Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 57-59: Phía sau ảo ảnh

/106


Đường Mật lên trên lầu, giữa không gian rộng rãi chỉ đặt một cái giường sát đất nằm rất thoải mái, một con dê lông xanh nằm trên đó, đầu có một cái sừng nhọn hoắt, ngoài ra không thấy ai.

"Có ai không?" Nó hỏi, đảo mắt nhìn khắp các góc.

Trong phòng trống trơn, giọng nói vọng lại nhưng không ai đáp.

"Không có người thì ta đi đây, làm sao có thời gian đợi ngươi được." Nó quay lại, định đi luôn.

"Cô nương đã đồng ý trả lời câu hỏi của ta, chưa bắt đầu sao lại đi được?" Giọng nói ôn hòa cất lên sau lưng Đường Mật, ngữ điệu hơi cổ quái khiến nó nhớ đến những người ngoại quốc nói tiếng Trung.

Nó ngoẹo đầu nhìn theo hướng âm thanh, sau lưng vẫn không có ai, chỉ có con dê xanh một sừng yên tĩnh nằm dưới đất.

"Xin hỏi bãn nãy là ngươi nói hả?" Đường Mật hỏi dò.

"Đúng là ta." Con dê ở miệng, thật sự nói bằng giọng ngoại quốc.

Dù đã chuẩn bị sẵn, Đường Mật vẫn kinh ngạc yêu vật ở thế giới này đều có dị năng, nhưng chưa từng nghe nói chúng biết nói chuyện. Nó hỏi với khẩu khí do dự: "Ngươi là yêu vật?"

"Không phải, ta tên Giải Trĩ, là thần thú." Con dê đáp, đôi mắt đen nhánh nhìn Đường Mật chăm chăm, khiến nó khó chịu khôn tả.

Thần thú, kỳ thật vẫn là yêu vật, chẳng qua thần thú được tế bái trước rồi mới bị mổ. Đường Mật nghĩ vậy liền rủ rèm mi, định tránh khỏi ánh mắt Giải Trĩ, không hiểu vì sao từ đáy lòng nó không thích ánh mắt đó.

"Ngươi cho là thế cũng không sao, chẳng qua là danh xưng thôi. Bất quá, cách nghĩ đó đúng là giống người đó, chả trách họ buộc ta đến xác nhận." Giải Trĩ nói với ngữ điệu cổ quái.

Đường Mật thầm kinh hãi, trằng mắt nhìn Giải Trĩ, thầm nhủ: Yêu vật này có ý gì, lẽ nào biết ta nghĩ gì?

"Đúng, ta đọc được tâm tư người khác nên đừng có nói dối trước mặt ta." Giải Trĩ nói tiếp, đôi mắt đen nhánh nhìn nó.

Sau cùng Đường Mật cũng hiểu vì sao mình khó chịu, với tâm lực bây giờ của nó, ít nhiều gì cũng cảm ứng được người ta soi xét nội tâm, thành ra nó không thoải mái khi đối diện với cái máy trắc nghiệm nói dối là sinh vật này.

"Máy sinh vật trắc nghiệm nói dối là gì?" Giải Trĩ hỏi.

"Ngươi lại lén đọc tâm tư ta." Đường Mật không vui.

"Không phải lén, ta biết được mà, trời sinh đã thế, ta cũng không có cách nào." Giọng nói ngoại quốc của Giải Trĩ thoáng nét đắc ý khí nhận ra.

"Không phải như thế người càng nguy hiểm sao, biết quá nhiều bí mật của người khác sẽ bị truy sát mà?" Đường Mật hiếu kỳ.

"Nên ta gần như không nói gì, hôm nay là được người ta nhờ, nếu không vì năm xưa Hoa Anh cứu ta thì không đồng ý đâu." Giải Trĩ giải thích.

"Hoa Anh là ai?" Đường Mật lại hỏi.

"Muội muội song sinh của Hoa Tuyền, chủ nhân trước đây của nơi này."

Lúc đó Đường Mật mới biết Ma vương vốn là con sinh đôi, chả trách say này dân đen vẫn đồn rằng song thai là kẻ có ma huyết. "Nơi này không phải cung điện của Hoa Tuyền, ta còn tưởng đây là Ma cung."

