Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 124

/106


Hoàng Bộ Ngang kéo Đông Ngao thần sắc kích động: "Đồng sư tử, ta hiểu tâm tình ngươi, ra phía sau với ta, chúng ta bàn một chút."

Những lời này khiến trái tim Đường Mật không hiểu từ đâu đó rơi lại lồng ngực. Nó hiểu rõ sát na đó, Hoàng Bộ Ngang đã do dự, đã lay động, chí ít cũng để mình sống thêm một lúc nữa. Muốn sống sót, tất phải lợi dụng niềm tin của Đông Ngao cũng những sự tình Hoàng Bộ Ngang còn nửa tin nửa ngờ, tìm cơ hội từ mâu thuẫn giữa hai người.

Trong lúc đợi, nó nghe thấy bên ngoài có tiếng đả đấu, lòng chợt thắt lại, thầm nhủ có phải bọn Bạch Chỉ Vi đuổi tới nơi. Bất chợt nó hối hận vô cùng, giờ nó không còn là thiếu nữ đi dạo Ma cung như năm ngoái mà là con quỷ xui xẻo không biết chết lúc nào, nếu họ đến thật thì cứu được nó tuy tốt, vạn nhất không cứu được, chết uổng ở đây thì phải làm sao?

Cùng lúc, bốn vị hộ pháp Ma cung lướt ra, nhìn gương mặt họ không lộ ra hỉ nộ, nó nghiến răng nghĩ: Dù thế nào cũng phải giữ được mạng cho bằng hữu. Nó trấn tĩnh lại hỏi: "Mấy vị hộ pháp thật ra muốn gì?"

Hoàng Bộ Ngang nhìn ra cửa sổ, ngữ điệu hòa hoãn: "Mấy vị bằng hữu của Đường cô nương đến rồi, mấy hài tử này quả thật bất phàm, bám theo được đến đây."

Đường Mật nhận ra ngữ khí lão khác lúc trước, lòng hơi yên: "Đại thúc, tuy Thục Sơn và Ma cung đối đầu nhưng với địa vị của Ma cung ở giang hồ thì không nên tùy tiện giết người. Mấy vị bằng hữu đó thuần túy đến cứu ta, ta ra nói rõ với họ, bảo họ nhanh chóng lui đi là được, không cần kéo thêm nhiều người vào việc này."

Hoàng Bộ Ngang nhướng mày: "Đường cô nương niên kỷ tuy còn nhỏ nhưng là người có tình có nghĩa. Tại hạ nói với cô nương thế này, cô nương không cần lo cho họ, vì thân phận hiện tại của cô nương khả nghi, nếu bọn tại hạ xác định được cô nương là Ma vương chuyển thế, thì những người Thục Sơn đó không có gì phải bàn đến tình nghĩa với cô nương nữa, nên giết để chào đón cô nương. Còn nếu cô nương không phải, tính mạng mình còn không giữ được, lo cho người khác làm gì?"

"Được, các ngươi xác định đi, định làm thế nào?" Đường Mật không hề do dự hỏi, thầm nhủ đã thế thì liều một phen.

"Còn phải đợi, nhân vật quan trọng chưa đến, bất quá bọn lão phu đã phát tin, người đó nhanh tới thôi. Cô nương không cần nóng nảy." Hoàng Bộ Ngang đáp.

Đường Mật tuy không biết người đó là ai nhưng hiểu rằng chí ít hiện tại mọi người đều mong muốn chứng minh được thân phận của mình, tình thế đã khá hơn ban nãy nhiều, nó nắm lấy con bài tẩy duy nhất trong tay mình: "Được, ta đợi. Bất quá, nếu ta có thể là Ma vương chuyển thế, xin hỏi các vị có thể nể mặt thả cho các bằng hữu của ta con đường sống chăng?"

"Chúng ta ra đón khách cho Đường cô nương." Hoàng Bộ Ngang nói đoạn, nhảy ra ngoài, ba người kia theo sau, biến mất vào màn đêm.

Thoáng sau, tứ đại hộ pháp Ma cung áp giải năm người đi vào, quả nhiên là Bạch Chỉ Vi, Trương Úy, Mộ Dung Phỉ, Hoàn Lan và Sử Thụy. Năm người bị trói chặt, loạng choạng bước vào, cũng may y phục tuy rách nhưng không ai chảy máu thụ thương.

Đường Mật thấy đồng bạn tạm thời vô sự mới thở phào, biết sa vào cảnh này do mình cố chấp, lòng chợt ảo não, hổ thẹn tránh ánh mắt Trương Úy.

