Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 90 - Đế quốc xác sống (4)

/2038


Bà Cố đứng ở bên cạnh chồng, nghe ông ta gọi như thế thì cũng nhìn sang theo, vừa thấy con gái nhà mình thì trên mặt liền hiện lên một tia không được tự nhiên.

“A, cô biết chú Cố và dì Cố sao?” Nam sinh có khuôn mặt trẻ con kia kinh ngạc nhìn Thời Sênh, tùy tiện cứu được một người lại còn là người quen nữa?

Thời Sênh cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là biết, bọn họ chính là ba mẹ của tôi.”

“Ba mẹ?” Nếu là cha mẹ làm gì phải dùng giọng nói cứng rắn và châm chọc như vậy để nói?

“Tiểu Nam, lúc đó con…”

Bà Cố cắt ngang lời nói của ông Cố, biểu tình trên mặt vừa lo lắng vừa phẫn nộ: “Con cái nha đầu chết tiệt này, suốt ngày chạy loạn, lúc mạt thế tới, con có biết ba mẹ không tìm được con đã lo lắng như thế nào không?”

Nói đến đây, bà Cố nghẹn ngào, khóc lóc kể lể: “Nếu đã trở về thì phải ngoan ngoãn ở cùng một chỗ với chúng ta, ba và mẹ sẽ bảo vệ con.”

“Không nhận nổi, tôi cũng không có ba mẹ đem con gái ruột thịt nhà mình vứt bỏ rồi mang theo con gái của người khác đi.” Muốn bản cô nương cùng mấy người diễn kịch ư, nằm mơ đi!

Bà Cố là nghĩ Thời Sênh chỉ có một người, muốn sống sót ở cái thời kỳ mạt thế này thì nhất định sẽ phải nghe theo bọn họ.

Trong cốt truyện, nguyên chủ cũng gặp được bọn họ, nhưng mà là ở trên đường đi đến thành phố B.

Khi đó bà Cố cũng nói như vậy, nói cô không hiểu chuyện suốt ngày chạy loạn, bọn họ không tìm được cô nên đã thương tâm như thế nào. Lúc đó nguyên chủ vì để thoát khỏi mấy người bôi nhọ mình thành cầm thú, đành phải miễn cưỡng chịu đựng, bị người chung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn xem.

Đáng tiếc, cô cũng không phải Cố Nam.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Nam sinh có khuôn mặt trẻ con kia có chút mê man, người xung quanh cũng đều nhìn về hướng bên này.

Thời Sênh nhìn bà Cố ở trước mặt, mở miệng: “Lúc tận thế mới bắt đầu thì người tôi bị sốt, cho nên ba mẹ tôi liền vứt bỏ tôi, mang theo chị họ của tôi cùng nhau bỏ chạy.”

“Cái gì? Vứt bỏ con gái của mình để chạy?”

“Loại chuyện như thế này bọn họ sao có thể làm được?”

Hiện tại mới chỉ là ngày thứ sáu của mạt thế, ngoại trừ một vài người vốn đã có tội ác chồng chất, đại bộ phận người ở đây vẫn còn giữ được nhân tính, lương tri.

“Mày là một đứa con gái bất hiếu, lúc trước tại sao tao lại sinh một con bạch nhãn lang* như mày? Trước đây, mày lêu lổng cùng người bên ngoài, chúng tao cũng không quản được mày, bây giờ mày còn nói tao như vậy, tao đây đã tạo cái nghiệt gì chứ?”

*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng – ý chỉ người vong ơn phụ nghĩa

Bà Cố bắt đầu khóc lên, nói giống như mọi chuyện thật sự là như vậy.

Trong chốc lát mọi người cũng không biết nên tin ai.

“Được rồi, được rồi, hiện tại còn sống cũng không dễ dàng, mấy người đều là người một nhà, có thù gì thì qua một đêm cũng bỏ qua đi. Hiện tại sống mới là quan trọng yếu.”

“Tất cả mọi người giải tán đi, nên nắm chắc thời gian để nghỉ ngơi.”



