Không khí trong sảnh đường ngưng trọng.
Bọn họ biết rất rõ ràng Hoàng Quảng Đức ở sau lưng làm mưa làm gió, hết lần này tới lần khác khổ vì không có chứng cứ, tư vị bị động chịu đòn như vậy thật sự khó chịu!
Lão Đào đột nhiên nói: “Các ngươi nói xem, nếu Hoàng Quảng Đức bị ám sát, thiên hạ này có thể sẽ rất thái bình.”
Kim sư gia kinh hãi nói: “Tuyệt đối không thể!”
Lão Đào ra vẻ vô tội nói: “Ta chỉ là hỏi vậy thôi, cũng không phải muốn đi hành thích hắn.”
Kim sư gia lý nào không đoán được tâm tư lão, liền nói: “Hoàng Quảng Đức làm nhiều việc ác, kẻ thù nhiều vô kể. Người như hắn, chỉ sợ ngủ cũng gọi người mở to mắt canh cho hắn, muốn ám sát hắn dễ vậy sao? Dù chuyện có thành, tri phủ kia bị giết, triều đình sao có thể mắt nhắm mắt mở? Đến lúc đó lại không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người, lại thêm bao nhiều oan hồn.”
Lão Đào cười khan nói: “Ta chỉ hi vọng có người trượng nghĩa xuất thủ thôi mà.”
Kim sư gia nói: “Muốn lật đổ Hoàng Quảng Đức nói khó cũng không khó. Với bao sự tích xấu xa đó, chỉ cần có tay mắt thông thiên, Hình bộ, Đại Lý Tự, Giam Sát Viện, không thì Ngự Sử đài, luôn có thể lật đổ hắn.”
Lão nói đến tay mắt thông thiên, mọi người đều không khỏi đưa mắt nhìn về phía Cố Xạ.
Cố Xạ chậm rãi nói: “Phí thời gian.”
Kim sư gia nói: “Lẽ nào Cố công tử còn có biện pháp khác?”
Lão Đào và Đào Mặc nhớ tới con ngựa kia, phong thư kia.
Cố Xạ im lặng không nói.
Kim sư gia nhìn nhìn Cố Xạ, lại nhìn nhìn Đào Mặc và Lão Đào, trong lòng tựa hồ đoán ra điều gì, sắc mặt cứng đờ, sau đó cười nói: “Nói tới nói lui, còn chưa nói làm sao để đối phó với Sử công tử đây.” Lão ở quan trường leo trèo lặn lội nhiều năm như vậy, sao lại không biết chuyện gì nên biết, chuyện gì nên tỏ ra không biết.
Lão Đào nói: “Không biết hắn là người thế nào, làm sao đối phó?”
Cố Tiểu Giáp đột nhiên nói: “Nếu Sử công tử mà các ngươi nói là Sử Thiên Sơn, ta lại biết chút ít.”
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía hắn.
Cố Tiểu Giáp nhất thời đắc ý khi được chú mục, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng cao lên, “Nghe nói hắn từ nhỏ đã giao hảo với Sử Diệu Quang, nên khiến cho Sử thái sư rất vui lòng. Phụ thân hắn vốn là một kẻ bất tài có đỡ cũng không dậy nổi, nhưng khi nhìn thấy hắn, Sử thái sư còn an bài cho hắn một chức quan không lớn không nhỏ.”
Kim sư gia nói: “Sử Diệu Quang được đánh giá là kẻ không tốt đẹp gì, nếu vậy thì Sử Thiên Sơn xem ra cũng là một hoàn khố đệ tử.”
Cố Xạ nói: “Không hẳn vậy.”
Cố Tiểu Giáp gật đầu nói: “Không sai. Mỗi năm ta trở lại kinh thành đều có thể nghe được rất nhiều người mắng Sử Diệu Quang, chuyện hoang đường của hắn thuộc như lòng bàn tay, thế nhưng Sử Thiên Sơn lại không làm gì xấu khiến người khác mắng chửi. Nếu nhất định muốn nói, chỉ có thể nói hắn và Sử Diệu Quang đồng lưu ô hợp thôi.”
Lão Đào nói: “Như vậy xem ra, cái người Sử Thiên Sơn này sợ là không đơn giản.” Người ở trong bùn mà không nhiễm bẩn có thể nói là cao khiết, cũng có thể nói là chỉ lo thân mình.
