Lúc còn rất nhỏ, Ngôn Luật có thể nhận thấy mình không được hoan nghênh ở ngôi nhà đó, người duy nhất cho hắn cảm giác về tình thân đó là ông nội.
Lúc Ngôn Luật ra đời, mẹ hắn cũng qua đời luôn, cho nên ba hắn cực kỳ không thích hắn.
Trước năm bốn tuổi, hắn luôn cho là vậy.
Năm hắn năm tuổi, hắn nhớ rõ ràng, lúc hắn đi học về thì thấy trong nhà có thêm nhiều người, hắn còn chưa vào cửa đã bị bảo mẫu đưa đi vào từ cửa sau.
“Tiểu thiếu gia, tiên sinh đang có khách ở nhà ngoài, cậu ở đây làm bài tập đi, chờ tiên sinh tiếp khách xong rồi cậu hãy đi ra, được không?” Bảo mẫu đã nói thế với hắn.
Ngôn Luật gật đầu, hỏi bằng giọng non nớt, “Là khách nào thế?”
Bảo mẫu nhìn hắn một cái, xoa cái đầu nhỏ, đáp: “Tiểu thiếu gia, cậu còn nhỏ, đừng hỏi nữa, ngoan ngoãn làm bài tập đi.”
Lúc đó, Ngôn Luật cũng không hiểu ánh mắt đó là thương hại.
Hắn ở nhà sau rất lâu nhưng vẫn không có ai tới gọi hắn về, hắn vừa lạnh vừa đói nên mới lẻn từ bếp ra ngoài phòng khách.
Phòng khách rất ấm áp, Ngôn Luật cẩn thận tìm bóng dáng ba mình trong đám người kia.
Ba hắn mặt vest, đứng giữa đám người, bên cạnh có một phụ nữ trẻ tuổi, người phụ nữ ôm cánh tay ông ấy, nhấp môi cười khẽ, hai người nhìn rất thân mật.
Mà tay kia của người phụ nữ đang dắt một đứa trẻ con, nhìn cũng trạc tuổi hắn…
“Tiểu thiếu gia… Sao cậu lại ra ngoài này?” Bảo mẫu lúc trước thấy hắn thì vội vàng bế hắn quay lại bếp, đẩy hắn vào căn phòng lúc trước, “Tiểu thiếu gia, cậu đợi ở đây thêm một lát, tuyệt đối đừng ra ngoài nhé, biết không?”
“Tại sao?” Ngôn Luật khó hiểu, “Người phụ nữ bên cạnh ba tôi là ai?”
Bảo mẫu thở dài, “Tiểu thiếu gia, đừng hỏi nữa.”
Bà ấy đáp rồi xoay người ra khỏi phòng, Ngôn Luật nghe thấy thanh âm cửa khóa lại, hắn chạy ra mở nhưng đã không còn mở được nữa.
Ngôn Luật chờ ở trong phòng tới tận lúc trời tối nhưng bên ngoài càng lúc càng yên tĩnh, hoàn toàn không có người…
Hắn thử gõ cửa nhưng cũng không có ai đáp lại.
Bảo mẫu kia mệt mỏi cả một ngày, dọn dẹp xong thì đã mệt tới mức không mở nổi mắt nên quên Ngôn Luật luôn.
Ngôn Luật bị nhốt cả đêm, hôm sau bảo mẫu mới nhớ ra và chạy đi tìm hắn.
Lúc tìm được hắn, Ngôn Luật đã bắt đầu phát sốt, lúc đưa tới bệnh viện thì đã suýt không còn giữ được tính mạng, cũng may, cuối cùng hắn vẫn qua khỏi.
“Ba tôi đâu?” Ngôn Luật nằm trên giường bệnh, “Tại sao ba không tới thăm tôi?”
Bảo mẫu buông bát canh ra, không biết nên trả lời Ngôn Luật thế nào, chỉ có thể im lặng.
Ngôn Luật tiếp tục hỏi, “Có phải ba tôi không cần tôi nữa không?”
Bảo mẫu không đành lòng, “Không đâu, tiểu thiếu gia, ngài đừng nghĩ linh tinh, tiên sinh chỉ đang bận, chờ hết bận rồi sẽ tới thăm cậu.”
“Thật sao?”
