Thục Nữ Dụ Phu

Chương 17 - Dụ Phu Kế Thứ Mười

/106


Vài ngày liền, Chu Lãng đều trở về sau khi nàng đã ngủ, buổi sáng khi tỉnh lại, nàng ở trong ngực y, ấm áp, Tịnh Thục rất thỏa mãn, Thải Mặc lại nhanh chóng giậm chân.

Phu nhân, sao ngài không thể thân mật hơn đối với Tam gia vậy? Mới vừa rồi trước khi Tam gia ra cửa, rõ ràng muốn nắm tay người, sao người lại tránh ra? Thải Mặc buồn bực bĩu môi.

Ta... Chàng nào có... Có thể không tránh sao, từ lần trước hôn tay nàng trước mặt nha hoàn, chừng mấy ngày Tịnh Thục cũng cảm thấy trên tay cực kỳ nóng. Đang yên đang lành, nắm tay làm gì?

Hai phu thê nên hôn nhẹ hâm nóng, cứ dáng vẻ khách sáo xa cách như vậy, lúc nào mới thành hình chứ. Thải Mặc nâng trán.

Cứ như vậy vô cùng tốt mà, năm tháng tĩnh hảo nên là thế này. Tịnh Thục cầm một chén trà nóng, ngồi trước cửa sổ nhìn đàn cá đang chơi đùa. Mặc dù bà bà không thích mình, cũng không có cố ý tìm gây phiền toái. Trượng phu đi sớm về trễ, mỗi đêm trở lại đều ôm nàng vào lòng ngủ, cuộc sống như thế rất thoải mái tường hòa. Dù sao nàng cũng không muốn làm chuyện xấu hổ này, rất thẹn thùng đấy. Trừ tạm thời không thể mang thai, đối với trạng thái hiện tại Tịnh Thục đã rất hài lòng.

Hai nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, từ nhỏ tính tình cô nương cứ như vậy, không tranh sự đời, tri túc thường nhạc [1]. Mặt lạnh của Tam gia không lay động, nàng đã thỏa mãn, đại kế dụ phu này cũng dừng lại.

[1] tri túc thường nhạc: thoả mãn; vừa lòng; tự cho là đủ (với những cái đã đạt được như cuộc sống, nguyện vọng.)

Đêm đó, Chu Lãng chưa trở về, sáng sớm khi...tỉnh lại, Tịnh Thục cảm thấy có chút lạnh, rụt vào trong chăn, không gặp phải vật cản, đột nhiên trong lòng cả kinh, sâu ngủ cũng chạy mất.

Thải Mặc, Tố Tiên... Tam gia đâu? Tịnh Thục mờ mịt ngồi dậy.

Thải Mặc ngáp từ trên giường phòng ngoài tới đây, nhẹ giọng nói: Tối hôm qua Tam gia không trở về, có lẽ công sự bận rộn.

Vậy, chàng không cho Chử Bình trở về truyền lời sao? Tịnh Thục có chút mất mác.

Không có. Thải Mặc ngồi ở mép giường, thở dài: Cô nương, Tam gia hôm nay đã không còn mâu thuẫn với cửa hôn sự này, nhưng nếu nói thích từ đáy lòng, một ngày không gặp như cách ba thu, vậy tuyệt đối không thể. Cô nương vẫn nên thân cận với người nhiều hơn một chút mới phải.

Tịnh Thục vô lực cúi đầu, khoát tay cho nàng đi ra ngoài, mình trượt vào trong chăn che đầu lại.

Buổi tối y không trở lại, một ngày một đêm không thấy, cho nên nàng hơi nhớ y. Vậy y thì sao? Không cho Chử Bình trở lại báo tin, trong lòng thật sự không hề nhớ nàng sao.

Là vì sáng sớm hôm qua không cho y nắm tay nên tức giận sao?

Tịnh Thục không vui, cả ngày cũng buồn buồn, trừ lên phòng trên thỉnh an, thì tự giam mình trong phòng ngủ đọc sách. Trưởng công chúa và Quận vương phi nhìn nàng buồn bực không vui, cũng không nói gì, chợt nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc không có viên phòng, hôm nay Chu Lãng có việc, không phải đã bỏ nàng qua một bên rồi sao.

