Thục Nữ Dụ Phu

Chương 103 - Ngoại truyện: Phi hoa lệnh

/106


Năm ấy Cửu vương phi về quê tế tổ, cháu trai Liễn Hàm muốn đi theo cô cô đến kinh thành chơi, mở rộng tầm mắt, vừa vặn tiểu cô nương mười hai tuổi nhà bên cạnh Khả Nhi cũng ở đó, muốn đi theo. Vì thế, hai hài tử từ Liễu An Châu vào Cửu vương phủ ở.

Khả Nhi cực kì tò mò với liễu thủy khúc ở hậu hoa viên vương phủ, cây liễu ở đây với Liễu An Châu lớn lên giống nhau như đúc. Chạng vạng ngày đó, đám vương tôn công tử đến Cửu vương phủ liên hoan, hậu hoa viên bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Khả Nhi đứng ở một gốc cây lay động cạnh liễu, nhìn đám thiếu niên anh tuấn tiêu sái mặc đủ sắc màu như hoa cỏ tùy ý ngồi trên mặt đất, trên tay mỗi người cầm một bầu rượu chơi “Phi hoa lệnh”.

Một vòng lại một vòng, đã có người say như chết, có ngã trái ngã phải, chỉ có một vị bạch y thiếu niên, vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, giọt rượu chưa thấm vào.

Khả Nhi cảm thấy cửu cửu với các biểu ca mình là người có tài hiếm có trên đời, nhưng hôm nay đã được mở mang tầm mắt. Lại có người tài giỏi như vậy, tao nhã như vậy, khôi hài như vậy, mấu chốt chính là, diện mạo của hắn còn đẹp hơn cả mỹ nam tử Phan An.

Tiểu nha đầu si ngốc nhìn, có thể là ánh mắt của nàng quá mãnh liệt, dẫn tới ánh mắt thiếu niên kia nhìn về phía nàng, tiểu cô nương sợ tới múc trong lòng run rẩy, rất nhanh xoay người sang chỗ khác, ôm mặt chạy mất.

Ngày thứ hai, Khả Nhi lấy can đảm vào thư phòng của Thế tử ca ca, muốn hỏi thiếu niên anh tuấn nhất thắng “Phi hoa lệnh” tối hôm qua là ai. Không đợi mở miệng, nàng đã bị dòng chữ treo trên tường hấp dẫn.

Dòng chữ kia thoạt nhìn như mây bay nước chảy, nhìn kĩ thêm lại thấy dòng chữ lối viết trật tự, viết thật đẹp, đột nhiên, rực rỡ, tung bay, mà tràn trề, cuồng loạn, giống như chỉ có mấy chữ liền thấm nhuần mọi ý. Phảng phất như mây vờn bên trăng, phiêu diêu như tuyết bay trong gió. Bút mực tung bay, lộ ra cảnh sắc mờ ảo không thấy bến.

“Thế tử ca ca, đây là bút tích của ai vậy?” Hai mắt Khả Nhi nhìn chằm chằm dòng chữ, chớp cũng không chớp hỏi.

“Không nhìn thấy sao?” Lý Duy đang luyện chữ trên bàn đến đầu cũng không ngẩng lên.

Đúng vậy, đúng là quên mất, Khả Nhi xấu khổ mặt hơi hồng hồng nhìn thấy con dấu “Tư Mã Duệ”.

*** Phủ thừa tướng***

Cửa sổ hơi mở, Tư Mã Duệ ngồi gần cửa sổ tô lại bức trang thủy mặc, Lý Duy phe phẩy quạt chiết phiến chân thành nói: “Tư Mã Duệ, cho ngươi một tiểu đồ đệ nhu thuận lanh lợi như vậy, không cảm tạ ta đi.”

“Đồ đệ tốt như vậy, chính người giữ đi, không cần cảm tạ ta.” Tư Mã Duệ đến ánh mắt cũng không chịu cho hắn.

