Kỳ Ám vẫn không tiếp lời.
Tư Không Phong không cáu giận, tiếp tục nói: “Kỳ các chủ ngươi cảm thấy lúc này ngươi có đánh thắng được ta không?”
“Muốn có Thiên Ti Băng Tàm?” Thanh âm của Kỳ Ám vẫn dễ nghe như vậy, trong không khí băng giá dường như còn có thêm vài phần lạnh lẽo, “Có mạng thì đến lấy.”
Ánh mắt Tư Không Phong và Kỳ Ám chạm nhau, khoảnh khắc đó dường như có cả tia lửa bay ra.
Hoa tuyết đang bay dường như bị thứ gì đó nghiền nát, biến mất trong không khí, đồ vật trong căn ngõ nhỏ bắt đầu nổ lách tách, nát vụn thành từng mảnh nhỏ.
“Phụt…” Thân hình Tư Không Phong mạnh mẽ lùi lại phía sau, nôn ra một búng máu. Hắn ôm lấy lồng ngực, dường như có chút không thể tin được.
Sao có thể…
Rõ ràng là hắn ta đã rơi vào đường cùng rồi, tại sao còn có được sức mạnh khủng khϊếp như vậy.
Kỳ Ám khẽ cúi đầu, nhìn lên cổ tay, nhiệt độ trên đó dường như đang giảm đi, cái cảm giác của cơn dao động ấy giống hệt như lúc hắn ở Yên Hồi Cốc.
Trận phòng ngự…
Thanh âm của cô dường như còn đang vang vọng bên tai hắn, rõ ràng đến không ngờ.
Ý niệm vẫn luôn bị Kỳ Ám áp chế xuống giờ đây bỗng nhiên điên cuồng nổi dậy, hắn nhớ cô.
Đáng tiếc, có lẽ họ không thể gặp lại nhau được nữa rồi.
Khóe miệng Kỳ Ám cong lên đường cong khổ sở. Hắn vẫy Trì Minh Kiếm, hướng đến Tư Không Phong.
Tư Không Phong giật mình kinh hãi, nhanh chóng phòng ngự.
Thực lực hai người không phân cao thấp, khi giao đấu với nhau cũng chẳng ai được lợi.
“Tư Không Phong, ông nội nhà ngươi!” Một âm thanh quát mắng vang lên từ phía sau.
Người Kỳ Ám cứng đờ, hắn quay đầu nhìn lên trên, thân ảnh một người nhanh chóng hạ xuống.
Tư Không Phong nhân cơ hội đánh về phía Kỳ Ám. Nhưng ngay sau đó, người Tư Không Phong bỗng nhiên bay lên không trung, đụng mạnh vào bức tường bên cạnh.
Thời Sênh tiến lên mấy bước đến trước mặt Kỳ Ám, “Ngươi có sao không?”
Kỳ Ám ngẩn người nhìn cô, dường như không tin cô sẽ xuất hiện ở đây.
Hồi lâu sau Thời Sênh vẫn không nghe thấy tiếng gì, liền xù lông, “Chẳng lẽ là bị đánh đến câm luôn rồi? Nói chuyện!”
Cách nói chuyện quen thuộc khiến Kỳ Ám biết đây không phải là ảo giác, cô thực sự đã xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn khẽ mở đôi môi hơi khô, trong đôi mắt ý cười như lan tràn, “Lâu Nguyệt.”
Thời Sênh vén áo choàng của hắn lên xem, bên trong toàn là vết thương, máu tươi rỉ ra ngoài, khắp người đều là mùi máu tanh, trên áo choàng cũng nhuộm máu, màu trắng đã chuyển thành màu đỏ.
“Là ai làm?” Thời Sênh dùng tay lướt qua tóc hắn, sắc mặt trầm xuống.
“Không quen biết.” Kỳ Ám ngừng lại, “Ta gϊếŧ chết rồi.”
Có quá nhiều người muốn có được Trì Minh Kiếm, làm sao hắn biết được đám người đó là ai.
Thời Sênh hôn nhẹ lên môi hắn, “Đợi đấy.”
Cô quay người đi đến phía Tư Không Phong. Tư Không Phong muốn đứng dậy, nhưng người còn chưa bò lên được thì đã bị Thời Sênh đạp cho một cước.
“Lâu Nguyệt…” Lại là cô ta.
