Tri phủ bị vấn đến sắc mặt trận xanh trận đỏ. Trước khi bắt Đào Mặc, hắn phái người điều tra bối cảnh Đào Mặc, nói là xuất thân từ nhà thương nhân, hiện đã sa sút, phụ mẫu đều mất, không quen ai trong triều. Một người như vậy đứng chỗ nào cũng nhìn ra là một quả hồng mềm mặc người cầm nắm, sao lại đột nhiên nhảy ra một tụng sư hùng hổ dọa người?
Hắn trừng Cố Xạ, mắt thoáng liếc sang sư gia.
Sư gia vội ho một tiếng, đứng dậy đến bên cạnh Tri phủ, “Đại nhân, đây là Cố Xạ có chút danh tiếng ở Đàm Dương huyện, nhưng nghe nói chưa từng lên công đường.” Danh tiếng của Cố Xạ ở Đàm Dương huyện là dựa vào tai miệng của Nhất Chuy tiên sinh cùng môn hạ của ông ta truyền ra, bản thân cũng không có sự tích gì kinh thiên động địa. Ra khỏi Đàm Dương huyện, danh tiếng Cố Xạ liền chìm ngập trong biển người mênh mông, dù cũng có người nhắc tới, cũng chỉ là một câu đệ tử của Nhất Chuy tiên sinh chưa từng lên công đường. Vị sư gia này biết cũng chỉ vẻn vẹn như vậy.
“Chưa từng lên công đường?” Tinh thần Tri phủ nhất thời phấn chấn, vừa rồi bị Cố Xạ liên tiếp chất vấn vấn đến đầu óc trở nên lờ mờ cuối cùng cũng tìm ra một tia sáng. “Thì ra cũng chỉ là một mao đầu tiểu tử không biết trời cao đất dày.”
Sư gia nói: “Việc này cần nhanh không nên chậm trễ.” Dao sắc chặt đay rối, thừa dịp sáng sớm lúc còn chưa có người đứng quan sát một gậy đánh chết, tránh kéo dài, sinh ra rắc rối, dẫn tới sóng to gió lớn.
Tri phủ cũng có ý này, nghe vậy cầm lấy kinh đường mộc vỗ mạnh lên bàn, nói: “Hay cho ngươi một tên vô lại miệng lưỡi bén nhọn! Lại ở trên công đường ngang nhiên nói xấu bôi nhọ bản quan! Ngươi có biết nơi này là nơi nào không? Lại có thể để ngươi một thảo dân vô tri nói xằng nói bậy? Bản quan niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, không tính toán. Ngươi còn không nhanh nhanh đi đi? Nếu không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!”
Cố Xạ lạnh nhạt nói: “Hà tất nhìn quanh mà nói hắn? Nói chính đề.”
Tri phủ tức giận trong ngực khó chịu, vỗ mạnh kinh đường mộc hai lần để trút giận, “Ngươi thật cho là bản quan không động thủ với ngươi?”
Cố Xạ nói: “Trên công đường không nói dám hay không dám, chỉ nói phải hay không phải. Đại nhân không biết là chiếu theo luật pháp triều ta có phải động thủ với ta hay không?”
Tri phủ đột nhiên đứng lên, cả giận nói: “Ngươi một kẻ dân đen áo vải, cáo trạng ta đường đường tứ phẩm đại quan!”
Cố Xạ lạnh lùng nhìn hắn.
Tri phủ cảm thấy một trận hàn ý từ đáy lòng lan ra, đúng là không dám đối diện nữa.
“Đã như vậy, ngươi cứ động thủ.” Cố Xạ nói.
Cố Tiểu Giáp giật mình hét lớn: “Công tử?”
Cố Xạ giơ tay lên, nhẹ nhàng ngăn lại.
Cố Tiểu Giáp trợn to hai mắt, trừng Tri phủ với ánh mắt hung ác tàn nhẫn như muốn giết người.
Tri phủ biết người trước mắt nhìn như bị kích động lỗ mãng, thực ra… kích động lỗ mạng như vậy! Lúc này hắn đã mua dây buộc mình, cỡi trên lưng hổ. Nếu là đánh, sự tình sợ là sẽ càng lớn chuyện, nếu không đánh, hắn thể diện Tri phủ của hắn vứt đi đâu?