Kim sư gia nói: “Như vậy, càng phải đề phòng mục đích hắn tới lần này rồi.”
Lão Đào và Hách Quả Tử sắc mặt ngưng trọng gật đầu.
Người gác cổng đột nhiên chạy vào, nói với Cố Xạ: “Cố công tử, quý phủ ngài có người cầu kiến.”
Cố Tiểu Giáp nghi hoặc hỏi: “Ai?”
Người gác cổng lắc đầu nói không biết.
Cố Xạ đã đứng lên đi ra ngoài.
Cố Tiểu Giáp lập tức đuổi theo.
Đào Mặc nhấc thân lên, cuối cùng lại ngồi trở xuống. Người Cố phủ cầu kiến, đâu có quan hệ gì tới hắn?
Lão Đào gọi người gác cổng đến gần, “Người tới là hạ nhân Cố phủ?”
Người gác cổng gật đầu nói: “Là hạ nhân Cố phủ.” Hắn dừng một chút, phát hiện mình nói không được rõ ràng, lại bổ sung, “Là hạ nhân Cố phủ đến thông báo có khách đến Cố phủ.”
Khách nhân Cố phủ có quan hệ với Tướng gia ở kinh thành không?
Tuy Cố Xạ rất ít khi đề cập đến Cố Hoàn Khôn, nhưng là nhi tử duy nhất của Cố Hoàn Khôn, bọn họ cũng rất khó tiếp người không liên hệ với bọn họ.
Kim sư gia bất đắc dĩ cười nói: “Như thế lại tốt, dây dưa to rồi.”
Lão Đào áy náy nhìn lão, “Sư gia.”
“Ừ?” Mặc dù Kim sư gia biết mình và bọn họ quen biết không lâu, Lão Đào đề phòng lão cũng là hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Lão Đào nói: “Sư gia tuổi tác đã cao, không bằng tạm thời về nhà nghỉ ngơi hai ngày?” Theo Cố Xạ, Sử Thiên Sơn dính dáng vào, thế cục sẽ trở nên càng ngày càng phức tạp. Kim sư gia nói cho cùng cũng là người ngoài cuộc, thực sự không cần thiết liên lụy lão đứng ở nơi nguy hiểm.
Kim sư gia sắc mặt cổ quái nói: “Tuổi tác đã cao?” Vô luận thế nào, lão cũng không thể cao hơn Lão Đào. Lão ngoài cười trong không cười nói, “Lúc đầu ngươi mời ta xuất sơn, cũng không hề nói ta tuổi tác đã cao a.”
Lão Đào thở dài nói: “Sư gia hẳn là rõ tâm ý ta.”
Kim sư gia nói: “Dù ta có hiểu, chỉ sợ là ngươi không hiểu.”
Lão Đào giật mình, “Ta không hiểu?”
Kim sư gia nói: “Nếu ta về nhà, ai sẽ giúp xử lý sự vụ trong nha môn. Hay đông gia dự định tự mình làm?”
Tâm ý Đào Mặc chỉ nghĩ đến Cố Xạ và khách nhân đến Cố phủ, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nói: “Cái gì?”
Kim sư gia nói: “Xem ra đông gia không hề nắm chắc a?”
Đào Mặc không biết lão chỉ chuyện gì, nhưng hiện nay hắn xác thực không có chuyện gì là nắm chắc, liền ngây ngây ngô ngô gật gật đầu.
Lão Đào thở dài.
Cố Tiểu Giáp đột nhiên xông vào, kéo Đào Mặc đi.
Lão Đào lách mình chặn trước người Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp không ngừng kịp, va vào người Lão Đào, “Ai! Ngươi, ngươi làm gì thế?”
Lão Đào đoạt lại tay Đào Mặc từ trong tay Cố Tiểu Giáp về, “Cái này ta cũng đang muốn hỏi ngươi.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Công tử nhà ta nói muốn mời Đào đại nhân nhà các ngươi dùng bữa! Được chưa?”
Lão Đào nói: “Phải hỏi qua thiếu gia nhà ta mới được.”
Đào Mặc hoàn hồn, vội gật gật đầu nói: “Đương nhiên.” Hắn nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi khẩn trương. Cố Xạ vào lúc trong nhà có khách từ phương xa đến còn muốn mời hắn dùng cơm, chẳng lẽ là muốn giới thiệu hắn với vị khách nhân kia?
…
Chỉ là, không biết y sẽ giới thiệu thế nào.