Lý Duy ha ha nở nụ cười: “Là mỹ nữ Giang Nam, ngươi có muốn không?”

Động tác trên tay Tư Mã Duệ không ngừng, cũng không ngẩng đầu: “Không cần, tại hạ học còn thiếu sót, sợ ảnh hưởng cảm hứng của mỹ nhân.”

Lý Duy xoay người bỏ tay, bày tỏ bản thân đã tận lực, ý bảo Khả Nhi tiến lên nói chuyện.

“Duệ ca ca, chữ huynh viết đẹp quá, chữ của muội không đẹp, luôn bị mấy biểu ca biểu tỷ cười nhạo, huynh dạy cho muội đi, đợi trở về Liễu An Châu, sẽ không có ai xem thường muội nữa, có được không?”

Giọng nói tiểu cô nương ngọt ngào non nớt, giống như một đóa hoa sắp nở, thấm nhuận nước sương mai sáng sớm.

Hắn không khỏi ngừng một lát, nhấc bút nhìn qua.

Quả nhiên là một tiểu cô nương xinh đẹp khả ái, chỉ cao đến ngực Lý Duy, búi tóc đơn giản, cả người mặc y phục màu hồng nhạt. Một đôi mắt to linh hoạt chớp chớp, miệng nhỏ đỏ mọng nhếch lên. Đẹp thì đẹp thật, chỉ là còn quá nhỏ, vẫn không thể gọi là mỹ nhân.



Khả Nhi sững sờ, thật sự là hắn, là người nàng muốn xin Thế tử ca ca dẫn nàng đi bái sư học nghệ, nên không hỏi tới thiếu niên kia, không nghĩ tới thực ra là một người, là cùng một người!

Tư Mã Duệ nhìn sắc mặt tiểu nha đầu thay đổi, không nhịn được cười một tiếng, khiêm tốn một lúc, khéo léo từ chối chuyện nàng bái sư học nghệ.

Từ sau ngày đó, mỗi ngày Khả Nhi đều tới tướng phủ mài mực trải giấy cho Tư Mã Duệ, bưng trà rót nước, làm một tiểu thư đồng. Sau khi Thừa tướng phu nhân nghe xong, cố ý tới thư phòng nhìn thử, thấy chỉ là một hài tử nhỏ như vậy, liền không để trong lòng, chỉ dặn dò Tư Mã Duệ phải biết đối nhân xử thế, đừng tổn thương hòa khí.

Tư Mã Duệ là công tử tao nhã, đương nhiên không khó xử tiểu cô nương, lại cả ngày bị một tiểu cô nương quấn, trong lòng không khỏi phiền toái, liền nghĩ cách phạt nàng. Mài mực nhạt, là phải đội sách đứng ở góc tường nửa canh giờ, giấy có vết gấp ở cạnh, liền phạt uống năm chén trà khổ qua.

Hắn cho rằng tiểu cô nương chỉ hứng thú, thích mấy ngày liền thôi, ai ngờ đúng hai tháng trời gió mặc gió, mưa mặc mưa tới học nghệ, Ban ngày hắn phải tới Thái học đọc sách, sau giờ ngọ có lúc sẽ đi đánh cầu ngựa, lúc hoàng hôn về đến nhà, tiểu cô nương liền ở trong thư phòng im lặng chờ hắn. Hắn “có ý tốt” nhắc nhở nàng, như vậy sẽ bị người khác nói xấu. Vì thế nàng liền trở thành tri kỉ tốt với tiểu muội của hắn Tư Mã Dĩnh, mượn danh thăm tiểu thư mà vào phủ Thừa tướng chơi đùa.

Tư Mã Duệ rốt cuộc từ bỏ, chỉ dạy nàng thư pháp nửa tháng, nàng đã bị đón về nhà rồi.

Trong thư phòng bỗng nhiên an tĩnh lại, khiến cho hắn có chút không quen. Thường ngày khoát tay, sẽ có nước trà đưa tới tay, viết một chữ, nghiên mực sẽ tràn đầy mực. Nhưng mà hiện tại, cảm thấy gã sai vặt cũng làm không bằng nàng.