Hoàng Bộ Ngang hành sự quả thật không theo lẽ thường, vung trường kiếm cắt đứt dây trói: "Không ngờ anh hùng xuất thiếu niên, tại hạ bội phục công phu của các vị, chỉ thế thôi cũng xứng đáng là thượng khách của Xích Ngọc cung."

Đường Mật thầm nhủ lão quả thật ngang ngạnh, không nể mặt cả người có thể là Ma vương mà ngược lại, đối đãi như khách quý với mấy người vừa giao đấu kịch liệt, xem ra tính mạng cả nhóm tạm thời giữ được. Chỉ là không biết nó đang phải đợi ai, đến rồi thì thế nào, nhất định phải mau nghĩ ra cách mới được.

Các ngươi sao lại đến nhanh thế?" Đường Mật nghi hoặc hỏi.

"Việc này phải đa tạ Sử Thụy." Trương Úy lên tiếng trước: "Y vừa tỉnh dậy, thấy một bóng đen từ phòng ngươi lướt ra, chạy đến xem thì ngươi không còn trong phòng nữa. Cũng may y kịp thời gọi bọn ta dậy, ngửi thấy trong phòng ngươi còn mùi thơm thoang thoảng, hồn thú kỳ lân của ta khứu giác linh mẫn hạng nhất, dựa vào mùi thơm lưu lại trên đường mà đuổi theo." Trương Úy vốn định nói giúp cho Sử Thụy, không ngờ Đường Mật chỉ rủ mắt xuống, lạnh nhạt: "À, ra vậy." Rồi quay đi như thể không lưu tâm đến chuyện đó, hỏi Bạch Chỉ Vi: "Các ngươi nhếch nhác thế này, chắc ban nãy vừa ác chiến?"

"Đúng vậy, nữ tử đó lợi hại thật, ngọn roi vàng cứ như muốn tước y phục người ta." Bạch Chỉ Vi đượm vẻ trào phúng. Y Na nghe thấy không hề giận mà cười ha hả: "Đúng, không chỉ tước y phục tiểu cô nương mà cả mấy vị tiểu công tử, tiểu cô nương đúng là có nhãn phúc."

Mấy thiếu niên y phục rách rưới đỏ mặt, Đường Mật phản kích: "Mấy đứa trẻ thì có gì đáng xem, ngược lại chân tỷ tỷ vừa trắng vừa nõn nà, khiến người ta thật sự được hưởng nhãn phúc."

Y Na nhìn xuống chân, phát hiện y phục dạ hành không biết bị tiểu quỷ nào đâm trúng một kiếm, lộ ra làn da trắng nõn. Kỳ thật chỗ hở không lớn, lộ chút da thịt với nàng ta không đáng gì nhưng thấy con bé chỉ mười hai, mười ba nói ra những lời này, quả thật tà khí cực độ.

"Xin hỏi mấy vị vừa sử dụng Ma La vũ chăng?" Bệnh Vô Thường chen lời, ngữ điệu khá cung kinh. Mộ Dung Phỉ đáp: "Đúng."

"Đệ tử Thục Sơn sao lại biết võ công của Xích Ngọc cung?" Bệnh Vô Thường lại hỏi.

Mộ Dung Phỉ định đáp thì Đường Mật đã cướp lời: "Vì trong cung của các ngươi có gian tế, lén ra dạy bọn ta. Là ai thì bọn ta không biết, y luôn che mặt, các ngươi tự đi mà điều tra."

Hoàng Bộ Ngang hừ lạnh: "Tiểu cô nương, kế ly gián này kém quá, Ma La vũ là trấn cung chi bảo của bản cung, thất truyền rồi, vốn không ai biết cả."

Đường Mật sáng bừng cõi lòng, ban nãy nó chỉ định khuấy vũng nước đục lên, mưu kế lại trỗi dậy trong lòng: "Ta không dùng kế ly gián gì hết, biết đại thúc thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt không dễ bị ly gián. Chỉ là ta nói thật, e rằng các vị không tin, nên đành nói liều."

"Cô nương nói thật đi." Hoàng Bộ Ngang bảo.