"Tất nhiên không, Hoa Tuyền là Triệu vương, sao lại kiến thiết cung điện ở đây. Hoa Anh công chúa xây dựng lên nơi này."

Lúc Giải Trĩ nói đến Ma vương, khẩu khí biến thành siêu nhiên, tựa hồ địa vị bất phàm, bèn nói: "Vậy họ muốn ngươi hỏi gì, trừ tuổi của bản cô nương ra thì cái gì cũng được."

"Câu đầu tiên, ngươi từ đâu tới?"

"Một thế giới khác."

"Bội kiếm của người lấy được ở đâu, có thấy kiếm hồn không?"

"Ở kiếm thất Thục Sơn." Đường Mật đáp, chợt nghĩ: Ta mà bảo không thấy kiếm hồn, theo lý thanh kiếm này không phải của ta, có phải họ định cướp kiếm, nên chăng bịa ra mấy câu?

"Thanh kiếm này đã có duyên với ngươi, người khác không cướp được." Giải Trĩ hơi ngừng lời: "Còn nữa, đừng gạt ta."

Đường Mật lắc đầu bó tay: "Thôi được, không gì gạt được ngươi, ta mới cân nhắc một chút mà, đã nói ra đâu."

"Trong trí nhớ của ngươi còn chút nào về kiếp trước không?"

"Không. Nói thật ký ức của ta không toàn vẹn, thiếu mất một mảnh nhỏ nhưng tuyệt đối không có kiếp trước gì hết." Đường Mật nhìn Giải Trĩ, khẩu khí nghiêm túc: "Hơn nữa ta không tin kiếp trước kiếp này, lục đạo luân hồi gì hết."

Thân hình Giải Trĩ hơi chấn động, nhìn thẳng vào mắt nó, thần quang nhiếp nhân: "Ngươi bảo là đến từ thế giới khác, thế giới đó có phải kiếp trước của ngươi không?" Nguồn: http://truyenyy.com

Đường Mật cũng thường suy ngẫm về quan hệ giữa thế giới này và thế giới cũ, nó học qua khoa học hiện đại, từng nghĩ cách giải thích hợp lý nhưng chưa tìm được đáp án. Sau đó nó an ủi mình rằng ngay cả vấn đề vũ trụ xuất hiện thế nào còn chưa giải thích được hoàn toàn thì làm sao giải thích rõ được hiện tượng nó từ không gian này tiến vào một không gian khác? Nên nó đáp: "Thế giới khác của ta không phải là kiếp trước mà là một thế giới ngươi không tưởng tượng được. Có thể ngươi cho rằng với khả năng của mình chẳng có gì là không tưởng tượng được nhưng ta sẽ cho ngươi ví dụ. Ở thế giới của ta có một người tên Albert Einstein nói rằng không gian chúng ta đang sống uốn cong chứ không phải bằng phẳng, ngươi tưởng tượng được không? Thật ra không gian uốn cong là như thế nào? Chuyện đó vượt khỏi tầm cảm nhận của ngươi, hoàn toàn đạt đến nhận thức thuần lý tính, ngươi phải tưởng tượng thế nào? Có thể người từ góc độ lý tính hiểu được rằng nếu không gian uốn cong thì dù thế giới có điểm kết thúc, chúng ta cũng vĩnh viễn không tới được nó ư? Dẫu ngươi nghe không hiểu ta nói gì thì cũng không cần lo lắng, bởi ta chỉ tạm lấy một vấn đề khiến đa phần người trong thế giới kia của ta đang đau đầu ra cố ý làm khó ngươi. Còn nếu vì những lời này mà ngươi đâm đầu suy nghĩ thì kế của ta thành rồi, dù ngươi nghĩ đến hộc máu cũng không thông được đâu."

