Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 71-73: Cho ta lỗ nẻ để chui xuống

/106


Ba đứa đối diện vách đá, ngưng thần nhìn hồi lâu. Bạch Chỉ Vi lên tiếng: "Đường Mật, ta thấy không hẳn như ngươi nói."

"Ý ngươi là bích họa này không hẳn để hóa giải võ công của Thục Sơn chúng ta?" Đường Mật hỏi. Nó nhìn lên bích họa, mấy hình người này rõ ràng cứ một hình xuất ra một chiêu Hồi Phong kiếm pháp, hình kia liền hóa giải.

"Ừ, nếu một đối một thì những hình này đúng là phá giải Hồi Phong kiếm pháp." Bạch Chỉ Vi gật đầu: "Nhưng nếu xem thành chuỗi thì sao?" Cô bước lên chỉ vào hình người đầu tiên: "Ngươi xem chiêu Hồi Phong kiếm pháp này xuất thủ, hạ bàn trống trơn, đúng không? Đối thủ phát hiện ra sẽ tránh đi, tấn công vào hạ bàn." Rồi cô chỉ vào nhóm hình thứ hai: "Đây là chiêu thứ hai của chúng ta, nếu xâu chuỗi lại sẽ vừa vặn phá giải chiêu của đối thủ, đồng thời chiếm luôn tiên cơ. Đầu to, ngươi và Đường Mật cứ so tài đi."

Trương Úy theo hình vẽ xuất ra chiêu đầu Hồi Phong kiếm pháp, Đường Mật trả đòn theo hình vẽ ứng đối, gã xuất chiêu thứ hai thì quả nhiên hóa giải đòn tấn công của nó, nó lại theo hình thứ hai trả đòn, vừa hay hóa giải chiêu của Trương Úy, gã lại xuất chiêu thứ ba… Cứ thế hình thành một trận đấu liên tục.

Đường Mật thu kiếm, chợt tỉnh ngộ: "Tức là hai pho kiếm pháp này khắc chế nhau chứ không phải pho này hóa giải pho kia."

"Ta nghĩ vậy nhưng không hiểu vì sao lại có người vẽ thứ này ở đây?" Bạch Chỉ Vi nói đoạn, khẽ phất qua vết khắc trên thạch bích, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ có người thấy hai pho kiếm pháp này được thi triển ở đây, nên vẽ lại?"

Đường Mật đến gần quan sát kỹ, ở cự ly rất gần mới nhận ra hình người sử dụng Hồi Phong kiếm pháp và hình kia là hai loại vết khắc khác nhau. Vết khắc của nhóm hình trước sâu mà thô, nhóm sau khắc nông hơn, mỗi nét đều do hai vạch cực nhỏ tạo thành. Vết khắc kỳ dị này khiến nó cả kinh, rút Vị Sương ra khẽ vạch một đường, thạch bích lập tức xuất hiện vết khắc tương tự.

Đường Mật khẽ kêu lên: "Lẽ nào do Vị Sương khắc thành."

Bạch Chỉ Vi quan sát thật kỹ Vị Sương: "Hóa ra lưỡi kiếm có rãnh nhỏ, chả trách vết khắc lại thành hai đường."

Đường Mật đáp: "Lúc tu luyện Vị Sương ở nước Sở, đại sư đúc kiếm từng bảo ta rằng Vị Sương là cây kiếm nhỏ bé nên để bổ sung cho nhược điểm lực sát thương không đủ, người đúc kiếm năm xưa đã khắc thêm một rãnh nhỏ hai bên lưỡi kiếm, lúc đâm vào thân thể sẽ khiến huyết dịch chảy ra nhanh hơn. Kỹ thuật tạo rãnh này đã thất truyền, lúc thấy Vị Sương, đại sư đúc kiếm số một của nước Sở cũng khen ngợi mãi."

"Tức là trừ Vị Sương trong thiên hạ không còn thanh kiếm nào khác lưu lại được vết thế này?" Bạch Chỉ Vi hỏi.

"Chỉ là không biết do thanh Vị Sương nào tạo thành." Đường Mật theo ý thức lại sờ lên cái lược tinh thiết.

Bạch Chỉ Vi ngẩn người, hiểu ý bạn, lắc đầu đáp: "Không, không phải Vinh An công chúa Hoa Anh, bà ta không biết võ công."

"Sao ngươi biết?"

"Ngươi quên rồi hả, bà ta đến nước Sở làm hoàng hậu nên thực tế ta cũng thuộc dòng dõi máu mủ của bà ta." Bạch Chỉ Vi thở dài: "Nghe nói Ma vương chết chưa lâu thì bà ta cũng bị ban tử tội. Nhưng chân tướng thế nào chỉ người trong cuộc năm đó mới biết, mẫu thân ta bảo có lẽ Sở vương năm đó làm vậy vì muốn thể hiện cho ba nước kia thấy mình không quan hệ gì đến Ma vương. Nhưng nếu thế thì thật bi đát. Lúc bé ta đã đọc qua bài phú Sở vương tả bà ta, từng cho rằng một nam tử dùng những lời lẽ đẹp như thế để tả một nữ tử, nhất định rất yêu bà ta."

