Thục Nữ Dụ Phu

Chương 44 - Sủng Thê Cách Thứ Nhất

/106


Chử Bình lau sạch mồ hôi trên đầu, thở hổn hển nói: Phu nhân không có ở Cao phủ, tối hôm qua có về nhưng sáng sớm hôm nay đã ngồi xe rời đi rồi.

Mày Chu Lãng hơi cong, mím môi cười. Xem ra đã chủ động về nhà, tối hôm nay về thì có thể ôm tiểu nương tử rồi. Nhẹ nhõm thở ra một hơi, Chu Lãng xoay người sờ bụng: Ai cha, hình như hơi đói rồi.

Chử Bình ngơ ngác, chủ tử rõ ràng đang hiểu sai rồi. Tam gia, nghe nói xe ngựa của phu nhân không đi về hướng Bắc, mà chạy đến cổng thành Nam.

Chu Lãng dừng bước, chợt quay đầu lại níu lấy cổ áo Chử Bình, hung ác nói: Ngươi nói gì? Nàng không về nhà?

Có thể đã trở về... Nhưng không phải về phủ Quận vương, mà là... Không đợi Chử Bình nói xong, Chu Lãng đã đoán được, đẩy hắn ra, phi thân lên ngựa, vung roi đi.

Bên trong hoàng thành dân chúng đông đúc, y không dám phóng ngựa chạy nhanh, xách theo cương ngựa cẩn thận vòng qua người đi đường, trong lòng đã nhanh chóng nóng như lửa đốt rồi. Thiêu y đầu đầy mồ hôi, hận không thể mọc cánh bay qua.

Thật vất vả ra khỏi cổng thành Nam, đường lớn bên ngoài thành thưa thớt, ngựa chạy rất nhanh. Y liều mạng quất ngựa, thỉnh thoảng đuôi roi quét vào chân của mình, nhưng không có cảm giác đau. Trong đầu chợt hiện lên một cảnh tương tự, ngày đó, nàng đi chùa Tây thắp hương, y cũng liều mạng chạy đến cứu nàng thế này. Nếu lúc ấy trễ một bước, có thể cả đời sẽ không gặp được nàng.

Lần này, y không dám nghĩ nữa, gió xuân cuốn theo bụi đá sắc lẻm điên cuồng thổi mạnh vào mặt, thổi ra một giọt nước mắt.

Tuấn mã vượt qua một chiếc xe ngựa màu xanh, Chu Lãng đột nhiên ghìm chặt ngựa, xoay người. Dọc theo con đường này, không thấy xe ngựa của phủ Quận vương. Chẳng lẽ nàng đổi xe ngựa?

Phu xe nhìn Chu Lãng, nhanh chóng cúi thấp đầu.

Trong lòng Chu Lãng khẽ động, hình như hắn ta biết mình, đang cố ý tránh né. Đứng lại.

Chu Lãng ép dừng ngựa, vốc màn xe.

Đập vào mắt chính là tiểu nương tử ngày nhớ đêm mong ấy, sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt ửng hồng. Lúc nhìn thấy y, hai hàng lệ nóng tràn mi, hàm răng cắn chặt, môi dưới run rẩy.

Thải Mặc tức giận nhìn chằm chằm Chu Lãng nói: Tam gia chẳng quan tâm đến tiểu thư nhà ta, đến đây làm gì?

Tiểu thư nhà ngươi? Đi ra ngoài. Chu Lãng lạnh giọng quát lên: Tịnh Thục, nàng là nương tử của ta, đã nói cùng ta bạch đầu giai lão, nàng cho rằng nàng có thể đi vậy sao?

Tố Tiên kéo Thải Mặc, lôi nàng ấy xuống xe, lo lắng nhìn Chu Lãng. Muốn khuyên y đừng nổi giận, cứ cố dỗ ngọt phu nhân đôi câu là được. Nhưng nàng không dám nói lời nào.

Chu Lãng nhảy lên xe, thân thể cao lớn cúi xuống chui vào buồng xe, chặn lại toàn bộ ánh mặt trời, Tịnh Thục bị bóng đen bao phủ.

Sắc mặt y tái xanh, hai tay chống gối, cứ hung dữ nhìn nàng như vậy, như muốn nhìn thấu lòng nàng. Thân thể Tịnh Thục run rẩy, có lẽ bị dọa phát khóc, nàng không nói được thành lời, cả người cứng ngắc không nhúc nhích nổi, chỉ ngồi đó rơi lệ.

Thải Mặc khẩn trương nhìn, giành lấy roi trong tay phu xe, nếu ai dám đánh tiểu thư, nàng sẽ liều mạng với kẻ đó.

Nương tử... Chu Lãng chợt khàn giọng nói, chân mềm


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status