Đường Mật nói xong những lời huyền diệu đó, phát hiện ánh mắt trong suốt của Giải Trĩ quả nhiên bớt sức xuyên thấu, nó hơi đắc ý, tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Ngươi coi, đừng cho rằng vì nhìn thấu được tâm tư người khác, có sức mạnh nhận ra đâu là dối trá thì không bị mê hoặc. Ta nói câu nào cũng thật mà ngươi vẫn gặp bí, đúng không? Cũng đừng cho rằng mình chạm được đến chân lý của thế giới này, ở thế giới đó của ta, phàm kẻ nào mang ý nghĩ này đều bị coi là người điên. Còn nếu ngươi muốn suy nghĩ thì ta sẽ cho ngươi biết ở thế giới kia người ta nhìn nhận cách thế giới xuất hiện thế nào, ngươi muốn bắt đầu nghe từ vụ nổ lớn của vũ trụ hay trước hết là tìm hiểu học thuyết vũ trụ bành trướng đã?"

Nói xong những lời này, Đường Mật cảm giác sức mạnh áp lên lòng nó tan biến hết, liền vui mừng hiểu rằng mình đã thành công gây nhiễu loạn cho Giải Trĩ, thậm chí đã đưa Giải Trĩ sa vào suy tư về triết học đầy gian nan, vì thế mới thoát được việc bị thần thú nhìn thấu tâm tư. Nó bèn mỉm cười bảo: "Thần thú đại nhân, còn gì cần hỏi nữa không?"

Nhãn thần Giải Trĩ tan đi, trầm mặc hồi lâu mới lẩm bẩm: "Thật ra ngươi có phải nàng ta không. Nàng ta đã chuyển thế chưa?"

"Tuy không biết ngươi nói gì nhưng ta cho ngươi biết, ta không phải ai đó, ta là ta, ta không tin cái gì mà luân hồi chuyển thế, trừ phi ngươi chứng minh cho ta xem." Đường Mật đáp.

"Chứng minh hả?" Giải Trĩ vẫn lẩm bẩm, đáp bằng giọng cổ quái: "Lúc đó nàng không tin vào luân hồi chuyển thế, không cần bảo tồn thi thể hay tích âm đức mà chỉ cần hưởng niềm vui hiện hữu là đủ. Thanh Nguyên tự vì thế gọi nàng ta là phật địch, còn bản thân nàng ta tự nhận là Đệ lục thiên Ma vương."

Lúc đó Đường Mật đã hiểu "nàng ta" mà Giải Trĩ nói đến là ai, lắc đầu đáp: "Thần thú, còn có Đông hộ pháp nữa, các vị đều là người theo nàng ta vậy nàng ta bảo không có chuyển thế tức là không có, ngàn vạn lần đừng hoài nghi. Nếu các vị hoài nghi sao còn đủ kiên định để đi theo nữa?"

Dứt lời, Đường Mật nghe thấy dưới cầu thang vang lên tiếng động cực khẽ, tựa hồ có ai đó đỡ lên lan can, nó bật cười, lớn tiếng: "Đông hộ pháp, có việc gì nữa?"

Đầu cầu thang vang lên tiếng bước, một bóng mặc áo xanh bước lên, ánh mắt hình như sáng lên vì kích động, cung kính cúi người: "Không, Đông Ngao đa tạ Đường cô nương chỉ giáo."

Đường Mật theo Đông Ngao xuống lầu, bốn người cứu nó đang đợi, bèn hỏi Bạch Chỉ Vi: "Chỉ Vi, vị tỷ tỷ Kiếm tông này là ai?"

"Là đường tỷ của Mộ Dung Phỉ, nếu không nhờ tỷ tỷ nhận ra cả nhóm đang ở trong ảo ảnh thì có lẽ tất cả đã rơi xuống nham tương rồi." Bạch Chỉ Vi đáp.

Đông Ngao hừ lạnh: "Dù nhận ra ảo ảnh thì sao, cũng không đột phá được."

Mộ Dung Phỉ hơi động dung, cung kính hỏi: "Đông hộ pháp, xin hỏi hộ pháp chế tạo ra ảo ảnh đó chăng?"

"Không phải, tại hạ không có bản lĩnh đó, đấy là lễ vật Ma vương tặng cho cung chủ đời thứ nhất của bản cung." Đông Ngao đáp.

"Hóa ra như thế, ban nãy tại hạ cứ nghĩ đương thế còn ai đủ năng lực như vật, nếu là Ma vương thì không lạ. Tuy chúng ta laaoj trường bất đồng, nhưng hôm nay thấy ảo ảnh này, Phỉ được lợi không nhỏ." Mộ Dung Phỉ khách khí đáp lễ.