Sư gia lặng lẽ bước đến, thấp giọng nói: “Đại nhân, chi bằng đánh hai ba cái ra vẻ. Văn nhân từ trước đến nay đều là cốt khí cao, da thịt mỏng, chỉ sợ sau hai ba hèo, da thịt mỏng như vậy sẽ ép cốt khí hạ xuống. Đến lúc đó đại nhân lại miễn những bản tử sau đó, hẳn là càng chứng tỏ khoan hồng đại lượng?”
Tri phủ cảm thấy rất có lý. Hắn mới gặp Cố Xạ lần đầu còn bị phong thái y chấn đến khiếp sợ mà sinh lòng hảo cảm, nhưng bây sợ bị Cố Xạ liên tục mỉa mai, trong lòng hắn chỉ còn lại oán khí muốn đem đối phương đánh thật đau một trận.
“Người đâu!” Tri phủ cầm lấy hồng đầu thiêm, “Phạt đánh hai mươi đại bản!”
Cố Tiểu Giáp đứng trong đám người vô cùng bối rối.
Cố Xạ lại thản nhiên, không đợi bọn nha dịch tiến lên, đã bình thản nằm sấp trên mặt đất.
Đến khi nha dịch nâng trượng lên đánh xuống, Cố Tiểu Giáp mới như vừa tỉnh mộng, hét lớn: “Ai dám động vào công tử nhà ta? ! Lão gia nhà ta là Cố Hoàn Khôn Cố tướng, ai dám động vào công tử!”
Tri phủ vốn nhìn vẻ mặt Cố Xạ, suy nghĩ sau vài cái sẽ hô ngừng, nhưng tiếng rống tê tâm liệt phế của Cố Tiểu Giáp nhất thời khiến hắn lờ mờ, chờ nha dịch đánh tới gậy thứ ba mới hồi phục tinh thần, vội vàng kêu lên: “Dừng dừng dừng!”
Gương mặt hắn trắng bệch, nhìn nhìn Cố Tiểu Giáp, lại nhìn nhìn Cố Xạ, hồi lâu mới nói: “Ngươi vừa nói, lão gia nhà ngươi là ai?”
Cố Tiểu Giáp bị nha dịch cản lại ở bên ngoài, chỉ có thể nhe nanh múa vuốt nói: “Mắt chó đui mù nhà ngươi! Công tử nhà ta là Cố Huyền Chi!”
Rõ ràng bị đánh là Cố Xạ, nhưng sắc mặt Tri phủ trông còn tái nhợt hơn cả y, “Ngươi, không đúng, ngươi không phải nói ngươi tên Cố Xạ sao?”
Cố Xạ chậm rãi hé miệng, vừa để nhịn đau, vừa cắn môi dưới, máu thấm ướt môi dưới, diễm sắc bức người, lại thấy Tri phủ bị một trận hãi hùng khiếp vía, nhưng càng hãi hùng khiếp vía hơn là lời kế tiếp của Cố Xạ. “Họ Cố, tên Xạ… tự, Huyền Chi.”
Tri phủ bỗng chốc tê liệt trên ghế ngồi.
Sư gia thấy Tri phủ mất hết thần hồn, vội vã chỉ huy nha dịch thả người, để Cố Tiểu Giáp ở trong đám người mang Cố Xạ ra ngoài, sau đó lại phân phó nha dịch đi tìm đại phu tốt nhất toàn thành. Nếu Cố Xạ thực sự xảy ra chuyện ở Đàm thành, như vậy không chỉ là Tri phủ, chỉ sợ tất cả mọi người trên công đường hôm nay đều không thoát khỏi can hệ. Hắn càng nghĩ càng hối hận, hận không thể đem những lời vừa rồi xúi giục Tri phủ đánh Cố Xạ một trận nuốt trở về. Bất quá lúc này không phải là lúc hối hận, nghĩ làm sao xoay chuyển tình thế mới là cần thiết.
Hắn liền vội vàng đẩy đẩy Tri phủ.
Tri phủ đã sợ đến mất hồn, bị đẩy thật lâu, mới run rẩy nói: “Người, người đâu?”
“Được mang đi rồi.” Sư gia nói, “Ta đã phái người đi mời đại phu.”
