Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 110

/106


"Oa, đô thị quốc tế hóa." Nó cảm thán.

"Ngươi nói gì hả?" Bạch Chỉ Vi không hiểu.

"Ta nói là ở đây nhiều người ngoại quốc quá. Không phải người ngoại quốc kiểu ta và ngươi mà là những người râu tóc thế kia kìa." Đường Mật giải thích.

"Đại khái là khách thương từ Tây Vực." Bạch Chỉ Vi nói, tuy cô nói vậy nhưng cũng chỉ nghe kể, giờ cũng hiếu kỳ nhìn qua cửa sổ xe: "Trong bốn nước chỉ có nước Ngụy và nước Tề ở phía đông là tiếp giáp sa mạc và thảo nguyên ở mặt bắc. Biên giới phía bắc nước Ngụy dài nhất, những khách thương này đều vượt qua thảo nguyên và sa mạc đến đây." Đường Mật đã học về tri thức địa lý của thế giới này ở Ngự Kiếm đường, biết hoàn cảnh địa lý cũng tương tự như thế giới cũ, tây cao đông trũng, đông nam giáp biển, tây vắc giáp núi. Hiện thời hàng hải và kỹ nghệ đóng thuyền chưa phát đạt, những người dị vực chỉ có thể vượt núi cao, xuyên sa mạc mới đến được Đại Lương thành. Bất quá lần đầu tiên thấy người khác mình ở dị giới, vẫn khiến nó vui vẻ kêu lên, nghiêng đầu nhìn các tiệm buôn hai bên đường, líu líu lo lo mãi.

Bạch Chỉ Vi và Hoàn Lan, thậm chí cả Trương Úy trì độn hơn cũng nhận ra Đường Mật lần đầu tiên vui vẻ sau mấy ngày nay, nghe nó léo nhéo ré lên, dù cả ba đang mang tâm sự trong lòng cũng vui lây.

Vào cung ở không thuận tiện như lữ điếm. Cả nhóm vào cung lúc hoàng hôn, dùng cơm xong thì trời sập tối, Đường Mật vẫn hưng phấn, sai cung nữ đi gọi ba người kia, hào hứng bảo: "Hoàn Lan, chúng ta lên chỗ cao nhất ngắm cảnh."

Hoàn Lan biết nó nhớ những lời lúc vào thành, nhưng ban đêm leo lên nóc cung không ổn, liền thoái thác: "Ngươi còn chưa khỏe lại, đợi mấy hôm không sao."

Đường Mật không vui: "Các ngươi cõng ta lên, ôi, sao ngươi lại không hiểu tâm tình của du khách nhỉ?"

Hoàn Lan hiểu ra ý nghĩa của hai chữ "du khách", lại thêm gương mặt hớn hở của Đường Mật ảm đạm đi, định mở miệng đồng ý thì Trương Úy đã đến cạnh nó, đỡ nó lên lưng: "Vậy để ta cõng ngươi lên đó."

Trương Úy là tiểu tử nhà quê, không quan tâm lắm đến quy củ nhà quyền quý, chỉ thấy rằng mấy ngày năm hiếm khi Đường Mật cao hứng thế nào, không cả nghĩ mà cõng nó ra khỏi cửa, nhảy lên nóc phóng lướt về tòa điện cao nhất. Bạch Chỉ Vi tuy hiểu rõ quy củ nhưng thấy hai đồng bạn lướt nhanh trên nóc vương cung trọng địa khác nào chốn không người, liền mặc kệ tất cả, phi thân theo.

Hoàn Lan theo sau, thấy Đường Mật nằm trên lưng Trương Úy, kề sát tai gã thì thầm gì đó, không hiểu sao lòng lại không vui, chợt hối hận không đồng ý sớm, tâm tư đó cứ quanh đi quẩn lại, vô tình đến luôn nóc chính điện.

Trương Úy đặt nó xuống, đỡ nó ngồi lên mái ngói, Bạch Chỉ Vi ngồi cạnh giữ, đề phòng nó ngã xuống. Hoàn Lan và Trương Úy đứng hai bên hai thiếu nữ, cùng ngắm Đại Lương thành dưới ánh trăng.

Thành quách chìm trong bóng đêm được đường phố sáng đèn chia thành những khối vuông lớn nhỏ đủ cả, giống như bàn cờ khổng lồ nổi lên giữa thiên địa, còn những thiếu niên đứng trên nóc điện khác nào đang đứng trên đỉnh thế giới, nhìn xuống chúng sinh. Trương Úy chợt cảm thán: "Hóa ra đứng trên cao nhìn xuống thiên hạ như xem đánh cờ. Việc đời như ván cờ, chỉ có anh hùng cùng vương giả tung hoành trong đó là cảm giác này đây."