"Xin hỏi hộ pháp, vì sao cây kiếm các vị cung phụng lại giống hệt kiếm của tiểu nữ?"Đường Mật chỉ vào khán thờ thần.

"Vị Sương vốn là một đôi kiếm. Ma vương và cung chủ đời thứ nhất bản cung là tỷ muội song sinh, lấy kiếm này làm tín vật đồng sinh đồng tồn." Đông Ngao nói đến đây, lạnh lùng liếc mấy người Thục Sơn: "Tiếc là hai thanh kiếm này đều đã thành vong kiếm."

"Thế là sao? Bội kiếm của ma vương tên Hy Quang, là trường kiếm nổi danh thiên hạ, sao ta chưa nghe nói nàng ta sử dụng đoản kiếm nhỉ." Mộ Dung Trinh Lộ hỏi.

"Hừ, tín vật trọng yếu như vậy, Ma vương đại nhân sao có thể tùy tiện để dòng máu ô uế của kẻ khác nhiễm vào." Sắc mặt Đông Ngao sầm xuống.

"Kiếm vong là ý gì?" Đường Mật nghe đông ngạ nói xong thì loáng thoáng nhận ra chỗ không ổn, tay bất giác nắm chặt vị sương hơn.

"Kiếm của Đường cô nương phải chăng không có kiếm hồn? Bởi nếu thanh kiếm giết chính chủ nhân thì kiếm hồn sẽ tan theo, kiếm sẽ thành kiếm vong." Đông Ngao nhìn Đường Mật với vẻ chờ đợi: "Cây kiếm này không có kiếm hồn, vốn ai cũng cầm được, đã hơn trăm năm rồi mà nào ai động tới đâu, nhưng cô nương lại cầm nó, có phải là vận mệnh không?"

Đường Mật thầm nhủ: Hắn định đổi cách kéo mình xuống nước theo đây, còn lâu ta mới dính vào bát nước đục ngầu này, hiện giờ ta ở Thục Sơn có ăn có mặc, quyết không quan hệ gì với đối đầu của bản môn. Nên đáp: "Không hề, ta chỉ thấy chuyện này là xảo hợp, hoặc là chuyện hiếm có, đại thúc hiểu hay không không quan trọng. Bằng không sẽ lại mê hoặc tâm trí đại thúc, về điểm này thì thần thú đại nhân đã tự thể nghiệm rồi."

Đông Ngao thở dài: "Vốn cô nương và Vị Sương có duyên, thanh chỗ chúng tôi cũng nên tặng cô nương. Nhưng cô nương nói vậy, hơn nữa đây chỉ là một cây vong kiếm thì thôi."

Đường Mật đâm ra nghi hoặc. Nó đoán rằng thanh kiếm của mình là Ma vương dùng để giết chính nàng ta, máu văng tứ tán, vì thế mới thành vong kiếm. Thanh kia thì sao? Lẽ nào Hoa Anh cũng dùng để tự sát?

"Xin hỏi thanh kiếm kia vì sao mà vong? Không hiểu Đông hộ pháp có tiện giải thích chăng?" Nó hỏi.

"Không phải Đông mỗ ngại ngần mà trong cung không còn ai hiểu chuyện này nữa." Đông Ngao nói đoạn quay người nhìn bệ thờ thần, hai tay bưng bảo kiếm xuống: "Theo lý, lấy được một thanh cũng đồng thời là chủ thanh kia, cây kiếm này vốn thuộc về cô nương. Nhưng Đường cô nương xem nay." Hắn dứt lời, đặt tay lên chuôi kiếm trên lớp vỏ bằng da mãng xà màu đỏ, từ từ bạt kiếm.

Đường Mật thấy chuôi kiếm trơ trọi, không có thân kiếm, liền buột miệng: "Sao lại thế này, vốn là tinh thiết kiếm màu đỏ cơ mà, chẳng lẽ Hoa Anh công chúa hủy rồi."

Bốn chữ Hoa Anh công chúa lọt vào tai Bạch Chỉ Vi, cô hơi biến sắc nhưng không nói gì.