"Thôi đi, nãy giờ cháu toàn nói thật, đại thúc không tin câu nào, lần này toàn điều lạ lùng, nói ra đại thúc cũng không tin…"

"Chưa hẳn, nói ra xem nào." Giọng Hoàng Bộ Ngang nhu hòa hẳn, như đang dỗ ngọt trẻ con. "Được, thật ra là trong một đêm ta luyện võ, luyện đi luyện lại thì thành bộ pháp này. Võ công này là ta tự sáng tạo, sau đó mấy người bọn ta sử dụng trong trò sư hí tại lễ thọ, kết quả bị điện giám cho rằng tương tự với Ma La vũ của Ma cung, bảo bọn ta không được dùng nữa, sẽ tổn hại đến danh dự phái Thục Sơn. Nhưng mỗi khi cần giữ mạng, bọn ta lại nhớ đến môn võ công này."

Nó vừa dứt lời, trừ Sử Thụy không hiểu chân tướng thì mấy thiếu niên còn lại đều toát mồ hôi lạnh. Họ biết nó đang cuống nhưng những lời bịa ra này hơi quá đà, phàm người đầu óc bình thường sẽ không tin. Không ngờ bốn vị hộ pháp Xích Ngọc cung đều tỏ vẻ kinh hỷ, xem ra tuyệt không phải không tin, mấy thiếu niên đều nghĩ: Lẽ nào đầu óc người Ma cung đều bất thường?

Khẩu khí Đông Ngao khá cung kính: "Các vị cứ ra hậu viện nghỉ ngơi mấy hôm."

Đông Ngao đưa chúng nhân vào một tòa viện đứng riêng rẽ, lúc Đường Mật định bước vào thì hắn gọi nó lại, khẽ thỉnh cầu: "Đường cô nương, Ma La vũ là trấn cung chi bảo của bản cung nhưng không có võ công đồ phổ, đời đời truyền miệng, cung chủ đời trước đột ngột qua đời chưa kịp truyền lại thành ra thất truyền. Lần trước Đông mỗ giao thủ cùng các vị cũng thấy thân pháp này quen thuộc, đã là Ma La vũ thì Đường cô nương có thể dạy cho mỗ chăng để Ma La vũ không đứt đoạn từ đời mỗ. Cô nương có điều kiện gì cứ nói."

Đường Mật bắt đầu tính toán, thầm nhủ nếu không dạy, Đông Ngao giở trò tra tấn đã đành, nếu tính mạng toán Bạch Chỉ Vi cũng mất thì sao? Nhưng nếu dạy thì chẳng phải Ma cung như hổ thêm cánh ư? Nó đang trù trừ, nghĩ đến lời Đông Ngao, hình như võ công này vốn chỉ truyền cho người kế thừa ngôi cung chủ? Nếu thật vậy, nó dạy hắn thì có thể sẽ dấy lên mâu thuẫn giữa người Ma cung.

Nó liền cười đáp: "Đông hộ pháp, dạy cũng được nhưng hộ pháp phải bảo đảm rằng dù ta có là Ma vương chuyển thế hay không thì ngươi cũng phải thả bằng hữu của ta. Vì việc này vốn là các vị sai, tuy nói rằng phái Thục Sơn và Xích Ngọc cung đối lập, nhưng bọn ta không gây chuyện với các vị, đúng không?" Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Đông Ngao đáp: "Tất nhiên, năm trước đã thả các vị, Đường cô nương còn không tin Đông mỗ sao? Đông mỗ lấy mạng bảo đảm, bất luận Đường cô nương có phải Ma vương chuyển thế hay không, chỉ cần chịu dạy Ma La vũ thì sẽ an toàn rời khỏi đây."

"Đông hộ pháp, chẳng phải ta không tin ngươi, chỉ e ngươi không phải đối thủ của Hoàng Bộ Ngang, bức quá hắn trở mặt thì sao?" Đường Mật cố ý dùng lời lẽ khích bác, thấy thần sắc lão hơi động, liền tiếp tục: "Thế này đi, ta dạy ngươi một nửa trước, nửa còn lại nếu ta an toàn về được Thục Sơn thì dạy nốt. Đông hộ pháp, không cần lo ta không giữ lời, vì ngươi bắt ta thì dễ như trở bàn tay."

Đông Ngao thoáng nghĩ: "Được rồi, thế đi."

Đợi khi tất cả đều nghỉ ngơi, Đường Mật tìm cơ hội gạt Sử Thụy ra, gọi chúng nhân lại, kể sơ qua tình hình.

Mộ Dung Phỉ bật cười: "Đường Mật đừng sợ, Hoàng Bộ Ngang đang dùng kế, hắn không thể nào tra ra có người cố ý thuê người phát tin ngươi ở Hàm Đan."