“Tư Không Phong, ngươi cũng to gan thật nha.” Thời Sênh nhìn xuống Tư Không Phong, khóe môi nhếch lên một độ cong, “Người của ông đây mà ngươi cũng dám động.”
Đừng nói ngươi là nam chính, cho dù là Ngọc hoàng đại đế thì ông đây cũng phải gϊếŧ chết ngươi.
Thời Sênh trói chặt Tư Không Phong lại.
Tư Không Phong giãy giụa, “Lâu Nguyệt, ngươi muốn làm gì?”
“Gϊếŧ ngươi.” Không phải rất rõ ràng à? Còn hỏi, có phải ngu không!
“Các chủ, qua đây giúp ta cái nào.” Thời Sênh quay đầu gọi Kỳ Ám.
Kỳ Ám chầm chậm tiến lên, hắn nhìn Thời Sênh, không hỏi gì.
“Gϊếŧ hắn.” Thời Sênh chỉ vào Tư Không Phong.
Kỳ Ám lấy làm kỳ lạ tại sao Thời Sênh không tự mình ra tay, nhưng lại thấy biểu cảm của cô vô cùng nghiêm túc. Hắn do dự một lát, mím môi tiến lên phía trước.
Kỳ Ám không hề do dự cầm kiếm, chuẩn bị đâm Trì Minh Kiếm vào lồng ngực Tư Không Phong.
Trong ánh chớp chói lọi, một quả cầu nhỏ đen sì từ trên trời giáng xuống, bỗng nhiên sương mù dày đặc bao phủ, che khuất tầm nhìn của Thời Sênh.
Thời Sênh nhanh chóng kéo Kỳ Ám, đợi đến khi sương mù tan đi thì trong ngõ đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Sương mù chầm chậm tan đi, Tư Không Phong cũng sớm đã biến mất không rõ tăm tích.
Thời Sênh cũng không quá thất vọng, nam chính đại nhân là 1 cái BUG, cho dù cô có làm gì thì cũng đều xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Cô không hề có chút hoài nghi rằng cho dù cô có nhốt nam chính lại thì có khi mặt đất sẽ tự nhiên nứt ra, mở một con đường sống cho nam chính.
Bị thiên vị chính là trâu bò như vậy đấy.
…
Quán trọ.
“Cởi.” Thời Sênh nhìn Kỳ Ám.
“Ta tự làm được.”
Thời Sênh nhíu mày, “Cởi.”
Kỳ Ám giãy giụa một lát, rồi hạ ánh mắt, chầm chậm cởi bỏ y phục trên người, từng chiếc từng chiếc rơi xuống, lồng ngực trắng nõn lộ ra trong không khí, phía trên có mấy vết thương, có vết thương đã bắt đầu đóng vảy, nhưng cũng có cả vết thương mới.
Thời Sênh sầm mặt xuống làm sạch vết thương cho hắn, đắp thuốc rồi băng bó lại, động tác vô cùng thuần thục.
“Ngươi… tại sao ngươi lại tìm được ta?”
Thời Sênh tùy tiện bịa một lý do, “Tâm ý tương thông.”
Kỳ Ám lại hỏi, “Tại sao lại đến tìm ta?”
“Hử, ngươi muốn chạy sao?” Thời Sênh giễu cợt cười một cái, “Người ta nhắm trúng, có chết cũng phải chết bên cạnh ta, ngươi muốn chạy đi đâu?”
Kỳ Ám: “…” Hắn không muốn chạy! Ai nói hắn muốn chạy chứ!
“Cởϊ qυầи.”
“… Phía dưới không bị thương.” Tại sao lần nào cũng bắt hắn cởϊ qυầи, không biết xấu hổ.
Thời Sênh lạnh lẽo nhìn hắn. Kỳ Ám lập tức hoảng sợ, giơ tay cởϊ qυầи, mặt đỏ bừng lên, không dám nhìn Thời Sênh.
Nếu là một nam nhân bắt hắn cởϊ qυầи, có lẽ là hắn sẽ gϊếŧ luôn đối phương rồi.
Nhưng ở trước mặt cô, trừ việc lo lắng khẩn trương ra thì hắn không còn bất cứ tâm trạng nào khác.
Phía thân dưới quả thực không có vết thương nào. Thời Sênh kiểm tra một lượt, rồi cứ thế nhét hắn vào trong chăn, “Ngủ đi.”
