Bệnh viện Nhân dân Đệ Tam.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn mấy chữ lớn được ánh sáng đỏ thắp sáng, tâm tình hơi phức tạp.
Cô định vị dãy số kia, chính là ở đây.
Lúc này quá nửa đêm, cửa bệnh viện đến một bóng ma cũng không nhìn thấy, gió đêm thổi qua, chỉ cảm thấy âm u. Thời Sênh ôm cánh tay đi vào bên trong.
Lôi Đình hình như cũng đang ở bệnh viện này.
Ầy…
Thuận tiện thủ tiêu nam chính rồi.
Bệnh viện rất lớn, định vị ở khu nội trú. Thời Sênh đi rất lâu mới đến nơi, lúc này toàn bộ khu nội trú yên lặng đến mức rơi một cây kim cũng có thể nghe thấy tiếng. Buổi tối, trừ người nhà trông bệnh ra, những người khác đều không được ra vào khu vực này.
Thời Sênh men vào từ đại sảnh, đi thẳng đến tầng hai mươi.
Thang máy mở ra, một cô gái nhỏ mặc đồng phục y tá màu hồng ngẩn ra, “Cô…”
Thời Sênh bình tĩnh đi ra ngoài, “Đói rồi đi ra ngoài ăn bữa khuya.”
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, cũng không biết tin hay không.
Sênh làm bộ giả vờ đã quen, đi thẳng về phía trước, cho dù là giả, cũng phải giả ra thật.
“Này, cô đợi chút…” Cô gái nhỏ đuổi theo.
Thời Sênh hít thở sâu một hơi, xoay người, mỉm cười, “Còn có chuyện gì à?”
“Cô ở phòng bệnh nào?” Cô gái nhỏ hỏi.
Thời Sênh quét mắt qua gian phòng trước mặt cách đó không xa, mỉm cười đáp: “2016.”
“2016?” Y tá nhỏ cau mày, “Không đúng, người nhà trong phòng bệnh 2016 không phải là một bà già sao?”
Thời Sênh: “…” Trí nhớ của cô sao lại tốt như vậy?
“Chị gái nhỏ, thật ra tôi đến thăm bạn trai.” Thời Sênh lập tức thay đổi chiến thuật, bắt đầu nói lung tung, “Trong nhà không đồng ý tôi và bạn trai ở bên nhau, đến cả anh ấy nằm viện cũng không cho tôi đến thăm anh ấy. Tôi không dễ dàng gì mới lén chạy ra khỏi nhà, muốn nhìn anh ấy một chút. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không quấy rầy đến những người khác.”
“A!” Y tá nhỏ hình như bị câu chuyện này kinh động đến, vẻ mặt đồng tình, “Nhưng bây giờ đã qua thời gian thăm bệnh, chuyện này…”
Mặc dù vẻ mặt đồng tình, nhưng y tá nhỏ vẫn chưa định để cho Thời Sênh vào, “Nếu không cô chờ ở phía dưới đi, đến thời gian thăm bệnh lại lên đây?”
Thời Sênh tiếp tục lừa, “Tôi sợ người nhà tôi tìm tới. Nếu như bọn họ tới tôi sẽ không có cơ hội gặp được anh ấy…”
Cuối cùng Thời Sênh biến câu chuyện này thành truyện dài, ngược y tá nhỏ nước mắt tí tách rơi xuống.
Y tá nhỏ lau nước mắt, “Cảm động quá, cô có thể vì bạn trai làm nhiều như vậy, nhất định rất yêu anh ấy. Bạn trai cô tên gì, tôi sẽ lặng lẽ dẫn cô qua đó.”
Thời Sênh thở phào, cuối cùng lừa được rồi.
Mặc dù cô cũng có thể đánh ngất y tá nhỏ này rồi tìm sau, nhưng cô gái đáng yêu như vậy, cô không xuống tay được.
“Ôn Cố.”
Thời Sênh rõ ràng nhìn thấy y tá nhỏ bỗng chốc ngẩn ra, hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Cô nói ai?”
“Ôn Cố.”
Y tá nhỏ biểu tình quỷ dị, một giây tiếp theo vô cùng cứng rắn, “Cô vẫn là trở về đi thôi, đợi trời sáng rồi đến.”