Lần đầu tiên Hoàn Lan ngắm nhìn quốc gia ở chỗ thế này, cảnh sắc hoành tráng khiến y đột nhiên hiểu được cảm giác của huynh trưởng lúc ngồi trên ngai vàng, nhất thời cảm xúc dâng trào, khó lòng biểu đạt.

Lúc đó Đường Mật chú ý thấy ở cũng điện ngoài xa có một toán người đang từ từ cất bước. Vì quá xa nên nhìn không rõ, đi trước là hai nội thị cầm đèn, phía sau cũng là hai nội thị đang khiêng gì đó. Nó lấy làm kỳ quái, không hiểu muộn thế này mà nội thị trong cung còn chuyển cái gì, liền quay sang hỏi Hoàn Lan: "Ngươi xem kìa, có người đang khiêng một vật, họ làm gì nhỉ?"

Hoàn Lan thuận theo hướng nó nhìn, mặt đỏ lên hạ giọng: "Đi thị tẩm."

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi hiểu ra, lầy làm hứng thú nhìn toán người đang tới gần, quả nhiên hai nội thị khiêng một tấm thảm dày cuốn lại, bên trong thò ra mái tóc đen, vầng trán và cần cổ trắng muốt, vầng trán nhấp nhô theo bước chân của hai nội thị. Đường Mật chợt bật cười, bảo Bạch Chỉ Vi: "Chỉ Vi xem kìa, thân là nữ tử, như thế là cùng."

Bạch Chỉ Vi hiểu ý, cười bảo: "Nhưng may mà chúng ta không đến nỗi như thế."

Đoạn hai thiếu nữ kiêu ngạo nhìn nhau, cười vang ở trên nóc chính điện vương cung.

Trương Úy còn chưa hiểu hàm nghĩa của hai chữ "thị tẩm", cũng không hoàn toàn hiểu hết lời Đường Mật và Bạch Chỉ Vi, chỉ cho rằng hai cô cười thoải mái như thế, dấy lên trong lòng gã cảm xúc khôn tả, nên cũng cười theo.

Lúc đó, Hoàn Lan đứng ở cạnh Đường Mật cũng lấy làm kỳ quái, không hiểu sao nó vốn không thể động đậy lại cười thoải mái như thế. Nhưng trong giây phút đó, nụ cười nó bừng nở trong ánh trăng, đẹp đến độ kinh tâm đoạt phách.

Y thất thần, nhận ra rằng mình thích nụ cười sáng lạng đó.

Tiếng cười vang vọng trên nóc Ngụy vương cung khiến đội ngũ "thị tẩm" hoảng loạn, rồi có tiếng thét chói tai vang lên: "Người đâu, bắt thích khách." Tiếng thét này như thạch phá kinh thiên, khiến hai nội thị đang khiến người giật mình, cả người lẫn thảm rơi phịch xuống, từ trong tấm thảm vang lên tiếng nữ tử kêu ré cùng mắng chửi. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi trên nóc được càng cười vang, Bạch Chỉ Vi lớn tiếng quát: "Đúng là nô tài nhát gan, xảy ra chuyện không lo bảo vệ chủ mà lại ném chủ nhân đi, hôm nay bản ma nữ phải lấy mạng mấy tên quỷ nhát gan này."

Đội thị tẩm ở dưới nhìn lên mấy bóng đen trên nóc, chỉ thấy rằng tà áo họ lất phất trong gió đêm, thân hình quỷ dị như yêu ma, lại càng coi là thật, kinh hãi chạy tứ tán, chỉ còn nữ tử "thị tẩm" bị vứt dưới đất, hoảng sợ co rúm người lại.

Động tĩnh này lập tức thu hút hộ vệ trong cung, nhất thời bốn phương tám hướng vang lên tiếng thanh la, tiếng hô "bắt thích khách."

Đường Mật nổi tính trẻ con: "Mau, tất cả cùng bịt mặt vào đùa với họ."

Hoàn Lan nhận ra sự tình loạn lên, vội nói: "Đừng, để ta xuống giải thích."

Bạch Chỉ Vi đang hào hứng, không thèm nghe lời y, xé một mảnh vạt áo, che mặt Đường Mật không hành động gì được. Trương Úy xưa nay vẫn hùa theo hai cô, cũng không nghĩ gì nhiều, theo thói quen cõng Đường Mật lên lưng. Hoàn Lan chợt nghĩ: Mặc kệ, cứ để đùa vui một lúc.

