Bị đuổi ra khỏi cửa, Đại vương tử cùng đám người mà hắn mang tới có sắc mặt xấu như đúc ra từ cùng một khuôn.
“Đại vương tử, cứ bỏ qua thế thôi sao?”
“Nếu không ngươi muốn quay lại tát cho cô ta một cái à?” Đại vương tử nói xong liền xoay người tát lên mặt người vừa nói một cái.
Người bị đánh đần mặt ra, bụm mặt bước nhanh về phía Đại vương tử, sao lại đánh hắn chứ?
Người đồng liêu vỗ vai hắn an ủi. Lúc này Đại vương tử đang nóng giận mà cậu còn xông ra, chẳng phải là tìm đánh hay sao hả?
Đại vương tử đi chưa được bao xa liền dừng lại.
“Đại vương tử, đã tìm thấy Tam vương tử.”
Đại vương tử vốn dĩ đang tức tối, nghe thấy tin này lập tức thoải mái hơn rất nhiều, “Ở đâu?”
“Cách thành phố Seat không xa, đang tiến về phía này.”
Đại vương tử cười dữ dằn: “Giỏi lắm, nếu đã trở về chịu chết, vậy thì đừng trách ta, bày thiên la địa võng ra cho ta, lần này nhất định không để nó chạy thoát.”
…
Đại vương tử bắt sống Jonah, ba ngày sau Thời Sênh mới nghe được tin tức này. Căn cứ theo miêu tả của Thập Phương thì lúc Jonah bị bắt, cả người toàn vết thương, người bình thường có lẽ chẳng sống nổi nhưng hắn lại vẫn sống.
Tựa như lúc trước, hắn treo trên tàu Vô Cực lâu như thế mà cũng không mất mạng vậy.
#Tam vương tử Jonah thật thần kỳ#
Càng thần kỳ hơn là, sau khi Đại vương tử bắt được Jonah, ngay ngày hôm sau liền truyền ra tin tức Jonah chết bất đắc kỳ tử.
Thời Sênh còn tưởng Đại vương tử chỉ lấy cớ để gϊếŧ chết Jonah, nhưng cô phát hiện ra Jonah đã chết thật.
“Anh thấy sao?” Thời Sênh hỏi Thập Phương.
Trên đùi Thập Phương còn treo Thần Hành. Anh ta trầm tư một lát rồi nói: “Bị Đại vương tử bắt được thì chắc chắn không có kết quả gì tốt, vì thế liệu có phải Jonah giả chết không?”
“Đại vương tử là kẻ ngu xuẩn như thế sao?” Thần Hành tỏ vẻ không tin.
Một xác chết muốn sống lại đâu có dễ như thế. Hiện giờ bên phía Hoàng thất toàn là người của Đại vương tử, nếu Jonah giả chết thật thì sao hắn có thể cam đoan mình giả chết thành công được chứ?
Thời Sênh nhẹ giọng nói: “Jonah vẫn còn át chủ bài.”
“Là gì cơ?” Thần Hành tò mò.
Thời Sênh hừ lạnh, cười nói: “Hắn là con gái.”
Thần Hành trợn trừng mắt, ngay cả Thập Phương cũng khó mà tin nổi.
Jonah bị nuôi như một đứa con trai không phải vì tranh giành quyền lợi. Mà bởi vì khi cô ta sinh ra, Hoàng thất đang đàm phán với một chủng tộc nào đó, vì mượn sức chủng tộc cho mình sử dụng nên lúc đó Vương của Xích Nguyệt đã hứa hẹn sẽ hứa hôn vị công chúa đầu tiên của Hoàng thất cho bọn họ.
Lúc đó, trong Vương cung của Xích Nguyệt có hai người phụ nữ cùng mang thai, một trong hai là mẹ của Jonah.