“Thương thế thế nào?” Tri phủ nhìn hắn chằm chằm.
Sư gia nói: “Vẫn chưa biết.”
Tri phủ chợt đấm đầu, khóc lóc thảm thiết: “Lần này xong rồi, xong rồi, xong rồi xong rồi…”
“Đại nhân, chúng ta còn không biết Cố Xạ kia là thật hay giả.” Sư gia nói.
Tri phủ ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia hy vọng, lập tức biến mất, “Dám ở trên công đường hét lên, sợ là không phải giả rồi.”
“Dù cho không phải giả, cái gọi là không biết không có tội. Ta nghĩ Cố tướng chưa chắc sẽ…” Sư gia nhìn sắc mặt tuyệt vọng của Tri phủ, lặng lẽ đem vế sau nuốt xuống.
Tri phủ hai tay đè chặt trán, thở dài nói: “Suốt ngày đả nhạn, lại bị nhạn mổ vào mắt. Báo ứng a.”
Sư gia thấy hắn chỉ biết than vắn thở dài, không khỏi nóng ruột, “Đại nhân, lúc này không phải là lúc tự oán tự phạt, chúng ta vẫn nên suy nghĩ đối sách là hơn.”
“Đối sách? Còn có thể có đối sách gì? Ta đánh là Cố Huyền Chi, thiên hạ đệ nhất tài tử Cố Huyền Chi! Dù cho Cố tướng Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, không tính toán, nhưng thiên hạ học tử có thể tha cho sao?” Cố Huyền Chi trong mắt thiên hạ học tử có thể nói là tấm gương, chớ nói bị hắn đánh đến ba bản tử, dù chỉ bị hắn đụng ba cái thôi nói không chừng sẽ có vô số học tử nhào tới mỗi người một bãi nước bọt dìm chết hắn.
Sư gia nghe được lạnh sống lưng một trận. Hắn suy nghĩ một chút nói: “Sự tình cũng chưa chắc đáo đến nông nỗi như vậy. Cố Xạ kia không phải là có yêu cầu mà đến sao? Chi bằng chúng ta làm thỏa mãn mong muốn của hắn, lại tạ tội.”
Tri phủ ngẩn ngơ nói: “Mong muốn?”
Sư gia tay chỉ sang bên cạnh, “Đào Mặc.”
Ba bản tử này không phải là giả. Lúc đó nha dịch thấy Cố Xạ và Tri phủ đối chọi gay gắt, mỗi người hăm he xắn tay áo, chỉ sợ đánh nhẹ khiến cho Tri phủ không hài lòng, tuy là ba gậy, trọng lượng cũng không nhẹ.
Lúc Cố Xạ trở lại khách điếm, ý thức đã có chút mơ hồ.
Cố Tiểu Giáp vô cùng hoảng hồn, nằm bò bên giường khóc đến thiên hôn địa ám, ngay cả khi đại phu tới cũng không có phản ứng. Còn Hách Quả Tử và Kim sư gia mỗi người một bên kéo hắn ra.
Vì Cố Xạ bị thương ở vị trí khá thầm kín, tất cả mọi người đều bị mời ra ngoài.
Qua một lúc lâu, đại phu mới đầu đầy mồ hôi đi ra, đưa hai đơn thuốc, một thoa ngoài da, một sắc uống.
Cố Tiểu Giáp ngay cả nước mắt cũng không thèm lau, đoạt lấy phương thuốc đại phu đang cầm chạy ra ngoài.
Hách Quả Tử thấy hắn chạy mà chân nam đá chân chiêu, không yên tâm chạy theo sau.
Lão Đào và Kim sư gia liếc nhìn nhau, đều âm thầm lắc đầu.
Kim sư gia cũng vừa mới biết được vị Cố Xạ ẩn cư ở Đàm Dương huyện lại là Cố Huyền Chi, nhưng rất nhanh lão đã bị loại phương pháp đả thương địch thủ một nghìn tự thương mình tám trăm này của Cố Xạ làm cho hoảng sợ. Kỳ thực với gia thế thân phận của Cố Huyền Chi, nếu y đích thân đến thương lượng với Tri phủ, Tri phủ chưa hẳn bán thể diện, nhưng Cố Xạ làm như vậy, lại để Tri phủ đòi hỏi y.