Bốn người chuẩn bị xong thì phía dưới chính điện đã bị thị vê bao vây, hơn mười bóng đen lướt lên nóc. Đường Mật cao giọng hô như trọng tài điều khiển tỷ đấu: "Chạy." Trương Úy, Bạch Chỉ Vi cùng Hoàn Lan liền lao nhanh đi, thấy hộ vệ vung kiếm xông đến nhưng không ngênh kích mà dựa vào bộ pháp khinh khoái quỷ dị Ma La vũ tránh né. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Nếu đơn đả độc đấu, cả nhóm không thắng được cao thủ trong cung, nhưng với Ma La vũ thì chạy trốn không thành vấn đề. Toán thị vệ chỉ thấy mấy "thích khách" như quỷ mị trong đêm, thân hình thoạt tả thoạt hữu, thoáng chốc đã thoát khỏi vòng vây, lướt sang nóc điện bên cạnh.

Thống lĩnh thị vệ ở bên dưới lớn tiếng quát chúng thị vệ phóng tên, vừa hay vầng trăng lẩn vào đám mây, thị vệ đứng dưới hành lang rực ánh đèn, nhìn lên nóc chỉ thấy một vùng tối om, bắn tên chỉ dựa vào cảm giác thì không những không bắn trúng bọn Đường Mật mà rất dễ ngộ thương những người đang truy đuổi. Thống lĩnh lập tức lệnh cho thủ hạ tìm tổng quản nội cung điều động toàn bộ nội thị dùng sào trúc giơ đèn lồng lên chiếu sáng mọi nóc nhà trong cung.

Vương cung nước Ngụy là vương cung Đại Chu năm xưa, qua mấy trăm năm lại càng rộng lớn. Bọn Đường Mật nhảy đi nhảy lại trên nóc, chỉ cảm giác dưới chân cao thấp thấp cao, liên miên bất tuyệt. Thoáng sau, bốn đứa thấy dưới các mái hiên đều vươn cao một ngọn sào trúc treo đèn lồng, không hiểu từ đâu mọc ra một toán người ở dưới đất giơ đèn lồng chạy theo.

Đường Mật càng thấy thú vị, cười bảo: "Hay, hay lắm, võ đài và tụ quang đăng đều tề tụ lại rồi, bắt đầu diễn xuất." Đoạn nó bảo Trương Úy nhảy lui về phía mấy ngọn đèn trên nóc phòng gần đó, phía dưới liền vang lên tiếng kinh hô: "Ở đây, ở đây này." Đội nội thị cầm đèn và đội hộ vệ cấp tốc lao tới, những thị vệ bị bỏ rơi phía sau ở trên nóc cũng lao theo.

Trương Úy hiểu rõ tâm ý của nó, thấy chúng nhân bị hấp dẫn đến, lập tức lách người vào góc không có ánh đèn, cùng Bạch Chỉ Vi và Hoàn Lan xông đến chỗ lồng đèn bị cần trúc khêu lên.

Chúng nhân ở dưới chỉ thấy mấy "thích khách" lúc xuất hiện ở nóc hòng này, lúc ở nóc phòng khác, quỷ dị đến cực điểm. Ngay cả các thị vệ lên nóc truy đuổi cũng hoa mắt, thường thường mắt vừa thích ứng với bóng tối thì không hiểu ở đâu mọc ra lồng đèn sáng chói khiến họ không mở mắt được. Còn khi lao vào vùng sáng thì mấy "thích khách" lại ẩn mình vào bóng tối, các thị vệ đứng ở ngoài sáng nhìn vào chỉ thấy tối hơn, nào thấy bóng dáng "thích khách."

Toán thị vệ truy bắt trên nóc điện lớn tiếng mắng nội thị đang đốt đèn: "Con bà nó chứ, mấy tên đoạn tử tuyệt tôn kia, ai bảo các ngươi đốt đèn, tắt ngay cho lão tử."

Đội nội thị bị hống lĩnh thị vệ quát tháo đốt đèn đã hơi bất mãn rồi, giờ bị mắng là "đoạn tử tuyệt tôn" thì khác nào bị chạm vào nỗi đau lớn nhất, liền nổi điên lên, ném sào trúc vào toán thị vệ trên nóc nhà.

Thị vệ trên nóc đều là cao thủ, bình thường quen thói kiêu căng, giờ đang bực mình mà toán nội thị lại dám trả đòn liền thuận tay nhặt ngói ném xuống, công phu của toán thị vệ này rất khá, một viên ngói ném xuống đủ lấy mạng người, toán nội thị lập tức bị thương mấy người. Vô tình lại khiến tất cả nổi giận, nội thị đông hơn, thoáng cái đã tụ tập được một đám đông, ném đá, đèn lồng, sào trúc lên nóc.