Chủng tộc kia tuy rằng dũng mãnh, thiện chiến, nếu thu phục được thì sẽ trở thành trợ lực cực kỳ lớn với tinh hệ Xích Nguyệt. Nhưng bọn họ lại cực kỳ xấu xí, mẹ Jonah không muốn gả con gái cho chủng tộc như vậy nên sau khi biết mình sinh ra con gái thì lập tức giấu giếm giới tính của đứa con.
Mà người phụ nữ còn lại cũng sinh ra con trai, Vương thất Xích Nguyệt vì muốn thu phục chủng tộc kia nên đã ôm về một đứa bé gái của nhánh phụ mới ra đời không lâu, lại nói rằng vị vương tử kia có em gái song sinh, đem đứa bé gái đó đính hôn cho chủng tộc kia.
Jonah đã bị nhận định là con trai nên không thể sửa lại, thế là cô ta đành phải mang theo thân phận này lớn lên.
Lúc trước Thời Sênh nói tới chuyện bại lộ thân phận chính là nói tới việc cô ta là con gái.
Trong này có rất nhiều bí ẩn, ví dụ như mẹ của Jonah đã làm gì để lừa gạt được máy móc đo lường, ví dụ như tại sao qua nhiều năm như thế mà Jonah vẫn chưa bị phát hiện ra là con gái…
Đương nhiên, những cái này chẳng liên quan gì tới Thời Sênh. Cô cũng chẳng để trong lòng nên sẽ không miệt mài tìm hiểu.
Vũ trụ bao la cuồn cuộn, bao hàm vạn vật, lực lượng thần kỳ không chỉ có một chút như bọn họ đã khám phá ra.
“Ý của gia chủ là… cô ta sẽ lợi dụng thân phận con gái để thoát thân sao?”
“Ai mà biết chứ, cũng có liên quan gì tới chúng ta đâu.” Thời Sênh nhún vai.
Thập Phương: “…”
Thần Hành: “…”
“Gần đây Linh hơi an phận.” Thời Sênh nói sang chuyện khác, “Có phát hiện ra điều gì kỳ quái không?”
“Gần đây đội tuần tra trên phố càng lúc càng nhiều, không biết vì Jonah hay là vì…”
Thời Sênh hiểu ý của những lời mà Thập Phương bỏ lửng phía sau. Cô không hề để tâm, nói: “Linh muốn dồn tôi vào chỗ chết, sao tôi không biết chứ. Trận đánh này sẽ nhanh hạ màn thôi, thật là chờ mong người thắng cuối cùng.”
Trong lòng Thập Phương thấy nặng nề, lúc đi theo gia chủ, anh ta luôn cảm thấy chẳng có gì là ghê gớm hết, không có chuyện gì mà gia chủ không giải quyết được.
Nhưng mà giờ anh ta mới phát hiện ra, kỳ thực chuyện này rất nghiêm trọng.
Giữa Linh và gia chủ, cuối cùng chỉ có một người thắng mà thôi.
“Chủ nhân nhất định sẽ thắng.” Thần Hành nói với giọng giòn giã, “Ở trong lòng em, chủ nhân là vô địch.”
Thời Sênh vẫy tay bảo Thần Hành đi qua. Thần Hành lập tức buông tay ra khỏi đùi Thập Phương, chạy tới trước mặt Thời Sênh, ngẩng đầu nhìn cô.
Thời Sênh giơ tay xoa tóc cô nhóc: “Chỉ cần mi không dở chứng thì ta nắm chắc thắng tới 90%.”
Khuôn mặt nhỏ của Thần Hành căng ra, bĩu môi: “Còn lâu em mới dở chứng ấy.”
Thời Sênh bảo Thập Phương đi ra. Thập Phương cứ có cảm giác gia chủ nhà mình và Thần Hành còn có việc gì đó lừa mình, nhưng anh ta lại không dám hỏi, hậm hực rời khỏi phòng.
Ngoài cửa, vừa lúc Phượng Từ đi tới, trong tay hắn bưng mấy món bánh nhìn rất ngon mắt, từ xa đã ngửi thấy hương thơm nức, bên ngoài dường như vẫn còn đang tản ra hơi nóng.