"Việc đó Đông mỗ không biết, bất quá việc của hơn trăm năm trước, mỗ tuy không được tận mắt thấy nhưng xem ra chắc là một cây tinh thiết kiếm màu đỏ. Tinh thiết đỏ là xích ngọc, vì thế bản cung có tên Xích Ngọc cung." Đông Ngao nói đoạn cung kính đặt cây kiếm vào chỗ cũ.

Tay Đường Mật bất giác đặt lên ngực, tựa hồ xác định xem cái lược tinh thiết đỏ có còn đó không, có phải thân kiếm được làm thành cái lược? Nếu thật sự là thế, bản thân nó và Ma vương, cung chủ gì đó có tính là có duyên phận không?

Ý niệm vừa dâng lên, nó chợt thấy bất an, chỉ muốn rời khỏi chỗ này cho nhanh: "Đông hộ pháp, nếu không còn chuyện gì, xin đưa bọn ta ra như đã ước hẹn."

Đông Ngao mỉm cười: "Được chứ nhưng có thể mời Bạch cô nương và Mộ Dung công tử ở lại thêm một chút, để họ gặp bằng hữu của tại hạ."

Lòng Đường Mật thắt lại, thầm nghĩ ban nãy tuy nó biết Đông Ngao là người Ma cung song động tác cử chỉ khá có khí độ, đã đồng ý thả người tất sẽ không nuốt lời. Ai ngờ lại xảy ra việc không đâu này, lẽ nào người Ma cung là loại người dễ trở mặt, hoàn toàn không đáng tin?

Đông Ngao thấy mặt nó sầm xuống liền giải thích: "Đường cô nương hiểu lầm rồi, Đông mỗ có hiểu biết đôi chút về kiếm, thích bình phẩm về danh kiếm và kiếm chủ nhưng không ngờ hôm nay được thấy ba trong năm thanh kiếm "Phong sương vũ tuyết vụ", thành ra chỉ sinh lòng hiếu kỳ, muốn nói chuyện vài câu mà thôi."

"Nói chuyện cũng không cần với vị bằng hữu biết thuật xem lén tâm tư kia." Đường Mật sa sầm, bản thân nó không sợ ai dò xét nhưng hai đồng bạn còn con nít, thành ra mới dùng khẩu khí quyết liệt: "Đông hộ pháp, không thể được, nhìn lén người khác lõa thể là hành vi hạ lưu nhưng tâm linh còn bí ẩn hơn thân thể, để cho người khác tùy ý xem xét há chẳng khó coi hơn ư? Ta cho rằng hộ pháp khi bình phẩm kiếm và kiếm chủ chăng không đến nỗi lần nào cũng sử dụng phương pháp tồi tệ này chứ?"

Bạch Chỉ Vi lấy làm lạ trước lời lẽ lạnh lùng của Đường Mật, xưa nay Đường Mật luôn nói năng chừng mực, chừa cho mình đường xuống nước, ở cạnh nó gần một năm mà cô chưa thấy nó thể hiện thái độ như vừa rồi với ai, hà huống trong tình thế đang nằm trong tay người ta. Những nghĩ kĩ mới thấy Đường Mật hành xử như vậy là vì che chở cho cô và Mộ Dung Phỉ, điểm mềm yếu nhất trong lòng cô như bị ai chạm vào, vừa chua xót vừa nóng bỏng, bao nhiêu nguy hiểm dọc đường đều chẳng còn đáng gì nữa.

Đông Ngao quả nhiên tỏ vẻ không vui nhưng giọng nói vẫn kiềm chế: "Được, vậy thì dùng cách bình phẩm thông thường. Mấy trăm năm nay, "Phong sương vũ tuyết vụ" chưa từng cùng hiện thế, hôm nay Đông mỗ được thấy tam kiếm coi như may mắn ba đời, đành giở thói cậy lớn bắt nạt bé vậy. Bất quá, Đường cô nương có biết bình thường Đông mỗ cho loại kiếm nào là kiếm tốt không?"

"Loại nào?"

"Kiếm chủ không chết dưới kiếm của mỗ, chính là kiếm tốt." Đông Ngao nói đoạn, ánh mắt chim ưng sắc bén quét nhìn ba thiếu niên Thục Sơn, tay phải giơ lên thành tư thế mời bạt kiếm đầy phong độ.


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status