Công đường nhất thời yên tĩnh lại.
Ba người Dương Liễu thị ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, trao đổi đủ loại ánh mắt.
Châu Quỳnh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Đại nhân, tiểu nữ nguyện ý đón mẹ về.”
Khóe miệng Dương Liễu thị khẽ nhếch, làm như rất không muốn, nhưng cũng không nói gì.
Đào Mặc lắc đầu nói: “Lưu Bảo vẫn chưa giải thích câu nói vừa rồi của hắn là có ý gì.”
Lưu Bảo nói: “Tiểu nhân chỉ nhất thời buột miệng, cũng không…”
“Các ngươi đã không muốn nói thật, ta cũng chỉ có thể thu hồi phán quyết khi trước.” Đào Mặc cầm lấy kinh đường mộc, đang muốn vỗ, liền thấy ở trong đám người vây xem bên ngoài công đường ló ra một khuôn mặt vô cùng quen mắt, bèn hướng Kim Sư gia ngoắc ngoắc tay.
Kim Sư gia nói: “Đông gia?”
“Ngươi xem người kia có phải là Dương Thiên Viễn không?” Đào Mặc nói.
Kim Sư gia nhìn hồi lâu, cười khổ nói: “Đại nhân, ta đã bao nhiêu niên kỷ, mắt mờ, sao thấy rõ được? Nếu đông gia muốn xác nhận, cũng không khó, chỉ cần truyền hắn lên công đường là được.”
Đào Mặc vỗ kinh đường mộc nói: “Truyền Dương Thiên Viễn lên công đường.”
Người nọ quả nhiên là Dương Thiên Viễn. Hắn nghe nói vụ án phúc thẩm mới đặc biệt chạy tới, sau đó lại nghe Đào Mặc nói muốn xóa bỏ phán quyết về của hồi môn, trong lòng vui vô cùng, tự nhiên là vui vẻ mà lên công đường quỳ xuống.
“Hôm nay bốn người các ngươi đều ở đây, có chuyện gì đừng ngại nói cho rõ ràng. Nếu không nói được, bản quan cũng không miễn cưỡng, chỉ là phán quyết lúc trước bất đắc dĩ phải hủy bỏ rồi.” Đào Mặc nói xong, lẳng lặng chờ bọn họ ra quyết định.
Lưu Bảo cắn răng nói: “Đại nhân, kỳ thực chuyện đòi của hồi môn chính là xuất phát từ chủ ý của nhạc mẫu. Bà sợ Dương Thiên Viễn đem của hồi môn đi cưới tiểu thiếp, mới xui khiến chúng tôi cùng bà diễn trò cáo trạng. Bà còn nói, nếu chuyện thành, muốn chúng tôi chia một nửa của hồi môn cho bà.”
Người Dương Liễu thị run lên, phục dưới đất không dám nói.
Dương Thiên Viễn giận trong lòng, nhịn không được buột miệng mắng: “Tiện nhân!”
Đào Mặc vỗ kinh đường mộc nói: “Không được nói lời tổn thương người khác!”
Dương Thiên Viễn cố nén tức giận, rồi lại thực sự nhịn không được nói: “Đại nhân. Không phải tiểu nhân tham tài háo sắc, tiểu nhân làm như vậy thật sự là có nỗi khổ bất đắc dĩ. Liễu thị gả vào Dương gia ta hơn mười năm không có gì, ta cực khổ nuôi nữ nhi suy cho cùng là con người khác, từ lúc gả vào nhà Lưu Bảo, cũng không nói qua cho ta một tiếng. Đại nhân, người nói, làm sao ta không mưu tính cho bản thân sau này? Chẳng lẽ ta cưới Liễu thị bà ta thì phải rơi vào kết cục không con chăm sóc lúc về già hay sao?”
Đào Mặc do dự nói: “Cái này…”
Lưu Bảo thấy Đào Mặc dao động, vội nói: “Đại nhân tuyệt đối đừng để ông ta mê hoặc. Của hồi môn kia vốn là của Châu gia, hắn không trả lại lại còn cướp đi.”