Tuy rằng Thập Phương không muốn cản hắn lại, nhưng vừa rồi Thời Sênh đã phân phó không cho bất kỳ ai đi vào, anh ta đành phải căng da đầu lên đi cản người.
“Thiếu gia, gia chủ và Thần Hành đang có việc cần bàn bạc, xin ngài chờ trong chốc lát.”
Tại sao lại bắt anh ta đối mặt với tên biếи ŧɦái này chứ!
Còn đáng sợ hơn gia chủ gấp mấy lần.
Phượng Từ khẽ nhíu mày, nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt.
Thập Phương tưởng hắn muốn nổi giận, ai ngờ hắn lại bưng đồ đặt xuống bàn bên cạnh, không hề gây rối vô cớ.
Thập Phương thở phào nhẹ nhõm, hầu hạ vị này còn khó hơn cả hầu hạ Thời Sênh nữa.
“Thập Phương.”
Thập Phương kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn về phía chàng trai trẻ. Hắn đang nhìn thẳng về phía anh ta. Trong lòng Thập Phương thấy hơi sợ. Làm gì đây, định nhân lúc không có gia chủ ở đây, muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao?
“Anh qua đây một chút.”
Sắc mặt Phượng Từ rất lạnh nhạt, không nhận ra vui buồn thế nào. Thập Phương hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Anh ta nên đi qua, hay không nên đi qua đây?
Nếu như bị diệt khẩu, anh ta kêu cứu mạng, gia chủ sẽ giúp thiếu gia hay giúp anh ta đây?
Với trình độ chiều chuộng của gia chủ với vị này, chắc chắn anh ta sẽ là người xui xẻo.
Thập Phương đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn đi tới, “Thiếu gia, có chuyện gì không?”
“Ngồi.”
Thập Phương nhìn Phượng Từ, ánh mắt kinh hãi vì được mời mọc lịch sự như thế. Hắn lại bảo mình ngồi sao? Anh ta không nghe nhầm đấy chứ?
Hiển nhiên, Thập Phương không nghe nhầm, sau đó Phượng Từ lại nói thêm một tiếng nữa. Thập Phương vô cùng thấp thỏm trong lòng, nào dám ngồi xuống, “Thiếu gia, ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Ngài như thế khiến tôi rất hoang mang đấy!
So với ánh mắt lúc hắn gϊếŧ người còn đáng sợ hơn.
Phượng Từ cũng không bắt ép, một tay chống cằm, “Anh kể cho tôi nghe về cuộc sống trước kia của Tiểu Sênh đi.”
Nghe vậy, Thập Phương hơi sửng sốt, cuộc sống trước kia của gia chủ ư?
Trong đầu anh ta hồi tưởng lại từng cảnh gà bay chó sủa, bị toàn Tinh Tế chửi rủa trước kia… tự nhiên lại thấy hoài niệm là sao nhỉ?
“… Chính là đắc tội với tất cả người ở Tinh Tế.” Giọng Thập Phương hơi thấp, rốt cuộc đây cũng chẳng phải là chuyện đáng khoe khoang gì.
Hiển nhiên Phượng Từ không muốn nghe chuyện này, “Trước đó nữa.”
Trước đó nữa ư?
Sắc mặt Thập Phương khẽ biến, “Thiếu gia, cái này tôi không dám kể lung tung, ngài vẫn nên đi hỏi gia chủ thì hơn. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Anh ta sợ Phượng Từ dùng biện pháp mạnh giữ mình lại nên dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Ánh mắt Phượng Từ nặng nề nhìn theo phương hướng mà Thập Phương vừa đi.
Nhiều người biết về quá khứ của cô như thế, tham dự vào cuộc sống của cô, duy chỉ có hắn lại chẳng biết gì.
Mặt bàn nơi Phượng Từ đặt tay lên chợt nứt ra, vỡ thành vô số khối, bánh ngọt tinh xảo bị vùi lấp ở bên trong.