“Chuyện đó…” Kỳ Ám giơ tay kéo Thời Sênh.
Thời Sênh quay đầu nhìn hắn, cũng không nói gì, đợi câu sau của hắn.
Một lúc sau Kỳ Ám mới lên tiếng, “Ngươi ở trong phòng có được không?”
Hắn sợ sau khi hắn tỉnh dậy, phát hiện ra đây chỉ là một giấc mơ, sợ sau khi tỉnh lại vẫn chỉ là sự lạnh lẽo và cô độc vô tận bầu bạn với hắn.
“Hử? Muốn ta ngủ cùng sao?”
Kỳ Ám: “…” Hắn không có ý đó, hắn chỉ muốn cô ở lại trong phòng.
“Không muốn ngủ cùng? Vậy ta ra ngoài.” Thời Sênh tiếp tục đi ra.
Ngón tay Kỳ Ám căng lại, bàn tay nắm lấy tay Thời Sênh càng dùng lực hơn, giọng nói nho nhỏ truyền đi khắp căn phòng, “Đừng đi.”
“Xin ta đi.” Thời Sênh quay người, cười như không cười nhìn người trên giường.
Ai bảo trước đây ngươi không cho ông đây ngủ.
Kỳ Ám đấu tranh một hồi, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, “Xin ngươi.”
Thời Sênh ngẩn người, tức thì hạ tầm mắt xuống, nhét tay hắn vào trong chăn, thanh âm nhẹ nhàng, “Ngủ đi, ta không đi.”
Kỳ Ám nhìn chằm chằm cô một lúc. Dường như chắc chắn cô thực sự sẽ không đi nữa, hắn mới chầm chậm nhắm mắt lại, hô hấp dần dần bình ổn.
“Kỳ các chủ.” Tư Không Phong nhìn người trước mặt, “Đã đến nước này rồi, ngươi còn không chịu đưa cho ta sao?”
Kỳ Ám vung Trì Minh Kiếm, trong không khí hình thành một luồng khí áp vô hình.
Ánh mắt của Tư Không Phong lướt qua Trì Minh Kiếm, đen tối lướt qua đáy mắt, thanh kiếm này vốn là của hắn.
“Kỳ các chủ tìm kiếm Ngọc San Hô bao năm nay. Nhưng mấy ngày trước ta đã nhận được tin tức, người duy nhất trên đời này biết tung tích của Ngọc San Hô đã chết rồi.”
Kỳ Ám vẫn không tiếp lời.
Tư Không Phong không cáu giận, tiếp tục nói: “Kỳ các chủ ngươi cảm thấy lúc này ngươi có đánh thắng được ta không?”
“Muốn có Thiên Ti Băng Tàm?” Thanh âm của Kỳ Ám vẫn dễ nghe như vậy, trong không khí băng giá dường như còn có thêm vài phần lạnh lẽo, “Có mạng thì đến lấy.”
Ánh mắt Tư Không Phong và Kỳ Ám chạm nhau, khoảnh khắc đó dường như có cả tia lửa bay ra.
Hoa tuyết đang bay dường như bị thứ gì đó nghiền nát, biến mất trong không khí, đồ vật trong căn ngõ nhỏ bắt đầu nổ lách tách, nát vụn thành từng mảnh nhỏ.
“Phụt…” Thân hình Tư Không Phong mạnh mẽ lùi lại phía sau, nôn ra một búng máu. Hắn ôm lấy lồng ngực, dường như có chút không thể tin được.
Sao có thể…
Rõ ràng là hắn ta đã rơi vào đường cùng rồi, tại sao còn có được sức mạnh khủng khϊếp như vậy.
Kỳ Ám khẽ cúi đầu, nhìn lên cổ tay, nhiệt độ trên đó dường như đang giảm đi, cái cảm giác của cơn dao động ấy giống hệt như lúc hắn ở Yên Hồi Cốc.
Trận phòng ngự…
Thanh âm của cô dường như còn đang vang vọng bên tai hắn, rõ ràng đến không ngờ.
Ý niệm vẫn luôn bị Kỳ Ám áp chế xuống giờ đây bỗng nhiên điên cuồng nổi dậy, hắn nhớ cô.
Đáng tiếc, có lẽ họ không thể gặp lại nhau được nữa rồi.