Người đàn ông lái xe lúc trước làm cho mọi người tản ra, sau đó anh ta liếc mắt sang nhìn Thời Sênh: “Chuyện của cô, chờ lão đại và Thích tiểu thư trở về rồi nói, nghỉ ngơi trước đi.”

Thời Sênh kéo khóe miệng nở nụ cười: “Không có gì đáng để nói, tôi không quen bọn họ.”

“Tiểu Nam… Con đừng giận dỗi nữa, ở bên ngoài bây giờ như thế nào con cũng không phải không thấy được, đi cùng với chúng ta mới là an toàn nhất.” Tính tình của ông Cố vẫn tương đối mềm yếu, luôn bị bà vợ chèn ép, cho nên ông ta nói chuyện cũng chậm rì rì.

“Vậy ông cứ coi như tôi đã chết rồi là được.” Bản cô nương đây không hầu hạ cha mẹ như vậy: “Trong mắt hai người cũng chỉ có Thích Minh Tuyết, hai người đi mà làm ba mẹ của cô ta luôn đi, tôi không với cao nổi.”

Dù sao trong nguyện vọng của nguyên chủ cũng không có chuyện gì liên quan đến bọn họ.

Trước đây, quả thật nguyên chủ cũng hận bọn họ, nhưng vì bọn họ là cha mẹ của cô, nói cho cùng thì vẫn là người sinh ra và nuôi cô lớn, cho dù bọn họ có đối đãi với mình như vậy, cuối cùng cô cũng không có ý muốn trả thù.

“Tốt tốt tốt! Tao và ba mày coi như nuôi không mày nhiều năm như vậy, sau này chúng tao cùng với mày không có bất cứ quan hệ gì nữa. Lão Cố, chúng ta đi.”

“Ôi chao, Tiểu Nam…”

“Đi, ông còn muốn nói cái gì với nó, người ta cũng sẽ không nhận ông.” Bà Cố lôi ông Cố qua một bên, trong miệng lớn tiếng ồn ào, “Nuôi con chó nó còn biết vẫy đuôi, chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy, ông xem đi, kết quả là được cái gì?”

Nam sinh có gương mặt trẻ con và người đàn ông lái xe kia đều mang vẻ mặt xấu hổ, đây là chuyện nhà của người ta, bọn họ không thể xen mồm vào.

Thời Sênh nhìn ông bà Cố và những người vây quanh bọn họ đang chửi bới cô, biểu tình trên mặt càng ngày càng lạnh.

Nguyên chủ có bao giờ nghi ngờ rằng mình rốt cuộc có phải là con gái của bọn bọ hay không?

Có cha mẹ nào sẽ đối đãi như thế với con gái của mình?

[Nhiệm vụ chi nhánh: Làm sáng tỏ thân phận. Cam chịu tiếp thu.]

Giọng nói của Hệ thống bỗng nhiên vang lên, dọa cho Thời Sênh giật mình.

Làm sáng tỏ thân phận là cái quỷ gì?

Lẽ nào nguyên chủ thật sự không phải là con gái của nhà họ Cố?

Trời ạ, bản cô nương đây chỉ tùy tiện tự hỏi thế thôi mà.

Hệ thống, mi cũng không nên tùy tiện quẳng nhiệm vụ ra như thế chứ?

Còn đặc biệt không để cho người ta có cơ hội từ chối, mi như vậy rất dễ làm bản cô nương đây mất đi điểm số đó.

Lần trước không phải là mi còn không ép buộc ta sao? Hệ thống, mi thay đổi…

[Ký chủ, phần thưởng của cái nhiệm vụ chi nhánh này rất dày.] Hệ thống rất thân thiết nhắc nhở.



Rất dày? Có thể đem đến cho cô điểm làm người tăng lên đến mức ổn định sao?

[Ký chủ, xin không cần có ý nghĩ viển vông.]

Mi mới có ý nghĩ viển vông đấy, đừng tưởng rằng bản cô nương đây không biết đó chẳng qua cũng chỉ là một chuỗi số liệu.

[…] Nó lựa chọn câm miệng.

Cố Nam không phải là con gái của nhà họ Cố, vậy cô là con gái của ai? Lẽ nào ông Cố nɠɵạı ŧìиɦ cho nên bà Cố mới có thành kiến lớn như vậy với cô?