Dương Liễu thị cũng khóc lóc kể: “Đại nhân. Dân phụ từ lúc gả vào Dương gia, vẫn tuân thủ nữ tắc, không sinh được con cũng không hẳn là lỗi của dân phụ.”
Dương Thiên Viễn giận càng thêm giận, “Tiện nhân, ngươi nói cái gì? !”
Đào Mặc thấy bọn họ nháo thành một vòng, đầu đau muốn nói ra, liền vỗ kinh đường mộc ba lần nói: “Yên lặng!”
Đám người Dương Thiên Viễn lúc này mới im tiếng.
Đào Mặc nhìn về phía Kim Sư gia.
Kim Sư gia cũng một vẻ khó xử.
Dưới công đường, Cố Tiểu Giáp vẫy tay với hắn.
Đào Mặc mắt sáng lên, ho một tiếng nói: “Ta đi đây một lát, các ngươi chờ chút.”
“Đông gia việc này…” Kim Sư gia muốn nói có thể tạm thời bãi đường, nhưng Đào Mặc đã nhanh như chớp không thấy bóng dáng, chỉ đành cười gượng hai tiếng với bốn người vẫn còn quỳ ở đó.
Ra phía sau công đường, Đào Mặc lòng như lửa đốt hỏi: “Có phải Huyền Chi có diệu kế gì xử án phải không?”
Cố Tiểu Giáp lắc đầu nói: “Không. Công tử nói buổi tối có món thịt kho ngài thích ăn, bảo ngài về nhà sớm một chút.”
“Hả?” Đào Mặc ngây người.
Cố Tiểu Giáp nói: “Thiếu phu nhân định lúc nào thì về?”
Đào Mặc nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Phán xong vụ án này đã.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Rõ, ta đi hồi bẩm công tử.”
Đào Mặc thấy Cố Tiểu Giáp quay đầu chạy đị, nhịn không được lại gọi hắn về. Hắn thấy Cố Tiểu Giáp nghi ngờ đang nhìn mình, xấu hổ nói: “Huyền Chi thật không nói gì khác sao?”
Cố Tiểu Giáp nghiêm túc nói: “Nếu Thiếu phu nhân muốn nghe lời tâm tình, hẳn là nên tự mình đi hỏi công tử mới phải. Công tử chưa bao giờ bảo ta truyền lại những lời như vậy.”
“Không, không phải.” Mặt Đào Mặc càng đỏ hơn, phất tay nói: “Không có gì cả. Ngươi đi đi.”
Cố Tiểu Giáp đột nhiên bật cười, lấy ra một tờ giấy từ trong ngực áo, hai tay đưa đến tay hắn, “Tuy công tử không bảo ta truyền những lời như vậy, nhưng có thể bảo ta truyền những bức thư như này.”
Trên mặt Đào Mặc vốn đã đỏ ưng nay lan đến tận mang tai, vừa mở bức thư vừa nói: “Đừng có nói bậy.”
Thư viết quả nhiên không phải lời tâm tình, chỉ có bốn chữ: Dư kỳ sở cầu.
Dư kỳ sở cầu?
Đào Mặc trở lại công đường, trong lòng vẫn nhớ tới bốn chữ này.
Kim Sư gia vội bước lên hỏi: “Cố công tử nói gì?”
Đào Mặc đưa giấy cho lão xem. Kim Sư gia trầm ngâm nói: “Lưu Bảo và Châu Quỳnh cầu là của hồi môn.”
Đào Mặc gật gật đầu.
Kim Sư gia nói: “Dương Thiên Viễn cầu là có người để nương tựa lúc về già, sau khi chết có người lo ma chay. Mà Dương Liễu thị…”
Đào Mặc đột nhiên thấp giọng nói: “Kỳ thực, điều Dương Liễu thị mong muốn cũng không khác với Dương Thiên Viễn.”
