Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 104

/106


Nhận ra Lý Liệt, Lâm An cũng cao hứng: "Lý Liệt tới đây mau, ta giới thiệu với mọi người." Đoạn y nháy mắt với mấy thiếu niên ăn vận theo lối kiếm đồng. Thấy không đủ chỗ cho bọn Lý Liệt ngồi, y mắng: "Các ngươi tránh ra."

Mấy kiếm đồng đó là đuôi của Lâm An nên không dị nghị gì, đứng dậy nhường chỗ, Lâm An thuận tay kéo Lý Liệt ngồi xuống: "Mau thử đi, hoành thánh ở đây ngon lắm. Ta vừa gọi một bát mì thịt gà, ngươi thử xem ăn kèm với gì?"

Đường Mật hỏi tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn: "Lão bản, có gì ngon không?"

Tiểu cô nương đó đáp: "Canh thì có gà, thịt, canh chua và rau, thức ăn kèm có cá, thịt lợn, thịt dê, thịt gà hoặc thập cẩm. Nếu các vị muốn ăn thịt lợn xào hẹ hoặc thịt dê xắt thì cũng được. Các vị muốn ăn gì?"

Đường Mật không ngờ ở chỗ nhỏ thế này lại có mì khá như thế, bất giác lấy làm lạ: "Vậy ăn mì canh gà tam tiên đi."

Không lâu sau, mì được mang lên, Lý Liệt gọi một bát mì canh chua, đưa lên mũi ngửi, nhíu mày: "Sao mùi dấm nồng thế nhỉ?"

Tiểu cô nương nhiều tuổi hơn đáp ngay: "Không cho dấm thì sao gọi là canh chua?"

Lý Liệt lắc đầu, đưa bát cho Lâm An: "Lâm An, ta đổi cho ngươi." Lâm An không nói gì, đón lấy bát mỳ rồi đưa bát của mình cho Lý Liệt.

Mỳ ở đây quả thật ngon, Lý Liệt ăn hết bát này đến bát khác, hận không thể thử hết mọi vị, đến khi căng bụng mới trở về.

Cả toán đi chưa được bao lâu, Lâm An đi cùng chợt ôm bụng ré lên: "Ối, đau bụng quá."

Chúng nhân cho rằng y ăn nhiều nhưng thấy sắc mặt y xanh đen, hiển nhiên đã trúng độc, Lý Liệt vội kêu: "Không ổn, trúng độc rồi. Hoàn Lan, mau về gọi Mạc điện phán; Trương Úy mau quay lại bắt hai người bán mỳ." Không ngờ độc phát quá ư bá đạo, khi Mạc Thất Thương đến thì Lâm An đã thất khiếu lưu huyết, không thuốc nào cứu được. Trương Úy về báo rằng hai tiểu cô nương bán mỳ đó đã chạy mất tích rồi.

Mạc Thất Thương lo lắng việc này sẽ truyền khắp tiểu trấn, vội gọi xe ngựa đưa mấy thiếu niên cùng thi thể Lâm An về khách sạn. Mục Hiển được báo trước, bọn Đường Mật vừa về là bị gọi đến phòng lão hỏi han tình huống. Lý Liệt kể lại kỹ càng, còn bọn Đường Mật đứng im phăng phắc.

Mục Hiển nhíu mày trầm ngâm hồi lâu: "Lý Liệt, lần đầu tiên gặp người bịt mặt, nhát kiếm đầu tiên của y nhắm vào ai?"

Lý Liệt ngẫm nghĩ: "Vào con, nhưng con tránh được."

"Lần thứ hai gặp gỡ, y tấn công ai?"

"Vẫn là con. Ý điện giám là Ma cung định giết con?"

Mục Hiển nói: "Xem ra càng rõ ràng. Nếu không phải ngươi chê mùi vị mì thì chúng đã đắc thủ rồi. Hơn nữa chưởng môn và các tông chủ đến đây đã điều tra rồi, hai tiểu cô nương bán mỳ đó nhất định mai phục sẵn từ trước, nếu mới đến thì thoát sao được vòng giám sát của chưởng môn."

Lý Liệt hơi biến sắc: "Điện giám muốn nói là việc này được dự mưu lâu lắm rồi?"

