Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 150

/106


"Sao lại nói vậy, không phải đã thừa nhận ở chỗ Đông Ngao rồi ư." Cố Thanh Thành cười hỏi, phảng phất như đang tranh cãi với trẻ con giận lẫy.

Nó đã sớm dự liệu được thân phận của Cố Thanh Thành song lòng vẫn trầm xuống: "Lúc đó con vì muốn giữ mạng lại không muốn liên lụy đến bằng hữu nên mới nói thế, chỉ là kế quyền nghi mà thôi. Cố tông chủ, con không cố ý gây chuyện với Xích Ngọc cung nhưng xin ngài cứ để con ở lại Thục Sơn được không? Ngài để con về đi, con sẽ có cách làm rõ chân tướng, nếu bị truy binh bắt về thì đâm ra bị động, ngài cũng bất lợi."

Cố Thanh Thành vẫn ôn hòa trấn tĩnh: "Không sợ truy binh, công phu phi kiếm ở Thục Sơn chỉ mình Tạ Thượng sánh được với Thành, lúc này e rằng y đang cuống quýt không biết làm gì, Tạ Thượng võ công tuy cao nhưng không biết ứng phó với cục diện phức tạp, càng thiếu kiên nhẫn giải khai mắc mớ, lần này đủ cho y đau đầu rồi." Y thở dài hỏi: "Bệ hạ vẫn chưa nhớ ra sao?"

Đường Mật không hiểu oán khí từ đâu trỗi dậy, mặc kệ người đứng sau lưng bất chấp tính mệnh hay nói năng mềm mỏng, đều có phải vì nó đâu, liền gào lên: "Con không phải Ma vương chuyển thế, lẽ nào vẫn chưa nói rõ? Bản thân Hoa Tuyền còn không tin vào chuyển thế, ngay cả Vương Lẫm sau cùng cùng cũng phải tìm cách khác duy trì sức mạnh, sao các vị cứ mãi chấp mê bất ngộ."

Cố Thanh Thành không giận: "Lấy lại được một vật, vương thượng sẽ nhớ ra thôi."

Đường Mật nhận ra đang bay qua tầng không núi đoạn bối, nhanh chóng đáp xuống hắc vụ cốc, vội hỏi: "Đi đâu đây?"

"Tị thất."

Đường Mật thầm nhủ suy đoán lúc đó không sai, mộ Hoa Tuyền cũng là Tị thất, thuận miệng hỏi: "Đi lấy khôi giáp hả?"

Bàn tay Cố Thanh Thành nắm tay nó xiết lại, cố khắc chế giọng nói: "Vương thượng cảm giác thấy ư? Đó là bảo vật vương thượng tối đắc ý."

Lòng nó nổi giận, ngoái đầu gào lên: "Thật ra thế nào các vị mới hiểu đây? Con không phải Ma vương chuyển thế. Con chỉ vì đến đó nên mới biết mọi thứ." Nó chợt nhớ lại cảm giác kỳ quái lúc ở đáy hồ Ảo hải và Tị thất, còn cả tình cảnh lúc ở Đào hoa chướng trong ảo ảnh nữa, lòng liền rúng động, nhưng từ đáy lòng vẫn cực lực bài xích khả năng mình là Hoa Tuyền chuyển thế. Ta là ta, nó nghĩ vậy, liền hậm hực nhìn Cố Thanh Thành.

Cố Thanh Thành không giận, thần sắc khoan dung như đang nhìn trẻ con gây loạn, y không nói gì, khẽ niệm khẩu quyết, đưa tay chỉ vào lớp sương đen chặn trước mặt, màn sương tách ra, nóc Tị thất màu xám bạc hiện lên rõ rệt.

"Không đi theo cửa chính, ở đó có Cùng Kỳ trông coi, hôm nay không chuẩn bị thức ăn, dù Mục Hiển đến thì yêu vật cũng không nhận." Cố Thanh Thành nói, thôi động phi kiếm linh xảo lách qua cành cây đầy gai nhọn, đáp xuống Tị thất.

"Vậy Cùng Kỳ quả nhiên do Mục điện giám nuôi?" Nó hỏi.

"Đúng, nghe nói nuôi từ hồi trẻ, lúc đó ngây thơ có rằng có thể thuần phục, ai ngờ yêu thú vẫn là yêu thú, đành đưa đến đây trông coi Tị thất."