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng mơ hồ bắt đầu kỳ vọng.
Lên xe ngựa, sắc mặt Cố Xạ vẫn như cũ, đã không giải thích vì sao muốn mời hắn, cũng không giới thiệu người tới là người nào.
Tuy trong lòng Đào Mặc rất hiếu kỳ cứ như móng vuốt mèo nhỏ đang cào loạn, lại không thể không đè xuống nghi hoặc, chậm rãi đợi đáp án được công bố.
Rất nhanh đã trở về Cố phủ.
Đào Mặc xuống xe trước, Cố phủ vẫn như cũ, nhìn không ra biến hóa.
Cố Xạ xuống sau, thấy hắn ngẩn ngơ trước cửa, hờ hững nói: “Không nhận ra rồi?”
Đào Mặc vội đáp: “Không, ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi.”
“Hiếu kỳ người tới là người nào?” Cố Xạ nói.
Đào Mặc gật gật đầu.
Cố Xạ nói: “Một lát ngươi sẽ biết ngay.”
Nói như vậy, y thật sự dẫn hắn đến gặp khách? Tâm tình Đào Mặc có phần kích động, có phần kỳ vọng, lại có vài phần e sợ. Kích động vì hành động này của Cố Xạ rõ ràng không cho hắn là người ngoài, kỳ vọng là vì không biết người đến là ai, có quan hệ gì với Cố Xạ, sợ vì không biết đối phương có ghét bỏ mình không, dù sao Cố Xạ xuất sắc như vậy, người kết giao chỉ sợ là người không phú thì quý hoặc là tài hoa hơn người, so sánh với nhau, mình thực sự là bình phàm không có gì lạ.
Cố Xạ dường như không phát hiện ra tâm tư hắn, dẫn hắn thẳng đến thư phòng.
Giữa thư phòng, một thân ảnh gầy gò dựa vào song cửa ngủ gà ngủ gật, như nghe thấy được tiếng bước chân, hắn thoáng mở mắt, tay vô thức nâng lên… sờ sờ râu hai bên mép mình.
Đào Mặc chớp chớp mắt, lại phát hiện nam tử vừa rồi còn lười biếng dựa vào song cửa bây giờ đã thần thanh khí sảng đứng dậy mỉm cười với hắn.
Cố Xạ giới thiệu: “Nhạc Lăng.”
Đào Mặc cảm thấy có chút quen tai, suy nghĩ vừa chuyển, bỗng nhớ ra: “Tiểu Hồ Tử?”
Tay sờ ria mép của Nhạc Lăng chợt dừng lại, lập tức đường nhìn tuyệt đối không thể tính là nhu hòa quét về phía Cố Xạ.
Cố Xạ nói: “Là hắn.”
Nhạc Lăng khôi phục vẻ tươi cười, nói với Đào Mặc: “Tại hạ Nhạc Lăng, Tam sơn ngũ nhạc Nhạc, Lăng Tiêu bảo điện Lăng.”
Đào Mặc áy náy nói: “Ta không biết chữ.”
Nhạc Lăng nói: “Không sao, ngươi chỉ cần biết rằng, hai chữ này cực kì có khí thế là được.”
Đào Mặc ôm quyền nói: “Tại hạ Đào Mặc.”
Nhạc Lăng: “Đào nhiên tự nhạc, hung vô điểm mặc. Tên rất hay.”
*Đào nhiên tự nhạc, hung vô điểm mặc: Vui vẻ tự tại, ngực không vết mực.
Đào Mặc đỏ mặt nói: “Hung vô điểm mặc, chỗ nào hay chứ?”
Nhạc Lăng nói: “Còn hơn có một số người đọc nhiều thi thư lại suốt ngày mặt lạnh tâm lạnh, ta lại càng thích người có thể vui vẻ tự tại, trong ngực có mực.”
Đào Mặc tuy rằng trì độn, những cũng vẫn không trì độn đến mức nghe không ra hắn đang bẻ lại Cố Xạ. Bởi vậy hắn chỉ cười khan, không tiếp lời.
Cố Xạ mặc cho hắn nói thống khoái rồi, mới thong thả nói: “Sự tình làm được như nào rồi?”
Nhạc Lăng ngẩn người, lắc đầu nói: “Ngữ khí này của Cố huynh quả thực là … đương nhiên a. May là ta còn nhớ rõ ta từ đâu tới, đông gia là ai, nếu không lại tưởng ngươi mới là đông gia ta chứ.”