Mục Hiển gật đầu: "Đúng." Đoạn nói với mấy người còn lại: "Các ngươi lui đi, ta muốn nói riêng với Lý Liệt."

Bọn Đường Mật rời khỏi phòng Lý Liệt, Bạch Chỉ Vi hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

Đường Mật lắc đầu: "Ta thấy không ổn, tình hình cho thấy như thế nhưng ta vẫn còn điểm chưa nghĩ thông, có lẽ bản thân Lý Liệt khiến người ta không nhìn thấu."

"Nhưng dù thế nào chúng ta cũng cùng lên Hoa Sơn." Trương Úy chợt nói.

Dù xảy ra việc đệ tử thảm tử nhưng tỷ võ vẫn diễn ra. Hôm sau, người Thục Sơn và Thanh Nguyên tự chia ra lên Hoa Sơn. Nơi này được chọn để tỷ võ vì địa thế hiểm trở, lại có một ngọn núi chơ vơ, hai bên hợp lực vây lại thì ngọn núi trở thành trường đấu không có ngoại nhân can thiệp.

Hai mươi người phụ trách phòng thủ đi cả canh giờ rồi, Đường Mật và đội ngũ tấn công mới chuẩn bị xuất phát. Mục Hiển đến bên Lý Liệt, hỏi đầy quan tâm: "Lý Liệt, nếu gặp tình huống nguy hiểm thì dứt đứt Lung linh ti."

Lý Liệt cười bình thản: "Yên tâm."

Mục Hiển đi rồi, Đường Mật mới hiếu kỳ hỏi: "Linh lung ti là gì?"

Lý Liệt lắc cổ tay, trên đó có buộc một sợi dây kim ti ba màu: "Vật này đây, tay Mục điện giám cũng buộc một sợi, nếu tại hạ gặp nguy hiểm, dứt đứt sợi dây này là ông ta sẽ biết vị trí, ngự kiếm đến cứu."

"Mục điện giám lo rằng ngươi sẽ gặp sát thủ trên núi?" Đường Mật lại hỏi, cả hai đã đến trước mặt hòa thượng Thanh Nguyên tự phụ trách lục soát.

Lý Liệt giang tay ra cho hòa thượng kiểm tra, vừa đáp: "Đúng, cô nương có lo không?"

"Lo chứ." Đường Mật đáp, đến trước mặt một hòa thượng khác, vì nó là con gái nên hòa thượng không lục soát, chỉ sai một đôi linh khuyển mẫn cảm với bảo vật ngửi một hồi. Đường Mật thấy linh khuyển không phản ứng, định đi thì hòa thượng kiểm tra đột nhiên gọi lại: "Vị nữ thí chủ này, ngực sao lại gồ lên như thế?"

Đường Mật cười ranh mãnh: "Vị sư phụ này có thấy nữ tử nào ngực không thế chăng?"

Hòa thượng đỏ lừ mặt, không dám nhìn nó thêm nữa. Đường Mật thuận thế rời khỏi chỗ lục soát, khẽ vỗ vào ngực nói với con khỉ trong đó: "Ngươi coi, thiếu tí nữa là lộ, nguy hiểm quá, ngươi không nên theo chân ta."

Ai nấy đều qua được kiếm tra, sau đó chia thành đội ngũ chuẩn bị tấn công lên núi. Lý Liệt vì nhiều tuổi nhất, võ công cực cao nên lúc tập luyện được chỉ định làm đội trưởng, Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ là đội phó. Tất cả đều quen thuộc với địa đồ Hoa Sơn, đoạn đường đầu cực kỳ dễ dàng, không lâu sau, Lý Liệt đi đầu chợt giơ tay cho chúng nhân dừng bước: "Phía trước có điểm không ổn."

Hoàn Lan nhìn khu rừng trước mặt nói: "Yên tĩnh quá mức."

"Ừ, cả tiếng chim cũng không, chắc là bày kết giới gì đó." Mộ Dung Phỉ nói đoạn, xạ một đạo phù chỉ vào rừng. Đợi lá phù chui vào rồi, y vung kiếm chém lên không, hỏa quang rực sáng rồi tắt ngóm, khu rừng vẫn y nguyên, điểm khác duy nhất là xuất hiện sinh cơ của đại tự nhiên, tiếng chim hót trùng ngâm véo von xa gần.