Tim Đường Mật đột nhiên đập nhanh, phát giác sự tình dần phù hợp với suy đoán ban đầu, hỏi: "Tông chủ sai hồn thú của Hoa Tuyền dẫn con đến đây xem điện giám cho Cùng Kỳ ăn, không sợ con xảy ra chuyện gì ư?"

Cố Thanh Thành đang điều khiển kiếm hạ xuống, nghe nó hỏi thế, hơi ngần ngừ nhưng vẫn đưa nó lên nóc nhà, phất tay áo, phi kiếm lăng không xoay vòng quay vào bao, lúc đó y mới đáp: "Vương thượng biết hết rồi."

Nó gật đầu: "Đúng, con biết kế tá đao sát nhân của các vị. Tị thất là nơi nghênh tiếp Đọa Thiên chuyển thế, chỉ có tông chủ, chưởng môn và điện giám đến được, biết Mục điện giám đến lúc nào và làm gì thì chỉ có ngài và Tiêu chưởng môn, Tư Đồ tông chủ, hồn thú là của Hoa Tuyền nên mọi sự tất do ngài an bài. Nhưng con không hiểu vì sao ngài là Xích Ngọc cung chủ mà không tính đến an nguy của con?"

Đường Mật nói với khẩu khí tầm thường, không ngờ lọt vào tai Cố Thanh Thành lại thành cực nặng, quỳ ngay xuống trước mặt nó: "Xin vương thượng thứ tội, kế sách của Thanh Thành sai sót, không ngờ vương thượng lại bị Lý Liệt đả thương, gần như mất mạng, lúc đưa vương thượng đến đó đích xác Thành có sai Thanh viên bảo vệ. Sau khi vương thượng xảy ra chuyện ở Hoa Sơn, Thành có hỏi Thanh viên vì sao không bảo vệ chu đáo vương thượng, chỉ là nó không nói được tiếng người, biểu đạt không rõ, tựa hồ chưa kịp xuất thủ thì vương thượng đã bị Lý Liệt đả thương. Thành tuy không hiểu sao vương thượng che giấu cho Lý Liệt nhưng vương thượng có ý đó thì Thành cũng không động đến y. Nếu vương thượng muốn báo thù một chưởng đó thì trong vòng mười ngày, Thành sẽ mang đầu y về."

Đường Mật lại nghi hoặc, nếu Cố Thanh Thành không nói dối thì Linh Bích, đúng ra là Thanh viên đã che giấu y khả năng nói được tiếng người, vì sao nhỉ? Hồn thú đều dựa vào khả năng cùng hồn chủ tâm ý tương thông mà hành động, biết nói chuyện quả là việc thực chưa từng nghe thấy bao giờ, từ đặc điểm này thì Thanh viên gần như thoát ly hoàn toàn khỏi Hoa Tuyền đó càng lúc càng giống quái vật. Việc Huyết ảnh lưu ly hôm nay thật ra vì sao Thanh viên làm thế? Một loạt vấn đề nảy sinh, nó nhận ra mình gần như giải được hết, duy còn về hồn thú là vẫn mù mờ. Cố Thanh Thành thấy nó im lặng hồi lâu, cho rằng nó đang phân biên lời y kể là thật hay giả, có vẻ nóng lòng giải thích: "Xin vương thượng lấy Anh thiết chiến giáp, có bảo vật đó, vương thượng sẽ nhớ ra Thành. Thành đợi vương thượng hơn trăm năm, sao lại không kể gì an nguy của vương thượng?"

Đường Mật không kịp nghĩ tại sao Cố Thanh Thành đợi được cả trăm năm thì đã hạ xuống nóc nhà. Đẩy cửa vào, bên trong vẫn như lúc nó từng vào, chỉ là có thêm một bộ chiến giáp và một tấm gương đồng lớn. Lần này nó biết được nhiều hơn năm trước, hiểu nhiều bí ẩn, liền quan sát tình cảnh, thấy dưới đất có đồ án ngũ hành liền gật đầu, chỉ vào tấm gương lẩm bẩm: "Gương có hai mặt âm dương, là Âm dương chi tâm?"

Cố Thanh Thành đáp: "Vâng, kính có âm dương, được Huyết thuật coi là cửa nối thông hai thế giới khác nhau, pháp thuật chính đạo gần như không sử dụng thứ này."

Đầu óc Đường Mật chấn động, cảm giác chân tướng nào đó sắp bật ra, vuốt ve Anh thiết chiến giáp hỏi: "Còn thứ này, là bảo vật gì, có thể tăng sức mạnh đúng không?"