Đánh Cố Huyền Chi. Chỉ sợ Tri phủ bây giờ đang tìm dây thừng thắt cổ ấy? Vừa nghĩ tới sắc mặt của Tri phủ lúc đó, Kim sư gia rất hả hê. Lăn lộn ở quan trường lâu như vậy, hiếm khi thấy được chuyện đại khoái nhân tâm đến như vậy!
Lão Đào đẩy cửa vào phòng.
Cố Xạ mở mắt.
“Tội gì?” Lão Đào thấp giọng thở dài. Rõ ràng có nhiều cách giải quyết khác hơn.
Cố Xạ chậm rãi nhắm mắt lại, chốc lát mới nói: “Ta chưa bao giờ cầu xin người khác.”
Với y mà nói, đây là phương thức giải quyết tốt nhất. Bảo y dùng danh tiếng Cố Hoàn Khôn hù dọa Tri phủ, y làm không được. Hơn nữa đối phương cũng chưa chắc làm theo. Thay vì như vậy, chi bằng để đối phương chọc tới y trước, sau đó lại phải cầu đến y.
Lão Đào nói: “Nhưng ngươi lại phải chịu khổ da thịt.”
Cố Xạ nói: “Đáng giá.”
Là vì Đào Mặc nên đáng giá, hay là có thể dùng phương pháp giải quyết vấn đề này là đáng giá? Lão Đào nhìn chằm chằm Cố Xạ vì đau đớn mà lơ đãng nhăn mày, âm thầm suy đoán.
Cố Xạ nói: “Đào Mặc trở về, đừng để hắn đến đây.”
Lão Đào nói: “Ngươi sợ hắn khóc?”
Cố Xạ nói: “Ta không muốn nằm nói chuyện với hắn.”
Lão Đào nói: “Không phải bây giờ ngươi đang nằm nói chuyện với ta sao?”
Cố Xạ thản nhiên nói: “Ngươi không sao.”
Lão Đào không hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Ta không thèm để ý.” Hai hàng lông mày Cố Xạ lại nhíu chặt.
Lão Đào nghe y nói với thanh âm run rẩy, biết là rất đau, quyết định ngồi xuống, cùng đông lôi tây kéo mà chuyển đi lực chú ý của y.
Cố Xạ cũng không đuổi lão, lẳng lặng nghe lão nói những chuyện không đâu vào đâu.
Hắn trừng Cố Xạ, mắt thoáng liếc sang sư gia.
Sư gia vội ho một tiếng, đứng dậy đến bên cạnh Tri phủ, “Đại nhân, đây là Cố Xạ có chút danh tiếng ở Đàm Dương huyện, nhưng nghe nói chưa từng lên công đường.” Danh tiếng của Cố Xạ ở Đàm Dương huyện là dựa vào tai miệng của Nhất Chuy tiên sinh cùng môn hạ của ông ta truyền ra, bản thân cũng không có sự tích gì kinh thiên động địa. Ra khỏi Đàm Dương huyện, danh tiếng Cố Xạ liền chìm ngập trong biển người mênh mông, dù cũng có người nhắc tới, cũng chỉ là một câu đệ tử của Nhất Chuy tiên sinh chưa từng lên công đường. Vị sư gia này biết cũng chỉ vẻn vẹn như vậy.
“Chưa từng lên công đường?” Tinh thần Tri phủ nhất thời phấn chấn, vừa rồi bị Cố Xạ liên tiếp chất vấn vấn đến đầu óc trở nên lờ mờ cuối cùng cũng tìm ra một tia sáng. “Thì ra cũng chỉ là một mao đầu tiểu tử không biết trời cao đất dày.”
Sư gia nói: “Việc này cần nhanh không nên chậm trễ.” Dao sắc chặt đay rối, thừa dịp sáng sớm lúc còn chưa có người đứng quan sát một gậy đánh chết, tránh kéo dài, sinh ra rắc rối, dẫn tới sóng to gió lớn.
Tri phủ cũng có ý này, nghe vậy cầm lấy kinh đường mộc vỗ mạnh lên bàn, nói: “Hay cho ngươi một tên vô lại miệng lưỡi bén nhọn! Lại ở trên công đường ngang nhiên nói xấu bôi nhọ bản quan! Ngươi có biết nơi này là nơi nào không? Lại có thể để ngươi một thảo dân vô tri nói xằng nói bậy? Bản quan niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, không tính toán. Ngươi còn không nhanh nhanh đi đi? Nếu không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!”