Đường Mật thoáng buồn, chợt nhớ ra một vấn đề: "Nhưng cung chủ đời thứ nhất Xích Ngọc cung không phải Hoa Anh ư? Không biết võ công thì phục chúng thế nào?"

"Đúng, lúc ở Ma cung, ta nghe nói bà ta là cung chủ đời thứ nhất cũng rất kinh ngạc, nhưng sau mới nghĩ ra, cung chủ không cần thiết phải biết võ công, đúng không?"

"Có lẽ bà ta biết võ công nhưng người khác không biết chuyện này."

"Đương nhiên có khả năng nay. Nhưng sách vở nói rằng bà ta tiên thiên bất túc, không thể luyện võ, lúc vào Sở cung rồi, còn lưu lại rất nhiều ghi chép khám bệnh." Bạch Chỉ Vi cảm thán: "Bà ta và Ma vương là tỷ muội song sinh, một người võ công tuyệt thế, người còn lại bệnh tật liên miên."

Thấy hai đồng bạn lạc đề, Đường Mật vội quay lại chủ đề chính: "Người khắc những hình đối quyết với Hồi Phong kiếm pháp có thể là Ma vương? Còn người khắc Hồi Phong kiếm pháp là Đọa Thiên đại nhân?"

"Ta nghĩ thế." Bạch Chỉ Vi nói đoạn, nhớ ra Trương Úy không nói năng gì nãy giờ: "Đầu to, ngươi nghĩ thế nào?"

Trương Úy không đáp, hai cô bé quay lại. Gã đang nhìn bích họa đến si ngốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đường Mật kéo tay áo gã: "Đầu to, ngươi thấy thế nào, ngươi đang đoán vì sao Ma vương và Đọa Thiên đại nhân tỷ võ ở đây mà lại lãng phí thời gian khắc hình hả?"

Trương Úy tỉnh lại, ngẫm nghĩ rất lung rồi mới nói: "Ta không rõ."

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi biết trước gã trả lời như thế, cùng mỉm cười. Bạch Chỉ Vi bảo: "Đại khái đấy là một cách tỷ thí giữa họ."

Hai cô gần như cùng nhận định rằng đây là chốn Ma vương và Đọa Thiên tủ thí võ công thì Trương Úy chỉ vào hình người do Ma vương khắc, bảo: "Nếu người khắc hình này ở cạnh ta, ta cũng có thể sáng tạo được một pho võ công."

Hai cô cùng ngẩn ra, không hiểu ánh mắt si dại của gã có ý gì.

Trương Úy quan sát bức bích họa, tiếp tục giải thích: "Chiêu đầu tiên của Hồi Phong kiếm pháp chỉ là tùy tiện xuất ra một kiếm. Nếu ta cũng xuất ra một kiếm như thế, người khắc hình này tất sẽ không chỉ xuất ra một kiếm như hình vẽ, mà sẽ bức ta suy nghĩ làm thế nào phá giải chiêu thức của người đó rồi phản kích, vì thế ta xuất chiêu thứ hai. Cứ như vậy, nếu có người đó, chẳng phải ta sẽ từ một chiêu mà sáng tạo ra một pho võ công sao?"

Hai cô tuy thông tuệ nhưng lúc suy ngẫm về Hồi Phong kiếm pháp vẫn theo những lối mòn có sẵn, giờ nghe Trương Úy nói mới biết còn có góc độ khác.

Đường Mật hỏi: "Ngươi muốn nói là Ma vương và Đọa Thiên không phải tỷ thí võ công mà cùng sáng tạo võ công ở đây?"

Trương Úy ngẫm nghĩ hồi lâu: "Ta không dám khẳng định chuyện đó nhưng ta cho rằng khi xem những hình người này liền nhận ra khác biệt giữa mình và người khắc." Đoạn gã rút kiếm ra vừa minh họa vừa nói: "Ngươi xem, nếu có người công một kiếm thế này xuống hạ bàn, ta sẽ cho rằng gạt thế này mới là tốt nhất, đồng thời còn khả năng trả đòn. Nhưng người trên hình lại đâm chéo một kiếm, vì người đó nhìn thấy sơ hở ở đây, còn ta không nhận ra. Vậy hiện tại nếu ta nghĩ được ở đây có sơ hở thì ta sẽ vá lại thế này, nhưng người đó lại tấn công thế này, dùng thế công thay thủ."