"Không phải kết giới lợi hại gì, hình như là cảnh cảnh chúng ta đi tiếp sẽ gặp nơi họ bố phòng." Mộ Dung Phỉ nói.

Lý Liệt gật đầu: "Chúng ta theo kế hoạch."

Nói cho đúng, kế hoạch tấn công này có công lớn của Đường Mật.

Khi tổ tấn công thảo luận chiến pháp đều tập trung vào vấn đề làm cách nào công kích từ chính diện. Đường Mật nhìn địa đồ, cảm giác tuy địa thế Hoa Sơn hiểm trở, rừng rậm mịt mùng, chỉ có hai lối lên ở phía nam và bắc, nhưng vách đá dựng đứng phía đông và tây cũng đáng để thử một phen, bèn hỏi: "Có thể từ vách đá mà trèo lên chăng?"

Điện phán phụ trách dạy tấn công lên núi nói: "Trước đây, Thanh Nguyên tự và bản phái từng có người thử cách này nhưng không thành công. Vì thứ nhất, leo vách không chỉ cực kỳ nguy hiểm mà hao phí quá nhiều thể lực, tốc độ cũng chậm, rất dễ lên đỉnh chậm hơn đối phương, dù lên được cũng vì kiệt lực mà không chống nổi công kích. Thứ hai vì lúc leo lên không còn năng lực phòng vệ, nếu bị đội phòng ngự của đối phương phát hiện thì tất thua."

Lúc còn ở thế giới cũ, Đường Mật từng tham gia một câu lạc bộ dã ngoại, cũng hiểu được leo núi là thế nào, bèn bảo: "Leo vách đá đúng là nguy hiểm, lại hao phí thể lực nhưng nếu chúng ta thiết kế được trang bị hợp lý thì sẽ tiết kiệm được không ít thể lực, nguy hiểm cũng ít hơn."

Lý Liệt nói: "Chưa tính việc cô nương trang bị nhanh đến đâu, dù được thì làm cách nào giải quyết vấn đề bị công kích trên vách đá?"

Nó ngẫm nghĩ: "Ta cho rằng núi cao thế này mà leo từ vách lên tất nhiên không ổn, nhưng chúng ta có thể tách ra một đội, bắt đầu leo từ vị trí chưa đến lưng chừng núi rồi vòng qua đội phòng thủ chủ lực của Thanh Nguyên tự, quay lại sơn đạo, cùng đội kia giáp công toán hòa thượng. Hoa Sơn sở dĩ khó tấn công vì vách núi dựng đứng, bên thủ có lợi thế địa hình, nếu chúng ta có thể tấn công từ trên xuống, chẳng phải cũng chiếm địa lợi ư?"

Mộ Dung Phỉ tán đồng: "Không sai, nếu thế đội vòng qua vách đá có thể tách ra mấy người trực tiếp lên đỉnh núi đoạt cờ. Đội này chiếm ưu thế địa hình, một người có thể ngang với năm người, không cần dốc toàn bộ lực lượng đấu với Thanh Nguyên tự làm gì."

Hoàn Lan phụ họa: "Chỉ là đội leo vòng này không được để lộ hình tích. Nếu đối phương phát giác, nhận ra đội ngũ tấn công của chúng ta không đủ hai mươi thì sẽ nghĩ ra những người còn lại đi lối khác, tất nhiên sẽ tuần tra vách đá. Ngoài ra, đội tấn công chính diện cần thực lực cực mạnh, đủ thu hút toàn bộ người Thanh Nguyên tự, bằng không chỉ cần họ còn dư lực tuần tra trong núi, rất dễ thấy có người leo theo lối vách."

Đúng như Hoàn Lan nói, kế hoạch này muốn thành công cần cực kỳ cẩn thận, chúng nhân đều cho rằng nếu suy tính chu toàn thì đúng là chủ ý để thủ thắng không tệ. Nên cùng chia ra chuẩn bị mọi việc. Đường Mật kéo "thiên địch" Âu Dương Vũ đi chế tạo "trang bị leo núi chuyên dụng."