Cố Thanh Thành thấy nó hơi lay động, cho rằng nó sắp nghĩ ra chuyện gì đó, vội nói: "Vâng, Anh thiết chiến giáp là bảo vật vương thượng thích nhất năm xưa, mặc vào là tăng hẳn sức mạnh. Vương thượng năm xưa…"

Đường Mật xua tay, hàm ý y đừng nói tiếp, tập trung suy tư mọi manh mối. Tuy nó chưa từng sử dụng tà thuật nhưng hiểu sâu không kém gì người tà giáo, trong óc hiện lên vị trí của Tị thất, trận pháp Ảo hải và lăng mộ Vương Lẫm, vừa hay hình thành một hình tam giác, so sánh kết cấu tam giác một lần nữa, lòng hiểu hết mọi chuyện, quay sang hỏi Cố Thanh Thành: "Hôm nọ ở tĩnh thất Ngự Kiếm đường, con nghe thấy các vị kể lại quá trình nghênh tiếp Đọa Thiên chuyển thế, có liên quan gì đến ngọn lửa trong gương không? Năm vị trí phá trận trong Ảo hải xuất hiện lỗ nhỏ, tông chủ có biết từ đâu mà ra không?"

Cố Thanh Thành không ngờ nó biết nhiều như thế, vừa thấy kinh ngạc vừa hy vọng, đáp: "Vâng, Thành mười ba tuổi lên Thục Sơn, tìm khắp mười hai đỉnh núi suốt hơn mười năm vẫn không lần ra bí mật áp chế vương thượng chuyển sinh, đồng thời ngăn cản Vương Lẫm chuyển thế, một đòn đánh bại Thục Sơn, hoàn thánh bá nghiệp thiên thu. Trời cao không phụ lòng người, trước khi Vương Lẫm chuyển thế, Thành phát hiện Ngũ hành trận ở Ảo hải và lăng tẩm của y cấu thành một tòa đại trận chuẩn bị cho y chuyển sinh, nơi phá trận nằm trong Ảo hải."

Đường Mật rủ mắt xuống, đối diện với sự thật thì lòng nó lại nhói lên, khẽ hỏi: "Hơn mười năm nay chắc tông chủ vất vả lắm, kể cho con nghe xem chuyện gì đi."

Thấy thiếu nữ luôn cứng cỏi đột nhiên mềm hẳn đi, Cố Thanh Thành thoáng bất ngờ, nếu Đường Mật cứ làm căng thì trong lòng y như có ngạo khí dâng tràn, dù đối diện với người y mong chờ nhiều năm vẫn có thể ung ung ứng đối, nhưng sát na này, tâm tình không rõ là ngọt hay đắng như băng tuyết mùa xuân tan chảy trào ra, giọng nói dần mất khống chế, trở thành khàn khàn: "Hơn mười năm nay không vất vả gì, chỉ là bị phong bế hơn trăm năm trong luyện hỏa lô quả thật dày vò, nhưng mỗi lần nghĩ đến lời vương thượng rằng những kẻ trung thành với người phải có ai đó sống sót, bằng không trăm năm sau cừu hận và sỉ nhục sẽ bi hậu nhân quên đi thì Thành nhẫn nại được. Cũng may lúc bị phong bế, ngày nào Thành cũng luyện tâm pháp vương thượng dạy, tích tụ công lực trăm năm nên chỉ một thời gian ngắn là thành tông chủ, bằng không quyết không thể tiếp xúc được bí mật quan trọng nhất của Thục Sơn."

Đường Mật nhìn Cố Thanh Thành, nam tử xưa nay nghiêm túc giờ thất thái như thế khiến lòng nó chua xót, có lúc định không hỏi gặng nữa, còn hỏi thì chân tướng tàn khốc sẽ phơi bày, lúc đó nó có phải nói với y chăng? Ngập ngừng một lúc nó mới nói: "Luyện hỏa lô là gì?"

"Đấy là vẫn thạch có thể duy trì sức mạnh bất diệt được Anh công chúa tìm cho vương thượng, Anh công chúa vốn hi vọng thứ này có thể giúp vương thượng tìm ra phương pháp giữ cho sức mạnh bất hủ nhưng chưa kịp thí nghiệm thành công thì vương thượng đã rời cõi đời. Sau đó công chúa vẫn tạo ra hỏa lô, cho một nửa vào nham tương, trăm năm sau sẽ mở ra, nhục thân sẽ không thay đổi, lúc Thanh Thành vào đó mười ba, khi ra vẫn dáng vẻ như xưa…"

"Bị phong bế trăm năm nhất định rất khó chịu."