Bọn họ biết rất rõ ràng Hoàng Quảng Đức ở sau lưng làm mưa làm gió, hết lần này tới lần khác khổ vì không có chứng cứ, tư vị bị động chịu đòn như vậy thật sự khó chịu!
Lão Đào đột nhiên nói: “Các ngươi nói xem, nếu Hoàng Quảng Đức bị ám sát, thiên hạ này có thể sẽ rất thái bình.”
Kim sư gia kinh hãi nói: “Tuyệt đối không thể!”
Lão Đào ra vẻ vô tội nói: “Ta chỉ là hỏi vậy thôi, cũng không phải muốn đi hành thích hắn.”
Kim sư gia lý nào không đoán được tâm tư lão, liền nói: “Hoàng Quảng Đức làm nhiều việc ác, kẻ thù nhiều vô kể. Người như hắn, chỉ sợ ngủ cũng gọi người mở to mắt canh cho hắn, muốn ám sát hắn dễ vậy sao? Dù chuyện có thành, tri phủ kia bị giết, triều đình sao có thể mắt nhắm mắt mở? Đến lúc đó lại không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người, lại thêm bao nhiều oan hồn.”
Lão Đào cười khan nói: “Ta chỉ hi vọng có người trượng nghĩa xuất thủ thôi mà.”
Kim sư gia nói: “Muốn lật đổ Hoàng Quảng Đức nói khó cũng không khó. Với bao sự tích xấu xa đó, chỉ cần có tay mắt thông thiên, Hình bộ, Đại Lý Tự, Giam Sát Viện, không thì Ngự Sử đài, luôn có thể lật đổ hắn.”
Lão nói đến tay mắt thông thiên, mọi người đều không khỏi đưa mắt nhìn về phía Cố Xạ.
Cố Xạ chậm rãi nói: “Phí thời gian.”
Kim sư gia nói: “Lẽ nào Cố công tử còn có biện pháp khác?”
Lão Đào và Đào Mặc nhớ tới con ngựa kia, phong thư kia.
Cố Xạ im lặng không nói.
Kim sư gia nhìn nhìn Cố Xạ, lại nhìn nhìn Đào Mặc và Lão Đào, trong lòng tựa hồ đoán ra điều gì, sắc mặt cứng đờ, sau đó cười nói: “Nói tới nói lui, còn chưa nói làm sao để đối phó với Sử công tử đây.” Lão ở quan trường leo trèo lặn lội nhiều năm như vậy, sao lại không biết chuyện gì nên biết, chuyện gì nên tỏ ra không biết.
Lão Đào nói: “Không biết hắn là người thế nào, làm sao đối phó?”
Cố Tiểu Giáp đột nhiên nói: “Nếu Sử công tử mà các ngươi nói là Sử Thiên Sơn, ta lại biết chút ít.”
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía hắn.
Cố Tiểu Giáp nhất thời đắc ý khi được chú mục, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng cao lên, “Nghe nói hắn từ nhỏ đã giao hảo với Sử Diệu Quang, nên khiến cho Sử thái sư rất vui lòng. Phụ thân hắn vốn là một kẻ bất tài có đỡ cũng không dậy nổi, nhưng khi nhìn thấy hắn, Sử thái sư còn an bài cho hắn một chức quan không lớn không nhỏ.”
Kim sư gia nói: “Sử Diệu Quang được đánh giá là kẻ không tốt đẹp gì, nếu vậy thì Sử Thiên Sơn xem ra cũng là một hoàn khố đệ tử.”
Cố Xạ nói: “Không hẳn vậy.”
Cố Tiểu Giáp gật đầu nói: “Không sai. Mỗi năm ta trở lại kinh thành đều có thể nghe được rất nhiều người mắng Sử Diệu Quang, chuyện hoang đường của hắn thuộc như lòng bàn tay, thế nhưng Sử Thiên Sơn lại không làm gì xấu khiến người khác mắng chửi. Nếu nhất định muốn nói, chỉ có thể nói hắn và Sử Diệu Quang đồng lưu ô hợp thôi.”
Lão Đào nói: “Như vậy xem ra, cái người Sử Thiên Sơn này sợ là không đơn giản.” Người ở trong bùn mà không nhiễm bẩn có thể nói là cao khiết, cũng có thể nói là chỉ lo thân mình.
Kim sư gia nói: “Như vậy, càng phải đề phòng mục đích hắn tới lần này rồi.”