Kim Sư gia quay đầu nhìn hắn, lại thấy trên mặt hắn dần dần lộ ra một nụ cười, “Ta biết nên phán thế nào rồi.”
Đào Mặc ngồi thẳng lưng lên nói: “Dưới công đường nghe phán.”
Bốn người quỳ phục xuống, từ thân thể cứng nhắc của bọn họ có thể thấy lúc này trong lòng bọn họ rất khẩn trương.
“Của hồi môn này vốn là của Châu gia, nên do Châu Quỳnh sở hữu.” Đào Mặc nói, “Dương Thiên Viễn và Dương Liễu thị vốn là phu thê, cái gọi là một đêm phu thê trăm ngay ân huệ, các ngươi là phu thê mấy mươi năm, thì sao có thể vì những vật ngoài thân này mà tổn hại hòa khí? Bản quan lệnh các ngươi sống hòa hợp như trước, không được tái sinh sự việc rắc rối.”
Cơ thể Dương Thiên Viễn giật giật, dường như không phục.
“Còn có, ” Đào Mặc tiếp tục nói, “phụng dưỡng phụ mẫu chính là bổn phận của tử nữ. Dù Dương Thiên Viễn không phải phụ thân thân sinh của Châu Quỳnh, nhưng kế phụ cũng là phụ, huống hồ còn có công ơn nuôi dưỡng. Các ngươi sau này mỗi tháng đều phải cấp ba phần những gì làm ra được cho phu phụ Dương Thiên Viễn Dương Liễu thị, phụng dưỡng nhị lão bảo dưỡng tuổi thọ, tận hiếu đạo của tử nữ.”
Lưu Bảo và Châu Quỳnh bắt đầu cuống lên, muốn nói gì đó, lại thấy Đào Mặc bỗng vỗ kinh mộc đường một cái, quát lên: “Bãi đường!”
Xuống khỏi công đường, Đào Mặc vội vội vàng vàng thay đổi y phục chạy đến Cố phủ.
Lúc này đã tới giờ lên đèn, Cố phủ trong trong ngoài ngoài đều treo lồng đèn lớn soi đường.
Đào Mặc một đường chạy đến thính đường, liền thấy Cố Xạ ngồi ở sau bàn đầy mỹ thực, thần tình không mặn không nhạt. Tim hắn nhất thời đập mạnh, ở bên ngoài hít thở một chút mới tiến vào. “Từ xa đã nghe mùi thịt kho rồi, thật là thơm!” Hắn nói xong, nhìn nhìn sắc mặt Cố Xạ một chút.
Cố Xạ nhướng mi nói: “Hả? Rất thơm?”
Đào Mặc gật đầu nói: “Thơm thơm thơm…” Hắn đi tới trước bàn, nét cười bỗng cứng đờ, bởi vì trên bàn không hề có thịt kho.
Cố Tiểu Giáp ở bên cạnh nhịn không được cười thành tiếng.
Đào Mặc xấu hổ gãi đầu nói: “Nghe lầm rồi, nguyên lai là thịt kho đậu hũ.”
Khóe miệng Cố Xạ rốt cuộc lộ ra một chút tiếu ý, “Ngồi xuống ăn cơm.”
“Vâng.” Đào Mặc thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy đũa ăn ngấu nghiến. Hôm nay liên tục chạy đi chạy lại, hắn thật sự rất đói rồi.
Cố Xạ gắp vài đũa cho hắn. Hắn cũng không quản là món gì, đều nhận hết.
Cơm nước xong, theo thường lệ là chơi cờ. Nhưng khó có khi Cố Xạ không bảo Cố Tiểu Giáp bày bàn cờ, mà lôi Đào Mặc trở về phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong, Cố Xạ nằm nghiêng trên giường, hướng hắn ngoắc tay.