Thời Sênh: “…” Chị gái nhỏ đã nói là giúp cô rồi? Cảm động trước đó đều là giả à?
Chuyển biến thần kỳ này khiến cho bản cô nương không kịp đề phòng!
Y tá nhỏ nói cái gì cũng không để cho Thời Sênh đi vào, cuối cùng còn thu hút những người khác ở phòng trực ban tới, vừa nghe cô nói đến tìm Ôn Cố, sắc mặt ai ai cũng đều vô cùng đặc sắc.
Thời Sênh: “…” Ôn Cố đại thần, rốt cuộc anh đã làm gì, khiến cho đám người này vừa nghe đến đại danh của anh, liền lộ ra loại biểu cảm một lời khó nói hết và cũng không muốn gặp lại cái người tên là Ôn Cố nữa.
Thời Sênh xuống thang máy, lại leo lên cầu thang, dán bùa tàng hình.
Y tá nhỏ và một y tá khác nói chuyện ở phòng trực.
“Người đàn ông đẹp trai như vậy, sao lại nhiều chuyện như thế chứ. Nghe nói Nhu Nhu trực ca ngày hôm nay bị nói đến phát khóc, không phải chỉ là lúc châm kim run một cái thôi sao. Anh ta cứ làm như Nhu Nhu muốn gϊếŧ anh ta ấy.”
“Thế đã là gì chứ, bác sĩ kiểm tra phòng trước đó, bởi vì không gõ cửa trước, anh ta liền làm cho bác sĩ nổi khùng lên.”
“Quả nhiên càng đẹp trai tính khí càng quái gở. Cái loại đẹp trai lại còn ôn nhu trong tivi làm sao có thể tồn tại chứ, phim truyền hình hủy hoại nhân sinh của tớ rồi.”
“Cô gái vừa rồi thật sự là bạn gái của anh ta à?”
“Không biết, nhưng nếu thật sự là bạn gái của anh ta, tớ cảm thấy ba mẹ của cô gái kia không cho bọn họ ở bên nhau là đúng.” Người nói lời này là y tá nhỏ bị Thời Sênh lừa.
“May mà cậu cản cô ấy, nếu như cô ấy không phải bạn gái anh ta, có lẽ tối nay chúng ta không cần ngủ rồi.” Y tá nhỏ bên cạnh nghĩ lại mà sợ vỗ ngực.
Thời Sênh đứng ở bên ngoài nghe một lúc, xem ra giá trị nhan sắc cũng không phải là tất cả!
Ôn Cố đại thần đúng là giỏi, đắc tội nhiều em gái như vậy.
Thời Sênh rời khỏi phòng trực, theo hành lang tìm được một phòng bệnh.
2028
Chắc là chỗ này.
Phòng bệnh không bật đèn. Thời Sênh thử vặn chốt cửa, khoá rắc rắc một tiếng. Cô đẩy nhẹ một cái, cửa phòng dễ dàng mở ra.
Ánh sáng nhàn nhạt ở ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, thấp thoáng có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng.
Cả phòng chỉ có một cái giường, trừ đồ trên tường chưa tháo hết xuống, thiết bị bao gồm cả đồ dùng cần thiết của phòng bệnh đều không thấy.
Trống…
Không…
Nếu không phải ở đây còn có cái giường, chắc chắn sẽ giống như là đi vào cái bệnh viện có ma quỷ lộng hành.
Thời Sênh nhìn đến giường, một bóng người nằm ở phía trên, chăn đắp đến ngực, hô hấp nhẹ ổn định.
Tim Thời Sênh khẽ đập nhanh. Cô đi tới bên giường bệnh cúi người nhìn hắn.
Sắc mặt hắn bình thường, không có sự nhợt nhạt của người bệnh, tóc lòa xòa trên trán, che lên mi mắt hắn. Thời Sênh ngứa tay muốn hất mấy lọn tóc kia ra.
Đúng lúc này, đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, động tác cực nhanh túm lấy Thời Sênh.
Thời Sênh kinh hãi, linh hoạt tránh sang bên cạnh, đáy lòng kỳ quái, hắn có thể nhìn thấy mình sao?
Nhưng đối diện với ánh mắt mang theo nghi hoặc của hắn, Thời Sênh biết hắn không nhìn thấy, chỉ là dựa vào bản năng hoặc là trực giác.