Liên tiếp ba ngày, Chu Lãng cũng chưa về nhà, Tịnh Thục ngồi không yên.

Lần trước hai đêm y không về nhà, nàng hoài nghi y đi xóm làng chơi. Lần này, biết y nhất định là vì công sự, cũng không hoài nghi gì cả. Nhưng nàng rất khó chịu, trong lòng y thật không có nàng, một chút cũng không có.

Người đời đều nói, phu thê Cửu vương ân ái nhất, nghe nói Cửu vương sủng ái thê tử vô độ. Tịnh Thục chợt nảy ra một ý, quyết định đến phủ Cửu vương ở hai ngày, xem thử phu thê người khác trôi qua thế nào.

Gần tới lễ mừng năm mới, Cửu vương phi đang sắp xếp đưa quà tặng cho các phủ vào ngày lễ. Thấy Tịnh Thục tới, đương nhiên vui vẻ, kéo nàng ngồi vào ghế quý phi, hỏi nàng sống ở phủ Quận vương có tốt không.

Tịnh Thục cố gắng bỏ qua chuyện không vui, cong môi mỉm cười nói: Tất cả mọi người đối với con rất tốt.

Cửu vương phi gật đầu: Con dịu dàng hiểu chuyện, ta cũng yên tâm. Nghe Cửu vương nói, vì xảy ra một đại án tử, mấy ngày nay A Lãng bận rộn mọi bề, nếu có chút sơ sót với con, còn đừng trách nó.

Phu quân vì công sự, con làm sao dám trách chàng. Tịnh Thục thấp giọng nói.

Cửu vương phi thấy nàng nói chuyện với mình bắt đầu khách sáo, bất đắc dĩ vỗ tay nàng, nói: Tịnh Thục, lúc không có người cứ gọi cô mẫu, tựa như lúc chúng ta ở Liễu An châu vậy. Nhược Tuyết lấy chồng ở Đột Quyết xa xôi, bên cạnh ta cũng không có nữ nhi, sau này ở đây chính là nhà mẹ của con. Bất luận ở nhà chồng có vui vẻ, hay buồn phiền, đều có thể nói với cô mẫu.

Tịnh Thục ngẩng đầu, giật môi, vẫn không có ý nói thẳng.

Cửu vương phi nhẹ nhàng cười, thấy nàng không muốn nói, nên tiếp tục bận rộn chuyện của mình, chỉ dặn dò phòng bếp hôm nay làm thêm vài món ăn Liễu châu.

Lúc Cửu vương về nhà nhìn thấy cả điện lộn xộn thì mặt lập tức xụ xuống: Không phải đã nói rồi sao, những chuyện thế này để bọn hạ nhân làm là được, nàng lại phí tâm phí công, bệnh mới khỏi vài ngày thôi mà?

Tịnh Thục bị dọa sợ vội vàng đứng lên hành lễ, lại thấy Cửu vương phi ngồi không động, chỉ cười nhìn Cửu vương: Chàng không để ta làm chút chuyện, ta sẽ nhớ nhi tử, nhớ nữ nhi, làm sao bây giờ?

Cửu vương chỉ có một nam một nữ, nữ nhi Lý Nhược Tuyết đã hòa thân lấy chồng ở Đột Quyết xa xôi, nhi tử đi sứ Nam Chiếu vẫn chưa về.

Cửu vương ngồi bên cạnh bà, thuận tay nhéo vai bà, không vui nói: Nhớ nhi tử, nhớ nữ nhi, vậy là không nhớ ta à?

Nhớ chứ, không phải vừa mới nhớ chàng, chàng đã trở về rồi sao. Cửu vương phi cười nói.

Chính vì ta sợ nàng nhớ Bổn vương đến đứt ruột đứt gan, nên không phải đã vội vàng trở về sao. Cửu vương đắc ý.

Chàng đó, Cửu vương


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status