“Đại vương tử, cứ bỏ qua thế thôi sao?”
“Nếu không ngươi muốn quay lại tát cho cô ta một cái à?” Đại vương tử nói xong liền xoay người tát lên mặt người vừa nói một cái.
Người bị đánh đần mặt ra, bụm mặt bước nhanh về phía Đại vương tử, sao lại đánh hắn chứ?
Người đồng liêu vỗ vai hắn an ủi. Lúc này Đại vương tử đang nóng giận mà cậu còn xông ra, chẳng phải là tìm đánh hay sao hả?
Đại vương tử đi chưa được bao xa liền dừng lại.
“Đại vương tử, đã tìm thấy Tam vương tử.”
Đại vương tử vốn dĩ đang tức tối, nghe thấy tin này lập tức thoải mái hơn rất nhiều, “Ở đâu?”
“Cách thành phố Seat không xa, đang tiến về phía này.”
Đại vương tử cười dữ dằn: “Giỏi lắm, nếu đã trở về chịu chết, vậy thì đừng trách ta, bày thiên la địa võng ra cho ta, lần này nhất định không để nó chạy thoát.”
…
Đại vương tử bắt sống Jonah, ba ngày sau Thời Sênh mới nghe được tin tức này. Căn cứ theo miêu tả của Thập Phương thì lúc Jonah bị bắt, cả người toàn vết thương, người bình thường có lẽ chẳng sống nổi nhưng hắn lại vẫn sống.
Tựa như lúc trước, hắn treo trên tàu Vô Cực lâu như thế mà cũng không mất mạng vậy.
#Tam vương tử Jonah thật thần kỳ#
Càng thần kỳ hơn là, sau khi Đại vương tử bắt được Jonah, ngay ngày hôm sau liền truyền ra tin tức Jonah chết bất đắc kỳ tử.
Thời Sênh còn tưởng Đại vương tử chỉ lấy cớ để gϊếŧ chết Jonah, nhưng cô phát hiện ra Jonah đã chết thật.
“Anh thấy sao?” Thời Sênh hỏi Thập Phương.
Trên đùi Thập Phương còn treo Thần Hành. Anh ta trầm tư một lát rồi nói: “Bị Đại vương tử bắt được thì chắc chắn không có kết quả gì tốt, vì thế liệu có phải Jonah giả chết không?”
“Đại vương tử là kẻ ngu xuẩn như thế sao?” Thần Hành tỏ vẻ không tin.
Một xác chết muốn sống lại đâu có dễ như thế. Hiện giờ bên phía Hoàng thất toàn là người của Đại vương tử, nếu Jonah giả chết thật thì sao hắn có thể cam đoan mình giả chết thành công được chứ?
Thời Sênh nhẹ giọng nói: “Jonah vẫn còn át chủ bài.”
“Là gì cơ?” Thần Hành tò mò.
Thời Sênh hừ lạnh, cười nói: “Hắn là con gái.”
Thần Hành trợn trừng mắt, ngay cả Thập Phương cũng khó mà tin nổi.
Jonah bị nuôi như một đứa con trai không phải vì tranh giành quyền lợi. Mà bởi vì khi cô ta sinh ra, Hoàng thất đang đàm phán với một chủng tộc nào đó, vì mượn sức chủng tộc cho mình sử dụng nên lúc đó Vương của Xích Nguyệt đã hứa hẹn sẽ hứa hôn vị công chúa đầu tiên của Hoàng thất cho bọn họ.
Lúc đó, trong Vương cung của Xích Nguyệt có hai người phụ nữ cùng mang thai, một trong hai là mẹ của Jonah.
Chủng tộc kia tuy rằng dũng mãnh, thiện chiến, nếu thu phục được thì sẽ trở thành trợ lực cực kỳ lớn với tinh hệ Xích Nguyệt. Nhưng bọn họ lại cực kỳ xấu xí, mẹ Jonah không muốn gả con gái cho chủng tộc như vậy nên sau khi biết mình sinh ra con gái thì lập tức giấu giếm giới tính của đứa con.