Thôi vậy, người ta là thiên kim tiểu thư, không thể làm thư đồng cả đời cho hắn được.

Lần nữa gặp được nàng là một năm sau, nàng lớn hơn một chút, cùng tỷ tỷ vào phủ Thừa tướng, so với Văn Tĩnh tỷ tỷ xinh đẹp, nàng càng giống như một tiểu nha đầu không rành thế sự.

Vội vàng gặp mặt, với Tư Mã Duệ mà nói, cũng không khác gì không gặp. Không lâu sau, muội muội trốn nhà đi, hắn nóng lòng xuống phía nam tìm muội muội, bỏ lỡ mấy mối nhân duyên tốt. Trên đường hồi kinh, muội muội Tư Mã Đại sinh bệnh, đành phải đến nhờ biểu cữu gia ở Liễu An Châu tĩnh dưỡng, vì thế lại gặp được nàng.

Ở quê hương gặp được sư phụ, trong lòng Khả Nhi vui mừng không diễn tả được. Càng cao hứng hơn chính là Tư Mã Duệ rời Kinh thành, Tư Mã gia không thể lo hôn sự cho hắn, đến nay vẫn còn một mình.

Cô nương mười bốn tuổi dáng người đã hiện sơ sơ, xuân tâm nảy mầm. Đêm hè gió mát, ngồi trước cửa sổ tay cầm một tập thơ che không hết ý cười trên miệng.

“Duệ ca ca, muội mài mực giúp huynh nha.”

“Duệ ca ca, muội rất thích bức tranh này, huynh tặng muội có được không.”

“Duệ ca ca.”

“Gọi sư phụ.”

“Nhưng trước kia cũng gọi huynh là Duệ ca ca mà?” Ánh mắt tiểu cô nương cực ngây ngô.

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.” Hắn sao có thể nói bản thân không chịu được một tiếng ca ca ngọt ngào này? Mỗi lần nghe xong, đáy liền run rẩy. Hiện giờ nàng đã là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như hoa, luôn chạy qua chạy lại dưới mí mắt hắt, bảo hắn làm sao định thần được?

“Được rồi, sư phụ ca.” Khả Nhi chu chu miệng nhỏ, u oán nhìn hắn.

Cổ họng Tư Mã Duệ khẽ động, nuốt ngụm nước bọt xuống: “Ra tường đứng phạt.”

“A…!” Tiểu cô nương có chút ấm ức, lại vẫn ngoan ngoãn cầm một quyển sách cho lên đầu, thẳng tắp quay mặt vào tường.



Thân thể của nàng như phát triển sớm, đứng thẳng tắp như vậy, càng nhìn ra được hình dáng trước ngực, Tư Mã Duệ căn bản không dám nhìn.

Lòng hắn như ngàn ngựa chạy qua cuối cùng thở dài một hơi: “Khả Nhi, muội không còn là tiểu nha đầu trước kia nữa, còn ngày ngày ở cùng ta như vậy, sẽ tổn hại thanh danh muội, muội có biết không?”

Khả Nhi chớp chớp mắt mở to, ngây ngô hỏi: “Sẽ không đâu. Muội nói là tới tìm A Đại tỷ tỷ, nếu không nương cũng không cho muội qua. Liễu Hàm đã căn dặn đám hạ nhân trong tiểu viện rồi, bọn họ sẽ không nói lung tung.

“Cho dù không có lời đồn đại, nhưng mà, nhưng mà vẫn không hợp lễ nghĩa, muội hiểu không?” Tư Mã Duệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía nàng.