Thời Sênh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, cô nên tìm một cơ hội đi hỏi ông Cố một chút.



Tống Thập và Thích Minh Tuyết sang tận ngày thứ hai mới trở về, vừa trở lại một cái thì ông bà Cố liền vây lại, dáng vẻ quan tâm, giống như cô ta mới đúng là con gái của bọn họ.

Thời Sênh dựa vào khung hàng nhìn cảnh tượng hoà thuận vui vẻ ở bên kia, vẻ mặt đạm mạc, ánh mắt bình tĩnh, không có nửa phần tức giận hay là đố kị.

Nam sinh có ương mặt trẻ con tên là Tô Tế Dạ quan sát hồi lâu, cậu ta luôn cảm thấy nữ sinh này có điểm gì đó không đúng.

Từ khi bọn họ để cho cô lên xe, đến lúc tranh luận cùng với ông bà Cố, mặc dù trên mặt cô có biểu cảm, nhưng đôi tròng mắt kia từ đầu đến cuối cũng đều là một mảnh yên tĩnh.

“Tiểu ngũ, cậu nhìn con gái nhà người ta làm gì? Coi trọng phải không? Tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu tư xuân, như vậy là không tốt.” Người đàn ông có sắc mặt ngăm đen trêu ghẹo, vỗ đầu Tô Tế Dạ một chút, sau đó còn nghiêm túc nói: “Ngay cả Thích tiểu thư cũng không có khí thế mạnh mẽ như cô gái này đâu.”

Người đàn ông lái xe tên là Triệu Cảnh nhìn thoáng qua về hướng của Thời Sênh: “Tôi cũng cảm thấy cô ấy không giống người bình thường, lúc trước tôi từng quan sát qua, ánh mắt của cô ấy khi nhìn những xác sống kia và hiện tại cũng không có gì khác biệt.”

Không biết có phải là ảo giác hay không mà anh ta cảm thấy ánh mắt của cô khi nhìn con người còn lạnh lẽo hơn so khi nhìn xác sống.

“Tối hôm qua tôi gác đêm, tôi canh gác bao lâu, cô ấy liền nhìn chằm chằm vào tôi bấy lâu. Vậy mà sáng sớm hôm nay tôi thấy cô ấy hoàn toàn không giống như là không được nghỉ ngơi tốt.”

“Này này, mấy người có xác định là đang nói về một nữ sinh chưa đến hai mươi tuổi, mà không phải là lão đại của chúng ta không thế?” Tô Tế Dạ đen mặt, người mà bọn họ nói là một nữ sinh sao?

Mấy người lắc đầu nhìn cậu giống như nhìn kẻ ngốc, Triệu Cảnh giảm thấp âm thanh nói: “Chú ý cô ấy nhiều một chút.”

Bên kia, Thích Minh Tuyết cũng đã nói xong, cô ta nhìn thoáng qua phương hướng của Thời Sênh, sau đó cầm một lọ cháo Bát Bảo đi tới trước mặt Thời Sênh, giọng nói ôn nhu nói: “Em họ, ăn một chút gì đi.”

Thời Sênh khẽ ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng ở trước mặt mình.

Thích Minh Tuyết hoàn toàn khác so với ở trong trí nhớ của cô.

Bây giờ, Thích Minh Tuyết xinh đẹp chói mắt, gương mặt trơn mềm trắng nõn giống như là lòng trắng trứng vừa mới được bóc vỏ đi xong, con ngươi như một hồ nước thanh tuyền, ánh nước mênh mông, một cái nhăn mày, một tiếng cười cũng đều mang theo mị hoặc dụ người.

Thời Sênh kéo khóe miệng, cười cười, “Không có hứng thú, tôi bị mất trí nhớ nên không biết cô.”

Nụ cười của Thích Minh Tuyết trở nên cứng đờ, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại, “Em họ, em đừng giận dỗi nữa, dì cả chỉ là bị tức giận đến hồ đồ mà thôi, chốc nữa em ra nói lời xin lỗi thật tốt là được.”

/2038

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status