Mà người phụ nữ còn lại cũng sinh ra con trai, Vương thất Xích Nguyệt vì muốn thu phục chủng tộc kia nên đã ôm về một đứa bé gái của nhánh phụ mới ra đời không lâu, lại nói rằng vị vương tử kia có em gái song sinh, đem đứa bé gái đó đính hôn cho chủng tộc kia.
Jonah đã bị nhận định là con trai nên không thể sửa lại, thế là cô ta đành phải mang theo thân phận này lớn lên.
Lúc trước Thời Sênh nói tới chuyện bại lộ thân phận chính là nói tới việc cô ta là con gái.
Trong này có rất nhiều bí ẩn, ví dụ như mẹ của Jonah đã làm gì để lừa gạt được máy móc đo lường, ví dụ như tại sao qua nhiều năm như thế mà Jonah vẫn chưa bị phát hiện ra là con gái…
Đương nhiên, những cái này chẳng liên quan gì tới Thời Sênh. Cô cũng chẳng để trong lòng nên sẽ không miệt mài tìm hiểu.
Vũ trụ bao la cuồn cuộn, bao hàm vạn vật, lực lượng thần kỳ không chỉ có một chút như bọn họ đã khám phá ra.
“Ý của gia chủ là… cô ta sẽ lợi dụng thân phận con gái để thoát thân sao?”
“Ai mà biết chứ, cũng có liên quan gì tới chúng ta đâu.” Thời Sênh nhún vai.
Thập Phương: “…”
Thần Hành: “…”
“Gần đây Linh hơi an phận.” Thời Sênh nói sang chuyện khác, “Có phát hiện ra điều gì kỳ quái không?”
“Gần đây đội tuần tra trên phố càng lúc càng nhiều, không biết vì Jonah hay là vì…”
Thời Sênh hiểu ý của những lời mà Thập Phương bỏ lửng phía sau. Cô không hề để tâm, nói: “Linh muốn dồn tôi vào chỗ chết, sao tôi không biết chứ. Trận đánh này sẽ nhanh hạ màn thôi, thật là chờ mong người thắng cuối cùng.”
Trong lòng Thập Phương thấy nặng nề, lúc đi theo gia chủ, anh ta luôn cảm thấy chẳng có gì là ghê gớm hết, không có chuyện gì mà gia chủ không giải quyết được.
Nhưng mà giờ anh ta mới phát hiện ra, kỳ thực chuyện này rất nghiêm trọng.
Giữa Linh và gia chủ, cuối cùng chỉ có một người thắng mà thôi.
“Chủ nhân nhất định sẽ thắng.” Thần Hành nói với giọng giòn giã, “Ở trong lòng em, chủ nhân là vô địch.”
Thời Sênh vẫy tay bảo Thần Hành đi qua. Thần Hành lập tức buông tay ra khỏi đùi Thập Phương, chạy tới trước mặt Thời Sênh, ngẩng đầu nhìn cô.
Thời Sênh giơ tay xoa tóc cô nhóc: “Chỉ cần mi không dở chứng thì ta nắm chắc thắng tới 90%.”
Khuôn mặt nhỏ của Thần Hành căng ra, bĩu môi: “Còn lâu em mới dở chứng ấy.”
Thời Sênh bảo Thập Phương đi ra. Thập Phương cứ có cảm giác gia chủ nhà mình và Thần Hành còn có việc gì đó lừa mình, nhưng anh ta lại không dám hỏi, hậm hực rời khỏi phòng.
Ngoài cửa, vừa lúc Phượng Từ đi tới, trong tay hắn bưng mấy món bánh nhìn rất ngon mắt, từ xa đã ngửi thấy hương thơm nức, bên ngoài dường như vẫn còn đang tản ra hơi nóng.