Bảo mẫu gian nan gật đầu, “Thật sự.”
Nhưng đến tận lúc Ngôn Luật ra viện, hắn cũng chưa từng nhìn thấy ba mình.
Ngày hắn xuất viện, ông nội tới, Ngôn Luật rất sợ ông nội, chỉ cảm thấy gương mặt ông ấy lúc nào cũng nghiêm túc rất đáng sợ.
“Tiểu Luật, đã khỏe hơn chưa?”
“Tốt… Tốt hơn nhiều rồi ạ!” Ngôn Luật rúc vào trong góc, cúi đầu trả lời.
Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một con gấu nhỏ, Ngôn Luật ngẩng đầu nhìn về phía ông lão ở đối diện.
Ông lão vẫn nghiêm mặt, “Vừa rồi ông thấy ở trên đường.”
“Tặng cho con sao?” Ngôn Luật cẩn thận hỏi.
“Ừ, cho Tiểu Luật.”
Dường như Ngôn Luật cảm thấy ông đang cười, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn là khuôn mặt nghiêm túc như mọi lần, chắc vừa rồi hắn bị ảo giác.
Ngôn Luật nhận lấy con gấu, “Cảm ơn ông.”
Ông lão thở dài, vuốt ve tóc hắn, sau đó không nói gì nữa.
Ngôn Luật trở lại biệt thự, liếc mắt đã nhìn thấy người phụ nữ dắt đứa bé hôm trước đi cùng ba mình bước ra ngoài.
Bà ấy nhìn hắn từ trên cao, đánh giá vài lần, giọng đầy khinh miệt, “Tiểu Tung, sau này cách xa nó ra đấy nhé?”
“Mẹ, nó là anh trai của con sao?”
“Anh gì mà anh, nó mà xứng à?” Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, nắm tay thằng bé ấy rời đi.
Ngôn Luật siết con gấu nhỏ trong tay, trở về phòng của mình.
Ngôn Tung là con trai của người phụ nữ kia, nói là con chồng trước, sau đó Ngôn Luật mới biết căn bản không phải, đó là con trai của ba hắn với người đàn bà ấy, chỉ là che giấu tai mắt người khác mà thôi.
Hắn biết chuyện này năm hắn mười bốn tuổi.
Từ sau khi người đàn ba kia gả cho ba hắn, những ngày tháng của hắn ở nhà họ Ngôn ngày càng gian nan.
Chỉ cần Ngôn Tung nói thì ba hắn luôn vui vẻ.
Nhưng mỗi lần hắn thử làm vậy, ba hắn sẽ dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn hắn, giống như hắn là một thứ gì đó cực kỳ bẩn thỉu.
Nếu Ngôn Tung và người đàn bà ấy bắt chẹt hắn, ba hắn cũng sẽ coi như không thấy.
Ngôn Luật học được cách trở thành người tàng hình ở Ngôn gia, không hề quan tâm tới sự mỉa mai, châm chọc của họ. Nhưng hắn càng không để tâm, bọn họ lại càng lấn lướt, nếu hắn phản kháng thì ba hắn sẽ tức giận, vậy nên hắn chỉ có thể nhịn.
Tối hôm đó, hắn về rất muộn, sợ bị ba và người đàn bà đó phát hiện ra nên hắn cố tình nhón chân, sau đó, hắn liền nghe thấy bí mật kia.
Ngôn Tung là con trai ruột của ba hắn, mà người đàn bà kia chính là người mà ông ấy yêu.
Mẹ hắn chỉ là một người phụ nữ dùng thủ đoạn để được gả vào Ngôn gia, ba hắn rất ghét bà ấy nên cũng ghét lây sang hắn.
Không biết Ngôn Tung nghe thấy chuyện đó từ đâu nên chạy tới châm chọc hắn.
Lúc mười bốn tuổi, đang là tuổi thiếu niên huyết khí cuồn cuồn, vì xúc động nên Ngôn Luật đã đánh Ngôn Tung.
Đó không phải là lần đầu tiên Ngôn Luật đánh người, nhưng đó là lần đầu tiên hắn đánh người mà cảm thấy suиɠ sướиɠ như thế.
Nhưng hắn vẫn bị ba mình đánh cho một trận, phải nằm trên giường tận nửa tháng.