Lão Đào và Hách Quả Tử sắc mặt ngưng trọng gật đầu.
Người gác cổng đột nhiên chạy vào, nói với Cố Xạ: “Cố công tử, quý phủ ngài có người cầu kiến.”
Cố Tiểu Giáp nghi hoặc hỏi: “Ai?”
Người gác cổng lắc đầu nói không biết.
Cố Xạ đã đứng lên đi ra ngoài.
Cố Tiểu Giáp lập tức đuổi theo.
Đào Mặc nhấc thân lên, cuối cùng lại ngồi trở xuống. Người Cố phủ cầu kiến, đâu có quan hệ gì tới hắn?
Lão Đào gọi người gác cổng đến gần, “Người tới là hạ nhân Cố phủ?”
Người gác cổng gật đầu nói: “Là hạ nhân Cố phủ.” Hắn dừng một chút, phát hiện mình nói không được rõ ràng, lại bổ sung, “Là hạ nhân Cố phủ đến thông báo có khách đến Cố phủ.”
Khách nhân Cố phủ có quan hệ với Tướng gia ở kinh thành không?
Tuy Cố Xạ rất ít khi đề cập đến Cố Hoàn Khôn, nhưng là nhi tử duy nhất của Cố Hoàn Khôn, bọn họ cũng rất khó tiếp người không liên hệ với bọn họ.
Kim sư gia bất đắc dĩ cười nói: “Như thế lại tốt, dây dưa to rồi.”
Lão Đào áy náy nhìn lão, “Sư gia.”
“Ừ?” Mặc dù Kim sư gia biết mình và bọn họ quen biết không lâu, Lão Đào đề phòng lão cũng là hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Lão Đào nói: “Sư gia tuổi tác đã cao, không bằng tạm thời về nhà nghỉ ngơi hai ngày?” Theo Cố Xạ, Sử Thiên Sơn dính dáng vào, thế cục sẽ trở nên càng ngày càng phức tạp. Kim sư gia nói cho cùng cũng là người ngoài cuộc, thực sự không cần thiết liên lụy lão đứng ở nơi nguy hiểm.
Kim sư gia sắc mặt cổ quái nói: “Tuổi tác đã cao?” Vô luận thế nào, lão cũng không thể cao hơn Lão Đào. Lão ngoài cười trong không cười nói, “Lúc đầu ngươi mời ta xuất sơn, cũng không hề nói ta tuổi tác đã cao a.”
Lão Đào thở dài nói: “Sư gia hẳn là rõ tâm ý ta.”
Kim sư gia nói: “Dù ta có hiểu, chỉ sợ là ngươi không hiểu.”
Lão Đào giật mình, “Ta không hiểu?”
Kim sư gia nói: “Nếu ta về nhà, ai sẽ giúp xử lý sự vụ trong nha môn. Hay đông gia dự định tự mình làm?”
Tâm ý Đào Mặc chỉ nghĩ đến Cố Xạ và khách nhân đến Cố phủ, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nói: “Cái gì?”
Kim sư gia nói: “Xem ra đông gia không hề nắm chắc a?”
Đào Mặc không biết lão chỉ chuyện gì, nhưng hiện nay hắn xác thực không có chuyện gì là nắm chắc, liền ngây ngây ngô ngô gật gật đầu.
Lão Đào thở dài.
Cố Tiểu Giáp đột nhiên xông vào, kéo Đào Mặc đi.
Lão Đào lách mình chặn trước người Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp không ngừng kịp, va vào người Lão Đào, “Ai! Ngươi, ngươi làm gì thế?”
Lão Đào đoạt lại tay Đào Mặc từ trong tay Cố Tiểu Giáp về, “Cái này ta cũng đang muốn hỏi ngươi.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Công tử nhà ta nói muốn mời Đào đại nhân nhà các ngươi dùng bữa! Được chưa?”
Lão Đào nói: “Phải hỏi qua thiếu gia nhà ta mới được.”
Đào Mặc hoàn hồn, vội gật gật đầu nói: “Đương nhiên.” Hắn nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi khẩn trương. Cố Xạ vào lúc trong nhà có khách từ phương xa đến còn muốn mời hắn dùng cơm, chẳng lẽ là muốn giới thiệu hắn với vị khách nhân kia?
…
Chỉ là, không biết y sẽ giới thiệu thế nào.
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng mơ hồ bắt đầu kỳ vọng.