Cả hai tìm các loại vật liệu để thí nghiệm, ví như vật có độ dai và chịu lực kéo tương tự dây ni lông nhân tạo để làm dây thừng, rồi thử cách để chống lại lực ma sát. Dùng cả tinh thiết luyện từ vẫn thạch, kim loại để đúc kiếm tốt nhất, chế tạo khóa an toàn. Sau cùng, trước khi xuất phát cũng hoàn thành được "trang bị."

Lý Liệt vẫy tay với hai mươi người, liền có năm người bước tới, đều là đệ tử Thục Sơn có ưu thế thể lực được y chọn ra, lúc tập luyện thì mỗi ngày năm người này đều học kỹ xảo leo núi. Y phục trách tổ từ vách đá vòng lại tập kích còn đội ngũ công kích chính diện do Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ dẫn đầu.

Chúng nhân không vội chia ra, mười hai người còn lại tản đi tìm khắp vạt rừng quanh đó, xác nhận không có địch nhân nào, Lý Liệt mới dẫn năm người rời đi.

Đường Mật nhìn theo bóng y, lòng chợt thoáng qua một tia bất an, vội gọi: "Lý Liệt, đợi đã."

Lý Liệt quay lại hỏi: "Có chuyện gì?"

Đường Mật cởi một dây chuông trên eo xuống, nhét vào tay y: "Tặng ngươi, mang lại vận may cho ngươi, có việc gì thì nhớ hô cứu."

Lý Liệt nhìn dây chuông, nhớ rằng cách đây khá lâu, Đường Mật từng tặng y "tín vật định tình", trên mặt thoáng qua nụ cười rồi đáp thản nhiên: "Đa tạ", trước khi nhét dây chuông vào ngực.

Mộ Dung Phỉ nhìn theo nhóm Lý Liệt lẫn vào rừng cây tiến về vách đá phái đông, đoạn y móc ra sáu lá phù hình người, lầm rầm khẩu quyết biến sáu tấm phù thành hình người thật. Những đệ tử các tông khác cũng thi thố pháp thuật, gia tăng lực phòng ngự cho mấy con rối.

Mấy con rối này không chỉ hiện hình khi bị công kích mà cũng không thể hành động linh hoạt như người thật, chỉ khi đứng là không khác gì con người. Thành ra Đường Mật và Âu Dương Vũ thiết kế liên châu nỗ bắn được hai mươi mũi liên tục cho sáu "người giả". Con rối thì chỉ lặp lại được động tác nhả tên.

Chúng nhân trang trí xong xuôi cho sáu con rối, mười bốn người còn lại chia thành hai tổ. Tổ đầu gồm tám người, kể cả những đệ tử võ công cao nhất như Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ, cùng sáu con rối tạo thành một tổ thoạt trông có tới mười bốn thành viên, phụ trách chính diện tiến công từ sơn lộ. Theo chiến thuật, tám người này dốc toàn lực bảo đảm cho sáu con rối đứng sau không bị công kích quá độ, dù được bố trí pháp thuật phòng ngự nhưng nếu bị công kích nhiều lần tất sẽ hiện hình.

Sáu người trong tổ kia bao gồm ba người bọn Đường Mật, nhiệm vụ là đi lại trong rừng gai bụi, hấp dẫn các hòa thượng phòng thủ, tìm cách thu hút họ đến sơn đạo có Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ, rồi hai lộ nhân mã hợp lại cầm chân đối phương, đợi cho bọn Lý Liệt vòng qua vách đá đến sau lưng đội nhân mã Thanh Nguyên tự.

Đường Mật dẫn năm người vào rừng, vung kiếm chặt cây gai, gian nan tiến bước, chừng được một tuần trà chợt nghe có tiếng động chói tai từ xa vang lên, qua kẽ hở cành lá, nó thấy một ngọn pháo hoa màu lam bay lên không.

"Năm." Đường Mật thấp giọng, tiếp đó pháo hoa màu lam vút lên không, Đường Mật đếm tiếp: "Mười." Vừa đếm xong, một ngọn pháo hoa đỏ lại bay lên, sau đó không còn ngọn nào dù đợi khá lâu.