Cố Thanh Thành nhận ra lúc Đường Mật hỏi, mắt lộ vẻ thương xót, thần tình ấy y chưa từng thấy ở nữ tử trăm năm trước, lòng liền ấm áp, khẽ lắc đầu cố ý nói với giọng nhẹ tênh: "Khá hơn tưởng tượng. Ở trong đó mọi thứ chậm lại, ví như ngoài này nháy mắt được mười lần thì trong đó mới được một. Hơn nữa còn có người hàng này đến nói chuyện với Thành."

Đường Mật chợt đổi ngữ khí: "Như vậy, sau trăm năm, tông chủ trở thành một thiếu niên trong sạch, thuận lợi vào được Ngự Kiếm đường của Thục Sơn, sau mười lăm năm nữa là lên làm tông chủ Thuật tông. Trong thời gian này, tông chủ lưu tâm quan sát Thục Sơn, nắm lấy những việc có lợi, ví như nhược điểm tính cách mỗi người, sơ hở trong phương pháp điều hành… Bất luận xảy ra chuyện gì thì tông chủ đều có thể dựa vào ưu thế sẵn có lái việc đó theo hướng mong muốn. Chính tông chủ thả Thi vương vào địa cung, bày kế giết Mục điện giám, nói đúng ra thì Mục điện giám bị ngài và Tiêu chưởng môn, Tư Đồ tông chủ hợp lực giết chết. Tiêu chưởng môn phụ trách định ra phương pháp để con có cơ hội đi Hoa Sơn, ngài khiến con nghi ngờ Mục điện giám, còn Tư Đồ tông chủ liên lạc và dụ dỗ Lý Liệt, đúng không?"

Cố Thanh Thành kinh ngạc trước khả năng thấu triệt của nó: "Làm cách nào vương thượng biết được?"

"Việc khác không tình, chỉ riêng ở tĩnh thất, ngài nhìn thấy con mà không lật tẩy cũng đã lộ thân phận rồi, Hoa Tuyền chắc cũng có một chiếc chìa khóa địa cung, ngài là người Ma cung, nắm giữ là đương nhiên, như thế sẽ cho Thi vương vào được. Còn nữa, có thể điều động nhân thủ Ma cung dẫn con đến thôn đầu cầu, Thanh viên cũng nghe lời ngài. Kỳ thật nếu con nhận ra Thanh viên từng nhìn lén mình ở Tàng thư các thì không đời nào mắc hỡm của nó. Lúc đó nó đến Tàng thư các làm gì? Có phải vì trước đó bọn con đả thương Thi vương, ngài sợ xảy ra chuyện nên đến xé sách?"

Cố Thanh Thành thoáng trầm ngâm: "Đúng, Thành thấy vết thương của Thi vương, lo rằng người đả thương sẽ đến Tàng thư các tìm đọc cách giết yêu vật nên mới làm thế. Nếu Thanh viên mang được sách ra thì tốt nhưng các vị vừa hay đến nơi, Thanh viên không đủ thời gian tìm ra cách giải khải kết giới bảo vệ, đành chịu cho kết giới chi hỏa thiêu đốt để xé trang sách đi. Xem ra các vị thấy sách bị xé tất sẽ sinh nghi. Sức mạnh của Thi vương hơn trăm năm nay vẫn bị áp chế, đến khi Vương Lẫm chuyển thế thất bại thì mới dần khôi phục, đặt yêu vật vào rừng Ảo hải chỉ để khôi phục nhanh hơn mà thôi. Lúc đó Tư Đồ Minh cho Thành biết Mục Hoảng nhắm đến Huyết ảnh lưu ly, Thành liền để Thi vương vào địa cung, mượn cơ hội trừ khử cái gai trong mắt Xích Ngọc cung."

"Nhưng ngài không ngờ Mục tông chủ lại từ bỏ kế hoạch đoạt ngôi chưởng môn, lúc ông ta vào địa cung thì Mục điện giám cũng có mặt. Mục điện giám thấy Thi vương tất sẽ nghi ngờ, nếu điện giám tra xét thì khó chắc sẽ không điều tra ra chuyện gì, ngài bèn thuận nước đẩy thuyền bày kế." Thần sắc Đường Mật đột nhiên hiện rõ vẻ giận.