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi thuận theo cách nghĩ của Trương Úy quan sát hình vẽ, không coi đó là hai pho kiếm pháp mà là hai cao thủ đang ngẫm nghĩ cách sáng tạo ra những chiêu số cao minh. Một lúc sao, cả hai dần nhập mê, quên cả suy đoán xem từ thời nào, ở động huyệt nằm sâu trong Thục Sơn này từng có hai con người tuyệt thế, vì mục đích nào đó, khắc ra những hình này.

Tuy cả ba đều thông thuộc pho kiếm pháp cơ sở nhất của Thục Sơn nhưng chưa từng thẩm thấu từ góc độ lạ lùng thế này. Bất tri bất giác, cả ba quan sát cả canh giờ, Đường Mật mới thở một hơi dài, lúc lắc cái cổ cứng đơ: "Hóa ra võ đạo lại ảo diệu vô cùng như thế."

"Đúng, xem những hình vẽ này, đầu óc đột nhiên sáng láng hẳn." Trương Úy phụ họa.

"A, đây là… Hoa Anh." Bạch Chỉ Vi chỉ vào một vết khắc rất nhỏ, khẽ kêu lên.

Đường Mật nhìn vào, thấy một hàng chữ cực nhỏ, khẽ đọc: "Tháng Ba năm Tân Sửu, Anh và Lẫm đi chơi Thục Sơn cùng sáng tác."

Dứt lời, nó nhìn Bạch Chỉ Vi đầy hoang mang, hỏi: "Chỉ Vi, danh húy của Đọa Thiên đại nhân là gì?"

Bạch Chỉ Vi đọc hàng chữ xong, chợt nảy ra ý niệm có lẽ vĩnh viễn không ai biết việc xảy ra năm xưa. Chân tướng kỳ thật đã bị khói bụi trăm năm nay lấp kín, thứ cô nhìn thấy chỉ là bóng dáng của nhân vật phong vân ấy để lại cho hậu nhân suy đoán.

Chợt cô lấy làm kinh ngạc, khẽ hé môi thốt lên: "Vương Lẫm, danh húy của đại nhân là Vương Lẫm."

Khi ba đứa ra khỏi sơn động, quay lại vách đá, nhận ra mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, hóa ra cả ba ở trong động cả buổi sáng.

Trương Úy chợt nghĩ đến một việc: "Động khẩu nhỏ thế này, người thành niên không thể chui vào được."

Bạch Chỉ Vi tính toán thời gian: "Ừ, lúc khắc những hình này, họ không lớn hơn chúng ta, Hoa Tuyền còn chưa kế thừa vương vị."

Đường Mật nhớ đến những nhân vật năm xưa, lòng sinh cảm khái: "Không hiểu Ma vương Hoa Tuyền và Đọa Thiên vương lẫm là những thiếu niên thế nào nhỉ?"

Cả ba không nói gì, lặng lẽ đứng trên vách đá cheo leo nghe gió núi quất lên mặt, thổi tung tà áo.

Chợt con khỉ đứng trên vai Đường Mật kêu to chỉ lên không. Cả ba ngẩng nhìn, thấy một đạo quang hoa vút ngang trời lướt đến gần. Là ban ngày nên ánh sáng không rõ ràng, Đường Mật nheo mắt nhìn theo bóng dáng tan vào rừng cây, hỏi: "Gì thế nhỉ?"

"Có phải ai đó đang ngự kiếm phi hành?" Trương Úy hỏi.

Đường Mật tuy đã hai lần ngự kiếm phi hành nhưng chưa từng thấy cảnh này từ dưới đất: "Ngự kiếm phi hành nhìn từ dưới đất chỉ thấy một tia sáng, có lần ta thấy vào ban đêm lại tưởng là sao băng."

"Có thể ngự kiếm phi hành đều là cao thủ của cao thủ, không hiểu làm gì ở đây?" Bạch Chỉ Vi nghi hoặc: "Chúng ta có nên đến xem không?"

Làn sáng đáp xuống cách chỗ ba thiếu niên không xa, Đường Mật tuy hiếu kỳ nhưng do dự, càng đi vào sâu trong núi càng khó trở ra. Nó nhớ đến con khỉ trên vai tuy nhỏ xíu nhưng có thể là dị thú đã sống hơn trăm năm, có lẽ năm xưa từng thấy Hoa Anh và Vương Lẫm khắc hình trong động nên nhận ra Vị Sương, bèn xoay sang hỏi: "Nếu bọn ta đi tiếp vào trong núi, ngươi có đưa về dãy bậc đá được không?"

Con khỉ đảo cặp mắt đen, gật đầu coi như đồng ý.

Đường Mật thấy nó chịu hợp tác, cho rằng đi xem cũng chả sao, bèn nói với Trương Úy và Bạch Chỉ Vi: "Chúng ta về bây giờ cũng không kịp học buổi chiều, chi bằng đi xem thử ai đến Thục Sơn này, thế nào?"