"Tổng cộng nhóm Hoàn Lan gặp mười hai đối thủ." Nó bảo cả nhóm: "Còn tám hòa thượng tuần du bên ngoài, chúng ta mau lôi kéo chúng, nhân số nhóm Hoàn Lan ít hơn. Dây dưa sẽ lộ sơ hở."

Nó chưa dứt lời, từ chỗ vút lê pháo hoa lại vẳng tới tiếng kim thuộc va nhau. Bạch Chỉ Vi bảo: "Tựa hồ là tiếng các hòa thượng gõ bát, họ cũng truyền tin thì phải."

Chúng nhân không nghe ra tiếng gõ lúc cao lúc thấp là ý gì nhưng đoán được đang báo cho các hòa thượng phòng thủ rằng còn sáu người nữa chưa xuất hiện. Chúng nhân bèn cố ý phát ra tiếng động khi di chuyển, hy vọng nhanh chóng dụ đối thủ tới.

Thoáng sau, phi điểu gần đó đều sải cánh lên không, Trương Úy từ bé quen đi săn bảo: "Đến rồi."

Chúng nhân dừng bước, bạt kiếm chờ đợi, không ngờ hồi lâu vẫn không thấy bóng đối thủ. Chúng nhân nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra, Đường Mật lại lo lắng, có phải đối thủ phát hiện bọn Lý Liệt ẩn mình ở vách đá chuẩn bị leo lên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Nhận ra nó lo lắng, Trương Úy đoán được: "Có lẽ, địch nhân thấy chúng ta đông hơn nên quay về tìm trợ thủ. Chưa biết chừng lại là việc hay, kiên nhẫn chút nữa."

Đường Mật nghĩ cũng đúng, dẫn năm người tiếp tục áp sát chỗ Hoàn Lan, một lúc sau ánh sáng mờ dần, nó nhận ra không ổn, phất tay bảo: "Dừng, hình như vào trận rồi."

Trương Úy nghi hoặc: "Trận gì?"

"Ngươi không thấy là ánh sáng mờ hẳn hả?" Đường Mật hỏi, chợt nhớ rằng Trương Úy tuy hiện giờ nhìn được ảo ảnh nhưng phải ảo ảnh mạnh lắm mới ảnh hưởng được đến gã liền hưng phấn kêu lên: "Hóa ra là ảo ảnh, tiếc là mấy tiểu hòa thượng này pháp lực không đủ, đầu to, chúng ta xông ra."

Trương Úy hiểu ra, cầm kiếm lên: "Mọi người theo sau ta, đừng nhìn đi đâu."

Đường Mật theo sau gã, mặc kệ cảnh vật bên mình biến ảo thế nào cũng một lòng nhìn gã, đi chừng hơn mười bước, phía trước vang lên tiếng nói non nớt: "A di đà phật, đúng là cao thủ Thục Sơn, không bị mê hoặc, thật khiến người ta bội phục."

Nó nhìn lên, ảo ảnh tứ phía tan biến, cách một trượng có một tiểu hòa thượng chắp tay đứng, là Tuệ Tâm đã gặp ngoài khách sạn.

Đường Mật bật cười: "Ngươi cũng là cao thủ, một mình dám đấu với sáu người bọn ta."

Tuệ Tâm được tán dương liền cười khẽ: "Không phải sáu, là tám." Đoạn quát khẽ: "Bãi trận."

Theo hiệu lệnh của Tuệ Tâm, bảy hòa thượng hiện thân vây lấy tổ Đường Mật. Nó liền hiểu ngay, các hòa thượng tạo thành ảo ảnh nhằm nhiễu loạn tai mắt cả tổ trước khi bao vây. Nhiệm vụ của nó là đấu du kích, thì chạy đông chạy tây trong rừng là tốt nhất còn đấu chính diện kiểu này không chỉ không đạt mục đích dẫn dụ địch nhân mà rất có thể vì địch đông hơn mà ta thiệt hại toàn quân. Nên nó thầm tính cách thay đổi tình thế.