Ôn Cố không bắt được gì có chút kỳ quái, giơ tay bật đèn, ánh mắt thoáng cái là có thể quét qua cả căn phòng, không có ai.
Hắn nhíu mày, vén chăn lên xuống giường, đi một vòng trong phòng, cuối cùng dừng ở một bên giường bệnh.
Mà Thời Sênh đứng ở đầu bên kia, hai người đứng đối diện nhau.
Thời Sênh sợ xuất hiện như vậy dọa đến hắn, mới không xé bùa tàng hình trên người xuống.
Ánh mắt hắn chuyển động một vòng nhìn trước mặt, vẻ nghi hoặc không hề giảm bớt, hồi lâu hắn khom người móc điện thoại dưới gối ra, “Chú Vinh, tôi muốn đổi phòng bệnh.”
Thời Sênh: “…”
Bệnh nghi ngờ nặng như vậy?
Bên ngoài phòng bệnh rất nhanh có một người đàn ông hơi lớn tuổi đi vào, “Thiếu gia, sao thế?”
“Cảm giác trong phòng có thứ gì đó.”
Chú Vinh nhìn xung quanh một vòng, căn phòng này đều chuyển cả đi rồi, cho dù có đồ cũng không giấu được, thiếu gia đây là lại phát bệnh rồi?
Chú Vinh suy nghĩ một chút tật xấu của thiếu gia nhà mình, cuối cùng không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài tìm người đổi phòng bệnh.
Quá nửa đêm đổi phòng bệnh, hơn nữa muốn một căn phòng bệnh không có ai khác, y tá trực ban của bệnh viện khẳng định không vui. Vốn dĩ để trống một phòng bệnh đã quá không bình thường rồi. Bây giờ còn muốn đổi phòng, đây không phải là gây chuyện sao?
Cho dù anh đẹp trai, anh có tiền, anh cũng không thể làm như vậy!
Chú Vinh ở bên ngoài nói rất lâu, cuối cùng mới đổi được.
Thời Sênh nhìn hắn dằn vặt, đáy lòng rất phức tạp.
Người này… dường như không có chút cảm giác an toàn nào .
Thời Sênh ngửa đầu nhìn mấy chữ lớn được ánh sáng đỏ thắp sáng, tâm tình hơi phức tạp.
Cô định vị dãy số kia, chính là ở đây.
Lúc này quá nửa đêm, cửa bệnh viện đến một bóng ma cũng không nhìn thấy, gió đêm thổi qua, chỉ cảm thấy âm u. Thời Sênh ôm cánh tay đi vào bên trong.
Lôi Đình hình như cũng đang ở bệnh viện này.
Ầy…
Thuận tiện thủ tiêu nam chính rồi.
Bệnh viện rất lớn, định vị ở khu nội trú. Thời Sênh đi rất lâu mới đến nơi, lúc này toàn bộ khu nội trú yên lặng đến mức rơi một cây kim cũng có thể nghe thấy tiếng. Buổi tối, trừ người nhà trông bệnh ra, những người khác đều không được ra vào khu vực này.
Thời Sênh men vào từ đại sảnh, đi thẳng đến tầng hai mươi.
Thang máy mở ra, một cô gái nhỏ mặc đồng phục y tá màu hồng ngẩn ra, “Cô…”
Thời Sênh bình tĩnh đi ra ngoài, “Đói rồi đi ra ngoài ăn bữa khuya.”
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, cũng không biết tin hay không.
Sênh làm bộ giả vờ đã quen, đi thẳng về phía trước, cho dù là giả, cũng phải giả ra thật.
“Này, cô đợi chút…” Cô gái nhỏ đuổi theo.
Thời Sênh hít thở sâu một hơi, xoay người, mỉm cười, “Còn có chuyện gì à?”
“Cô ở phòng bệnh nào?” Cô gái nhỏ hỏi.
Thời Sênh quét mắt qua gian phòng trước mặt cách đó không xa, mỉm cười đáp: “2016.”
“2016?” Y tá nhỏ cau mày, “Không đúng, người nhà trong phòng bệnh 2016 không phải là một bà già sao?”
Thời Sênh: “…” Trí nhớ của cô sao lại tốt như vậy?