Tuy rằng Thập Phương không muốn cản hắn lại, nhưng vừa rồi Thời Sênh đã phân phó không cho bất kỳ ai đi vào, anh ta đành phải căng da đầu lên đi cản người.
“Thiếu gia, gia chủ và Thần Hành đang có việc cần bàn bạc, xin ngài chờ trong chốc lát.”
Tại sao lại bắt anh ta đối mặt với tên biếи ŧɦái này chứ!
Còn đáng sợ hơn gia chủ gấp mấy lần.
Phượng Từ khẽ nhíu mày, nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt.
Thập Phương tưởng hắn muốn nổi giận, ai ngờ hắn lại bưng đồ đặt xuống bàn bên cạnh, không hề gây rối vô cớ.
Thập Phương thở phào nhẹ nhõm, hầu hạ vị này còn khó hơn cả hầu hạ Thời Sênh nữa.
“Thập Phương.”
Thập Phương kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn về phía chàng trai trẻ. Hắn đang nhìn thẳng về phía anh ta. Trong lòng Thập Phương thấy hơi sợ. Làm gì đây, định nhân lúc không có gia chủ ở đây, muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao?
“Anh qua đây một chút.”
Sắc mặt Phượng Từ rất lạnh nhạt, không nhận ra vui buồn thế nào. Thập Phương hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Anh ta nên đi qua, hay không nên đi qua đây?
Nếu như bị diệt khẩu, anh ta kêu cứu mạng, gia chủ sẽ giúp thiếu gia hay giúp anh ta đây?
Với trình độ chiều chuộng của gia chủ với vị này, chắc chắn anh ta sẽ là người xui xẻo.
Thập Phương đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn đi tới, “Thiếu gia, có chuyện gì không?”
“Ngồi.”
Thập Phương nhìn Phượng Từ, ánh mắt kinh hãi vì được mời mọc lịch sự như thế. Hắn lại bảo mình ngồi sao? Anh ta không nghe nhầm đấy chứ?
Hiển nhiên, Thập Phương không nghe nhầm, sau đó Phượng Từ lại nói thêm một tiếng nữa. Thập Phương vô cùng thấp thỏm trong lòng, nào dám ngồi xuống, “Thiếu gia, ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Ngài như thế khiến tôi rất hoang mang đấy!
So với ánh mắt lúc hắn gϊếŧ người còn đáng sợ hơn.
Phượng Từ cũng không bắt ép, một tay chống cằm, “Anh kể cho tôi nghe về cuộc sống trước kia của Tiểu Sênh đi.”
Nghe vậy, Thập Phương hơi sửng sốt, cuộc sống trước kia của gia chủ ư?
Trong đầu anh ta hồi tưởng lại từng cảnh gà bay chó sủa, bị toàn Tinh Tế chửi rủa trước kia… tự nhiên lại thấy hoài niệm là sao nhỉ?
“… Chính là đắc tội với tất cả người ở Tinh Tế.” Giọng Thập Phương hơi thấp, rốt cuộc đây cũng chẳng phải là chuyện đáng khoe khoang gì.
Hiển nhiên Phượng Từ không muốn nghe chuyện này, “Trước đó nữa.”
Trước đó nữa ư?
Sắc mặt Thập Phương khẽ biến, “Thiếu gia, cái này tôi không dám kể lung tung, ngài vẫn nên đi hỏi gia chủ thì hơn. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Anh ta sợ Phượng Từ dùng biện pháp mạnh giữ mình lại nên dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Ánh mắt Phượng Từ nặng nề nhìn theo phương hướng mà Thập Phương vừa đi.
Nhiều người biết về quá khứ của cô như thế, tham dự vào cuộc sống của cô, duy chỉ có hắn lại chẳng biết gì.
Mặt bàn nơi Phượng Từ đặt tay lên chợt nứt ra, vỡ thành vô số khối, bánh ngọt tinh xảo bị vùi lấp ở bên trong.
/2038
|