Cố Xạ lạnh nhạt nói: “Hà tất nhìn quanh mà nói hắn? Nói chính đề.”
Tri phủ tức giận trong ngực khó chịu, vỗ mạnh kinh đường mộc hai lần để trút giận, “Ngươi thật cho là bản quan không động thủ với ngươi?”
Cố Xạ nói: “Trên công đường không nói dám hay không dám, chỉ nói phải hay không phải. Đại nhân không biết là chiếu theo luật pháp triều ta có phải động thủ với ta hay không?”
Tri phủ đột nhiên đứng lên, cả giận nói: “Ngươi một kẻ dân đen áo vải, cáo trạng ta đường đường tứ phẩm đại quan!”
Cố Xạ lạnh lùng nhìn hắn.
Tri phủ cảm thấy một trận hàn ý từ đáy lòng lan ra, đúng là không dám đối diện nữa.
“Đã như vậy, ngươi cứ động thủ.” Cố Xạ nói.
Cố Tiểu Giáp giật mình hét lớn: “Công tử?”
Cố Xạ giơ tay lên, nhẹ nhàng ngăn lại.
Cố Tiểu Giáp trợn to hai mắt, trừng Tri phủ với ánh mắt hung ác tàn nhẫn như muốn giết người.
Tri phủ biết người trước mắt nhìn như bị kích động lỗ mãng, thực ra… kích động lỗ mạng như vậy! Lúc này hắn đã mua dây buộc mình, cỡi trên lưng hổ. Nếu là đánh, sự tình sợ là sẽ càng lớn chuyện, nếu không đánh, hắn thể diện Tri phủ của hắn vứt đi đâu?
Sư gia lặng lẽ bước đến, thấp giọng nói: “Đại nhân, chi bằng đánh hai ba cái ra vẻ. Văn nhân từ trước đến nay đều là cốt khí cao, da thịt mỏng, chỉ sợ sau hai ba hèo, da thịt mỏng như vậy sẽ ép cốt khí hạ xuống. Đến lúc đó đại nhân lại miễn những bản tử sau đó, hẳn là càng chứng tỏ khoan hồng đại lượng?”
Tri phủ cảm thấy rất có lý. Hắn mới gặp Cố Xạ lần đầu còn bị phong thái y chấn đến khiếp sợ mà sinh lòng hảo cảm, nhưng bây sợ bị Cố Xạ liên tục mỉa mai, trong lòng hắn chỉ còn lại oán khí muốn đem đối phương đánh thật đau một trận.
“Người đâu!” Tri phủ cầm lấy hồng đầu thiêm, “Phạt đánh hai mươi đại bản!”
Cố Tiểu Giáp đứng trong đám người vô cùng bối rối.
Cố Xạ lại thản nhiên, không đợi bọn nha dịch tiến lên, đã bình thản nằm sấp trên mặt đất.
Đến khi nha dịch nâng trượng lên đánh xuống, Cố Tiểu Giáp mới như vừa tỉnh mộng, hét lớn: “Ai dám động vào công tử nhà ta? ! Lão gia nhà ta là Cố Hoàn Khôn Cố tướng, ai dám động vào công tử!”
Tri phủ vốn nhìn vẻ mặt Cố Xạ, suy nghĩ sau vài cái sẽ hô ngừng, nhưng tiếng rống tê tâm liệt phế của Cố Tiểu Giáp nhất thời khiến hắn lờ mờ, chờ nha dịch đánh tới gậy thứ ba mới hồi phục tinh thần, vội vàng kêu lên: “Dừng dừng dừng!”
Gương mặt hắn trắng bệch, nhìn nhìn Cố Tiểu Giáp, lại nhìn nhìn Cố Xạ, hồi lâu mới nói: “Ngươi vừa nói, lão gia nhà ngươi là ai?”
Cố Tiểu Giáp bị nha dịch cản lại ở bên ngoài, chỉ có thể nhe nanh múa vuốt nói: “Mắt chó đui mù nhà ngươi! Công tử nhà ta là Cố Huyền Chi!”