Thù của hắn và Ngôn Tung cũng kết từ đó.
Ngày thường đi học, Ngôn Tung luôn dẫn theo người vây đánh hắn, một đám người xông vào đánh một mình hắn.
Hắn không muốn bị đánh, vì thế bắt đầu học phản kháng.
Nhưng hắn vẫn thua.
“Thằng con hoang, tao nhổ!” Ngôn Tung lấy chân đá lên người Ngôn Luật, mặt đầy chán ghét, “Còn không nhìn xem mình có thân phận gì, dám đối đầu với tao.”
Ngôn Luật muốn vùng dậy nhưng không được, cả người hắn đều đau nhức.
Hắn chỉ có thể nhìn Ngôn Tung dẫn theo người của hắn, nghênh ngang rời đi.
Đó cũng là lần đầu tiên Ngôn Luật thấy cô ấy.
Cô ấy đạp xe đạp qua bên cạnh hắn, một hồi lâu sau lại lui lại, quan sát trong chốc lát, tựa hồ thấy xung quanh không có ai, chần chừ hồi lâu mới đi tới, nâng hắn dậy.
Giọng nói rất nhỏ, mang theo vài phần thấp thỏm, lo âu, “Cậu không sao chứ?”
Hắn đã bị đánh thành cái dạng này mà cô ấy còn hỏi hắn có sao không, lúc ấy Ngôn Luật chỉ cảm thấy nữ sinh này có vấn đề về đầu óc, không thèm để ý tới cô.
“Này, cậu nói gì đi chứ?”
“Tôi đỡ cậu đứng lên trước đã…”
Ngôn Luật không muốn nói, dù nữ sinh kia có nói thế nào hắn cũng không đáp lại.
Nữ sinh đưa hắn tới một phòng khám, lục lọi trong túi mãi mới gom đủ 100 đồng, người ở phòng khám kia hình như quen cô nên cũng không so đo nhiều lắm.
Hắn nghe thấy bác sĩ gọi cô ấy là Giản Ngâm.
Ngôn Luật cũng không để cuộc gặp gỡ ấy ở trong lòng, cô ấy vừa đi là hắn cũng đi, lúc đi còn đưa tiền cho bác sĩ, bảo bác sĩ giao lại cho cô ấy.
Lúc Ngôn Luật ra đời, mẹ hắn cũng qua đời luôn, cho nên ba hắn cực kỳ không thích hắn.
Trước năm bốn tuổi, hắn luôn cho là vậy.
Năm hắn năm tuổi, hắn nhớ rõ ràng, lúc hắn đi học về thì thấy trong nhà có thêm nhiều người, hắn còn chưa vào cửa đã bị bảo mẫu đưa đi vào từ cửa sau.
“Tiểu thiếu gia, tiên sinh đang có khách ở nhà ngoài, cậu ở đây làm bài tập đi, chờ tiên sinh tiếp khách xong rồi cậu hãy đi ra, được không?” Bảo mẫu đã nói thế với hắn.
Ngôn Luật gật đầu, hỏi bằng giọng non nớt, “Là khách nào thế?”
Bảo mẫu nhìn hắn một cái, xoa cái đầu nhỏ, đáp: “Tiểu thiếu gia, cậu còn nhỏ, đừng hỏi nữa, ngoan ngoãn làm bài tập đi.”
Lúc đó, Ngôn Luật cũng không hiểu ánh mắt đó là thương hại.
Hắn ở nhà sau rất lâu nhưng vẫn không có ai tới gọi hắn về, hắn vừa lạnh vừa đói nên mới lẻn từ bếp ra ngoài phòng khách.
Phòng khách rất ấm áp, Ngôn Luật cẩn thận tìm bóng dáng ba mình trong đám người kia.
Ba hắn mặt vest, đứng giữa đám người, bên cạnh có một phụ nữ trẻ tuổi, người phụ nữ ôm cánh tay ông ấy, nhấp môi cười khẽ, hai người nhìn rất thân mật.
Mà tay kia của người phụ nữ đang dắt một đứa trẻ con, nhìn cũng trạc tuổi hắn…
“Tiểu thiếu gia… Sao cậu lại ra ngoài này?” Bảo mẫu lúc trước thấy hắn thì vội vàng bế hắn quay lại bếp, đẩy hắn vào căn phòng lúc trước, “Tiểu thiếu gia, cậu đợi ở đây thêm một lát, tuyệt đối đừng ra ngoài nhé, biết không?”