“Chị gái nhỏ, thật ra tôi đến thăm bạn trai.” Thời Sênh lập tức thay đổi chiến thuật, bắt đầu nói lung tung, “Trong nhà không đồng ý tôi và bạn trai ở bên nhau, đến cả anh ấy nằm viện cũng không cho tôi đến thăm anh ấy. Tôi không dễ dàng gì mới lén chạy ra khỏi nhà, muốn nhìn anh ấy một chút. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không quấy rầy đến những người khác.”
“A!” Y tá nhỏ hình như bị câu chuyện này kinh động đến, vẻ mặt đồng tình, “Nhưng bây giờ đã qua thời gian thăm bệnh, chuyện này…”
Mặc dù vẻ mặt đồng tình, nhưng y tá nhỏ vẫn chưa định để cho Thời Sênh vào, “Nếu không cô chờ ở phía dưới đi, đến thời gian thăm bệnh lại lên đây?”
Thời Sênh tiếp tục lừa, “Tôi sợ người nhà tôi tìm tới. Nếu như bọn họ tới tôi sẽ không có cơ hội gặp được anh ấy…”
Cuối cùng Thời Sênh biến câu chuyện này thành truyện dài, ngược y tá nhỏ nước mắt tí tách rơi xuống.
Y tá nhỏ lau nước mắt, “Cảm động quá, cô có thể vì bạn trai làm nhiều như vậy, nhất định rất yêu anh ấy. Bạn trai cô tên gì, tôi sẽ lặng lẽ dẫn cô qua đó.”
Thời Sênh thở phào, cuối cùng lừa được rồi.
Mặc dù cô cũng có thể đánh ngất y tá nhỏ này rồi tìm sau, nhưng cô gái đáng yêu như vậy, cô không xuống tay được.
“Ôn Cố.”
Thời Sênh rõ ràng nhìn thấy y tá nhỏ bỗng chốc ngẩn ra, hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Cô nói ai?”
“Ôn Cố.”
Y tá nhỏ biểu tình quỷ dị, một giây tiếp theo vô cùng cứng rắn, “Cô vẫn là trở về đi thôi, đợi trời sáng rồi đến.”
Thời Sênh: “…” Chị gái nhỏ đã nói là giúp cô rồi? Cảm động trước đó đều là giả à?
Chuyển biến thần kỳ này khiến cho bản cô nương không kịp đề phòng!
Y tá nhỏ nói cái gì cũng không để cho Thời Sênh đi vào, cuối cùng còn thu hút những người khác ở phòng trực ban tới, vừa nghe cô nói đến tìm Ôn Cố, sắc mặt ai ai cũng đều vô cùng đặc sắc.
Thời Sênh: “…” Ôn Cố đại thần, rốt cuộc anh đã làm gì, khiến cho đám người này vừa nghe đến đại danh của anh, liền lộ ra loại biểu cảm một lời khó nói hết và cũng không muốn gặp lại cái người tên là Ôn Cố nữa.
Thời Sênh xuống thang máy, lại leo lên cầu thang, dán bùa tàng hình.
Y tá nhỏ và một y tá khác nói chuyện ở phòng trực.
“Người đàn ông đẹp trai như vậy, sao lại nhiều chuyện như thế chứ. Nghe nói Nhu Nhu trực ca ngày hôm nay bị nói đến phát khóc, không phải chỉ là lúc châm kim run một cái thôi sao. Anh ta cứ làm như Nhu Nhu muốn gϊếŧ anh ta ấy.”
“Thế đã là gì chứ, bác sĩ kiểm tra phòng trước đó, bởi vì không gõ cửa trước, anh ta liền làm cho bác sĩ nổi khùng lên.”
“Quả nhiên càng đẹp trai tính khí càng quái gở. Cái loại đẹp trai lại còn ôn nhu trong tivi làm sao có thể tồn tại chứ, phim truyền hình hủy hoại nhân sinh của tớ rồi.”
“Cô gái vừa rồi thật sự là bạn gái của anh ta à?”
“Không biết, nhưng nếu thật sự là bạn gái của anh ta, tớ cảm thấy ba mẹ của cô gái kia không cho bọn họ ở bên nhau là đúng.” Người nói lời này là y tá nhỏ bị Thời Sênh lừa.