Khóe miệng Kỳ Ám cong lên đường cong khổ sở. Hắn vẫy Trì Minh Kiếm, hướng đến Tư Không Phong.
Tư Không Phong giật mình kinh hãi, nhanh chóng phòng ngự.
Thực lực hai người không phân cao thấp, khi giao đấu với nhau cũng chẳng ai được lợi.
“Tư Không Phong, ông nội nhà ngươi!” Một âm thanh quát mắng vang lên từ phía sau.
Người Kỳ Ám cứng đờ, hắn quay đầu nhìn lên trên, thân ảnh một người nhanh chóng hạ xuống.
Tư Không Phong nhân cơ hội đánh về phía Kỳ Ám. Nhưng ngay sau đó, người Tư Không Phong bỗng nhiên bay lên không trung, đụng mạnh vào bức tường bên cạnh.
Thời Sênh tiến lên mấy bước đến trước mặt Kỳ Ám, “Ngươi có sao không?”
Kỳ Ám ngẩn người nhìn cô, dường như không tin cô sẽ xuất hiện ở đây.
Hồi lâu sau Thời Sênh vẫn không nghe thấy tiếng gì, liền xù lông, “Chẳng lẽ là bị đánh đến câm luôn rồi? Nói chuyện!”
Cách nói chuyện quen thuộc khiến Kỳ Ám biết đây không phải là ảo giác, cô thực sự đã xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn khẽ mở đôi môi hơi khô, trong đôi mắt ý cười như lan tràn, “Lâu Nguyệt.”
Thời Sênh vén áo choàng của hắn lên xem, bên trong toàn là vết thương, máu tươi rỉ ra ngoài, khắp người đều là mùi máu tanh, trên áo choàng cũng nhuộm máu, màu trắng đã chuyển thành màu đỏ.
“Là ai làm?” Thời Sênh dùng tay lướt qua tóc hắn, sắc mặt trầm xuống.
“Không quen biết.” Kỳ Ám ngừng lại, “Ta gϊếŧ chết rồi.”
Có quá nhiều người muốn có được Trì Minh Kiếm, làm sao hắn biết được đám người đó là ai.
Thời Sênh hôn nhẹ lên môi hắn, “Đợi đấy.”
Cô quay người đi đến phía Tư Không Phong. Tư Không Phong muốn đứng dậy, nhưng người còn chưa bò lên được thì đã bị Thời Sênh đạp cho một cước.
“Lâu Nguyệt…” Lại là cô ta.
“Tư Không Phong, ngươi cũng to gan thật nha.” Thời Sênh nhìn xuống Tư Không Phong, khóe môi nhếch lên một độ cong, “Người của ông đây mà ngươi cũng dám động.”
Đừng nói ngươi là nam chính, cho dù là Ngọc hoàng đại đế thì ông đây cũng phải gϊếŧ chết ngươi.
Thời Sênh trói chặt Tư Không Phong lại.
Tư Không Phong giãy giụa, “Lâu Nguyệt, ngươi muốn làm gì?”
“Gϊếŧ ngươi.” Không phải rất rõ ràng à? Còn hỏi, có phải ngu không!
“Các chủ, qua đây giúp ta cái nào.” Thời Sênh quay đầu gọi Kỳ Ám.
Kỳ Ám chầm chậm tiến lên, hắn nhìn Thời Sênh, không hỏi gì.
“Gϊếŧ hắn.” Thời Sênh chỉ vào Tư Không Phong.
Kỳ Ám lấy làm kỳ lạ tại sao Thời Sênh không tự mình ra tay, nhưng lại thấy biểu cảm của cô vô cùng nghiêm túc. Hắn do dự một lát, mím môi tiến lên phía trước.
Kỳ Ám không hề do dự cầm kiếm, chuẩn bị đâm Trì Minh Kiếm vào lồng ngực Tư Không Phong.
Trong ánh chớp chói lọi, một quả cầu nhỏ đen sì từ trên trời giáng xuống, bỗng nhiên sương mù dày đặc bao phủ, che khuất tầm nhìn của Thời Sênh.
Thời Sênh nhanh chóng kéo Kỳ Ám, đợi đến khi sương mù tan đi thì trong ngõ đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Sương mù chầm chậm tan đi, Tư Không Phong cũng sớm đã biến mất không rõ tăm tích.