“Biết,” Tiểu cô nương chỉ nói một chữ liền yên lặng rơi nước mắt, “Nhưng mà nhưng mà muội thích huynh, trước kia muội cảm thấy muội quá nhỏ, khẳng định huynh sẽ không đợi muội lớn lên mới thành thân. Vì thế mỗi đêm đều mặc niệm quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già, để dập tắt suy nghĩ của mình. Chỉ là hiện tại muội đã mười bốn rồi, sang năm liền cập kê có thể gả đi rồi, Duệ ca ca, huynh đợi muội một năm có được không?”

“Muội.”

“Muội là thật lòng.”

“Muội về nhà đi, không nên đến nữa.” Tư Mã Duệ phất tay áo quay lưng lại.

“Có phải muội rất không biết xấu hổ không, cực kì làm phiền người khác? Kì thật muội cũng nghĩ như vậy, chỉ là, chỉ là muội quá thích huynh thôi.” Khả Nhi yên lặng đi tới, kéo tay áo hắn. “Duệ ca ca, muội không nghĩ lung tung nữa, chỉ theo huynh học viết chữ thôi có được không? Khả Nhi cầu xin huynh.”

Giọng của nàng quá ngọt, hắn lại giống như bị mê hoặc, không nỡ từ chối.

Nhoáng một cái đã hơn một năm, mẫu thân giới thiệu cho hắn mấy mối chung thân, hắn đều không nổi hứng thú, đã nghĩ trước lập nghiệp sau thành gia. Mãi đến ngày đó, nàng nói nàng phải lập gia đình, lòng hắn bỗng nhiên chua xót.

Cho đến giờ phút này, hắn mới hiểu trong lòng luôn kháng cự mẫu thân an bài hôn sự cho mình, là vì phải đợi nàng. Vốn cho rằng nàng cập kê xong sẽ vội vàng muốn gả cho hắn, hắn cứ yên lặng nghĩ tới, nếu nàng sống chết gả cho mình, thì xem như làm việc thiện thu nhận nàng vậy.

Nhưng Tư Mã công tử cao ngạo rất không ngờ, hôn sự này lại bị nhạc mẫu phản đối. Khéo kéo từ chối phủ Thừa tướng cầu thân, tuyệt đối không phải đùa giỡn, Tư Mã Duệ luống cuống, mới phát hiện chuyện vẫn luôn nắm chắc, lại biến thành hạt cát trượt trong tay, bất cứ lúc nào cũng bị gió thổi đi.

Hắn xin xung quanh giúp đỡ, nghĩ mọi cách, thật sự là không hiểu hôn sự môn đăng hộ đối như vậy, vì sao Cao phu nhân lại từ chối.

Tư Mã công tử luôn kiêu ngạo rơi vào buồn bực, lo được mất, hận không thể cả đêm chạy tới Liễu An Châu hỏi cho rõ ràng, lại sợ làm người ta sợ. Nghe nói Cao phu nhân đã tới Kinh thành, hắn mặt dày mày dạn tới cửa, cuối cùng đã biết nguyên do, cưới được mỹ nhân về.

Đêm động phòng hoa chúc, đám huynh đệ đuổi tới nháo động phòng, ép Tư Mã Duệ uống sạch một bầu rượu, nếu không liền muốn xem tay tẩu tử.

Tư Mã Duệ ở tiền viện đã bị đám người âm mưu cho uống tới đi không ổn định, Khả Nhi nhìn mà đau lòng, sợ hắn không chịu nổi, che ở phía trước hắn, đem bầu rượu lên liền muốn một hơi cạn sạch, bị hắn tay nhanh mắt lẹ đoạt lấy.

Mọi người vỗ tay cười to, đều khen Tư Mã Duệ cưới được một mỹ nữ lợi hại. Chu Lãng nhận lệnh ái thê, đương nhiên phải bảo vệ hai người này, liền đánh trận vòng vòng, đem tất cả kéo ra ngoài.

Đoàn người vừa mới rời đi, Khả Nhi liền nghiêng vào trong lòng Tư Mã Duệ, trên mặt đỏ như quả táo chín.

“Ha ha! Vừa rồi phóng khoáng như thế, ta tưởng rằng Khả Nhi


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status