Thục Nữ Dụ Phu

Chương 30 - Dụ Phu Kế Thứ Hai Mươi Ba

/106


Đầu tháng hai, quả nhiên vết mài trên vai đã rớt xuống, trên đầu vai chỉ còn một vết màu hồng nhạt, như bạch ngọc có tỳ vết, Tịnh Thục nhìn thấy thì hơi nhíu mày.

Vết thương lành, nàng vẫn không ra cửa, mà chỉ tránh trong phòng làm một bộ áo váy màu hồng cánh sen. Nếu để Chu Lãng nhìn thấy, nhất định sẽ bị khiển trách. Y không cho phép nàng động đậy, chứ đừng nói là làm việc, thật ra thì vết thương đã khỏi từ lâu rồi. Nhưng y rất cố chấp, cho nên đến bữa tối trước canh giờ y về nhà, Tịnh Thục đều sẽ giấu đi.

Hôm nay cuối cùng đã may xong y phục, không cần phải giấu nữa, đang thưởng thức tác phẩm của mình thì y sải bước vào cửa.

Phu quân, xem y phục ta may đẹp không? Tịnh Thục như hiến vật quý kéo tay áo để y tới nhìn.

Nàng mặc màu này? Hơi già dặn nhỉ. Chu Lãng lắc đầu, không quá đồng tình với ánh mắt của nàng, chợt phản ứng: May lúc nào? Gần đây? Không phải bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt rồi mà, phải dưỡng thân chứ.

Tịnh Thục ngượng ngùng thu lại y phục, ngoan ngoãn nhận sai: Thân thể đã tốt hơn rồi, phu quân không cho ta may, sau này ta sẽ không làm nữa.

Khỏi hẳn rồi sao? Chu Lãng gian xảo nhếch môi.

Vâng, khỏi hẳn rồi, cử động mấy cũng không đau nữa. Tịnh Thục chứng minh mình không nói dối, cố ý vung cánh tay phải cho y xem.

Được, ngày mai ta sẽ xin nha môn nghỉ ba ngày, dẫn nàng ra ngoài đạp thanh. Chu Lãng cười xấu xa.

Tịnh Thục bừng tỉnh đại ngộ, vô thức đỏ mặt, bản thân mới vừa nhấn mạnh thân thể đã khỏi hẳn rồi, sao có cảm giác nóng lòng muốn viên phòng với y vậy chứ?

Mùng mười tháng hai, trong triều được nghỉ, cũng là ngày nghỉ phép của Chu Lãng, y lại xin thêm hai ngày, vậy thì sẽ có cả ba ngày có thể ở cùng với nàng.

Sáng sớm khởi hành, ánh mặt trời ấm áp, thắp sáng muôn nơi. Đôi phu thê trẻ đến phòng chính bẩm báo với trưởng bối, trưởng công chúa nghe nói là đi thăm mộ Chử thị, chỉ hừ một tiếng, xem như là cho phép rồi.

Chu Thiêm đi theo ra khỏi phòng chính, thở dài nói: Đã lâu ta không đến thăm mộ nương con, hôm nay là ngày nghỉ, vừa lúc cùng...

Cha, hai chúng con không chỉ thăm mộ phần, còn có chuyện khác. Không đợi ông nói xong, Chu Lãng không khách khí từ chối ngay.

Tịnh Thục ngượng ngùng cúi đầu, không dám nói lời nào.

Chu Thiêm lúng túng há mồm, nhìn dáng vẻ đôi phu thê, nhất thời đại triệt đại ngộ [1]. Đúng thế, vợ chồng son người ta ngọt ngào gắn bó, mình ở một bên nhìn thì còn ra thể thống gì. Lúc bản thân còn trẻ, cũng hận không thể ngày đêm ở cùng với Văn Tích, còn sợ bị nhi tử cản trở.

[1] đại triệt đại ngộ: một thành ngữ dùng trong Phật giáo chỉ trạng thái ngộ đạo tận cùng, trong đây ý nói là ngộ ra một vấn đề nào đó.

Hôm nay, à cha vừa lúc hẹn với Cửu vương nói về chuyện công việc của nhị ca con, thanh minh tháng sau, ta sẽ đi tảo mộ nương con. Chu Thiêm tự mình tìm bậc thang, vội vàng đi khuất.

Vợ chồng son trở lại Lan Hinh uyển thu dọn đồ xong, ngay cả nha hoàn cũng không dẫn theo, chỉ cho Chử Bình đánh xe, hai người một trước một sau vào trong xe ngựa, lên đường đi về phía thành nam.

Nghĩa trang ở tây nam kinh thành, xung quanh là một rừng mây trắng xóa. Vào tháng hai vẫn còn hơi lạnh, cây cối chưa trở nên xanh tươi. Một cơn gió thổi qua vài chiếc lá khô, càng để lộ vẻ tiêu điều lạnh lẽo.

Chu Lãng tự tay mang cống phẩm và nhang đèn giấy tiền vàng bạc từ trên xe ngựa xuống, dọn ra trước mộ phần, đưa tay ra với Tịnh Thục.

Tịnh Thục yên lặng nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của y một lát, nâng tay lên đặt vào lòng bàn tay y, để y nắm tay quỳ rạp xuống trước mộ phần Chử thị.

Nương, nhi tử đã trưởng thành, thành gia. Năm năm nay không có nương ở bên cạnh, nhi tử vẫn chăm học khổ luyện, không dám lười biếng, tương lai nhất định sẽ công thành danh toại để nương được an lòng. Tịnh Thục là nhi tức của người, cũng ôn nhu hiền thục như người, tri thư đạt lễ, nếu người vẫn còn sống... Chu Lãng nghẹn ngào không nói thành lời, trong mắt xuất hiện lệ nóng, nức nở hai tiếng, nói tiếp: Người chắc chắn sẽ thích nàng như nhi tử thôi.

Chu Lãng khóc không thành tiếng, đã nói không được rồi.

Tịnh Thục cầm bàn tay của y, dịu dàng nói: Nương, người cứ yên tâm, con và phu quân hữu duyên trở thành phu thê, nhất định sẽ bên nhau cả đời. Con sẽ hầu hạ chàng, cùng chàng đồng khí liên chi, tương tri tương bạn, kẻ không tốt với chàng, con cũng sẽ không đối xử tử tế với bọn họ. Sau này, chúng con sẽ sống nương tựa lẫn nhau, đầu bạc chẳng rời.

Tịnh Thục cung kính dập đầu lạy ba cái, đứng dậy đến xe ngựa lấy bộ váy mới may xong ra, trải trước mộ.

Nàng... Chu Lãng sửng sốt.

Chàng nói muốn đưa ta đến mộ của mẫu thân nên ta đã may xiêm áo này mang đến. Mùa đông phương bắc quá lạnh, mấy năm nay nương không có y phục mới nên


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status