“Tại sao?” Ngôn Luật khó hiểu, “Người phụ nữ bên cạnh ba tôi là ai?”
Bảo mẫu thở dài, “Tiểu thiếu gia, đừng hỏi nữa.”
Bà ấy đáp rồi xoay người ra khỏi phòng, Ngôn Luật nghe thấy thanh âm cửa khóa lại, hắn chạy ra mở nhưng đã không còn mở được nữa.
Ngôn Luật chờ ở trong phòng tới tận lúc trời tối nhưng bên ngoài càng lúc càng yên tĩnh, hoàn toàn không có người…
Hắn thử gõ cửa nhưng cũng không có ai đáp lại.
Bảo mẫu kia mệt mỏi cả một ngày, dọn dẹp xong thì đã mệt tới mức không mở nổi mắt nên quên Ngôn Luật luôn.
Ngôn Luật bị nhốt cả đêm, hôm sau bảo mẫu mới nhớ ra và chạy đi tìm hắn.
Lúc tìm được hắn, Ngôn Luật đã bắt đầu phát sốt, lúc đưa tới bệnh viện thì đã suýt không còn giữ được tính mạng, cũng may, cuối cùng hắn vẫn qua khỏi.
“Ba tôi đâu?” Ngôn Luật nằm trên giường bệnh, “Tại sao ba không tới thăm tôi?”
Bảo mẫu buông bát canh ra, không biết nên trả lời Ngôn Luật thế nào, chỉ có thể im lặng.
Ngôn Luật tiếp tục hỏi, “Có phải ba tôi không cần tôi nữa không?”
Bảo mẫu không đành lòng, “Không đâu, tiểu thiếu gia, ngài đừng nghĩ linh tinh, tiên sinh chỉ đang bận, chờ hết bận rồi sẽ tới thăm cậu.”
“Thật sao?”
Bảo mẫu gian nan gật đầu, “Thật sự.”
Nhưng đến tận lúc Ngôn Luật ra viện, hắn cũng chưa từng nhìn thấy ba mình.
Ngày hắn xuất viện, ông nội tới, Ngôn Luật rất sợ ông nội, chỉ cảm thấy gương mặt ông ấy lúc nào cũng nghiêm túc rất đáng sợ.
“Tiểu Luật, đã khỏe hơn chưa?”
“Tốt… Tốt hơn nhiều rồi ạ!” Ngôn Luật rúc vào trong góc, cúi đầu trả lời.
Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một con gấu nhỏ, Ngôn Luật ngẩng đầu nhìn về phía ông lão ở đối diện.
Ông lão vẫn nghiêm mặt, “Vừa rồi ông thấy ở trên đường.”
“Tặng cho con sao?” Ngôn Luật cẩn thận hỏi.
“Ừ, cho Tiểu Luật.”
Dường như Ngôn Luật cảm thấy ông đang cười, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn là khuôn mặt nghiêm túc như mọi lần, chắc vừa rồi hắn bị ảo giác.
Ngôn Luật nhận lấy con gấu, “Cảm ơn ông.”
Ông lão thở dài, vuốt ve tóc hắn, sau đó không nói gì nữa.
Ngôn Luật trở lại biệt thự, liếc mắt đã nhìn thấy người phụ nữ dắt đứa bé hôm trước đi cùng ba mình bước ra ngoài.
Bà ấy nhìn hắn từ trên cao, đánh giá vài lần, giọng đầy khinh miệt, “Tiểu Tung, sau này cách xa nó ra đấy nhé?”
“Mẹ, nó là anh trai của con sao?”
“Anh gì mà anh, nó mà xứng à?” Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, nắm tay thằng bé ấy rời đi.
Ngôn Luật siết con gấu nhỏ trong tay, trở về phòng của mình.
Ngôn Tung là con trai của người phụ nữ kia, nói là con chồng trước, sau đó Ngôn Luật mới biết căn bản không phải, đó là con trai của ba hắn với người đàn bà ấy, chỉ là che giấu tai mắt người khác mà thôi.
Hắn biết chuyện này năm hắn mười bốn tuổi.