Đào Mặc tim đập thình thịch. Ngay cả đã thành thân nhiều ngày rồi, đối mặt với Cố Xạ như vậy, hắn vẫn khó tránh miệng khô lưỡi khô. Hắn ngồi lên giường, chậm rãi nằm xuống, Cố Xạ liền nhẹ nhàng phủ thân lên.
Kỳ thực với chuyện này, Cố Xạ và hắn đều không có kinh nghiệm gì, làm tới làm lui cũng chỉ là những tư thế bình thường, nhưng mỗi lần Đào Mặc đều cảm thấy tư vị tốt đẹp trong đó, thực là văn chương cũng khó thể hình dung. Bởi vậy dù cho sau mỗi lần đều sẽ bị mỏi eo đau lưng, nhưng lại ăn vào trong xương tủy mới biết vị đều nhịn không được mà trông chờ đến lần sau.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Sau đó, Đào Mặc lưu luyến mà dựa vào lồng ngực Cố Xạ.
Cố Xạ đột nhiên nói: “Chuyện này không nên ham muốn nhiều, ngươi là nam tử, suy cho cùng cũng khác với nữ tử. Ngươi và ta còn nhiều thời gian, không bằng tiết kiệm sức lực để dành lâu dài.”
Đào Mặc sửng sốt, sau đó nghe ra tiếu ý trong lời nói của y, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng vừa cảm động, nhịn không được ngẩng đầu lên thử thăm dò vươn cổ hôn lên cằm y một cái. Thân người hắn vẫn đang tiếp xúc y, xuân ý trong mắt vẫn chưa tiêu tan, Cố Xạ nhìn dáng vẻ hắn như vậy, không khác gì lời mời gọi vừa e thẹn vừa nhút nhát.
Mắt Cố Xạ dần tối lại, nâng tay đè vai hắn xuống, lần nữa áp hắn xuống dưới thân, thấp giọng cười nói: “Thỉnh thoảng phóng túng cũng không sao.”
Trong trướng xuân ý nồng đậm, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài, Hách Quả Tử ở ngoài kêu lên: “Lão Đào trở về rồi!”
Ba người Dương Liễu thị ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, trao đổi đủ loại ánh mắt.
Châu Quỳnh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Đại nhân, tiểu nữ nguyện ý đón mẹ về.”
Khóe miệng Dương Liễu thị khẽ nhếch, làm như rất không muốn, nhưng cũng không nói gì.
Đào Mặc lắc đầu nói: “Lưu Bảo vẫn chưa giải thích câu nói vừa rồi của hắn là có ý gì.”
Lưu Bảo nói: “Tiểu nhân chỉ nhất thời buột miệng, cũng không…”
“Các ngươi đã không muốn nói thật, ta cũng chỉ có thể thu hồi phán quyết khi trước.” Đào Mặc cầm lấy kinh đường mộc, đang muốn vỗ, liền thấy ở trong đám người vây xem bên ngoài công đường ló ra một khuôn mặt vô cùng quen mắt, bèn hướng Kim Sư gia ngoắc ngoắc tay.
Kim Sư gia nói: “Đông gia?”
“Ngươi xem người kia có phải là Dương Thiên Viễn không?” Đào Mặc nói.
Kim Sư gia nhìn hồi lâu, cười khổ nói: “Đại nhân, ta đã bao nhiêu niên kỷ, mắt mờ, sao thấy rõ được? Nếu đông gia muốn xác nhận, cũng không khó, chỉ cần truyền hắn lên công đường là được.”
Đào Mặc vỗ kinh đường mộc nói: “Truyền Dương Thiên Viễn lên công đường.”
Người nọ quả nhiên là Dương Thiên Viễn. Hắn nghe nói vụ án phúc thẩm mới đặc biệt chạy tới, sau đó lại nghe Đào Mặc nói muốn xóa bỏ phán quyết về của hồi môn, trong lòng vui vô cùng, tự nhiên là vui vẻ mà lên công đường quỳ xuống.