Thời Sênh cũng không quá thất vọng, nam chính đại nhân là 1 cái BUG, cho dù cô có làm gì thì cũng đều xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Cô không hề có chút hoài nghi rằng cho dù cô có nhốt nam chính lại thì có khi mặt đất sẽ tự nhiên nứt ra, mở một con đường sống cho nam chính.
Bị thiên vị chính là trâu bò như vậy đấy.
…
Quán trọ.
“Cởi.” Thời Sênh nhìn Kỳ Ám.
“Ta tự làm được.”
Thời Sênh nhíu mày, “Cởi.”
Kỳ Ám giãy giụa một lát, rồi hạ ánh mắt, chầm chậm cởi bỏ y phục trên người, từng chiếc từng chiếc rơi xuống, lồng ngực trắng nõn lộ ra trong không khí, phía trên có mấy vết thương, có vết thương đã bắt đầu đóng vảy, nhưng cũng có cả vết thương mới.
Thời Sênh sầm mặt xuống làm sạch vết thương cho hắn, đắp thuốc rồi băng bó lại, động tác vô cùng thuần thục.
“Ngươi… tại sao ngươi lại tìm được ta?”
Thời Sênh tùy tiện bịa một lý do, “Tâm ý tương thông.”
Kỳ Ám lại hỏi, “Tại sao lại đến tìm ta?”
“Hử, ngươi muốn chạy sao?” Thời Sênh giễu cợt cười một cái, “Người ta nhắm trúng, có chết cũng phải chết bên cạnh ta, ngươi muốn chạy đi đâu?”
Kỳ Ám: “…” Hắn không muốn chạy! Ai nói hắn muốn chạy chứ!
“Cởϊ qυầи.”
“… Phía dưới không bị thương.” Tại sao lần nào cũng bắt hắn cởϊ qυầи, không biết xấu hổ.
Thời Sênh lạnh lẽo nhìn hắn. Kỳ Ám lập tức hoảng sợ, giơ tay cởϊ qυầи, mặt đỏ bừng lên, không dám nhìn Thời Sênh.
Nếu là một nam nhân bắt hắn cởϊ qυầи, có lẽ là hắn sẽ gϊếŧ luôn đối phương rồi.
Nhưng ở trước mặt cô, trừ việc lo lắng khẩn trương ra thì hắn không còn bất cứ tâm trạng nào khác.
Phía thân dưới quả thực không có vết thương nào. Thời Sênh kiểm tra một lượt, rồi cứ thế nhét hắn vào trong chăn, “Ngủ đi.”
“Chuyện đó…” Kỳ Ám giơ tay kéo Thời Sênh.
Thời Sênh quay đầu nhìn hắn, cũng không nói gì, đợi câu sau của hắn.
Một lúc sau Kỳ Ám mới lên tiếng, “Ngươi ở trong phòng có được không?”
Hắn sợ sau khi hắn tỉnh dậy, phát hiện ra đây chỉ là một giấc mơ, sợ sau khi tỉnh lại vẫn chỉ là sự lạnh lẽo và cô độc vô tận bầu bạn với hắn.
“Hử? Muốn ta ngủ cùng sao?”
Kỳ Ám: “…” Hắn không có ý đó, hắn chỉ muốn cô ở lại trong phòng.
“Không muốn ngủ cùng? Vậy ta ra ngoài.” Thời Sênh tiếp tục đi ra.
Ngón tay Kỳ Ám căng lại, bàn tay nắm lấy tay Thời Sênh càng dùng lực hơn, giọng nói nho nhỏ truyền đi khắp căn phòng, “Đừng đi.”
“Xin ta đi.” Thời Sênh quay người, cười như không cười nhìn người trên giường.
Ai bảo trước đây ngươi không cho ông đây ngủ.
Kỳ Ám đấu tranh một hồi, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, “Xin ngươi.”
Thời Sênh ngẩn người, tức thì hạ tầm mắt xuống, nhét tay hắn vào trong chăn, thanh âm nhẹ nhàng, “Ngủ đi, ta không đi.”
Kỳ Ám nhìn chằm chằm cô một lúc. Dường như chắc chắn cô thực sự sẽ không đi nữa, hắn mới chầm chậm nhắm mắt lại, hô hấp dần dần bình ổn.
/2038
|