Từ sau khi người đàn ba kia gả cho ba hắn, những ngày tháng của hắn ở nhà họ Ngôn ngày càng gian nan.
Chỉ cần Ngôn Tung nói thì ba hắn luôn vui vẻ.
Nhưng mỗi lần hắn thử làm vậy, ba hắn sẽ dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn hắn, giống như hắn là một thứ gì đó cực kỳ bẩn thỉu.
Nếu Ngôn Tung và người đàn bà ấy bắt chẹt hắn, ba hắn cũng sẽ coi như không thấy.
Ngôn Luật học được cách trở thành người tàng hình ở Ngôn gia, không hề quan tâm tới sự mỉa mai, châm chọc của họ. Nhưng hắn càng không để tâm, bọn họ lại càng lấn lướt, nếu hắn phản kháng thì ba hắn sẽ tức giận, vậy nên hắn chỉ có thể nhịn.
Tối hôm đó, hắn về rất muộn, sợ bị ba và người đàn bà đó phát hiện ra nên hắn cố tình nhón chân, sau đó, hắn liền nghe thấy bí mật kia.
Ngôn Tung là con trai ruột của ba hắn, mà người đàn bà kia chính là người mà ông ấy yêu.
Mẹ hắn chỉ là một người phụ nữ dùng thủ đoạn để được gả vào Ngôn gia, ba hắn rất ghét bà ấy nên cũng ghét lây sang hắn.
Không biết Ngôn Tung nghe thấy chuyện đó từ đâu nên chạy tới châm chọc hắn.
Lúc mười bốn tuổi, đang là tuổi thiếu niên huyết khí cuồn cuồn, vì xúc động nên Ngôn Luật đã đánh Ngôn Tung.
Đó không phải là lần đầu tiên Ngôn Luật đánh người, nhưng đó là lần đầu tiên hắn đánh người mà cảm thấy suиɠ sướиɠ như thế.
Nhưng hắn vẫn bị ba mình đánh cho một trận, phải nằm trên giường tận nửa tháng.
Thù của hắn và Ngôn Tung cũng kết từ đó.
Ngày thường đi học, Ngôn Tung luôn dẫn theo người vây đánh hắn, một đám người xông vào đánh một mình hắn.
Hắn không muốn bị đánh, vì thế bắt đầu học phản kháng.
Nhưng hắn vẫn thua.
“Thằng con hoang, tao nhổ!” Ngôn Tung lấy chân đá lên người Ngôn Luật, mặt đầy chán ghét, “Còn không nhìn xem mình có thân phận gì, dám đối đầu với tao.”
Ngôn Luật muốn vùng dậy nhưng không được, cả người hắn đều đau nhức.
Hắn chỉ có thể nhìn Ngôn Tung dẫn theo người của hắn, nghênh ngang rời đi.
Đó cũng là lần đầu tiên Ngôn Luật thấy cô ấy.
Cô ấy đạp xe đạp qua bên cạnh hắn, một hồi lâu sau lại lui lại, quan sát trong chốc lát, tựa hồ thấy xung quanh không có ai, chần chừ hồi lâu mới đi tới, nâng hắn dậy.
Giọng nói rất nhỏ, mang theo vài phần thấp thỏm, lo âu, “Cậu không sao chứ?”
Hắn đã bị đánh thành cái dạng này mà cô ấy còn hỏi hắn có sao không, lúc ấy Ngôn Luật chỉ cảm thấy nữ sinh này có vấn đề về đầu óc, không thèm để ý tới cô.
“Này, cậu nói gì đi chứ?”
“Tôi đỡ cậu đứng lên trước đã…”
Ngôn Luật không muốn nói, dù nữ sinh kia có nói thế nào hắn cũng không đáp lại.
Nữ sinh đưa hắn tới một phòng khám, lục lọi trong túi mãi mới gom đủ 100 đồng, người ở phòng khám kia hình như quen cô nên cũng không so đo nhiều lắm.
Hắn nghe thấy bác sĩ gọi cô ấy là Giản Ngâm.
Ngôn Luật cũng không để cuộc gặp gỡ ấy ở trong lòng, cô ấy vừa đi là hắn cũng đi, lúc đi còn đưa tiền cho bác sĩ, bảo bác sĩ giao lại cho cô ấy.
/2038
|