“Hôm nay bốn người các ngươi đều ở đây, có chuyện gì đừng ngại nói cho rõ ràng. Nếu không nói được, bản quan cũng không miễn cưỡng, chỉ là phán quyết lúc trước bất đắc dĩ phải hủy bỏ rồi.” Đào Mặc nói xong, lẳng lặng chờ bọn họ ra quyết định.
Lưu Bảo cắn răng nói: “Đại nhân, kỳ thực chuyện đòi của hồi môn chính là xuất phát từ chủ ý của nhạc mẫu. Bà sợ Dương Thiên Viễn đem của hồi môn đi cưới tiểu thiếp, mới xui khiến chúng tôi cùng bà diễn trò cáo trạng. Bà còn nói, nếu chuyện thành, muốn chúng tôi chia một nửa của hồi môn cho bà.”
Người Dương Liễu thị run lên, phục dưới đất không dám nói.
Dương Thiên Viễn giận trong lòng, nhịn không được buột miệng mắng: “Tiện nhân!”
Đào Mặc vỗ kinh đường mộc nói: “Không được nói lời tổn thương người khác!”
Dương Thiên Viễn cố nén tức giận, rồi lại thực sự nhịn không được nói: “Đại nhân. Không phải tiểu nhân tham tài háo sắc, tiểu nhân làm như vậy thật sự là có nỗi khổ bất đắc dĩ. Liễu thị gả vào Dương gia ta hơn mười năm không có gì, ta cực khổ nuôi nữ nhi suy cho cùng là con người khác, từ lúc gả vào nhà Lưu Bảo, cũng không nói qua cho ta một tiếng. Đại nhân, người nói, làm sao ta không mưu tính cho bản thân sau này? Chẳng lẽ ta cưới Liễu thị bà ta thì phải rơi vào kết cục không con chăm sóc lúc về già hay sao?”
Đào Mặc do dự nói: “Cái này…”
Lưu Bảo thấy Đào Mặc dao động, vội nói: “Đại nhân tuyệt đối đừng để ông ta mê hoặc. Của hồi môn kia vốn là của Châu gia, hắn không trả lại lại còn cướp đi.”
Dương Liễu thị cũng khóc lóc kể: “Đại nhân. Dân phụ từ lúc gả vào Dương gia, vẫn tuân thủ nữ tắc, không sinh được con cũng không hẳn là lỗi của dân phụ.”
Dương Thiên Viễn giận càng thêm giận, “Tiện nhân, ngươi nói cái gì? !”
Đào Mặc thấy bọn họ nháo thành một vòng, đầu đau muốn nói ra, liền vỗ kinh đường mộc ba lần nói: “Yên lặng!”
Đám người Dương Thiên Viễn lúc này mới im tiếng.
Đào Mặc nhìn về phía Kim Sư gia.
Kim Sư gia cũng một vẻ khó xử.
Dưới công đường, Cố Tiểu Giáp vẫy tay với hắn.
Đào Mặc mắt sáng lên, ho một tiếng nói: “Ta đi đây một lát, các ngươi chờ chút.”
“Đông gia việc này…” Kim Sư gia muốn nói có thể tạm thời bãi đường, nhưng Đào Mặc đã nhanh như chớp không thấy bóng dáng, chỉ đành cười gượng hai tiếng với bốn người vẫn còn quỳ ở đó.
Ra phía sau công đường, Đào Mặc lòng như lửa đốt hỏi: “Có phải Huyền Chi có diệu kế gì xử án phải không?”
Cố Tiểu Giáp lắc đầu nói: “Không. Công tử nói buổi tối có món thịt kho ngài thích ăn, bảo ngài về nhà sớm một chút.”
“Hả?” Đào Mặc ngây người.
Cố Tiểu Giáp nói: “Thiếu phu nhân định lúc nào thì về?”
Đào Mặc nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Phán xong vụ án này đã.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Rõ, ta đi hồi bẩm công tử.”