Cố Thanh Thành hiểu sai ý, tưởng nó giận y vì lợi dụng nó, vội giải thích: "Vương thượng thứ tội, Thành làm vậy vì cho rằng sẽ không thương tổn đến vương thượng, hơn nữa Thành chưa xác minh được thân phận của vương thượng. Nên biết vương thượng xuất hiện trong trận pháp Vương Lẫm chuyển thế, lúc ấy Thành chỉ thấy một cô bé thụ thương ở vai trái, theo lý thì gặp ở trong trận pháp Vương Lẫm chuyển thế tất phải trừ bỏ ngay, nhưng vết thương ấy khiến Thành không sao hạ thủ được, quá giống với vết thương năm xưa vương thượng tự chặt tay trái. Năm ấy vương thượng từng chỉ vào vết thương tuôn máu nói rằng phải nhớ lấy vết thương, mối hận, nỗi sỉ nhục này. Lời ấy cảnh ấy, trăm năm nay chưa ngày nào Thanh Thành quên được."

Nghe đến đây, Đường Mật cảm giác máu dồn hết lên đỉnh đầu, chụp lấy tay Cố Thanh Thành nói: "Ngài kể lại rõ ràng tiền nhân hậu quả lúc nhặt được con nghe xem nào."

Cố Thanh Thành tuy cảm thấy bất thường nhưng không dám nghịch mệnh, do dự một lúc: "Thành đặt năm viên vẫn thiết châu phá trận vào trong trận pháp của Vương Lẫm ở Ảo hải, sau đó năm người Thục Sơn tuân theo di tín đến Tị thất phát động Ngũ hành trận, trong gương hiện lên bóng người mơ hồ rồi nổ vang, lửa cháy rừng rực trước khi tất cả trở lại tối om, chuyển thế của Vương Lẫm không xuất hiện. Khi Thành quay lại Ảo hải lấy vẫn thiết châu thì nhận ra chúng đã tan chảy, tạo thành năm cái lỗ. Kết quả này khác với dự liệu của Thành, cộng thêm không tận mắt thấy Vương Lẫm chuyển thế chết trước mặt nên Thành không dám động vào năm cái lỗ, sợ rằng sẽ hỏng hết mọi chuyện. Mấy ngày sau, Thành lại đến Ảo hải tra xét, thấy vương thượng hôn mê bên bờ hồ, toàn thân phủ kín ánh sáng vàng, Thành phải dốc toàn lực mới phá được sức mạnh bảo vệ đó, quả thật không hiểu vì sao vương thượng lại ở đó. Bọn Thành không hiểu toàn bộ việc giữa vương thượng và Vương Lẫm lúc còn tại thế, hà huống trận pháp của y thâm ảo tinh diệu, Thành không hiểu hết, nên xảy ra chuyện gì bất ngờ cũng không lạ. Từ đó, Thành không động đến nửa cọng cỏ trong đại trận Ảo hải, sợ sẽ sai lệch đi, giờ chỉ cần vương thượng lấy lại Anh thiết chiến giáp, nhớ ra chuyện cũ, tự đến Ảo hải một chuyến có khi sẽ tìm ra nguyên do."

Đường Mật gần như nhìn thấy chân tướng hiển hiện, đối diện với mảnh vỡ sau cùng của sự thật, lòng nó lại sợ hãi, do dự mãi mới dấy lên được dũng khí: "Con có những việc không nhớ được, nhưng lần đó trong Đào hoa chướng, con đã sa vào ảo ảnh, dưới tình huống tự thôi miên ấy, con đã nhìn thấy một số việc xưa. Vốn con cho rằng cũng như sa vào ảo ảnh khác, thứ nhìn thấy chỉ là ảo ảnh hư ảo, nhưng giờ nghĩ lại thì có lẽ đấy là ký ức ẩn sâu trong đáy lòng." Nó khẽ vuốt ve tấm gương đồng: "Con cho rằng tấm gương này là cánh cửa nối với quá khứ, ngài có thể đưa con vảo ảo giác như Đào hoa chướng chăng? Có lẽ sẽ nhớ ra những việc đã quên đi."

Cố Thanh Thành tuy không hiểu tự thôi miên là thế nào nhưng biết Đào hoa chướng khác ảo thuật thông thường ở chỗ là pháp thuật dấy lên ảo ảnh trong lòng người bị mê hoặc chứ không phải chế tạo ra ảo ảnh rồi đưa người khác vào, vậy thì những gì Đường Mật từng thất tất sẽ ẩn sâu trong óc, y vui mừng đáp: "Được, tuy thời tiết này không có hoa đào nhưng với sức của Thành thì vẫn thực hiện được."