Song phương bắt đầu giao đấu, cung tiễn thủ vừa hay tới nơi, những nội thị thông minh không đợi cung tiễn thủ hiểu rõ tình thế, liền hét to: "Thích khách ở trên nóc, mau bắn tên."

Cung tiễn thủ bị kéo vào vòng chiến, nhất thời đổ dầu vào lửa, tất cả loạn hết lên.

Đường Mật cười ranh mãnh trước cục diện loạn xà ngầu, hô to: "Thiên hạ đại loạn rồi, mau rút đi."

Mấy người trên nóc điện lố nhố lướt đi, dần rời khỏi chốn thị phi, chọn một cung viện hẻo lánh hạ xuống.

Mấy thiếu niên đứng trong sân, nhận ra vì chạy nhanh quá nên khí tức không đều, hồi tưởng lại tình hình, cảm giác vừa kinh hiểm vừa thú vị dâng lên. Cùng nhìn nhau bật cười ha hả.

Hoàn Lan từ bé sống ở cung đình, đã quen giữ lên, hôm nay làm loạn thế này cũng thấy thống khoái đặc biệt, ngoẹo đầu nhìn Đường Mật đang cười đến độ nheo mắt lại, y thầm nghĩ: Nếu cả đời này người ấy ở cạnh mình thì chẳng vui vẻ lắm ru. Bốn người chưa dứt, trong bóng tốt chợt lặng lẽ xuất hiện một bóng người, võ công Hoàn Lan cao nhất, cảm giác chưởng phong quét tới, liền lật tay đón đỡ. Không ngờ người đó võ công cực cao, y đối chưởng liền bị chấn lùi liền ba bước, cả kinh ngước mắt nhìn: người đó có mái tóc dài, là một nữ tử.

Gương mặt tròn vo, trắng muốt của nữ tử nổi đầy vằn vện đen nhánh, đôi mắt lại quyến rũ mê hồn. Lòng Hoàn Lan thắt lại, quát: "Ngươi là ai?"

Không ngờ Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đồng thời gọi: "Ngọc Diện tỷ tỷ."

Ngọc Diện hơi kinh ngạc hỏi: "Các ngươi là ai?"

Bạch Chỉ Vi vội kéo khăn che mặt của mình và Đường Mật: "Bọn muội đây."

Ngọc Diện nhìn rõ hai tiểu cô nương, thần tình hơi động, có vẻ không dám tin: "Các ngươi đến ám sát Ngụy vương làm gì? Nể tình cứu mạng năm xưa, ta tha cho ngươi một lần. Mau đi đi, lần tới còn dám tới thì ta cũng bó tay."

Đường Mật biết ngay Ngọc Diện là người của Ngụy vương, vội giải thích: "Tỷ tỷ, hiểu lầm thôi. Bọn muội không phải thích khách mà là khách nhân. Là khách của công tử Hoàn Lan."

Hoàn Lan đã cởi khăn che mặt, Ngọc Diện quan sát một lúc, bán tín bán nghi: "Giống Ngụy vương mấy phần, chỉ là sao ban đêm lại chạy lên nóc vương cung làm gì?"

Đường Mật bật cười: "Không làm gì cả, buồn bực quá nên lên nóc điện hít thở cho nhẹ lòng."

Ngọc Diện lúc đó mới chú ý rằng Đường Mật nằm trên lưng một thiếu niên: "Ngươi thụ thương?"

"Đúng thế, bằng không sao lại buồn bực?" Đường Mật đáp.

Ngọc Diện nắm lấy cổ tay nó, ngưng thần một chốc: "Nội lực khôi phục bảy tám thành rồi, xem ra linh dược của lão Mạc không tệ. Chỉ là ngươi thế này, nên tìm cao thủ giúp điều tức mỗi ngày, đả thông gân mạch toàn thân, sao không ở Thục Sơn?"

Đường Mật biết Ngọc Diện không phải địch nhân, nhưng không thể cho nàng ta biết mình hoài nghi gười Thục Sơn, nhất là ba người võ công tối cao, nghĩ một lúc rồi đáo: "Mục điện giám vừa qua đời, Thục Sơn loạn hết lên. Hoàn Lan bảo là y quan ở Ngụy vương cung rất giỏi, vừa hay bọn muội đến Hoa Sơn tỷ võ với Thanh Nguyên tự, nên đến đây dưỡng bệnh."

Gương mặt vằn vện của Đường Mật ngẩn ra, khắc chế niềm kinh hãi: "Mục điện giám của các ngươi sao lại chết?"