Bạch Chỉ Vi không có ý kiếm, Trương Úy tuy hơn do dự nhưng thấy hai đồng bạn đều muốn đi, nên không đành làm họ cụt hứng: "Cứ đi thử đã, đường dễ đi thì tính tiếp, ta sợ chúng ta không về đêm quan, hôm nay còn không xuất hiện thì Ngự Kiếm đường sẽ nóng lòng."

Đường Mật thấy cũng đúng: "Được, qua xem sao, khó thì quay lại."

Cả ba chui vào rừng, chặt bỏ gai bụi chặn đường, đi về phía ánh sáng hạ xuống. Quả thụ yêu có tác dụng rất lớn với thân thể, cả ba đều tràn trề tinh lực, cước bộ khinh khoái, tuy con đường này khó đi hơn con đường lúc trước nhiều nhưng đi một lúc mà vẫn không mệt mỏi.

Nhưng không được bao lâu, cây gai bụi trước mặt dày đặc như tấm màn, chặt được lớp này lại đến lớp khác. Đường Mật bảo: "Khó đi quá, chi bằng quay về." Nhưng con khỉ trên vai nó cứ chỉ tới phía trước kêu lên liên hồi, nó biết có nguyên cớ nào đó nên bảo Trương Úy: "Ngươi chém thêm hai nhát xem sao."

Trương Úy y lời chém liền bốn, năm nhát, một tia sáng xuyên qua bụi gai bị chém chiếu vào trong rừng, cả ba gạt cây lá nhìn vào. Hóa ra khu rừng đã hết, dưới chân họ là một hiệp cốc dài và hẹp.

Hiệp cốc thoáng nhìn rất kỳ dị, từ trên cao nhìn xuống, dưới cốc dày đặc sương đen, hai bên không hề mọc cây cỏ nhưng dưới đáy, thông qua màn sương mờ mờ thấy được cây cối um tùm. Gió núi lùa qua, màn sương đen lay động, cây cối rung rinh, yêu dị phi thường.

Mùi tanh được gió núi thổi tới, Bạch Chỉ Vi bịt mũi: "Hắc vụ có thể có độc, đừng đến gần."

Đường Mật thấy mùi vị ấy khiến người ta buồn nôn, liền gật đầu đồng ý đi khỏi, chợt tiếng thú gầm từ sơn cốc vọng lên chói tai, khiến cả ba rúng động.

"Tựa hồ là tiếng gầm tối qua, hổ hả?" Đường Mật hỏi.

"Cũng giống tiếng hổ gầm, chỉ là hổ thì lấy đâu ra uy lực đấy, thanh âm không thể vọng xa như thế." Trương Úy đáp.

"Lẽ nào người ngự kiếm phi hành đó đến hiệp cốc này?" Bạch Chỉ Vi nghi hoặc

Cả ba đang do dự có nên đến gần hơn không thì hắc vụ từ dưới cốc cuồn cuộn, một người ngự kiếm phi hành rời sơn cốc bay lên trời.

Cả ba thông qua khe bụi gai, nhìn rõ diện mạo người đó, ngẩn ra hồi lâu nhìn theo làn sáng trắng tan biến trên không.

Hồi lâu, Trương Úy mới do dự cất tiếng: "Đấy là Mục điện giám phải không?"

"Ta thấy ông ta." Bạch Chỉ Vi khẳng định.

Đường Mật nhìn rõ dung mạo người đó, trong lòng dâng lên vô số mảnh hồi ức: tờ giấy úa vàng ghi lại cừu hận ở Mục gia, giấy ghi lại những lần Mục Hiển mượn sách ở Tàng thư các, thậm chí cả Thi vương bị ai đó cố ý sắp đặt ở địa cung đợi giết Mục Hoảng, cả sơn cốc yêu dị này nữa, tất cả chỉ còn thiếu một chút là xâu chuỗi lại được với nhau. Nó nhắm mắt, cảm giác hơi lạnh từ từ lan trong thân thể, không biết nên nói gì.

Trương Úy thấy sắc mặt Đường Mật không ổn, lo lắng hỏi: "Đường Mật, ngươi không khỏe hả?"

"Không phải, ta đang nghĩ, Mục điện giám đến đây làm gì? Theo lý, chúng ta nên xuống xem nhưng ta thấy sơn cốc này không an toàn, chúng ta không nên mạo hiểm xuống đó." Đường Mật nhíu mày, quay người đi về.

Bạch Chỉ Vi cũng cho rằng sự tình không đơn giản, thấy Đường Mật như vậy liền đuổi theo: "Ngươi có thấy Mục điện giám không ổn không?"

Đường Mật gật đầu: "Ngươi thấy Mục điện giám thế nào?"


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status