Đào Mặc thấy Cố Tiểu Giáp quay đầu chạy đị, nhịn không được lại gọi hắn về. Hắn thấy Cố Tiểu Giáp nghi ngờ đang nhìn mình, xấu hổ nói: “Huyền Chi thật không nói gì khác sao?”
Cố Tiểu Giáp nghiêm túc nói: “Nếu Thiếu phu nhân muốn nghe lời tâm tình, hẳn là nên tự mình đi hỏi công tử mới phải. Công tử chưa bao giờ bảo ta truyền lại những lời như vậy.”
“Không, không phải.” Mặt Đào Mặc càng đỏ hơn, phất tay nói: “Không có gì cả. Ngươi đi đi.”
Cố Tiểu Giáp đột nhiên bật cười, lấy ra một tờ giấy từ trong ngực áo, hai tay đưa đến tay hắn, “Tuy công tử không bảo ta truyền những lời như vậy, nhưng có thể bảo ta truyền những bức thư như này.”
Trên mặt Đào Mặc vốn đã đỏ ưng nay lan đến tận mang tai, vừa mở bức thư vừa nói: “Đừng có nói bậy.”
Thư viết quả nhiên không phải lời tâm tình, chỉ có bốn chữ: Dư kỳ sở cầu.
Dư kỳ sở cầu?
Đào Mặc trở lại công đường, trong lòng vẫn nhớ tới bốn chữ này.
Kim Sư gia vội bước lên hỏi: “Cố công tử nói gì?”
Đào Mặc đưa giấy cho lão xem. Kim Sư gia trầm ngâm nói: “Lưu Bảo và Châu Quỳnh cầu là của hồi môn.”
Đào Mặc gật gật đầu.
Kim Sư gia nói: “Dương Thiên Viễn cầu là có người để nương tựa lúc về già, sau khi chết có người lo ma chay. Mà Dương Liễu thị…”
Đào Mặc đột nhiên thấp giọng nói: “Kỳ thực, điều Dương Liễu thị mong muốn cũng không khác với Dương Thiên Viễn.”
Kim Sư gia quay đầu nhìn hắn, lại thấy trên mặt hắn dần dần lộ ra một nụ cười, “Ta biết nên phán thế nào rồi.”
Đào Mặc ngồi thẳng lưng lên nói: “Dưới công đường nghe phán.”
Bốn người quỳ phục xuống, từ thân thể cứng nhắc của bọn họ có thể thấy lúc này trong lòng bọn họ rất khẩn trương.
“Của hồi môn này vốn là của Châu gia, nên do Châu Quỳnh sở hữu.” Đào Mặc nói, “Dương Thiên Viễn và Dương Liễu thị vốn là phu thê, cái gọi là một đêm phu thê trăm ngay ân huệ, các ngươi là phu thê mấy mươi năm, thì sao có thể vì những vật ngoài thân này mà tổn hại hòa khí? Bản quan lệnh các ngươi sống hòa hợp như trước, không được tái sinh sự việc rắc rối.”
Cơ thể Dương Thiên Viễn giật giật, dường như không phục.
“Còn có, ” Đào Mặc tiếp tục nói, “phụng dưỡng phụ mẫu chính là bổn phận của tử nữ. Dù Dương Thiên Viễn không phải phụ thân thân sinh của Châu Quỳnh, nhưng kế phụ cũng là phụ, huống hồ còn có công ơn nuôi dưỡng. Các ngươi sau này mỗi tháng đều phải cấp ba phần những gì làm ra được cho phu phụ Dương Thiên Viễn Dương Liễu thị, phụng dưỡng nhị lão bảo dưỡng tuổi thọ, tận hiếu đạo của tử nữ.”
Lưu Bảo và Châu Quỳnh bắt đầu cuống lên, muốn nói gì đó, lại thấy Đào Mặc bỗng vỗ kinh mộc đường một cái, quát lên: “Bãi đường!”
Xuống khỏi công đường, Đào Mặc vội vội vàng vàng thay đổi y phục chạy đến Cố phủ.