"Bị cự viên đánh." Đường Mật giải thích đơn giản: "Lúc đó muội vô tình có mặt, bị yêu viên đả thương luôn."

"Yêu viên khổng lồ?" Ngọc Diện cúi đầu trầm tư, nửa tự nhủ, nửa nói cho Đường Mật nghe: "Có thấy ta nói đúng không, loạn đến nơi rồi, yêu vật bị trấn trụ thoát ra hết rồi."

Đường Mật cho rằng Ngọc Diện biết yêu viên là hồn thú của Ma vương, vội hỏi: "Ngọc Diện tỷ tỷ, yêu viên đó cao bằng ba người, có thể to hoặc nhỏ giống như hồn thú, muội thấy rất giống hồn thú của Ma vương, tỷ có biết không?"

Ngọc Diện lắc đầu, khẳng định: "Người chết thì hồn thú cũng tiêu vong, không phải hồn thú của Ma vương đâu, có lẽ là yêu vật gì đó. Muội cũng biết, vì Đọa…" Chợt nàng ta nghĩ ra việc năm xưa mình ở trên nóc điện Thục Sơn nghe lén được việc chuyển thế của Đọa Thiên đã chết, không thể tùy tiện cho con nhóc này biết được: "Năm xưa Đọa Thiên đại nhân bày ra trấn yêu chi thuật cũng có hạn định thôi, hơn trăm năm rồi, sức mạnh có phần kém đi, không trấn trụ được những yêu vật mạnh mẽ nữa."

"Ngọc Diện tỷ tỷ, năm xưa Đọa Thiên đại nhân dùng phương thức gì chế ngự yêu vật của Ma vương?" Bạch Chỉ Vi hỏi.

"Ta không biết, điện giám của các ngươi nếu còn tại thế, thì hỏi lão là thích hợp nhất. Hình như lúc Đọa Thiên đại nhân ly thế, viết một bức thư cho chưởng môn kế nhiệm và các vị tông chủ cùng điện giám Ngự Kiếm đường, bố trí mọi việc sau khi chết đi, tựa hồ có nhắc đến việc đó?" Ngọc Diện nói thêm một câu: "Ta cũng chỉ nghe cha nói sơ qua, cha ta là tông chủ Khí tông tiền nhiệm. Muốn biết việc đó, trừ Thục Sơn thì chỉ còn cách đến nước Triệu, nghe nói trước khi Đọa Thiên đại nhân khứ thế có rời Thục Sơn đến đô thành Hàm Đan nước Triệu."

Ngọc Diện kể đến đó, trừng mắt nhìn Hoàn Lan đứng cạnh: "Tiểu tử, thấy ta sao còn không gọi sư phụ?"

Hoàn Lan nghe bọn Đường Mật gọi nữ tử cổ quái này là "tỷ tỷ" mà không hiêu sao nàng ta bắt mình gọi là "sư phụ", nếu thế thật chẳng phải thấp hơn bọn Đường Mật một bối phận ư, liền nhướng mày lên: "Tại hạ đệ tử Kiếm tông, vì sao phải gọi tôn giá là sư phụ, gọi sư thúc đã miễn cưỡng lắm rồi."

"Hoàn Thương là đồ đệ của ta, ngươi là đệ đệ của y, gọi sư phụ có gì không được." Ngọc Diện không nhận ra tâm tư Hoàn Lan, quay lại bảo Đường Mật: "Đã gặp ta ở đây coi như có duyên, sau này mỗi ngày để ta giúp ngươi điều tức, coi như báo ơn cứu mạng năm xưa."

Đường Mật vui vẻ đáp ứng: "Cũng được, đa tạ tỷ tỷ."

Hoàn Lan cảm giác lòng bị ai đó đánh mạnh, khẩn trương bồi một câu: "Vậy, còn cần bọn ta giúp ngươi điều tức không?"

Đường Mật nói: "Đúng, ngươi không hỏi ta quên mất. Ngọc Diện tỷ tỷ, mỗi ngày ba người họ đều giúp muội điều tức, tỷ thấy có cần thiết không?"

"Không cần, một mình ta là đủ, nhiều người không hay." Ngọc Diện đáp.

"Được, vậy chúng ta chia tay." Đường Mật nói.

Câu nói này giáng xuống lòng Hoàn Lan, dũng khí vừa dâng lên tan biến không tăm không tích, cúi đầu thầm nghĩ: Có lẽ lần tới, lần tới gặp riêng, nếu xung quanh yên tĩnh, bầu không khí vui vẻ, hay nhất là khi trăng cũng ẩn vào mây thế này, ta sẽ nói.


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status