Thục Nữ Dụ Phu

Chương 24 - Dụ Phu Kế Thứ Mười Bảy

/106


Mùng một năm mới, hoàng thân quốc thích, huân quý trọng thần đều phải vào cung chầu mừng.

Chưa tới canh năm, vợ chồng son đều đã mặc trang phục lộng lẫy dành cho ngày lễ, đến phòng chính tụ họp với mọi người. Trong phủ Quận vương đã đổi môn thần, đôi liễn, biển treo, đèn cung đình tám góc đỏ thắm mới, toàn bộ rực rỡ hẳn lên. Từ đại môn, nghi môn, đại sảnh, Noãn các, nội sảnh, bên trong tam môn, bên trong nghi môn cho đến chánh đường, cửa chính một đường mở rộng ra, đèn cung đình đỏ thắm hai bên bậc thềm chiếu sáng từ trên cao, như đôi Kim Long, xanh vàng rực rỡ.

Trong kinh quả nhiên khí thế, khác hẳn với trong nhà. Tịnh Thục nhìn một mảnh đèn hồng chói lọi kia, trong lòng chợt khó nói thành lời. Không biết bệnh của mẫu thân đã đỡ hơn chưa, năm nay phụ thân ở nhà mừng lễ năm mới, bà nhất định rất vui mừng nhỉ. Nuôi cô nương thì không tốt bằng nuôi nhi tử, nhi tử cả đời thủ hộ bên người, nữ nhi gả ra ngoài là như bát nước đổ đi. Nếu cuộc sống của nữ nhi ở phu gia không tốt, cha nương còn phải nóng ruột nóng gan, nhưng không thể nhúng tay vào chuyện phu gia.

Chu Lãng thấy tiểu nương tử có chút tịch mịch, chỉ nghĩ nàng lo lắng vì chuyện vào cung, thấp giọng trấn an: Đừng sợ, nữ quyến các nàng chỉ đi qua hậu cung, tính khí lão nhân gia bà rất tốt.

Tịnh Thục ngẩng đầu nhìn ánh mắt ân cần của y, mỉm cười gật đầu.

Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng là thứ nữ, không có tư cách vào cung. Nhưng cũng muốn sớm thức dậy đưa tiễn, nàng đứng phía sau đám người, nhìn Tam ca và Tam tẩu. Luôn nói Tam ca không thích Tam tẩu, bởi vì muốn cự tuyệt cưới nàng ấy còn đại náo một trận trong nhà, hơn nữa vẫn chưa chịu viên phòng. Nhưng mà, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy tình cảm của phu thê Tam ca tốt hơn nhiều so với phu thê Nhị ca. Có một loại thân mật khó nói, mặc dù không tiếp xúc thân thể, nhưng ánh mắt của bọn họ sẽ thường xuyên trao đổi, bên trong có chút tình cảm ấm áp, mặc dù không nồng nhiệt, nhưng rất ấm áp.

Lần đầu tiên Tịnh Thục vào cung, tâm trạng đương nhiên thấp thỏm, cũng may Chu Lãng đứng hàng thứ ba, nàng có thể đi theo sau lưng Nhị tẩu. Thấy người nhà quỳ thì sẽ quỳ, thấy người nhà đứng thì sẽ đứng, xong các hạng nghi thức, cũng không gây ra chuyện gì không may, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng thân quốc thích đông đảo, Thái hậu cũng cũng không cố ý nhìn nhiều về phía gia quyến của phủ Diễn Quận vương. Tịnh Thục buông mắt đứng hầu sau lưng trưởng công chúa, yên tĩnh như một bụi Dạ U Lan, cho đến lúc tảo thiện (ăn sáng).

Đại yến trong cung tổ chức ở Bảo Hoa lâu, người có tư cách ăn bữa cơm này không nhiều lắm. Mọi người của phủ Quận vương ngồi sau lưng trưởng công chúa, cách sáu vị vương tương đối xa.

Chu Lãng và Cao Tịnh Thục là ngự tứ nhân duyên, đương nhiên phải hành đại lễ bái tạ thánh ân trong năm mới. Mọi người nhìn một đôi bích nhân tam bái cửu khấu (ba quỳ chín lạy), nam nhân cao lớn anh tuấn, nữ nhân xinh đẹp dịu dàng, rối rít gật đầu khen ngợi. Hoàng thượng cũng vuốt râu cười không ngừng, đã biết người mai mối làm rất tốt, thành toàn cho một giai thoại.

Chỉ có Quận vương phi bĩu môi cười lạnh: Trai tài gái sắc đây chẳng qua là bề ngoài xứng đôi thôi, đến bây giờ còn chưa viên phòng đấy.

Tâm trạng Hoàng thượng tốt, đương nhiên sẽ không keo kiệt miệng vàng lời ngọc quý giá: A Lãng không tệ, trẫm nghe tiểu cữu gia của ngươi nói, hồi kinh không lâu đã phá hai vụ đại án, đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ thành rường cột có tài.

Chu Lãng vội vàng tạ ơn: Tạ ơn Thánh thượng, thuở nhỏ thần tập văn luyện võ, chính là để đền đáp nước nhà. Hôm nay thần trưởng thành, đương nhiên phải mang hết khả năng, dốc sức vì hoàng thượng.

Tốt. Hoàng thượng cười to: Sau khi A Lãng thành thân quả nhiên đã trưởng thành hơn rồi, điểm này ngươi rất giống với tiểu cữu gia. Thái bình thịnh thế, trẫm lo lắng nhất chính là người trẻ tuổi các ngươi sa vào hưởng lạc, không biết tiến thủ. Hôm nay nhìn thấy các ngươi có bản lĩnh, vui lòng ra sức vì nước trẫm đã an tâm rồi. Người đâu, ban thưởng cho phu thê Chu Lãng một đôi ngọc Như Ý, tỏ ý khen ngợi.

Tiểu phu thê vội vàng vui mừng tạ ơn, nhưng không nhìn thấy trong mắt Quận vương phi chợt lóe lên sự ghen ghét.

Ngự thiện làm tinh tế tỉ mỉ, mỗi một món ăn đều có ngụ ý tốt đẹp, Tịnh Thục nhìn thấy quá bắt mắt, nên thật sự không dám động đũa, bởi vì có một số món ăn hoàn toàn không nhìn ra là làm từ nguyên liệu gì. Chỉ đành cúi đầu ăn chén bánh chẻo trước mặt mình, chợt phát hiện có thêm vật gì đó tương đối lớn. Quay đầu nhìn ‘kẻ khởi xướng’, y cười không nói, đang vui vẻ nhìn nàng.

Tịnh Thục nhỏ giọng nói: Ta đủ ăn rồi.

Chu Lãng cười chớp mắt với nàng: Ăn đi, một lát nàng sẽ biết.

Trên đại điện, mặt mày đưa tình như vậy, cho dù là núp ở phía sau nhóm người Diễn Quận vương, Tịnh Thục cũng cảm thấy áp lực rất lớn. Không nhìn Chu Lãng nữa, cúi đầu tập trung ăn bánh chẻo của mình, rồi xấu hổ ăn cái y đưa.

Bẩm Thái hậu, vạn tuế gia ăn được bánh chẻo phúc thọ. Cung nữ đứng sau lưng hoàng thượng uốn gối hồi bẩm.

Tốt tốt, quả nhiên hoàng


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status