Rõ ràng bị đánh là Cố Xạ, nhưng sắc mặt Tri phủ trông còn tái nhợt hơn cả y, “Ngươi, không đúng, ngươi không phải nói ngươi tên Cố Xạ sao?”
Cố Xạ chậm rãi hé miệng, vừa để nhịn đau, vừa cắn môi dưới, máu thấm ướt môi dưới, diễm sắc bức người, lại thấy Tri phủ bị một trận hãi hùng khiếp vía, nhưng càng hãi hùng khiếp vía hơn là lời kế tiếp của Cố Xạ. “Họ Cố, tên Xạ… tự, Huyền Chi.”
Tri phủ bỗng chốc tê liệt trên ghế ngồi.
Sư gia thấy Tri phủ mất hết thần hồn, vội vã chỉ huy nha dịch thả người, để Cố Tiểu Giáp ở trong đám người mang Cố Xạ ra ngoài, sau đó lại phân phó nha dịch đi tìm đại phu tốt nhất toàn thành. Nếu Cố Xạ thực sự xảy ra chuyện ở Đàm thành, như vậy không chỉ là Tri phủ, chỉ sợ tất cả mọi người trên công đường hôm nay đều không thoát khỏi can hệ. Hắn càng nghĩ càng hối hận, hận không thể đem những lời vừa rồi xúi giục Tri phủ đánh Cố Xạ một trận nuốt trở về. Bất quá lúc này không phải là lúc hối hận, nghĩ làm sao xoay chuyển tình thế mới là cần thiết.
Hắn liền vội vàng đẩy đẩy Tri phủ.
Tri phủ đã sợ đến mất hồn, bị đẩy thật lâu, mới run rẩy nói: “Người, người đâu?”
“Được mang đi rồi.” Sư gia nói, “Ta đã phái người đi mời đại phu.”
“Thương thế thế nào?” Tri phủ nhìn hắn chằm chằm.
Sư gia nói: “Vẫn chưa biết.”
Tri phủ chợt đấm đầu, khóc lóc thảm thiết: “Lần này xong rồi, xong rồi, xong rồi xong rồi…”
“Đại nhân, chúng ta còn không biết Cố Xạ kia là thật hay giả.” Sư gia nói.
Tri phủ ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia hy vọng, lập tức biến mất, “Dám ở trên công đường hét lên, sợ là không phải giả rồi.”
“Dù cho không phải giả, cái gọi là không biết không có tội. Ta nghĩ Cố tướng chưa chắc sẽ…” Sư gia nhìn sắc mặt tuyệt vọng của Tri phủ, lặng lẽ đem vế sau nuốt xuống.
Tri phủ hai tay đè chặt trán, thở dài nói: “Suốt ngày đả nhạn, lại bị nhạn mổ vào mắt. Báo ứng a.”
Sư gia thấy hắn chỉ biết than vắn thở dài, không khỏi nóng ruột, “Đại nhân, lúc này không phải là lúc tự oán tự phạt, chúng ta vẫn nên suy nghĩ đối sách là hơn.”
“Đối sách? Còn có thể có đối sách gì? Ta đánh là Cố Huyền Chi, thiên hạ đệ nhất tài tử Cố Huyền Chi! Dù cho Cố tướng Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, không tính toán, nhưng thiên hạ học tử có thể tha cho sao?” Cố Huyền Chi trong mắt thiên hạ học tử có thể nói là tấm gương, chớ nói bị hắn đánh đến ba bản tử, dù chỉ bị hắn đụng ba cái thôi nói không chừng sẽ có vô số học tử nhào tới mỗi người một bãi nước bọt dìm chết hắn.
Sư gia nghe được lạnh sống lưng một trận. Hắn suy nghĩ một chút nói: “Sự tình cũng chưa chắc đáo đến nông nỗi như vậy. Cố Xạ kia không phải là có yêu cầu mà đến sao? Chi bằng chúng ta làm thỏa mãn mong muốn của hắn, lại tạ tội.”
Tri phủ ngẩn ngơ nói: “Mong muốn?”
Sư gia tay chỉ sang bên cạnh, “Đào Mặc.”