"Vì sao?" Đường Mật hỏi.

"Vì tại hạ không thuê người." Mộ Dung Phỉ đáp: "Tại hạ cho rằng cô nương thuê người lần thứ hai thì hơi bất cẩn, làn này đâu phải lần đầu khi cô nương có đủ thời gian đợi cho tin tức lan đi, dù có ai đó tìm cũng không ra được. Lần này nếu người Ma cung hoài nghi thì cô nương nguy hiểm. Thành thử tại hạ lo lắng cho cô nương, không hề thuê người, gần đây tính tình cô nương không vui nên tại hạ không nói ra."

Đường Mật nghe xong, nhìn gương mặt y đang dần thoát khỏi nét trẻ con, đột nhiên nhận ra mọi người đều lặng lẽ trưởng thành, trong khi nó không phát giác thì họ biến thành bạn hữu có thể thật sự sánh vai, tin tưởng lẫn nhau. Khoảnh khắc đó, dù phải đối diện với tương lai bất định, nó cũng không sợ.

Hóa ra không phải mình nó đơn độc, nó nghĩ vậy nên mỉm cười.

Mấy ngày sau đó trôi qua thập phần bình tĩnh, người Ma cung đối đãi cực kỳ khách khí, nghiễm nhiên cho bọn nó thành khách quý. Nhưng Đường Mật biết chẳng qua vì họ đang đợi người có thể xác định thân phận đến, là ai nhỉ? Lúc dạy Đông Ngao Ma La vũ, nó định hỏi dò một số tin tức, nào ngờ hắn không phải người lắm chuyện, không đến mức không lộ nửa câu nhưng từ thái độ cho thấy, hình như hắn thật sự coi nó là Ma vương chuyển thế.

Thời gian trôi đi, nó càng lúc càng lo, ban đêm thường nằm thao thức nhìn trần nhà. Tối đó nó mất ngủ, nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh gì đó, bèn nín thở, tay lần xuống Vị Sương ở dưới gối.

Cửa sổ bị chọc thủng một lỗ rồi một bàn tay nhỏ xíu thò vào, từ từ mở ra.

Lòng Đường Mật thắt lại, tay người có nhỏ đến đâu cũng không thò vào được, nhất định là --- nó chưa kịp đoán ra kết quả thì cửa sổ đã được mở ra, một con khỉ lông xanh nhỏ xíu thò đầu vào.

Đường Mật tất nhiên quá quen thuộc con khỉ lớn cỡ bàn tay này, chính là hồn thú suýt nữa hại chết nó rồi lại cứu giúp. Nó nheo mắt, ngầm vận khí phòng bị, con khỉ nhảy xuống đất, tay cầm một vật gì đó, ánh trăng xuyên qua khe hở trên cửa sổ lóe sáng, là một con dao. Con khỉ nhẹ nhàng nhảy đến trước giường, điểm vào huyệt đạo Đường Mật, không ngờ nó chuẩn bị sẵn, chém trả một kiếm, còn khỉ nhảy lùi tránh được. Đường Mật lật mình dậy, xuất liền ba kiếm, con khỉ linh xảo tránh được, nhưng không bỏ chạy mà hạ giọng: "Nghe ta này, ta không hại ngươi."

"Ngươi đến làm gì?" Nó hỏi.

"Nói khẽ thôi, chung quanh toàn người canh gác." Giọng con khỉ vẫn chật vật như lần đầu tiên nói ở Hoa Sơn.

Đường Mật hạ giọng: "Ngươi cầm dao sắc đến còn bảo không hại ta?"

Mắt con khỉ lóe lên u quang quỷ dị trong đêm: "Ta muốn lấy chút huyết dịch của ngươi, họ định dùng cách dung huyết xác nhận thân phận của ngươi. Nếu máu của ngươi và ta không thể tan vào nhau thì họ sẽ cho rằng ngươi không phải là Ma vương chuyển thế."

"Vì sao, huyết dịch của ngươi và Ma vương giống nhau?"

"Đúng, ta là một phần thân thể nàng ta."

Đường Mật cũng thấy hoang đường, dựa vào đâu mà cho rằng huyết dịch của Ma vương và chuyển thế giống nhau, nhưng nó biết không thể lý luận với người Ma cung, người tác xác định phương pháp gì thì mặc.

"Ngươi định làm gì?" Nó hỏi.

"Ta định lấy một ít huyết dịch của ngươi, giấu dưới cổ tay, đến thời điểm thì sẽ cầm dao cắt vào đó, huyết dịch chảy ra là của ngươi, tất nhiên sẽ dung hợp được." Con khỉ đáp.