Lúc đó là tháng Chín, sắc thu thoáng hiện, trong núi lạnh lẽo, Cố Thanh Thành đứng sau lưng Đường Mật ba bước thi triển pháp thuật, nhìn hồng y thiếu nữ đứng trước gương, phảng phất y cũng chìm vào ảo ảnh, quay lại năm đó. Dung mạo nữ tử ấy khác hẳn thiếu nữ hiện thời, tấm thân cao ráo đứng trước gương, mặc vương phục màu đen thêu hoa văn mây hồng, giang hai tay cho cung nhân sửa sang. Nàng ta không quay lại, quá tấm gương mơ hồ thấy hơn mười nam đồng chừng hơn mười tuổi quỳ bên dưới, tùy ý nói: "Thấy rồi, họ tìm được ngần này hài tử mặt mũi tề chỉnh cũng không dễ, đưa lên điện đợi."

Y không ngờ lần đầu tiên gặp vương thượng lại không được nhìn chính diện, lòng hơi thất vọng. Lúc đi ra, không hiểu dũng khí ở đâu dâng lên mà y ngoái lại, đập vào mắt là gương mặt xuân sơn thu thủy, dù mới mười hai tuổi mà lòng y cũng run lên. Vương giả áo đen thấy thiếu niên chưa được phép mà đã ngẩng nhìn mình thì chỉ mỉm cười quay đi.

Một toán thiếu niên dàn hàng dưới vương tọa, hai bên là thần tử cầm khuê bài. Khóe môi vương thượng nhếch cười với ý đồ bất minh: "Cho mỗi người một thanh kiếm." Trước khi đến họ được dạy về thói quen của vương thượng, biết nàng ta thích nam tử sạch sẽ, lúc nàng ta cười thì phải cẩn thận, nên ai cũng thắc thỏm, rất lâu sau mới hiểu rằng người dạy còn chưa hiểu được hết vương thượng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Vương thượng rời ngự tọa đến trước mặt mười thiếu niên cầm kiếm, hạ lệnh: "Xuất kiếm vào cô." Các thiếu niên ngơ ngẩn, do dự đứng im, y do dự nhưng vẫn là người đầu tiên bạt kiếm, lúc ấy mới kinh động những người khác, kiếm rời vỏ nửa tấc đã bị đánh bay đi, tiếng đinh đang vang lên đầy tiết tấu, vương thượng quay mình đi, tay vẫn trống trơn.

Nàng ta quay lại ghế, lạnh lùng nhìn chúng thần tử, nói: "Những hài tử này dù dạy thêm năm sáu năm nữa thì đấu được với cô sao? Còn nói cái gì mà để cô tự dạy một đội thân vệ quân, thật ra là thế nào? Nói cho rõ ràng đi."

Dưới điện lặng ngắt, một lúc sau mới thấy một lão thần râu tóc bạc phơ run rẩy cúi người: "Vương thượng không muốn thành hôn nhưng con thì phải có. Nếu nam tử tầm thường không lọt vào mắt vương thượng, sao không tự dạy dỗ một người cho vừa ý. Nhưng hài tử này thân thế thanh bạch, tâm thuần chất phác, vài năm sau sẽ thành bậc anh tài, có bầu bạn như thế cũng là niềm vui của đời người."

Sau này y mới biết, việc cưới hỏi và con cái của vương thượng khiến triều đường đau đầu hơn hết, trước sự kiện này, thần tử đã nghĩ ra vô số cách, dâng lên cả trăm bản tấu. Nhưng thiếu niên lúc đó mới mơ hồ hiểu được điều này chỉ muốn đi ngay, vương thượng cho tất cả lui xuống, chỉ lưu y – thiếu niên bạt kiếm đầu tiên - ở lại.

Vương thượng chỉ gọi y đến trò chuyện khi nhàn rỗi chứ không có ý gì khác, nàng ta cũng có nam nhân cho riêng mình nhưng không muốn sinh con, có một lần nàng ta bảo riêng y: "Ta hy vọng hài tử mình sinh ra giống một người nhưng cả đời này không thể được, thôi thì không sinh còn hơn. Thứ ta sáng tạo ra kết thúc trong tay ta cũng tốt." Lúc đó vương thượng còn trẻ lắm, đứng ở nơi cao nhất cung thành nhìn xuống đế đô phồn hoa nhất đời, ngoài xa là mặt sông mênh mông, ngàn cánh buồm xuyên qua xuyên lại như thời gian trôi nhanh.

Thiếu niên chợt thấy thương cảm, không đủ dũng khí hỏi xem người đó là ai?


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status