“May mà cậu cản cô ấy, nếu như cô ấy không phải bạn gái anh ta, có lẽ tối nay chúng ta không cần ngủ rồi.” Y tá nhỏ bên cạnh nghĩ lại mà sợ vỗ ngực.
Thời Sênh đứng ở bên ngoài nghe một lúc, xem ra giá trị nhan sắc cũng không phải là tất cả!
Ôn Cố đại thần đúng là giỏi, đắc tội nhiều em gái như vậy.
Thời Sênh rời khỏi phòng trực, theo hành lang tìm được một phòng bệnh.
2028
Chắc là chỗ này.
Phòng bệnh không bật đèn. Thời Sênh thử vặn chốt cửa, khoá rắc rắc một tiếng. Cô đẩy nhẹ một cái, cửa phòng dễ dàng mở ra.
Ánh sáng nhàn nhạt ở ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, thấp thoáng có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng.
Cả phòng chỉ có một cái giường, trừ đồ trên tường chưa tháo hết xuống, thiết bị bao gồm cả đồ dùng cần thiết của phòng bệnh đều không thấy.
Trống…
Không…
Nếu không phải ở đây còn có cái giường, chắc chắn sẽ giống như là đi vào cái bệnh viện có ma quỷ lộng hành.
Thời Sênh nhìn đến giường, một bóng người nằm ở phía trên, chăn đắp đến ngực, hô hấp nhẹ ổn định.
Tim Thời Sênh khẽ đập nhanh. Cô đi tới bên giường bệnh cúi người nhìn hắn.
Sắc mặt hắn bình thường, không có sự nhợt nhạt của người bệnh, tóc lòa xòa trên trán, che lên mi mắt hắn. Thời Sênh ngứa tay muốn hất mấy lọn tóc kia ra.
Đúng lúc này, đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, động tác cực nhanh túm lấy Thời Sênh.
Thời Sênh kinh hãi, linh hoạt tránh sang bên cạnh, đáy lòng kỳ quái, hắn có thể nhìn thấy mình sao?
Nhưng đối diện với ánh mắt mang theo nghi hoặc của hắn, Thời Sênh biết hắn không nhìn thấy, chỉ là dựa vào bản năng hoặc là trực giác.
Ôn Cố không bắt được gì có chút kỳ quái, giơ tay bật đèn, ánh mắt thoáng cái là có thể quét qua cả căn phòng, không có ai.
Hắn nhíu mày, vén chăn lên xuống giường, đi một vòng trong phòng, cuối cùng dừng ở một bên giường bệnh.
Mà Thời Sênh đứng ở đầu bên kia, hai người đứng đối diện nhau.
Thời Sênh sợ xuất hiện như vậy dọa đến hắn, mới không xé bùa tàng hình trên người xuống.
Ánh mắt hắn chuyển động một vòng nhìn trước mặt, vẻ nghi hoặc không hề giảm bớt, hồi lâu hắn khom người móc điện thoại dưới gối ra, “Chú Vinh, tôi muốn đổi phòng bệnh.”
Thời Sênh: “…”
Bệnh nghi ngờ nặng như vậy?
Bên ngoài phòng bệnh rất nhanh có một người đàn ông hơi lớn tuổi đi vào, “Thiếu gia, sao thế?”
“Cảm giác trong phòng có thứ gì đó.”
Chú Vinh nhìn xung quanh một vòng, căn phòng này đều chuyển cả đi rồi, cho dù có đồ cũng không giấu được, thiếu gia đây là lại phát bệnh rồi?
Chú Vinh suy nghĩ một chút tật xấu của thiếu gia nhà mình, cuối cùng không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài tìm người đổi phòng bệnh.
Quá nửa đêm đổi phòng bệnh, hơn nữa muốn một căn phòng bệnh không có ai khác, y tá trực ban của bệnh viện khẳng định không vui. Vốn dĩ để trống một phòng bệnh đã quá không bình thường rồi. Bây giờ còn muốn đổi phòng, đây không phải là gây chuyện sao?
Cho dù anh đẹp trai, anh có tiền, anh cũng không thể làm như vậy!
Chú Vinh ở bên ngoài nói rất lâu, cuối cùng mới đổi được.
Thời Sênh nhìn hắn dằn vặt, đáy lòng rất phức tạp.
Người này… dường như không có chút cảm giác an toàn nào .
/2038
|