Đường Mật nhất thời hoang mang, không hiểu con khỉ làm thế làm gì, có nên tin không?

Con khỉ tựa hồ nhận ra nó do dự: "Nghĩ cho kỳ đi, nếu ta muốn hại ngươi, lúc trước còn cứu làm gì."

Đường Mật cũng đã nghĩ đến việc này nhưng không hiểu vì sao con khỉ xuất thủ cứu mình, nên hỏi: "Ngươi làm vậy để đạt được điều gì?"

"Đấy là việc của ta, ngươi có muốn sống nữa hay không, chọn đi." Con khỉ bảo.

Giọng con khỉ rin rít, trong đêm khiến người nghe sởn da gà, Đường Mật nhận ra không còn lựa chọn nữa, nghiến răng đưa tay ra.

Bạch quang lóe qua đầu ngón tay, máu tóe trong đêm như mực, nó nhìn dịch thể màu đen rơi vào hư không tối tăm, phảng phất bản thân cũng đang rơi xuống tương lai không thể biết được.

Với Sử Thụy, mấy ngày này vô liêu cực độ. Y vốn thích náo nhiệt, về huyện An Hưng thì ngày nào cũng cùng bạn bè rong chơi, đang lúc phiền não thì nhận được thư của Đường Mật, nói nó và Trương Úy, Bạch Chỉ Vi đang du ngoạn nước Triệu, mời y đến Hàm Đan để "tận tình địa chủ". Tuy cùng ở nước Triệu nhưng huyện An Hưng cách đô thành Hàm Đan khá xa, y chỉ miễn cưỡng xứng là "địa chủ". Nhưng nghĩ đến cảnh được cùng Bạch Chỉ Vi du sơn ngoạn thủy, thì trong lòng y lại ca ngợi Đường Mật không biết bao nhiêu, hào hứng cưỡi khoái mã đi ngay.

Ai ngờ đêm đầu tiên đến nơi đã gặp người Ma cung bắt Đường Mật, kết quả y rạp trên lưng ngựa, hai mông bị xóc nẩy sưng vù lên, bám theo mấy đồng bạn khinh công cao kinh người, rồi hồ đồ xông vào một viện tử.

Thật ra hôm đó thật phiền muộn. Khinh công của y kém hơn hẳn bọn Bạch Chỉ Vi, chỉ biết bám theo bóng họ, nhưng khi họ khuất bóng sau bức tường cao ngất thì y đành rầu rĩ đứng dưới nhìn lên, tường cao thế này thì bình sinh y chưa từng nghĩ mình "bay" qua được, giờ tuy y biết khinh công song chỉ cho rằng ưu điểm của khinh công là khi lén trốn khỏi nhà có thể nhảy qua bức "tường đất", hoặc khi đánh nhau có thể chạy nhanh hơn. Còn ưu điểm gì nữa thì sau khi từ Thục Sơn về nhà, y chưa đánh thua bao giờ nên chỉ đoán mà thôi.

Y cho rằng ưu điểm hành sự của mình là quyết không lãng phí sức lực cho những việc vô ích, nhìn bức tường cao nhất mà đành lắc đầu rồi tìm cách lọt vào trong. Lúc vòng sang bức tường ở rìa thì nhận ra có một con sông nhỏ từ phía trong tường chảy ra, chắc chảy vào Hàm giang. Lúc theo cha đến Hàm Đan, y có nghe kể rằng những nhà cực giàu sẽ trực tiếp cắt ngang một nhánh chảy vào Hàm giang rồi thuê nhân công đào một cái hồ gì đó trong vườn, như thế ở nhà cũng nhìn được cảnh cá nhảy.

Nhánh sông khiến y cao hứng vô cùng, định dự vào thủy tính bơi vào trong nhưng nhìn kỹ mới thấy ở điểm nhánh sông chảy khỏi vườn có đặt chấn song sắt, cái nào cũng lớn cỡ cổ tay, căn bản không thể phá được bằng sức người.

Ngay lúc đó, y nghe thấy trong đình viện vang lên tiếng choang choảng, tiếng la hét cùng tiếng binh khi chạm nhau vang lên, loáng thoáng có tiếng nữ tử quát rõ ràng nhất, càng nghe y càng cho rằng là tiếng Bạch Chỉ Vi, lòng chợt cuống lên, hận không thể lập tức xông vào diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân.


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status