Trận thế hòa thượng Thanh Nguyên tự bày ra có tên Bất động minh vương trận, bất động là tấm lòng từ bi không thể lay chuyển nên khả năng tấn công của trận này không cao nhưng kiên cố dị thường, tám hòa thượng cùng phòng thủ, đến độ nước chảy không lọt, bọn Đường Mật đấu hồi lâu tuy không hạ phong nhưng không công phá được.

Đường Mật cũng nhận ra trận thế của đối phương chỉ nhằm vây khốn tổ mình, liền hiểu ra chiến thuật của Thanh Nguyên tự. Nhất định họ cho rằng chiếm được địa lợi nên với mười hai người ngăn chặn mười bốn người bọn Hoàn Lan tuyệt đối không thành vấn đề; với họ, uy hiếp lớn nhất lại là đội đi theo đường rừng như bọn Đường Mật, thành thử phát hiện sáu người thì chỉ cần vây khốn chặt chẽ là xong, đợi cho phe mình ung dung lên núi đoạt cờ. "Đầu to, Chỉ Vi, chúng ta phải hành động rồi, nếu bị mấy hòa thượng giam chân ở đây thì thua chắc." Đường Mật lùi lại giữa trận: "Hai ngươi nghe đấy, kiếm hồn của chúng ta tuy bị trói buộc một phần sức mạnh nhưng có thể hòa cùng nhau, uy lực chưa chắc kém đi. Chi bằng chúng ta bày ảo trận đối phó với họ, để hai người khác nhân cơ hội xông ra theo khe hở."

Bạch Chỉ Vi thấy cách nào không tệ, hỏi: "Được, xem ba chúng ta tạo được ảo ảnh gì."

Đường Mật ngẫm nghĩ: "Hòa thượng thường cả ngày thanh tu, chúng ta tạo náo nhiệt cho họ. Ngươi nói xem chúng ta từng thấy cảnh gì náo nhiệt?"

Trương Úy và Bạch Chỉ Vi gần như dị khẩu đồng thanh: "Hội đèn Nguyên tiêu."

"Vậy để họ xem hội đèn." Đường Mật nói xong mới nhớ ra Trương Úy chỉ có một chút tâm lực, lúc thi pháp thì tâm đau nhói, liền dặn: "Đầu to, ngươi cần dựa vào sức mạnh kiếm hồn, đừng cưỡng cầu tâm lực."

"Yên tâm, ta biết cân nhắc." Trương Úy gật đầu.

Đường Mật dùng cả hai tay nắm chuôi kiếm, thầm nói với kiếm hồn ẩn tàng trong cái lược: "Chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy, lần trước ngươi gọi được Đào hoa chướng, chứng tỏ ngươi vẫn muốn thể hiện thân thủ, đúng không? Mong ngươi chấp nhận sức mạnh của ta, dù thân thể của ngươi không thể kiếm hình nhưng ta cam đoan sẽ mang lại cho ngươi vinh diệu của một cây tuyệt thế danh kiếm."

Khoảnh khắc dứt lời, nó cảm giác được linh hồn cây kiếm khẽ run lên.

Cả ba tựa lưng vào nhau thành hình tam giác, giơ kiếm ngang ngực ngưng tụ tâm lực.

Dần dần, cả khu rừng u ám hẳn, thoạt sáng thoạt tối như ánh đèn lấp lóe. Tiếp đó tiếng người lao xao vang lên, cảnh đêm Nguyên tiêu xuất hiện. Lưu quang bay múa, ngư long quẫy mình, cảnh tượng tục thế náo nhiệt vây lấy tám tiểu hòa thượng, nhất thời ánh mắt họ đều hoang mang.

Tuệ Tâm đột nhiên ngồi xếp bằng, nhắm mắt chắp tay, niệm bất động minh vương chú. Trong tiếng niệm phật non nớt, ảo ảnh do bọn Đường Mật tạo ra mơ hồ dần, nó vội thét: "Tăng lực, tăng lực tiếp."

Bạch Chỉ Vi vừa tăng lực vừa nhận ra không ổn, hóa ra sau lưng ướt đẫm, biết mồ hôi của tru thấm sang, vội hỏi: "Đầu to, không được nữa thì nói."

"Được mà." Trương Úy đáp gọn.


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status