Ba bản tử này không phải là giả. Lúc đó nha dịch thấy Cố Xạ và Tri phủ đối chọi gay gắt, mỗi người hăm he xắn tay áo, chỉ sợ đánh nhẹ khiến cho Tri phủ không hài lòng, tuy là ba gậy, trọng lượng cũng không nhẹ.
Lúc Cố Xạ trở lại khách điếm, ý thức đã có chút mơ hồ.
Cố Tiểu Giáp vô cùng hoảng hồn, nằm bò bên giường khóc đến thiên hôn địa ám, ngay cả khi đại phu tới cũng không có phản ứng. Còn Hách Quả Tử và Kim sư gia mỗi người một bên kéo hắn ra.
Vì Cố Xạ bị thương ở vị trí khá thầm kín, tất cả mọi người đều bị mời ra ngoài.
Qua một lúc lâu, đại phu mới đầu đầy mồ hôi đi ra, đưa hai đơn thuốc, một thoa ngoài da, một sắc uống.
Cố Tiểu Giáp ngay cả nước mắt cũng không thèm lau, đoạt lấy phương thuốc đại phu đang cầm chạy ra ngoài.
Hách Quả Tử thấy hắn chạy mà chân nam đá chân chiêu, không yên tâm chạy theo sau.
Lão Đào và Kim sư gia liếc nhìn nhau, đều âm thầm lắc đầu.
Kim sư gia cũng vừa mới biết được vị Cố Xạ ẩn cư ở Đàm Dương huyện lại là Cố Huyền Chi, nhưng rất nhanh lão đã bị loại phương pháp đả thương địch thủ một nghìn tự thương mình tám trăm này của Cố Xạ làm cho hoảng sợ. Kỳ thực với gia thế thân phận của Cố Huyền Chi, nếu y đích thân đến thương lượng với Tri phủ, Tri phủ chưa hẳn bán thể diện, nhưng Cố Xạ làm như vậy, lại để Tri phủ đòi hỏi y.
Đánh Cố Huyền Chi. Chỉ sợ Tri phủ bây giờ đang tìm dây thừng thắt cổ ấy? Vừa nghĩ tới sắc mặt của Tri phủ lúc đó, Kim sư gia rất hả hê. Lăn lộn ở quan trường lâu như vậy, hiếm khi thấy được chuyện đại khoái nhân tâm đến như vậy!
Lão Đào đẩy cửa vào phòng.
Cố Xạ mở mắt.
“Tội gì?” Lão Đào thấp giọng thở dài. Rõ ràng có nhiều cách giải quyết khác hơn.
Cố Xạ chậm rãi nhắm mắt lại, chốc lát mới nói: “Ta chưa bao giờ cầu xin người khác.”
Với y mà nói, đây là phương thức giải quyết tốt nhất. Bảo y dùng danh tiếng Cố Hoàn Khôn hù dọa Tri phủ, y làm không được. Hơn nữa đối phương cũng chưa chắc làm theo. Thay vì như vậy, chi bằng để đối phương chọc tới y trước, sau đó lại phải cầu đến y.
Lão Đào nói: “Nhưng ngươi lại phải chịu khổ da thịt.”
Cố Xạ nói: “Đáng giá.”
Là vì Đào Mặc nên đáng giá, hay là có thể dùng phương pháp giải quyết vấn đề này là đáng giá? Lão Đào nhìn chằm chằm Cố Xạ vì đau đớn mà lơ đãng nhăn mày, âm thầm suy đoán.
Cố Xạ nói: “Đào Mặc trở về, đừng để hắn đến đây.”
Lão Đào nói: “Ngươi sợ hắn khóc?”
Cố Xạ nói: “Ta không muốn nằm nói chuyện với hắn.”
Lão Đào nói: “Không phải bây giờ ngươi đang nằm nói chuyện với ta sao?”
Cố Xạ thản nhiên nói: “Ngươi không sao.”
Lão Đào không hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Ta không thèm để ý.” Hai hàng lông mày Cố Xạ lại nhíu chặt.
Lão Đào nghe y nói với thanh âm run rẩy, biết là rất đau, quyết định ngồi xuống, cùng đông lôi tây kéo mà chuyển đi lực chú ý của y.
Cố Xạ cũng không đuổi lão, lẳng lặng nghe lão nói những chuyện không đâu vào đâu.
/123
|