Lúc này đã tới giờ lên đèn, Cố phủ trong trong ngoài ngoài đều treo lồng đèn lớn soi đường.
Đào Mặc một đường chạy đến thính đường, liền thấy Cố Xạ ngồi ở sau bàn đầy mỹ thực, thần tình không mặn không nhạt. Tim hắn nhất thời đập mạnh, ở bên ngoài hít thở một chút mới tiến vào. “Từ xa đã nghe mùi thịt kho rồi, thật là thơm!” Hắn nói xong, nhìn nhìn sắc mặt Cố Xạ một chút.
Cố Xạ nhướng mi nói: “Hả? Rất thơm?”
Đào Mặc gật đầu nói: “Thơm thơm thơm…” Hắn đi tới trước bàn, nét cười bỗng cứng đờ, bởi vì trên bàn không hề có thịt kho.
Cố Tiểu Giáp ở bên cạnh nhịn không được cười thành tiếng.
Đào Mặc xấu hổ gãi đầu nói: “Nghe lầm rồi, nguyên lai là thịt kho đậu hũ.”
Khóe miệng Cố Xạ rốt cuộc lộ ra một chút tiếu ý, “Ngồi xuống ăn cơm.”
“Vâng.” Đào Mặc thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy đũa ăn ngấu nghiến. Hôm nay liên tục chạy đi chạy lại, hắn thật sự rất đói rồi.
Cố Xạ gắp vài đũa cho hắn. Hắn cũng không quản là món gì, đều nhận hết.
Cơm nước xong, theo thường lệ là chơi cờ. Nhưng khó có khi Cố Xạ không bảo Cố Tiểu Giáp bày bàn cờ, mà lôi Đào Mặc trở về phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong, Cố Xạ nằm nghiêng trên giường, hướng hắn ngoắc tay.
Đào Mặc tim đập thình thịch. Ngay cả đã thành thân nhiều ngày rồi, đối mặt với Cố Xạ như vậy, hắn vẫn khó tránh miệng khô lưỡi khô. Hắn ngồi lên giường, chậm rãi nằm xuống, Cố Xạ liền nhẹ nhàng phủ thân lên.
Kỳ thực với chuyện này, Cố Xạ và hắn đều không có kinh nghiệm gì, làm tới làm lui cũng chỉ là những tư thế bình thường, nhưng mỗi lần Đào Mặc đều cảm thấy tư vị tốt đẹp trong đó, thực là văn chương cũng khó thể hình dung. Bởi vậy dù cho sau mỗi lần đều sẽ bị mỏi eo đau lưng, nhưng lại ăn vào trong xương tủy mới biết vị đều nhịn không được mà trông chờ đến lần sau.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Sau đó, Đào Mặc lưu luyến mà dựa vào lồng ngực Cố Xạ.
Cố Xạ đột nhiên nói: “Chuyện này không nên ham muốn nhiều, ngươi là nam tử, suy cho cùng cũng khác với nữ tử. Ngươi và ta còn nhiều thời gian, không bằng tiết kiệm sức lực để dành lâu dài.”
Đào Mặc sửng sốt, sau đó nghe ra tiếu ý trong lời nói của y, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng vừa cảm động, nhịn không được ngẩng đầu lên thử thăm dò vươn cổ hôn lên cằm y một cái. Thân người hắn vẫn đang tiếp xúc y, xuân ý trong mắt vẫn chưa tiêu tan, Cố Xạ nhìn dáng vẻ hắn như vậy, không khác gì lời mời gọi vừa e thẹn vừa nhút nhát.
Mắt Cố Xạ dần tối lại, nâng tay đè vai hắn xuống, lần nữa áp hắn xuống dưới thân, thấp giọng cười nói: “Thỉnh thoảng phóng túng cũng không sao.”
Trong trướng xuân ý nồng đậm, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài, Hách Quả Tử ở ngoài kêu lên: “Lão Đào trở về rồi!”
/123
|