Lên xe ngựa, sắc mặt Cố Xạ vẫn như cũ, đã không giải thích vì sao muốn mời hắn, cũng không giới thiệu người tới là người nào.
Tuy trong lòng Đào Mặc rất hiếu kỳ cứ như móng vuốt mèo nhỏ đang cào loạn, lại không thể không đè xuống nghi hoặc, chậm rãi đợi đáp án được công bố.
Rất nhanh đã trở về Cố phủ.
Đào Mặc xuống xe trước, Cố phủ vẫn như cũ, nhìn không ra biến hóa.
Cố Xạ xuống sau, thấy hắn ngẩn ngơ trước cửa, hờ hững nói: “Không nhận ra rồi?”
Đào Mặc vội đáp: “Không, ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi.”
“Hiếu kỳ người tới là người nào?” Cố Xạ nói.
Đào Mặc gật gật đầu.
Cố Xạ nói: “Một lát ngươi sẽ biết ngay.”
Nói như vậy, y thật sự dẫn hắn đến gặp khách? Tâm tình Đào Mặc có phần kích động, có phần kỳ vọng, lại có vài phần e sợ. Kích động vì hành động này của Cố Xạ rõ ràng không cho hắn là người ngoài, kỳ vọng là vì không biết người đến là ai, có quan hệ gì với Cố Xạ, sợ vì không biết đối phương có ghét bỏ mình không, dù sao Cố Xạ xuất sắc như vậy, người kết giao chỉ sợ là người không phú thì quý hoặc là tài hoa hơn người, so sánh với nhau, mình thực sự là bình phàm không có gì lạ.
Cố Xạ dường như không phát hiện ra tâm tư hắn, dẫn hắn thẳng đến thư phòng.
Giữa thư phòng, một thân ảnh gầy gò dựa vào song cửa ngủ gà ngủ gật, như nghe thấy được tiếng bước chân, hắn thoáng mở mắt, tay vô thức nâng lên… sờ sờ râu hai bên mép mình.
Đào Mặc chớp chớp mắt, lại phát hiện nam tử vừa rồi còn lười biếng dựa vào song cửa bây giờ đã thần thanh khí sảng đứng dậy mỉm cười với hắn.
Cố Xạ giới thiệu: “Nhạc Lăng.”
Đào Mặc cảm thấy có chút quen tai, suy nghĩ vừa chuyển, bỗng nhớ ra: “Tiểu Hồ Tử?”
Tay sờ ria mép của Nhạc Lăng chợt dừng lại, lập tức đường nhìn tuyệt đối không thể tính là nhu hòa quét về phía Cố Xạ.
Cố Xạ nói: “Là hắn.”
Nhạc Lăng khôi phục vẻ tươi cười, nói với Đào Mặc: “Tại hạ Nhạc Lăng, Tam sơn ngũ nhạc Nhạc, Lăng Tiêu bảo điện Lăng.”
Đào Mặc áy náy nói: “Ta không biết chữ.”
Nhạc Lăng nói: “Không sao, ngươi chỉ cần biết rằng, hai chữ này cực kì có khí thế là được.”
Đào Mặc ôm quyền nói: “Tại hạ Đào Mặc.”
Nhạc Lăng: “Đào nhiên tự nhạc, hung vô điểm mặc. Tên rất hay.”
*Đào nhiên tự nhạc, hung vô điểm mặc: Vui vẻ tự tại, ngực không vết mực.
Đào Mặc đỏ mặt nói: “Hung vô điểm mặc, chỗ nào hay chứ?”
Nhạc Lăng nói: “Còn hơn có một số người đọc nhiều thi thư lại suốt ngày mặt lạnh tâm lạnh, ta lại càng thích người có thể vui vẻ tự tại, trong ngực có mực.”
Đào Mặc tuy rằng trì độn, những cũng vẫn không trì độn đến mức nghe không ra hắn đang bẻ lại Cố Xạ. Bởi vậy hắn chỉ cười khan, không tiếp lời.
Cố Xạ mặc cho hắn nói thống khoái rồi, mới thong thả nói: “Sự tình làm được như nào rồi?”
Nhạc Lăng ngẩn người, lắc đầu nói: “Ngữ khí này của Cố huynh quả thực là … đương nhiên a. May là ta còn nhớ rõ ta từ đâu tới, đông gia là ai, nếu không lại tưởng ngươi mới là đông gia ta chứ.”
/123
|